• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Ông tức loạn tình _ Truyện dịch full cả bộ, tao đăng dần lúc rảnh rỗi

vodanhlaotu

Yếu sinh lý

### **Chương 1: Mắt nháy, lòng rạo rực**​

Hôm nay, mắt phải tôi cứ giật liên tục, làm tôi chẳng thể tập trung nổi. Đống giấy tờ trên bàn đành gác lại, tôi đưa tay xoa mắt, rồi bóp mạnh hai thái dương để tỉnh táo.

Tôi là Vương Tuấn Khải, 29 tuổi, tốt nghiệp đại học rồi may mắn lọt vào mắt xanh của một công ty nước ngoài. Từ một gã nhân viên chân ướt chân ráo, tôi lao đầu vào làm việc như trâu, giờ đã ngồi ghế trưởng phòng. Nói không ngoa, tôi cũng thuộc dạng thành đạt: lương tháng vài chục triệu, nhà đẹp, xe sang, vợ là tiến sĩ xinh như hoa, lại có thêm cô con gái nhỏ đáng yêu, nghịch ngợm. Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo vợ chồng tôi đẹp đôi, gia đình hạnh phúc, khiến khối kẻ thầm ghen tỵ.

Ba năm trước, nhà tôi đón thêm bé Điềm Điềm, cuộc sống từ đó càng rộn ràng tiếng cười. Tôi và vợ, Chu Mộng Oánh, yêu nhau sâu đậm, đặt nhau lên trên cả bản thân mình. Cô ấy 27 tuổi, tiến sĩ, hiện làm giám đốc ở viện thiết kế thành phố, được mọi người gọi là hoa khôi nơi đó.

Mộng Oánh đẹp đến mê hoặc, cao 1m68, đi giày cao gót là vươn lên 1m75. Dáng người chữ S mềm mại, đường cong hút mắt, hiếm ai sánh bằng. Bên ngoài, cô ấy kín đáo, dịu dàng, mang vẻ đoan trang khiến người ta dễ lầm tưởng là kiểu phụ nữ truyền thống. Mái tóc đen dài mượt mà buông xõa, phối với gương mặt thanh tú mà phảng phất nét quyến rũ. Da trắng mịn như sứ, đôi mày lá liễu thanh thoát, mũi cao nhỏ nhắn, môi mọng đỏ tự nhiên – chỉ nhìn thôi đã đủ khiến tôi muốn lao tới hôn ngay.

Ngực cô ấy căng tròn, không quá lớn nhưng vừa tay, đẹp như được tạc tượng. Có lần ông giám đốc đài truyền hình thành phố ghé viện thiết kế, vừa thấy cô ấy đã sáng mắt, khen đẹp tựa tiên nữ, nằng nặc mời làm MC. Nhưng Mộng Oánh thẳng thừng từ chối, bảo đó không phải sở trường của mình.

Nghĩ đến cô vợ tiến sĩ vừa xinh đẹp vừa hiền thục, tôi bất giác mỉm cười mãn nguyện. Tự hào nhất đời tôi là cưới được cô ấy – niềm ao ước của bao gã đàn ông. Tôi yêu Mộng Oánh đến điên dại, cô ấy là cả thế giới của tôi. Giờ thêm Điềm Điềm, hai mẹ con là báu vật tôi trân quý nhất.

Tôi gặp Mộng Oánh hồi đại học, lúc ấy tôi năm ba, còn cô ấy mới năm nhất. Vừa nhìn thấy dáng người chữ S ấy, tôi đã mê mẩn, thầm thề phải cưa đổ cô ấy bằng được, không để kẻ nào chen chân. Cô ấy là hoa khôi trường, đám con trai xếp hàng dài cả cây số để tán tỉnh. Tôi cao 1m80, mặt mũi sáng sủa, miệng dẻo quẹo, lại hài hước, cuối cùng đánh bại hết đám tình địch, ôm trọn trái tim cô ấy về tay.

Cả hai đều sinh ra ở thành phố. Tôi ra trường đi làm, còn Mộng Oánh học lên tiến sĩ ngành thiết kế, rồi vào viện thiết kế làm việc. Hồi cô ấy còn đi học, ngày nào tan làm tôi cũng chạy qua trường đón, rủ đi chơi, xem phim, ăn uống. Công viên gần trường trở thành điểm hẹn quen thuộc của hai đứa.

Yêu nhau ba năm, đến ngày 1/10/2014, chúng tôi chính thức đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp. Sau cưới, tình cảm càng đậm sâu, dù bận rộn công việc vẫn nhắn tin nhớ nhau. Tôi ngày nào cũng lái xe đưa đón cô ấy, khiến đồng nghiệp xung quanh đỏ mắt ghen tị.

Cưới được một năm, chúng tôi có Điềm Điềm, gia đình nhỏ thêm niềm vui mới. Giờ bé hơn ba tuổi, đã đi mẫu giáo. Sáng hai vợ chồng cùng chở con đến trường, chiều đón về. Tối đến, Mộng Oánh vào bếp nấu nướng, tôi chơi đùa với con, cả nhà rôm rả tiếng cười.

Ngồi ở bàn làm việc, mắt phải cứ giật, lòng tôi chợt dâng lên chút bất an. Người ta bảo mắt trái giật là phát tài, còn mắt phải giật là điềm xấu. Nghĩ đến Mộng Oánh, tôi nhấc điện thoại bàn gọi cho cô ấy. Tôi không dùng di động vì cô ấy thích thế – gọi bằng máy bàn, cô ấy biết chắc tôi đang ở văn phòng, chẳng léng phéng ngoài đường. Tôi cũng thích vậy, để chứng minh lòng chung thủy với vợ.

Đầu dây bên kia vang lên giọng ngọt ngào của Mộng Oánh:

— Chồng, anh nhớ em à? — Trước mặt người ngoài, cô ấy kín đáo, nhưng khi chỉ có hai đứa, cô ấy hay làm nũng, dễ thương đến phát điên.

— Vợ, nhớ em muốn chết đây. Em có nhớ anh không? — Tôi cười, giọng trêu đùa.

— Ừ, em cũng nhớ anh! — Cô ấy đáp nhỏ, giọng ngượng ngùng như cô gái mới yêu.

— Vợ, hôm nay mắt phải anh giật dữ lắm, không biết có chuyện gì không? — Tôi bâng quơ.

— Phì phì, chồng, mình đang yên lành mà! Anh đừng nói linh tinh, sau này cấm nói thế nữa nhé! — Cô ấy mắng yêu qua điện thoại, giọng vừa lo vừa giận.

— Được rồi, anh nghe lời vợ, không nói nữa, haha… — Tôi cười khì, mỗi lần nghe giọng cô ấy, mọi lo lắng trong lòng tan biến, chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm.

— À, chồng, chiều nay cha đến ga, anh nhớ đón nhé. Tan làm khỏi đón em, em đón Điềm Điềm rồi đi chợ mua đồ, tối làm tiệc đón cha! — Mộng Oánh dặn dò, giọng dịu dàng.

— Vợ, anh nhớ rồi. À, cha thích món móng giò lắm, em mua về nhé!

— Chồng, biết rồi, anh không nhắc em suýt quên. Lần trước cha lên, ông khoái món đó ghê lắm!

— Ừ, vậy vất vả em nhé, vợ yêu!

— Chồng, em mua đồ nấu cho cha là việc con dâu phải làm mà. Anh đi đón cha cẩn thận, lái xe chậm thôi, biết chưa?

— Biết rồi, vợ! Thế bố mẹ em ai đón? — Tôi hỏi thêm.

— Chồng, em nói với bố mẹ rồi, họ bảo không cần đón, tự qua được!

— Ừ, thế thì tốt! — Tôi gật gù, yên tâm.

— Chồng, bố mẹ em nghe cha anh đến thì mừng lắm. Bố em còn bảo tối nay phải nhậu với ông thông gia một trận cho đã. Chồng nghĩ bố em đấu rượu nổi cha anh không? Hihi… — Mộng Oánh cười khúc khích, giọng tinh nghịch.

— Haha, chắc bố em nhớ lần cưới mình bị cha anh cho knock-out, giờ gặp “đối thủ cũ” muốn phục thù đây mà! — Tôi bật cười lớn.

— Chồng, bố em sao đấu lại cha anh được, nhưng cứ thích thử. Cha anh uống rượu trắng cả cốc to, kinh thật. Chồng, tối nay nhớ đỡ đòn cho bố em nhé!

— Haha, lệnh của vợ, anh nào dám trái? Nhưng tính bố em em biết rồi đấy, anh mà đỡ là ông mắng anh chết!

— Hứ! Em mặc kệ, tối nay anh phải giúp bố em uống! — Cô ấy hờn dỗi, giọng kiên quyết.

— Được, được, anh cố hết sức, haha! — Mỗi lần cô ấy “hứ” là tôi đầu hàng ngay.

— Chồng, vậy nhé, không có gì thì em cúp đây, đang làm việc!

— Ừ, vợ bye bye!

— Chồng bye bye! — Cô ấy cúp máy, giọng vẫn ngọt ngào trong trẻo.

Tôi đặt điện thoại xuống, lòng lại thoáng bất an. Cô ấy vừa nhắc đến cha, hay là cha có chuyện gì? Phì phì, vừa bị vợ mắng, sao tôi lại nghĩ lung tung nữa? Liếc đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều. Cha từ quê lên, 4 rưỡi tàu tới ga. Tôi vội thu dọn, rời văn phòng, lái xe ra ga đón ông.

Trên đường đi, tôi nghĩ về cha – ông Vương Vĩ Trung. Ông khổ lắm. Tôi 5 tuổi thì mẹ mất, cha không đi bước nữa, một mình nuôi tôi khôn lớn. Ơn đó, tôi khắc cốt ghi tâm. Cha là nông dân chính gốc, sống ở quê xa, giờ tuổi đã cao, ở một mình chẳng tiện. Tôi muốn đón ông lên sống cùng. Nhà tôi rộng 150m2, ba phòng, đủ chỗ thoải mái. Tôi bàn với Mộng Oánh, cô ấy gật đầu ngay, bảo vừa tận hiếu với cha, vừa nhờ ông trông nhà, chơi với Điềm Điềm, để ông đỡ cô đơn.

Lần cuối Mộng Oánh gặp cha là ngày cưới. Cha từ quê lên dự, xong đòi về ngay. Chúng tôi giữ được vài ngày, nhưng ông không quen phố thị, lại về quê. Giờ Điềm Điềm hơn ba tuổi, cha chưa từng gặp cháu. Tôi năn nỉ mãi, lấy Điềm Điềm ra dụ, ông mới chịu lên, bảo ở tạm một thời gian xem sao.

Tới ga, tôi đỗ xe, chạy ra cổng chờ. Còn vài phút tàu tới, lòng tôi nóng như lửa, toát mồ hôi, sợ trễ là cha lạc mất – ông chẳng có điện thoại, lại ít chữ. Tàu đến, người ùa ra, tôi căng mắt tìm. Rồi thấy cha – Vương Vĩ Trung – giữa đám đông. Tôi vẫy tay hét lớn:

— Cha, cha, con đây!

Cha gần 60, nhưng nhờ làm ruộng, tai còn thính, người khỏe khoắn. Nghe tiếng tôi, ông lách qua, đặt hai bao tải xuống, ôm chầm lấy tôi.

— Cha, cuối cùng cha cũng lên, con nhớ cha lắm! — Tôi nghẹn ngào, mắt ướt át.

— A Khải, cha cũng nhớ con! — Cha xúc động đáp, giọng run run.

— Cha, lần này lên, con không để cha về nữa đâu! — Tôi nói thật lòng, phấn khích xen chút lo ông đổi ý.

— Con ngốc, cha không về, nhà ở quê ai trông? Đó là nhà cha mà! — Cha cười gượng, giọng ngây ngô.

— Cha, chuyện đó tính sau, về nhà đã! — Tôi xách một bao, nặng trịch. — Cha, cái gì mà nặng thế?

— Đặc sản quê, đồ ngon, thành phố có tiền cũng không mua được, haha! — Cha cười khà khà, vẻ táo bạo.

Cha giành xách bao nặng, tôi ngạc nhiên nhìn ông.

— Haha, A Khải, đừng nhìn cha thế. Cha khỏe lắm, giờ vẫn gánh được cả tạ! — Cha tự hào vỗ ngực.

— Cha, con chịu cha luôn, gần 60 mà còn khỏe thế này, con mừng lắm! — Tôi cười lớn, lòng nhẹ nhõm thấy cha vẫn rắn rỏi.

— A Khải, cha không khoe đâu, một hai thằng trẻ đứng trước mặt, cha quật ngã ngay, tin không? — Cha nói chắc nịch, vẻ ngây ngô pha chút kiêu hãnh.

Tôi tin chứ. Cha từng đi lính ba năm, người cao lớn, da đen rắn rỏi. Thấy ông khỏe mạnh, tôi yên tâm, cười:

— Cha, con tin mà! Nhìn cha còn khỏe hơn con, haha!

— Con ngồi văn phòng mãi, ít vận động, bụng phệ rồi kìa, chịu khó tập tành đi! — Cha liếc bụng tôi, giọng trêu đùa.

— Cha, con bận tối mắt, lấy đâu thời gian tập? — Tôi cười khổ, mở cốp xe, bỏ bao vào, mời cha lên ghế phụ. Cha vụng về với dây an toàn, tôi phải cài giúp.

— Con, cha quê mùa, chẳng biết gì, làm con cười rồi! — Cha ngượng ngùng, gãi đầu.

— Cha, có gì đâu, nhiều người lớn tuổi không quen, lần sau cha tự làm được mà! — Tôi cười hiền, lái xe về nhà…



---



### **Chương 2: Đón cha, nhà thêm rộn ràng**​

Nhà tôi ở khu “Phúc Nguyên”, lầu 7, căn hộ 150m2, ba phòng, thuộc dạng khang trang giữa thời giá nhà leo thang.

Lên thang máy với cha, tôi bấm chuông. Cửa mở, Mộng Oánh hiện ra – cao gầy, mặc váy trắng bó sát, hở tay hở chân trắng muốt. Cổ chữ V lộ chút da ngực mịn màng, ngực căng tròn nổi bật, tóc đen dài buông xõa, gương mặt thanh tao mà quyến rũ chết người.

— Cha, cha lên rồi, vào nhà đi ạ! Bố em ở phòng khách nhắc cha suốt! — Mộng Oánh dịu dàng mời, giọng ngọt ngào nhưng thoáng ngượng ngùng.

Thực ra cô ấy còn lạ lẫm với cha lắm. Cưới xong mới gặp ông một lần, giờ bốn năm trôi qua, ấn tượng chỉ còn mờ nhạt.

Cha cười hiền, giọng ngây ngô:

— Mộng Oánh, cha lên làm phiền hai đứa rồi. Bố con đến chưa?

— Dạ, đã tới, đang chờ cha trong kia. Cha nói gì mà phiền, tụi con mừng còn không hết, cha vào đi ạ! — Mộng Oánh cười tươi, cố giấu chút lo lắng khi tiếp ông.

— Vợ, đây là đồ của cha, mang vào phòng cha giúp anh nhé! — Tôi đưa bao nhẹ cho cô ấy, giọng phấn khích.

— Ừ, được! — Mộng Oánh cầm bao, bước đi, dáng người mềm mại khiến tôi không rời mắt.

— Cha, vào thôi! — Tôi cởi giày, lấy đôi dép mới cho cha.

— A Khải, cha bảo rồi, ở đây không quen, quê có ai phải cởi giày đâu, haha… — Cha nói vậy nhưng vẫn cởi đôi giày cũ, mang dép vào, ngượng ngùng: — Chân cha hôi, không sao chứ?

— Cha, có gì đâu, chân con trước cũng thế, dùng thuốc là hết. Mai con mua, chữa cho cha! — Tôi cười, cố làm cha thoải mái.

— A Khải, chữa được thì tốt, chân hôi mấy chục năm rồi, haha! — Cha cười khà khà, vẻ táo bạo xen ngây ngô.

Vào phòng khách, bố vợ tôi – Chu Hải Xương – ngồi trên sofa, tóc bạc, người hơi mập, mặt hồng hào. Thấy cha tôi, ông đứng bật dậy, nắm tay cha:

— Ông thông gia, cuối cùng ông cũng lên!

Cha nhận ra ông ngay, cười lớn:

— Haha, ông thông gia, bốn năm rồi, ông chẳng thay đổi gì!

Hai ông kéo nhau ngồi sofa, tay vẫn nắm chặt như chiến hữu lâu năm. Bố vợ cười:

— Ông không lên, tôi chẳng nhận ra ông nữa, haha!

— Gọi gì mà ông này ông nọ, tôi vẫn gọi ông là “em” như hồi trước, haha! — Cha đáp, giọng táo bạo.

— Vậy tôi gọi ông “anh lớn”, theo lệ cũ, haha! — Bố vợ cười lớn, vui vẻ.

Thấy hai ông rôm rả, tôi không muốn chen ngang, lặng lẽ vào bếp. Mẹ vợ – Thẩm Nhã Dung – đang nấu ăn, tôi nói:

— Mẹ, vất vả mẹ quá!

— Con ngốc, nói gì vậy? Cha con đi tàu hai ngày, mẹ nấu vài món có gì mà vất vả! — Mẹ vợ liếc tôi, giọng trách yêu.

Mẹ vợ 49 tuổi, giáo sư đại học, sang năm nghỉ hưu. Tôi gật đầu:

— Mẹ nói đúng! Mẹ cứ làm, con vào xem Mộng Oánh dọn phòng thế nào.

— Đi đi, bảo nó thay chăn mới cho cha con! — Mẹ vợ dặn, giọng cẩn thận.

Tôi vào phòng phụ, thấy Mộng Oánh đang trải giường, dáng người cong cong quyến rũ chết người. Tôi bước tới, ôm cô ấy từ sau, ghé tai thì thào:

— Vợ, cha lên ở, vất vả em quá! — Giọng tôi phấn khích, nhưng thoáng áy náy vì để cô ấy lo nhiều.

Mộng Oánh ngả lưng vào ngực tôi, tay đặt lên tay tôi, dịu dàng:

— Chồng, cha anh cũng là cha em, ông lên ở, tụi mình phải hiếu thảo. Đừng nói vất vả, chăm cha là việc con cái phải làm mà! — Giọng cô ấy ngượng ngùng, thoáng lo lắng vì chưa quen với cha.

Lời cô ấy làm tôi cảm động. Vợ đẹp, hiểu chuyện thế này, tôi thật may mắn. Tôi thò tay định bóp ngực cô ấy, nhưng cô ấy ngăn lại:

— Chồng, bỏ ra đi, mọi người ở ngoài kìa! Qua xem Điềm Điềm vẽ gì, em dọn xong đây là được! — Cô ấy đỏ mặt, giọng lo lắng xen chút thẹn thùng.

— Ừ, để anh xem con bé vẽ gì! — Tôi cười, buông cô ấy ra, bước qua phòng Điềm Điềm.

— Điềm Điềm, con vẽ gì thế? — Tôi thấy con bé ngồi trên ghế, cắm cúi vẽ.

— Ba, xem con vẽ đẹp không? — Nó giơ tờ giấy, vẽ hai người lớn, một người nhỏ ở giữa.

— Ồ, Điềm Điềm giỏi quá, vẽ đẹp lắm! — Tôi khen lấy lệ, lòng phấn khích vì con đáng yêu.

— Thật hả ba? — Nó nhảy nhót vui vẻ.

— Thật! Đi, mang tranh ra khoe ông ngoại với ông nội nhé! — Tôi dụ nó, giọng hào hứng.

— Ba, ông nội là ai? — Nó ngây thơ hỏi.

— Ông nội là ba của ba, ra ngoài gặp thì gọi “ông nội”, biết chưa?

— Biết rồi, ba, đi khoe tranh thôi! — Nó chạy ù ra phòng khách.

Điềm Điềm cầm tranh chạy tới bố vợ:

— Ông ngoại, xem tranh con vẽ đẹp không?

— Đưa ông xem nào! Con vẽ gì đây? — Bố vợ cười hiền.

— Đây là ba, đây là mẹ, giữa là Điềm Điềm, cô giáo bảo vẽ! — Nó chỉ tay, giọng trong trẻo.

— Điềm Điềm ngoan quá, biết vẽ rồi! Đây là ông nội con, gọi “ông nội” đi! — Bố vợ bế nó lên đùi, chỉ sang cha tôi.

Cha tôi từ lúc nó chạy ra đã nhìn nó đầy yêu thương, nhưng sợ nó lạ, không dám lên tiếng.

— Ông nội… — Điềm Điềm gọi nhỏ, giọng rụt rè.

— Ngoan, để ông nội bế nhé? — Cha tôi vươn tay, cười hiền, giọng ngây ngô.

— Không! — Nó sợ, rúc vào lòng bố vợ.

— Haha, con bé sợ người lạ, anh lớn, ai bảo anh ít lên, giờ cháu không nhận, haha! — Bố vợ trêu, giọng vui vẻ.

— Cha, con bé lạ, vài ngày quen là nó quấn cha thôi! — Tôi an ủi cha, giọng phấn khích.

— Đúng đấy, quen rồi nó bám anh lắm, anh lớn! — Bố vợ cười.

— Ừ, Điềm Điềm đáng yêu quá! — Cha tôi nhìn nó, mắt sáng rực, vẻ táo bạo xen chút ngây ngô.

— Điềm Điềm, về phòng vẽ tiếp đi, ông ngoại lát xem nữa! — Bố vợ thả nó xuống, nó chạy biến.

— Cha, ngồi tàu hai ngày mệt lắm, con đưa cha vào phòng nghỉ, rửa mặt chút, sắp ăn rồi! — Tôi nói với cha, giọng quan tâm.

Cha chào bố vợ, theo tôi vào phòng.

— Cha, phòng này được không? — Tôi hỏi, lòng hồi hộp chờ phản ứng của ông.

— A Khải, cha 60 tuổi chưa ở phòng đẹp thế này, được lắm! — Cha gật đầu hài lòng, giọng táo bạo pha chút ngạc nhiên ngây ngô.



---



### **Chương 3: Rượu vào, vú vợ lấp ló trong đầu**​

— Ăn đi, ông thông gia, đừng ngại! Giờ đây là nhà ông rồi! — Bố vợ uống nửa cốc rượu, vỗ vai cha tôi, giọng hào sảng.

— Tôi không ngại, đang ăn đây! — Cha tôi đáp, nhưng tay vẫn chưa động đũa, vẻ ngượng ngùng.

— Cha, đi tàu hai ngày chắc đói, ăn miếng móng giò đi! — Tôi gắp một miếng bỏ vào bát cha, giọng phấn khích vì được chăm ông.

— Các người ăn đi! — Cha ngượng ngùng nói, giọng ngây ngô.

Mọi người bắt đầu ăn. Mẹ vợ hỏi cha:

— Ông thông gia, món này hợp khẩu vị không? Tôi nấu đại thôi!

— Hợp lắm, ngon lắm! — Cha vội đáp, giọng chân thành.

— Anh lớn, nào, uống nốt nửa cốc này đi! — Bố vợ nâng cốc còn lại, giọng thách thức.

Mẹ vợ không cản, chắc giữ thể diện cho bố vợ trước mặt cha tôi. Hai ông uống hết, tôi rót thêm cốc nữa, lòng phấn khích xen chút lo cho sức khỏe cha.

— Chồng, bố em uống cốc này là đủ, anh uống với cha đi! — Mộng Oánh thì thào, tay kéo nhẹ quần tôi dưới bàn, giọng lo lắng pha chút thẹn thùng.

— Mộng Oánh, rót nước cho cha chồng đi! Cưới lâu vậy mà mới gặp cha lần hai thôi! — Mẹ vợ bảo, giọng nhắc nhở.

Mộng Oánh rót nước, đứng lên, giọng ngượng ngùng:

— Cha, con lấy nước thay rượu kính cha, con cạn, cha tùy ý nhé! — Cô ấy uống hết cốc nước, mắt liếc cha tôi, thoáng lo ông không thoải mái.

— Anh lớn, con dâu của ông, ông tự liệu nhé! — Bố vợ cười khà khà, giọng trêu đùa.

Mộng Oánh nhìn cha tôi, tò mò xem ông uống bao nhiêu. Mẹ vợ nói:

— Ông thông gia, tùy ý thôi, đừng nghe ông nhà tôi!

— Cha, cha cứ tự nhiên! — Mộng Oánh thêm vào, giọng dịu dàng nhưng lo lắng.

— Ông em nói đúng, con dâu của tôi, tôi cạn đây! — Cha tôi uống một hơi hết cốc rượu đầy, giọng táo bạo pha chút ngây ngô.

— Haha, anh lớn tửu lượng đỉnh cao! — Bố vợ giơ ngón cái khen, mắt sáng rực.

Mộng Oánh mừng thầm, cha cho cô ấy thể diện. Cô ấy cười:

— Cha, cảm ơn cha! — Giọng cô ấy nhẹ nhàng, thoáng ngượng ngùng.

— Mộng Oánh, cảm ơn gì, một nhà cả mà! — Cha vuốt miệng, cười hiền, vẻ ngây ngô.

— Ông thông gia nói đúng, đều là người nhà, Điềm Điềm là cháu ông, là cháu tôi, thân lắm, haha! — Bố vợ cười lớn, giọng hào hứng.

— Đừng nói mãi, ăn đi! — Mẹ vợ nhắc, giọng cằn nhằn yêu.

Tôi gắp thêm móng giò cho cha:

— Cha, ăn nhiều vào! — Giọng tôi phấn khích, nhưng thoáng áy náy vì chưa chăm cha nhiều.

— Cha ănThroughout mà, tự gắp được! — Cha đáp, giọng ngượng ngùng.

Họ vừa ăn vừa uống, cha tôi uống ba bốn cốc, bố vợ chỉ hai cốc vì mẹ vợ kiềm chế. Nửa tiếng sau, cha không uống thêm, chắc mệt sau chuyến đi. Hai ông ngồi phòng khách trò chuyện, mẹ vợ dọn bàn, Mộng Oánh bưng cơm vào cho Điềm Điềm, dáng vẻ tất bật nhưng vẫn quyến rũ.

Tôi định vào bếp giúp mẹ vợ, nhưng bà mắng:

— Đàn ông con trai vào bếp làm gì? Đàn ông phải lo sự nghiệp, vào bếp là đồ vô dụng!

Nghe vậy, tôi nhớ lời cha muốn làm việc nhà, theo mẹ vợ thì cha thành “đồ vô dụng” mất! Nhưng nghĩ lại, cha chỉ làm ruộng, mẹ vợ là giáo sư, nói cũng có lý. Nhìn mẹ vợ rửa bát, dáng cao gầy giống Mộng Oánh, chỉ hơi đầy đặn hơn vì tuổi tác, da vẫn trắng mịn, mặt hơi nhăn nhưng giống con gái như đúc.

Mẹ vợ là người tôi kính trọng nhất. Lúc cưới, tôi không đủ tiền mua nhà, bà cho 50 triệu, lo hết đám cưới, chăm sóc gia đình tôi khi Điềm Điềm ra đời. Với tôi, bà còn hơn mẹ ruột. Tôi lặng lẽ ra phòng khách, ngồi nghe hai ông trò chuyện.

— Anh lớn, sau này rảnh, qua nhà tôi, đi dạo công viên, tán gẫu nhé! — Bố vợ nói, giọng thân tình.

— Ông em, nếu ở lại, tôi qua thật! — Cha đáp, giọng táo bạo.

— Cha, cha còn định về quê sao? — Tôi lo lắng hỏi, lòng bất an.

— Cha ở thử một thời gian, quen thì ở, không thì về! — Cha nói, giọng ngây ngô.

— Cha, cha sẽ quen thôi, đừng nhắc về quê, con hoảng lắm! — Tôi nài nỉ, giọng phấn khích xen chút lo lắng.

— Anh lớn, lên rồi đừng về nữa, A Khải với Mộng Oánh không để ông đi đâu. Ở lại đi, còn có tôi bầu bạn! — Bố vợ khuyên, giọng chân thành.

— Ông thông gia, đừng nghĩ ngợi, tụi tôi mừng ông ở lại lắm! — Mẹ vợ từ bếp ra, thêm vào, giọng ấm áp.

— Cảm ơn mọi người, nhưng tôi thấy ở đây bất tiện. Hay thuê nhà nhỏ ngoài kia cho tôi ở cũng được! — Cha bất ngờ đổi ý, giọng ngây ngô pha chút ngượng ngùng.

— Anh lớn, ông nói vậy là tát vào mặt tôi! Nhà sẵn không ở, ra ngoài thuê, người ta tưởng con ông đuổi ông, mặt mũi tôi để đâu? — Bố vợ nóng mặt, giọng gay gắt.

— Ông em, tôi không có ý đó… — Cha lúng túng, như có điều khó nói, vẻ ngây ngô lộ rõ.

— Cha, ở lại đi, có gì nói sau! — Tôi đỡ lời, thấy cha ngượng trước mặt bố mẹ vợ, lòng thoáng áy náy.

Mẹ vợ kéo bố vợ:

— Ông già, ông thông gia đi tàu mệt, về nghỉ đi, để ông ấy ngủ sớm!

— Bố mẹ, ngồi chút nữa đi! — Tôi giữ lễ, giọng phấn khích.

— Đúng vậy, sao đi vội thế? Tôi nói gì sai khiến hai người giận hả? Tôi quê mùa, lỡ lời thì bỏ qua nhé! — Cha lo lắng, giọng ngây ngô pha chút táo bạo.

— Haha, không có, tôi hơi say, muốn về nghỉ. Ông cũng mệt, nghỉ sớm đi! — Bố vợ cười xòa, giọng hòa hoãn.

— Bố mẹ, đi sớm vậy? Ngồi nói chuyện với cha con thêm chút đi! — Mộng Oánh từ phòng Điềm Điềm ra, giữ lại, giọng lo lắng xen chút ngượng ngùng.

Nhưng bố mẹ vợ kiên quyết về, tôi định lái xe đưa, họ từ chối vì tôi uống rượu, bảo gọi taxi. Họ chào cha tôi rồi đi.

Tôi với Mộng Oánh tiễn họ tới thang máy, quay lại phòng khách. Cô ấy nói với cha:

— Cha, phòng cha con dọn xong, cha mệt thì nghỉ đi ạ! — Giọng cô ấy dịu dàng, nhưng thoáng lo ông chưa quen.

— Ừ, cha hơi mệt, nghỉ đây! — Cha vào phòng, đóng cửa cái rầm, vẻ táo bạo.

— Chồng, lúc nãy trong phòng Điềm Điềm, em nghe cha muốn thuê nhà ngoài ở, sao vậy? — Mộng Oánh hỏi tôi, giọng lo lắng pha chút tò mò.

— Vợ, anh cũng không rõ, em dỗ Điềm Điềm ngủ đi, anh vào nói chuyện với cha! — Tôi bước tới phòng cha, gõ cửa:

— Cha…

— Cửa không khóa, vào đi! — Giọng cha vọng ra, mạnh mẽ.

Tôi mở cửa, mùi thuốc lá xộc vào mũi. Cha ngồi mép giường, hút thuốc tự cuốn từ quê. Tôi đóng cửa, mở cửa sổ, định nhắc cha đừng hút trong phòng, nhưng ngại, chỉ nói:

— Cha, sau hút thì mở cửa sổ nhé! — Giọng tôi phấn khích, nhưng thoáng áy náy vì chưa hiểu ý cha.

— Ừ, cha biết, A Khải, ngồi đây, cha muốn nói chuyện! — Cha chỉ cái ghế, giọng táo bạo.

— Cha, mệt thì mai nói cũng được!

— Cha khỏe, không mệt! — Cha đáp, giọng chắc nịch.

— Vậy cha nói đi! — Tôi ngồi xuống, lòng hồi hộp.

— A Khải, thật ra cha lên chủ yếu muốn gặp Điềm Điềm…

— Cha, sao không muốn gặp con với con dâu cha? — Tôi ngắt lời, giọng phấn khích xen chút hờn dỗi.

— Cũng muốn, giờ gặp rồi, cha vẫn muốn về quê! — Cha nghiêm túc nói, vẻ ngây ngô lộ ra.

Tôi giật mình:

— Cha, sao vậy?

— Chẳng sao, cha thấy ở đây bất tiện, làm phiền hai đứa!

— Cha, sao phiền được? Bất tiện gì đâu? — Tôi thắc mắc, lòng lo lắng.

— A Khải, hai đứa quen sống với nhau, giờ thêm cha, nghĩ xem, có tiện không? — Cha ám chỉ gì đó, giọng ngượng ngùng.

— Cha, có gì đâu mà bất tiện? — Tôi ngơ ngác, chưa hiểu.

— Con ngốc, con là đàn ông không thấy, cha nói Mộng Oánh kìa! — Cha hạ giọng, đỏ mặt, vẻ ngây ngô xen chút táo bạo.

— Cha, Mộng Oánh sao chứ? — Tôi vẫn không hiểu, lòng thoáng bất an.

— A Khải, ý cha là, cha ở đây, con dâu sẽ ngại. Bình thường nó mặc thoải mái, giờ có cha, nó phải kín đáo, bất tiện cho nó! — Cha lí nhí, mặt đỏ, giọng ngượng ngùng.

Tôi bật cười:

— Cha, bất tiện là chuyện này hả? Tưởng gì to! Cha yên tâm, Mộng Oánh biết ý, không mặc hớ hênh đâu, cha cứ ở đi! — Giọng tôi phấn khích, lòng nhẹ nhõm.

— Vậy thì tốt, cha yên tâm rồi, haha! — Cha cười nhẹ nhõm, vẻ ngây ngô trở lại.

— Cha, nghỉ sớm đi, con ra đây! — Tôi rời phòng, đóng cửa, thầm nghĩ: “Sao cha lo chuyện mặc đồ của Mộng Oánh nhỉ? Lạ thật!”

— Chồng, nghĩ gì thế? — Mộng Oánh từ phòng Điềm Điềm ra, thấy tôi đứng ngẩn trước cửa phòng cha, giọng lo lắng.

— À, không có gì. Điềm Điềm ngủ chưa?

— Ừ, dỗ chút là ngủ. Chồng, tắt đèn đi, mình vào phòng thôi! — Cô ấy đi vào phòng ngủ chính, dáng người uyển chuyển.

Tôi tắt đèn ngoài, vào phòng, thấy Mộng Oánh cầm đồ lót và váy ngủ bước vào nhà tắm. Tôi ngồi trước máy tính, mở báo cáo công ty, nhưng đầu óc cứ nghĩ tới lời cha. Sao ông lo chuyện mặc đồ của vợ tôi? Lạ lùng thật!

Mộng Oánh tắm xong bước ra, mặc váy ngủ hồng phấn hở vai, dáng chữ S sexy chết người. Da trắng mịn, vai tròn lấp ló dây váy, cổ thon lộ ra, khe ngực sâu hút ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, ngực căng tròn đội váy lên cao. Đôi chân dài trắng muốt, ngắn tới đùi, làm tôi chỉ muốn nhào tới ôm chặt, đắm mình vào cô ấy ngay.

Cô ấy thấy tôi làm việc, không làm phiền, lên giường nằm. Rồi bất ngờ đứng dậy khóa cửa – lần đầu tiên kể từ ngày cưới. Bình thường chỉ có hai vợ chồng và con nhỏ, cửa chẳng bao giờ khóa. Giờ có cha, cô ấy cẩn thận hơn, lòng thoáng lo lắng bị dẫn dụ vào cảm giác mới lạ.

Tôi làm xong lúc 10 giờ tối, vươn vai, nhìn cô ấy nằm nghiêng trên giường, váy ngủ cuốn lên, lộ quần lót xanh nhạt ôm mông tròn, chân dài trắng muốt gác nhau, sexy tới mức tôi không kìm nổi ham muốn. Vợ tôi là số một, không ai sánh bằng – dáng chuẩn, da mịn, mặt đẹp. Tôi nhẹ nhàng lên giường, ôm cô ấy từ sau, tay mon men lên ngực, lòng phấn khích xen chút áy náy vì không để cô ấy nghỉ ngơi.
 

vodanhlaotu

Yếu sinh lý
Chủ thớt

### **Chương 4: Đêm tối, lửa cháy, vợ rên thầm**​

— Vợ, chưa ngủ à, xem gì thế? — Tôi áp ngực vào lưng Mộng Oánh, thì thào hỏi, tay ôm chặt eo cô ấy, lòng phấn khích vì được gần vợ sau một ngày dài.

— Chưa, đọc truyện thôi! Chồng, báo cáo công ty xong rồi hả? — Mộng Oánh đặt điện thoại xuống gối, xoay người đối diện tôi, nép sát vào lòng tôi như chú mèo nhỏ, giọng ngượng ngùng pha chút dịu dàng.

Tôi kéo cô ấy sát hơn, tay vuốt ve tấm lưng mềm mại:

— Vợ, đọc truyện gì mà chăm chú thế?

— Đọc linh tinh thôi! — Cô ấy đỏ mặt, thẹn thùng đáp, đôi má trắng mịn ửng hồng, quyến rũ đến nao lòng.

— Vợ, đừng nói em đọc mấy truyện nóng bỏng trên mạng nhé? — Tôi cười tinh nghịch, trêu cô ấy, lòng phấn khích tăng thêm.

— Anh muốn chết hả? Ai rảnh xem mấy thứ đó! Em là tiến sĩ đàng hoàng mà! — Mộng Oánh nũng nịu mắng, giọng ngọt ngào như tan chảy, khiến tôi chỉ muốn ôm chặt hơn.

— Xem chút có sao đâu, đời cần chút gia vị mà! — Tôi siết cô ấy vào lòng, tay trượt xuống đùi, vuốt ve làn da mịn màng, săn chắc. Đùi cô ấy là chỗ tôi mê nhất, chỉ sờ thôi là máu đã nóng ran.

— Hứ, không thèm nói với anh nữa! — Cô ấy hờn dỗi, đáng yêu đến phát điên, làm tôi vừa phấn khích vừa áy náy vì trêu quá đà.

— À vợ, nói chuyện này chút nhé? — Tôi sực nhớ, ghé sát tai cô ấy, giọng nghiêm túc hơn.

— Chuyện gì, chồng? Nói đi! — Mộng Oánh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt tò mò long lanh.

— Tối anh vào phòng cha, thấy ông hút thuốc – loại thuốc lá quê tự cuốn, hôi kinh khủng. Làm sao đây? — Tôi nhăn mặt kể, lòng thoáng áy náy vì chưa xử lý được chuyện này.

— Anh bảo cha đừng hút trong phòng là xong! Anh biết em ghét mùi thuốc mà, Điềm Điềm cũng không chịu được! — Mộng Oánh nghiêm giọng, đôi mày thanh tú chau lại, thoáng lo lắng cho sức khỏe con gái.

— Vợ, khó lắm. Cha vốn không muốn ở đây, giờ cấm hút, sợ ông về quê luôn… — Tôi ngập ngừng, lòng bất an.

— Ý anh là sợ cha bỏ về quê hả? — Cô ấy tiếp lời, giọng lo lắng lộ rõ.

— Ừ, anh nghĩ vậy nên mới hỏi ý em! — Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt áy náy vì đẩy cô ấy vào tình thế khó xử. Trước kia tôi cũng hút, Mộng Oánh bắt bỏ bằng được, không thì khỏi ngủ chung. Cô ấy ghét mùi thuốc đến mức mua cả thuốc cai online cho tôi. Giờ nhắc chuyện cha hút, tôi biết cô ấy không dễ nhượng bộ.

— Để mai em nói với cha! — Mộng Oánh quyết định ngay, giọng cứng rắn nhưng thoáng ngượng vì phải đối mặt cha chồng.

— Vợ, em nói thẳng thế, cha không nghĩ mình bị soi mói à? — Tôi lo lắng, sợ cha tự ái.

— Chứ để cha hút bừa trong nhà, khói bay mù mịt hả? Em chịu không nổi, Điềm Điềm cũng không được hít khói! — Cô ấy bực mình, giọng cao lên, lòng lo lắng cho con át cả ngại ngùng.

— Thì anh đang bàn với em mà, nhưng phải tuyệt đối không để cha hút trong nhà! — Tôi nịnh nọt, cười cầu hòa, lòng phấn khích vì vợ quyết đoán.

Mộng Oánh là tiến sĩ, đầu óc nhanh nhạy. Cô ấy nghĩ một lúc rồi bảo:

— Chồng, hay như anh hồi trước, mua thuốc cai cho cha?

— Không được đâu, cha 60 tuổi rồi, bắt ông cai sao nổi? — Tôi lắc đầu, lòng áy náy vì không nghĩ ra cách nào hay hơn.

— Vậy mai em thử nói với cha, biết đâu ông nghe em! — Cô ấy tự tin, mắt sáng lên, thoáng bị dẫn dụ bởi ý tưởng thuyết phục cha.

Nghe vậy, tôi chợt nhớ lời cha tối qua, định kể cho cô ấy, nhưng lại thôi, sợ cô ấy nghĩ xấu về cha.

— Chồng, nghĩ gì thế? — Mộng Oánh nhạy bén, thấy tôi đắn đo, giọng lo lắng xen tò mò.

— Không, lo chuyện hút thuốc của cha thôi! — Tôi giấu đi, lòng áy náy vì không thành thật.

— Thì để mai em nói với cha! Ngủ đi! — Cô ấy ngáp, rúc sâu vào lòng tôi, tìm tư thế thoải mái, giọng ngái ngủ đầy dễ thương.

— Vợ, khoan ngủ đã… — Tôi thì thào, tay từ đùi trượt lên mông cô ấy, bóp nhẹ. Đây là “mật mã” của hai đứa: tôi muốn là bóp mông, còn cô ấy muốn thì nghịch “thằng nhỏ”.

Mộng Oánh nhận tín hiệu, mặt đỏ bừng, mắt sáng rực, tay luồn vào quần tôi sờ cặc. Thấy nó cứng ngắc, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa thẹn, cười:

— Chồng, tối nay sao mạnh thế? — Giọng cô ấy ngượng ngùng, thoáng bị dẫn dụ bởi ham muốn.

Tôi đỏ mặt, hơi ngượng. Mộng Oánh ngoài đời đoan trang, dịu dàng, nhưng trên giường thì phóng khoáng, nhạy cảm đến lạ, lên đỉnh nhanh như chớp. Bí mật này chỉ tôi biết, người ngoài nhìn cứ tưởng cô ấy hiền thục, ngoan ngoãn.

— Chắc tại tối uống tí rượu! — Tôi cười gượng, lòng phấn khích vì được cô ấy khen.

Cô ấy vuốt cặc tôi, ghé sát tai, hơi thở nóng bỏng:

— Vậy sau này em cho anh uống rượu nhé, phá lệ chút! — Giọng cô ấy lẳng lơ, dẫn dụ tôi thêm.

Mộng Oánh đặt cho tôi “ba yêu cầu lớn”: không hút thuốc, ít uống rượu, 10 giờ tối phải về nhà, và cấm giao lưu bạn nữ. Cô ấy bảo thế mới giữ hôn nhân bền vững. Tôi có vợ đẹp thế này, gái ngoài đường chẳng màng, nên ngoan ngoãn nghe lời.

Nghe cô ấy nhắc chính sách, tôi mừng thầm:

— Vợ, thật hả? Sau này cho anh uống chút rượu?

— Anh nghĩ sao nổi? — Cô ấy liếc tôi, mắt lẳng lơ, tay siết chặt cặc, như dọa bẻ gãy nếu tôi dám mơ mộng.

— Hì, anh vẫn nghe “ba yêu cầu” của vợ thôi! — Tôi cười hùa, từ bỏ ý định, lòng áy náy vì trót mong lung tung.

Cô ấy nới tay, vuốt cặc tiếp, cười khúc khích:

— Đáng khen, biết điều đấy! — Giọng cô ấy tinh nghịch, làm tôi phấn khích hơn.

— Vợ, em không tin anh hả? Mấy năm nay anh giữ luật nghiêm chỉnh, vừa nãy còn thử anh nữa, đúng không? — Tôi giả vờ trách, lòng thoáng áy náy vì bị nghi ngờ.

— Chồng, vít lâu cũng rỉ sét, em không nhắc thì anh quên sạch “ba yêu cầu” rồi! Hihi… — Cô ấy cười giòn, giọng dẫn dụ tôi thêm.

— Không đâu! — Tôi đáp, định hôn lên môi cô ấy, nhưng vừa chạm thì bị bàn tay trắng nõn chặn lại.

— Vợ, sao vậy?

— Tắt đèn đi! — Mộng Oánh ra lệnh, giọng ngượng ngùng.

— Ủa, sao phải tắt? Mình toàn mở đèn mà? — Tôi ngạc nhiên, lòng thoáng lo cô ấy không thoải mái.

— Chồng, giờ khác rồi, sau này phải tắt đèn! — Cô ấy ghé sát tai, hơi thở thơm tho phả vào, giọng lo lắng xen thẹn thùng.

— Sao thế? — Tôi ngơ ngác.

— Nhà có thêm người, không mở đèn nữa… — Cô ấy thì thào, mặt đỏ bừng vì ngượng.

Tôi bật cười, hiểu ra:

— Vợ, người đó ở phòng bên, mở đèn cũng đâu sao?

— Hứ, không được, tắt ngay! — Tiếng “hứ” vừa vang, tôi vội với tay tắt đèn. Phòng tối om, tôi ôm chặt cô ấy, môi dán vào môi cô ấy, lưỡi quấn lấy lưỡi cô ấy, ngọt ngào đến mê mẩn.

Mộng Oánh nhạy cảm kinh khủng, bị tôi ôm chặt là người nóng ran. Tay tôi luồn lên ngực, bóp mạnh qua lớp váy.

— Ưm… ưm… ưm… — Cô ấy rên khe khẽ, dục vọng bùng lên, người ngọ nguậy, đùi quấn lấy chân tôi, lòng dần bị dẫn dụ đam mê.

Tôi biết lửa trong cô ấy đã cháy, tay cô ấy giữ mặt tôi, tay kia vẫn vuốt cặc. Tôi cứng hết cỡ, tay từ ngực trượt xuống, kéo váy lên, luồn vào quần lót, chạm đám lông mềm, rồi sờ tới hai mép căng mọng. Ngón giữa cạ vài cái vào khe, cô ấy run bần bật, rên:

— Chồng… em khó chịu… ngứa quá… — Giọng cô ấy ngượng ngùng, thoáng gấp gáp.

Tôi biết ý, thọc ngón tay vào, nước ướt nhẹp. Ngoài Mộng Oánh, tôi chưa chạm ai, không biết người khác thế nào, nhưng cô ấy lúc nào cũng tràn trề, chỉ cần động tay là tuôn như suối.

— Chồng… trong ngứa… động nhanh đi… — Cô ấy rúc vào cổ tôi, rên bên tai, giọng dẫn dụ tôi mạnh hơn.

Tôi tăng tốc ngoáy, nước lênh láng, ướt cả tay – chuyện quen thuộc sau mấy năm cưới.

— Ưm… đủ rồi… chồng… lên đi! — Hơi thở nóng bỏng của cô ấy phả vào tai, giọng đam mê không kìm nổi.

Tôi ngồi dậy, trong bóng tối, cùng cô ấy lột sạch váy ngủ và đồ lót. Cô ấy trần truồng trên giường, tiếc là không thấy được thân hình sexy của cô ấy. Bình thường tôi thích mở đèn, vừa yêu vừa ngắm cơ thể cô ấy, nhìn nét dâm đãng khi cô ấy lên đỉnh, làm tôi càng phấn khích, càng bền bỉ.

Cặc tôi giờ cứng như thép, tôi đè lên người cô ấy, ngực ép chặt hai bầu ngực căng tròn. Tôi dạng đùi cô ấy ra, nhắm cặc vào.

— Chồng, nhanh đi… — Giọng cô ấy gấp gáp, đầy đam mê.

Cô ấy thò tay giữ cặc tôi, dẫn vào cửa. Tôi đẩy mông, cặc chui tọt vào cái lỗ ướt át, chặt khít. Mộng Oánh nhăn mặt, cắn môi, rên khe khẽ, hai tay quàng cổ tôi, lòng ngượng ngùng xen lẫn đam mê.

Dù tối, tôi biết mặt cô ấy đang đỏ bừng, vừa thẹn vừa cháy bỏng.

— Chồng… yêu em đi… — Cô ấy rên bên tai, giọng nũng nịu, dẫn dụ tôi thêm.

Tôi nhấp mông, rút cặc ra chút rồi đâm sâu lại, dần tăng tốc. Hai tay cô ấy siết cổ tôi, ngực ép sát ngực tôi. Mỗi lần tôi đâm, cô ấy hẩy mông lên, muốn cặc vào sâu nhất. Nhưng cái lỗ của cô ấy như vô tận, dù tôi cố hết sức, cô ấy vẫn thèm thêm, mà tôi chẳng chạm tới đáy.

Tôi thoáng tự ti, không biết người khác có chạm đáy không, hay cặc tôi ngắn, hoặc cô ấy quá sâu? Cặc tôi cứng lên cũng 12-13cm, chuẩn đàn ông Việt, vậy mà vẫn không đủ với cô ấy. Thấy cô ấy hẩy mông, tôi chỉ biết tăng tốc bù lại, làm cô ấy sướng bằng nhịp độ.

Tôi nhấp điên cuồng, cặc ra vào nhanh như chớp, nước bắn tung tóe. Nhưng tối nay cô ấy lạ lắm, không rên to như mọi khi – tiếng rên dâm đãng của cô ấy thường làm tôi sướng phát điên. Giờ cô ấy chỉ hừ hừ trong họng, chắc cắn môi kìm lại, lòng lo lắng bị nghe thấy.

— Vợ, sao không rên to đi? — Tôi vừa nhấp vừa thở hổn hển bên tai cô ấy, lòng phấn khích muốn nghe tiếng cô ấy.

— Sợ bên kia nghe… — Cô ấy thẹn thùng đáp, giọng nhỏ nhẹ.

— Vợ, nhà mình cách âm tốt mà, chắc không nghe đâu! — Tôi đâm mạnh một phát, giọng phấn khích.

— Chưa thử sao biết… lỡ nghe được thì xấu hổ chết… — Cô ấy nhăn mặt, rên khe khẽ, lòng ngượng ngùng át cả đam mê.

Tôi thấy cũng đúng, chậm lại, hỏi:

— Vậy em kìm thế không khó chịu à?

— Biết sao được? Hay hôm nào cha không ở nhà, anh thử cách âm xem! — Cô ấy lí nhí, mặt đỏ bừng, giọng lo lắng xen chút tò mò.

— Ừ! — Tôi gật, ngồi dậy, quỳ giữa hai đùi cô ấy, tay giữ đùi, nhấp tiếp. Cô ấy lại hừ hừ, rên trong họng, lòng dần bị dẫn dụ đam mê dù vẫn ngượng.

Năm phút sau, tôi bắn tinh đầy trong cô ấy. Hai đứa ôm nhau, tận hưởng dư âm. Một lúc sau, Mộng Oánh trần truồng vào nhà tắm, dáng người uyển chuyển làm tôi lại thoáng rạo rực.



---



### **Chương 5: Cha căng, vợ thẹn**​

Sáng hôm sau, tôi còn ngủ, Mộng Oánh đã dậy. Cô ấy thích ngủ trong lòng tôi, bảo không ôm tôi thì trằn trọc cả đêm. Lúc cô ấy rời tay tôi, tôi tỉnh giấc, mơ màng thấy cô ấy ra ngoài.

Chỉ chốc lát, cô ấy chạy về, mặt đỏ gay, đóng sầm cửa, lưng tựa vào cửa, tay đập ngực thình thịch, mắt hoảng loạn, thẹn thùng ngập tràn.

— Vợ, sao vậy? — Tôi giật mình, nhảy khỏi giường, chạy tới hỏi, lòng phấn khích xen lo lắng.

Cô ấy không nói, mắt tròn xoe nhìn tôi, đầy bối rối và xấu hổ, làm tôi càng sốt ruột.

— Vợ, nhà có trộm hả? — Tôi đoán bừa, thấy cô ấy như bị dọa.

Cô ấy ôm mặt, hét nhỏ:

— Xấu hổ chết mất, xấu hổ chết mất… — Giọng run run, ngượng đến cực điểm.

— Vợ, rốt cuộc sao vậy? — Tôi nắm tay cô ấy, giọng lo lắng.

— Chồng, em đụng cha… làm sao đây… — Cô ấy ôm mặt, dậm chân, vừa thẹn vừa hoảng, như đứa trẻ ba tuổi làm chuyện sai.

Tôi ngớ ra, nhìn cô ấy vẫn mặc váy ngủ hồng sexy tối qua – vai trần, đùi lộ, ngắn cũn cỡn. Hiểu chuyện, tôi an ủi:

— Vợ, không sao đâu, cha có thấy chỗ nào quan trọng đâu! — Lòng tôi phấn khích vì tình huống bất ngờ, nhưng thoáng áy náy vì cô ấy hoảng loạn.

Tôi chưa dứt lời, cô ấy bỏ tay xuống, đấm thùm thụp vào ngực tôi:

— Thấy là chết rồi, thấy là chết rồi! Anh còn nói mát! Anh biết em xấu hổ cỡ nào không? — Giọng cô ấy run run, ngượng ngùng xen giận dỗi.

— Vợ, rốt cuộc sao vậy? — Tôi giữ tay cô ấy, hỏi, lòng lo lắng tăng lên.

— Em mơ màng dậy, quên nhà có cha, mặc nguyên váy ngủ ra bếp làm đồ ăn. Ai ngờ đụng cha ở phòng ăn, làm sao đây hả? — Cô ấy dậm chân, kể lể, mắt long lanh nước, lòng ngượng đến phát điên.

— Cha dậy sớm thế làm gì? — Tôi thắc mắc, rồi giật mình: — Hỏng rồi!

— Sao hỏng, chồng? — Cô ấy hoảng theo, giọng lo lắng.

— Vợ, em biết sao cha cứ đòi về quê hay thuê nhà ngoài không? — Tôi hỏi, lòng áy náy vì không nói sớm.

— Em biết sao nổi, sao vậy? — Cô ấy liếc tôi, mắt tò mò xen lo lắng.

— Cha bảo ở đây bất tiện, tối qua nói với anh, sợ em mặc ít, lỡ đụng mặt thì ngượng. Giờ thành thật rồi! — Tôi kể lại, lòng hối hận.

— Sao anh không nói sớm? Giờ ngượng chết rồi! — Cô ấy trách tôi, giọng giận dỗi, lòng thẹn thùng càng sâu.

— Ai ngờ em mặc thế ra ngoài, cha lại dậy sớm thế này mà đụng nhau! — Tôi hối hận, lòng áy náy vì không lường trước.

— Chồng, giờ sao đây? Cha cũng ngượng lắm, anh ra xem cha thế nào đi! — Mộng Oánh bình tĩnh lại, lo cho cha, giọng dịu hơn nhưng vẫn ngượng.

Tôi vội ra ngoài, không thấy cha ở phòng khách, phòng ăn hay bếp. Vào phòng cha, tôi thở phào, nhưng thấy cha ngồi mép giường, nhét quần áo vào bao tải.

— Cha, cha làm gì vậy? — Tôi hỏi, nghĩ tới cảnh cha về quê sống cô đơn, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi, lòng phấn khích vì cha ở lại giờ tan biến.

— A Khải, cha về quê đây, đừng cản! — Cha ngước nhìn tôi, rồi cúi xuống xếp đồ, giọng buồn bã, ngây ngô xen chút cương quyết.

Nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của cha, tôi lao tới, giật bao tải, hét:

— Cha, con không để cha về đâu! — Lòng tôi đau nhói, áy náy vì không giữ cha tốt hơn.

— A Khải, đừng vậy, đưa bao đây! Cha không ở đây được nữa! — Cha kiên quyết, giọng run run, vẻ táo bạo lộ ra.

Cha định lấy bao, nhưng tôi giữ chặt. Cha vội chụp cái áo đặt lên đùi.

— Cha, bình tĩnh nói chuyện được không? — Tôi kìm nén, dịu giọng, lòng lo lắng.

— Không có gì để nói, cha phải về quê! — Cha ngồi im, cương quyết, vẻ ngây ngô biến mất.

— Cha, cha không nghĩ cho con sao? Con đang đau lòng thế này mà! — Tôi kêu lên, nước mắt lăn dài.

— A Khải, cha hiểu, nhưng cha muốn về, đừng cản! — Cha vẫn không đổi ý, giọng táo bạo.

— Cha, con cản đó, không cho cha về! Đồ này con giữ! — Tôi nóng máu, giật hết quần áo trên giường. Lúc giật cái áo trên đùi cha, ông giữ chặt, mặt hoảng hốt, ngượng ngùng. Tôi giật mạnh, đoạt được áo, và sững sờ.

Cha cũng sững sờ, mặt đỏ gay, ngượng chín người. Tôi nhìn xuống quần cha – một “cái lều” to tướng dựng lên. Tôi cưới bốn năm, con ba tuổi, sao không biết đó là gì? Tôi shock, ngượng không nói nên lời, lòng phấn khích xen áy náy vì tình huống kỳ lạ.

Phòng im lặng như tờ. Tôi há hốc nhìn “cái đó” của cha, còn cha cúi mặt, đầy xấu hổ, vẻ ngây ngô trở lại. Một lúc sau, cha cười khổ, lí nhí:

— Con thấy rồi ha, giờ hiểu sao cha muốn về quê chưa?

Tôi giật mình tỉnh lại, cơn giận bùng lên. Cha thấy Mộng Oánh mặc ít mà “cứng” thế này, chứng tỏ ông có ý xấu với con dâu! Nếu không phải cha tôi, tôi đã đấm cho một phát. Nhưng nghĩ lại, nếu cha thật sự xấu xa, sao cứ đòi về quê mà không ở lại? Có gì uẩn khúc đây.

— Sao lại thế hả cha? — Tôi kìm giận, hỏi, lòng lo lắng xen phấn khích vì muốn hiểu rõ.

Cha thở dài, mặt đau khổ:

— Cha cũng không biết nữa. A Khải, giờ con biết rồi, cha không giấu nữa, đừng cười cha. Không phải thấy Mộng Oánh mới vậy đâu. Hễ thấy phụ nữ nào mặc ít là cha “lên” hết. Mấy năm nay cha khổ lắm, đứng cũng không dám, sợ mất mặt… — Giọng cha ngây ngô, đầy bất lực.

Tôi hiểu ra, thương cha:

— Cha, sao thành ra vậy?

— A Khải, mấy năm nay cha không lên đây cũng vì chuyện này. Cha sợ ra ngoài, thấy gái mặc sexy là không kìm được, đành trốn trong nhà quê. Cha nhớ con, nhớ hai đứa lắm, tuổi này ai chẳng muốn gần con cháu. Nhưng vì cái tật này, cha không dám lên. Lúc biết hai đứa có Điềm Điềm, cha thèm gặp cháu lắm, mà không dám. Lần này nhớ quá, con lại nài nỉ, cha liều lên, định gặp xong là về ngay. Con giữ lại, cha không nỡ đi, muốn ở với con, con dâu, cháu gái, gia đình vui vẻ biết bao. Nhưng cái bệnh này buộc cha phải về quê thôi. Tối qua cha ám chỉ con rồi, bảo ở đây bất tiện, mà con không hiểu. Cha nhắc Mộng Oánh mặc kín, ai ngờ sáng nay lại ra chuyện này, nên cha phải đi! — Giọng cha táo bạo xen ngây ngô, đầy day dứt.

Tôi nghe cha kể, nước mắt lăn dài:

— Cha, khổ cho cha quá, sao không nói sớm để con đưa cha đi khám? — Lòng tôi áy náy, phấn khích vì cuối cùng cũng hiểu cha.

— Con ngốc, bệnh này cha mở miệng sao nổi, đi bác sĩ cũng ngại. Người ta tưởng cha là dê già thì sao? — Cha cười khổ, vẻ ngây ngô lộ rõ.

— Cha, giờ con biết rồi, cha đừng về quê nữa. Hôm nay con đưa cha đi khám, con sẽ chữa cho cha! — Tôi quyết tâm, lòng phấn khích vì có thể giúp cha.

— Thôi, cha ngại lắm, không đi đâu! — Cha lắc đầu, giọng ngượng ngùng.

— Cha, yên tâm, bác sĩ không cười đâu. Chữa khỏi, cha sống vui vẻ với tụi con, hưởng tuổi già! — Tôi thuyết phục, giọng phấn khích.

Cha ngập ngừng, rồi ngượng ngùng:

— Được, cha ở lại đi khám, nhưng con giữ bí mật, không nói với Mộng Oánh hay nhà vợ, nghe chưa?

— Cha, con biết mà, yên tâm! — Tôi gật đầu, lòng áy náy vì phải giấu vợ, nhưng phấn khích vì cha đồng ý.

— Vậy bảo Mộng Oánh mặc kín chút… — Cha lí nhí, vẻ ngây ngô.

— Cha, sáng nay bị dọa, khỏi cần con nói, cô ấy tự biết! — Tôi đáp, lòng thấy lạ, vừa ngượng vừa thoáng kích thích khi nói chuyện này với cha.

— Vậy tốt. A Khải, sáng cha dậy sớm mua đồ ăn sáng cho tụi con, con ăn đi! — Cha nói, giọng táo bạo xen ngây ngô.

Tôi cảm động:

— Cảm ơn cha, nhưng sau này đừng mua ngoài nữa. Mộng Oánh không thích, bảo đồ ngoài bẩn, cô ấy thích tự nấu!

— Ừ, cha biết rồi. À, an ủi Mộng Oánh chút, sáng nay cô ấy hoảng lắm! — Cha dặn, giọng quan tâm.

Tôi gật đầu, về phòng. Mộng Oánh đang ngẩn ngơ, thấy tôi, đỏ mặt hỏi:

— Cha sao rồi? — Giọng cô ấy lo lắng, ngượng ngùng vẫn chưa tan.

— Cha định xếp đồ về quê, anh nài nỉ mãi mới ở lại. Vợ, sau này mặc kín chút nhé! — Tôi giấu chuyện bệnh của cha, lần đầu nói dối cô ấy, lòng áy náy.

— Còn phải anh nói sao? Sau này em mặc kín trong nhà! — Cô ấy cười, giọng nhẹ nhõm, nhưng vẫn thẹn.

— Tốt! — Tôi thầm nghĩ, vậy cha đỡ bị kích thích, lòng phấn khích vì mọi chuyện tạm ổn.

— Chồng, sáng nay hoảng quá, em chẳng muốn nấu ăn nữa. Muộn rồi, ra ngoài ăn tạm đi!

— Vợ, em chẳng bảo đồ ngoài bẩn sao? — Tôi trêu, giọng tinh nghịch.

— Thỉnh thoảng ăn một lần thì sao? Mai em nấu lại! — Cô ấy liếc tôi, đầy lý lẽ, giọng ngượng ngùng xen chút tự tin.

— Vợ, thật ra cha dậy sớm đi mua đồ ăn sáng cho tụi mình, mới đụng em đó!

— Thảo nào… Cha mua về chưa? — Mộng Oánh đỏ mặt, hỏi nhỏ, lòng thoáng lo lắng.

— Rồi, vợ thay đồ đi, kẻo lại mặc vậy ra ngoài! — Tôi đùa, lòng phấn khích.

— Anh muốn chết hả? Sáng xấu hổ chết rồi, còn trêu em? — Cô ấy thẹn, mặt đỏ rực, nũng nịu mắng, lòng ngượng ngùng bùng lên.

— Em có cả buổi mà không thay, còn trách anh trêu? Hì! — Tôi cười đểu, phấn khích vì cô ấy dễ thương.

— Anh… nói nữa là em mặc vậy ra ngoài thật, hối hận không kịp đâu! — Cô ấy dậm chân, giận dỗi, giọng hung dữ nhưng đầy thẹn.

Nghe vậy, lòng tôi rạo rực, sao tự dưng thấy kích thích thế này? Tôi cười:

— Em ra vậy anh cũng chẳng sợ, haha! — Lòng phấn khích xen chút áy náy vì trêu quá.

— Anh… đồ chồng hư, càng ngày càng xấu! Không thèm nói nữa, ra ngoài đi, em thay đồ! Hứ! — Cô ấy liếc tôi, giọng hung dữ, tiếng “hứ” làm tôi đầu hàng ngay.

Nghe tiếng “hứ”, tôi nuốt lời định trêu tiếp, lặng lẽ ra ngoài, lòng phấn khích vì vợ quá đáng yêu.

Đến phòng ăn, không thấy cha, chắc ông ngại gặp Mộng Oánh. Trên bàn là bánh quẩy và đậu nành cha mua, tôi xúc động vì tình cha, lòng áy náy vì chưa chăm ông tốt hơn. Mộng Oánh dắt Điềm Điềm ra, bế con lên ghế, đưa bánh quẩy và đậu nành cho nó:

— Điềm Điềm, ăn đi, xong ba mẹ đưa con đi mẫu giáo! — Giọng cô ấy dịu dàng, thoáng ngượng ngùng khi nhìn đồ ăn cha mua.

— Mẹ, hôm nay mẫu giáo có học vẽ không? — Điềm Điềm hỏi, giọng trong trẻo.

— Có chứ, ngày nào chả vẽ! — Mộng Oánh đáp, cười hiền, lòng dần bình tĩnh lại.

Cả nhà ăn xong, tôi lái xe chở Điềm Điềm đi mẫu giáo, đưa Mộng Oánh đến viện thiết kế, rồi về đón cha đi bệnh viện, lòng phấn khích xen áy náy vì phải giấu cô ấy.



---



### **Chương 6: Bí mật cha, bác sĩ gợi ý**​

Tôi gọi công ty xin nghỉ, lái xe chở cha đến bệnh viện thành phố. Xếp hàng lấy số, vào khoa nam học, đông nghẹt, phải chờ. Cha căng thẳng, tôi bắt chuyện để ông bớt lo:

— Cha, bệnh này từ khi nào vậy? — Giọng tôi phấn khích vì sắp giải quyết được vấn đề.

— Năm năm trước, lúc con cưới Mộng Oánh. Cha lên dự lễ, về quê thì bị vậy! — Cha kể, giọng ngây ngô xen chút ngượng.

— Cha ăn gì lạ không?

— Không, có gì đâu mà! — Cha lắc đầu, vẻ táo bạo.

Tôi buồn bực, bệnh quái gì thế này, lòng mong mau đến lượt để hỏi bác sĩ. Điện thoại rung, Mộng Oánh nhắn hỏi chuyện hút thuốc của cha. Tôi đáp sẽ giải quyết, bảo cô ấy đừng lo. Cô ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi định nói dối ở công ty, nhưng không đành, bảo thật là đang đưa cha đi khám.

Cô ấy ngạc nhiên, hỏi sáng cha còn khỏe, sao đi viện? Tôi nói dối cha đau bụng vì đi tàu, cô ấy yên tâm, dặn bác sĩ kiểm tra kỹ cho cha, người lớn tuổi cần khám định kỳ. Tôi cảm động vì cô ấy quan tâm cha, mà áy náy vì giấu chuyện thật. Đang nghĩ có nên kể tối nay không, loa gọi số của cha. Tôi nhắn Mộng Oánh: “Đến lượt rồi, vào khám đây!”

Vào phòng khám nam khoa số 7, bác sĩ trung niên tiếp chúng tôi. Tôi để cha ngồi cạnh bác sĩ, nhưng ông ngượng, mặt đầy nếp nhăn đỏ lên, vẻ ngây ngô lộ rõ. Bác sĩ hỏi cha bị gì, tôi kể luôn bệnh của cha để ông đỡ ngại, lòng phấn khích vì sắp có lời giải.

Bác sĩ không ngạc nhiên, xem mắt cha, hỏi:

— Cậu nhỏ của ông cứng bao lâu thì xìu?

— Không cố định, lúc một tiếng, lúc vài tiếng! — Cha đỏ mặt, lí nhí, giọng ngượng ngùng.

— Tự xìu hay ông tự xử xong mới xìu? — Bác sĩ hỏi tiếp, mặt tỉnh bơ.

— Tự xử là gì, bác sĩ? — Cha ngơ ngác, vẻ ngây ngô làm tôi bật cười trong lòng.

Tôi biết cha quê mùa, chưa nghe “tự xử”, định giải thích thì bác sĩ nói:

— Tự xử là lúc cậu nhỏ cứng, ông có cầm nó vuốt tới khi bắn tinh không?

Tôi nghe mà nóng mặt, nhưng bác sĩ bình thản. Cha hiểu, đỏ mặt đáp:

— Không, tôi chưa làm vậy bao giờ! — Giọng cha táo bạo xen ngượng.

— Thật không bao giờ? — Bác sĩ hỏi lại.

Cha lắc đầu chắc nịch:

— Không bao giờ!

— Thế ông với vợ bao lâu làm tình một lần? — Bác sĩ hỏi tiếp, mặt không đổi sắc.

Tôi đứng cạnh, ngượng chín người, mặt nóng ran, lòng áy náy vì cha phải trả lời chuyện nhạy cảm. Cha lí nhí:

— Không có, từ lâu không có!

— Bao lâu rồi? — Bác sĩ hỏi.

— Từ lúc mẹ thằng bé mất! — Cha đáp, giọng ngây ngô.

— Bà ấy mất bao lâu rồi? — Bác sĩ cười nhẹ.

— Hơn 20 năm! — Cha nói, vẻ táo bạo trở lại.

— Vậy hơn 20 năm ông không bắn tinh lần nào? — Bác sĩ ngạc nhiên.

— Ừ, không lần nào! — Cha gật đầu, giọng chắc chắn.

Bác sĩ gật gù, như hiểu ra. Tôi căng thẳng nhìn bác sĩ, lòng phấn khích xen lo lắng. Ông quay sang tôi:

— Anh là người nhà?

— Dạ, là con trai ông ấy! — Tôi đáp, cảm giác như bị tra khảo.

— Ra ngoài chút, tôi nói riêng với anh! — Bác sĩ bảo.

Tôi hoảng, sợ cha bị bệnh nặng, lòng áy náy dâng lên. Cha bình tĩnh đứng dậy:

— Các người nói đi, tôi ra ngoài! — Ông rời phòng, vẻ táo bạo xen ngây ngô.

Nhìn cha đi, tôi lo ngay điềm xấu, mắt phải hôm qua giật chẳng lẽ ứng? Tôi run run hỏi:

— Bác sĩ, cha tôi bị gì vậy?

Bác sĩ cười:

— Đừng lo, cha anh không bệnh gì đâu! Haha! — Giọng ông nhẹ nhõm.

Tôi thở phào, hỏi tiếp:

— Vậy sao cha tôi bị vậy? — Lòng phấn khích vì cha không sao.

— Hỏi anh đó, làm con kiểu gì vậy? — Bác sĩ trách móc, giọng trêu đùa.

— Bác sĩ, nói rõ đi! — Tôi ngơ ngác, lòng tò mò.

— Anh nên tìm bà nào cho cha anh đi! — Bác sĩ cười, giọng gợi ý.

— Sao vậy? — Tôi ngớ ra, lòng phấn khích tăng lên.

Bác sĩ giải thích:

— Cha anh lâu quá không bắn tinh, tinh tích tụ trong người, gây hại. Gặp thứ kích thích là “lên” ngay, không kìm được. Để ông ấy xả thường xuyên là bình thường thôi. Tìm bà nào cho ông ấy là ổn nhất!

Tôi vỡ lẽ:

— Vậy chỉ cần cha tôi xả tinh là hết? — Lòng phấn khích vì giải pháp đơn giản.

— Đúng, ông ấy 20 năm không xả, tinh đầy ứ, phải xả đều đặn, không phải một lần là xong. Tìm bà nào là cách tốt nhất! — Bác sĩ nhấn mạnh, giọng chắc chắn.

— Cảm ơn bác sĩ! Tôi đi được chưa? — Tôi mừng rỡ, lòng nhẹ nhõm.

Bác sĩ gật đầu, tôi ra ngoài, nói với cha:

— Cha, về thôi!

— A Khải, bệnh cha… — Cha ngập ngừng, giọng ngây ngô.

— Cha, không sao, về nhà nói tiếp! — Tôi cắt lời, lòng phấn khích vì sắp giải quyết vấn đề.

Cha im lặng, theo tôi về. Trên đường, tôi trầm ngâm, cha 60 tuổi, tìm vợ cho ông có chịu không? Nếu không, bảo ông tự xử? Cũng là cách hay. Lòng tôi áy náy vì chưa nghĩ kỹ cho cha.

Về nhà, hai cha con ngồi sofa, im lặng. Tôi muốn nói mà không mở miệng được, làm con bảo cha tự xử sao nổi? Cha chờ tôi lên tiếng, biết tôi nói gì đó với bác sĩ, vẻ ngây ngô lộ ra. Im lặng vài phút, tôi đánh liều:

— Cha, mẹ mất sớm, cha có nghĩ tìm bà khác không? — Giọng tôi phấn khích xen lo lắng.

Cha lắc đầu nguầy nguậy:

— Cha chưa từng nghĩ tới! — Giọng ông táo bạo, cương quyết.

Tôi chột dạ, khó rồi, nhưng vẫn cố:

— Cha, cha 60 rồi, con muốn tìm bà cho cha nương tựa…

— A Khải, đừng nói nữa, cha không đồng ý! — Cha ngắt lời, giọng giận dữ, vẻ ngây ngô biến mất.

— Cha, con với Mộng Oánh sẽ coi bà ấy như mẹ, cha đừng ngại! — Tôi thuyết phục, lòng phấn khích vì muốn cha hạnh phúc.

— A Khải, không phải vậy. Cha muốn thì tìm lâu rồi, giờ 60, một chân trong quan tài, tìm vợ làm gì? Con cái không ngại, cha ngại! Nói nữa cha về quê ngay! — Cha giận dữ, giọng táo bạo.

— Cha, thật ra tìm vợ là để chữa bệnh cho cha! — Tôi cẩn thận nói, lòng áy náy vì đẩy cha vào thế khó.

— Liên quan gì tới bệnh? — Cha ngạc nhiên, vẻ ngây ngô trở lại.

— Cha, bệnh của cha là do lâu không có phụ nữ gây ra! — Tôi ngập ngừng, lòng thấy kỳ kỳ nhưng phấn khích vì nói thật.

— Sao vậy? — Cha tò mò, mắt sáng lên.

Tôi mừng thầm, nói thẳng:

— Cha, vì cha không có phụ nữ lâu quá, trong người tích tụ lửa dục mạnh lắm. Không xả ra là dễ bị kích thích, thấy gái mặc sexy là “lên”. Phải xả mới hết!

— Thật vậy hả, A Khải? — Cha shock, giọng ngây ngô xen ngạc nhiên.

— Thật, bác sĩ nói thế mà! — Tôi phấn khích, lòng nhẹ nhõm vì cha tin.

— Sao lại thế được? — Cha lẩm bẩm, trầm tư, mặt nhăn nhó đầy đau khổ.

Tôi nhìn cha, thêm dầu vào lửa:

— Cha, không tìm vợ thì bệnh không chữa được, cha không khổ, không ngại sao? Bác sĩ bảo không xả là hại cơ thể. Phải tìm vợ thôi! — Giọng tôi phấn khích, mong cha đổi ý.

Cha nghĩ một lúc, thở dài:

— A Khải, cha nghĩ rồi, tìm vợ thì thôi. 60 tuổi, lấy vợ bị cười thối mũi. Không được thì cha về quê, ở một mình cho xong! — Giọng cha ngây ngô, đầy bất lực.

Tôi như rơi xuống hố băng, thất vọng:

— Cha, giờ xã hội, 70-80 tuổi lấy vợ đầy ra, cha mới 60, sao cứng đầu vậy? Cha không biết con lo cho cha thế nào sao? — Lòng tôi áy náy, phấn khích vì muốn thuyết phục cha.

Cha ngẩn ra, thở dài:

— A Khải, con muốn tìm bà thế nào cho cha?

— Cha, cha muốn kiểu gì, con tìm đúng kiểu đó! — Tôi mừng rỡ, thấy cha xuôi xuôi, lòng phấn khích bùng lên.

Cha cười khổ:

— Cha 60 rồi, đòi hỏi gì nữa? Tìm bà 60 tuổi, A Khải, nghĩ xem, bà đó còn làm ăn gì được? Đàn bà 60 hết hứng rồi. Cha tìm vợ là để xả lửa, bà 60 xài được không? Tìm trẻ thì cha không phải quan to hay đại gia, chỉ là nông dân già, gái trẻ nào thèm? Con tính sao nổi? — Giọng cha ngây ngô xen táo bạo, đầy thực tế.

Tôi ngớ người, cha nói đúng quá. Tìm bà 60 thì không còn sức, trẻ thì ai thèm cha? Nhưng bà 50 tuổi thì sao? Tôi nói ngay:

— Cha, 60 không được, trẻ không xong, con tìm bà 50 tuổi nhé! — Lòng phấn khích vì có ý tưởng mới.

Cha cười nhạt:

— A Khải, nói thật, “cái đó” của cha bự lắm, bà 50 cũng không chịu nổi đâu! Cha nghĩ rồi mà! — Giọng cha táo bạo, ngây ngô xen chút tự hào.

Tôi sững sờ, nhớ sáng nay thấy “lều” quần cha, bự thật. Tự nhiên tôi nghĩ, người ta bảo di truyền, sao cặc tôi không bự như cha? Nhưng bà 50 có chịu nổi không nhỉ? Hay hỏi Mộng Oánh, cô ấy là tiến sĩ, rành chuyện này. Lòng tôi phấn khích xen chút ngượng khi nghĩ đến việc hỏi vợ.

— Cha, chuyện này để sau bàn tiếp, gần trưa rồi, ra ngoài ăn đi, chiều con đi làm! — Tôi tạm gác, lòng áy náy vì chưa tìm được cách.

— Sao phải ra ngoài? Ăn ở nhà đi! — Cha tiếc tiền, giọng ngây ngô.

Tôi cười khổ:

— Con không biết nấu, cha!

Cha đứng dậy, vào bếp làm cơm, vẻ táo bạo trở lại, làm tôi vừa áy náy vừa cảm động vì sự chăm chỉ của ông.
 

vodanhlaotu

Yếu sinh lý
Chủ thớt
đang nhanh lên mày. đăng bằng file ấy chứ mày đăng kiểu này anh em đọc cũ bên thiên địa đến trước đoạn về quê rồi
Truyện này phải đọc từ từ, nó đéo vồ vập như truyện Việt đâu. Bọn Tàu nó lâu la rườm rà vcl, dịch mà phát nản luôn. Tao định để bán nhưng mấy thằng trả rẻ quá đéo bõ. Đăng dần cho chúng mày thẩm du trc vài phần
 

anhdadenviem

Yếu sinh lý
Bro, cho mình xin file epub được không. Công nhận truyện Tàu bọn nó rườm ra vcl. Đoạn về quê tình tiết thì hay vl, đọc rất nứng mỗi tội từ đoạn đấy thì phần địt nhau nó cứ bị cụt cụt thế đéo nào.
 

tailieu55

Yếu sinh lý
Ai chưa đọc bộ này thì nội dung không khác gì bộ cha con chung vợ trên truyensex đâu. Bộ này nhiều tên lắm, chỉ khác tên nhân vật và thay đổi một chút thôi.
 
Bên trên