• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 68 Cơ hội của Tuấn

Hôm ấy, cửa hàng điện thoại bỗng trở nên yên ắng lạ thường khi phần lớn nhân viên phải tham gia buổi học quy trình an toàn và phòng cháy chữa cháy theo yêu cầu của công ty. Không gian vốn ồn ào giờ chỉ còn tiếng bước chân lẹp kẹp của vài người sót lại: Phương – quản lý mới đầy kiêu kỳ, Tuấn – anh chàng giám sát camera nhút nhát, và một cô bé nhân viên mới còn lóng ngóng với công việc. Trước khi rời cửa hàng để đi giao hàng, Nam kéo Tuấn lại một góc gần quầy, giọng trầm thấp vang lên đầy ẩn ý. “Cơ hội cho chú em đến rồi đó,” anh nói, tay vỗ mạnh vào vai Tuấn khiến cậu khẽ lùi lại. “Làm sao dụ được chị Phương đi, tự nghĩ cách mà hành động. Đừng để anh thất vọng.” Lời nói của Nam như một luồng điện chạy qua người Tuấn, khiến cậu đứng khựng, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng với hàng tá suy nghĩ.

Tuấn trở lại phòng giám sát, ngồi trước màn hình camera, nhưng mắt cậu không thật sự tập trung vào những hình ảnh đen trắng nhảy nhót. Lời Nam cứ vang vọng trong đầu: “Cơ hội cho chú em… dụ chị Phương…” Cậu gõ nhịp tay xuống bàn, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ hôi vì căng thẳng. Phương – người phụ nữ với vẻ ngoài quyến rũ và tính cách kiêu kỳ – luôn là một bức tường cao ngất với cậu. Nhưng hôm nay, cửa hàng vắng vẻ thế này, cậu biết đây là thời điểm vàng mà Nam đã nhắc đến. “Làm sao đây?” cậu lẩm bẩm, tự nhủ phải hành động, phải chứng tỏ với Nam rằng cậu không phải kẻ vô dụng.

Rồi cơ hội bất ngờ xuất hiện. Một vị khách bước vào, giọng nói vang lên từ quầy phía trước: “Cho tôi xem mẫu điện thoại X12 mới nhập với.” Cô bé nhân viên lúng túng kiểm tra quầy trưng bày, lục lọi một hồi rồi quay lại, giọng ngập ngừng: “Dạ, hình như không có sẵn ở đây ạ…” Phương, đang đứng gần đó, liếc qua với vẻ hơi sốt ruột. “Em cứ tư vấn tiếp đi, để chị vào kho lấy máy,” cô nói, giọng nhanh gọn, rồi đứng dậy. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể khẽ đung đưa theo từng bước chân, để lộ đường cong gợi cảm khiến Tuấn, từ phòng giám sát, không thể rời mắt khỏi màn hình.

Cậu nhìn qua camera, thấy Phương hướng về phía kho, và ngay lập tức, một ý nghĩ lóe lên. “Cơ hội đây rồi,” Tuấn thì thầm, đứng phắt dậy, chân thoăn thoắt chạy xuống kho trước khi Phương kịp đến. Tim cậu đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa phấn khích, như một kẻ sắp bước vào trận chiến mà mình chưa từng chuẩn bị.

Khi Phương đẩy cửa bước vào kho, Tuấn đã ở đó, đứng giữa đống thùng hàng, tay giả vờ lục lọi gì đó trên kệ. Cô dừng lại, hơi bất ngờ khi thấy cậu, rồi nhíu mày hỏi: “Tuấn? Cậu làm gì ở đây thế?”

Tuấn giật mình quay lại, cố giữ vẻ tự nhiên dù lòng bàn tay cậu đã ướt át vì căng thẳng. “Dạ… em xuống kiểm tra hàng chút thôi, chị Phương,” cậu đáp, giọng hơi run nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Có gì chị cần em giúp không?”

Phương nhún vai, bước tới gần, mùi nước hoa thoang thoảng từ cô khiến Tuấn nuốt khan. “Ừ, tiện cậu ở đây thì tốt. Tìm giúp chị cái mẫu X12 mới nhập, khách đang đợi ngoài kia,” cô nói, giọng ra lệnh như thường lệ, rồi cúi xuống kiểm tra một thùng hàng gần đó, vô tình để lộ khe ngực sâu qua cổ áo hơi trễ.

Tuấn đứng sững một giây, mắt dán vào cô, tim đập như trống đánh. Lời Nam lại vang lên trong đầu: “Phương là kiểu người dâm ngầm, thích những thằng táo bạo.” Cậu hít một hơi sâu, tự nhủ phải làm gì đó, phải tận dụng cơ hội này, nhưng miệng vẫn chưa dám mở lời thêm. Chỉ mới đến đây thôi, cậu đã cảm thấy mình như đứng trên lằn ranh giữa sợ hãi và kích thích.

66388f4b34dd213d9c2fd0f933889c9f.jpg


Phương lúi húi tìm kiếm giữa đống thùng hàng trong kho, dáng vẻ tập trung nhưng vẫn toát lên một sức hút khó cưỡng. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể cô khẽ căng ra mỗi khi cô cúi xuống, tôn lên đường cong hoàn hảo từ vòng eo thon thả đến cặp mông tròn đầy đầy khiêu khích. Cổ áo trễ xuống một chút, để lộ làn da trắng mịn và khe ngực sâu hút, mỗi cử động của cô như vô tình phô bày sự gợi cảm tự nhiên mà cô vốn có. Mái tóc dài buông xõa, vài lọn lòa xòa trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ hoang dại. Mùi nước hoa thoang thoảng từ cô lan tỏa trong không gian chật hẹp, như một lời mời gọi vô hình khiến bất kỳ ai cũng khó lòng giữ được bình tĩnh.


Tuấn đứng đó, cách Phương vài bước, mắt dán chặt vào từng động tác của cô. Tim cậu đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp khi hình ảnh gợi cảm ấy lấp đầy tâm trí. Cơ thể Phương như một ngọn lửa, thiêu đốt chút tự chủ còn sót lại trong cậu. Cậu nuốt khan, tay siết chặt thành nắm để kìm nén cơn run, nhưng lời Nam vang lên trong đầu như một tiếng thúc giục không thể cưỡng lại: “Phương thích những thằng táo bạo.” Tuấn hít một hơi sâu, bước tới gần hơn, đứng ngay sau lưng Phương, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.

“Chị Phương…” Tuấn lên tiếng, giọng hơi lạc đi vì căng thẳng nhưng cố giữ vẻ tự nhiên. “Hôm nay chị xinh đẹp thật đấy.”

Phương ngừng tay, quay đầu lại nhìn cậu, một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi. “Ồ, cậu biết khen người khác từ bao giờ thế, nhóc?” Cô đứng thẳng lên, tay chống hông, ánh mắt lướt qua Tuấn với vẻ vừa tò mò vừa kiêu kỳ. “Xinh đẹp chỗ nào, nói rõ xem nào.”

Tuấn nuốt nước bọt, mặt nóng bừng, nhưng cậu biết đây là lúc phải tiến tới. “Chị… chị đẹp hết, nhưng mà… ngực chị là đẹp nhất,” cậu nói, giọng run run nhưng mang theo chút táo bạo mà chính cậu cũng không ngờ mình dám thốt ra. “Nhìn là muốn… muốn sờ thử luôn.”

Phương nhướng mày, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi cô bật cười khanh khách, tiếng cười vang lên trong kho như một bản nhạc đầy thách thức. “Cậu liều thật đấy, Tuấn! Ai dạy cậu nói mấy câu này vậy? Dám khen chị thế à?” Cô nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ trêu chọc, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút thích thú, như thể đang chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.

Tuấn đứng sững, tim đập như trống đánh, nhưng lời trêu của Phương như đổ thêm dầu vào lửa. “Em… em nói thật mà,” cậu lắp bắp, rồi lấy hết can đảm, nói tiếp: “Cho em sờ thử nhé, chị?” Chưa kịp đợi Phương phản ứng, cậu đã đưa tay ra, chạm nhẹ vào ngực cô qua lớp áo. Bàn tay cậu run rẩy, chỉ dám lướt qua một chút, nhưng cảm giác mềm mại và ấm nóng từ cơ thể cô khiến cậu như bị điện giật, máu dồn lên đầu, hơi thở gấp gáp hơn.

Phương giật mình, cơ thể khẽ lùi lại theo phản xạ, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Trời ơi, cậu dám thật luôn hả?” Cô nói, giọng vừa bất ngờ vừa pha chút hài hước, nhưng không hề giận dữ. Cô đứng yên, nhìn Tuấn với ánh mắt nửa cười nửa thách thức. “Sao? Chạm có tí mà mặt đỏ thế rồi à? Làm tới đi, đừng có run như gà mắc tóc thế, nhóc. Chị tưởng cậu liều lắm cơ mà?”

Lời nói của Phương như một lời mời gọi đầy khiêu khích, khiến Tuấn sững sờ trong giây lát. Cậu không ngờ cô lại phản ứng như vậy – không đẩy cậu ra, không mắng mỏ, mà còn trêu đùa như đang chơi một trò chơi với cậu. Sự bất ngờ xen lẫn kích thích trào dâng trong cậu, bàn tay vẫn đặt trên ngực cô khẽ siết nhẹ hơn, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại qua lớp vải mỏng. “Chị… chị không giận thật hả?” cậu hỏi, giọng run run, vừa sợ vừa phấn khích.

Phương nhếch môi, ánh mắt lấp đầy vẻ tinh nghịch. “Giận gì nổi với cái mặt ngố của cậu? Nhưng mà làm thì làm cho tới, đừng có nửa vời, chị ghét nhất mấy thằng nhát cáy.” Cô nghiêng người sát hơn một chút, như thể cố tình thử thách cậu, giọng hạ thấp đầy khiêu khích: “Sao? Dám không?”

Tuấn gần như không tin vào tai mình, cảm giác đê mê từ bàn tay và lời nói của Phương khiến cậu mất hết tự chủ. Mặt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt đã bắt đầu ánh lên một sự ham muốn mà trước đây cậu chưa từng dám thể hiện. “Dạ… dám,” cậu thì thầm, giọng khàn đi, bàn tay mạnh dạn hơn, xoa nhẹ rồi bóp chặt hơn một chút, cảm nhận cơ thể Phương ấm nóng dưới tay mình. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn là Tuấn nhút nhát nữa, mà là một kẻ đang bước vào trò chơi mà Nam đã dẫn dắt – và Phương, với bản tính dâm ngầm, dường như cũng đang tận hưởng sự táo bạo bất ngờ này từ cậu.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 69 Sờ ngực

Tuấn đứng đó, bàn tay vẫn run rẩy sau câu nói đầy khiêu khích của Phương. Lời cô như một liều thuốc kích thích, khiến cậu không thể dừng lại. Cậu vụng về đưa tay lên, chạm vào ngực cô một lần nữa, lần này không còn là cái lướt qua nhè nhẹ mà mạnh dạn hơn. Ngón tay cậu lóng ngóng, đặt lên lớp áo mỏng của Phương, cảm nhận sự mềm mại và căng tròn bên dưới. Rồi, như bị cuốn theo một bản năng chưa từng thức tỉnh, cậu siết chặt tay, bóp nhẹ, lòng bàn tay ấn vào ngực cô, cảm giác ấm nóng và đàn hồi khiến cậu gần như nghẹt thở. Tim cậu đập thình thịch, máu dồn lên đầu, vừa sợ hãi vừa đê mê. Trong đầu Tuấn là một mớ hỗn độn – cậu không tin mình dám làm điều này, không tin cậu đang chạm vào cơ thể Phương, người mà cậu từng chỉ dám nhìn qua camera với ánh mắt thèm thuồng. “Mình… mình đang làm gì thế này?” cậu tự hỏi, nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển, như thể bị thôi thúc bởi một sức mạnh ngoài tầm kiểm soát.


Phương khẽ giật mình, hơi thở cô thoáng chốc ngắt quãng khi bàn tay Tuấn bóp chặt hơn. Cô thực sự chỉ định trêu đùa cậu, nghĩ rằng thằng nhóc nhút nhát này sẽ đỏ mặt rồi rút lui như mọi lần. Nhưng giờ đây, khi cậu dám đi xa hơn lời nói, Phương bất ngờ nhận ra một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong cô. Lòng ngực cô nóng lên dưới bàn tay vụng về của Tuấn, một chút kích thích lan tỏa, không mãnh liệt nhưng đủ để làm cô ngạc nhiên về chính mình. “Mình điên rồi sao nổi?” cô tự nhủ, nhưng rồi lại để mặc, tận hưởng cảm giác ấy như một cách xua tan sự mệt mỏi của cả ngày dài. Cô đứng yên, không đẩy cậu ra, ánh mắt thoáng chút tò mò xen lẫn thích thú, như đang quan sát một con thú nhỏ lần đầu biết săn mồi.

Tuấn chưa dừng lại. Sự im lặng của Phương như một lời đồng ý ngầm, khiến cậu càng lấn tới. Cậu đưa cả hai tay lên, vừa sợ vừa tò mò, đặt lên ngực cô, bóp nhẹ rồi mạnh hơn, như một đứa trẻ khám phá món đồ chơi mới. Bàn tay cậu run run, nhưng từng cái siết lại mang theo sự ham muốn ngày càng rõ rệt. “Chị… chị mềm quá,” cậu lắp bắp, giọng khàn đi vì kích thích, mắt dán chặt vào khuôn mặt Phương, chờ đợi phản ứng.

251efb5d06b08f7641f4ccc5485a9a57cbdffbca_high.webp


Phương bật cười khẽ, giọng vừa ngạc nhiên vừa trêu chọc. “Cậu nói gì thế hả, nhóc? Mềm á? Cậu sờ kiểu gì mà biết mềm hay cứng vậy?” Cô nghiêng đầu, nhìn cậu với ánh mắt tinh nghịch. “Dám làm thật luôn cơ à? Chị tưởng cậu chỉ nói mồm thôi chứ.”

“Em… em không biết nữa,” Tuấn đáp, mặt đỏ bừng, tay vẫn không rời khỏi ngực cô, tiếp tục xoa nhẹ như bị thôi miên. “Tại chị đẹp quá, em… em không nhịn được.”

Phương cười lớn hơn, tiếng cười vang lên trong không gian chật hẹp của kho. “Không nhịn được cơ đấy! Cậu ghê thật, nhát thế mà cũng biết sờ chị à? Làm tiếp đi, đừng có dừng giữa chừng, chị xem cậu liều tới đâu.” Giọng cô đầy thách thức, nhưng trong lòng lại có chút thích thú khó giấu – cô không ngờ Tuấn, thằng nhóc rụt rè ngày nào, giờ lại dám làm điều này với cô.


Đang trong cơn mê mải, bỗng nhiên một tiếng gọi từ phía cửa hàng vọng vào, cắt ngang mọi thứ. “Chị Phương ơi, chị tìm được máy chưa ạ? Khách hỏi kìa!” Giọng cô bé nhân viên non nớt nhưng đủ lớn để khiến cả Tuấn và Phương giật nảy mình. Tuấn vội rụt tay lại, mặt tái mét, tim đập loạn xạ như vừa bị bắt quả tang. Phương cũng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lúi húi cúi xuống lục thùng hàng gần đó. “Ừ, chị tìm đây!” cô hét vọng ra, tay nhanh thoăn thoắt lôi ra chiếc hộp đựng mẫu X12 mới nhập.


Cô đứng thẳng dậy, cầm hộp máy trong tay, quay lại nhìn Tuấn vẫn đứng sững như trời trồng. Phương nguýt cậu một cái, ánh mắt sắc lẹm nhưng khóe miệng lại cong lên đầy ý vị. “Này cậu, ghê đấy nhé,” cô nói, giọng vừa như đe dọa vừa trêu chọc. “Học ở đâu cái trò này không biết, mà dám làm thật luôn cơ à? Lần sau liệu hồn đấy!” Cô bước ra trước, dáng đi kiêu kỳ như mọi khi, nhưng khi quay lưng đi, cô không kìm được mà cười thầm – cái cách Tuấn vụng về xoa ngực cô vừa ngố vừa buồn cười, nhưng cũng khiến cô thoáng rung động một cách kỳ lạ.


Tuấn đứng đó, một mình trong kho, tim vẫn đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cúi xuống nhìn đôi bàn tay mình, lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác mềm mại và ấm nóng từ ngực Phương, như thể vừa chạm vào một điều kỳ diệu mà cậu chưa từng tưởng tượng nổi. “Mình… mình làm được thật sao?” cậu lẩm bẩm, mắt dán vào tay mình, vừa tự hào vừa hoang mang. Trong đầu cậu, hình ảnh Phương cười trêu chọc và lời Nam khích lệ hòa lẫn vào nhau, khiến cậu cảm thấy mình như vừa bước qua một ngưỡng cửa mới – một ngưỡng cửa đầy cám dỗ và kích thích mà cậu chưa từng dám mơ tới trước đây.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 62 Tuấn chưa tỉnh sau cơn mê

Nam trở về cửa hàng sau chuyến giao hàng dài, ánh nắng chiều đã nhạt dần, để lại vài vệt vàng cam trên con đường trước cửa hàng. Anh bước vào, chiếc áo thun đen bó sát thấm chút mồ hôi, bám chặt vào cơ bắp rắn rỏi, đôi tay đút túi quần với vẻ bình thản thường lệ. Vừa đặt chân qua cửa, anh đã bắt gặp Tuấn đứng gần kho, mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng như đang lạc vào một thế giới khác. Nam không cần hỏi cũng đoán được phần nào. Anh bước tới, liếc cậu một cái sắc lẹm, rồi lên tiếng trước khi Tuấn kịp mở miệng, giọng trầm đục pha chút hài hước: “Bóp rồi à, nhanh vậy chú em?”

Tuấn giật mình, quay phắt sang nhìn Nam, mặt càng đỏ hơn như vừa bị lột trần bí mật. “Dạ… dạ, anh Nam,” cậu lắp bắp, tay gãi đầu ngượng ngùng, nhưng rồi không kìm được mà tuôn ra hết, giọng vừa hào hứng vừa bối rối. “Em… em xuống kho tìm máy với chị Phương, rồi em khen chị ấy đẹp, xong em… em sờ thật luôn. Chị ấy không giận, còn trêu em, bảo làm tới đi. Em không ngờ luôn, anh ơi!” Khi kể, mắt Tuấn thoáng xa xăm, như đang sống lại khoảnh khắc ấy – bàn tay cậu chạm vào ngực Phương, cảm giác mềm mại và ấm nóng lan tỏa, khiến tim cậu đập thình thịch không ngừng. Cậu vừa tự hào vì sự táo bạo của mình, vừa hoang mang vì không tin nổi mình đã vượt qua nỗi sợ để làm điều đó.

19204877.jpeg


Nam nghe xong, bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc nhưng đầy hài lòng. Anh vỗ mạnh vào vai Tuấn, cái vỗ nặng đến mức cậu khẽ nghiêng người, suýt mất thăng bằng. “Tốt lắm, chú em tiến bộ nhanh thật. Anh không ngờ luôn đấy,” anh nói, giọng đùa cợt nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hài lòng, như một người thầy nhìn học trò vượt mong đợi. “Từ mai hãy tìm lý do để ở riêng cạnh Phương đi – kiểm hàng, sửa máy, hay viện cớ gì cũng được. Anh tin chú em, sờ được vú là bú được lồn, haha!” Nam cười lớn, Anh nhìn Tuấn, thấy cậu nhóc này không còn là thằng nhát cáy ngày nào, mà đã bắt đầu nhiễm chút tà ý từ những “bài học” của anh. “Chịu khó chút, rồi chú sẽ thấy Phương không khó chinh phục đâu,” anh thêm vào, giọng hạ thấp, như đang chia sẻ một bí mật.


Tuấn gật đầu lia lịa, mặt vẫn đỏ nhưng ánh mắt đã sáng lên một sự quyết tâm mới. “Dạ, em sẽ cố, anh Nam. Mà… mà em vẫn không tin nổi chị ấy để em sờ thật luôn,” cậu nói, giọng run run, tay vô thức xòe ra nhìn, như muốn kiểm tra lại xem điều đó có thật hay chỉ là mơ. Trong lòng cậu, cảm giác đê mê từ lúc chạm vào Phương vẫn còn nguyên, pha lẫn chút sợ hãi rằng cậu đã đi quá xa – nhưng sự khích lệ của Nam lại khiến cậu muốn tiếp tục, muốn chứng tỏ mình hơn nữa.

Ở phía quầy, Phương đứng sau bàn làm việc, tay cầm cây bút gõ nhịp xuống bàn, ánh mắt thoáng lơ đãng. Cô vừa xử lý xong vị khách, nhưng tâm trí lại không ở đây. Nó quay về khoảnh khắc trong kho, khi bàn tay vụng về của Tuấn chạm vào ngực cô. Cô không hiểu sao lúc ấy mình không hét lên, không tát cho cậu ta một cái thật mạnh, hay ít nhất là đẩy cậu ra như cái tính kiêu kỳ của cô vẫn thường làm. Thay vào đó, cô lại đứng yên, để mặc cậu sờ, thậm chí còn trêu chọc cậu làm tới. “Mình điên thật rồi sao nổi?” cô tự hỏi, má khẽ nóng lên khi nhớ lại cảm giác ấy. Cô cúi nhìn xuống, qua lớp áo đen ôm sát, cặp ngực căng tròn của mình vẫn hiện rõ, đẹp và đầy kiêu hãnh như mọi khi. Nhưng sao lúc ấy, khi tay Tuấn bóp nhẹ, cô lại thấy một chút kích thích len lỏi trong người? Không mãnh liệt, không dữ dội như những giấc mơ về gã đại gia giàu có mà cô từng tưởng tượng, nhưng đủ để làm cô ngạc nhiên, đủ để khiến cô tự vấn chính mình.


Phương đưa tay lên, vô thức chạm vào ngực qua lớp áo, như muốn kiểm tra xem điều gì đã khiến cô rung động. “Chỉ là thằng nhóc nhát cáy thôi mà,” cô lẩm bẩm, nhưng ánh mắt lại thoáng chút tò mò. Cô vốn nghĩ mình chỉ trêu đùa Tuấn cho vui, muốn xem cậu ta dám làm gì, nhưng khi cậu thật sự hành động, cô lại không ghét điều đó như cô tưởng. “Chắc tại mệt quá, nên mới vậy,” cô tự nhủ, cố tìm một lý do để biện minh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết đó không hẳn là sự mệt mỏi – mà là một cảm giác lạ lùng, một chút thích thú khi được cậu nhóc ấy chạm vào, như một liều thuốc tạm thời xua tan sự nhàm chán trong cuộc sống thường nhật của cô.


Rồi cô lắc đầu, tự nhủ phải tìm hiểu xem ai đứng sau chuyện này. “Chắc chắn là mấy thằng trong kho,” cô nghĩ, ánh mắt lướt qua đám nhân viên đang lăng xăng ngoài kia. “Thằng Tuấn nhát thế mà cũng biết sờ chị, không có đứa xúi thì lạ lắm. Để xem, sẽ biết tay quản lý này.” Cô nhếch môi, nụ cười vừa kiêu kỳ vừa ẩn chứa chút tức tối, như đang lên kế hoạch trả đũa. “Mấy thằng nhóc này tưởng chị dễ đối phó à? Để chị cho tụi nó biết tay,” cô thì thầm, giọng đầy quyết tâm.


Và thế là, cả buổi chiều hôm đó, đám nhân viên kho bỗng dưng bị Phương sai vặt quay cuồng như chong chóng. “Này, vác đống hàng này lên kệ đi!” cô ra lệnh, giọng sắc lạnh, chỉ tay vào mấy thùng máy nặng trịch xếp chồng chất. “Xong rồi thì tìm hết đống mẫu cũ trong kho ra đây, kiểm lại từng cái cho chị, nhanh lên!” Đám nhân viên ngơ ngác, mồ hôi nhễ nhại chạy tới chạy lui, vừa vác hàng vừa lục lọi, không dám hỏi lý do tại sao chị Phương hôm nay lại “hành” họ dữ vậy. Một thằng trong đám thì thầm với đồng nghiệp: “Chắc chị ấy trúng gió gì rồi, tự nhiên nổi khùng thế này.” Thằng khác đáp lại, giọng mệt mỏi: “Kệ đi, làm cho xong kẻo chị ấy lại sai thêm.”


Phương đứng đó, tay chống hông, nhìn đám nhân viên tất bật, nhưng trong lòng cô lại nghĩ đến Tuấn – thằng nhóc đã làm cô bất ngờ hôm nay. “Này, ghê thật đấy nhé,” cô lẩm bẩm, nhớ lại câu nói trêu chọc của mình với cậu trong kho. Cô không giận cậu, nhưng cái cảm giác bị cậu chạm vào vẫn ám ảnh cô, vừa buồn cười vừa khó chịu. “Thằng nhóc đó học đâu không biết, mà dám làm thật,” cô tự nói, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch. “Để xem lần sau cậu còn dám không, quản lý này không để yên đâu.” Cô cười thầm, tưởng tượng cái cách Tuấn vụng về xoa ngực cô – ngố tàu nhưng cũng khiến cô thoáng rung động một cách kỳ lạ. “Chắc chắn có đứa đứng sau,” cô nghĩ, và trong đầu cô, hình ảnh Nam thoáng qua, dù cô chưa chắc chắn.


Còn Tuấn, sau khi kể chuyện với Nam, vẫn đứng ngẩn ngơ ở góc cửa hàng, tay vô thức xòe ra nhìn, như thể vẫn không tin mình đã làm được điều đó. Lòng bàn tay cậu như còn lưu lại cảm giác mềm mại và ấm nóng từ ngực Phương, một cảm giác kỳ diệu mà cậu chưa từng trải qua. “Mình… mình làm được thật sao?” cậu lẩm bẩm, mắt dán vào tay mình, vừa tự hào vừa hoang mang. Trong đầu cậu, hình ảnh Phương cười trêu chọc và lời khích lệ của Nam hòa lẫn vào nhau, khiến cậu cảm thấy mình như vừa bước qua một ngưỡng cửa mới – một ngưỡng cửa đầy cám dỗ, kích thích, và cả những nỗi sợ mà cậu chưa biết sẽ đối mặt thế nào. Nhưng một điều chắc chắn: cậu muốn thử lại, muốn đi xa hơn, như Nam đã nói.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 70 Chiếc áo ướt

Bẵng đi vài ngày, Tuấn gần như tuyệt vọng vì chẳng tìm được cơ hội nào để ở riêng với Phương. Cậu đã cố gắng nghe theo lời Nam, viện đủ lý do từ kiểm hàng đến sửa máy, nhưng lần nào cũng có người khác chen vào, hoặc Phương bận rộn đến mức chẳng buồn để ý đến cậu. Cậu bắt đầu nghĩ mình vô dụng, rằng cái lần táo bạo trong kho chỉ là may mắn thoáng qua, và Nam có lẽ đang cười thầm vì sự chậm chạp của cậu. Nhưng rồi, hôm nay là cuối tháng – một ngày bận rộn với cửa hàng, và cũng là ngày định mệnh mà Tuấn không ngờ tới.

Đã gần tám giờ tối, không gian cửa hàng dần chìm vào yên lặng khi đám nhân viên lần lượt ra về. Họ chào Phương bằng những câu ngắn gọn: “Chị Phương em về nha,” “Chị ở lại làm báo cáo nhé, tụi em đi đây!” Phương chỉ gật đầu, tay vẫn thoăn thoắt gõ phím, mắt dán vào màn hình máy tính. Là quản lý, cô phải hoàn thành báo cáo doanh số gửi lên công ty trước hạn chót, và hôm nay đã trễ hơn thường lệ. Cô thở dài, xoa xoa cổ vì mỏi, nhưng vẫn cắm cúi làm, quyết tâm xong việc để còn về nghỉ ngơi.

Cuối cùng, sau hơn một tiếng vật lộn với đống số liệu, Phương cũng hoàn thành báo cáo. Chỉ còn bước cuối cùng là gửi mail, cô nhấp nút “Send” với vẻ mặt nhẹ nhõm, nhưng rồi màn hình hiện lên dòng chữ đỏ: “Không có kết nối mạng.” Phương cau mày, nhấp lại lần nữa, rồi lần nữa, nhưng vẫn không được. “Cái gì thế này?” cô lẩm bẩm, bực tức đập nhẹ tay xuống bàn. Cô đứng dậy, kiểm tra dây mạng phía sau máy tính, nhưng mọi thứ vẫn bình thường. Sự bực bội dâng lên, cô lẩm bẩm chửi thầm: “Trời ơi, đúng lúc cần thì lại hỏng, mạng gì mà tệ thế không biết!”


Đúng lúc đó, Tuấn từ phòng giám sát bước ra, vai đeo ba lô, dáng vẻ thoải mái như vừa trút được gánh nặng sau một ngày dài. Cậu vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng huýt sáo một giai điệu vui vẻ, như thể chẳng còn lo lắng gì trên đời. Phương liếc thấy cậu qua khóe mắt, như bắt được cục vàng giữa cơn bực tức. “Tuấn!” cô gọi giật lại, giọng gấp gáp khiến cậu khựng lại giữa chừng.


“Dạ… dạ, chị Phương?” Tuấn quay lại, ngạc nhiên nhìn cô, tay vẫn giữ quai ba lô.


“Cậu về đâu mà vui thế? Qua đây xem cái mạng này giúp chị đi, hỏng đúng lúc chết dở luôn!” Phương nói, giọng vừa ra lệnh vừa pha chút cáu kỉnh. Cô chỉ tay vào máy tính, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái màn hình.


Tuấn vội bỏ ba lô xuống, bước tới quầy, lòng thầm nhủ: “Cơ hội đây rồi.” Cậu ngồi xuống ghế, loay hoay kiểm tra dây mạng, khởi động lại router, mắt liếc qua màn hình để tìm lỗi. Phương ngồi cạnh cậu, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ cô – một thứ mùi ngọt ngào, quyến rũ, như hoa cỏ pha lẫn chút nước hoa đắt tiền. Tuấn tham lam hít thở, cố kéo dài từng hơi để tận hưởng mùi hương ấy. Tay cậu vẫn di chuyển trên bàn phím, nhưng tâm trí thì lạc đâu đó – nhớ lại lần trong kho, khi tay cậu chạm vào ngực cô, cảm giác mềm mại ấy như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay. “Chị Phương đẹp thật,” cậu nghĩ, mắt lén liếc sang cô, tim đập thình thịch vì sự gần gũi bất ngờ này.


Sau một hồi vật lộn, Tuấn cuối cùng cũng khắc phục được lỗi mạng. Cậu nhấp vào nút gửi mail lần nữa, và dòng chữ “Đã gửi thành công” hiện lên. “Xong rồi, chị Phương!” cậu thở phào, ngả người ra ghế, lau mồ hôi trán. “Trời nóng quá, em đi lấy nước uống chút đây,” cậu nói, đứng dậy bước ra phía bình nước ở góc cửa hàng.

Phương gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình để kiểm tra lại email. Thấy Tuấn bước đi, cô tiện miệng nhờ: “Lấy giùm chị ly nước luôn nhé, nóng muốn chết.” Cô tiếp tục gõ phím, hoàn tất nốt vài ghi chú cuối cùng.


Tuấn rót hai ly nước, một cho mình, một cho Phương, lòng thầm vui vì được ở lại thêm chút nữa với cô. Nhưng trong lúc hấp tấp quay lại, cậu không để ý bước chân, vấp phải cạnh bàn, và cả ly nước trong tay đổ hết lên người Phương. Nước lạnh ngắt thấm qua lớp áo sơ mi mỏng của cô, chảy từ cổ xuống ngực, làm ướt nhẹp phần trước áo. Hai bầu ngực căng tròn của Phương hiện rõ mồn một dưới lớp vải trắng giờ đã trong suốt, dính sát vào da, để lộ đường cong hoàn hảo và cả lớp áo lót ren mỏng manh bên trong. Nước nhỏ giọt từ mép áo xuống bụng, làm cô khẽ rùng mình vì lạnh, nhưng cũng khiến hình ảnh ấy càng thêm gợi cảm, như một bức tranh sống động trước mắt Tuấn.

04287b07937880ee2229132580d4b2aa.jpg


“Trời ơi!” Phương hét lên, đứng bật dậy, tay ôm ngực theo phản xạ. Cô nhìn xuống áo mình, rồi quay sang Tuấn, mắt trừng trừng. “Cậu làm cái gì thế hả? Đổ hết lên người chị rồi!”


Tuấn đứng sững, mặt tái mét, tay vẫn cầm ly nước rỗng, lắp bắp: “Em… em xin lỗi, em không cố ý đâu, chị Phương! Tại… tại em vấp…” Cậu hoảng loạn, nhưng mắt lại không thể rời khỏi ngực cô, hình ảnh ấy như đốt cháy tâm trí cậu, khiến cậu vừa sợ vừa kích thích.


Phương thở hắt ra, lấy tay quạt quạt áo cho khô, nhưng rồi thấy Tuấn cứ nhìn chằm chằm, cô nhếch môi, giọng vừa bực vừa trêu: “Nhìn gì mà nhìn dữ vậy? Bộ chưa thấy ai ướt áo bao giờ à?” Cô cúi xuống kiểm tra áo mình, rồi ngẩng lên, thấy Tuấn vẫn ngây người. “Thôi, cảm ơn cậu sửa mạng nhé, về đi kẻo trễ, chị tự xử lý được,” cô nói, giọng dịu lại, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút tinh nghịch.


Tuấn gật đầu lia lịa, vội quay đi lấy ba lô, nhưng trong lòng cậu vẫn rối như tơ vò. Hình ảnh ngực Phương ướt nước, dính sát áo, cứ lởn vởn trong đầu, khiến cậu vừa xấu hổ vừa không kìm được sự ham muốn. Còn Phương, sau khi cậu đi, ngồi lại quầy, tay vuốt áo ướt, bất giác cười thầm: “Thằng nhóc này, vụng về thật mà cũng buồn cười.” Cô không giận, chỉ thấy cậu ngố ngố đáng yêu theo cách kỳ lạ, dù cái áo ướt này khiến cô hơi khó chịu.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 71 Mạnh dạn hơn

Tuấn đã bước ra đến cửa, tay nắm chặt quai ba lô, định quay về như lời Phương nói, nhưng đôi chân cậu như bị đóng đinh tại chỗ. Hình ảnh chiếc áo sơ mi ướt nước dính sát vào ngực Phương cứ lởn vởn trong đầu, như một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt lý trí cậu. Cặp ngực căng tròn, hiện rõ qua lớp vải mỏng manh, ướt át và gợi cảm đến mức cậu không thể chịu nổi. Cảm giác kích thích trào dâng, mạnh mẽ hơn cả lần trong kho, khiến cậu không thể bước tiếp. “Không được, không thể về thế này,” cậu lẩm bẩm, tim đập thình thịch, quay lại nhìn Phương vẫn đang ngồi ở quầy, tay quạt áo cho khô.

Cậu hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, bước lại gần cô, giọng run run nhưng cố tỏ ra tự nhiên: “Chị Phương… hôm nay chị đẹp lắm.”

Phương ngẩng lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Tuấn chưa về. Cô nhếch môi, giọng trêu chọc: “Đẹp á? Đẹp chỗ nào mà khen hoài thế, nhóc? Bộ áo ướt thế này cũng đẹp hả?” Cô cúi xuống nhìn áo mình, nước vẫn nhỏ giọt từ mép áo xuống sàn, lớp vải trắng giờ gần như trong suốt, để lộ lớp áo lót ren đen bên trong, tôn lên cặp ngực căng mọng như hai quả đào chín mọng.

e522ced6aaa110e1d1cd9f868ede2b26.jpg


Tuấn nuốt khan, mắt dán chặt vào ngực cô, không thể rời ra. Tay cậu run run cầm lấy xấp khăn giấy trên bàn, lắp bắp: “Để… để em lau cho chị nhé, áo ướt thế này chắc khó chịu lắm.” Chưa kịp để Phương trả lời, cậu đã vội đưa tay lên, đặt khăn giấy lên ngực cô, lau nhẹ nhàng nhưng đầy vụng về. Lớp áo ướt dính sát vào da, để lộ từng đường nét – bầu ngực tròn trịa, núm ngực thoáng hiện qua lớp ren mỏng, nước đọng lại làm da cô lấp lánh dưới ánh đèn. Tay Tuấn run rẩy, cảm giác mềm mại xuyên qua lớp khăn giấy khiến cậu gần như nghẹt thở.

Phương khựng lại, ánh mắt thoáng chút bất ngờ, nhưng rồi cô bật cười khẽ, giọng vừa trêu ngươi vừa khiêu khích: “Cậu gan lắm đấy, nhóc. Lau kiểu gì mà cứ chằm chằm thế hả? Muốn lau hay muốn làm gì đây?” Cô không đẩy tay cậu ra, mà ngồi yên, ánh mắt lấp lánh như đang thử thách, muốn xem Tuấn sẽ dám đi xa đến đâu.

Lời nói của Phương như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Tuấn không còn tự chủ được nữa. Cậu vứt khăn giấy sang một bên, đôi tay trần chạm thẳng vào ngực cô qua lớp áo ướt, mân mê rồi bóp nhẹ. Ngực Phương mềm mại như nhung, căng tròn và ấm nóng, lớp vải nhưng vẫn khiến cậu cảm nhận rõ sự đàn hồi tuyệt vời. “Mềm quá…” Tuấn nghĩ, đầu óc quay cuồng, cảm giác đê mê lan tỏa khắp cơ thể. Lòng bàn tay cậu như bị hút chặt, từng ngón tay siết nhẹ, cảm nhận sự đầy đặn ấy như một món quà quý giá mà cậu không bao giờ muốn buông ra. Mỗi cái bóp là một lần tim cậu đập nhanh hơn, vừa sợ hãi vừa phấn khích, như một kẻ lạc vào vùng đất cấm mà không thể dừng lại.

Phương nhếch môi, giọng hạ thấp đầy kích thích: “Sao? Thích lắm hả? Cậu bóp kiểu gì mà mạnh tay thế, không sợ chị mắng à?” Cô nghiêng người sát hơn, ánh mắt lấp đầy vẻ tinh nghịch, như đang chơi một trò chơi nguy hiểm. “Làm tới đi, để chị xem cậu dám làm gì nữa,” cô nói, giọng vừa trêu chọc vừa mời gọi, như muốn đẩy Tuấn vào một thử thách mà cô biết cậu khó lòng cưỡng lại.

Tuấn được đà, như con thú bị thả khỏi lồng, đôi tay cậu bóp mạnh hơn, vân vê ngực cô qua lớp áo ướt, cảm giác mềm mại và trơn trượt từ nước khiến cậu càng thêm điên cuồng. “Chị… chị đẹp quá, em không nhịn được,” cậu thì thầm, giọng khàn đi vì kích thích, mắt dán chặt vào cặp ngực giờ đã hiện rõ từng chi tiết dưới ánh đèn. Rồi, không kìm nổi nữa, cậu bất ngờ ôm chầm lấy Phương, kéo cô vào lòng, mũi cậu lùa vào mái tóc dài của cô. Mùi hương ngọt ngào từ tóc cô – hoa cỏ pha lẫn nước hoa – tràn ngập mũi cậu, thơm đến mức khiến cậu rùng mình vì kích thích. “Thơm quá…” cậu nghĩ, đầu óc mụ mị đi, tay siết chặt lấy cô, như muốn giữ cô mãi trong vòng tay mình.

Phương bất ngờ trước cái ôm đột ngột, cơ thể cô khẽ cứng lại trong giây lát. “Này… cậu làm gì thế hả?” cô nói, giọng thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô không đẩy cậu ra ngay, mà để yên, cảm nhận hơi thở gấp gáp của Tuấn phả vào tóc mình. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy – vừa buồn cười trước sự vụng về của cậu, vừa tò mò xem cậu sẽ còn dám làm gì nữa. “Cậu ghê thật đấy, nhóc,” cô thì thầm, giọng vừa trêu vừa cảnh cáo, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút thích thú, như đang chờ đợi điều gì đó từ cái ôm bất ngờ này.

Tuấn ôm chặt lấy Phương, đôi tay siết mạnh quanh người cô, mũi cậu lùa sâu vào mái tóc mềm mại, hít hà mùi hương ngọt ngào đến mê hoặc. Cơ thể Phương ấm nóng trong vòng tay cậu, nhưng cái ôm quá mạnh khiến cô khựng lại, hơi thở thoáng chút ngắt quãng. “Này… cậu làm gì thế hả?” Phương lên tiếng, giọng vừa bất ngờ vừa pha chút khó chịu. Cô giãy nhẹ, rồi dùng sức đẩy Tuấn ra, bàn tay đặt lên ngực cậu ấn mạnh để thoát khỏi cái ôm chặt như gọng kìm. “Buông chị ra, nặng muốn chết!” cô nói, ánh mắt lườm cậu, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên như không thể giấu nổi vẻ buồn cười trước sự vụng về của cậu.

Tuấn bị đẩy ra, lùi lại vài bước, tay vẫn còn run run vì kích thích. Nhìn ánh mắt Phương, cậu chợt nhận ra mình vừa hấp tấp quá, như một con thú mất kiểm soát. “Em… em xin lỗi, chị Phương!” cậu rối rít nói, giọng lắp bắp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Em không cố ý, tại… tại em không kìm được, em xin lỗi thật mà!” Cậu cúi gằm mặt, tay nghịch quai ba lô như muốn che đi sự ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn còn cái cảm giác đê mê từ ngực cô và mùi hương tóc cô, khiến cậu vừa hối hận vừa thèm thuồng.

Phương đứng thẳng lại, tay vuốt lại tóc, nhìn Tuấn với ánh mắt vừa mắc cười vừa khiêu khích. “Tưởng cậu thế nào chứ,” cô nói, giọng trêu chọc, lắc đầu như đang chê cậu. “Gan thì gan thật, mà vụng về thế này thì làm được gì đây, nhóc?” Cô bật cười khanh khách, tiếng cười vang lên trong không gian vắng lặng của cửa hàng, rồi quay người bước về phía cửa kính. “Thôi, đứng đó làm gì nữa, chị còn dọn dẹp đóng cửa đây,” cô nói, không thèm nhìn lại, dáng vẻ kiêu kỳ như chẳng hề bận tâm đến cái ôm vừa rồi.

Phương bắt đầu kéo các tấm màn che kính xuống, từng động tác chậm rãi nhưng đầy gợi cảm. Chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể cô khẽ căng ra mỗi khi cô với tay lên cao, để lộ cặp mông tròn trịa, săn chắc, đung đưa theo nhịp bước. Lớp vải mỏng manh bám chặt vào da, tôn lên đường cong hoàn hảo từ eo xuống hông, như một lời mời gọi vô hình. Khi cô cúi xuống nhặt một tấm màn rơi, váy hơi trễ, để lộ làn da trắng mịn ở phần đùi trên, gợi cảm đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải nuốt nước bọt. Rồi cô ngồi xuống ghế gần đó, bắt chéo chân để buộc lại dây giày, động tác ấy làm váy trượt lên cao hơn, cặp đùi thon thả hiện rõ, mềm mại nhưng đầy sức sống. Mái tóc dài buông xõa, vài lọn lòa xòa trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ tự nhiên của cô. Phương đẹp, đẹp một cách kiêu kỳ và hoang dại, như một bông hoa vừa rực rỡ vừa nguy hiểm.

Tuấn đứng đó, mắt dán chặt vào từng cử động của cô, không thể rời ra. Cặp mông đung đưa, cách cô kéo màn, cách cô ngồi – tất cả như một liều thuốc kích thích mạnh mẽ, đốt cháy lý trí cậu. “Chị ấy… đẹp quá,” cậu nghĩ, tim đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp. Cảm giác thèm khát trào dâng, mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây, như một cơn sóng không thể kìm nén. Cậu nuốt khan, tay siết chặt quai ba lô, nhưng rồi buông hẳn nó ra, bước từ phía sau tới gần Phương, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Phương đang loay hoay kéo tấm màn cuối cùng, chưa kịp nhận ra thì Tuấn đã ở ngay sau lưng. Cậu bất ngờ ôm chặt lấy cô từ phía sau, đôi tay vòng qua eo, rồi nhanh chóng đặt lên ngực cô, bóp mạnh như thèm khát từ lâu. Lớp áo sơ mi mỏng vẫn còn ướt nước, dính sát vào da, để lộ cặp ngực căng tròn, mềm mại nhưng săn chắc, như hai quả đào chín mọng dưới lòng bàn tay cậu. Tuấn siết chặt, ngón tay bóp sâu vào lớp vải, cảm nhận sự đàn hồi tuyệt vời, từng thớ thịt mềm mại nhúc nhích dưới tay cậu. “Mềm quá… căng quá…” cậu nghĩ, đầu óc mụ mị, cảm giác đê mê lan tỏa khắp cơ thể. Tay cậu không chỉ bóp mà còn mân mê, ngón cái lướt qua núm ngực hiện rõ qua lớp áo, như muốn khám phá từng chi tiết của cơ thể cô. Mỗi cái siết là một lần cậu rùng mình vì kích thích, vừa sợ hãi vừa không thể dừng lại.


Phương bất ngờ, cơ thể cô cứng lại trong vòng tay chặt như gọng kìm của Tuấn. Cô không thể cử động ngay được, quay đầu lại, giọng thoáng chút hoảng hốt: “Tuấn! Em làm gì vậy hả?” Nhưng đáp lại cô chỉ là hơi thở dồn dập của cậu, nóng hổi phả vào cổ cô. Tuấn không trả lời, tay trái vẫn bóp ngực cô, tay phải trượt xuống, sờ lên cặp mông tròn trịa qua lớp váy ngắn. Lòng bàn tay cậu cảm nhận sự săn chắc và mềm mại của mông cô, ngón tay siết nhẹ, như muốn ôm trọn đường cong ấy. Chưa dừng lại, cậu cúi xuống, mũi lùa vào cổ cô, hít hà mùi hương nồng nàn quyến rũ – một sự pha trộn giữa nước hoa đắt tiền và mùi cơ thể tự nhiên của cô, thơm đến mức khiến cậu rên lên khe khẽ vì kích thích.

Phương giật mình, ánh mắt thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Này, cậu điên rồi hả?” cô nói, giọng vừa ngạc nhiên vừa pha chút trêu chọc, nhưng cơ thể vẫn bị khóa chặt trong vòng tay cậu. Cô giãy nhẹ, nhưng không quá mạnh, như đang thử xem Tuấn sẽ còn dám làm gì nữa.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 72 Tuấn tính làm gì

Tuấn ôm chặt Phương, đôi tay siết lấy cơ thể cô như không muốn buông, nhưng chiếc áo sơ mi ướt dính sát ngực cô bỗng trở thành một thứ vướng víu khó chịu trong mắt cậu. Trong cơn kích thích mãnh liệt, cậu không suy nghĩ được gì nữa, tay kéo mạnh chiếc áo ngoài, dùng sức giật căng đến mức các cúc áo bắn tung tóe, rơi lách cách xuống sàn. Tiếng vải rách nhẹ vang lên, và ngực Phương như được giải thoát khỏi lớp áo chật chội, chỉ còn lại chiếc áo lót ren đen mỏng manh ôm lấy bầu ngực căng tròn. Lớp ren tinh tế ấy không che giấu được vẻ đẹp của cô – cặp ngực trắng hồng, đầy đặn, hơi rung lên theo nhịp thở gấp gáp, như hai quả đào chín mọng vừa được bóc vỏ, quyến rũ đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải mê mẩn.

937405e1423cf479b27fe00fa38a908e765e9f25a5b240906cea7f2b3dae1fa6.png


Tuấn đứng sững giây lát, mắt dán chặt vào ngực cô, hơi thở cậu dồn dập như sắp ngạt. Không kìm nổi, cậu tham lam luồn tay qua lớp áo lót, chạm trực tiếp vào da thịt mềm mại của Phương. Lòng bàn tay cậu cảm nhận rõ sự ấm nóng, sự căng tròn và đàn hồi tuyệt vời khi ngón tay bóp chặt. “Trời ơi… mềm quá…” cậu nghĩ, đầu óc mụ mị, từng cái siết như thỏa mãn cơn thèm khát đã kìm nén bấy lâu. Tay cậu không chỉ bóp mà còn xoa nhẹ, ngón cái lướt qua núm ngực hồng hào hiện rõ qua lớp ren, cảm giác ấy khiến cậu rùng mình vì kích thích, như một kẻ lạc vào thiên đường mà không muốn tỉnh lại.


Chưa dừng lại, tay còn lại của Tuấn kéo mạnh váy ngắn của Phương lên cao, để lộ chiếc quần lót đen ôm sát. Trong mắt cậu, nó bí ẩn và quyến rũ đến lạ lùng – lớp vải mỏng manh bám chặt vào cặp mông tròn trịa, tôn lên đường cong hoàn hảo từ eo xuống hông, như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Da thịt trắng mịn của cô lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo, mềm mại nhưng săn chắc, như một bức tượng sống động mà cậu không thể rời mắt. Tuấn cúi xuống, hôn lên cổ cô một cách vụng về, môi cậu run rẩy chạm vào làn da mịn màng, hít hà mùi hương nồng nàn quyến rũ từ cơ thể cô – một sự pha trộn giữa nước hoa ngọt ngào và mùi da thịt tự nhiên, thơm đến mức khiến cậu rên lên khe khẽ vì đê mê.


Rồi, như không thể kìm chế thêm, Tuấn xoay Phương lại, hai tay cậu khóa chặt tay cô, áp mạnh vào tường kính lạnh lẽo của cửa hàng. Phương bị đẩy lưng vào tường, hai cổ tay bị cậu nắm chặt, không thể cử động. Cậu ngắm nhìn cô, mặt cô đỏ bừng vì bất ngờ và hơi thở gấp gáp, đôi môi mọng hé mở, đôi mắt long lanh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Phương đẹp quá – đẹp đến mức khiến cậu nghẹt thở. Cặp ngực cô sau lớp áo lót ren đen hiện lên rõ mồn một, trắng hồng, căng tròn, rung nhẹ mỗi khi cô giãy dụa. Vòng eo thon thả lộ ra dưới chiếc váy bị kéo lên, mềm mại nhưng săn chắc, như một đường cong hoàn hảo được vẽ nên bởi bàn tay nghệ sĩ. Làn da cô lấp lánh mồ hôi, gợi cảm đến mức khiến Tuấn không thể chịu nổi.


Như một kẻ mất kiểm soát, cậu tham lam áp mặt vào ngực cô, mũi chạm vào lớp ren mỏng, hít hà mùi hương ngọt ngào từ da thịt cô. Cậu cúi xuống thấp hơn, mặt lùa vào khe ngực sâu hút, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng ôm lấy má cậu. Ngực Phương căng tròn, mềm như nhung, mỗi lần cậu áp sát là một lần cậu cảm thấy cơ thể mình rạo rực, như muốn hòa tan vào cô. “Thơm quá… đẹp quá…” cậu nghĩ, đầu óc quay cuồng, tay vẫn bóp chặt ngực cô qua lớp áo lót, ngón tay siết mạnh hơn, như muốn giữ lấy cảm giác ấy mãi mãi.


Phương giật mình, cơ thể cô khẽ run lên vì cái áp mặt bất ngờ của Tuấn. Cô không nghĩ cậu sẽ đi xa đến vậy – từ cái ôm, rồi bóp ngực, giờ lại khóa chặt cô vào tường thế này. “Tuấn! Em làm gì vậy hả?” cô kêu lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa pha chút hoảng hốt. Hai tay cô bị cậu nắm chặt, giãy dụa nhưng không thoát ra được, cơ thể bị ép sát vào tường lạnh. “Buông chị ra, cậu điên rồi à?” cô nói, cố giữ vẻ kiêu kỳ, nhưng ánh mắt lại thoáng chút bối rối khi nhận ra tình hình không còn trong tầm kiểm soát của mình nữa.


Tuấn không trả lời ngay, hơi thở cậu dồn dập phả vào ngực cô, nóng hổi và gấp gáp. “Tại… tại chị đẹp quá,” cậu thì thầm, giọng khàn đi vì kích thích. “Em không chịu được…” Cậu ngẩng lên nhìn cô, mắt đỏ hoe vì ham muốn, rồi lại cúi xuống, áp mặt sâu hơn vào ngực cô, hít hà như một kẻ đói khát. Tay cậu vẫn bóp ngực cô, ngón tay siết chặt, cảm nhận sự mềm mại tràn qua kẽ tay, trong khi mũi cậu lùa vào làn da trắng hồng, ngửi lấy ngửi để cái mùi hương nồng nàn ấy. Với cậu, Phương không chỉ là một người phụ nữ – cô là một cám dỗ sống động, một thứ gì đó quá đẹp, quá gợi cảm, khiến cậu không thể dừng lại, dù biết mình đang đi quá xa.
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 72 Tuấn tính làm gì

Tuấn ôm chặt Phương, đôi tay siết lấy cơ thể cô như không muốn buông, nhưng chiếc áo sơ mi ướt dính sát ngực cô bỗng trở thành một thứ vướng víu khó chịu trong mắt cậu. Trong cơn kích thích mãnh liệt, cậu không suy nghĩ được gì nữa, tay kéo mạnh chiếc áo ngoài, dùng sức giật căng đến mức các cúc áo bắn tung tóe, rơi lách cách xuống sàn. Tiếng vải rách nhẹ vang lên, và ngực Phương như được giải thoát khỏi lớp áo chật chội, chỉ còn lại chiếc áo lót ren đen mỏng manh ôm lấy bầu ngực căng tròn. Lớp ren tinh tế ấy không che giấu được vẻ đẹp của cô – cặp ngực trắng hồng, đầy đặn, hơi rung lên theo nhịp thở gấp gáp, như hai quả đào chín mọng vừa được bóc vỏ, quyến rũ đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải mê mẩn.

937405e1423cf479b27fe00fa38a908e765e9f25a5b240906cea7f2b3dae1fa6.png


Tuấn đứng sững giây lát, mắt dán chặt vào ngực cô, hơi thở cậu dồn dập như sắp ngạt. Không kìm nổi, cậu tham lam luồn tay qua lớp áo lót, chạm trực tiếp vào da thịt mềm mại của Phương. Lòng bàn tay cậu cảm nhận rõ sự ấm nóng, sự căng tròn và đàn hồi tuyệt vời khi ngón tay bóp chặt. “Trời ơi… mềm quá…” cậu nghĩ, đầu óc mụ mị, từng cái siết như thỏa mãn cơn thèm khát đã kìm nén bấy lâu. Tay cậu không chỉ bóp mà còn xoa nhẹ, ngón cái lướt qua núm ngực hồng hào hiện rõ qua lớp ren, cảm giác ấy khiến cậu rùng mình vì kích thích, như một kẻ lạc vào thiên đường mà không muốn tỉnh lại.


Chưa dừng lại, tay còn lại của Tuấn kéo mạnh váy ngắn của Phương lên cao, để lộ chiếc quần lót đen ôm sát. Trong mắt cậu, nó bí ẩn và quyến rũ đến lạ lùng – lớp vải mỏng manh bám chặt vào cặp mông tròn trịa, tôn lên đường cong hoàn hảo từ eo xuống hông, như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Da thịt trắng mịn của cô lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo, mềm mại nhưng săn chắc, như một bức tượng sống động mà cậu không thể rời mắt. Tuấn cúi xuống, hôn lên cổ cô một cách vụng về, môi cậu run rẩy chạm vào làn da mịn màng, hít hà mùi hương nồng nàn quyến rũ từ cơ thể cô – một sự pha trộn giữa nước hoa ngọt ngào và mùi da thịt tự nhiên, thơm đến mức khiến cậu rên lên khe khẽ vì đê mê.


Rồi, như không thể kìm chế thêm, Tuấn xoay Phương lại, hai tay cậu khóa chặt tay cô, áp mạnh vào tường kính lạnh lẽo của cửa hàng. Phương bị đẩy lưng vào tường, hai cổ tay bị cậu nắm chặt, không thể cử động. Cậu ngắm nhìn cô, mặt cô đỏ bừng vì bất ngờ và hơi thở gấp gáp, đôi môi mọng hé mở, đôi mắt long lanh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Phương đẹp quá – đẹp đến mức khiến cậu nghẹt thở. Cặp ngực cô sau lớp áo lót ren đen hiện lên rõ mồn một, trắng hồng, căng tròn, rung nhẹ mỗi khi cô giãy dụa. Vòng eo thon thả lộ ra dưới chiếc váy bị kéo lên, mềm mại nhưng săn chắc, như một đường cong hoàn hảo được vẽ nên bởi bàn tay nghệ sĩ. Làn da cô lấp lánh mồ hôi, gợi cảm đến mức khiến Tuấn không thể chịu nổi.


Như một kẻ mất kiểm soát, cậu tham lam áp mặt vào ngực cô, mũi chạm vào lớp ren mỏng, hít hà mùi hương ngọt ngào từ da thịt cô. Cậu cúi xuống thấp hơn, mặt lùa vào khe ngực sâu hút, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng ôm lấy má cậu. Ngực Phương căng tròn, mềm như nhung, mỗi lần cậu áp sát là một lần cậu cảm thấy cơ thể mình rạo rực, như muốn hòa tan vào cô. “Thơm quá… đẹp quá…” cậu nghĩ, đầu óc quay cuồng, tay vẫn bóp chặt ngực cô qua lớp áo lót, ngón tay siết mạnh hơn, như muốn giữ lấy cảm giác ấy mãi mãi.


Phương giật mình, cơ thể cô khẽ run lên vì cái áp mặt bất ngờ của Tuấn. Cô không nghĩ cậu sẽ đi xa đến vậy – từ cái ôm, rồi bóp ngực, giờ lại khóa chặt cô vào tường thế này. “Tuấn! Em làm gì vậy hả?” cô kêu lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa pha chút hoảng hốt. Hai tay cô bị cậu nắm chặt, giãy dụa nhưng không thoát ra được, cơ thể bị ép sát vào tường lạnh. “Buông chị ra, cậu điên rồi à?” cô nói, cố giữ vẻ kiêu kỳ, nhưng ánh mắt lại thoáng chút bối rối khi nhận ra tình hình không còn trong tầm kiểm soát của mình nữa.


Tuấn không trả lời ngay, hơi thở cậu dồn dập phả vào ngực cô, nóng hổi và gấp gáp. “Tại… tại chị đẹp quá,” cậu thì thầm, giọng khàn đi vì kích thích. “Em không chịu được…” Cậu ngẩng lên nhìn cô, mắt đỏ hoe vì ham muốn, rồi lại cúi xuống, áp mặt sâu hơn vào ngực cô, hít hà như một kẻ đói khát. Tay cậu vẫn bóp ngực cô, ngón tay siết chặt, cảm nhận sự mềm mại tràn qua kẽ tay, trong khi mũi cậu lùa vào làn da trắng hồng, ngửi lấy ngửi để cái mùi hương nồng nàn ấy. Với cậu, Phương không chỉ là một người phụ nữ – cô là một cám dỗ sống động, một thứ gì đó quá đẹp, quá gợi cảm, khiến cậu không thể dừng lại, dù biết mình đang đi quá xa.
🆙
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 73 Sự thông minh của Phương

Tuấn vẫn đang ôm chặt Phương, hai tay khóa chặt cổ tay cô áp vào tường kính, hơi thở cậu dồn dập phả vào ngực cô, mũi hít hà mùi hương quyến rũ từ làn da trắng hồng. Cơ thể Phương căng cứng trong vòng tay cậu, cặp ngực căng tròn rung nhẹ qua lớp áo lót ren đen, váy ngắn trễ xuống để lộ vòng eo thon thả và cặp mông săn chắc. “Tuấn! Em làm gì vậy hả?” cô hét lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa nghiêm nghị, cố giãy mạnh để thoát ra. Nhưng rồi, như nhận ra tình huống này không phải là điều cô hoàn toàn muốn chấm dứt, Phương ngừng kêu la. Đôi mắt cô lấp lánh một tia sáng khác lạ, vừa sắc lạnh vừa đầy thách thức. Cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, và bất ngờ đổi giọng, môi cong lên thành nụ cười kiêu kỳ.

“Cậu gan thật đấy, nhóc,” cô nói, giọng hạ thấp, chậm rãi, như đang kéo dài từng chữ để trêu chọc cậu. “Nhưng làm thế này thì được gì hả? Muốn chị thì phải biết cách chứ, manh động thế này thô quá.” Phương giật mạnh tay, dùng sức đẩy ngược lại, khiến Tuấn lùi ra, mất đà ngã ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Cậu sững sờ, mắt mở to nhìn cô, vừa xấu hổ vừa kích thích, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

b346776ab1a749bef76e21e7295a04641a575bbd159b1b2e8ae09cc641d0f13c.png


Phương đứng thẳng người, tay vuốt lại mái tóc dài hơi rối, ánh mắt lướt qua Tuấn như một nữ hoàng nhìn kẻ hầu cận. Chiếc áo lót ren đen ôm sát ngực cô, để lộ cặp ngực căng mọng trắng hồng, rung lên nhè nhẹ mỗi khi cô cử động. Lớp ren mỏng manh ấy không che nổi đường cong hoàn hảo, núm ngực thoáng hiện dưới ánh đèn, gợi cảm đến mức khiến Tuấn nuốt khan liên tục. Chiếc váy ngắn bị kéo lên giờ trễ xuống ngang hông, để lộ vòng eo thon thả mềm mại như lụa, làn da mịn màng lấp lánh mồ hôi dưới ánh sáng mờ ảo của cửa hàng. Cô nghiêng người sát Tuấn, cúi xuống vừa đủ để cặp ngực lấp ló trước mặt cậu, giọng thì thầm đầy khiêu khích: “Muốn sờ thì phải xin chị đàng hoàng, chứ đừng có vụng về thế này. Chị ghét mấy thằng không biết kiềm chế lắm.”

Tuấn ngồi ngẩn trên ghế, mặt đỏ bừng, tay vẫn còn run run vì cảm giác mềm mại từ ngực cô lúc nãy. “Chị… chị Phương, em…” cậu lắp bắp, không biết phải nói gì, vừa sợ hãi vì bị cô đẩy ra, vừa phấn khích vì lời trêu chọc của cô. Cậu không ngờ Phương lại phản ứng thế này – không giận dữ, không đuổi cậu đi, mà còn đứng đó, đẹp như một cám dỗ sống động, khiến cậu vừa muốn xin lỗi vừa muốn lao tới ôm cô lần nữa. “Em xin lỗi, em không cố ý đâu…” cậu lí nhí, mắt lén liếc lên ngực cô, tim đập thình thịch khi thấy lớp ren đen ôm sát ấy.

Phương bật cười khanh khách, tiếng cười vang lên trong không gian vắng lặng của cửa hàng, vừa kiêu kỳ vừa tinh nghịch. “Xin lỗi á? Cậu làm như chị tin lắm ấy,” cô nói, bước lại gần hơn, ngồi lên mép bàn ngay trước mặt Tuấn, bắt chéo chân để lộ cặp đùi thon thả trắng mịn. Chiếc váy ngắn trượt lên cao hơn, để lộ phần đùi trên mềm mại, săn chắc, như một lời mời gọi vô hình. Cô nghiêng đầu, nhìn cậu với ánh mắt vừa trêu vừa thách thức: “Thế cậu muốn gì hả? Sờ chị thêm lần nữa à? Hay là còn muốn gì hơn nữa? Nói đi, chị nghe xem nào.”

Tuấn nuốt nước bọt, mặt nóng bừng, tay siết chặt mép ghế để kìm nén cơn kích thích đang trào dâng. Hình ảnh Phương ngồi trước mặt, cặp ngực căng tròn rung nhẹ sau lớp áo lót, vòng eo thon thả cong cong, cặp đùi trắng hồng bắt chéo đầy gợi cảm – tất cả như đốt cháy lý trí cậu. “Em… em chỉ muốn…” cậu ấp úng, không dám nói hết, nhưng mắt cậu lại dán chặt vào ngực cô, như thể ánh mắt đã thay lời nói ra tất cả.

Phương đứng dậy khỏi bàn, bước tới sát Tuấn, cúi xuống gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ tóc cô lần nữa. “Muốn thì nói đi, đừng có ấp a ấp úng,” cô thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích. Rồi bất ngờ, cô nắm tay cậu, kéo lên đặt lại lên ngực mình qua lớp áo lót, để cậu chạm vào lần nữa. “Đây, sờ đi, nhưng lần này nhẹ thôi, đừng có thô như lúc nãy nữa. Chị cho phép đấy, xem cậu làm được gì nào.” Lòng bàn tay Tuấn lại cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng của ngực cô, lần này không qua lớp áo sơ mi mà chỉ cách một lớp ren mỏng, khiến cậu rùng mình vì đê mê. Cậu bóp nhẹ, ngón tay run run, không dám mạnh tay, vừa sợ vừa phấn khích trước sự “cho phép” bất ngờ này.

“Chị… chị không giận thật hả?” Tuấn hỏi, giọng khàn đi, mắt ngước lên nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa không tin nổi. Tay cậu vẫn đặt trên ngực cô, siết nhẹ, cảm nhận sự căng tròn và đàn hồi tuyệt vời, như một món quà quý giá mà cậu không dám làm hỏng.

Phương cười khẽ, rút tay cậu ra, rồi đứng thẳng lại, tay chống hông, dáng vẻ kiêu kỳ như nữ hoàng. “Giận thì cũng giận, nhưng cậu ngố quá, chị không nỡ mắng,” cô nói, giọng trêu chọc. “Mà thôi, hôm nay thế đủ rồi. Cậu về đi, kẻo trễ, lần sau mà còn manh động thế này, chị không nhẹ tay đâu.” Cô quay người, bước về phía cửa kính, kéo nốt tấm màn cuối cùng xuống, cặp mông tròn trịa đung đưa sau lớp váy ngắn, như một lời tạm biệt đầy cám dỗ.

Tuấn ngồi ngẩn trên ghế, tay vẫn còn cảm giác ấm nóng từ ngực cô, đầu óc quay cuồng vì những gì vừa xảy ra. “Chị ấy… cho mình sờ thật sao?” cậu lẩm bẩm, vừa xấu hổ vừa phấn khích, không tin nổi Phương lại để cậu đi xa đến vậy, dù chỉ là trong khoảnh khắc. Cậu đứng dậy, vác ba lô lên vai, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng cô. Hình ảnh cặp ngực căng tròn, vòng eo thon thả, cặp đùi trắng mịn – tất cả như khắc sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu vừa sợ vừa khao khát hơn bao giờ hết. “Lần sau… lần sau mình phải làm thế nào đây?” cậu tự hỏi, bước ra khỏi cửa hàng trong trạng thái vừa hối hận vừa quyết tâm, như một kẻ vừa thua một ván bài nhưng vẫn muốn chơi tiếp.

Phương, sau khi Tuấn rời đi, đứng một mình trong cửa hàng, tay vuốt lại lớp áo lót, nhìn xuống ngực mình qua gương gần đó. Cô mỉm cười bí ẩn, tự nhủ: “Thằng nhóc này ghê thật, nhút nhát mà cũng biết sờ mình.” Cô không giận cậu, ngược lại, sự táo bạo vụng về của Tuấn làm cô thấy thú vị, như một trò chơi mới mà cô chưa từng thử. “Để xem lần sau nó còn dám không,” cô thì thầm, ánh mắt lấp lánh chút tinh nghịch, vừa khóa cửa hàng vừa nghĩ đến những gì vừa xảy ra. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy – vừa thích thú khi kiểm soát được cậu, vừa tò mò xem cậu sẽ tiến xa đến đâu.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 74 1 đêm suy

Tuấn lê bước về nhà dưới bầu trời đêm tối mịt, đôi chân nặng nề như đeo chì, tay vẫn nắm chặt quai ba lô như muốn bấu víu vào một thứ gì đó để giữ bình tĩnh. Đầu óc cậu quay cuồng, một mớ cảm xúc hỗn loạn đan xen – sợ hãi, xấu hổ, và cả kích thích mãnh liệt vẫn chưa tan. Cậu vừa đi vừa tưởng tượng lại cảnh trong cửa hàng: đôi tay cậu bóp chặt ngực Phương, mũi hít hà mùi hương quyến rũ từ cổ cô, và cái cách cậu suýt nữa mất kiểm soát hoàn toàn. “Nếu vừa nãy mà mình đè chị ấy ra thật…” cậu lẩm bẩm, một luồng sợ hãi lạnh toát chạy dọc sống lưng. “Rồi chị ấy báo công an, mình đi tù mọt gông chắc luôn. Gia đình biết, hàng xóm cười nhạo, tương lai coi như chấm dứt.” Cậu rùng mình, tưởng tượng cảnh mẹ cậu khóc lóc, bố cậu nổi giận đùng đùng, và cả cái nhìn khinh bỉ từ những người xung quanh. Tất cả như một cơn ác mộng hiện ra trước mắt, khiến cậu vừa bước vừa run.

Nhưng rồi, một ý nghĩ khác xen vào, làm cậu khựng lại giữa đường. “Sao chị Phương không giận mình nhỉ?” cậu tự hỏi, mắt nhíu lại như đang cố giải một bài toán khó. Không những không giận, cô còn chủ động để cậu sờ ngực, còn trêu chọc cậu với ánh mắt kiêu kỳ và nụ cười đầy thách thức. Cậu nhớ lại cặp ngực căng tròn, trắng hồng, mềm mại như nhung dưới lớp áo lót ren đen, cảm giác ấy vẫn còn lưu lại trên lòng bàn tay cậu, ấm nóng và đàn hồi đến mức khiến cậu rùng mình mỗi khi nghĩ tới. Rồi chiếc quần lót đen bí ẩn, ôm sát cặp mông tròn trịa, như một cánh cửa dẫn đến những điều cậu chưa từng dám tưởng tượng. “Chị ấy… đúng như anh Nam nói,” cậu lẩm bẩm, giọng thoáng chút phấn khích. “Dâm ngầm, kiêu kỳ. Anh Nam nói đúng thật.” Lời Nam vang lên trong đầu cậu – “Sờ được vú là bú được lồn” – như một câu thần chú, vừa đáng sợ vừa kích thích, khiến cậu vừa xấu hổ vừa không thể ngừng nghĩ về Phương.
0f45ae8e2d9684de364b85de2cc9e945e5506b1db8d465b495a8aa0dcdcfc0f5.png


Tuấn về đến nhà, nằm vật ra giường, mắt dán lên trần nhà. Cậu cố ngủ, nhưng hình ảnh Phương cứ lởn vởn – cặp ngực rung nhẹ khi cô cười, vòng eo thon thả khi cô ngồi bắt chéo chân, và cái cách cô trêu cậu: “Muốn thì phải xin chị đàng hoàng.” Cậu lăn qua lăn lại, tay vô thức chạm vào lòng bàn tay mình, như muốn tìm lại cảm giác mềm mại ấy. “Chị ấy đẹp quá… mình phải làm gì tiếp theo đây?” cậu thì thầm, vừa sợ hãi vì sự táo bạo của mình, vừa khao khát được gặp lại cô, được chạm vào cô lần nữa. Một đêm trôi qua, nhưng với Tuấn, nó dài như một thế kỷ, đầy những suy nghĩ mâu thuẫn và ham muốn không thể dập tắt.

Ở một nơi khác, Phương nằm trên giường trong căn phòng nhỏ của mình, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên khuôn mặt cô. Cô mặc một chiếc áo ngủ mỏng, để lộ đường cong gợi cảm của cơ thể, nhưng tâm trí cô lại không yên. Cô vừa nghĩ về Tuấn, vừa tự hỏi chuyện gì đã xảy ra tối nay. “Ai ngờ thằng nhóc rụt rè đó lại dám làm vậy,” cô lẩm bẩm, tay vô thức vuốt lên ngực mình, nhớ lại cảm giác bàn tay Tuấn bóp chặt qua lớp áo lót. Cô đã có thể hét to lên, đập cửa cầu cứu – cửa hàng dù đóng cửa, nhưng bên ngoài vẫn có người qua lại, chắc chắn sẽ có ai đó nghe thấy. Nhưng cô không làm thế. “Sao mình lại để nó sờ nhỉ?” cô tự hỏi, má khẽ nóng lên khi nhớ lại cái cách cô trêu chọc cậu, thậm chí còn chủ động để cậu chạm vào mình lần nữa.

Phương ngồi dậy, nhìn vào gương đối diện giường. Lớp áo ngủ mỏng manh ôm sát cơ thể, cặp ngực căng tròn hiện rõ, vòng eo thon thả cong cong như một đường sóng, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn. Cô đẹp, cô biết điều đó, và cô luôn tận dụng vẻ đẹp ấy để kiểm soát người khác. Nhưng tối nay, Tuấn đã làm cô bất ngờ – cậu không chỉ nhút nhát như cô nghĩ, mà còn có một sự táo bạo mà cô chưa từng thấy trước đây. “Chắc chắn là ai đó đã vẽ đường cho nó,” cô thì thầm, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ. Cô nghĩ đến Nam – gã đàn ông trầm lặng nhưng đầy bí ẩn ở cửa hàng. Nam luôn hiền từ, làm việc chăm chỉ, chẳng bao giờ để lộ điều gì bất thường. Nhưng cái cách Tuấn thay đổi quá nhanh, từ một thằng nhóc rụt rè thành kẻ dám bóp ngực cô, khiến cô không thể không nghi ngờ anh ta đứng sau. “Nam hả? Chưa có chứng cứ, nhưng để xem,” cô tự nhủ, nhếch môi cười, như đang lên kế hoạch điều tra.

Phương nằm xuống, kéo chăn lên, nhưng đầu óc cô vẫn không ngừng nghĩ. Cô tưởng tượng nếu tối nay cô không đẩy Tuấn ra, không lấy lại kiểm soát, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu ta sẽ đè cô xuống sàn cửa hàng, hay kéo cô vào kho như lần trước? Ý nghĩ ấy khiến cô vừa buồn cười vừa thoáng chút kích thích, nhưng cô nhanh chóng gạt đi. “Thằng nhóc đó mà đòi làm gì chị? Ngố lắm,” cô lẩm bẩm, bật cười khẽ. Một đêm trôi qua, tưởng chừng như một đêm nồng cháy với những gì đã xảy ra giữa cô và Tuấn, nhưng thực tế lại chẳng có gì thêm ngoài cái ôm, vài cái bóp ngực, và lời trêu chọc của cô. Phương nhắm mắt, nhưng trong lòng cô, một cảm giác tò mò vẫn âm ỉ – về Tuấn, về sự táo bạo của cậu, và về kẻ có thể đứng sau tất cả. Cô biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhưng với bản tính kiêu kỳ và dâm ngầm, cô không ngại tiếp tục dẫn dắt, chỉ để xem mọi thứ sẽ đi đến đâu.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 75 Khách hàng sộp

Hôm nay cửa hàng điện thoại bỗng trở nên nhộn nhịp hơn thường lệ khi một vị khách hàng sộp bước vào, mang theo không khí của sự hào nhoáng và quyền lực. Đó là một lão già khoảng năm mươi tuổi, tóc điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sắc bén như một con cáo già. Ông ta mặc bộ vest xám đắt tiền, chiếc đồng hồ lấp lánh trên tay phải và đôi giày da bóng loáng, toát lên vẻ giàu có không cần phải phô trương quá nhiều. Ngay từ lúc bước qua cửa, ông ta đã tuyên bố với giọng trầm trầm: “Tôi muốn mua ba chiếc iPhone mới nhất, loại xịn nhất cô có.” Câu nói ấy khiến cả đám nhân viên xôn xao, mắt sáng lên như vừa thấy một mỏ vàng, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, bởi với một khách hàng lớn như vậy, chỉ có Phương – quản lý kiêu kỳ và đầy quyến rũ – mới đủ tầm để tiếp đón.

Phương đứng dậy khỏi quầy, dáng vẻ tự tin như một nữ hoàng bước vào sàn diễn của riêng mình. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ôm sát, cúc áo trên cùng cố tình để hờ, để lộ khe ngực sâu hút giữa hai bầu ngực căng tròn, trắng hồng như ngọc trai. Lớp vải mỏng manh bám chặt vào cơ thể, tôn lên từng đường cong mềm mại nhưng đầy sức sống, mỗi cử động là một lần ngực cô rung nhẹ, như một lời mời gọi vô hình. Chiếc váy ngắn đen bó sát ôm lấy cặp mông tròn trịa, săn chắc, và khi cô bước đi, lớp vải căng ra, phô diễn đôi chân dài thon thả, trắng muốt như sữa, mềm mại nhưng không kém phần kiêu sa. Mái tóc dài buông xõa, lòa xòa vài lọn trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ tự nhiên, như một bông hoa vừa rực rỡ vừa nguy hiểm.

Cô tiến đến gần lão già, nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng đầy gợi cảm, đôi môi mọng đỏ hé mở, ánh mắt lấp lánh như biết nói. “Chào anh, em là Phương, quản lý ở đây. Anh muốn dòng iPhone mới nhất đúng không? Để em lấy cho anh xem nhé,” cô nói, giọng ngọt ngào như rót mật, vừa đủ để khiến người nghe phải chú ý. Cô cúi xuống kệ hàng, cố tình chậm rãi để lão già có thời gian ngắm nhìn. Khi cô nghiêng người, chiếc áo sơ mi trễ xuống một chút, để lộ khe ngực sâu hơn, cặp ngực căng mọng rung nhẹ theo từng động tác, làn da trắng ngần lấp lánh dưới ánh đèn cửa hàng. Lão già đứng đó, tay cầm điếu xì gà chưa châm, mắt hau háu dán chặt vào ngực cô, không buồn che giấu sự thèm muốn. “Ừ… cô cứ lấy đi,” ông ta đáp, giọng hơi lạc đi, rõ ràng tâm trí không còn đặt vào mấy chiếc điện thoại nữa.
54b143be33c7525a35c4297801e12a1c2072eff75d79a8604aec8034605ec6f7.png


Phương quay lại, tay cầm ba hộp iPhone mới toanh, đặt nhẹ lên bàn trước mặt lão già. Cô ngồi xuống ghế đối diện, bắt chéo chân một cách chậm rãi, chiếc váy ngắn trượt lên cao hơn, để lộ đôi chân dài trắng muốt, mềm mại như lụa, cặp đùi săn chắc nhưng không kém phần nữ tính. Động tác bắt chéo chân của cô như một màn trình diễn, từng đường nét được phô bày hoàn hảo, từ bàn chân nhỏ nhắn trong đôi giày cao gót đến phần đùi trên mịn màng, trắng hồng như vừa được tắm trong sữa. “Đây là dòng mới nhất đấy anh, màn hình siêu nét, camera chụp đẹp lắm. Để em mở cho anh xem nhé,” cô nói, tay nhẹ nhàng mở hộp, nhưng mắt lại liếc lên nhìn lão già, nụ cười thoáng chút tinh nghịch, như biết rõ ông ta đang bị cuốn theo cô.

Lão già gật đầu, tay lướt qua chiếc iPhone để kiểm tra, nhưng ánh mắt lại không ngừng lướt qua ngực Phương, rồi xuống đôi chân dài bắt chéo của cô. Phương nhận ra điều đó ngay từ đầu, và thay vì khó chịu, cô khéo léo biến ánh mắt hau háu ấy thành lợi thế. Cô vuốt mái tóc dài sang một bên, động tác chậm rãi đầy ý đồ, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon thả, làn da mịn như sứ chạy dài từ cằm xuống xương quai xanh, lấp lánh như được phủ một lớp ngọc trai mỏng. “Anh thấy máy thế nào?” cô hỏi, giọng ngọt ngào, nghiêng người sát hơn một chút, để cặp ngực căng tròn gần như chạm vào mép bàn, rung nhẹ khi cô hít thở. Lão già nuốt nước bọt, mắt không rời khỏi khe ngực sâu hút của cô, lắp bắp: “Tốt… tốt lắm, cô cứ nói tiếp đi.”

Chưa dừng lại ở đó, Phương đứng dậy, cầm chiếc iPhone đã bật sẵn, bước đến đứng sát bên lão già. Cô cúi xuống gần ông ta, mái tóc dài lòa xòa chạm vào vai ông ta, mùi hương nước hoa ngọt ngào lan tỏa trong không khí, quyến rũ đến mức khiến người ta phải rùng mình. “Để em chỉ anh cách dùng nhé, dễ lắm,” cô nói, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay lão già, ngón tay thon dài lướt qua mu bàn tay thô ráp của ông ta, giữ chặt để hướng dẫn ông ta vuốt màn hình. Cô giữ tay ông ta lâu hơn cần thiết, ngón tay cái khẽ miết nhẹ lên da ông ta, giọng nhỏ nhẹ: “Anh cứ vuốt thế này là mở được ứng dụng, rồi nhấn đây để chụp ảnh. Đơn giản đúng không anh?” Lão già gật đầu, hơi thở gấp gáp hơn, tay run run không biết vì chiếc điện thoại hay vì sự đụng chạm của Phương. Ánh mắt ông ta lướt từ tay cô lên ngực cô, rồi xuống đôi chân dài vẫn bắt chéo bên cạnh, như muốn nuốt chửng từng chi tiết trên cơ thể cô.

Phương ngồi xuống lại, nghiêng người để lấy thêm một chiếc iPhone khác, cố tình để áo sơ mi trễ xuống thêm chút nữa, khe ngực sâu hút hiện rõ hơn, cặp ngực căng mọng như muốn bung ra khỏi lớp vải mỏng manh. Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt lão già: “Anh mua ba cái luôn hả? Dùng một cái, còn hai cái để tặng ai đúng không? Người như anh chắc không thiếu người thích.” Lời nói của cô như một lời vuốt ve, vừa tâng bốc vừa khiêu khích, khiến lão già bật cười, giọng khàn khàn: “Cô nói đúng, tôi mua để tặng, mà gặp cô thế này chắc tôi muốn mua thêm nữa.” Ông ta cười lớn, nhưng mắt vẫn không rời khỏi ngực cô, tay lướt qua chiếc iPhone như chỉ để làm cảnh.

Với những cử chỉ thân mật ấy, chẳng mấy chốc lão già chốt đơn ba chiếc iPhone nhanh như chớp, thậm chí không thèm hỏi giá hay kiểm tra thêm gì nữa. “Cô gói cho tôi đi, nhanh nhé,” ông ta nói, giọng đầy thỏa mãn, nhưng ánh mắt vẫn hau háu nhìn Phương khi cô đứng dậy gói hàng. Cô bước ra quầy, dáng đi uyển chuyển, cặp mông tròn trịa đung đưa sau lớp váy ngắn, mỗi bước là một lần lớp vải căng ra, tôn lên đường cong hoàn hảo. Khi gói xong, cô đích thân mở cửa tiễn ông ta, nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh đã ủng hộ nhé, lần sau nhớ ghé em tiếp nha!” Lão già quay lại, nhìn cô đắm đuối, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô từ đầu đến chân – cặp ngực căng tròn, vòng eo thon thả, đôi chân dài trắng muốt – rồi mới miễn cưỡng rời đi, bước chân chậm rãi như còn tiếc nuối.

Cửa hàng bỗng rộn lên tiếng xì xào sau khi lão đi khỏi. Linh tròn mắt nhìn Phương, không giấu nổi sự thán phục: “Chị Phương ơi, chị giỏi quá! Bình thường em tư vấn gãy lưỡi mới bán được một cái điện thoại giá rẻ, mà khách còn kèo nài đủ kiểu. Sao chị hay thế vậy, mới nói vài câu là chốt đơn ba cái luôn!” Linh cười tươi, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, tay vỗ vỗ vai Phương như muốn học hỏi.

Một thằng nhân viên khác chen vào, giọng trêu chọc: “Chị Phương là số một mà, ai mà cưỡng lại được chứ! Lão đó nhìn chị như muốn mua cả cửa hàng luôn ấy.” Đám nhân viên cười rộ lên, một đứa khác thêm vào: “Đúng rồi, chị Phương vừa đẹp vừa khéo, tụi em thua xa. Chị dạy tụi em chiêu này đi!” Họ vây quanh Phương, khen ngợi không ngớt, không khí vui vẻ như vừa thắng một trận lớn.

Phương đứng đó, tay chống hông, nở nụ cười kiêu kỳ: “Có gì đâu mà khen, chị chỉ làm việc thôi. Mấy đứa muốn học thì cứ nhìn mà học, nhưng đẹp như chị thì khó đấy nhé!” Cô bật cười, vuốt tóc ra sau, dáng vẻ tự tin như vừa diễn một màn kịch hoàn hảo. Linh gật gù, vẫn không hết trầm trồ: “Chị đẹp thật mà, em thấy lão đó nhìn chị cứ như bị thôi miên. Chắc lần sau ổng quay lại mua thêm quá!” Phương nhếch môi, không đáp, nhưng ánh mắt thoáng chút đắc ý – cô biết rõ sức hút của mình, và cô luôn biết cách dùng nó để đạt được điều mình muốn.

---

Trong khi đó, ở phòng giám sát phía trên, Tuấn ngồi im trước màn hình camera, mắt dán chặt vào từng cảnh vừa xảy ra. Cậu thấy hết – từ cái cách Phương cười với lão già, cách cô vuốt tóc để lộ cổ trắng ngần, cách cô bắt chéo chân phô diễn đôi chân dài, và cả cái cách cô cầm tay lão ta đầy thân mật. Hình ảnh ấy đẹp đến nao lòng, nhưng nó cũng khiến lòng cậu dâng lên một cảm giác khó chịu, như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Cậu nhìn cặp ngực căng tròn của Phương rung nhẹ khi cô cúi xuống, chiếc váy ngắn ôm sát cặp mông tròn trịa, và ánh mắt hau háu của lão già – tất cả như một mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cậu.

“Chị ấy… đẹp quá,” cậu lẩm bẩm, tay siết chặt mép bàn, vừa khao khát vừa tức tối. Cậu nhớ lại đêm hôm qua, khi tay cậu bóp ngực cô, khi mũi cậu hít hà mùi hương từ cổ cô, và cái cách cô trêu chọc cậu. Nhưng giờ đây, nhìn cô quyến rũ lão già kia, một cảm giác khác trỗi dậy – không hẳn là ghen tỵ, mà là một sự chiếm hữu mãnh liệt mà cậu chưa từng nhận ra trước đây. “Chị Phương phải là của em,” cậu thì thầm, giọng khàn đi, mắt vẫn không rời màn hình. Cậu tưởng tượng mình là người đứng trước mặt cô lúc này, được cô cầm tay, được cô cười với, chứ không phải lão già đáng ghét kia.

Tuấn ngồi ngẩn ra, tay vô thức chạm vào lòng bàn tay mình, như muốn tìm lại cảm giác mềm mại từ ngực Phương đêm qua. Cậu vừa khao khát được gần cô lần nữa, vừa tức tối vì không thể làm gì khi cô quyến rũ người khác ngay trước mắt cậu. “Chị ấy dâm ngầm thật, đúng như anh Nam nói,” cậu lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại thêm một câu: “Nhưng chị ấy chỉ được quyến rũ em thôi.” Cậu không hiểu cảm giác này là gì – tức giận vì cô quá giỏi trong việc dùng nhan sắc, hay ghen vì cô không dành sự quyến rũ ấy cho riêng cậu. Tuấn thở dài, mắt vẫn dán vào màn hình, nhìn bóng lưng Phương đang cười nói với đám nhân viên, lòng cậu rối như tơ vò, vừa yêu vừa hậm hực, không biết phải làm gì để kéo cô về phía mình.
 
Bên trên