Đêm về nhà
Sau buổi chiều trong phòng làm việc của Chủ tịch, tôi rời ngân hàng với đôi chân nặng trĩu. Quần tất rách đã được thay bằng một đôi mới, nhưng cảm giác xáo trộn trong lòng tôi thì không thể che giấu. Tôi lái xe về nhà, cố gắng gột rửa hình ảnh của ông – bàn tay mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp, và những phút giây chớp nhoáng – khỏi tâm trí. Tôi tự nhủ phải trở lại là Vân của gia đình, là người vợ, người mẹ như trước đây, nhưng mỗi lần nhắm mắt, tôi lại thấy ông, không phải chồng mình.
Khi tôi mở cửa bước vào nhà, mùi thức ăn thoảng ra từ bếp. Chồng tôi, vẫn với dáng vẻ hiền lành quen thuộc, đang dọn bàn ăn. “Em về rồi à? Anh nấu món em thích đây,” anh cười, bước đến ôm tôi. Tôi gượng gạo đáp lại, cố gắng nở nụ cười, nhưng cơ thể tôi vẫn còn mang dư âm của buổi chiều – những vết hằn mờ trên da, cảm giác nóng rực mà Chủ tịch để lại. Con gái tôi chạy ra, ôm chân tôi: “Mẹ về rồi!” Tôi cúi xuống hôn con, lòng chợt thắt lại vì tội lỗi.
Bữa tối trôi qua trong yên bình, chồng tôi kể về ngày của anh, hỏi tôi về chuyến công tác, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa, tránh ánh mắt anh. Sau khi dọn dẹp, tôi tắm thật lâu, hy vọng nước nóng sẽ rửa trôi mọi thứ, nhưng nó chỉ làm tôi nhớ lại những lần ông chạm vào tôi. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ mỏng, chồng tôi đã nằm trên giường, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn tôi.
“Vân, em đẹp quá,” anh nói, giọng trầm ấm. Anh kéo tôi lại gần, tay anh vuốt ve vai tôi, rồi xuống lưng tôi. “Hôm nay anh nhớ em lắm. Mình… mình làm tình nhé?” Lời anh nhẹ nhàng, đầy yêu thương, nhưng tôi lại cảm thấy cơ thể mình cứng lại. Tôi muốn từ chối, muốn nói rằng tôi mệt, nhưng ánh mắt anh, sự chân thành của anh, khiến tôi không thể mở lời. Tôi gật đầu, dù trong lòng là một cơn bão mâu thuẫn.
Khi chồng tôi kéo tôi xuống giường, ánh mắt anh sáng lên với sự khao khát giản dị, quen thuộc. Anh hôn tôi, môi anh ấm áp và dịu dàng, lướt từ môi xuống cổ tôi, rồi tay anh vụng về kéo áo ngủ tôi trượt khỏi vai. Tôi nhắm mắt, cố gắng xóa đi hình ảnh Chủ tịch, cố gắng để mình thuộc về anh, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Anh đẩy tôi nằm xuống, tay anh run run cởi quần lót tôi, và khi anh chạm vào tôi, tôi cảm nhận được cơ thể mình khác lạ – ẩm ướt hơn, rộng rãi hơn, như thể những lần mãnh liệt với Chủ tịch đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.
Anh tiến vào tôi, chậm rãi và cẩn thận như mọi lần, nhưng ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy một luồng khoái cảm bất ngờ. Cơ thể tôi, sau những lần đắm đuối với ông, nhạy cảm hơn bao giờ hết. Lồn tôi ướt át, trơn tru, đón nhận anh dễ dàng, và mỗi lần anh đẩy vào, tôi cảm nhận được từng đợt sóng khoái lạc lan tỏa, mạnh mẽ hơn những gì tôi từng có với anh trước đây. Tôi rên lên, không kìm được, tiếng rên lớn hơn bình thường, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Anh ngẩng lên nhìn tôi, hơi thở gấp gáp: “Vân, em sao thế? Hôm nay em… em khác quá.”
Tôi giật mình, cố gắng che giấu bằng một nụ cười: “Em nhớ anh mà, nên thế thôi.” Nhưng anh khựng lại, động tác chậm dần, ánh mắt anh thoáng nghi ngờ. “Không, em… chỗ này của em khác khác,” anh nói, giọng ngập ngừng, tay anh chạm nhẹ vào tôi như để kiểm tra. Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, sợ hãi anh sẽ nhận ra điều gì đó, nhưng cơ thể tôi lại không nghe lời, vẫn đáp ứng mãnh liệt với từng cử động của anh. Nước từ tôi chảy ra nhiều hơn, thấm ướt ga giường, và tôi không thể ngăn mình cong người lên, rên rỉ vì khoái cảm.
Anh nhíu mày, nhưng rồi dường như bị cuốn theo phản ứng của tôi, anh đẩy mạnh hơn, nhanh hơn, như muốn khẳng định lại điều gì đó. “Em thích thế này đúng không?” anh hỏi, giọng pha chút gấp gáp. Tôi gật đầu, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ biết ôm lấy anh để che giấu sự thật. Khoái cảm đến từng đợt, mãnh liệt và sâu sắc, không chỉ vì anh, mà vì cơ thể tôi đã được đánh thức bởi những lần với Chủ tịch. Tôi cảm nhận được anh trong tôi, nhưng tâm trí tôi lại trôi về những cú thúc mạnh mẽ của ông, và điều đó đẩy tôi lên đỉnh nhanh hơn bao giờ hết.
Tôi hét lên, cơ thể co giật trong cơn cực khoái, nước mắt lăn dài vì vừa sung sướng. Anh cũng kết thúc ngay sau đó, thở hổn hển, ôm tôi chặt: “Hôm nay em tuyệt thật, Vân.” Nhưng khi anh nằm xuống bên tôi, tôi thấy anh nhìn tôi lâu hơn bình thường, ánh mắt thoáng chút băn khoăn. “Em ổn không? Anh thấy lạ lắm,” anh nói, giọng nhỏ. Tôi quay mặt đi, giả vờ mệt mỏi: “Em chỉ mệt thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Anh không hỏi thêm, chỉ ôm tôi vào lòng và chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi nằm đó, mắt mở to, cảm nhận cơ thể mình vẫn còn rung động từ khoái cảm vừa qua. Tôi biết, dù đêm nay tôi đã cho anh những gì anh muốn, anh đã bắt đầu nghi ngờ. Và tôi, dù đạt được khoái lạc mãnh liệt, lại càng chìm sâu hơn vào nỗi sợ hãi rằng bí mật của mình sẽ không thể giấu mãi.