Tôi là Vân, năm nay vừa tròn 35 tuổi, làm việc ở một ngân hàng lớn đã gần chục năm. Công việc của tôi không chỉ xoay quanh những con số, bảng biểu mà còn là những buổi gặp gỡ, giao lưu với các sếp lớn, khách hàng quan trọng. Tôi tự hào vì mình không chỉ giỏi chuyên môn mà còn có duyên ăn nói, dáng vẻ ưa nhìn – điều mà đồng nghiệp thường trêu là “vũ khí bí mật” giúp tôi được chọn làm MC cho các sự kiện lớn của ngân hàng.
Những buổi tiệc ấy luôn rực rỡ ánh đèn, tiếng cười sang trọng và những cái bắt tay đầy ẩn ý. Tôi thích cảm giác đứng trên sân khấu, cầm micro, điều khiển không khí của hàng trăm con người phía dưới. Nhưng tôi không ngờ rằng, chính những khoảnh khắc ấy lại kéo tôi vào một câu chuyện mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy lòng mình bâng khuâng.
Chủ tịch của ngân hàng – người mà ai cũng kính nể – bắt đầu để ý đến tôi. Ông ấy là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, hơn tôi gần 20 tuổi. Lần đầu tiên ông khen tôi, tôi chỉ nghĩ đó là lời động viên xã giao: “Cô Vân hôm nay dẫn chương trình rất duyên dáng, ngân hàng chúng ta may mắn có người như cô.” Tôi cười, cảm ơn, rồi quên luôn. Nhưng những lần sau, ánh mắt ông nhìn tôi khác đi – sâu hơn, lâu hơn. Ông hay gọi tôi lên phòng làm việc để “trao đổi công việc”, dù những câu chuyện ấy thường chẳng liên quan gì đến nghiệp vụ ngân hàng. Có lần, ông còn tặng tôi một chiếc vòng tay nhỏ, bảo rằng “nhìn nó hợp với phong cách của cô.”
Tôi không ngây thơ đến mức không nhận ra ý đồ của ông. Nhưng tôi đã có gia đình. Chồng tôi là một kỹ sư, hiền lành, yêu thương vợ con. Chúng tôi cưới nhau được 7 năm, có một bé gái 5 tuổi xinh xắn. Cuộc sống của tôi không hoàn hảo, nhưng đủ đầy và bình yên. Tôi chưa từng nghĩ đến việc đánh đổi điều đó vì bất cứ thứ gì, dù là sự hào nhoáng hay lời đường mật từ một người đàn ông quyền lực.
Một buổi tối, sau gala cuối năm của ngân hàng, Chủ tịch mời tôi ở lại uống một ly rượu. Ông nói: “Vân, cô xứng đáng với nhiều hơn những gì cô đang có. Tôi có thể cho cô điều đó.” Lời nói của ông nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Tôi nhìn ông, mỉm cười, rồi đáp: “Cảm ơn anh, nhưng em nghĩ những gì em có bây giờ đã là quá đủ.” Tôi đứng dậy, chào ông, và rời đi mà không ngoảnh lại.
Những buổi tiệc ấy luôn rực rỡ ánh đèn, tiếng cười sang trọng và những cái bắt tay đầy ẩn ý. Tôi thích cảm giác đứng trên sân khấu, cầm micro, điều khiển không khí của hàng trăm con người phía dưới. Nhưng tôi không ngờ rằng, chính những khoảnh khắc ấy lại kéo tôi vào một câu chuyện mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy lòng mình bâng khuâng.
Chủ tịch của ngân hàng – người mà ai cũng kính nể – bắt đầu để ý đến tôi. Ông ấy là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, hơn tôi gần 20 tuổi. Lần đầu tiên ông khen tôi, tôi chỉ nghĩ đó là lời động viên xã giao: “Cô Vân hôm nay dẫn chương trình rất duyên dáng, ngân hàng chúng ta may mắn có người như cô.” Tôi cười, cảm ơn, rồi quên luôn. Nhưng những lần sau, ánh mắt ông nhìn tôi khác đi – sâu hơn, lâu hơn. Ông hay gọi tôi lên phòng làm việc để “trao đổi công việc”, dù những câu chuyện ấy thường chẳng liên quan gì đến nghiệp vụ ngân hàng. Có lần, ông còn tặng tôi một chiếc vòng tay nhỏ, bảo rằng “nhìn nó hợp với phong cách của cô.”
Tôi không ngây thơ đến mức không nhận ra ý đồ của ông. Nhưng tôi đã có gia đình. Chồng tôi là một kỹ sư, hiền lành, yêu thương vợ con. Chúng tôi cưới nhau được 7 năm, có một bé gái 5 tuổi xinh xắn. Cuộc sống của tôi không hoàn hảo, nhưng đủ đầy và bình yên. Tôi chưa từng nghĩ đến việc đánh đổi điều đó vì bất cứ thứ gì, dù là sự hào nhoáng hay lời đường mật từ một người đàn ông quyền lực.
Một buổi tối, sau gala cuối năm của ngân hàng, Chủ tịch mời tôi ở lại uống một ly rượu. Ông nói: “Vân, cô xứng đáng với nhiều hơn những gì cô đang có. Tôi có thể cho cô điều đó.” Lời nói của ông nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Tôi nhìn ông, mỉm cười, rồi đáp: “Cảm ơn anh, nhưng em nghĩ những gì em có bây giờ đã là quá đủ.” Tôi đứng dậy, chào ông, và rời đi mà không ngoảnh lại.