• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Cạm bẫy ở Ngân hàng

xamvl1996

Yếu sinh lý
Tôi là Vân, năm nay vừa tròn 35 tuổi, làm việc ở một ngân hàng lớn đã gần chục năm. Công việc của tôi không chỉ xoay quanh những con số, bảng biểu mà còn là những buổi gặp gỡ, giao lưu với các sếp lớn, khách hàng quan trọng. Tôi tự hào vì mình không chỉ giỏi chuyên môn mà còn có duyên ăn nói, dáng vẻ ưa nhìn – điều mà đồng nghiệp thường trêu là “vũ khí bí mật” giúp tôi được chọn làm MC cho các sự kiện lớn của ngân hàng.
Những buổi tiệc ấy luôn rực rỡ ánh đèn, tiếng cười sang trọng và những cái bắt tay đầy ẩn ý. Tôi thích cảm giác đứng trên sân khấu, cầm micro, điều khiển không khí của hàng trăm con người phía dưới. Nhưng tôi không ngờ rằng, chính những khoảnh khắc ấy lại kéo tôi vào một câu chuyện mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy lòng mình bâng khuâng.
Chủ tịch của ngân hàng – người mà ai cũng kính nể – bắt đầu để ý đến tôi. Ông ấy là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, hơn tôi gần 20 tuổi. Lần đầu tiên ông khen tôi, tôi chỉ nghĩ đó là lời động viên xã giao: “Cô Vân hôm nay dẫn chương trình rất duyên dáng, ngân hàng chúng ta may mắn có người như cô.” Tôi cười, cảm ơn, rồi quên luôn. Nhưng những lần sau, ánh mắt ông nhìn tôi khác đi – sâu hơn, lâu hơn. Ông hay gọi tôi lên phòng làm việc để “trao đổi công việc”, dù những câu chuyện ấy thường chẳng liên quan gì đến nghiệp vụ ngân hàng. Có lần, ông còn tặng tôi một chiếc vòng tay nhỏ, bảo rằng “nhìn nó hợp với phong cách của cô.”
Tôi không ngây thơ đến mức không nhận ra ý đồ của ông. Nhưng tôi đã có gia đình. Chồng tôi là một kỹ sư, hiền lành, yêu thương vợ con. Chúng tôi cưới nhau được 7 năm, có một bé gái 5 tuổi xinh xắn. Cuộc sống của tôi không hoàn hảo, nhưng đủ đầy và bình yên. Tôi chưa từng nghĩ đến việc đánh đổi điều đó vì bất cứ thứ gì, dù là sự hào nhoáng hay lời đường mật từ một người đàn ông quyền lực.
Một buổi tối, sau gala cuối năm của ngân hàng, Chủ tịch mời tôi ở lại uống một ly rượu. Ông nói: “Vân, cô xứng đáng với nhiều hơn những gì cô đang có. Tôi có thể cho cô điều đó.” Lời nói của ông nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Tôi nhìn ông, mỉm cười, rồi đáp: “Cảm ơn anh, nhưng em nghĩ những gì em có bây giờ đã là quá đủ.” Tôi đứng dậy, chào ông, và rời đi mà không ngoảnh lại.
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Đêm ở Phú Yên
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi được cử đi công tác cùng Chủ tịch đến Phú Yên. Chuyến đi kéo dài ba ngày, mục đích là dự hội nghị khách hàng lớn và ký kết một số hợp đồng quan trọng. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ xem đó là một phần công việc. Nhưng khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Tuy Hòa, tôi nhận ra không khí giữa tôi và ông đã khác – như thể có một sợi dây vô hình kéo chúng tôi lại gần hơn.
Ngày đầu tiên trôi qua bận rộn với các cuộc họp, những cái bắt tay và nụ cười chuyên nghiệp. Đến tối, ngân hàng tổ chức tiệc chiêu đãi tại một khách sạn 5 sao ven biển. Bầu không khí sang trọng, tiếng sóng vỗ từ xa hòa lẫn với tiếng nhạc nhẹ nhàng. Tôi lại được giao vai trò MC, điều khiển buổi tiệc như mọi lần. Chủ tịch ngồi ở bàn VIP, ánh mắt ông thỉnh thoảng hướng về tôi, không rời. Tôi cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng tim tôi đập nhanh hơn bình thường.
Sau khi tiệc tan, ông mời tôi ở lại dùng một ly rượu. “Vân, hôm nay cô lại làm rất tốt. Tôi muốn cảm ơn cô,” ông nói, giọng trầm ấm. Tôi cười, nhận ly rượu từ tay ông. Chúng tôi ngồi ở quầy bar của khách sạn, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt ông, làm nổi bật những đường nét từng trải. Ông kể về những ngày đầu lập nghiệp, những khó khăn ông từng vượt qua để có được vị trí hôm nay. Tôi lắng nghe, bất giác bị cuốn vào câu chuyện của ông. Lần đầu tiên, tôi thấy ông không chỉ là một người sếp quyền lực, mà còn là một con người với những góc khuất rất đời.
Rượu làm không khí nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi cười nhiều hơn, những câu chuyện dần chuyển sang những điều cá nhân. Ông hỏi tôi về gia đình, về ước mơ ngày trẻ của tôi. Tôi kể, nhưng không hiểu sao lại né tránh nhắc đến chồng và con. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn quên đi thực tại, chỉ để tận hưởng cảm giác được lắng nghe, được thấu hiểu bởi một người như ông.
Rồi ông nắm tay tôi. Bàn tay ông ấm, mạnh mẽ, khác hẳn với cái nắm tay hiền lành của chồng tôi. Tôi không rút tay lại, dù biết mình nên làm thế. Ông nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, và thì thầm: “Vân, cô biết không, tôi chưa từng gặp ai như cô.” Tim tôi như ngừng đập. Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại, và trước khi tôi kịp suy nghĩ, môi ông đã chạm vào môi tôi.
Nụ hôn đầu tiên diễn ra trong căn phòng khách sạn sang trọng, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng sóng biển vọng vào từ ban công. Nó không vội vã, không mãnh liệt, mà chậm rãi, như thể cả hai đều đang dò xét cảm xúc của nhau. Tôi cảm nhận được vị rượu vang còn vương trên môi ông, hòa lẫn với một cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng. Nhưng tôi không đẩy ông ra. Trong khoảnh khắc ấy, tôi để mình rơi vào một thế giới khác – nơi không có gia đình, không có trách nhiệm, chỉ có tôi và ông.
Khi nụ hôn kết thúc, chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Ông vuốt nhẹ tóc tôi, nói: “Tôi không muốn cô hối hận vì điều này.” Tôi không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ, rồi đứng dậy rời khỏi phòng ông. Về phòng mình, tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, nhìn ra biển qua cửa kính. Nước mắt tôi rơi, không phải vì buồn, mà vì tôi không hiểu mình đang làm gì. Tôi yêu gia đình mình, nhưng tại sao tôi lại để chuyện này xảy ra?
Sáng hôm sau, tôi gặp lại ông trong buổi họp. Ông vẫn lịch sự, chuyên nghiệp như mọi ngày, nhưng ánh mắt ông nhìn tôi mang theo một điều gì đó không thể gọi tên. Tôi biết, sau đêm ấy, giữa chúng tôi đã có một bí mật không thể xóa nhòa. Và tôi cũng biết, tôi đang đứng trước một ngã rẽ mà chính mình chưa sẵn sàng đối mặt.
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Sáng sau nụ hôn
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cảm giác nặng nề trong đầu, không chỉ vì rượu vang đêm qua mà còn vì những gì đã xảy ra. Nụ hôn ấy như một giấc mơ, nhưng sự thật thì nó đã khắc sâu vào tâm trí tôi, không thể xóa nhòa. Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng toát của khách sạn, cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình. Chuông điện thoại reo lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Là tin nhắn từ Chủ tịch. “Chào buổi sáng, Vân. Hôm qua là một đêm đáng nhớ. Cô thế nào?” Kèm theo đó là một bức ảnh selfie ông chụp trong phòng khách sạn. Ông mặc áo sơ mi trắng, tóc còn hơi rối, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Nhìn bức ảnh, tôi bất giác mỉm cười, nhưng ngay sau đó là một cơn sóng tội lỗi dâng lên. Tôi chưa kịp trả lời thì tin nhắn thứ hai đến: “Lát nữa lên phòng tôi nhé? Tôi hơi mỏi vai sau hôm qua, cô massage cho tôi được không?”
Lời mời ấy làm tôi sững người. Nó không phải một câu hỏi công việc, không phải một lời xã giao, mà là một bước tiến xa hơn sau nụ hôn đêm qua. Tôi ngồi im, tay cầm điện thoại, lòng rối như tơ vò. Một phần trong tôi muốn từ chối, muốn giữ khoảng cách, quay về với ranh giới an toàn của một người phụ nữ đã có gia đình. Nhưng một phần khác – nhỏ bé, yếu đuối, và tò mò – lại bị cuốn hút bởi sự gần gũi mà ông mang lại.
Tôi nhắn lại, ngắn gọn: “Dạ, để em xem lịch họp đã, anh đợi em chút nhé.” Tôi cần thời gian để suy nghĩ, để tự thuyết phục mình rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng khi đứng trước gương, trang điểm để chuẩn bị cho ngày mới, tôi nhận ra mình đang cố gắng làm đẹp hơn bình thường. Tôi tự hỏi: “Mình đang làm gì vậy?”
Cuối cùng, sau buổi họp sáng, tôi quyết định lên phòng ông. Tôi tự nhủ rằng đó chỉ là một hành động thân thiện, rằng tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Khi gõ cửa phòng, ông mở cửa với nụ cười ấm áp, mời tôi vào. Căn phòng rộng rãi, mùi nước hoa thoang thoảng, và ánh nắng từ ban công chiếu vào làm mọi thứ trở nên dịu dàng hơn.
“Ngồi đi, Vân. Cô không cần căng thẳng thế đâu,” ông nói, chỉ vào chiếc sofa. Tôi ngồi xuống, tay đan vào nhau để giấu đi sự hồi hộp. Ông cởi áo khoác, chỉ còn chiếc sơ mi mỏng, rồi nằm xuống giường, quay lưng lại. “Vai tôi mỏi lắm, cô giúp tôi một chút nhé?” Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm nhận được sự chờ đợi trong đó.
Tôi đứng dậy, bước đến gần, đặt tay lên vai ông. Những động tác massage của tôi vụng về, không chuyên nghiệp, nhưng ông không phàn nàn. Thỉnh thoảng, ông khẽ thở dài, nói: “Cô làm tốt lắm, Vân. Tôi thích cảm giác này.” Tay tôi run nhẹ, không phải vì mỏi, mà vì sự gần gũi này đang vượt quá giới hạn tôi từng đặt ra. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông, và một lần nữa, tôi để mình trôi theo cảm xúc.
Sau khoảng 15 phút, ông ngồi dậy, nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống cạnh ông. “Cảm ơn cô,” ông nói, ánh mắt lại sâu thẳm như đêm qua. Tôi không biết phải đáp lại thế nào, chỉ im lặng. Rồi ông cúi xuống, định hôn tôi lần nữa. Lần này, tôi giật mình, đứng bật dậy. “Em… em xin lỗi, em phải đi họp chiều,” tôi nói nhanh, gần như chạy ra khỏi phòng mà không đợi ông trả lời.
Ra ngoài hành lang, tôi dựa vào tường, thở hổn hển. Trái tim tôi đập thình thịch, không phải vì vui, mà vì sợ. Tôi sợ mình sẽ không dừng lại được, sợ mình sẽ đánh mất tất cả chỉ vì một phút yếu lòng. Điện thoại trong túi rung lên, chắc là tin nhắn từ ông, nhưng tôi không dám mở ra xem. Tôi biết, nếu tiếp tục, tôi sẽ không còn là Vân của gia đình nữa.
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Đêm mặn nồng ở Phú Yên
Sau khi rời khỏi phòng ông vào buổi trưa, tôi cố gắng tập trung vào công việc, nhưng đầu óc tôi như một mớ hỗn độn. Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại thấy ánh mắt của ông, nụ cười của ông, và cả cái cách ông nắm tay tôi. Tôi tự nhủ phải giữ khoảng cách, phải trở về với thực tại, nhưng trái tim tôi dường như không chịu nghe lời.
Tối hôm đó, khi tôi vừa xong buổi họp cuối cùng, điện thoại lại rung lên. Tin nhắn từ ông: “Vân, tối nay tôi muốn mời cô đi ăn. Chỉ hai chúng ta thôi, được không?” Tôi đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, ngón tay lưỡng lự trên màn hình. Tôi biết nếu đồng ý, tôi sẽ bước qua một ranh giới không thể quay lại. Nhưng rồi, như bị một ma lực nào đó điều khiển, tôi nhắn: “Dạ, được ạ. Mấy giờ anh?”
Chúng tôi gặp nhau tại một nhà hàng hải sản ven biển. Bầu không khí ấm cúng, ánh đèn vàng nhạt và tiếng sóng vỗ đều đặn từ xa. Ông mặc áo sơ mi giản dị, trông trẻ trung hơn so với bộ vest thường ngày. Ông gọi món, rót rượu, và trò chuyện với tôi như thể chúng tôi đã thân thiết từ lâu. Tôi cười, đáp lại, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng là một cơn bão cảm xúc. Ông kể về những chuyến đi, những trải nghiệm, và thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi không thể rời mắt.
Sau bữa ăn, ông nói: “Vân, về phòng tôi một chút nhé? Tôi có chai rượu vang quý, muốn cùng cô thưởng thức.” Lời mời ấy nhẹ nhàng, nhưng tôi hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau nó. Tôi muốn từ chối, muốn đứng dậy và về phòng mình, nhưng đôi chân tôi lại không nghe lời. Tôi gật đầu, và chúng tôi cùng bước về khách sạn.
Khi cánh cửa phòng ông khép lại, không khí trở nên nặng nề hơn. Ông rót rượu, đưa tôi một ly, rồi ngồi xuống cạnh tôi trên sofa. Chúng tôi im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng sóng biển vọng vào từ ban công. Rồi ông đặt tay lên vai tôi, kéo tôi lại gần. “Vân, tôi không muốn ép cô. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về cô,” ông thì thầm. Lời nói ấy như giọt nước làm tràn ly, phá vỡ mọi phòng tuyến cuối cùng trong tôi.
Tôi không nhớ chính xác khoảnh khắc nào chúng tôi hôn nhau. Chỉ biết rằng, khi môi ông chạm vào môi tôi, tôi không còn chống cự nữa. Nụ hôn lần này mãnh liệt hơn đêm trước, như thể cả hai đều muốn trút bỏ mọi kìm nén. Tay ông ôm lấy tôi, và tôi, như một kẻ lạc lối, để mình rơi vào vòng tay ông. Chúng tôi ngã xuống giường, quần áo dần rời khỏi cơ thể...
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Cuộc gọi đầy cám dỗ
Trong căn phòng khách sạn, cơ thể tôi vẫn đang quấn lấy Chủ tịch, hơi thở chúng tôi hòa quyện trong không gian mờ ảo của ánh đèn vàng. Ông nằm dưới tôi, tay siết chặt hông tôi, dẫn dắt tôi qua từng nhịp điệu mãnh liệt. Tiếng rên nhẹ của tôi vang lên, dù tôi cố kìm nén, hòa cùng tiếng thở gấp của ông. Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên, màn hình sáng với tên chồng tôi – anh gọi FaceTime. Trái tim tôi thắt lại, nhưng tay tôi, như bị điều khiển bởi một lực vô hình, vẫn với lấy điện thoại và nhấn nút nghe.
Mặt chồng tôi hiện lên, đôi mắt anh hơi đỏ, nụ cười ngà say. “Anh vừa uống rượu với mấy thằng bạn, giờ nhớ em quá, Vân ơi,” anh nói, giọng trầm trầm, đầy cảm xúc. Tôi cố giữ điện thoại chỉ chiếu khuôn mặt mình, nhưng cơ thể tôi vẫn đang trong vòng tay Chủ tịch, vẫn bị cuốn theo nhịp điệu mà ông không hề dừng lại. “Anh nhớ em thật đấy,” anh tiếp tục, “nhớ cái cách em ôm anh, nhớ cả… cả lúc mình gần nhau.” Giọng anh nhỏ dần, ngập ngừng, rồi anh cười bẽn lẽn: “Em chat với anh một chút được không? Anh muốn… muốn làm tình với em qua điện thoại.”
Lời anh như một cú đánh vào tâm trí tôi. Tôi sững sờ, không biết phải đáp thế nào, trong khi Chủ tịch vẫn ở đó, vẫn cử động chậm rãi, ánh mắt ông nhìn tôi đầy thích thú. “Em… em đang nghỉ ngơi, anh,” tôi lắp bắp, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng một tiếng rên nhỏ thoát ra khi ông bất ngờ đẩy mạnh hơn. Chồng tôi nhíu mày: “Em sao thế? Nghe giọng lạ lắm.” Tôi cắn môi, giả vờ ho để che giấu: “Em hơi mệt thôi, chắc tại công việc.”
Nhưng anh không dừng lại. “Vân, anh nhớ em thật mà. Em quay camera xuống chút đi, để anh nhìn em, anh muốn thấy em,” anh nài nỉ, giọng say mềm. Tôi hoảng loạn, tay run run giữ chặt điện thoại, không dám để anh thấy cảnh tượng thật sự. Chủ tịch, như thể cố tình trêu đùa, thì thầm vào tai tôi: “Cô định làm sao đây?” rồi ông cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ tôi, khiến tôi suýt đánh rơi điện thoại. Tiếng rên của tôi lại bật ra, dù rất khẽ, và tôi vội bịt miệng bằng tay còn lại.
“Em ho à? Em ổn không?” chồng tôi lo lắng hỏi. “Ừ, em… em bị sặc chút thôi,” tôi nói dối, mắt nhòa đi vì xấu hổ. Nhưng anh vẫn không nghi ngờ, vẫn tiếp tục: “Vân, em cởi áo ra chút đi, anh muốn thấy em, anh nhớ lắm.” Lời anh làm tôi chết lặng. Trong khi chồng tôi đang say và khao khát tôi qua màn hình, tôi lại đang ở đây, trong vòng tay một người đàn ông khác, để mặc ông chiếm lấy cơ thể mình.
Chủ tịch mỉm cười, tay ông lướt qua lưng tôi, như thể thách thức tôi tiếp tục cuộc gọi. Tôi không chịu nổi nữa, vội nói: “Anh, em mệt quá, để mai em gọi lại nhé,” rồi tắt máy trước khi anh kịp phản ứng. Điện thoại rơi xuống giường, và tôi quay sang ông, vừa giận vừa bất lực. “Sao anh không dừng lại?” tôi thì thào, nước mắt lăn dài. Ông kéo tôi lại gần, hôn lên trán tôi: “Vì tôi không muốn mất cô, dù chỉ một giây.” Và rồi, ông tiếp tục, đưa tôi trở lại cơn sóng đam mê, trong khi hình ảnh chồng tôi vẫn ám ảnh trong tâm trí.
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Cuộc gọi không thể từ chối
Sau khi tôi tắt máy, căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của tôi và Chủ tịch. Ông vẫn ở đó, phía dưới tôi, không hề dừng lại, mỗi cử động của ông như một lời thúc giục tôi tiếp tục chìm sâu vào cơn mê đắm. Tôi chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì điện thoại lại rung lên lần nữa. Màn hình sáng, vẫn là chồng tôi, vẫn là FaceTime. Tôi định mặc kệ, nhưng ông khẽ thì thầm vào tai tôi: “Nghe đi, Vân. Đừng để anh ấy nghi ngờ.” Giọng ông vừa dịu dàng vừa khiêu khích, tay ông siết chặt hông tôi, đẩy mạnh hơn, khiến tôi không thể suy nghĩ rõ ràng.
Tôi run rẩy nhấn nút nghe. Mặt chồng tôi hiện lên, đôi mắt anh đỏ hoe vì rượu, giọng anh gần như van nài: “Vân, sao em tắt máy? Anh nhớ em quá, em đừng giận anh nhé. Anh chỉ muốn thấy em, muốn gần em một chút thôi.” Anh cười ngượng, rồi nhỏ giọng: “Em làm tình với anh qua màn hình đi, anh thèm em lắm.” Lời anh làm tôi nghẹn lại, nhưng cơ thể tôi vẫn đang bị cuốn theo nhịp điệu của Chủ tịch, mỗi cú thúc của ông khiến tôi phải cắn môi để kìm tiếng rên.
“Anh… anh say rồi, ngủ đi,” tôi nói, giọng đứt quãng, cố giữ khuôn mặt bình thản trên màn hình. Nhưng anh lắc đầu: “Không, anh tỉnh mà. Em cởi áo ra đi, để anh nhìn em, anh nhớ em thật đấy.” Tôi liếc xuống, thấy ánh mắt Chủ tịch đang nhìn tôi, nụ cười nửa miệng như thách thức. Ông đẩy mạnh hơn, như thể cố tình làm tôi mất kiểm soát, và một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi tôi trước khi tôi kịp ngăn lại.
Khi chồng tôi vẫn đang say sưa qua màn hình, giọng anh ngập trong men rượu và khao khát, tôi đặt điện thoại lên bàn, góc quay chỉ chiếu từ vai tôi trở lên. Tôi cởi áo ngoài, để lộ chiếc áo lót ren mỏng manh, và chồng tôi reo lên: “Vân, em đẹp quá, anh nhớ em lắm.” Anh cởi áo của mình, đôi tay vụng về vì say, thì thào: “Em làm đi, như mọi lần ấy, anh muốn thấy em rên vì anh.” Tôi mỉm cười gượng gạo, nhưng bên dưới, Chủ tịch không hề dừng lại, ông đẩy mạnh hơn, mỗi cú thúc như một làn sóng đánh vào cơ thể tôi, khiến tôi phải cắn môi để kìm nén.
Ông nằm dưới tôi, cơ thể rắn chắc, từng cơ bắp căng lên dưới làn da ấm nóng. Tay ông siết chặt hông tôi, kéo tôi xuống sát hơn, như muốn hòa tan tôi vào ông. Mỗi lần ông đẩy lên, tôi cảm nhận được sức mạnh của ông, sự từng trải trong từng động tác, và tôi, như một con thuyền lạc sóng, không thể chống cự. Tiếng rên của tôi bật ra, dù rất khẽ, hòa lẫn với nhịp thở gấp gáp của ông. Ông cúi xuống, môi ông lướt qua ngực tôi, cắn nhẹ qua lớp ren, khiến tôi giật mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng.
“Vân, em rên to lên đi, anh thích nghe thế,” chồng tôi nói qua màn hình, hoàn toàn không biết rằng những âm thanh ấy không dành cho anh. Tôi nhắm mắt, giả vờ đáp lại anh, nhưng thật ra, tôi đang chìm trong khoái cảm mà Chủ tịch mang lại. Ông đẩy nhanh hơn, sâu hơn, tay ông luồn xuống, chạm vào điểm nhạy cảm nhất của tôi, xoa nhẹ rồi mạnh dần, khiến tôi run lên từng đợt. “Cô thích thế này, đúng không?” ông thì thầm vào tai tôi, giọng trầm khàn, đầy quyền lực, và tôi chỉ biết gật đầu, không thể nói thành lời.
Cơ thể tôi nóng rực, từng tế bào như bùng nổ dưới tay ông. Tôi cảm nhận được ông trong tôi, mạnh mẽ và dứt khoát, mỗi cú thúc như đẩy tôi lên một đỉnh cao mới. Tôi rên lớn hơn, không còn kìm nén được, và chồng tôi cười thỏa mãn: “Đúng rồi, Vân, em làm anh điên mất.” Nhưng tôi không nghe anh nữa, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn tiếng thở của ông, mùi nước hoa thoang thoảng trên da ông, và cảm giác cơ thể tôi tan chảy trong ông.
Chủ tịch kéo tôi xuống, hôn tôi mãnh liệt, lưỡi ông quấn lấy tôi, trong khi tay ông vẫn không ngừng kích thích tôi. Tôi ôm lấy ông, móng tay cào nhẹ lên lưng ông, cơ thể tôi cong lên vì khoái cảm cực độ. Ông đẩy mạnh hơn nữa, nhịp điệu đều đặn nhưng đầy sức mạnh, và tôi cảm thấy mình sắp vỡ òa. “Cô đẹp quá, Vân,” ông thì thầm, rồi ông cắn nhẹ vào vai tôi, đẩy tôi qua giới hạn cuối cùng. Tôi hét lên, một tiếng rên dài, cơ thể co giật trong cơn sóng khoái lạc, và ông, cảm nhận được tôi, cũng đạt đến đỉnh, hơi thở ông gầm lên bên tai tôi.
Khi tôi mở mắt, chồng tôi vẫn đang nói gì đó qua màn hình, giọng anh mơ màng: “Em tuyệt quá, anh yêu em.” Tôi thở hổn hển, cố lấy lại bình tĩnh, trong khi Chủ tịch mỉm cười, vuốt tóc tôi, thì thầm: “Cô làm tốt lắm.” Tôi tắt máy, không để anh nói thêm, và ngã xuống giường, cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn rạo rực. Ông kéo tôi vào lòng, hôn lên trán tôi, và tôi biết, tôi đã hoàn toàn thuộc về ông trong khoảnh khắc ấy.
 

xamvl1996

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Những khoảnh khắc vụng trộm
Sau đêm ở Phú Yên, tôi trở về cuộc sống thường nhật, nhưng mọi thứ đã không còn như trước. Hình ảnh Chủ tịch, hơi thở của ông, và những cảm giác mãnh liệt ấy cứ ám ảnh tôi. Tôi cố gắng giữ khoảng cách, nhưng ông không để tôi thoát. Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, chớp nhoáng giữa chúng tôi bắt đầu diễn ra, như một thói quen không thể cưỡng lại, và mỗi lần, tôi lại rơi sâu hơn vào vòng xoáy tội lỗi.
Một buổi chiều, tôi được gọi lên phòng làm việc của ông để “bàn về dự án mới”. Cánh cửa vừa khép lại, ông đã bước đến gần, không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt cháy bỏng. “Vân, tôi không chịu nổi khi cô ở gần mà không chạm vào cô,” ông nói, giọng trầm khàn. Tôi chưa kịp phản ứng, ông đã đẩy tôi tựa vào bàn làm việc, tay ông luồn xuống váy tôi. Với một động tác nhanh gọn, ông xé toạc đôi quần tất mỏng manh tôi đang mặc, tiếng vải rách vang lên trong không gian yên tĩnh của căn phòng. Tôi giật mình, định lên tiếng, nhưng ông đã xoay tôi lại, ép tôi cúi xuống bàn, tay ông giữ chặt hông tôi.
Tôi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của ông sau gáy, rồi ông tiến vào từ phía sau, mạnh mẽ và dứt khoát. Không có màn dạo đầu, không có lời ngọt ngào, chỉ có sự chiếm hữu thuần túy. Bàn tay ông siết chặt, đẩy tôi vào nhịp điệu gấp gáp, và tôi, dù biết đây là sai trái, vẫn không thể ngăn cơ thể mình đáp lại. Tiếng rên của tôi bị kìm nén, chỉ thoát ra thành những hơi thở đứt quãng, hòa cùng tiếng va chạm của cơ thể chúng tôi. Căn phòng sang trọng, với bàn gỗ mahogany và những bức tranh treo tường, trở thành chứng nhân cho khoảnh khắc vụng trộm này.
Ông đẩy nhanh hơn, mỗi cú thúc như muốn trút hết khao khát mà ông đã kìm nén. Tay ông luồn lên, kéo áo tôi xuống, chạm vào ngực tôi qua lớp áo lót, xoa nắn mạnh mẽ khiến tôi run lên. “Cô là của tôi, Vân,” ông thì thầm, giọng đầy quyền lực, và tôi, trong cơn mê muội, chỉ biết gật đầu. Khoái cảm đến nhanh, mãnh liệt, không kéo dài như đêm ở Phú Yên, nhưng đủ để khiến tôi ngã khuỵu nếu không có bàn làm việc đỡ lấy. Ông kết thúc trong im lặng, hơi thở gấp gáp bên tai tôi, rồi buông tôi ra, chỉnh lại vest như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi đứng dậy, váy xộc xệch, quần tất rách nằm dưới sàn. Ông nhìn tôi, mỉm cười: “Cô nên thay cái mới trước khi ra ngoài.” Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhặt mảnh vải rách, lòng ngập trong hỗn loạn. Những cuộc làm tình chớp nhoáng như thế này tiếp diễn nhiều lần sau đó – trong phòng họp sau giờ làm, trong xe hơi khi ông đưa tôi về, hay thậm chí trong nhà vệ sinh sang trọng của một buổi tiệc ngân hàng. Mỗi lần, ông đều tìm cách kéo tôi vào, và tôi, dù biết mình đang đánh mất bản thân, vẫn không thể nói không.
 
Bên trên