Chương 68 Cơ hội của Tuấn
Hôm ấy, cửa hàng điện thoại bỗng trở nên yên ắng lạ thường khi phần lớn nhân viên phải tham gia buổi học quy trình an toàn và phòng cháy chữa cháy theo yêu cầu của công ty. Không gian vốn ồn ào giờ chỉ còn tiếng bước chân lẹp kẹp của vài người sót lại: Phương – quản lý mới đầy kiêu kỳ, Tuấn – anh chàng giám sát camera nhút nhát, và một cô bé nhân viên mới còn lóng ngóng với công việc. Trước khi rời cửa hàng để đi giao hàng, Nam kéo Tuấn lại một góc gần quầy, giọng trầm thấp vang lên đầy ẩn ý. “Cơ hội cho chú em đến rồi đó,” anh nói, tay vỗ mạnh vào vai Tuấn khiến cậu khẽ lùi lại. “Làm sao dụ được chị Phương đi, tự nghĩ cách mà hành động. Đừng để anh thất vọng.” Lời nói của Nam như một luồng điện chạy qua người Tuấn, khiến cậu đứng khựng, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng với hàng tá suy nghĩ.
Tuấn trở lại phòng giám sát, ngồi trước màn hình camera, nhưng mắt cậu không thật sự tập trung vào những hình ảnh đen trắng nhảy nhót. Lời Nam cứ vang vọng trong đầu: “Cơ hội cho chú em… dụ chị Phương…” Cậu gõ nhịp tay xuống bàn, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ hôi vì căng thẳng. Phương – người phụ nữ với vẻ ngoài quyến rũ và tính cách kiêu kỳ – luôn là một bức tường cao ngất với cậu. Nhưng hôm nay, cửa hàng vắng vẻ thế này, cậu biết đây là thời điểm vàng mà Nam đã nhắc đến. “Làm sao đây?” cậu lẩm bẩm, tự nhủ phải hành động, phải chứng tỏ với Nam rằng cậu không phải kẻ vô dụng.
Rồi cơ hội bất ngờ xuất hiện. Một vị khách bước vào, giọng nói vang lên từ quầy phía trước: “Cho tôi xem mẫu điện thoại X12 mới nhập với.” Cô bé nhân viên lúng túng kiểm tra quầy trưng bày, lục lọi một hồi rồi quay lại, giọng ngập ngừng: “Dạ, hình như không có sẵn ở đây ạ…” Phương, đang đứng gần đó, liếc qua với vẻ hơi sốt ruột. “Em cứ tư vấn tiếp đi, để chị vào kho lấy máy,” cô nói, giọng nhanh gọn, rồi đứng dậy. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể khẽ đung đưa theo từng bước chân, để lộ đường cong gợi cảm khiến Tuấn, từ phòng giám sát, không thể rời mắt khỏi màn hình.
Cậu nhìn qua camera, thấy Phương hướng về phía kho, và ngay lập tức, một ý nghĩ lóe lên. “Cơ hội đây rồi,” Tuấn thì thầm, đứng phắt dậy, chân thoăn thoắt chạy xuống kho trước khi Phương kịp đến. Tim cậu đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa phấn khích, như một kẻ sắp bước vào trận chiến mà mình chưa từng chuẩn bị.
Khi Phương đẩy cửa bước vào kho, Tuấn đã ở đó, đứng giữa đống thùng hàng, tay giả vờ lục lọi gì đó trên kệ. Cô dừng lại, hơi bất ngờ khi thấy cậu, rồi nhíu mày hỏi: “Tuấn? Cậu làm gì ở đây thế?”
Tuấn giật mình quay lại, cố giữ vẻ tự nhiên dù lòng bàn tay cậu đã ướt át vì căng thẳng. “Dạ… em xuống kiểm tra hàng chút thôi, chị Phương,” cậu đáp, giọng hơi run nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Có gì chị cần em giúp không?”
Phương nhún vai, bước tới gần, mùi nước hoa thoang thoảng từ cô khiến Tuấn nuốt khan. “Ừ, tiện cậu ở đây thì tốt. Tìm giúp chị cái mẫu X12 mới nhập, khách đang đợi ngoài kia,” cô nói, giọng ra lệnh như thường lệ, rồi cúi xuống kiểm tra một thùng hàng gần đó, vô tình để lộ khe ngực sâu qua cổ áo hơi trễ.
Tuấn đứng sững một giây, mắt dán vào cô, tim đập như trống đánh. Lời Nam lại vang lên trong đầu: “Phương là kiểu người dâm ngầm, thích những thằng táo bạo.” Cậu hít một hơi sâu, tự nhủ phải làm gì đó, phải tận dụng cơ hội này, nhưng miệng vẫn chưa dám mở lời thêm. Chỉ mới đến đây thôi, cậu đã cảm thấy mình như đứng trên lằn ranh giữa sợ hãi và kích thích.
Phương lúi húi tìm kiếm giữa đống thùng hàng trong kho, dáng vẻ tập trung nhưng vẫn toát lên một sức hút khó cưỡng. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể cô khẽ căng ra mỗi khi cô cúi xuống, tôn lên đường cong hoàn hảo từ vòng eo thon thả đến cặp mông tròn đầy đầy khiêu khích. Cổ áo trễ xuống một chút, để lộ làn da trắng mịn và khe ngực sâu hút, mỗi cử động của cô như vô tình phô bày sự gợi cảm tự nhiên mà cô vốn có. Mái tóc dài buông xõa, vài lọn lòa xòa trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ hoang dại. Mùi nước hoa thoang thoảng từ cô lan tỏa trong không gian chật hẹp, như một lời mời gọi vô hình khiến bất kỳ ai cũng khó lòng giữ được bình tĩnh.
Tuấn đứng đó, cách Phương vài bước, mắt dán chặt vào từng động tác của cô. Tim cậu đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp khi hình ảnh gợi cảm ấy lấp đầy tâm trí. Cơ thể Phương như một ngọn lửa, thiêu đốt chút tự chủ còn sót lại trong cậu. Cậu nuốt khan, tay siết chặt thành nắm để kìm nén cơn run, nhưng lời Nam vang lên trong đầu như một tiếng thúc giục không thể cưỡng lại: “Phương thích những thằng táo bạo.” Tuấn hít một hơi sâu, bước tới gần hơn, đứng ngay sau lưng Phương, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.
“Chị Phương…” Tuấn lên tiếng, giọng hơi lạc đi vì căng thẳng nhưng cố giữ vẻ tự nhiên. “Hôm nay chị xinh đẹp thật đấy.”
Phương ngừng tay, quay đầu lại nhìn cậu, một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi. “Ồ, cậu biết khen người khác từ bao giờ thế, nhóc?” Cô đứng thẳng lên, tay chống hông, ánh mắt lướt qua Tuấn với vẻ vừa tò mò vừa kiêu kỳ. “Xinh đẹp chỗ nào, nói rõ xem nào.”
Tuấn nuốt nước bọt, mặt nóng bừng, nhưng cậu biết đây là lúc phải tiến tới. “Chị… chị đẹp hết, nhưng mà… ngực chị là đẹp nhất,” cậu nói, giọng run run nhưng mang theo chút táo bạo mà chính cậu cũng không ngờ mình dám thốt ra. “Nhìn là muốn… muốn sờ thử luôn.”
Phương nhướng mày, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi cô bật cười khanh khách, tiếng cười vang lên trong kho như một bản nhạc đầy thách thức. “Cậu liều thật đấy, Tuấn! Ai dạy cậu nói mấy câu này vậy? Dám khen chị thế à?” Cô nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ trêu chọc, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút thích thú, như thể đang chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Tuấn đứng sững, tim đập như trống đánh, nhưng lời trêu của Phương như đổ thêm dầu vào lửa. “Em… em nói thật mà,” cậu lắp bắp, rồi lấy hết can đảm, nói tiếp: “Cho em sờ thử nhé, chị?” Chưa kịp đợi Phương phản ứng, cậu đã đưa tay ra, chạm nhẹ vào ngực cô qua lớp áo. Bàn tay cậu run rẩy, chỉ dám lướt qua một chút, nhưng cảm giác mềm mại và ấm nóng từ cơ thể cô khiến cậu như bị điện giật, máu dồn lên đầu, hơi thở gấp gáp hơn.
Phương giật mình, cơ thể khẽ lùi lại theo phản xạ, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Trời ơi, cậu dám thật luôn hả?” Cô nói, giọng vừa bất ngờ vừa pha chút hài hước, nhưng không hề giận dữ. Cô đứng yên, nhìn Tuấn với ánh mắt nửa cười nửa thách thức. “Sao? Chạm có tí mà mặt đỏ thế rồi à? Làm tới đi, đừng có run như gà mắc tóc thế, nhóc. Chị tưởng cậu liều lắm cơ mà?”
Lời nói của Phương như một lời mời gọi đầy khiêu khích, khiến Tuấn sững sờ trong giây lát. Cậu không ngờ cô lại phản ứng như vậy – không đẩy cậu ra, không mắng mỏ, mà còn trêu đùa như đang chơi một trò chơi với cậu. Sự bất ngờ xen lẫn kích thích trào dâng trong cậu, bàn tay vẫn đặt trên ngực cô khẽ siết nhẹ hơn, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại qua lớp vải mỏng. “Chị… chị không giận thật hả?” cậu hỏi, giọng run run, vừa sợ vừa phấn khích.
Phương nhếch môi, ánh mắt lấp đầy vẻ tinh nghịch. “Giận gì nổi với cái mặt ngố của cậu? Nhưng mà làm thì làm cho tới, đừng có nửa vời, chị ghét nhất mấy thằng nhát cáy.” Cô nghiêng người sát hơn một chút, như thể cố tình thử thách cậu, giọng hạ thấp đầy khiêu khích: “Sao? Dám không?”
Tuấn gần như không tin vào tai mình, cảm giác đê mê từ bàn tay và lời nói của Phương khiến cậu mất hết tự chủ. Mặt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt đã bắt đầu ánh lên một sự ham muốn mà trước đây cậu chưa từng dám thể hiện. “Dạ… dám,” cậu thì thầm, giọng khàn đi, bàn tay mạnh dạn hơn, xoa nhẹ rồi bóp chặt hơn một chút, cảm nhận cơ thể Phương ấm nóng dưới tay mình. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn là Tuấn nhút nhát nữa, mà là một kẻ đang bước vào trò chơi mà Nam đã dẫn dắt – và Phương, với bản tính dâm ngầm, dường như cũng đang tận hưởng sự táo bạo bất ngờ này từ cậu.
Hôm ấy, cửa hàng điện thoại bỗng trở nên yên ắng lạ thường khi phần lớn nhân viên phải tham gia buổi học quy trình an toàn và phòng cháy chữa cháy theo yêu cầu của công ty. Không gian vốn ồn ào giờ chỉ còn tiếng bước chân lẹp kẹp của vài người sót lại: Phương – quản lý mới đầy kiêu kỳ, Tuấn – anh chàng giám sát camera nhút nhát, và một cô bé nhân viên mới còn lóng ngóng với công việc. Trước khi rời cửa hàng để đi giao hàng, Nam kéo Tuấn lại một góc gần quầy, giọng trầm thấp vang lên đầy ẩn ý. “Cơ hội cho chú em đến rồi đó,” anh nói, tay vỗ mạnh vào vai Tuấn khiến cậu khẽ lùi lại. “Làm sao dụ được chị Phương đi, tự nghĩ cách mà hành động. Đừng để anh thất vọng.” Lời nói của Nam như một luồng điện chạy qua người Tuấn, khiến cậu đứng khựng, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng với hàng tá suy nghĩ.
Tuấn trở lại phòng giám sát, ngồi trước màn hình camera, nhưng mắt cậu không thật sự tập trung vào những hình ảnh đen trắng nhảy nhót. Lời Nam cứ vang vọng trong đầu: “Cơ hội cho chú em… dụ chị Phương…” Cậu gõ nhịp tay xuống bàn, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ hôi vì căng thẳng. Phương – người phụ nữ với vẻ ngoài quyến rũ và tính cách kiêu kỳ – luôn là một bức tường cao ngất với cậu. Nhưng hôm nay, cửa hàng vắng vẻ thế này, cậu biết đây là thời điểm vàng mà Nam đã nhắc đến. “Làm sao đây?” cậu lẩm bẩm, tự nhủ phải hành động, phải chứng tỏ với Nam rằng cậu không phải kẻ vô dụng.
Rồi cơ hội bất ngờ xuất hiện. Một vị khách bước vào, giọng nói vang lên từ quầy phía trước: “Cho tôi xem mẫu điện thoại X12 mới nhập với.” Cô bé nhân viên lúng túng kiểm tra quầy trưng bày, lục lọi một hồi rồi quay lại, giọng ngập ngừng: “Dạ, hình như không có sẵn ở đây ạ…” Phương, đang đứng gần đó, liếc qua với vẻ hơi sốt ruột. “Em cứ tư vấn tiếp đi, để chị vào kho lấy máy,” cô nói, giọng nhanh gọn, rồi đứng dậy. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể khẽ đung đưa theo từng bước chân, để lộ đường cong gợi cảm khiến Tuấn, từ phòng giám sát, không thể rời mắt khỏi màn hình.
Cậu nhìn qua camera, thấy Phương hướng về phía kho, và ngay lập tức, một ý nghĩ lóe lên. “Cơ hội đây rồi,” Tuấn thì thầm, đứng phắt dậy, chân thoăn thoắt chạy xuống kho trước khi Phương kịp đến. Tim cậu đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa phấn khích, như một kẻ sắp bước vào trận chiến mà mình chưa từng chuẩn bị.
Khi Phương đẩy cửa bước vào kho, Tuấn đã ở đó, đứng giữa đống thùng hàng, tay giả vờ lục lọi gì đó trên kệ. Cô dừng lại, hơi bất ngờ khi thấy cậu, rồi nhíu mày hỏi: “Tuấn? Cậu làm gì ở đây thế?”
Tuấn giật mình quay lại, cố giữ vẻ tự nhiên dù lòng bàn tay cậu đã ướt át vì căng thẳng. “Dạ… em xuống kiểm tra hàng chút thôi, chị Phương,” cậu đáp, giọng hơi run nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Có gì chị cần em giúp không?”
Phương nhún vai, bước tới gần, mùi nước hoa thoang thoảng từ cô khiến Tuấn nuốt khan. “Ừ, tiện cậu ở đây thì tốt. Tìm giúp chị cái mẫu X12 mới nhập, khách đang đợi ngoài kia,” cô nói, giọng ra lệnh như thường lệ, rồi cúi xuống kiểm tra một thùng hàng gần đó, vô tình để lộ khe ngực sâu qua cổ áo hơi trễ.
Tuấn đứng sững một giây, mắt dán vào cô, tim đập như trống đánh. Lời Nam lại vang lên trong đầu: “Phương là kiểu người dâm ngầm, thích những thằng táo bạo.” Cậu hít một hơi sâu, tự nhủ phải làm gì đó, phải tận dụng cơ hội này, nhưng miệng vẫn chưa dám mở lời thêm. Chỉ mới đến đây thôi, cậu đã cảm thấy mình như đứng trên lằn ranh giữa sợ hãi và kích thích.

Phương lúi húi tìm kiếm giữa đống thùng hàng trong kho, dáng vẻ tập trung nhưng vẫn toát lên một sức hút khó cưỡng. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể cô khẽ căng ra mỗi khi cô cúi xuống, tôn lên đường cong hoàn hảo từ vòng eo thon thả đến cặp mông tròn đầy đầy khiêu khích. Cổ áo trễ xuống một chút, để lộ làn da trắng mịn và khe ngực sâu hút, mỗi cử động của cô như vô tình phô bày sự gợi cảm tự nhiên mà cô vốn có. Mái tóc dài buông xõa, vài lọn lòa xòa trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ hoang dại. Mùi nước hoa thoang thoảng từ cô lan tỏa trong không gian chật hẹp, như một lời mời gọi vô hình khiến bất kỳ ai cũng khó lòng giữ được bình tĩnh.
Tuấn đứng đó, cách Phương vài bước, mắt dán chặt vào từng động tác của cô. Tim cậu đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp khi hình ảnh gợi cảm ấy lấp đầy tâm trí. Cơ thể Phương như một ngọn lửa, thiêu đốt chút tự chủ còn sót lại trong cậu. Cậu nuốt khan, tay siết chặt thành nắm để kìm nén cơn run, nhưng lời Nam vang lên trong đầu như một tiếng thúc giục không thể cưỡng lại: “Phương thích những thằng táo bạo.” Tuấn hít một hơi sâu, bước tới gần hơn, đứng ngay sau lưng Phương, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.
“Chị Phương…” Tuấn lên tiếng, giọng hơi lạc đi vì căng thẳng nhưng cố giữ vẻ tự nhiên. “Hôm nay chị xinh đẹp thật đấy.”
Phương ngừng tay, quay đầu lại nhìn cậu, một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi. “Ồ, cậu biết khen người khác từ bao giờ thế, nhóc?” Cô đứng thẳng lên, tay chống hông, ánh mắt lướt qua Tuấn với vẻ vừa tò mò vừa kiêu kỳ. “Xinh đẹp chỗ nào, nói rõ xem nào.”
Tuấn nuốt nước bọt, mặt nóng bừng, nhưng cậu biết đây là lúc phải tiến tới. “Chị… chị đẹp hết, nhưng mà… ngực chị là đẹp nhất,” cậu nói, giọng run run nhưng mang theo chút táo bạo mà chính cậu cũng không ngờ mình dám thốt ra. “Nhìn là muốn… muốn sờ thử luôn.”
Phương nhướng mày, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi cô bật cười khanh khách, tiếng cười vang lên trong kho như một bản nhạc đầy thách thức. “Cậu liều thật đấy, Tuấn! Ai dạy cậu nói mấy câu này vậy? Dám khen chị thế à?” Cô nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ trêu chọc, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút thích thú, như thể đang chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Tuấn đứng sững, tim đập như trống đánh, nhưng lời trêu của Phương như đổ thêm dầu vào lửa. “Em… em nói thật mà,” cậu lắp bắp, rồi lấy hết can đảm, nói tiếp: “Cho em sờ thử nhé, chị?” Chưa kịp đợi Phương phản ứng, cậu đã đưa tay ra, chạm nhẹ vào ngực cô qua lớp áo. Bàn tay cậu run rẩy, chỉ dám lướt qua một chút, nhưng cảm giác mềm mại và ấm nóng từ cơ thể cô khiến cậu như bị điện giật, máu dồn lên đầu, hơi thở gấp gáp hơn.
Phương giật mình, cơ thể khẽ lùi lại theo phản xạ, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Trời ơi, cậu dám thật luôn hả?” Cô nói, giọng vừa bất ngờ vừa pha chút hài hước, nhưng không hề giận dữ. Cô đứng yên, nhìn Tuấn với ánh mắt nửa cười nửa thách thức. “Sao? Chạm có tí mà mặt đỏ thế rồi à? Làm tới đi, đừng có run như gà mắc tóc thế, nhóc. Chị tưởng cậu liều lắm cơ mà?”
Lời nói của Phương như một lời mời gọi đầy khiêu khích, khiến Tuấn sững sờ trong giây lát. Cậu không ngờ cô lại phản ứng như vậy – không đẩy cậu ra, không mắng mỏ, mà còn trêu đùa như đang chơi một trò chơi với cậu. Sự bất ngờ xen lẫn kích thích trào dâng trong cậu, bàn tay vẫn đặt trên ngực cô khẽ siết nhẹ hơn, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại qua lớp vải mỏng. “Chị… chị không giận thật hả?” cậu hỏi, giọng run run, vừa sợ vừa phấn khích.
Phương nhếch môi, ánh mắt lấp đầy vẻ tinh nghịch. “Giận gì nổi với cái mặt ngố của cậu? Nhưng mà làm thì làm cho tới, đừng có nửa vời, chị ghét nhất mấy thằng nhát cáy.” Cô nghiêng người sát hơn một chút, như thể cố tình thử thách cậu, giọng hạ thấp đầy khiêu khích: “Sao? Dám không?”
Tuấn gần như không tin vào tai mình, cảm giác đê mê từ bàn tay và lời nói của Phương khiến cậu mất hết tự chủ. Mặt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt đã bắt đầu ánh lên một sự ham muốn mà trước đây cậu chưa từng dám thể hiện. “Dạ… dám,” cậu thì thầm, giọng khàn đi, bàn tay mạnh dạn hơn, xoa nhẹ rồi bóp chặt hơn một chút, cảm nhận cơ thể Phương ấm nóng dưới tay mình. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn là Tuấn nhút nhát nữa, mà là một kẻ đang bước vào trò chơi mà Nam đã dẫn dắt – và Phương, với bản tính dâm ngầm, dường như cũng đang tận hưởng sự táo bạo bất ngờ này từ cậu.