• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Cạm bẫy ở Ngân hàng

Zealous

Yếu sinh lý
Cao to 1m8 vòng 1 vô địch mà ngồi lên dập như em V. trong truyện kia dập sếp thì sếp nào chịu thấu.
 

Nghiensex1

Yếu sinh lý
Đêm về nhà
Sau buổi chiều trong phòng làm việc của Chủ tịch, tôi rời ngân hàng với đôi chân nặng trĩu. Quần tất rách đã được thay bằng một đôi mới, nhưng cảm giác xáo trộn trong lòng tôi thì không thể che giấu. Tôi lái xe về nhà, cố gắng gột rửa hình ảnh của ông – bàn tay mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp, và những phút giây chớp nhoáng – khỏi tâm trí. Tôi tự nhủ phải trở lại là Vân của gia đình, là người vợ, người mẹ như trước đây, nhưng mỗi lần nhắm mắt, tôi lại thấy ông, không phải chồng mình.
Khi tôi mở cửa bước vào nhà, mùi thức ăn thoảng ra từ bếp. Chồng tôi, vẫn với dáng vẻ hiền lành quen thuộc, đang dọn bàn ăn. “Em về rồi à? Anh nấu món em thích đây,” anh cười, bước đến ôm tôi. Tôi gượng gạo đáp lại, cố gắng nở nụ cười, nhưng cơ thể tôi vẫn còn mang dư âm của buổi chiều – những vết hằn mờ trên da, cảm giác nóng rực mà Chủ tịch để lại. Con gái tôi chạy ra, ôm chân tôi: “Mẹ về rồi!” Tôi cúi xuống hôn con, lòng chợt thắt lại vì tội lỗi.
Bữa tối trôi qua trong yên bình, chồng tôi kể về ngày của anh, hỏi tôi về chuyến công tác, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa, tránh ánh mắt anh. Sau khi dọn dẹp, tôi tắm thật lâu, hy vọng nước nóng sẽ rửa trôi mọi thứ, nhưng nó chỉ làm tôi nhớ lại những lần ông chạm vào tôi. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ mỏng, chồng tôi đã nằm trên giường, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn tôi.
“Vân, em đẹp quá,” anh nói, giọng trầm ấm. Anh kéo tôi lại gần, tay anh vuốt ve vai tôi, rồi xuống lưng tôi. “Hôm nay anh nhớ em lắm. Mình… mình làm tình nhé?” Lời anh nhẹ nhàng, đầy yêu thương, nhưng tôi lại cảm thấy cơ thể mình cứng lại. Tôi muốn từ chối, muốn nói rằng tôi mệt, nhưng ánh mắt anh, sự chân thành của anh, khiến tôi không thể mở lời. Tôi gật đầu, dù trong lòng là một cơn bão mâu thuẫn.
Khi chồng tôi kéo tôi xuống giường, ánh mắt anh sáng lên với sự khao khát giản dị, quen thuộc. Anh hôn tôi, môi anh ấm áp và dịu dàng, lướt từ môi xuống cổ tôi, rồi tay anh vụng về kéo áo ngủ tôi trượt khỏi vai. Tôi nhắm mắt, cố gắng xóa đi hình ảnh Chủ tịch, cố gắng để mình thuộc về anh, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Anh đẩy tôi nằm xuống, tay anh run run cởi quần lót tôi, và khi anh chạm vào tôi, tôi cảm nhận được cơ thể mình khác lạ – ẩm ướt hơn, rộng rãi hơn, như thể những lần mãnh liệt với Chủ tịch đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.
Anh tiến vào tôi, chậm rãi và cẩn thận như mọi lần, nhưng ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy một luồng khoái cảm bất ngờ. Cơ thể tôi, sau những lần đắm đuối với ông, nhạy cảm hơn bao giờ hết. Lồn tôi ướt át, trơn tru, đón nhận anh dễ dàng, và mỗi lần anh đẩy vào, tôi cảm nhận được từng đợt sóng khoái lạc lan tỏa, mạnh mẽ hơn những gì tôi từng có với anh trước đây. Tôi rên lên, không kìm được, tiếng rên lớn hơn bình thường, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Anh ngẩng lên nhìn tôi, hơi thở gấp gáp: “Vân, em sao thế? Hôm nay em… em khác quá.”
Tôi giật mình, cố gắng che giấu bằng một nụ cười: “Em nhớ anh mà, nên thế thôi.” Nhưng anh khựng lại, động tác chậm dần, ánh mắt anh thoáng nghi ngờ. “Không, em… chỗ này của em khác khác,” anh nói, giọng ngập ngừng, tay anh chạm nhẹ vào tôi như để kiểm tra. Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, sợ hãi anh sẽ nhận ra điều gì đó, nhưng cơ thể tôi lại không nghe lời, vẫn đáp ứng mãnh liệt với từng cử động của anh. Nước từ tôi chảy ra nhiều hơn, thấm ướt ga giường, và tôi không thể ngăn mình cong người lên, rên rỉ vì khoái cảm.
Anh nhíu mày, nhưng rồi dường như bị cuốn theo phản ứng của tôi, anh đẩy mạnh hơn, nhanh hơn, như muốn khẳng định lại điều gì đó. “Em thích thế này đúng không?” anh hỏi, giọng pha chút gấp gáp. Tôi gật đầu, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ biết ôm lấy anh để che giấu sự thật. Khoái cảm đến từng đợt, mãnh liệt và sâu sắc, không chỉ vì anh, mà vì cơ thể tôi đã được đánh thức bởi những lần với Chủ tịch. Tôi cảm nhận được anh trong tôi, nhưng tâm trí tôi lại trôi về những cú thúc mạnh mẽ của ông, và điều đó đẩy tôi lên đỉnh nhanh hơn bao giờ hết.
Tôi hét lên, cơ thể co giật trong cơn cực khoái, nước mắt lăn dài vì vừa sung sướng. Anh cũng kết thúc ngay sau đó, thở hổn hển, ôm tôi chặt: “Hôm nay em tuyệt thật, Vân.” Nhưng khi anh nằm xuống bên tôi, tôi thấy anh nhìn tôi lâu hơn bình thường, ánh mắt thoáng chút băn khoăn. “Em ổn không? Anh thấy lạ lắm,” anh nói, giọng nhỏ. Tôi quay mặt đi, giả vờ mệt mỏi: “Em chỉ mệt thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Anh không hỏi thêm, chỉ ôm tôi vào lòng và chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi nằm đó, mắt mở to, cảm nhận cơ thể mình vẫn còn rung động từ khoái cảm vừa qua. Tôi biết, dù đêm nay tôi đã cho anh những gì anh muốn, anh đã bắt đầu nghi ngờ. Và tôi, dù đạt được khoái lạc mãnh liệt, lại càng chìm sâu hơn vào nỗi sợ hãi rằng bí mật của mình sẽ không thể giấu mãi.
Hayy
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chuỗi ngày chơi vơi và mối nguy mới
Những ngày sau đêm ấy, tôi sống trong một trạng thái lơ lửng kỳ lạ. Mỗi sáng thức dậy bên chồng, tôi cố gắng đóng vai một người vợ yêu thương, nhưng ánh mắt anh đôi lúc vẫn khiến tôi giật mình – như thể anh đang tìm kiếm điều gì đó mà tôi không dám đối diện. Ở ngân hàng, tôi và Chủ tịch vẫn tiếp tục những khoảnh khắc vụng trộm, dù ngắn ngủi, trong phòng làm việc hay những góc khuất sau giờ họp. Nhưng mỗi lần rời khỏi ông, tôi lại thấy mình trống rỗng hơn, như một kẻ nghiện không thể thoát khỏi liều thuốc mang tên ông.
Rồi một ngày, ngân hàng thông báo một đợt thay đổi lớn về mô hình nhân sự. Tin đồn lan nhanh, nhưng tôi không chuẩn bị tinh thần cho cú sốc thật sự: Chủ tịch sẽ chuyển công tác sang chi nhánh ở nước ngoài, một vị trí mới với tầm ảnh hưởng lớn hơn. Ngày ông gọi tôi lên phòng để thông báo, tôi đứng lặng, tay run run cầm cốc nước ông đưa. “Vân, đây là cơ hội lớn cho tôi,” ông nói, giọng bình thản, nhưng ánh mắt ông lại có gì đó xa cách. “Cô vẫn sẽ làm tốt ở đây, tôi tin thế.” Không một lời hứa hẹn, không một chút lưu luyến rõ ràng, như thể những tháng ngày đắm đuối giữa chúng tôi chỉ là một trò chơi thoáng qua.
Khi ông rời đi, tôi cảm thấy như mất đi một phần của chính mình. Không phải tình yêu – tôi biết rõ mình không yêu ông – mà là cảm giác bị bỏ lại, chơi vơi giữa lằn ranh của tội lỗi và trách nhiệm. Tôi nhìn chồng và con mỗi tối, lòng nặng trĩu vì biết mình không xứng đáng với họ, nhưng đồng thời, tôi khao khát sự kích thích mà ông đã mang lại. Ngân hàng vẫn vận hành, nhưng không khí trống trải, và tôi, như một con rối, chỉ biết làm việc để che giấu sự rối loạn trong lòng.
Rồi một mối nguy mới xuất hiện, lặng lẽ nhưng đầy đe dọa. Anh Hùng, trưởng phòng của tôi, một người đàn ông ngoài 40, luôn được biết đến với sự sắc sảo và tham vọng. Tôi từng nghe đồng nghiệp xì xào về cách anh ta đối xử với những nhân viên nữ trẻ – những lời mời ăn tối, những ánh mắt vượt quá mức đồng nghiệp. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành mục tiêu của anh ta, cho đến một buổi chiều, khi anh gọi tôi ở lại sau giờ làm để “trao đổi công việc”.
Căn phòng họp nhỏ chỉ có hai chúng tôi. Anh Hùng đóng cửa, ngồi xuống cạnh tôi, gần hơn mức cần thiết. “Vân, cô làm tốt lắm thời gian qua,” anh nói, giọng trơn tru, nhưng ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt tôi xuống cổ, rồi dừng lại ở đường cong của chiếc váy công sở tôi đang mặc. “Chủ tịch đi rồi, cô cần một người dẫn dắt mới, đúng không?” Anh cười, đặt tay lên vai tôi, ngón tay anh vuốt nhẹ như thể vô tình.
Tôi cứng người, tim đập nhanh vì một cảm giác quen thuộc – sự nguy hiểm mà tôi từng cảm nhận khi ở gần Chủ tịch, nhưng lần này, nó không đi kèm chút hấp dẫn nào, chỉ có sự bất an. “Em cảm ơn anh, nhưng em nghĩ em tự xoay xở được,” tôi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, đứng dậy để rời đi. Nhưng anh nắm tay tôi, kéo lại, giọng anh thấp xuống: “Đừng vội, Vân. Tôi biết cô không ngây thơ. Chúng ta có thể giúp nhau, cô hiểu ý tôi mà.”
Tôi giật tay ra, bước nhanh ra khỏi phòng, lòng hoảng loạn. Trên đường về nhà, tôi lái xe trong vô thức, đầu óc quay cuồng. Chủ tịch đã rời đi, để lại tôi với khoảng trống không thể lấp đầy, và giờ đây, anh Hùng xuất hiện, như một bóng tối mới đe dọa sự bình yên mong manh của tôi. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể thoát khỏi vòng xoáy này, hay tôi đã tự đẩy mình vào một con đường không lối thoát?
Đêm ấy, khi nằm bên chồng, tôi ôm anh thật chặt, như muốn níu giữ chút gì đó còn sót lại của chính mình. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, mối nguy từ anh Hùng chỉ là khởi đầu cho những sóng gió mới đang chờ đợi.
 
Bên trên