vodanhlaotu
Yếu sinh lý
### **Chương 1: Mắt nháy, lòng rạo rực**
Hôm nay, mắt phải tôi cứ giật liên tục, làm tôi chẳng thể tập trung nổi. Đống giấy tờ trên bàn đành gác lại, tôi đưa tay xoa mắt, rồi bóp mạnh hai thái dương để tỉnh táo.Tôi là Vương Tuấn Khải, 29 tuổi, tốt nghiệp đại học rồi may mắn lọt vào mắt xanh của một công ty nước ngoài. Từ một gã nhân viên chân ướt chân ráo, tôi lao đầu vào làm việc như trâu, giờ đã ngồi ghế trưởng phòng. Nói không ngoa, tôi cũng thuộc dạng thành đạt: lương tháng vài chục triệu, nhà đẹp, xe sang, vợ là tiến sĩ xinh như hoa, lại có thêm cô con gái nhỏ đáng yêu, nghịch ngợm. Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo vợ chồng tôi đẹp đôi, gia đình hạnh phúc, khiến khối kẻ thầm ghen tỵ.
Ba năm trước, nhà tôi đón thêm bé Điềm Điềm, cuộc sống từ đó càng rộn ràng tiếng cười. Tôi và vợ, Chu Mộng Oánh, yêu nhau sâu đậm, đặt nhau lên trên cả bản thân mình. Cô ấy 27 tuổi, tiến sĩ, hiện làm giám đốc ở viện thiết kế thành phố, được mọi người gọi là hoa khôi nơi đó.
Mộng Oánh đẹp đến mê hoặc, cao 1m68, đi giày cao gót là vươn lên 1m75. Dáng người chữ S mềm mại, đường cong hút mắt, hiếm ai sánh bằng. Bên ngoài, cô ấy kín đáo, dịu dàng, mang vẻ đoan trang khiến người ta dễ lầm tưởng là kiểu phụ nữ truyền thống. Mái tóc đen dài mượt mà buông xõa, phối với gương mặt thanh tú mà phảng phất nét quyến rũ. Da trắng mịn như sứ, đôi mày lá liễu thanh thoát, mũi cao nhỏ nhắn, môi mọng đỏ tự nhiên – chỉ nhìn thôi đã đủ khiến tôi muốn lao tới hôn ngay.
Ngực cô ấy căng tròn, không quá lớn nhưng vừa tay, đẹp như được tạc tượng. Có lần ông giám đốc đài truyền hình thành phố ghé viện thiết kế, vừa thấy cô ấy đã sáng mắt, khen đẹp tựa tiên nữ, nằng nặc mời làm MC. Nhưng Mộng Oánh thẳng thừng từ chối, bảo đó không phải sở trường của mình.
Nghĩ đến cô vợ tiến sĩ vừa xinh đẹp vừa hiền thục, tôi bất giác mỉm cười mãn nguyện. Tự hào nhất đời tôi là cưới được cô ấy – niềm ao ước của bao gã đàn ông. Tôi yêu Mộng Oánh đến điên dại, cô ấy là cả thế giới của tôi. Giờ thêm Điềm Điềm, hai mẹ con là báu vật tôi trân quý nhất.
Tôi gặp Mộng Oánh hồi đại học, lúc ấy tôi năm ba, còn cô ấy mới năm nhất. Vừa nhìn thấy dáng người chữ S ấy, tôi đã mê mẩn, thầm thề phải cưa đổ cô ấy bằng được, không để kẻ nào chen chân. Cô ấy là hoa khôi trường, đám con trai xếp hàng dài cả cây số để tán tỉnh. Tôi cao 1m80, mặt mũi sáng sủa, miệng dẻo quẹo, lại hài hước, cuối cùng đánh bại hết đám tình địch, ôm trọn trái tim cô ấy về tay.
Cả hai đều sinh ra ở thành phố. Tôi ra trường đi làm, còn Mộng Oánh học lên tiến sĩ ngành thiết kế, rồi vào viện thiết kế làm việc. Hồi cô ấy còn đi học, ngày nào tan làm tôi cũng chạy qua trường đón, rủ đi chơi, xem phim, ăn uống. Công viên gần trường trở thành điểm hẹn quen thuộc của hai đứa.
Yêu nhau ba năm, đến ngày 1/10/2014, chúng tôi chính thức đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp. Sau cưới, tình cảm càng đậm sâu, dù bận rộn công việc vẫn nhắn tin nhớ nhau. Tôi ngày nào cũng lái xe đưa đón cô ấy, khiến đồng nghiệp xung quanh đỏ mắt ghen tị.
Cưới được một năm, chúng tôi có Điềm Điềm, gia đình nhỏ thêm niềm vui mới. Giờ bé hơn ba tuổi, đã đi mẫu giáo. Sáng hai vợ chồng cùng chở con đến trường, chiều đón về. Tối đến, Mộng Oánh vào bếp nấu nướng, tôi chơi đùa với con, cả nhà rôm rả tiếng cười.
Ngồi ở bàn làm việc, mắt phải cứ giật, lòng tôi chợt dâng lên chút bất an. Người ta bảo mắt trái giật là phát tài, còn mắt phải giật là điềm xấu. Nghĩ đến Mộng Oánh, tôi nhấc điện thoại bàn gọi cho cô ấy. Tôi không dùng di động vì cô ấy thích thế – gọi bằng máy bàn, cô ấy biết chắc tôi đang ở văn phòng, chẳng léng phéng ngoài đường. Tôi cũng thích vậy, để chứng minh lòng chung thủy với vợ.
Đầu dây bên kia vang lên giọng ngọt ngào của Mộng Oánh:
— Chồng, anh nhớ em à? — Trước mặt người ngoài, cô ấy kín đáo, nhưng khi chỉ có hai đứa, cô ấy hay làm nũng, dễ thương đến phát điên.
— Vợ, nhớ em muốn chết đây. Em có nhớ anh không? — Tôi cười, giọng trêu đùa.
— Ừ, em cũng nhớ anh! — Cô ấy đáp nhỏ, giọng ngượng ngùng như cô gái mới yêu.
— Vợ, hôm nay mắt phải anh giật dữ lắm, không biết có chuyện gì không? — Tôi bâng quơ.
— Phì phì, chồng, mình đang yên lành mà! Anh đừng nói linh tinh, sau này cấm nói thế nữa nhé! — Cô ấy mắng yêu qua điện thoại, giọng vừa lo vừa giận.
— Được rồi, anh nghe lời vợ, không nói nữa, haha… — Tôi cười khì, mỗi lần nghe giọng cô ấy, mọi lo lắng trong lòng tan biến, chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm.
— À, chồng, chiều nay cha đến ga, anh nhớ đón nhé. Tan làm khỏi đón em, em đón Điềm Điềm rồi đi chợ mua đồ, tối làm tiệc đón cha! — Mộng Oánh dặn dò, giọng dịu dàng.
— Vợ, anh nhớ rồi. À, cha thích món móng giò lắm, em mua về nhé!
— Chồng, biết rồi, anh không nhắc em suýt quên. Lần trước cha lên, ông khoái món đó ghê lắm!
— Ừ, vậy vất vả em nhé, vợ yêu!
— Chồng, em mua đồ nấu cho cha là việc con dâu phải làm mà. Anh đi đón cha cẩn thận, lái xe chậm thôi, biết chưa?
— Biết rồi, vợ! Thế bố mẹ em ai đón? — Tôi hỏi thêm.
— Chồng, em nói với bố mẹ rồi, họ bảo không cần đón, tự qua được!
— Ừ, thế thì tốt! — Tôi gật gù, yên tâm.
— Chồng, bố mẹ em nghe cha anh đến thì mừng lắm. Bố em còn bảo tối nay phải nhậu với ông thông gia một trận cho đã. Chồng nghĩ bố em đấu rượu nổi cha anh không? Hihi… — Mộng Oánh cười khúc khích, giọng tinh nghịch.
— Haha, chắc bố em nhớ lần cưới mình bị cha anh cho knock-out, giờ gặp “đối thủ cũ” muốn phục thù đây mà! — Tôi bật cười lớn.
— Chồng, bố em sao đấu lại cha anh được, nhưng cứ thích thử. Cha anh uống rượu trắng cả cốc to, kinh thật. Chồng, tối nay nhớ đỡ đòn cho bố em nhé!
— Haha, lệnh của vợ, anh nào dám trái? Nhưng tính bố em em biết rồi đấy, anh mà đỡ là ông mắng anh chết!
— Hứ! Em mặc kệ, tối nay anh phải giúp bố em uống! — Cô ấy hờn dỗi, giọng kiên quyết.
— Được, được, anh cố hết sức, haha! — Mỗi lần cô ấy “hứ” là tôi đầu hàng ngay.
— Chồng, vậy nhé, không có gì thì em cúp đây, đang làm việc!
— Ừ, vợ bye bye!
— Chồng bye bye! — Cô ấy cúp máy, giọng vẫn ngọt ngào trong trẻo.
Tôi đặt điện thoại xuống, lòng lại thoáng bất an. Cô ấy vừa nhắc đến cha, hay là cha có chuyện gì? Phì phì, vừa bị vợ mắng, sao tôi lại nghĩ lung tung nữa? Liếc đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều. Cha từ quê lên, 4 rưỡi tàu tới ga. Tôi vội thu dọn, rời văn phòng, lái xe ra ga đón ông.
Trên đường đi, tôi nghĩ về cha – ông Vương Vĩ Trung. Ông khổ lắm. Tôi 5 tuổi thì mẹ mất, cha không đi bước nữa, một mình nuôi tôi khôn lớn. Ơn đó, tôi khắc cốt ghi tâm. Cha là nông dân chính gốc, sống ở quê xa, giờ tuổi đã cao, ở một mình chẳng tiện. Tôi muốn đón ông lên sống cùng. Nhà tôi rộng 150m2, ba phòng, đủ chỗ thoải mái. Tôi bàn với Mộng Oánh, cô ấy gật đầu ngay, bảo vừa tận hiếu với cha, vừa nhờ ông trông nhà, chơi với Điềm Điềm, để ông đỡ cô đơn.
Lần cuối Mộng Oánh gặp cha là ngày cưới. Cha từ quê lên dự, xong đòi về ngay. Chúng tôi giữ được vài ngày, nhưng ông không quen phố thị, lại về quê. Giờ Điềm Điềm hơn ba tuổi, cha chưa từng gặp cháu. Tôi năn nỉ mãi, lấy Điềm Điềm ra dụ, ông mới chịu lên, bảo ở tạm một thời gian xem sao.
Tới ga, tôi đỗ xe, chạy ra cổng chờ. Còn vài phút tàu tới, lòng tôi nóng như lửa, toát mồ hôi, sợ trễ là cha lạc mất – ông chẳng có điện thoại, lại ít chữ. Tàu đến, người ùa ra, tôi căng mắt tìm. Rồi thấy cha – Vương Vĩ Trung – giữa đám đông. Tôi vẫy tay hét lớn:
— Cha, cha, con đây!
Cha gần 60, nhưng nhờ làm ruộng, tai còn thính, người khỏe khoắn. Nghe tiếng tôi, ông lách qua, đặt hai bao tải xuống, ôm chầm lấy tôi.
— Cha, cuối cùng cha cũng lên, con nhớ cha lắm! — Tôi nghẹn ngào, mắt ướt át.
— A Khải, cha cũng nhớ con! — Cha xúc động đáp, giọng run run.
— Cha, lần này lên, con không để cha về nữa đâu! — Tôi nói thật lòng, phấn khích xen chút lo ông đổi ý.
— Con ngốc, cha không về, nhà ở quê ai trông? Đó là nhà cha mà! — Cha cười gượng, giọng ngây ngô.
— Cha, chuyện đó tính sau, về nhà đã! — Tôi xách một bao, nặng trịch. — Cha, cái gì mà nặng thế?
— Đặc sản quê, đồ ngon, thành phố có tiền cũng không mua được, haha! — Cha cười khà khà, vẻ táo bạo.
Cha giành xách bao nặng, tôi ngạc nhiên nhìn ông.
— Haha, A Khải, đừng nhìn cha thế. Cha khỏe lắm, giờ vẫn gánh được cả tạ! — Cha tự hào vỗ ngực.
— Cha, con chịu cha luôn, gần 60 mà còn khỏe thế này, con mừng lắm! — Tôi cười lớn, lòng nhẹ nhõm thấy cha vẫn rắn rỏi.
— A Khải, cha không khoe đâu, một hai thằng trẻ đứng trước mặt, cha quật ngã ngay, tin không? — Cha nói chắc nịch, vẻ ngây ngô pha chút kiêu hãnh.
Tôi tin chứ. Cha từng đi lính ba năm, người cao lớn, da đen rắn rỏi. Thấy ông khỏe mạnh, tôi yên tâm, cười:
— Cha, con tin mà! Nhìn cha còn khỏe hơn con, haha!
— Con ngồi văn phòng mãi, ít vận động, bụng phệ rồi kìa, chịu khó tập tành đi! — Cha liếc bụng tôi, giọng trêu đùa.
— Cha, con bận tối mắt, lấy đâu thời gian tập? — Tôi cười khổ, mở cốp xe, bỏ bao vào, mời cha lên ghế phụ. Cha vụng về với dây an toàn, tôi phải cài giúp.
— Con, cha quê mùa, chẳng biết gì, làm con cười rồi! — Cha ngượng ngùng, gãi đầu.
— Cha, có gì đâu, nhiều người lớn tuổi không quen, lần sau cha tự làm được mà! — Tôi cười hiền, lái xe về nhà…
---
### **Chương 2: Đón cha, nhà thêm rộn ràng**
Nhà tôi ở khu “Phúc Nguyên”, lầu 7, căn hộ 150m2, ba phòng, thuộc dạng khang trang giữa thời giá nhà leo thang.Lên thang máy với cha, tôi bấm chuông. Cửa mở, Mộng Oánh hiện ra – cao gầy, mặc váy trắng bó sát, hở tay hở chân trắng muốt. Cổ chữ V lộ chút da ngực mịn màng, ngực căng tròn nổi bật, tóc đen dài buông xõa, gương mặt thanh tao mà quyến rũ chết người.
— Cha, cha lên rồi, vào nhà đi ạ! Bố em ở phòng khách nhắc cha suốt! — Mộng Oánh dịu dàng mời, giọng ngọt ngào nhưng thoáng ngượng ngùng.
Thực ra cô ấy còn lạ lẫm với cha lắm. Cưới xong mới gặp ông một lần, giờ bốn năm trôi qua, ấn tượng chỉ còn mờ nhạt.
Cha cười hiền, giọng ngây ngô:
— Mộng Oánh, cha lên làm phiền hai đứa rồi. Bố con đến chưa?
— Dạ, đã tới, đang chờ cha trong kia. Cha nói gì mà phiền, tụi con mừng còn không hết, cha vào đi ạ! — Mộng Oánh cười tươi, cố giấu chút lo lắng khi tiếp ông.
— Vợ, đây là đồ của cha, mang vào phòng cha giúp anh nhé! — Tôi đưa bao nhẹ cho cô ấy, giọng phấn khích.
— Ừ, được! — Mộng Oánh cầm bao, bước đi, dáng người mềm mại khiến tôi không rời mắt.
— Cha, vào thôi! — Tôi cởi giày, lấy đôi dép mới cho cha.
— A Khải, cha bảo rồi, ở đây không quen, quê có ai phải cởi giày đâu, haha… — Cha nói vậy nhưng vẫn cởi đôi giày cũ, mang dép vào, ngượng ngùng: — Chân cha hôi, không sao chứ?
— Cha, có gì đâu, chân con trước cũng thế, dùng thuốc là hết. Mai con mua, chữa cho cha! — Tôi cười, cố làm cha thoải mái.
— A Khải, chữa được thì tốt, chân hôi mấy chục năm rồi, haha! — Cha cười khà khà, vẻ táo bạo xen ngây ngô.
Vào phòng khách, bố vợ tôi – Chu Hải Xương – ngồi trên sofa, tóc bạc, người hơi mập, mặt hồng hào. Thấy cha tôi, ông đứng bật dậy, nắm tay cha:
— Ông thông gia, cuối cùng ông cũng lên!
Cha nhận ra ông ngay, cười lớn:
— Haha, ông thông gia, bốn năm rồi, ông chẳng thay đổi gì!
Hai ông kéo nhau ngồi sofa, tay vẫn nắm chặt như chiến hữu lâu năm. Bố vợ cười:
— Ông không lên, tôi chẳng nhận ra ông nữa, haha!
— Gọi gì mà ông này ông nọ, tôi vẫn gọi ông là “em” như hồi trước, haha! — Cha đáp, giọng táo bạo.
— Vậy tôi gọi ông “anh lớn”, theo lệ cũ, haha! — Bố vợ cười lớn, vui vẻ.
Thấy hai ông rôm rả, tôi không muốn chen ngang, lặng lẽ vào bếp. Mẹ vợ – Thẩm Nhã Dung – đang nấu ăn, tôi nói:
— Mẹ, vất vả mẹ quá!
— Con ngốc, nói gì vậy? Cha con đi tàu hai ngày, mẹ nấu vài món có gì mà vất vả! — Mẹ vợ liếc tôi, giọng trách yêu.
Mẹ vợ 49 tuổi, giáo sư đại học, sang năm nghỉ hưu. Tôi gật đầu:
— Mẹ nói đúng! Mẹ cứ làm, con vào xem Mộng Oánh dọn phòng thế nào.
— Đi đi, bảo nó thay chăn mới cho cha con! — Mẹ vợ dặn, giọng cẩn thận.
Tôi vào phòng phụ, thấy Mộng Oánh đang trải giường, dáng người cong cong quyến rũ chết người. Tôi bước tới, ôm cô ấy từ sau, ghé tai thì thào:
— Vợ, cha lên ở, vất vả em quá! — Giọng tôi phấn khích, nhưng thoáng áy náy vì để cô ấy lo nhiều.
Mộng Oánh ngả lưng vào ngực tôi, tay đặt lên tay tôi, dịu dàng:
— Chồng, cha anh cũng là cha em, ông lên ở, tụi mình phải hiếu thảo. Đừng nói vất vả, chăm cha là việc con cái phải làm mà! — Giọng cô ấy ngượng ngùng, thoáng lo lắng vì chưa quen với cha.
Lời cô ấy làm tôi cảm động. Vợ đẹp, hiểu chuyện thế này, tôi thật may mắn. Tôi thò tay định bóp ngực cô ấy, nhưng cô ấy ngăn lại:
— Chồng, bỏ ra đi, mọi người ở ngoài kìa! Qua xem Điềm Điềm vẽ gì, em dọn xong đây là được! — Cô ấy đỏ mặt, giọng lo lắng xen chút thẹn thùng.
— Ừ, để anh xem con bé vẽ gì! — Tôi cười, buông cô ấy ra, bước qua phòng Điềm Điềm.
— Điềm Điềm, con vẽ gì thế? — Tôi thấy con bé ngồi trên ghế, cắm cúi vẽ.
— Ba, xem con vẽ đẹp không? — Nó giơ tờ giấy, vẽ hai người lớn, một người nhỏ ở giữa.
— Ồ, Điềm Điềm giỏi quá, vẽ đẹp lắm! — Tôi khen lấy lệ, lòng phấn khích vì con đáng yêu.
— Thật hả ba? — Nó nhảy nhót vui vẻ.
— Thật! Đi, mang tranh ra khoe ông ngoại với ông nội nhé! — Tôi dụ nó, giọng hào hứng.
— Ba, ông nội là ai? — Nó ngây thơ hỏi.
— Ông nội là ba của ba, ra ngoài gặp thì gọi “ông nội”, biết chưa?
— Biết rồi, ba, đi khoe tranh thôi! — Nó chạy ù ra phòng khách.
Điềm Điềm cầm tranh chạy tới bố vợ:
— Ông ngoại, xem tranh con vẽ đẹp không?
— Đưa ông xem nào! Con vẽ gì đây? — Bố vợ cười hiền.
— Đây là ba, đây là mẹ, giữa là Điềm Điềm, cô giáo bảo vẽ! — Nó chỉ tay, giọng trong trẻo.
— Điềm Điềm ngoan quá, biết vẽ rồi! Đây là ông nội con, gọi “ông nội” đi! — Bố vợ bế nó lên đùi, chỉ sang cha tôi.
Cha tôi từ lúc nó chạy ra đã nhìn nó đầy yêu thương, nhưng sợ nó lạ, không dám lên tiếng.
— Ông nội… — Điềm Điềm gọi nhỏ, giọng rụt rè.
— Ngoan, để ông nội bế nhé? — Cha tôi vươn tay, cười hiền, giọng ngây ngô.
— Không! — Nó sợ, rúc vào lòng bố vợ.
— Haha, con bé sợ người lạ, anh lớn, ai bảo anh ít lên, giờ cháu không nhận, haha! — Bố vợ trêu, giọng vui vẻ.
— Cha, con bé lạ, vài ngày quen là nó quấn cha thôi! — Tôi an ủi cha, giọng phấn khích.
— Đúng đấy, quen rồi nó bám anh lắm, anh lớn! — Bố vợ cười.
— Ừ, Điềm Điềm đáng yêu quá! — Cha tôi nhìn nó, mắt sáng rực, vẻ táo bạo xen chút ngây ngô.
— Điềm Điềm, về phòng vẽ tiếp đi, ông ngoại lát xem nữa! — Bố vợ thả nó xuống, nó chạy biến.
— Cha, ngồi tàu hai ngày mệt lắm, con đưa cha vào phòng nghỉ, rửa mặt chút, sắp ăn rồi! — Tôi nói với cha, giọng quan tâm.
Cha chào bố vợ, theo tôi vào phòng.
— Cha, phòng này được không? — Tôi hỏi, lòng hồi hộp chờ phản ứng của ông.
— A Khải, cha 60 tuổi chưa ở phòng đẹp thế này, được lắm! — Cha gật đầu hài lòng, giọng táo bạo pha chút ngạc nhiên ngây ngô.
---
### **Chương 3: Rượu vào, vú vợ lấp ló trong đầu**
— Ăn đi, ông thông gia, đừng ngại! Giờ đây là nhà ông rồi! — Bố vợ uống nửa cốc rượu, vỗ vai cha tôi, giọng hào sảng.— Tôi không ngại, đang ăn đây! — Cha tôi đáp, nhưng tay vẫn chưa động đũa, vẻ ngượng ngùng.
— Cha, đi tàu hai ngày chắc đói, ăn miếng móng giò đi! — Tôi gắp một miếng bỏ vào bát cha, giọng phấn khích vì được chăm ông.
— Các người ăn đi! — Cha ngượng ngùng nói, giọng ngây ngô.
Mọi người bắt đầu ăn. Mẹ vợ hỏi cha:
— Ông thông gia, món này hợp khẩu vị không? Tôi nấu đại thôi!
— Hợp lắm, ngon lắm! — Cha vội đáp, giọng chân thành.
— Anh lớn, nào, uống nốt nửa cốc này đi! — Bố vợ nâng cốc còn lại, giọng thách thức.
Mẹ vợ không cản, chắc giữ thể diện cho bố vợ trước mặt cha tôi. Hai ông uống hết, tôi rót thêm cốc nữa, lòng phấn khích xen chút lo cho sức khỏe cha.
— Chồng, bố em uống cốc này là đủ, anh uống với cha đi! — Mộng Oánh thì thào, tay kéo nhẹ quần tôi dưới bàn, giọng lo lắng pha chút thẹn thùng.
— Mộng Oánh, rót nước cho cha chồng đi! Cưới lâu vậy mà mới gặp cha lần hai thôi! — Mẹ vợ bảo, giọng nhắc nhở.
Mộng Oánh rót nước, đứng lên, giọng ngượng ngùng:
— Cha, con lấy nước thay rượu kính cha, con cạn, cha tùy ý nhé! — Cô ấy uống hết cốc nước, mắt liếc cha tôi, thoáng lo ông không thoải mái.
— Anh lớn, con dâu của ông, ông tự liệu nhé! — Bố vợ cười khà khà, giọng trêu đùa.
Mộng Oánh nhìn cha tôi, tò mò xem ông uống bao nhiêu. Mẹ vợ nói:
— Ông thông gia, tùy ý thôi, đừng nghe ông nhà tôi!
— Cha, cha cứ tự nhiên! — Mộng Oánh thêm vào, giọng dịu dàng nhưng lo lắng.
— Ông em nói đúng, con dâu của tôi, tôi cạn đây! — Cha tôi uống một hơi hết cốc rượu đầy, giọng táo bạo pha chút ngây ngô.
— Haha, anh lớn tửu lượng đỉnh cao! — Bố vợ giơ ngón cái khen, mắt sáng rực.
Mộng Oánh mừng thầm, cha cho cô ấy thể diện. Cô ấy cười:
— Cha, cảm ơn cha! — Giọng cô ấy nhẹ nhàng, thoáng ngượng ngùng.
— Mộng Oánh, cảm ơn gì, một nhà cả mà! — Cha vuốt miệng, cười hiền, vẻ ngây ngô.
— Ông thông gia nói đúng, đều là người nhà, Điềm Điềm là cháu ông, là cháu tôi, thân lắm, haha! — Bố vợ cười lớn, giọng hào hứng.
— Đừng nói mãi, ăn đi! — Mẹ vợ nhắc, giọng cằn nhằn yêu.
Tôi gắp thêm móng giò cho cha:
— Cha, ăn nhiều vào! — Giọng tôi phấn khích, nhưng thoáng áy náy vì chưa chăm cha nhiều.
— Cha ănThroughout mà, tự gắp được! — Cha đáp, giọng ngượng ngùng.
Họ vừa ăn vừa uống, cha tôi uống ba bốn cốc, bố vợ chỉ hai cốc vì mẹ vợ kiềm chế. Nửa tiếng sau, cha không uống thêm, chắc mệt sau chuyến đi. Hai ông ngồi phòng khách trò chuyện, mẹ vợ dọn bàn, Mộng Oánh bưng cơm vào cho Điềm Điềm, dáng vẻ tất bật nhưng vẫn quyến rũ.
Tôi định vào bếp giúp mẹ vợ, nhưng bà mắng:
— Đàn ông con trai vào bếp làm gì? Đàn ông phải lo sự nghiệp, vào bếp là đồ vô dụng!
Nghe vậy, tôi nhớ lời cha muốn làm việc nhà, theo mẹ vợ thì cha thành “đồ vô dụng” mất! Nhưng nghĩ lại, cha chỉ làm ruộng, mẹ vợ là giáo sư, nói cũng có lý. Nhìn mẹ vợ rửa bát, dáng cao gầy giống Mộng Oánh, chỉ hơi đầy đặn hơn vì tuổi tác, da vẫn trắng mịn, mặt hơi nhăn nhưng giống con gái như đúc.
Mẹ vợ là người tôi kính trọng nhất. Lúc cưới, tôi không đủ tiền mua nhà, bà cho 50 triệu, lo hết đám cưới, chăm sóc gia đình tôi khi Điềm Điềm ra đời. Với tôi, bà còn hơn mẹ ruột. Tôi lặng lẽ ra phòng khách, ngồi nghe hai ông trò chuyện.
— Anh lớn, sau này rảnh, qua nhà tôi, đi dạo công viên, tán gẫu nhé! — Bố vợ nói, giọng thân tình.
— Ông em, nếu ở lại, tôi qua thật! — Cha đáp, giọng táo bạo.
— Cha, cha còn định về quê sao? — Tôi lo lắng hỏi, lòng bất an.
— Cha ở thử một thời gian, quen thì ở, không thì về! — Cha nói, giọng ngây ngô.
— Cha, cha sẽ quen thôi, đừng nhắc về quê, con hoảng lắm! — Tôi nài nỉ, giọng phấn khích xen chút lo lắng.
— Anh lớn, lên rồi đừng về nữa, A Khải với Mộng Oánh không để ông đi đâu. Ở lại đi, còn có tôi bầu bạn! — Bố vợ khuyên, giọng chân thành.
— Ông thông gia, đừng nghĩ ngợi, tụi tôi mừng ông ở lại lắm! — Mẹ vợ từ bếp ra, thêm vào, giọng ấm áp.
— Cảm ơn mọi người, nhưng tôi thấy ở đây bất tiện. Hay thuê nhà nhỏ ngoài kia cho tôi ở cũng được! — Cha bất ngờ đổi ý, giọng ngây ngô pha chút ngượng ngùng.
— Anh lớn, ông nói vậy là tát vào mặt tôi! Nhà sẵn không ở, ra ngoài thuê, người ta tưởng con ông đuổi ông, mặt mũi tôi để đâu? — Bố vợ nóng mặt, giọng gay gắt.
— Ông em, tôi không có ý đó… — Cha lúng túng, như có điều khó nói, vẻ ngây ngô lộ rõ.
— Cha, ở lại đi, có gì nói sau! — Tôi đỡ lời, thấy cha ngượng trước mặt bố mẹ vợ, lòng thoáng áy náy.
Mẹ vợ kéo bố vợ:
— Ông già, ông thông gia đi tàu mệt, về nghỉ đi, để ông ấy ngủ sớm!
— Bố mẹ, ngồi chút nữa đi! — Tôi giữ lễ, giọng phấn khích.
— Đúng vậy, sao đi vội thế? Tôi nói gì sai khiến hai người giận hả? Tôi quê mùa, lỡ lời thì bỏ qua nhé! — Cha lo lắng, giọng ngây ngô pha chút táo bạo.
— Haha, không có, tôi hơi say, muốn về nghỉ. Ông cũng mệt, nghỉ sớm đi! — Bố vợ cười xòa, giọng hòa hoãn.
— Bố mẹ, đi sớm vậy? Ngồi nói chuyện với cha con thêm chút đi! — Mộng Oánh từ phòng Điềm Điềm ra, giữ lại, giọng lo lắng xen chút ngượng ngùng.
Nhưng bố mẹ vợ kiên quyết về, tôi định lái xe đưa, họ từ chối vì tôi uống rượu, bảo gọi taxi. Họ chào cha tôi rồi đi.
Tôi với Mộng Oánh tiễn họ tới thang máy, quay lại phòng khách. Cô ấy nói với cha:
— Cha, phòng cha con dọn xong, cha mệt thì nghỉ đi ạ! — Giọng cô ấy dịu dàng, nhưng thoáng lo ông chưa quen.
— Ừ, cha hơi mệt, nghỉ đây! — Cha vào phòng, đóng cửa cái rầm, vẻ táo bạo.
— Chồng, lúc nãy trong phòng Điềm Điềm, em nghe cha muốn thuê nhà ngoài ở, sao vậy? — Mộng Oánh hỏi tôi, giọng lo lắng pha chút tò mò.
— Vợ, anh cũng không rõ, em dỗ Điềm Điềm ngủ đi, anh vào nói chuyện với cha! — Tôi bước tới phòng cha, gõ cửa:
— Cha…
— Cửa không khóa, vào đi! — Giọng cha vọng ra, mạnh mẽ.
Tôi mở cửa, mùi thuốc lá xộc vào mũi. Cha ngồi mép giường, hút thuốc tự cuốn từ quê. Tôi đóng cửa, mở cửa sổ, định nhắc cha đừng hút trong phòng, nhưng ngại, chỉ nói:
— Cha, sau hút thì mở cửa sổ nhé! — Giọng tôi phấn khích, nhưng thoáng áy náy vì chưa hiểu ý cha.
— Ừ, cha biết, A Khải, ngồi đây, cha muốn nói chuyện! — Cha chỉ cái ghế, giọng táo bạo.
— Cha, mệt thì mai nói cũng được!
— Cha khỏe, không mệt! — Cha đáp, giọng chắc nịch.
— Vậy cha nói đi! — Tôi ngồi xuống, lòng hồi hộp.
— A Khải, thật ra cha lên chủ yếu muốn gặp Điềm Điềm…
— Cha, sao không muốn gặp con với con dâu cha? — Tôi ngắt lời, giọng phấn khích xen chút hờn dỗi.
— Cũng muốn, giờ gặp rồi, cha vẫn muốn về quê! — Cha nghiêm túc nói, vẻ ngây ngô lộ ra.
Tôi giật mình:
— Cha, sao vậy?
— Chẳng sao, cha thấy ở đây bất tiện, làm phiền hai đứa!
— Cha, sao phiền được? Bất tiện gì đâu? — Tôi thắc mắc, lòng lo lắng.
— A Khải, hai đứa quen sống với nhau, giờ thêm cha, nghĩ xem, có tiện không? — Cha ám chỉ gì đó, giọng ngượng ngùng.
— Cha, có gì đâu mà bất tiện? — Tôi ngơ ngác, chưa hiểu.
— Con ngốc, con là đàn ông không thấy, cha nói Mộng Oánh kìa! — Cha hạ giọng, đỏ mặt, vẻ ngây ngô xen chút táo bạo.
— Cha, Mộng Oánh sao chứ? — Tôi vẫn không hiểu, lòng thoáng bất an.
— A Khải, ý cha là, cha ở đây, con dâu sẽ ngại. Bình thường nó mặc thoải mái, giờ có cha, nó phải kín đáo, bất tiện cho nó! — Cha lí nhí, mặt đỏ, giọng ngượng ngùng.
Tôi bật cười:
— Cha, bất tiện là chuyện này hả? Tưởng gì to! Cha yên tâm, Mộng Oánh biết ý, không mặc hớ hênh đâu, cha cứ ở đi! — Giọng tôi phấn khích, lòng nhẹ nhõm.
— Vậy thì tốt, cha yên tâm rồi, haha! — Cha cười nhẹ nhõm, vẻ ngây ngô trở lại.
— Cha, nghỉ sớm đi, con ra đây! — Tôi rời phòng, đóng cửa, thầm nghĩ: “Sao cha lo chuyện mặc đồ của Mộng Oánh nhỉ? Lạ thật!”
— Chồng, nghĩ gì thế? — Mộng Oánh từ phòng Điềm Điềm ra, thấy tôi đứng ngẩn trước cửa phòng cha, giọng lo lắng.
— À, không có gì. Điềm Điềm ngủ chưa?
— Ừ, dỗ chút là ngủ. Chồng, tắt đèn đi, mình vào phòng thôi! — Cô ấy đi vào phòng ngủ chính, dáng người uyển chuyển.
Tôi tắt đèn ngoài, vào phòng, thấy Mộng Oánh cầm đồ lót và váy ngủ bước vào nhà tắm. Tôi ngồi trước máy tính, mở báo cáo công ty, nhưng đầu óc cứ nghĩ tới lời cha. Sao ông lo chuyện mặc đồ của vợ tôi? Lạ lùng thật!
Mộng Oánh tắm xong bước ra, mặc váy ngủ hồng phấn hở vai, dáng chữ S sexy chết người. Da trắng mịn, vai tròn lấp ló dây váy, cổ thon lộ ra, khe ngực sâu hút ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, ngực căng tròn đội váy lên cao. Đôi chân dài trắng muốt, ngắn tới đùi, làm tôi chỉ muốn nhào tới ôm chặt, đắm mình vào cô ấy ngay.
Cô ấy thấy tôi làm việc, không làm phiền, lên giường nằm. Rồi bất ngờ đứng dậy khóa cửa – lần đầu tiên kể từ ngày cưới. Bình thường chỉ có hai vợ chồng và con nhỏ, cửa chẳng bao giờ khóa. Giờ có cha, cô ấy cẩn thận hơn, lòng thoáng lo lắng bị dẫn dụ vào cảm giác mới lạ.
Tôi làm xong lúc 10 giờ tối, vươn vai, nhìn cô ấy nằm nghiêng trên giường, váy ngủ cuốn lên, lộ quần lót xanh nhạt ôm mông tròn, chân dài trắng muốt gác nhau, sexy tới mức tôi không kìm nổi ham muốn. Vợ tôi là số một, không ai sánh bằng – dáng chuẩn, da mịn, mặt đẹp. Tôi nhẹ nhàng lên giường, ôm cô ấy từ sau, tay mon men lên ngực, lòng phấn khích xen chút áy náy vì không để cô ấy nghỉ ngơi.