• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 57 Xuất

Nam nhấp liên tục, hông anh chuyển động với nhịp điệu điên cuồng, con cặc to lớn, gân guốc của anh ra vào trong cái lồn ướt át của Phương như muốn hòa tan vào cơ thể cô. Anh thở dốc, cơ thể nóng ran, đầu óc như đã chạm đến đỉnh điểm của khoái lạc. Cảm giác lớp thịt mềm mại, chặt chẽ ôm lấy anh, dâm thủy trơn trượt chảy ra mỗi cú đẩy làm anh không thể chịu nổi nữa. Anh gầm nhẹ, rút con cặc ra khỏi lồn cô, tay nắm chặt nó, đầu khấc đỏ hồng bóng nhẫy rỉ dịch. Anh nhắm thẳng lên ngực Phương, rồi xuất tinh – từng dòng tinh trắng đục, nóng hổi bắn ra mạnh mẽ, văng lên cặp vú to tròn của cô. Dòng tinh đầu tiên bắn xa, trúng ngay khe ngực sâu thẳm, chảy lan xuống hai bên vú, tạo thành những vệt trắng đục lấp lánh trên làn da trắng muốt. Dòng thứ hai yếu hơn, rơi xuống núm vú, nhỏ giọt xuống lớp áo sơ mi bung cúc, thấm ướt cả một mảng vải. Nam thở hổn hển, ánh mắt dâm đãng nhìn “thành quả” của mình, từng giọt tinh cuối cùng nhỏ xuống bụng cô, lăn dài trên làn da phẳng lì, như một dấu ấn chiến thắng mà anh để lại trên cơ thể kiêu kỳ của Phương.

anh-lam-tinh-dep-65.jpg

Cùng lúc đó, Tuấn đứng ở góc phòng, tay sục con cặc của mình với nhịp điệu gấp gáp, mắt dán chặt vào cảnh Nam xuất tinh lên ngực Phương. Bao nhiêu khát khao, thèm thuồng tích tụ trong cậu cũng theo đó bùng nổ. Cậu không chịu nổi nữa, hơi thở dồn dập, tay siết chặt con cặc nhỏ hơn của mình, rồi xuất tinh – dòng tinh của cậu bắn ra yếu ớt, rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo dưới chân, từng giọt trắng đục chảy dài, thấm vào lớp bụi mỏng của cửa hàng. Cậu run lên, mặt đỏ bừng, mắt mờ đi vì khoái cảm xen lẫn xấu hổ, tay vẫn nắm chặt con cặc đang mềm dần, lòng cậu vừa thỏa mãn vừa trống rỗng.


Nam nhìn sang Tuấn, rồi quay lại ngắm Phương, anh cười đắc thắng, giọng trầm thấp vang lên đầy kiêu ngạo: “Được lắm, không ngờ lồn Phương lại bót như vậy. Chặt thế này, sướng không tả nổi.” Anh cúi xuống, ánh mắt hài lòng lướt qua cặp vú tròn đầy của cô, nơi dòng tinh của anh vẫn còn đọng lại, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Anh đứng dậy, kéo khóa quần lên, rồi quay sang Tuấn, giọng ra lệnh: “Sao đứng đó Tuấn, mặc lại đồ cho Phương đi, lau dọn sạch sẽ luôn. Xong việc thì để cô ấy nằm ngủ như cũ.” Tuấn giật mình, mắt mở to, run run gật đầu như một con cún nghe lệnh chủ. “Dạ… dạ anh…” cậu lí nhí, vội vàng bước tới chỗ Phương, tay run rẩy cầm chiếc áo sơ mi bung cúc của cô.


Tuấn cúi xuống, tay run run lau dọn cho Phương, lòng cậu vừa sợ hãi vừa thèm thuồng khi chạm lại vào cơ thể cô. Tuấn lấy khăn giấy từ túi quần, nhẹ nhàng lau dòng tinh của Nam trên ngực cô. Ngón tay cậu lướt qua cặp vú trắng muốt, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng còn sót lại, dòng tinh trắng đục dính vào đầu ngón tay làm cậu nuốt khan, ánh mắt lén nhìn núm vú nhỏ nhắn, thụt vào, mà Nam vừa vân vê. Tuấn lau chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc được chạm vào Phương, lòng thèm thuồng trỗi dậy nhưng không dám làm gì thêm. Rồi cậu cúi xuống thấp hơn, lau vùng kín của Phương – ngón tay run rẩy lướt qua mép lồn ướt át, dâm thủy của cô vẫn còn thấm đẫm, trơn trượt dưới tay cậu. Cậu cẩn thận lau sạch, cảm nhận lớp thịt mềm mại co giật nhẹ, mùi hương dục vọng thoảng lên làm cậu nghẹt thở, tay run đến mức suýt làm rơi khăn. “Chị Phương… đẹp quá…” cậu nghĩ, mắt dán vào vùng kín của cô, lòng vừa khao khát vừa xấu hổ.


Sau khi lau xong, Tuấn kéo lại áo ngực đen của Phương, cẩn thận nâng cặp vú cô vào trong lớp ren mỏng, ngón tay vô tình chạm vào da thịt làm cậu đỏ mặt, tim đập thình thịch. Tuấn kéo quần lót trắng tinh về vị trí cũ, lớp vải mỏng ôm sát lấy vùng kín vẫn còn ẩm ướt, làm cậu phải nuốt khan thêm lần nữa để kìm nén cảm xúc. Cuối cùng, cậu mặc lại áo sơ mi cho cô, run run cài từng nút áo, tay lóng ngóng đến mức suýt làm bung nút vừa cài. Xong xuôi, cậu đặt Phương nằm ngay ngắn trên sofa, kê đầu cô lên gối, chỉnh lại tư thế sao cho giống như lúc đầu – như thể chưa có gì xảy ra. Phương nằm đó, hơi thở đều đều, khuôn mặt say ngủ vẫn đẹp kiêu kỳ, không hề hay biết những gì vừa diễn ra trên cơ thể mình.


Nam đứng nhìn, ánh mắt anh thoáng chút hài lòng, rồi vỗ vai Tuấn: “Tốt lắm, thằng em. Làm sạch sẽ thế này là được. Giờ thì để cô ấy ngủ, mình về thôi.” Tuấn gật đầu, giọng nhỏ: “Dạ… anh…” Cậu đứng dậy, tay vẫn run run, ánh mắt lén liếc Phương lần cuối, lòng cậu hỗn loạn giữa sự thỏa mãn, xấu hổ, và nỗi thèm thuồng chưa dứt.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 58 Học trò

Nam bước ra khỏi cửa hàng, cánh cửa sắt khép lại sau lưng anh với một tiếng kẹt khô khốc. Anh dừng lại bên thềm, ngẩng mặt lên hít thở không khí se lạnh của đêm khuya. Gió lùa qua, mang theo cái mát lành của bóng tối, làm dịu đi cơ thể vẫn còn nóng ran sau cơn khoái lạc. Anh rút từ túi quần một điếu thuốc, bật lửa, ngọn lửa nhỏ bùng lên trong tay anh, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Anh châm thuốc, kéo một hơi dài, rồi phả ra những dòng khói trắng mỏng manh, chúng lượn lờ trong không gian, uốn éo như những vũ điệu ma mị dưới ánh đèn đường vàng vọt. Khói tan vào bóng đêm, hòa quyện với tiếng lá xào xạc bên đường, như một bản nhạc không lời kể lại câu chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kín. Anh nhắm mắt, để hơi thở hòa vào làn khói, lòng anh trôi theo một dòng suy nghĩ nghệch ngạc: “Mẹ kiếp, thế mà hôm nay sướng thật. Phương kiêu kỳ, lạnh lùng, giờ nằm dưới mình, mềm mại như thế, đẹp như thế… Đời đúng là không đoán được.”
photo-1-15674713690051885929813.jpg


Tuấn lặng lẽ bước theo sau, đôi chân cậu run run trên nền gạch lạnh, bóng dáng gầy gò của cậu nhỏ bé bên Nam. Cậu lí nhí lên tiếng, giọng run rẩy như sợ phá tan không gian tĩnh lặng: “Anh Nam… nhỡ mai lộ thì sao anh?” Lòng cậu rối bời, vừa thỏa mãn vì được chứng kiến và tham gia vào một điều cấm kỵ, vừa lo sợ hậu quả có thể ập đến. Cậu tưởng tượng ánh mắt sắc sảo của Phương khi tỉnh táo, tưởng tượng cô sẽ nhìn cậu với sự khinh bỉ, hay tệ hơn, sẽ hét lên và đuổi cậu ra khỏi cửa hàng. Nỗi sợ ấy làm tim cậu đập thình thịch, tay cậu siết chặt mép áo như bám víu vào chút bình tĩnh còn sót lại.

Nam quay lại, ánh mắt anh sắc lạnh dưới làn khói thuốc, anh cười gằn, giọng trầm trầm đầy tự tin: “Anh biết, chú biết, còn Phương không biết. Không ai nói thì sao lộ được?” Anh nhả một làn khói nữa, nhìn thẳng vào mắt Tuấn, giọng anh chợt hạ xuống, mang theo chút đe dọa: “Hay chú mày định kể hết cho Phương à?” Lời nói của anh như một nhát dao lạnh lẽo, cắt ngang dòng suy nghĩ hoảng loạn của Tuấn. Cậu giật mình, lắc đầu nguầy nguậy, giọng run rẩy: “Không… không anh! Em không dám đâu anh… Em thề em không nói!” Mắt cậu mở to, sợ hãi nhìn Nam, lòng cậu hiểu rằng anh không chỉ là người dẫn dắt, mà còn là kẻ có thể khiến cậu hối hận nếu dám phản bội.

Nam nhìn Tuấn, ánh mắt anh dịu đi một chút, anh gật đầu hài lòng: “Tốt. Chú mà ngoan thì không có gì phải lo.” Anh kéo thêm một hơi thuốc, khói phả ra từ mũi anh như một con rồng nhỏ trong bóng tối. Anh quay mặt đi, ánh mắt xa xăm, nhưng trong lòng anh biết Tuấn đã bị cuốn vào lưới của anh – một con mồi non nớt, vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ anh. Trong khi đó, Tuấn đứng đó, lòng cậu dần cảm nhận được sự mạnh mẽ thực sự của Nam. Anh không chỉ là người dám làm điều cậu không dám nghĩ, mà còn toát ra một sức hút kỳ lạ – sự tự tin, sự áp đảo, và cái cách anh biến Phương kiêu kỳ thành một thứ để anh chiếm hữu. Cậu muốn được như anh, muốn thoát khỏi vỏ bọc nhút nhát của mình, và hơn hết, cậu muốn làm tình với Phương, muốn nghe cô rên rỉ dưới cậu như cô đã làm với Nam.

Tuấn hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, bước tới gần Nam, giọng cậu run run nhưng đầy quyết tâm: “Anh Nam… cho em được theo học anh được không? Em muốn mạnh mẽ như anh.” Lòng cậu đập thình thịch, vừa sợ anh từ chối, vừa hy vọng anh sẽ chấp nhận. Cậu nghĩ đến Phương – cơ thể cô, tiếng rên nhỏ vô thức của cô, và cái cách Nam làm cô tan chảy – cậu muốn được như thế, muốn được chạm vào cô, chiếm lấy cô theo cách của riêng mình. Nam quay lại, vứt điếu thuốc còn dở xuống đất, giẫm mạnh lên tàn lửa, ánh mắt anh nhìn Tuấn đầy ẩn ý: “Theo anh?” Anh nhướng mày, giọng trầm trầm như đang cân nhắc.

Tuấn mím môi, gật đầu mạnh, giọng run nhưng cố gắng giữ vững: “Dạ… em… em muốn… với chị Phương.” Cậu đỏ mặt, mắt cúi xuống, nhưng trong lòng cậu là một ngọn lửa đang cháy – khao khát được mạnh mẽ, được làm chủ, được trải nghiệm điều mà Nam đã làm. Nam gật gù, ánh mắt anh lóe lên một tia thích thú: “Chú em cũng được đấy. Anh tưởng nhát lắm, hóa ra cũng có gan.” Anh bước tới, vỗ vai Tuấn, giọng chắc như đinh đóng cột: “Được thôi, theo anh thì phải nghe anh. Rồi anh sẽ làm Phương phải rên rỉ dưới chú mày, như hôm nay cô ấy làm với anh.”

Tuấn ngẩng lên, mắt cậu sáng lên vì mừng rỡ, giọng lí nhí nhưng đầy phấn khích: “Dạ… thật không anh? Anh dạy em thật hả?” Lòng cậu như trút được gánh nặng, niềm vui xen lẫn sự ngưỡng mộ trào dâng. Nam gật đầu, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng đầy tự tin: “Thật. Nhưng chú phải ngoan, phải làm theo anh từng bước. Phương không dễ đâu, muốn có cô ấy thì phải biết cách.” Tuấn gật đầu lia lịa: “Dạ, em nghe anh hết! Em sẽ làm theo anh!” Cậu mỉm cười, dù vẫn run, nhưng trong lòng cậu đã quyết tâm – theo Nam, học từ anh, và một ngày nào đó, cậu sẽ được làm tình với Phương, được thấy cô rên rỉ dưới cậu, như giấc mơ mà anh vừa biến thành hiện thực đêm nay. Nam quay đi, bước vào bóng tối, để lại Tuấn đứng đó, lòng cậu rạo rực với một tương lai mà cậu chưa từng dám nghĩ tới trước đây.
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 58 Học trò

Nam bước ra khỏi cửa hàng, cánh cửa sắt khép lại sau lưng anh với một tiếng kẹt khô khốc. Anh dừng lại bên thềm, ngẩng mặt lên hít thở không khí se lạnh của đêm khuya. Gió lùa qua, mang theo cái mát lành của bóng tối, làm dịu đi cơ thể vẫn còn nóng ran sau cơn khoái lạc. Anh rút từ túi quần một điếu thuốc, bật lửa, ngọn lửa nhỏ bùng lên trong tay anh, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Anh châm thuốc, kéo một hơi dài, rồi phả ra những dòng khói trắng mỏng manh, chúng lượn lờ trong không gian, uốn éo như những vũ điệu ma mị dưới ánh đèn đường vàng vọt. Khói tan vào bóng đêm, hòa quyện với tiếng lá xào xạc bên đường, như một bản nhạc không lời kể lại câu chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kín. Anh nhắm mắt, để hơi thở hòa vào làn khói, lòng anh trôi theo một dòng suy nghĩ nghệch ngạc: “Mẹ kiếp, thế mà hôm nay sướng thật. Phương kiêu kỳ, lạnh lùng, giờ nằm dưới mình, mềm mại như thế, đẹp như thế… Đời đúng là không đoán được.”
photo-1-15674713690051885929813.jpg


Tuấn lặng lẽ bước theo sau, đôi chân cậu run run trên nền gạch lạnh, bóng dáng gầy gò của cậu nhỏ bé bên Nam. Cậu lí nhí lên tiếng, giọng run rẩy như sợ phá tan không gian tĩnh lặng: “Anh Nam… nhỡ mai lộ thì sao anh?” Lòng cậu rối bời, vừa thỏa mãn vì được chứng kiến và tham gia vào một điều cấm kỵ, vừa lo sợ hậu quả có thể ập đến. Cậu tưởng tượng ánh mắt sắc sảo của Phương khi tỉnh táo, tưởng tượng cô sẽ nhìn cậu với sự khinh bỉ, hay tệ hơn, sẽ hét lên và đuổi cậu ra khỏi cửa hàng. Nỗi sợ ấy làm tim cậu đập thình thịch, tay cậu siết chặt mép áo như bám víu vào chút bình tĩnh còn sót lại.

Nam quay lại, ánh mắt anh sắc lạnh dưới làn khói thuốc, anh cười gằn, giọng trầm trầm đầy tự tin: “Anh biết, chú biết, còn Phương không biết. Không ai nói thì sao lộ được?” Anh nhả một làn khói nữa, nhìn thẳng vào mắt Tuấn, giọng anh chợt hạ xuống, mang theo chút đe dọa: “Hay chú mày định kể hết cho Phương à?” Lời nói của anh như một nhát dao lạnh lẽo, cắt ngang dòng suy nghĩ hoảng loạn của Tuấn. Cậu giật mình, lắc đầu nguầy nguậy, giọng run rẩy: “Không… không anh! Em không dám đâu anh… Em thề em không nói!” Mắt cậu mở to, sợ hãi nhìn Nam, lòng cậu hiểu rằng anh không chỉ là người dẫn dắt, mà còn là kẻ có thể khiến cậu hối hận nếu dám phản bội.

Nam nhìn Tuấn, ánh mắt anh dịu đi một chút, anh gật đầu hài lòng: “Tốt. Chú mà ngoan thì không có gì phải lo.” Anh kéo thêm một hơi thuốc, khói phả ra từ mũi anh như một con rồng nhỏ trong bóng tối. Anh quay mặt đi, ánh mắt xa xăm, nhưng trong lòng anh biết Tuấn đã bị cuốn vào lưới của anh – một con mồi non nớt, vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ anh. Trong khi đó, Tuấn đứng đó, lòng cậu dần cảm nhận được sự mạnh mẽ thực sự của Nam. Anh không chỉ là người dám làm điều cậu không dám nghĩ, mà còn toát ra một sức hút kỳ lạ – sự tự tin, sự áp đảo, và cái cách anh biến Phương kiêu kỳ thành một thứ để anh chiếm hữu. Cậu muốn được như anh, muốn thoát khỏi vỏ bọc nhút nhát của mình, và hơn hết, cậu muốn làm tình với Phương, muốn nghe cô rên rỉ dưới cậu như cô đã làm với Nam.

Tuấn hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, bước tới gần Nam, giọng cậu run run nhưng đầy quyết tâm: “Anh Nam… cho em được theo học anh được không? Em muốn mạnh mẽ như anh.” Lòng cậu đập thình thịch, vừa sợ anh từ chối, vừa hy vọng anh sẽ chấp nhận. Cậu nghĩ đến Phương – cơ thể cô, tiếng rên nhỏ vô thức của cô, và cái cách Nam làm cô tan chảy – cậu muốn được như thế, muốn được chạm vào cô, chiếm lấy cô theo cách của riêng mình. Nam quay lại, vứt điếu thuốc còn dở xuống đất, giẫm mạnh lên tàn lửa, ánh mắt anh nhìn Tuấn đầy ẩn ý: “Theo anh?” Anh nhướng mày, giọng trầm trầm như đang cân nhắc.

Tuấn mím môi, gật đầu mạnh, giọng run nhưng cố gắng giữ vững: “Dạ… em… em muốn… với chị Phương.” Cậu đỏ mặt, mắt cúi xuống, nhưng trong lòng cậu là một ngọn lửa đang cháy – khao khát được mạnh mẽ, được làm chủ, được trải nghiệm điều mà Nam đã làm. Nam gật gù, ánh mắt anh lóe lên một tia thích thú: “Chú em cũng được đấy. Anh tưởng nhát lắm, hóa ra cũng có gan.” Anh bước tới, vỗ vai Tuấn, giọng chắc như đinh đóng cột: “Được thôi, theo anh thì phải nghe anh. Rồi anh sẽ làm Phương phải rên rỉ dưới chú mày, như hôm nay cô ấy làm với anh.”

Tuấn ngẩng lên, mắt cậu sáng lên vì mừng rỡ, giọng lí nhí nhưng đầy phấn khích: “Dạ… thật không anh? Anh dạy em thật hả?” Lòng cậu như trút được gánh nặng, niềm vui xen lẫn sự ngưỡng mộ trào dâng. Nam gật đầu, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng đầy tự tin: “Thật. Nhưng chú phải ngoan, phải làm theo anh từng bước. Phương không dễ đâu, muốn có cô ấy thì phải biết cách.” Tuấn gật đầu lia lịa: “Dạ, em nghe anh hết! Em sẽ làm theo anh!” Cậu mỉm cười, dù vẫn run, nhưng trong lòng cậu đã quyết tâm – theo Nam, học từ anh, và một ngày nào đó, cậu sẽ được làm tình với Phương, được thấy cô rên rỉ dưới cậu, như giấc mơ mà anh vừa biến thành hiện thực đêm nay. Nam quay đi, bước vào bóng tối, để lại Tuấn đứng đó, lòng cậu rạo rực với một tương lai mà cậu chưa từng dám nghĩ tới trước đây.
🆙
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 59 Phương thấy cơ thể mình kỳ lạ

Phương mơ màng trong cơn say, cơ thể cô như trôi nổi giữa một làn sương mù dày đặc, nơi thực tại và giấc mơ đan xen chẳng rõ ràng. Cô thấy khát nước quá, cổ họng khô cháy, như thể cả ngày chưa được giọt nào thấm môi. Theo thói quen, cô quơ tay lên phía đầu giường tìm chai nước – một động tác quen thuộc mỗi sáng thức dậy trong căn phòng của mình. Nhưng bàn tay cô chỉ chạm vào không khí, rồi rơi xuống một bề mặt cứng, lạ lẫm. Cô khựng lại, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, như chợt nhớ ra điều gì. Phương bật dậy, đôi mắt mệt mỏi, lờ đờ vì men say và cơn buồn ngủ, chậm rãi mở ra nhìn xung quanh. Ánh sáng mờ ảo từ đèn trần chiếu xuống, làm hiện lên những kệ hàng quen thuộc, những hộp phụ kiện điện thoại xếp ngay ngắn – đây là cửa hàng, không phải phòng cô.

Phương ngồi đó, tay chống lên sofa, đầu óc dần tỉnh táo hơn. Điều cuối cùng cô nhớ được là buổi nhậu – tiếng cười nói rôm rả, những chai bia cụng nhau leng keng, khuôn mặt ngượng ngùng của Tuấn khi mời cô một ly, và ánh mắt sâu thẳm của Nam từ bàn bên. Rồi sau đó, mọi thứ chìm vào khoảng trống, như một cuốn phim bị cắt đoạn giữa chừng. Cô nhìn xuống, thấy chai nước đặt ngay cạnh sofa, nắp đã mở sẵn, vài giọt nước đọng lại trên miệng chai lấp lánh dưới ánh đèn. Phương thầm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp: “Chắc thằng nhóc Tuấn đây mà. Nhát thế mà cũng biết quan tâm.” Cô cầm chai nước, tu một ngụm dài, cảm nhận dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng khô khốc, thấm vào cơ thể khô héo của cô như mưa rơi xuống đất cằn. Nước chảy qua lưỡi, xuống ngực, làm cô khẽ rùng mình, tỉnh táo hơn đôi chút.

gai-dep-tuyet-voi.jpg

Nhưng ngay lúc ấy, Phương cảm thấy cơ thể mình rạo rực khác lạ, một cảm giác khó tả len lỏi khắp người. Núm vú của cô hơi nhức, như bị ai đó chạm mạnh, một cơn đau nhè nhẹ pha lẫn chút tê tê kỳ lạ. Cô khựng lại, đưa tay lên ngực, khẽ chạm qua lớp áo sơ mi, cảm giác nhạy cảm hơn bình thường làm cô giật mình. Rồi cô nhận ra ở dưới cũng có gì đó không ổn – một cảm giác ẩm ướt, trơn trượt giữa hai đùi. Phương sờ xuống, ngón tay lướt qua lớp quần lót, thấy nó thấm ướt, dâm thủy rỉ ra từ lúc nào chẳng hay. Cô ngạc nhiên, nhìn xuống quần áo mình – áo sơ mi cài nút ngay ngắn, váy vẫn ở đúng vị trí, không có dấu hiệu bị xáo trộn. “Quần áo còn nguyên mà…” cô tự nhủ, nhưng cái cảm giác rạo rực ấy không biến mất.


Phương lắc đầu, cố nhớ lại. Trong cơn mơ màng, cô thấy mình làm tình với ai đó – một giấc mơ cuồng bạo, dữ dội, nhưng cũng sướng đến mức cơ thể cô run lên từng đợt. Người đó mạnh mẽ, áp đảo, chiếm lấy cô không chút do dự, và trong thoáng chốc, khuôn mặt của Nam lấp ló trong trí nhớ mơ hồ ấy – ánh mắt sâu thẳm, nụ cười đầy ẩn ý, và bàn tay rắn chắc chạm vào cô. Phương giật mình, lắc đầu mạnh hơn, cố xua tan ý nghĩ ấy: “Sao mà Nam được? Gã đó làm sao dám với tới mình?” Cô tự cười nhạo bản thân, giọng nói trong đầu vang lên đầy kiêu kỳ. Nam chỉ là một gã làm kho, thô kệch và tầm thường, làm sao dám chạm vào cô – một quản lý, một người luôn ở trên anh ta cả về vị trí lẫn đẳng cấp. Nhưng cái cảm giác này – núm vú nhức nhối như vừa bị ai vân vê, vùng kín ướt át như vừa trải qua một cơn khoái lạc, và cơ thể rạo rực như vẫn còn dư âm của một cuộc ân ái – làm cô thắc mắc, nghi ngờ len lỏi trong lòng.


Phương tay ôm chai nước, ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không. Cảm giác nhức nhối ở ngực như những mũi kim nhỏ đâm vào, không đau lắm nhưng đủ để làm cô khó chịu. Dưới váy, lớp quần lót thấm ướt dính vào da, mỗi lần cô cựa mình là cảm nhận được sự trơn trượt, như thể cơ thể cô vừa trải qua một điều gì đó mà cô không kiểm soát được. “Chỉ là mơ thôi mà…” cô tự nhủ, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ. Nhưng sâu trong lòng, một chút bất an vẫn âm ỉ – giấc mơ ấy quá thật, cảm giác ấy quá rõ ràng, như thể nó không chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Phương lắc đầu lần nữa, cố gắng tỉnh táo, nhưng cơn nhức đầu từ men say lại ập tới, làm cô mệt mỏi. “Thôi, cứ nằm ngủ đã, sáng mai tính,” cô thì thầm, đặt chai nước xuống, nằm lại lên sofa, kéo tấm chăn mỏng đắp qua người.


Phương nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ, cơ thể cô thả lỏng trên chiếc sofa lạnh lẽo. Đêm khuya vắng lặng, chỉ còn tiếng quét rác xa xa vang lên đều đều, như một giai điệu buồn bã của thành phố đang say ngủ. Tiếng chổi lùa qua lá khô, tiếng gió lùa qua khe cửa sắt, hòa lẫn với hơi thở đều đều của cô, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng, che giấu đi những bí mật mà cô chưa bao giờ hay biết.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 60 Nam, Tuấn và đêm khuya

Cùng lúc đó, Nam nằm trên chiếc giường đơn trong căn phòng nhỏ của mình, ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính của anh. Nam duỗi người, tay gác sau đầu, cơ thể vẫn còn dư âm của khoái lạc vừa trải qua cách đây chưa lâu. Anh nhắm mắt, một nụ cười đắc thắng thoáng qua trên môi, như kẻ vừa chinh phục được một đỉnh núi cao ngạo mà không ai dám với tới. “Đúng là quản lý có khác,” anh nghĩ, giọng nội tâm trầm trầm vang lên trong đầu, “Kiêu kỳ, lạnh lùng thế mà nằm dưới mình, mềm mại, ướt át như thế. Càng làm mình kích thích hơn.” Nam tưởng tượng lại từng đường cong của Phương – cặp vú căng mọng trắng muốt, bờ mông tròn trịa, và cái lồn chặt chẽ ôm lấy anh – tất cả như một chiến lợi phẩm mà anh đã chiếm đoạt. “Rồi anh cũng sẽ khiến em tìm con cặc anh mà mê mẩn thôi, Phương à,” anh thì thầm trong đầu, ánh mắt lóe lên một tia dục vọng và tự tin. Anh kéo chăn qua người, chìm vào giấc ngủ với nụ cười mãn nguyện, như một kẻ săn mồi đã no nê sau bữa tiệc thịnh soạn, chẳng màng đến những gì sẽ xảy ra ngày mai.

Còn Tuấn, đêm nay có lẽ là người mất ngủ. Cậu ngồi co ro trên chiếc ghế trong căn phòng trọ chật hẹp, ánh sáng xanh nhạt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt non nớt, giờ đây đã nhuốm chút dục vọng và lo lắng. Cậu vừa nhanh tay tải đoạn video giám sát từ camera trong cửa hàng – khoảnh khắc Nam làm tình với Phương – và xóa ngay trên máy chủ để không ai phát hiện. Tim cậu đập thình thịch khi làm việc đó, tay run run nhấn từng nút, vừa sợ bị lộ, vừa sợ chính mình sẽ liên đới nếu ai đó biết được. “Không thể để ai thấy… không thì mình cũng toi,” cậu lẩm bẩm, mồ hôi lăn dài trên trán dù không khí đêm lạnh lẽo. Xong xuôi, cậu mở lại đoạn video trên điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình, như bị hút hồn bởi từng hình ảnh hiện lên.

Cặp vú trắng muốt của Phương lồ lộ trên màn hình, chưa bao giờ cậu thèm khát nó như lúc này. Bình thường, cậu còn không dám nhìn qua lớp áo sơ mi ôm sát của cô, chỉ dám lén liếc rồi cúi đầu đỏ mặt, nhưng giờ đây, nó hiện ra rõ ràng, trần trụi, bị bàn tay thô ráp của Nam bóp chặt, mân mê không chút kiêng dè. Cậu nhìn Nam trong video, dáng anh cao lớn, mạnh mẽ, con cặc gân guốc ra vào trong lồn Phương với nhịp điệu dứt khoát, tiếng nhóp nhép ướt át vang lên từ loa điện thoại làm cậu nghẹt thở. Phương nằm đó, cơ thể cong lên trong vô thức, đôi môi đỏ mọng hé mở, tiếng rên nhỏ “ư… ưm…” thoát ra như một bản nhạc dâm dục mà cậu chưa từng nghe. Nam banh đùi cô ra, nhấp mạnh, tay bóp vú cô, ánh mắt anh trong video đầy dục vọng và quyền lực, như một kẻ săn mồi đang tận hưởng con mồi của mình. Tuấn mê mẩn, mắt cậu không rời màn hình, tay vô thức siết chặt điện thoại, lòng thèm thuồng đến mức cổ họng khô khốc.

be379f61f9234d63e0a5bab7929c1fb8.jpg


Cậu tua lại đoạn Nam rút con cặc ra, xuất tinh lên ngực Phương, từng dòng tinh trắng đục bắn lên cặp vú căng mọng, chảy lan xuống khe ngực, nhỏ giọt trên làn da trắng muốt. “Đẹp quá… chị Phương…” cậu thì thầm, giọng run run, ánh mắt mờ đi vì khao khát. Cậu tưởng tượng mình ở vị trí của Nam, được chạm vào cô, được đẩy con cặc vào lồn cô, được nghe cô rên rỉ dưới cậu. Lời nói của Nam vang vọng trong đầu cậu: “Rồi anh sẽ làm Phương phải rên rỉ dưới chú mày.” Câu nói ấy như một lời hứa, một ngọn lửa thắp lên trong lòng cậu, làm cậu mơ màng về một ngày nào đó – ngày cậu không còn nhút nhát, ngày cậu mạnh mẽ như Nam, ngày Phương nằm dưới cậu, cong người lên vì cậu, rên rỉ tên cậu trong cơn mê đắm.


Tuấn tắt điện thoại, nằm xuống giường, nhưng mắt cậu vẫn mở to, nhìn lên trần nhà tối om. Hơi thở cậu dồn dập, lòng cậu rối ren giữa sự thèm khát, sự ngưỡng mộ Nam, và chút sợ hãi về những gì đã xảy ra. “Mình sẽ theo anh ấy… mình sẽ học được…” cậu tự nhủ, tay siết chặt chăn, mơ màng về một tương lai mà cậu chưa từng dám nghĩ tới trước đêm nay. Ngoài kia, đêm khuya vắng lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa, mang theo cái lạnh lẽo của bóng tối, như đang thì thầm những bí mật mà chỉ Nam, Tuấn, và Phương vô tình dệt nên trong cơn say đắm của dục vọng.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 61 Lời nói dối

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa sắt, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Phương đang nằm trên sofa. Cô đã ngủ một giấc thật say, giấc ngủ sâu đến mức xua tan phần nào men say còn sót lại từ đêm qua. Đầu cô vẫn còn hơi nhức, một cơn đau âm ỉ như nhắc nhở về những chai bia cô đã nốc cạn, nhưng cô đã tỉnh táo hơn nhiều. Phương ngồi dậy, vươn vai, cơ thể nhẹ nhõm hơn sau một đêm dài. Cô bước vào phòng vệ sinh nhỏ trong cửa hàng, thay bộ váy áo phẳng phiu mới mà cô luôn giữ sẵn trong tủ – một chiếc váy ôm sát màu xanh đậm, tôn lên đường cong kiêu kỳ của cô. Cô xịt thêm chút nước hoa, mùi hương hoa nhài dịu nhẹ lan tỏa, như một lớp áo vô hình giúp cô lấy lại vẻ tự tin thường ngày. Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười nhẹ, xóa tan đi cái cảm giác rạo rực kỳ lạ đêm qua, tự nhủ đó chỉ là dư âm của một giấc mơ ngớ ngẩn.

Tiếng cửa sắt kêu kẹt kẹt vang lên, Tuấn bước vào, dáng cậu gầy gò trong chiếc áo phông cũ, đôi mắt lấm lét như mọi khi. Phương nhìn thấy cậu, ánh mắt sắc sảo lướt qua, rồi cô đứng dậy, bước ra trước mặt cậu, giọng trong trẻo nhưng đầy uy quyền: “Tuấn, hôm qua ai đưa chị vào cửa hàng vậy?” Tuấn giật mình, cúi đầu, tay siết chặt mép áo, giọng lí nhí đầy ngại ngùng: “Dạ… em chị. Em thấy chị gục lên bàn, rồi anh Nam nói em đưa chị vào cửa hàng nghỉ đi.” Cậu nói mà không dám ngẩng lên, mắt dán xuống sàn, lòng cậu đập thình thịch, vừa sợ Phương nghi ngờ, vừa cố giữ vẻ ngây thơ để che giấu sự thật.
147e44ca2fc1839b04661d77cdb46878.jpg

Phương nhíu mày, ánh mắt dò xét lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Tuấn, cô hỏi tiếp: “Rồi gì nữa không?” Giọng cô vẫn bình thản, nhưng mang chút nghi ngờ thoáng qua. Tuấn nuốt khan, cố giữ giọng thành thật: “Dạ… xong rồi em với anh Nam về luôn. Cũng trễ rồi mà chị.” Cậu ngẩng lên một chút, liếc nhanh vào mắt Phương, rồi lại cúi xuống, như thể sợ cô nhìn thấu tâm can mình. Trong lòng cậu, lời nói dối ấy không dễ dàng chút nào – cậu nhớ rõ từng chi tiết đêm qua, từng cái chạm của Nam lên cơ thể cô, từng dòng tinh trắng đục trên ngực cô, và cả đoạn video cậu đã tải về. Nhưng cậu phải bảo vệ Nam, bảo vệ chính mình, nên cậu cắn răng nói dối, dù tim đập như muốn vỡ ra.

Phương nhìn Tuấn, thấy cậu vẫn với dáng vẻ nhút nhát quen thuộc – đôi mắt lảng tránh, giọng run run, tay siết áo như con cún sợ bị mắng. Cô mỉm cười nhẹ, nghĩ thầm: “Thằng nhóc này nhát thế, chắc không dám nói dối mình.” Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Cảm ơn vì chai nước nhé, cậu em. Chu đáo đấy.” Giọng cô dịu lại, mang chút ấm áp, như một lời khen hiếm hoi dành cho Tuấn. Cô quay đi, bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc, không mảy may nghi ngờ rằng Tuấn giờ đây đã trở thành học trò của Nam – một kẻ sẵn sàng ra sức bảo vệ anh, che giấu bí mật đêm qua bằng mọi giá. Trong lòng Tuấn, lời cảm ơn của Phương làm cậu nhẹ nhõm, nhưng cũng xen chút tội lỗi. Cậu cúi đầu, lí nhí: “Dạ… không có gì chị…” rồi lặng lẽ bước ra sau kho, lòng thầm nhủ phải trung thành với Nam, người đã mở ra một thế giới mới cho cậu.

Cùng lúc đó, Nam ngồi trong quán cà phê quen thuộc cách cửa hàng không xa, nơi anh thường ghé trước khi vào làm. Anh cầm ly cà phê đen, khói bốc lên nghi ngút, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra con đường sáng sớm còn thưa thớt người qua lại. Anh không nghe được cuộc trò chuyện giữa Phương và Tuấn, nhưng với kinh nghiệm của mình, anh đoán ra nội dung chẳng mấy khó khăn. “Được lắm, thằng em,” anh nghĩ, khóe môi cong lên thành một nụ cười hài lòng. Anh nhấp một ngụm cà phê, vị đắng trôi qua lưỡi làm anh tỉnh táo hơn, nhưng trong đầu anh vẫn là hình ảnh đêm qua – cơ thể Phương dưới anh, tiếng rên nhỏ vô thức của cô, và cái cách Tuấn run run làm theo lệnh anh. “Chú mày ngoan hơn anh nghĩ,” anh tự nhủ, ánh mắt lóe lên một tia tự tin. Anh biết Tuấn sẽ không để lộ, và anh cũng biết rằng cậu nhóc ấy giờ đã bị cuốn vào kế hoạch của anh, một con đường mà anh sẽ dẫn dắt để biến cậu thành kẻ mạnh mẽ hơn, tham vọng hơn – và có lẽ, sẽ sớm được nếm trải Phương như anh đã làm.
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 61 Lời nói dối

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa sắt, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Phương đang nằm trên sofa. Cô đã ngủ một giấc thật say, giấc ngủ sâu đến mức xua tan phần nào men say còn sót lại từ đêm qua. Đầu cô vẫn còn hơi nhức, một cơn đau âm ỉ như nhắc nhở về những chai bia cô đã nốc cạn, nhưng cô đã tỉnh táo hơn nhiều. Phương ngồi dậy, vươn vai, cơ thể nhẹ nhõm hơn sau một đêm dài. Cô bước vào phòng vệ sinh nhỏ trong cửa hàng, thay bộ váy áo phẳng phiu mới mà cô luôn giữ sẵn trong tủ – một chiếc váy ôm sát màu xanh đậm, tôn lên đường cong kiêu kỳ của cô. Cô xịt thêm chút nước hoa, mùi hương hoa nhài dịu nhẹ lan tỏa, như một lớp áo vô hình giúp cô lấy lại vẻ tự tin thường ngày. Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười nhẹ, xóa tan đi cái cảm giác rạo rực kỳ lạ đêm qua, tự nhủ đó chỉ là dư âm của một giấc mơ ngớ ngẩn.

Tiếng cửa sắt kêu kẹt kẹt vang lên, Tuấn bước vào, dáng cậu gầy gò trong chiếc áo phông cũ, đôi mắt lấm lét như mọi khi. Phương nhìn thấy cậu, ánh mắt sắc sảo lướt qua, rồi cô đứng dậy, bước ra trước mặt cậu, giọng trong trẻo nhưng đầy uy quyền: “Tuấn, hôm qua ai đưa chị vào cửa hàng vậy?” Tuấn giật mình, cúi đầu, tay siết chặt mép áo, giọng lí nhí đầy ngại ngùng: “Dạ… em chị. Em thấy chị gục lên bàn, rồi anh Nam nói em đưa chị vào cửa hàng nghỉ đi.” Cậu nói mà không dám ngẩng lên, mắt dán xuống sàn, lòng cậu đập thình thịch, vừa sợ Phương nghi ngờ, vừa cố giữ vẻ ngây thơ để che giấu sự thật.
147e44ca2fc1839b04661d77cdb46878.jpg

Phương nhíu mày, ánh mắt dò xét lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Tuấn, cô hỏi tiếp: “Rồi gì nữa không?” Giọng cô vẫn bình thản, nhưng mang chút nghi ngờ thoáng qua. Tuấn nuốt khan, cố giữ giọng thành thật: “Dạ… xong rồi em với anh Nam về luôn. Cũng trễ rồi mà chị.” Cậu ngẩng lên một chút, liếc nhanh vào mắt Phương, rồi lại cúi xuống, như thể sợ cô nhìn thấu tâm can mình. Trong lòng cậu, lời nói dối ấy không dễ dàng chút nào – cậu nhớ rõ từng chi tiết đêm qua, từng cái chạm của Nam lên cơ thể cô, từng dòng tinh trắng đục trên ngực cô, và cả đoạn video cậu đã tải về. Nhưng cậu phải bảo vệ Nam, bảo vệ chính mình, nên cậu cắn răng nói dối, dù tim đập như muốn vỡ ra.

Phương nhìn Tuấn, thấy cậu vẫn với dáng vẻ nhút nhát quen thuộc – đôi mắt lảng tránh, giọng run run, tay siết áo như con cún sợ bị mắng. Cô mỉm cười nhẹ, nghĩ thầm: “Thằng nhóc này nhát thế, chắc không dám nói dối mình.” Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Cảm ơn vì chai nước nhé, cậu em. Chu đáo đấy.” Giọng cô dịu lại, mang chút ấm áp, như một lời khen hiếm hoi dành cho Tuấn. Cô quay đi, bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc, không mảy may nghi ngờ rằng Tuấn giờ đây đã trở thành học trò của Nam – một kẻ sẵn sàng ra sức bảo vệ anh, che giấu bí mật đêm qua bằng mọi giá. Trong lòng Tuấn, lời cảm ơn của Phương làm cậu nhẹ nhõm, nhưng cũng xen chút tội lỗi. Cậu cúi đầu, lí nhí: “Dạ… không có gì chị…” rồi lặng lẽ bước ra sau kho, lòng thầm nhủ phải trung thành với Nam, người đã mở ra một thế giới mới cho cậu.

Cùng lúc đó, Nam ngồi trong quán cà phê quen thuộc cách cửa hàng không xa, nơi anh thường ghé trước khi vào làm. Anh cầm ly cà phê đen, khói bốc lên nghi ngút, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra con đường sáng sớm còn thưa thớt người qua lại. Anh không nghe được cuộc trò chuyện giữa Phương và Tuấn, nhưng với kinh nghiệm của mình, anh đoán ra nội dung chẳng mấy khó khăn. “Được lắm, thằng em,” anh nghĩ, khóe môi cong lên thành một nụ cười hài lòng. Anh nhấp một ngụm cà phê, vị đắng trôi qua lưỡi làm anh tỉnh táo hơn, nhưng trong đầu anh vẫn là hình ảnh đêm qua – cơ thể Phương dưới anh, tiếng rên nhỏ vô thức của cô, và cái cách Tuấn run run làm theo lệnh anh. “Chú mày ngoan hơn anh nghĩ,” anh tự nhủ, ánh mắt lóe lên một tia tự tin. Anh biết Tuấn sẽ không để lộ, và anh cũng biết rằng cậu nhóc ấy giờ đã bị cuốn vào kế hoạch của anh, một con đường mà anh sẽ dẫn dắt để biến cậu thành kẻ mạnh mẽ hơn, tham vọng hơn – và có lẽ, sẽ sớm được nếm trải Phương như anh đã làm.
Upppp
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 62 CAn đảm của Tuấn

Hôm nay cửa hàng vắng khách, không khí trong kho và quầy bán hàng yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng quạt trần xoay tít trên đầu và vài tiếng lạch cạch từ đám nhân viên đang sắp xếp hàng hóa. Phương sau khi phân công công việc cho đám nhân viên, cô bước ra quầy, nơi Linh đang đứng kiểm kê sổ sách. Cô ngồi xuống ghế bên cạnh, tay chống cằm, ánh mắt thoáng chút mơ màng. “Linh này,” Phương lên tiếng, giọng hơi trầm, “Chị kể em nghe, hôm qua chị ngủ mà cứ thấy rạo rực lạ lắm. Như kiểu… cơ thể bị ai động vào ấy, mà quần áo thì vẫn nguyên. Chắc tại say quá mơ gì kỳ cục.” Cô nhíu mày, như cố nhớ lại giấc mơ cuồng bạo đêm qua, cái cảm giác nhức nhối ở ngực và vùng kín ướt át vẫn làm cô băn khoăn.

Linh ngẩng lên từ cuốn sổ, đôi mắt long lanh nhìn Phương, rồi cô phá lên cười ha hả, giọng trong trẻo vang khắp quầy: “Chắc do lâu chị chưa động anh nào đó! Trong mơ cũng bị vậy luôn, thèm quá nên sinh ra ảo giác chứ gì!” Linh che miệng, cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch lướt qua Phương. Phương bĩu môi, liếc cô một cái sắc lẻm: “Cái con nhỏ này, nói gì kỳ vậy? Chị thèm hồi nào, chỉ là thấy lạ thôi!” Cô ngừng một chút, rồi nghiêng người, giọng hạ thấp đầy ẩn ý: “Mà còn em với Nam thì sao? Làm gì ríu rít với nhau hoài vậy? Chị nhắc rồi đó, đừng để nó léng phéng.” Cô nhìn thẳng vào mắt Linh, ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh cáo: “Chị hỏi thiệt, em có cho nó động vào em chưa?”

Linh giật thót mình, tay đang cầm bút khựng lại, đôi má hồng lên trong tích tắc. Cô vội giả bộ bình tĩnh, cười gượng, giọng hơi cao hơn bình thường: “Chị nghĩ sao vậy? Em với anh Nam chỉ là… bạn làm chung thôi mà! Chị đừng lo, em biết mình chứ!” Cô quay mặt đi, giả vờ ghi gì đó vào sổ, nhưng lòng thì đánh trống thình thịch. Cô nhớ lại hai lần làm tình với Nam – lần đầu ở cửa hàng, sau giờ đóng cửa và lần thứ hai ở bờ sông công viên. Cô đã để anh “động vào”, không chỉ một mà hai lần, nhưng cô không thể để Phương biết. “Chị Phương mà biết thì chết chắc,” Linh nghĩ thầm, cố giữ vẻ tự nhiên trước mặt cô.

Phương gật gù, ánh mắt vẫn dò xét, rồi cô thở dài: “Ừ, biết mình thì tốt. Nhưng cẩn thận đấy, Nam nó không đơn giản đâu. Đừng để chị phải nhắc lần nữa.” Cô đứng dậy, vuốt lại mép váy, giọng nghiêm túc nhưng vẫn mang chút quan tâm. Linh gật đầu lia lịa: “Dạ, em biết mà chị! Chị yên tâm đi!” Cô cười tươi, nhưng trong lòng vẫn còn chút bối rối. Phương không nói gì thêm, cô quay người bước xuống nhà vệ sinh ở cuối cửa hàng, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đều trên sàn gạch.

Trên con đường nhỏ dẫn tới nhà vệ sinh, Phương bất ngờ gặp Tuấn đang từ kho bước ra, tay cầm một thùng phụ kiện nhỏ. Nhìn thấy cậu, bản năng trêu chọc trong cô trỗi dậy – một thói quen cô thường làm với cậu nhóc nhút nhát này để xem cậu đỏ mặt lúng túng. Cô dừng lại, nghiêng người, tay khẽ vuốt lên đùi mình, rồi kéo nhẹ mép váy lên một chút, để lộ làn da trắng mịn màng dưới ánh sáng mờ nhạt của hành lang. Cô còn giả bộ hôn gió, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy khiêu khích, ánh mắt lướt qua cậu đầy ý tứ: “Tuấn, nhìn chị thế này có thích không nào?” Cô cười nhẹ, chờ đợi phản ứng quen thuộc của cậu – cúi đầu, đỏ mặt, lí nhí không thành lời.
8c42fef75406848db3efe7f4e788bdac.jpg

Nhưng lần này, Tuấn làm cô bất ngờ. Cậu đỏ mặt thật, nhưng không bẽn lẽn như mọi khi. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào đùi cô, rồi khen bằng giọng run run nhưng rõ ràng: “Dạ… đùi chị trắng đẹp quá ạ. Em thấy mà còn thích…” Cậu ngừng lại, nuốt khan, ánh mắt lấp lánh một tia can đảm mà cô chưa từng thấy ở cậu. Phương khựng lại, đôi mày thanh tú nhướng lên, lòng cô thầm nghĩ: “Cậu nhóc này cũng ghê ra phết. Ai cho nó can đảm vậy nhỉ?” Cô cười lớn, giọng trong trẻo vang lên: “Mơ đi nhé, cậu em!” rồi quay người đi tiếp, dáng đi vẫn kiêu kỳ, nhưng trong lòng cô thoáng chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Tuấn đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô, lòng cậu như có lửa cháy. “Trêu chọc ư? Mình chẳng còn sợ nữa,” cậu nghĩ, cảm giác mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như thể lời hứa của Nam đêm qua đã bắt đầu thấm vào cậu, biến cậu thành một người khác.

Tuấn mím môi, quay lại kho, lòng rạo rực với ý nghĩ rằng cậu không còn là thằng nhóc nhút nhát để Phương trêu đùa nữa. Cậu muốn mạnh mẽ hơn, muốn được như Nam, và hơn hết, muốn ngày mà anh nói – ngày Phương rên rỉ dưới cậu – sớm trở thành hiện thực.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 63 Liệu có chăng tình cảm

Tuấn lao vội vào kho, đôi chân gần như vấp phải mấy thùng hàng ngổn ngang khi cậu tìm Nam. Hơi thở cậu gấp gáp, ánh mắt sáng rực một sự phấn khích xen lẫn lo lắng, như thể vừa vượt qua một thử thách lớn lao trong đời. Nam đang ngồi trên một thùng hàng cũ kỹ, đôi tay thô ráp xoay tròn điếu thuốc cháy dở, khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy ý vị. Thấy Tuấn, anh nhếch môi cười, nụ cười nửa bí ẩn nửa khích lệ, như một người thầy nhìn học trò vừa đạt được thành tựu đầu tiên.

“Anh Nam, em vừa khen đùi chị Phương!” Tuấn bật ra, giọng run run nhưng không giấu được sự tự hào. “Chị ấy ngạc nhiên lắm, mà em thấy chị ấy không giận đâu… chắc là thích nữa. Anh nói đúng, chị ấy có vẻ thích kiểu táo bạo thật.”

Nam bật cười khẽ, tiếng cười trầm đục vang lên trong không gian kín của kho, như một âm thanh quyền lực khẳng định sự kiểm soát. Anh dụi tắt điếu thuốc vào cạnh thùng, đôi mắt ánh lên một tia hài lòng. “Tốt lắm, Tuấn. Em dần ổn rồi đấy,” anh nói, giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền. Anh đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Tuấn, cái vỗ tay vừa thân thiện vừa như ra lệnh, khiến cậu khẽ lùi lại một bước vì lực. “Nghe anh dặn đây. Lần sau, nếu Phương khoe ngực – mà kiểu gì cô ta cũng sẽ khoe thôi – em cứ khen thẳng: ‘Ngực chị đẹp thật, cho em sờ thử đi.’ Khoe mông cũng thế, táo bạo lên. Phương là kiểu người dâm ngầm, thích những thằng đàn ông dám chơi lớn. Đừng rụt rè nữa, hiểu không?”


Tuấn gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng lên như vừa được khai sáng một chân lý. Lời Nam vang vọng trong đầu cậu, từng câu từng chữ khắc sâu vào tâm trí, vừa kích thích vừa khiến tim cậu đập thình thịch. “Dạ, em hiểu rồi anh. Em sẽ thử!” Cậu mỉm cười, nụ cười ngây ngô nhưng ánh mắt đã nhiễm chút tà ý của Nam – sự tự tin mới chớm nở pha lẫn ham muốn cháy bỏng. Tuấn quay người, bước nhanh ra khỏi kho, hướng thẳng lên phòng giám sát, lòng tràn đầy quyết tâm thực hiện “bài học” mà Nam truyền dạy.


Ở phía trước cửa hàng, không khí nhộn nhịp hơn với tiếng khách hàng ra vào và tiếng cười đùa của đám nhân viên. Linh đứng sau quầy, đôi tay nhỏ nhắn cầm cốc cà phê nóng vừa mua từ quán đối diện. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng ôm sát, vài nút trên cùng để hờ, lộ ra đường cong mềm mại của xương quai xanh và một phần da thịt trắng hồng, vừa ngây thơ vừa gợi cảm một cách vô tình. Tóc cô buộc cao, vài lọn tóc lòa xòa trước trán, càng làm nổi bật đôi mắt trong veo nhưng hôm nay lại ánh lên chút bối rối khó tả.


Trong lòng Linh, một cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào. Đêm bên bờ sông với Nam vẫn ám ảnh cô – hơi thở nóng bỏng của anh, cái cách anh chiếm lấy cơ thể cô, và dòng tinh ấm áp tràn ngập khiến cô vừa xấu hổ vừa rạo rực mỗi khi nhớ lại. Cô tự nhủ phải quên đi, rằng đó chỉ là một phút yếu lòng, nhưng cơ thể cô dường như phản bội lý trí. Mỗi lần nghe tiếng xe máy vẳng lại, tim cô lại rung lên, như thể chờ đợi bóng dáng quen thuộc của Nam dù cô không dám thừa nhận. Cô tự trách mình vì sự yếu đuối ấy, nhưng đồng thời, một phần trong cô vẫn khao khát được anh để ý, được anh đáp lại dù chỉ là một chút.


Linh hít một hơi sâu, lấy hết can đảm bước ra khỏi quầy, tiến về phía Nam vừa từ kho bước ra. Anh đứng đó, dáng vẻ cao lớn, chiếc áo phông đen bó sát làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, đôi mắt sắc lạnh thoáng nhìn quanh trước khi dừng lại trên người cô. Linh khẽ mỉm cười, đưa cốc cà phê về phía anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự hồi hộp. “Anh Nam, em mua cà phê cho anh nè. Hôm nay em thấy anh làm nhiều, chắc mệt lắm.”


Nam nhận lấy cốc cà phê, ngón tay thô ráp lướt qua tay cô trong tích tắc, một cái chạm vô tình nhưng đủ khiến Linh giật mình, má cô ửng hồng. Anh nhìn cô, nở một nụ cười hiền hiếm hoi – không phải nụ cười săn mồi thường thấy, mà là một sự ấm áp bất ngờ khiến tim Linh lỡ nhịp. “Cảm ơn em, Linh,” anh nói, giọng trầm nhưng chân thành. Anh nhấp một ngụm cà phê, hơi nóng từ cốc lan tỏa lên khuôn mặt góc cạnh, làm mềm đi vẻ lạnh lùng thường trực. “Em chu đáo thật. Làm anh ngại quá.”


Linh ngượng ngùng cúi đầu, nghịch nghịch góc áo, không biết đáp lại thế nào. “Đâu có… Em chỉ nghĩ anh thích cà phê thôi mà,” cô lí nhí, nhưng trong lòng lại rộn ràng vì câu nói của anh. Lâu lắm rồi cô mới thấy anh dịu dàng như vậy, không còn cái vẻ xa cách khiến cô vừa sợ vừa nhớ. Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, và thoáng chốc, cô cảm thấy như anh thật sự để ý đến cô. “Anh… anh hôm nay thế nào? Công việc ổn không?” cô hỏi, cố kéo dài cuộc trò chuyện, chỉ để được gần anh thêm chút nữa.


Nam nhún vai, tay vẫn cầm cốc cà phê, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư. “Cũng bình thường. Giao hàng, chạy qua chạy lại, quen rồi.” Anh ngừng lại, nhìn Linh kỹ hơn, nhận ra sự lúng túng dễ thương trong cách cô đứng đó, đôi tay không biết để đâu. “Còn em? Hôm nay thấy em lạ lạ. Có gì không vui à?”


Câu hỏi của anh khiến Linh giật mình, tim đập thình thịch. Cô không ngờ anh lại tinh ý đến vậy, hay chỉ là anh hỏi vu vơ? “Em… em không sao đâu,” cô vội đáp, nhưng giọng nói lại run run, phản bội sự bình tĩnh cô cố tỏ ra. “Chỉ là… hôm nay hơi mệt thôi. Mà anh uống cà phê đi, kẻo nguội bây giờ!” Cô cười gượng, cố đánh lạc hướng, nhưng ánh mắt cô lại vô thức lướt qua đôi môi anh, nhớ lại cái hôn mãnh liệt bên bờ sông, và cô vội quay mặt đi để anh không thấy má cô đỏ bừng.


Nam gật đầu, nhấp thêm một ngụm cà phê, nhưng trong đầu anh, một suy nghĩ thoáng qua. Linh tốt thật, anh tự nhủ. Cô không giống Phương – kiêu kỳ, đầy tham vọng và dục vọng lộ liễu. Linh đơn thuần hơn, chân thành hơn, cái cách cô lén nhìn anh, đầy tin tưởng và mong manh, khiến anh thoáng chốc cảm thấy không cần phải giữ lớp vỏ lạnh lùng kia nữa. Không phải anh yêu cô – Nam không phải kiểu người dễ rơi vào lưới tình – nhưng anh quyết định sẽ đáp lại chút tình cảm ấy, như một sự công bằng nhỏ bé. “Cà phê ngon lắm,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ. “Lần sau anh mời em đi ăn, coi như trả ơn, được không?”


Linh ngẩng lên, mắt sáng rực, không tin vào tai mình. “Thật… thật hả anh?” cô hỏi, giọng cao vút vì bất ngờ, rồi vội che miệng, ngại ngùng vì phản ứng quá lộ liễu. “Ý em là… nếu anh bận thì không sao đâu, em không ép anh…”


“Thật mà,” Nam cắt lời, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. “Anh nói là làm. Em cứ chọn chỗ đi, tối mai nhé.” Anh quay người, định bước vào kho, nhưng rồi khựng lại, liếc cô lần nữa. “Cảm ơn em lần nữa, Linh. Đi làm tiếp đi, đừng để Phương trêu.”


Linh đứng đó, tay vẫn ôm cốc cà phê rỗng, tim đập loạn nhịp. Lời hẹn của Nam như một tia sáng xua tan đám mây rối bời trong lòng cô. Cô không biết anh có thật sự nghiêm túc hay không, nhưng chỉ cần anh nói vậy, cô đã thấy hạnh phúc ngập tràn. Cô mỉm cười, quay lại quầy, bước chân nhẹ nhàng hơn, không hay rằng trong trò chơi dục vọng của Nam, cô vẫn là một quân cờ – dù là quân cờ anh vô tình muốn giữ lại lâu hơn một chút, chỉ để thấy nụ cười ấy thêm vài lần nữa.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 64 Lần hẹn hò thứ 2 của Linh

Buổi tối mà Linh mong đợi cuối cùng cũng đến. Trời đã nhá nhem tối, ánh đèn từ những ngôi nhà trong con hẻm nhỏ hắt ra thứ ánh sáng vàng cam mờ ảo, phủ lên căn phòng trọ của cô một không gian ấm áp nhưng đầy hồi hộp. Từ chiều, Linh đã không thể ngồi yên, trái tim đập rộn ràng như một cô gái lần đầu hẹn hò. Cô đứng trước gương, đôi tay nhỏ nhắn lần lượt thử từng bộ đồ, đống quần áo trên giường dần chất thành một đống hỗn độn. Một chiếc váy ôm sát màu đỏ rực bị cô gạt sang một bên ngay lập tức – quá táo bạo, không hợp với buổi tối nhẹ nhàng mà cô tưởng tượng. Rồi một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch cũng bị loại bỏ – quá cứng nhắc, giống như đi gặp khách hàng hơn là đi chơi với Nam.

Sau gần một tiếng lưỡng lự, Linh cuối cùng chọn được một bộ đồ ưng ý: một chiếc áo crop top xanh trời nhạt, ngắn vừa đủ để khoe vòng eo thon thả mà cô luôn tự hào, kết hợp với chiếc váy xếp ly trắng ngắn, nhẹ nhàng và bay bổng. Bộ đồ đơn giản nhưng toát lên vẻ trẻ trung, năng động, đồng thời mang chút quyến rũ tự nhiên mà không cần phô trương. Cô đứng trước gương, xoay người vài vòng, đôi tay vuốt nhẹ mái tóc dài buông xõa, rồi bất giác mỉm cười với hình ảnh phản chiếu. “Xinh đẹp thật,” cô tự nhủ, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tự tin. Nụ cười ấy không chỉ dành cho vẻ ngoài mà còn là niềm vui đang trào dâng trong lòng – tối nay, cô sẽ gặp Nam, người khiến cô vừa sợ vừa nhớ, vừa muốn gần lại vừa muốn chạy trốn.

20813144334-vay-ao-croptop-miumiu-moi.jpg


Trong đầu Linh, một cuộc giằng co âm thầm diễn ra. Cô tự nhủ rằng tối nay chỉ là một buổi đi ăn đơn thuần, không có gì hơn. “Chỉ đi ăn thôi, không làm gì nữa đâu,” cô lẩm bẩm, như cố gắng tự thuyết phục bản thân. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, ký ức về đêm ở công viên bờ sông lại trỗi dậy, rõ ràng và sống động đến mức khiến má cô nóng bừng. Hơi thở nóng bỏng của Nam, cái cách anh mạnh mẽ chiếm lấy cô, và cảm giác đê mê khi cơ thể họ hòa quyện – tất cả như một cơn sóng tràn qua, khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô lắc đầu mạnh, cố xua tan những hình ảnh ấy, tự trách mình vì không thể kiểm soát được cảm xúc. Nhưng đồng thời, một góc nhỏ trong cô lại hứng thú, lại thầm khao khát được cảm nhận anh lần nữa, dù lý trí cô gào thét rằng đó là sai lầm, là cạm bẫy.

Linh liếc nhìn đồng hồ treo tường – đã gần đến giờ hẹn. Cô vội xịt một chút nước hoa, mùi hương thanh mát như cỏ cây sau mưa, rồi cầm túi xách bước ra khỏi phòng. Bên ngoài con hẻm, bóng tối đã bao trùm, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng yếu ớt. Nam đã đứng đợi sẵn, dáng người cao lớn nổi bật trong đêm tối. Anh vẫn mặc bộ đồ quen thuộc: áo thun đen bó sát, tôn lên cơ bắp rắn rỏi, và chiếc quần kaki nâu nhạt, phong cách đơn giản nhưng toát lên vẻ nam tính tự nhiên. Anh dựa lưng vào chiếc xe máy, tay đút túi quần, khuôn mặt bình thản nhưng đôi mắt sắc bén lướt qua màn đêm, như luôn quan sát mọi thứ xung quanh. Khi thấy Linh bước ra, anh khẽ gật đầu, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ khiến cô cảm thấy mình đặc biệt trong khoảnh khắc ấy.

“Em xinh đấy,” Nam lên tiếng, giọng trầm trầm vang lên trong không gian tĩnh lặng, lời nhận xét ngắn gọn nhưng đủ khiến tim Linh rung động. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại một chút ở vòng eo lộ ra dưới chiếc áo crop top, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, như không muốn để cô nhận ra.

Linh mỉm cười, má ửng hồng dưới ánh đèn mờ nhạt. “Cảm ơn anh,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng, tay vô thức kéo nhẹ mép váy xuống để che đi chút ngượng ngùng. “Anh cũng… bình thường mà đẹp.” Cô nói xong liền cắn môi, tự mắng mình vì câu trả lời vụng về, nhưng Nam chỉ bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc nhưng không mang ý chế giễu.

“Đi thôi,” anh nói, ngồi lên xe, ra hiệu cho cô leo lên sau. Linh bước tới, ngập ngừng một chút trước khi đặt tay lên vai anh, rồi ngồi sát lại. Cảm giác cơ thể anh gần kề khiến cô vừa hồi hộp vừa yên tâm, như thể sự mạnh mẽ của anh là một điểm tựa vô hình trong màn đêm. Xe lăn bánh, gió đêm mát lạnh lùa qua tóc cô, mang theo hơi thở của thành phố về đêm. Linh khẽ nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc này, trái tim đập nhanh hơn khi nghĩ rằng, với cô, đây có lẽ là lần hẹn hò thứ hai – không chính thức, không rõ ràng, nhưng trong lòng cô, nó vẫn mang một ý nghĩa khó tả.

Trong khi đó, Nam lái xe, khuôn mặt không để lộ nhiều cảm xúc. Anh không nghĩ quá sâu về buổi tối này như Linh. Với anh, đây chỉ là một lời hứa anh giữ, một cách để đáp lại sự quan tâm của cô, dù anh không phủ nhận rằng nhìn cô tối nay, anh thấy cô thật sự cuốn hút. Chiếc áo crop top xanh nhạt và váy trắng ngắn làm cô trông vừa ngây thơ vừa quyến rũ, một sự kết hợp khiến anh thoáng dao động. Nhưng trong đầu anh, trò chơi lớn hơn vẫn tiếp diễn – Phương, Tuấn, và những toan tính của anh chưa bao giờ dừng lại. Còn Linh, cô vẫn là một mảnh ghép anh chưa muốn bỏ, một người khiến anh đôi lúc tự hỏi liệu mình có nên để bản thân mềm lòng hơn một chút hay không.

Linh ngồi sau, tay ôm nhẹ eo anh, lòng ngập tràn những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, phải mạnh mẽ hơn, nhưng cái cách anh xuất hiện trong đêm tối, cái cách anh nói chuyện với cô, lại khiến cô muốn buông xuôi, muốn tin rằng anh cũng có chút gì đó dành cho mình. “Chỉ đi ăn thôi,” cô thì thầm trong lòng lần nữa, nhưng nụ cười trên môi cô đã phản bội lời tự nhủ ấy.

Nam dừng xe trước một quán hoành thánh nhỏ ven đường, ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong hắt ra, hòa lẫn với tiếng xì xào của thực khách và mùi thơm nồng của nước dùng. Anh bước xuống xe trước, quay lại nhìn Linh với ánh mắt bình thản. “Vào đây đi, hoành thánh ở đây ngon lắm,” anh nói, giọng trầm nhưng đủ để át đi tiếng ồn xung quanh. Linh gật đầu, bước theo anh, đôi tay khẽ vuốt lại tóc khi gió đêm thổi qua.

Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, bát hoành thánh nóng hổi nhanh chóng được mang ra, khói nghi ngút bốc lên giữa họ. Linh cầm muỗng, khuấy nhẹ bát nước dùng, đôi mắt lén nhìn Nam đang ăn một cách tự nhiên, không chút gò bó. Cô mỉm cười, phá vỡ sự im lặng. “Anh hay ăn ở đây lắm hả?”

Nam ngẩng lên, nhún vai. “Thỉnh thoảng thôi. Gần chỗ anh hay giao hàng, tiện thì ghé. Em thấy thế nào? Hợp khẩu vị không?”

“Ngon lắm,” Linh đáp, giọng nhẹ nhàng. “Nước dùng đậm đà, hoành thánh cũng mềm. Em không ngờ anh biết chỗ này đấy.” Cô cười, cố kéo dài cuộc trò chuyện, dù trong lòng vẫn còn chút ngượng ngùng.

Nam gật đầu, nhấp một ngụm nước lọc. “Anh đi nhiều, biết vài chỗ lặt vặt. Mà em ăn từ từ thôi, nóng đấy.” Anh nói, giọng đều đều nhưng mang chút quan tâm khiến Linh bất giác đỏ mặt.

“Anh nói cứ như em vụng về không bằng,” Linh bật cười, giả vờ cãi lại. “Em lớn rồi, biết tự ăn mà.”

“Thế à?” Nam đáp, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ. “Nhìn em cứ như kiểu không cẩn thận là đổ hết ra váy ấy.”

Linh tròn mắt, vờ giận. “Anh đừng trêu em nữa, em không có vụng đến thế đâu!” Cô phồng má, nhưng rồi không nhịn được mà bật cười theo anh. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi đi, xoay quanh những chuyện linh tinh – từ món ăn, thời tiết, đến vài câu bâng quơ về công việc ở cửa hàng. Linh cảm thấy thoải mái hơn, dù đôi lúc cô vẫn lén quan sát anh, cố đoán xem anh nghĩ gì về cô.

Ăn xong, Nam lau tay, ngả người ra ghế, nhìn Linh với ánh mắt thoải mái. “No rồi chứ? Giờ muốn đi đâu nữa không?”


Linh ngập ngừng, đặt muỗng xuống, tay nghịch nghịch mép khăn giấy. “Em… em cũng không biết nữa,” cô nói, giọng nhỏ dần. Rồi cô chợt nhớ đến đêm ở công viên, tim đập nhanh hơn, vội thêm vào: “Nhưng em không đi công viên nữa đâu nhé.”

Nam bật cười, tiếng cười trầm đục vang lên giữa không gian quán nhỏ. “Sao thế? Sợ à?” Anh nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ tò mò.

“Không phải sợ,” Linh lắc đầu, má ửng hồng. “Chỉ là… em không muốn quay lại đó thôi.” Cô không dám nói hết suy nghĩ – rằng ký ức về đêm ấy vẫn khiến cô vừa xấu hổ vừa rạo rực, và cô sợ nếu đến đó lần nữa, cô sẽ lại không kiểm soát được mình.

Nam gật đầu, không hỏi thêm. “Được rồi, chuyện đó qua rồi mà. Mình đi dạo mát nhé, anh biết một chỗ hay lắm.” Anh đứng dậy, ra hiệu cho cô đi theo, và Linh ngoan ngoãn bước theo anh ra xe.

Nam khởi động máy, chở Linh lướt qua những con phố đêm rực rỡ ánh đèn. Gió mát lạnh thổi qua, cuốn theo mùi hương của thành phố – khói xe, mùi thức ăn từ các quán ven đường, và thoảng đâu đó là hương hoa sữa đầu mùa. Linh ngồi sau, đôi tay ban đầu chỉ đặt hờ lên vai anh, mắt lặng lẽ ngắm nhìn đường phố. Từng cặp đôi lướt qua, tay trong tay, ôm nhau tình tứ dưới ánh đèn, khiến lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Cô tự hỏi, với Nam, tình cảm cô dành cho anh là gì trong mắt anh? Một trò chơi? Một sự bồng bột? Hay chỉ là chút thương hại anh dành cho cô? Cô không biết, và điều đó khiến cô bất an.

Không hiểu sao, Linh bất giác siết chặt tay, ôm lấy eo Nam mạnh hơn một chút, như thể muốn níu giữ điều gì đó giữa màn đêm này. Cô cũng cần một tình yêu, một sự rõ ràng, nhưng với Nam, mọi thứ luôn mập mờ. Anh như được bao bọc bởi một lớp bí ẩn vô hình, vừa thu hút vừa khiến cô e dè. Cô muốn hỏi anh, muốn biết anh thật sự nghĩ gì, nhưng lại không dám phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.

Xe dừng lại trước một khu chung cư cũ kỹ, tường sơn đã phai màu, vài vết nứt chạy dọc như ghi dấu thời gian. Nam tắt máy, quay lại nhìn Linh. “Đến rồi. Chỗ này có tầng thượng đẹp lắm, ngắm thành phố từ trên cao là quên hết buồn phiền.” Anh nói, giọng đều đều nhưng đủ để khơi dậy sự tò mò trong cô.

Linh ngước lên, nhìn tòa nhà tối om với vài ô cửa sổ sáng đèn. “Tầng thượng á?” cô hỏi, giọng hơi ngạc nhiên.


“Ừ,” Nam đáp, bước xuống xe. “Của một thằng bạn, nó cho anh mượn chìa khóa. Lên đi, em sẽ thích.” Anh ra hiệu cho cô đi theo, và Linh bước xuống, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức, không biết nơi này sẽ mang đến điều gì cho buổi tối của họ. Cô đi sau anh, bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang tối, chỉ có tiếng gió đêm và nhịp tim cô vang vọng trong lồng ngực.
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 64 Lần hẹn hò thứ 2 của Linh

Buổi tối mà Linh mong đợi cuối cùng cũng đến. Trời đã nhá nhem tối, ánh đèn từ những ngôi nhà trong con hẻm nhỏ hắt ra thứ ánh sáng vàng cam mờ ảo, phủ lên căn phòng trọ của cô một không gian ấm áp nhưng đầy hồi hộp. Từ chiều, Linh đã không thể ngồi yên, trái tim đập rộn ràng như một cô gái lần đầu hẹn hò. Cô đứng trước gương, đôi tay nhỏ nhắn lần lượt thử từng bộ đồ, đống quần áo trên giường dần chất thành một đống hỗn độn. Một chiếc váy ôm sát màu đỏ rực bị cô gạt sang một bên ngay lập tức – quá táo bạo, không hợp với buổi tối nhẹ nhàng mà cô tưởng tượng. Rồi một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch cũng bị loại bỏ – quá cứng nhắc, giống như đi gặp khách hàng hơn là đi chơi với Nam.

Sau gần một tiếng lưỡng lự, Linh cuối cùng chọn được một bộ đồ ưng ý: một chiếc áo crop top xanh trời nhạt, ngắn vừa đủ để khoe vòng eo thon thả mà cô luôn tự hào, kết hợp với chiếc váy xếp ly trắng ngắn, nhẹ nhàng và bay bổng. Bộ đồ đơn giản nhưng toát lên vẻ trẻ trung, năng động, đồng thời mang chút quyến rũ tự nhiên mà không cần phô trương. Cô đứng trước gương, xoay người vài vòng, đôi tay vuốt nhẹ mái tóc dài buông xõa, rồi bất giác mỉm cười với hình ảnh phản chiếu. “Xinh đẹp thật,” cô tự nhủ, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tự tin. Nụ cười ấy không chỉ dành cho vẻ ngoài mà còn là niềm vui đang trào dâng trong lòng – tối nay, cô sẽ gặp Nam, người khiến cô vừa sợ vừa nhớ, vừa muốn gần lại vừa muốn chạy trốn.

20813144334-vay-ao-croptop-miumiu-moi.jpg


Trong đầu Linh, một cuộc giằng co âm thầm diễn ra. Cô tự nhủ rằng tối nay chỉ là một buổi đi ăn đơn thuần, không có gì hơn. “Chỉ đi ăn thôi, không làm gì nữa đâu,” cô lẩm bẩm, như cố gắng tự thuyết phục bản thân. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, ký ức về đêm ở công viên bờ sông lại trỗi dậy, rõ ràng và sống động đến mức khiến má cô nóng bừng. Hơi thở nóng bỏng của Nam, cái cách anh mạnh mẽ chiếm lấy cô, và cảm giác đê mê khi cơ thể họ hòa quyện – tất cả như một cơn sóng tràn qua, khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô lắc đầu mạnh, cố xua tan những hình ảnh ấy, tự trách mình vì không thể kiểm soát được cảm xúc. Nhưng đồng thời, một góc nhỏ trong cô lại hứng thú, lại thầm khao khát được cảm nhận anh lần nữa, dù lý trí cô gào thét rằng đó là sai lầm, là cạm bẫy.

Linh liếc nhìn đồng hồ treo tường – đã gần đến giờ hẹn. Cô vội xịt một chút nước hoa, mùi hương thanh mát như cỏ cây sau mưa, rồi cầm túi xách bước ra khỏi phòng. Bên ngoài con hẻm, bóng tối đã bao trùm, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng yếu ớt. Nam đã đứng đợi sẵn, dáng người cao lớn nổi bật trong đêm tối. Anh vẫn mặc bộ đồ quen thuộc: áo thun đen bó sát, tôn lên cơ bắp rắn rỏi, và chiếc quần kaki nâu nhạt, phong cách đơn giản nhưng toát lên vẻ nam tính tự nhiên. Anh dựa lưng vào chiếc xe máy, tay đút túi quần, khuôn mặt bình thản nhưng đôi mắt sắc bén lướt qua màn đêm, như luôn quan sát mọi thứ xung quanh. Khi thấy Linh bước ra, anh khẽ gật đầu, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ khiến cô cảm thấy mình đặc biệt trong khoảnh khắc ấy.

“Em xinh đấy,” Nam lên tiếng, giọng trầm trầm vang lên trong không gian tĩnh lặng, lời nhận xét ngắn gọn nhưng đủ khiến tim Linh rung động. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại một chút ở vòng eo lộ ra dưới chiếc áo crop top, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, như không muốn để cô nhận ra.

Linh mỉm cười, má ửng hồng dưới ánh đèn mờ nhạt. “Cảm ơn anh,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng, tay vô thức kéo nhẹ mép váy xuống để che đi chút ngượng ngùng. “Anh cũng… bình thường mà đẹp.” Cô nói xong liền cắn môi, tự mắng mình vì câu trả lời vụng về, nhưng Nam chỉ bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc nhưng không mang ý chế giễu.

“Đi thôi,” anh nói, ngồi lên xe, ra hiệu cho cô leo lên sau. Linh bước tới, ngập ngừng một chút trước khi đặt tay lên vai anh, rồi ngồi sát lại. Cảm giác cơ thể anh gần kề khiến cô vừa hồi hộp vừa yên tâm, như thể sự mạnh mẽ của anh là một điểm tựa vô hình trong màn đêm. Xe lăn bánh, gió đêm mát lạnh lùa qua tóc cô, mang theo hơi thở của thành phố về đêm. Linh khẽ nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc này, trái tim đập nhanh hơn khi nghĩ rằng, với cô, đây có lẽ là lần hẹn hò thứ hai – không chính thức, không rõ ràng, nhưng trong lòng cô, nó vẫn mang một ý nghĩa khó tả.

Trong khi đó, Nam lái xe, khuôn mặt không để lộ nhiều cảm xúc. Anh không nghĩ quá sâu về buổi tối này như Linh. Với anh, đây chỉ là một lời hứa anh giữ, một cách để đáp lại sự quan tâm của cô, dù anh không phủ nhận rằng nhìn cô tối nay, anh thấy cô thật sự cuốn hút. Chiếc áo crop top xanh nhạt và váy trắng ngắn làm cô trông vừa ngây thơ vừa quyến rũ, một sự kết hợp khiến anh thoáng dao động. Nhưng trong đầu anh, trò chơi lớn hơn vẫn tiếp diễn – Phương, Tuấn, và những toan tính của anh chưa bao giờ dừng lại. Còn Linh, cô vẫn là một mảnh ghép anh chưa muốn bỏ, một người khiến anh đôi lúc tự hỏi liệu mình có nên để bản thân mềm lòng hơn một chút hay không.

Linh ngồi sau, tay ôm nhẹ eo anh, lòng ngập tràn những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, phải mạnh mẽ hơn, nhưng cái cách anh xuất hiện trong đêm tối, cái cách anh nói chuyện với cô, lại khiến cô muốn buông xuôi, muốn tin rằng anh cũng có chút gì đó dành cho mình. “Chỉ đi ăn thôi,” cô thì thầm trong lòng lần nữa, nhưng nụ cười trên môi cô đã phản bội lời tự nhủ ấy.

Nam dừng xe trước một quán hoành thánh nhỏ ven đường, ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong hắt ra, hòa lẫn với tiếng xì xào của thực khách và mùi thơm nồng của nước dùng. Anh bước xuống xe trước, quay lại nhìn Linh với ánh mắt bình thản. “Vào đây đi, hoành thánh ở đây ngon lắm,” anh nói, giọng trầm nhưng đủ để át đi tiếng ồn xung quanh. Linh gật đầu, bước theo anh, đôi tay khẽ vuốt lại tóc khi gió đêm thổi qua.

Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, bát hoành thánh nóng hổi nhanh chóng được mang ra, khói nghi ngút bốc lên giữa họ. Linh cầm muỗng, khuấy nhẹ bát nước dùng, đôi mắt lén nhìn Nam đang ăn một cách tự nhiên, không chút gò bó. Cô mỉm cười, phá vỡ sự im lặng. “Anh hay ăn ở đây lắm hả?”

Nam ngẩng lên, nhún vai. “Thỉnh thoảng thôi. Gần chỗ anh hay giao hàng, tiện thì ghé. Em thấy thế nào? Hợp khẩu vị không?”

“Ngon lắm,” Linh đáp, giọng nhẹ nhàng. “Nước dùng đậm đà, hoành thánh cũng mềm. Em không ngờ anh biết chỗ này đấy.” Cô cười, cố kéo dài cuộc trò chuyện, dù trong lòng vẫn còn chút ngượng ngùng.

Nam gật đầu, nhấp một ngụm nước lọc. “Anh đi nhiều, biết vài chỗ lặt vặt. Mà em ăn từ từ thôi, nóng đấy.” Anh nói, giọng đều đều nhưng mang chút quan tâm khiến Linh bất giác đỏ mặt.

“Anh nói cứ như em vụng về không bằng,” Linh bật cười, giả vờ cãi lại. “Em lớn rồi, biết tự ăn mà.”

“Thế à?” Nam đáp, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ. “Nhìn em cứ như kiểu không cẩn thận là đổ hết ra váy ấy.”

Linh tròn mắt, vờ giận. “Anh đừng trêu em nữa, em không có vụng đến thế đâu!” Cô phồng má, nhưng rồi không nhịn được mà bật cười theo anh. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi đi, xoay quanh những chuyện linh tinh – từ món ăn, thời tiết, đến vài câu bâng quơ về công việc ở cửa hàng. Linh cảm thấy thoải mái hơn, dù đôi lúc cô vẫn lén quan sát anh, cố đoán xem anh nghĩ gì về cô.

Ăn xong, Nam lau tay, ngả người ra ghế, nhìn Linh với ánh mắt thoải mái. “No rồi chứ? Giờ muốn đi đâu nữa không?”


Linh ngập ngừng, đặt muỗng xuống, tay nghịch nghịch mép khăn giấy. “Em… em cũng không biết nữa,” cô nói, giọng nhỏ dần. Rồi cô chợt nhớ đến đêm ở công viên, tim đập nhanh hơn, vội thêm vào: “Nhưng em không đi công viên nữa đâu nhé.”

Nam bật cười, tiếng cười trầm đục vang lên giữa không gian quán nhỏ. “Sao thế? Sợ à?” Anh nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ tò mò.

“Không phải sợ,” Linh lắc đầu, má ửng hồng. “Chỉ là… em không muốn quay lại đó thôi.” Cô không dám nói hết suy nghĩ – rằng ký ức về đêm ấy vẫn khiến cô vừa xấu hổ vừa rạo rực, và cô sợ nếu đến đó lần nữa, cô sẽ lại không kiểm soát được mình.

Nam gật đầu, không hỏi thêm. “Được rồi, chuyện đó qua rồi mà. Mình đi dạo mát nhé, anh biết một chỗ hay lắm.” Anh đứng dậy, ra hiệu cho cô đi theo, và Linh ngoan ngoãn bước theo anh ra xe.

Nam khởi động máy, chở Linh lướt qua những con phố đêm rực rỡ ánh đèn. Gió mát lạnh thổi qua, cuốn theo mùi hương của thành phố – khói xe, mùi thức ăn từ các quán ven đường, và thoảng đâu đó là hương hoa sữa đầu mùa. Linh ngồi sau, đôi tay ban đầu chỉ đặt hờ lên vai anh, mắt lặng lẽ ngắm nhìn đường phố. Từng cặp đôi lướt qua, tay trong tay, ôm nhau tình tứ dưới ánh đèn, khiến lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Cô tự hỏi, với Nam, tình cảm cô dành cho anh là gì trong mắt anh? Một trò chơi? Một sự bồng bột? Hay chỉ là chút thương hại anh dành cho cô? Cô không biết, và điều đó khiến cô bất an.

Không hiểu sao, Linh bất giác siết chặt tay, ôm lấy eo Nam mạnh hơn một chút, như thể muốn níu giữ điều gì đó giữa màn đêm này. Cô cũng cần một tình yêu, một sự rõ ràng, nhưng với Nam, mọi thứ luôn mập mờ. Anh như được bao bọc bởi một lớp bí ẩn vô hình, vừa thu hút vừa khiến cô e dè. Cô muốn hỏi anh, muốn biết anh thật sự nghĩ gì, nhưng lại không dám phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.

Xe dừng lại trước một khu chung cư cũ kỹ, tường sơn đã phai màu, vài vết nứt chạy dọc như ghi dấu thời gian. Nam tắt máy, quay lại nhìn Linh. “Đến rồi. Chỗ này có tầng thượng đẹp lắm, ngắm thành phố từ trên cao là quên hết buồn phiền.” Anh nói, giọng đều đều nhưng đủ để khơi dậy sự tò mò trong cô.

Linh ngước lên, nhìn tòa nhà tối om với vài ô cửa sổ sáng đèn. “Tầng thượng á?” cô hỏi, giọng hơi ngạc nhiên.


“Ừ,” Nam đáp, bước xuống xe. “Của một thằng bạn, nó cho anh mượn chìa khóa. Lên đi, em sẽ thích.” Anh ra hiệu cho cô đi theo, và Linh bước xuống, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức, không biết nơi này sẽ mang đến điều gì cho buổi tối của họ. Cô đi sau anh, bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang tối, chỉ có tiếng gió đêm và nhịp tim cô vang vọng trong lồng ngực.
🆙
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 65 Tầng thượng

Tiếng bước chân đều đặn vang lên trên những bậc thang cũ kỹ, mỗi âm thanh như hòa cùng nhịp thở gấp gáp của Linh. Cầu thang tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vài bóng đèn hỏng lấp lóe ở đâu đó phía xa, khiến không gian càng thêm lạnh lẽo và bí ẩn. Linh bước chậm, lòng bàn tay hơi ướt vì mồ hôi, một cảm giác bất an bất chợt dâng lên trong lòng. Cô không biết Nam đưa mình lên đây để làm gì, và sự tĩnh lặng của khu chung cư cũ này chỉ càng làm cô lo lắng hơn. “Anh ấy định làm gì? Sao lại đưa mình đến chỗ vắng vẻ thế này?” cô tự hỏi, tim đập nhanh hơn khi bóng tối dường như nuốt chửng từng bước chân.

Nhưng rồi, theo bản năng, Linh vươn tay, nắm chặt lấy tay Nam. Bàn tay anh thô ráp, ấm nóng, đối lập hoàn toàn với cái lạnh của cầu thang và sự run rẩy của cô. Cô bước sát hơn, gần như nép sau bóng lưng cao lớn của anh, và lạ thay, dù lo sợ, cô lại tìm thấy một sự an toàn kỳ lạ từ anh. Bóng lưng ấy, vững chãi và mạnh mẽ, như một bức tường chắn giữa cô và nỗi bất an đang lớn dần. Cô không hiểu tại sao – có lẽ là sự hiện diện của anh, hay cách anh bước đi đầy tự tin, không chút do dự, khiến cô cảm thấy mình không cô đơn trong màn đêm này.

Đến bậc thang cuối cùng, Nam dừng lại. Anh rút chìa khóa từ túi quần, tra vào ổ khóa đã han gỉ màu thời gian. Một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, cánh cửa sắt nặng nề mở toang, và ngay lập tức, một làn gió mát lạnh tràn vào, cuốn theo mùi bụi cũ và hơi thở của đêm. Nam nắm tay Linh, kéo cô bước ra ngoài, không để cô kịp suy nghĩ thêm. Trước mắt cô, cảnh thành phố về đêm hiện lên như một bức tranh sống động, đẹp đến nghẹt thở.

Từ tầng thượng của khu chung cư cũ, thành phố trải dài bất tận dưới ánh đèn rực rỡ. Những con đường ngoằn ngoèo như những dải lụa sáng, dòng xe cộ di chuyển không ngừng, ánh đèn pha trắng và đỏ đan xen nhau tạo thành một dòng chảy ánh sáng lung linh. Xa xa, những tòa nhà cao tầng vươn mình lên trời, cửa sổ sáng đèn như những ngôi sao lạc giữa lòng đô thị. Dòng sông uốn lượn phía chân trời phản chiếu ánh đèn vàng cam, lấp lánh như một tấm gương khổng lồ. Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng ồn ào của phố phường – tiếng còi xe, tiếng người nói cười – nhưng từ độ cao này, tất cả dường như xa xôi, dịu dàng hơn, như một bản nhạc nền của cuộc sống.


Linh đứng sững, đôi mắt mở to, vừa bất ngờ vừa thích thú. Cô chưa bao giờ thấy thành phố từ góc nhìn này – đẹp đến lạ lùng, vừa hùng vĩ vừa bình yên. “Trời ơi…” cô thì thầm, không kìm được cảm xúc. Gió lùa qua mái tóc cô, làm chiếc váy trắng xếp ly khẽ bay, và trong khoảnh khắc ấy, cô quên mất nỗi sợ ban nãy, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng trước khung cảnh trước mặt.

photo-1502614106407-f0b9eca73d6b


Nam buông tay cô, bước đến một góc tầng thượng – nơi có một khoảng trống nhỏ mà anh dường như đã quen thuộc. Anh ngồi xuống, thả hai chân đung đưa tự do qua mép bê tông, đôi tay chống ra sau, dáng vẻ thoải mái như thể đây là chốn riêng của anh. Anh quay lại, nhìn Linh vẫn đứng đó, và lên tiếng, giọng trầm đều: “Thế nào? Đẹp không?”


Linh giật mình, bước tới gần anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn với mép tầng thượng. Cô gật đầu, không giấu được sự phấn khích. “Đẹp lắm, anh. Em không ngờ có chỗ thế này… như trong phim ấy.” Cô cười, ánh mắt lướt qua thành phố một lần nữa, như muốn ghi nhớ từng chi tiết.

Nam gật đầu, nhìn ra xa. “Anh hay lên đây khi cần yên tĩnh. Nhìn từ đây, mọi thứ nhỏ lại, chẳng còn gì to tát nữa.” Anh nói, giọng nhẹ nhàng hiếm có, như đang chia sẻ một phần con người anh mà cô chưa từng thấy.

Linh ngồi xuống cạnh anh, cách một khoảng vừa đủ, đôi tay ôm lấy đầu gối. “Anh hay lên đây một mình à?” cô hỏi, tò mò.

“Ừ, thường là thế,” Nam đáp, mắt vẫn hướng về phía thành phố. “Nhưng hôm nay dẫn em lên thử, xem em có thích không.”

“Thích chứ,” Linh nói nhanh, rồi cười khúc khích. “Mà hơi sợ tí. Lúc lên cầu thang tối om, em cứ tưởng anh dẫn em đi đâu ghê lắm.”

Nam quay sang, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch. “Sợ thật à? Thế mà còn nắm tay anh chặt thế.”

Linh đỏ mặt, cúi đầu nghịch mép váy. “Tại… tại tối quá mà. Ai biết được anh tính làm gì.” Cô lí nhí, nhưng rồi ngẩng lên, thấy anh cười, cô cũng bật cười theo. “Mà chỗ này đẹp thật. Cảm ơn anh đã đưa em lên đây.”


Nam gật đầu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi quay lại ngắm thành phố. Linh ngồi bên, cảm giác bất an ban đầu dần tan biến, thay vào đó là một sự bình yên lạ lùng. Dù cô vẫn không hiểu hết về Nam, về lớp bí ẩn bao quanh anh, nhưng ngay lúc này, giữa tầng thượng lộng gió và ánh đèn thành phố, cô thấy mình gần anh hơn một chút – và điều đó, với cô, đã là đủ.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 66 Cảm xúc thật sự

Gió đêm thổi qua tầng thượng, mang theo cái lạnh se sắt của thành phố khi màn đêm đã sâu hơn. Linh ngồi cạnh Nam, hai tay ôm lấy đầu gối, mắt lặng lẽ ngắm nhìn ánh đèn xa xôi, nhưng lòng cô lại không yên. Nam im lặng, sự tĩnh lặng của anh như một bức tường vô hình khiến cô không biết phải mở lời thế nào. Cô muốn nói gì đó, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng mỗi lần định cất tiếng, cô lại ngập ngừng. Cô sợ phá vỡ không gian này, sợ rằng những câu hỏi trong lòng mình sẽ chỉ nhận được sự lạnh lùng quen thuộc từ anh.

58a3562ebab3e66fc0f102a09a7785d4.jpg


Bất chợt, Nam quay sang, giọng trầm vang lên phá tan sự im ắng. “Phương có nói gì về anh đúng không?” Câu hỏi của anh bất ngờ, như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, làm lòng Linh khẽ gợn sóng.

Linh giật mình, quay lại nhìn anh, đôi mắt thoáng chút bối rối. Cô mím môi, ngập ngừng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Chị ấy có nói… nói em không nên đi với anh nhiều.” Giọng cô nhỏ dần, như sợ anh sẽ nổi giận. Nhưng rồi, không hiểu sao, cô lại để những lời tiếp theo tuôn ra, dù lý trí mách bảo nên giấu đi. “Chị ấy bảo… xinh đẹp như em thì thiếu gì người theo, sao cứ quan tâm anh làm gì.” Mặt Linh nóng bừng, cô cúi gằm xuống, tay nghịch mép váy để che đi sự ngượng ngùng. Cô định giữ kín chuyện này, định nói dối một câu gì đó cho qua, nhưng trước mặt Nam, mọi phòng bị của cô dường như tan biến. Anh có một sức hút kỳ lạ, khiến cô không thể che giấu cảm xúc thật của mình.


Nam không đáp ngay. Anh quay mặt đi, ánh mắt hướng về thành phố phía xa, trầm ngâm. Sự im lặng của anh kéo dài, nặng nề, như một cơn gió lạnh lùa qua trái tim Linh. Cô ngồi đó, ngẩn ngơ, tự hỏi liệu mình vừa nói gì sai, liệu những lời vừa rồi có làm anh khó chịu. Trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an mơ hồ – cô sợ anh sẽ lại dựng lên bức tường xa cách, sợ rằng khoảnh khắc gần gũi hiếm hoi này sẽ vụt mất.


Rồi, sau một thoáng, Nam lên tiếng, giọng anh trầm thấp, mang theo chút gì đó xa xăm. “Phương nói đúng đó. Anh không có gì đâu mà em theo anh, quan tâm anh làm gì.” Anh ngừng lại, hít một hơi sâu, rồi nói tiếp, giọng chậm rãi nhưng sắc như dao. “Em không nhớ anh đã từng làm gì em à?”

Lời anh như một mũi kim đâm vào lòng Linh. Ký ức về đêm ấy – đêm anh cưỡng bức cô trong cửa hàng – ùa về, đau đớn và hỗn loạn. Nhưng kỳ lạ thay, nó không chỉ có nỗi đau, mà còn xen lẫn một cảm giác phức tạp cô không thể gọi tên. Linh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô long lanh nhưng không phải vì nước mắt, mà vì những cảm xúc đang trào dâng. “Em nhớ chứ,” cô nói, giọng run run nhưng không né tránh. “Làm sao em quên được? Nhưng mà… em không hiểu sao, khi ở cạnh anh, em lại không sợ anh như em tưởng. Em thấy an toàn, dù em biết anh… anh không phải người tốt hoàn toàn.”

Nam nhíu mày, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô. Linh tiếp tục, giọng cô nhỏ dần, như thể đang nói với chính mình hơn là với anh. “Lúc anh cứu em khỏi Phong, em đã nghĩ anh không phải người xấu. Rồi đêm ở công viên… em không biết nữa, em vừa sợ vừa…” Cô ngừng lại, quay mặt nhìn bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh như đang lắng nghe cô. “Em vừa sợ vừa thấy mình sống thật hơn. Em không giải thích được, nhưng ở bên anh, em không giả vờ được. Em muốn quan tâm anh, dù em biết anh không cần điều đó.”

Nam lắng nghe, đôi tay anh siết chặt mép bê tông, ánh mắt dán vào cô nhưng không nói gì. Lời Linh như một dòng nước ấm chảy qua lồng ngực anh, khơi dậy thứ gì đó anh đã chôn sâu từ lâu. Anh không quen với sự chân thành này – nó xa lạ, nó làm anh bối rối. Trong lòng anh, tình cảm hay tình yêu là những thứ đã chết từ lâu, bị vùi lấp dưới lớp vỏ của dục vọng và toan tính. Nhưng giờ đây, nghe Linh nói, anh cảm thấy một vết nứt nhỏ trên bức tường ấy, dù anh không muốn thừa nhận.

Sau một lúc im lặng, Nam thở dài, giọng anh khàn đi, mang theo sự chân thật hiếm hoi. “Thực sự anh không xứng đáng với tình cảm của em đâu, Linh.” Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt không còn sắc lạnh như thường lệ, mà sâu thẳm, chứa đựng một nỗi buồn anh hiếm khi để lộ. “Con người anh… nó phức tạp lắm. Em tốt hơn là nên tránh xa anh, như Phương nói.”

Linh lắc đầu, đôi tay ôm chặt đầu gối hơn, như để giữ mình khỏi run lên. “Em không muốn tránh xa anh,” cô nói, giọng kiên định dù mắt cô vẫn hướng lên bầu trời. “Em biết anh không hoàn hảo, em cũng không ngốc mà nghĩ anh sẽ thay đổi vì em. Nhưng em… em vẫn muốn ở bên anh, dù chỉ là một chút thôi. Em không cần anh phải yêu em, em chỉ cần anh đừng đẩy em ra.”


Lời cô khiến Nam khựng lại. Anh nhìn cô, thật lâu, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt trong veo ấy. Trong lòng anh, một cơn sóng ngầm trỗi dậy – sự mâu thuẫn giữa bản năng muốn giữ cô lại và lý trí mách bảo rằng anh sẽ chỉ làm tổn thương cô thêm. Anh từng nghĩ tình yêu trong anh đã chết, rằng anh chỉ còn là một kẻ săn mồi sống vì dục vọng và quyền lực. Nhưng Linh, với sự chân thành ngây ngô ấy, đang khiến anh nghi ngờ chính mình. Anh không xứng đáng, anh biết rõ điều đó, nhưng lần đầu tiên, anh cảm thấy một chút sợ hãi – sợ rằng nếu đẩy cô đi, anh sẽ mất đi thứ gì đó anh chưa từng có.

“Em ngốc thật,” Nam cuối cùng nói, giọng khàn khàn, mang theo chút bất lực. “Nhưng nếu em đã muốn vậy… thì cứ ở lại. Anh không hứa gì đâu, Linh. Anh không phải người em nghĩ đâu.”

Linh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ để xua tan cái lạnh của đêm. “Em biết,” cô thì thầm, mắt vẫn nhìn bầu trời. “Nhưng em vẫn muốn thử.” Cô không cần anh hứa hẹn, không cần anh thay đổi – cô chỉ cần anh ở đó, dù chỉ là một bóng lưng cô có thể dựa vào giữa thành phố rộng lớn này.

Nam không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi quay lại ngắm thành phố. Trong lòng anh, lần đầu tiên sau rất lâu, có một khoảng trống nhỏ được lấp đầy, dù anh không dám gọi tên nó. Còn Linh, cô ngồi bên, cảm giác vừa đau vừa ngọt ngào, nhưng trên hết, cô thấy mình sống thật với trái tim mình – và với cô, thế là đủ.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 67 Nụ hôn đặc biệt

Gió đêm thổi qua tầng thượng, mang theo cái se lạnh của thành phố khi màn đêm đã phủ kín. Linh ngồi cạnh Nam, lòng cô vẫn còn ngập trong những cảm xúc hỗn loạn sau những lời vừa nói. Sự im lặng giữa họ kéo dài, nhưng rồi, bất chợt, như một cơn sóng không thể kìm nén, Linh quay sang, vòng tay ôm chặt lấy Nam. Cô siết chặt anh, như thể sợ anh sẽ biến mất nếu cô buông tay. Miệng cô khẽ mấp máy, “Em yê…” nhưng âm thanh ấy dừng lại nửa vời, nghẹn lại trong cổ họng. Cô không thể nói hết, không phải vì thiếu can đảm, mà vì chính cô cũng không biết tình cảm của mình lúc này là gì – yêu, thương, hay chỉ là một sự bồng bột giữa lằn ranh của lý trí và con tim.


Rồi, không suy nghĩ thêm, Linh ngẩng lên, đặt môi mình lên môi Nam. Nụ hôn của cô run rẩy, vụng về, nhưng tràn đầy cảm xúc – không phải dục vọng cháy bỏng như đêm ở công viên, mà là một thứ gì đó trong trẻo, nồng nàn, mang vị của tình yêu mà chính cô chưa định hình rõ. Nước mắt cô bất giác rơi, lăn dài trên má, nóng hổi và mặn chát. Cô không hiểu tại sao mình khóc – vì hạnh phúc khi được gần anh, vì tiếc nuối những điều không thể nói ra, hay vì một nỗi đau mơ hồ khi biết tình cảm này có thể chẳng bao giờ trọn vẹn? Cô không rõ, chỉ biết rằng khoảnh khắc này, cô muốn trao anh tất cả những gì cô có.

d00224099392e0696f1cc5eb01ab9d9a.jpg


Nam bất ngờ trước hành động của Linh, cơ thể anh thoáng cứng lại. Nếu là thường ngày, với bản năng săn mồi trong anh, có lẽ anh đã đè cô xuống ngay trên tầng thượng này, để con thú trong anh gầm gừ thỏa mãn. Nhưng nụ hôn này khác biệt. Nó không khơi dậy dục vọng mà đánh thức một thứ gì đó sâu thẳm trong anh – một cảm giác anh đã quên từ lâu. Anh không đẩy cô ra, cũng không chiếm lấy cô như mọi lần. Thay vào đó, anh đáp lại, nhẹ nhàng, chậm rãi, đôi môi anh dịu dàng chạm vào môi cô, như một lời an ủi không cần nói ra. Trong lòng anh, một cơn sóng ngầm trỗi dậy – anh không quen với sự chân thành này, không quen với việc ai đó trao anh thứ tình cảm không toan tính. Nó làm anh bối rối, nhưng lần đầu tiên, anh không muốn phá hủy nó.

Nụ hôn dứt, Linh khẽ rời khỏi anh, đôi mắt long lanh nước, hơi thở còn run run. Nam nhìn cô, ánh mắt anh không còn sắc lạnh mà dịu dàng lạ thường. Anh đưa tay lên, ngón tay thô ráp khẽ lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô. “Sao khóc vậy hả cô gái?” anh hỏi, giọng trầm ấm, rồi bất chợt pha chút hài hước để xua tan không khí nặng nề. “Khóc vì anh đẹp trai quá à? Hay vì sợ anh bắt cóc em lên đây không cho về?”

Linh bật cười, vừa buồn cười vừa cảm động trước câu nói của anh. Cô đập nhẹ vào ngực anh, tay không mạnh nhưng đủ để thể hiện sự phản kháng ngượng ngùng. “Anh đừng có chọc em nữa! Em… em khóc vì tự nhiên buồn thôi, ai bảo anh đẹp trai đâu mà tự tin thế!” Cô nói, giọng nghèn nghẹt nhưng nụ cười đã trở lại trên môi.

Nam cười khẽ, nghiêng người nhìn cô. “Thế sao không buồn mà cười? Con gái khó hiểu thật. Một phút khóc, một phút cười, anh theo không kịp luôn.”

“Thì tại anh chứ ai!” Linh cãi lại, giọng đã nhẹ nhàng hơn. “Anh cứ im lặng làm em tưởng em nói gì sai, tự nhiên em buồn. Giờ anh pha trò thì em cười, lỗi tại anh hết!”

“Ừ, lỗi anh,” Nam gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lộ chút tinh nghịch. “Lần sau anh nói nhiều hơn, khỏi để em buồn. Mà em muốn anh kể chuyện gì không? Chuyện ma nhé, để em sợ mà ôm anh thêm lần nữa?”

Linh tròn mắt, vờ sợ hãi. “Thôi, đừng! Em sợ ma lắm, anh kể là em không ngủ được luôn đó. Kể chuyện vui đi, chuyện hồi nhỏ của anh chẳng hạn.”

Nam nhún vai, ngả người ra sau, tay chống xuống sàn bê tông. “Hồi nhỏ anh toàn đi đánh nhau thôi, có gì vui đâu. Có lần anh trèo cây bị ngã, rách quần, về mẹ đánh cho một trận. Vui không?”

Linh bật cười lớn, tưởng tượng cảnh Nam bé tí teo bị mẹ mắng. “Vui chứ! Tưởng anh cool ngầu từ nhỏ, hóa ra cũng nghịch ngợm vậy luôn. Mà mẹ anh có giận lâu không?”

“Không, đánh xong là quên,” Nam đáp, giọng thoải mái. “Mẹ anh nói anh cứng đầu, lớn lên chắc chẳng ai chịu nổi. Giờ nghĩ lại chắc đúng thật.”

Linh nghiêng đầu, nhìn anh. “Em chịu được mà,” cô nói, giọng nhỏ nhưng chân thành, rồi vội quay đi khi thấy anh nhìn lại. “Ý em là… em không thấy anh khó chịu đâu.”

Nam không đáp ngay, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút suy tư. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi đi, không đầu không cuối, từ chuyện hồi nhỏ của Nam đến mấy câu chuyện hài hước ở cửa hàng của Linh. Họ cười, trêu chọc nhau, như hai người bạn lâu năm, nhưng trong lòng mỗi người lại mang những suy nghĩ riêng.

Thành phố về đêm càng lung linh hơn dưới ánh mắt họ. Những dải đèn xe vẫn chảy dài bất tận, những tòa nhà cao tầng sáng rực như những vì sao lạc, và dòng sông xa xa lấp lánh ánh vàng. Linh nhìn khung cảnh ấy, lòng cô nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn chút tiếc nuối – cô muốn anh hiểu tình cảm của mình, dù cô biết nó có thể chẳng bao giờ được đáp lại trọn vẹn. Còn Nam, anh ngắm thành phố, nhưng tâm trí lại lạc vào một nơi khác. Nụ hôn của Linh, giọt nước mắt của cô, và sự chân thành ấy khiến anh bâng khuâng. Anh tự hỏi liệu mình có thể mở lòng lần nữa không, hay anh sẽ mãi là kẻ đứng ngoài tình yêu, chỉ biết đến dục vọng và những trò chơi của riêng mình.

Họ ngồi đó, giữa tầng thượng lộng gió, mỗi người mang một tâm sự, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, họ có nhau – và với cả hai, điều đó tạm thời là đủ.
 
Bên trên