• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 115 Xem phim

Rạp phim chật kín, từng hàng ghế đầy người, tiếng xì xào dần lắng xuống khi ánh sáng mờ đi, nhường chỗ cho màn hình lớn phía trước. Sức hút của bộ phim drama tình cảm này lan tỏa, kéo mọi người vào không gian của những câu chuyện tình yêu đầy sóng gió. Linh, ánh mắt lấp lánh phấn khích, kéo tay Nam nhanh chóng len qua đám đông để đến góc ghế couple cuối rạp. Ghế đôi rộng rãi, đệm mềm mại, được thiết kế cho những cặp tình nhân, khiến Linh không giấu nổi sự thích thú. Cô ngồi xuống, váy ngắn bó sát hơi xê dịch, để lộ cặp đùi thon trắng hồng, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng hờ hững khẽ lay động khi cô nghiêng người. “Trời ơi, ghế couple xịn ghê, anh Nam! Xem phim thế này đúng chuẩn luôn!” Linh nói, giọng trong trẻo, nụ cười rạng rỡ như cô gái đang sống trong giấc mơ hẹn hò. Cô liếc Nam, ánh mắt long lanh, lòng rạo rực vì được ngồi sát anh, như thể cả thế giới chỉ còn hai người.

Màn hình sáng lên với đoạn quảng cáo, bất ngờ hiện ra trailer một bộ phim kinh dị sắp chiếu – tiếng rít ghê rợn, bóng đen lướt qua, và gương mặt ma quái lóe lên. Linh giật mình, hét khẽ, bất giác ôm chặt tay Nam, cơ thể cô ép sát anh. Bộ ngực cô, mềm mại và căng mọng sau lớp áo ống mỏng, áp vào cánh tay anh, khiến Nam khựng lại, cảm nhận rõ sự ấm áp và đàn hồi. Anh nhìn cô, nụ cười cong lên, giọng trêu đùa. “Sao, mới quảng cáo mà đã sợ? Phim kinh dị anh rủ em không chịu, giờ run rồi hả?”


Linh chu môi, má đỏ ửng, vẫn ôm tay anh, giọng giả bộ giận. “Tại nó bất ngờ chứ bộ! Anh đừng cười, em sợ ma thật mà! Mà… anh ngồi đây, em bớt sợ rồi.” Cô ngẩng lên, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tin cậy, như thể Nam là chỗ dựa duy nhất trong bóng tối rạp phim.

Nam bật cười khàn, cảm nhận bộ ngực cô vẫn ép vào tay mình, nhưng anh không nói thêm, chỉ vỗ nhẹ tay cô. “Yên tâm, có anh đây, ma quỷ nào dám lại gần.” Anh nói, giọng trầm, ánh mắt ấm áp hơn thường ngày. Trong lòng anh, sự hồn nhiên của Linh như làn gió mát, làm dịu đi phần con thú săn mồi luôn rình rập. Anh thích cảm giác này, không cần toan tính, chỉ cần ngồi đây, bên cô.

Bộ phim bắt đầu, ánh sáng từ màn hình hắt lên, chiếu sáng những gương mặt chăm chú trong rạp. Cốt truyện mở ra với tình yêu đầy trắc trở giữa hai nhân vật chính, và không gian im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng thoại trên phim và tiếng nhạc nền dìu dặt. Nam ngồi đó, lưng tựa ghế, mắt lướt qua màn hình, nhưng anh không cần tập trung cũng hiểu cốt truyện – những hiểu lầm, cãi vã, và tình yêu bất chấp. Với anh, sự trải đời đã dạy anh nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào. Những gì anh đã sống – những lần săn mồi, những đêm dục vọng, những khoảnh khắc kiểm soát như với Phương – nếu viết thành phim, chắc chắn sẽ đậm chất drama, vượt xa bộ phim đang chiếu. Nhưng anh không muốn nghĩ đến điều đó, không muốn mang bóng tối của mình vào khoảnh khắc này. Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn Linh.

Linh ngồi cạnh, hoàn toàn chìm vào bộ phim. Ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt lấp lánh, môi hồng khẽ mím khi hồi hộp, và vài lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán. Chiếc áo ống đen ôm sát, tôn lên bộ ngực tròn trịa rung nhẹ mỗi khi cô cử động, và chân váy ngắn để lộ cặp đùi mịn màng, như bức tranh sống động trong bóng tối. Cô đẹp, không phải vẻ đẹp kiêu kỳ như Phương, mà là vẻ đẹp trong trẻo, hồn nhiên, như ánh nắng giữa đêm đen. Thỉnh thoảng, đến đoạn cao trào, Linh vô thức bấm mạnh vào tay Nam, móng tay cô cắm nhẹ vào da anh, như thể cô đang sống cùng nhân vật. Có lúc, cô rơm rớm nước mắt khi nhân vật chính chia tay, ánh mắt long lanh, mũi khẽ sụt sịt. Rồi có lúc, cô bật cười thành tiếng khi hai nhân vật làm hòa, tiếng cười trong trẻo vang lên, khiến vài người quay lại nhìn. Linh, với đủ cung bậc cảm xúc, như một cô gái đang sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.

Cảnh cuối bộ phim đến, hai nhân vật chính hòa giải, trao nhau nụ hôn say đắm dưới ánh hoàng hôn. Linh bất giác nắm tay Nam chặt hơn, một tay ôm ngực, như xúc động trước khoảnh khắc ấy. Mắt cô long lanh, môi khẽ mỉm cười, như thể cô đang mơ mình là nhân vật nữ chính. Nam nhìn cô, nụ cười anh ấm áp, không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình. *Linh, dễ thương thật.* Anh nghĩ, lòng anh rung động, không phải dục vọng, mà là thứ gì đó trong trẻo, như lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy mình có thể là một người khác, tốt hơn.

e6e78580d8b4071c78b3c580b5341391.jpg


Nam khẽ cười, nhịp tim bỗng rung động, một cảm giác lạ lẫm nhưng chân thật, như thể Linh đang mở ra một cánh cửa mà anh đã khóa chặt từ lâu.

Bộ phim kết thúc, màn hình tối dần, ánh sáng trong rạp từ từ sáng lên, kéo mọi người trở về thực tại. Linh ngồi trên ghế couple, ánh mắt lấp lánh còn vương chút xúc động từ nụ hôn cuối phim. Cô khẽ liếc Nam, lòng tiếc nuối khi bộ phim đã hết, và tiếc hơn khi phải rời khỏi ghế đôi, nơi cô được ngồi sát anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô đứng dậy, váy ngắn bó sát khẽ xê dịch, để lộ cặp đùi thon, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng lay nhẹ trong không khí mát lạnh của rạp. Nam đứng bên, dáng cao lớn trong áo polo xanh đậm, nụ cười hiền lành vẫn đọng trên môi, khiến Linh không muốn rời mắt.

Hai người bước ra sảnh chờ, không gian rộng lớn với ánh đèn neon rực rỡ và mùi bắp rang bơ thoảng trong không khí. Đám đông tản ra, tiếng nói cười rôm rả, nhưng Linh chỉ chú ý đến Nam. Anh giơ tay lên, chỉ vào những dấu móng tay đỏ hằn trên da, giọng trêu đùa. “Nhìn nè, Linh, em bấm tay anh thành ra thế này. Xem phim mà như đánh nhau, đau muốn chết!”

Linh giật mình, má đỏ ửng, che miệng xấu hổ. “Trời, em xin lỗi, em không biết luôn! Tại… tại phim hồi hộp quá, em bấm vô thức thôi!” Cô cúi đầu, ánh mắt long lanh, vừa ngại vừa buồn cười, tay khẽ chạm vào dấu đỏ trên tay anh như muốn xoa dịu.


Nam bật cười khàn, lắc đầu. “Thôi, tha cho anh, lần sau nhẹ tay chút, không anh trả thù đó.” Anh nháy mắt, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt anh dịu dàng, như đang tận hưởng sự hồn nhiên của cô.

Linh mỉm cười, nghiêng đầu, giọng trong trẻo. “Vậy để em mời anh uống nước, đền cho anh nha! Gần đây có quán ven bờ sông, mát mẻ lắm, đi không?” Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, như muốn kéo dài khoảnh khắc này.

Nam gật đầu, nụ cười không rời môi. “Được, dẫn anh đi. Mà chọn chỗ ngon chút, đừng để anh thất vọng.” Anh nói, giọng trầm, bước theo Linh ra khỏi rạp.

Họ đến một quán nước nhỏ ven bờ sông, nơi những chiếc bàn gỗ được xếp dọc lối đi, gió mát lành thổi qua, mang theo hương sông dịu nhẹ. Ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng đối diện phản chiếu trên mặt nước, như những viên ngọc lấp lánh vỡ vụn, hòa quyện với ánh đèn vàng từ quán, tạo nên bức tranh đêm lung linh, lãng mạn. Linh chọn một bàn gần mép nước, ngồi xuống, váy ngắn khẽ lay, ánh sáng hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt long lanh và môi hồng.

Nam ngồi đối diện, gọi món với giọng trầm trầm. “Cho anh cà phê đen, không đường.” Anh nhìn Linh, nụ cười nhẹ.

Linh chu môi, giọng trêu. “Sao tối rồi anh còn uống cà phê đen? Mất ngủ thì sao? Uống trà sữa với em đi, ngon hơn!”

Nam bật cười, lắc đầu. “Cà phê đen giúp anh tập trung hơn. Với lại, vị đắng của nó anh thích, giống cuộc sống ấy.” Giọng anh trầm, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn chứa những câu chuyện mà Linh chưa từng biết.

Linh gật gù, gọi một ly trà sữa cho mình, rồi cả hai im lặng, ngắm bờ sông lấp lánh. Ánh sáng từ tòa nhà cao tầng nhảy múa trên mặt nước, như những giấc mơ trôi nổi, đẹp nhưng mong manh. Linh khẽ liếc Nam, nhìn anh nhấp ngụm cà phê, ánh mắt anh trầm tư, khuôn mặt góc cạnh nam tính, lông mày rậm và đôi môi khẽ mím, toát ra sức hút mà cô không cưỡng nổi. *Anh Nam đúng gu mình thật, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.* Cô nghĩ, lòng rạo rực, như cô gái đang lạc trong tình yêu đầu đời. Anh là người cô ngưỡng mộ, người khiến cô cảm thấy an toàn, dù cô biết anh từng làm cô sợ.


Nam quay sang, bắt gặp ánh mắt Linh, nụ cười anh cong lên, giọng đùa cợt, giả bộ đê tiện. “Nhìn gì mà như nuốt người ta vậy? Hay đang nhớ lại nụ hôn trên phim kia, để tý anh thực hành nhé?”


Linh bất giác đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ xíu, ngại ngùng. “Gì mà thực hành… Dù gì… người ta cũng cho hôn rồi mà.” Cô nói, ánh mắt lấp lánh, vừa xấu hổ vừa khao khát. Không phải khao khát tình dục, mà là sự ấm áp, sự quan tâm của Nam – điều cô cảm nhận rõ ràng tối nay, khi anh dịu dàng, hiền hậu, khác hẳn kẻ săn mồi từng khiến cô run rẩy. Cô muốn anh như thế này mãi, muốn anh là người cô có thể dựa vào, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Nam bật cười lớn, lắc đầu, nhưng ánh mắt anh ấm áp, không có chút toan tính. “Nói gì mà bạo thế? Thôi, uống đi, không anh thực hành thật giờ.” Anh nháy mắt, nhấp thêm ngụm cà phê, cảm nhận vị đắng lan tỏa, nhưng lòng anh nhẹ nhõm, như đang trôi theo dòng sông trước mặt.

Linh ngồi đó, ánh mắt lấp lánh, lòng ấm áp, nhưng rồi cô nhớ đến những lời căn dặn của Phương – “Đừng gần gũi Nam quá, anh ta không đơn giản đâu.” Lời nói ấy như mũi kim chích vào lòng cô, khiến cô khựng lại. Nhưng nhìn Nam, nhìn nụ cười hiền lành, ánh mắt dịu dàng của anh tối nay, cô tin lựa chọn của mình là đúng. *Anh Nam không phải người xấu, chị Phương không hiểu anh ấy thôi.* Cô nghĩ, lòng kiên định. Cô muốn tin vào Nam, tin vào sự ấm áp anh mang lại, dù sâu trong lòng, cô vẫn sợ một phần con người anh – phần mà cô từng thấy trong góc tối cửa hàng, hay đêm ở công viên.

Cả hai ngồi đó, gió sông thổi qua, mang theo hơi mát lành. Ánh sáng trên mặt nước như phản chiếu giấc mơ của Linh, và trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn ở đây, bên Nam, tận hưởng sự bình yên mà anh mang lại, như thể thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 116 Nụ hôn của tình yêu

Gió sông thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt của đêm muộn, làm những chiếc đèn lồng treo dọc bờ sông lay động, ánh sáng vàng nhạt nhảy múa trên mặt nước. Các tòa nhà cao tầng đối diện phản chiếu xuống sông, như những viên ngọc lấp lánh vỡ vụn, tạo nên bức tranh đêm lung linh nhưng lạnh lẽo. Nam ngồi trên ghế gỗ, nhấp ngụm cà phê đen cuối cùng, vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi, như nhắc anh về thực tại. Anh nhìn Linh, ánh mắt trầm ổn, giọng trầm trầm vang lên. “Trễ rồi, cô bé. Về thôi, mai em còn đi làm sớm nữa đó.”

Linh ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút tiếc nuối, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Buổi tối bên Nam – từ rạp phim ấm áp, ghế couple sát bên nhau, đến quán nước ven sông mát lành – là giấc mơ mà cô không muốn tỉnh. Cô muốn anh mãi hiền hậu, dễ mến như tối nay, không phải kẻ săn mồi từng khiến cô run sợ trong góc tối cửa hàng hay đêm công viên. “Dạ, cũng trễ thật.” Cô nói, giọng nhỏ, đứng dậy, váy ngắn bó sát khẽ lay trong gió, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng phất phơ, để lộ bờ vai trắng hồng. Cô bước theo Nam ra chỗ để xe, lòng luyến lưu, ánh mắt lấp lánh nhìn bóng lưng anh, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.

Chiếc xe máy đen cũ dựng dưới bóng cây, lớp sơn sờn bạc, nhưng với Linh, nó thân thuộc như người bạn đồng hành trong những lần đi cùng Nam. Cô trèo lên xe, động tác thuần thục, tay khẽ ôm eo anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc dưới áo polo xanh đậm. Chiếc xe nổ máy, tiếng động cơ gầm nhẹ phá tan sự tĩnh lặng của đêm. Xe lướt đi trên con đường khuya vắng, ánh đèn đường vàng mờ trải dài, như những vệt sáng mờ ảo trong màn đêm lạnh lẽo. Gió buốt thổi qua, làm tóc Linh bay rối, vài lọn xoăn dính vào má cô. Cô ôm Nam chặt hơn, má áp sát lưng anh, lòng ấm áp giữa cái lạnh của đêm. Cô hát vu vơ vài câu, giọng trong trẻo nhưng mơ hồ, chính cô cũng không biết mình đang hát gì, chỉ là muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn giữ anh bên mình lâu hơn.

Nam nghe tiếng hát, bật cười khàn, giọng trêu đùa. “Hát gì mà như mèo kêu thế, cô bé? Lúc nãy xem phim khóc lóc, giờ lại vui đến mức hát hò hả?”

Linh đỏ mặt, đập nhẹ vào lưng anh, giọng giả bộ giận. “em hát cho vui thôi, anh đừng chê! Mà tại hôm nay em vui thật, anh Nam. Lâu rồi em mới thoải mái thế này, như… như được sống đúng với mình.” Cô nói, giọng nhỏ, đầy chân thành, tay siết eo anh chặt hơn, như sợ anh biến mất. Trong lòng cô, Nam tối nay là người cô ngưỡng mộ, người khiến cô cảm thấy an toàn, và cô muốn anh mãi như thế, không phải kẻ từng khiến cô vừa sợ vừa mê.

Nam nhếch môi, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, bắt gặp Linh đang áp sát lưng anh. “Vui thế là tốt, cô bé. Mà lần sau hát hay chút, không anh bắt đền đó.” Anh nói, giọng đùa cợt, nhưng trong lòng anh, sự hồn nhiên của Linh như làn gió mát, làm dịu đi ngọn lửa dục vọng và toan tính luôn cháy trong anh. Anh tận hưởng khoảnh khắc này, khi anh không cần là kẻ săn mồi, chỉ là Nam, người chở Linh đi trong đêm.

Trời khuya càng lạnh, đường phố vắng tanh, chỉ còn tiếng động cơ xe và tiếng gió rít. Linh ôm Nam, má cô áp chặt vào lưng anh, hơi ấm từ cơ thể anh lan sang cô, như bức tường chắn gió. Cô nhắm mắt, lòng bình yên, chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, muốn anh mãi dịu dàng như người đàn ông trên ban công, kể cô nghe chuyện đường phố với ánh mắt ấm áp. Chiếc xe dừng lại ở đầu hẻm nơi Linh ở trọ, ánh đèn đường vàng mờ chiếu xuống con ngõ nhỏ, lấp ló bóng những ngôi nhà san sát. Cây cối dọc hẻm đung đưa trong gió, tạo nên tiếng rì rào như lời thì thầm của đêm. Linh xuống xe, nhưng không vội vào, đứng đó, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam, váy ngắn lay nhẹ, tóc xoăn lòa xòa trước trán, khuôn mặt cô như bông hoa nở trong bóng tối.

Nam nhướng mày, giọng trầm. “Sao còn đứng đây? Vào đi, khuya rồi, lạnh lắm.”

Linh không đáp, ánh mắt cô bị thôi miên bởi khuôn mặt anh – đường nét góc cạnh, lông mày rậm, và đôi mắt sâu thẳm, giờ dịu dàng hơn thường ngày. Tim cô đập nhanh, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng, không phải dục vọng, mà là sự khao khát được gần anh, được chạm vào anh. Bất giác, cô tiến sát, kiễng chân, và hôn anh. Môi cô chạm môi anh, mềm mại, ấm áp, mang theo hương son hồng ngọt nhẹ và chút hương nước hoa thoảng từ tóc cô. Nụ hôn kéo dài, không vội vã, như thể cô đang trao đi tất cả cảm xúc của tối nay – sự vui vẻ, sự tin tưởng, và sự ấm áp mà anh mang lại. Tay cô khẽ bám vào áo anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải, ngón tay cô run nhẹ, lòng rạo rực nhưng bình yên. Từng hàng cây dọc hẻm rì rào trong gió, như những nhân chứng lặng lẽ của khoảnh khắc ấy, ánh đèn vàng mờ làm bóng hai người in dài trên mặt đường, như bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc.

ai-generated-8474872_1280.jpg


Linh rời môi anh, cúi đầu, má đỏ ửng, giọng lí nhí, gần như thì thầm. “Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm.” Cô nói, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, rồi quay người chạy vội vào phòng trọ, tiếng bước chân nhẹ vang lên trong ngõ tối. Linh đóng cửa, tựa lưng vào tường, tim đập thình thịch, má nóng ran. *Mình vừa hôn anh Nam, trời ơi, mình dám làm thật!* Linh nghĩ, lòng rối bời giữa xấu hổ và hạnh phúc. Nụ hôn ấy, với cô, không chỉ là sự bộc phát, mà là cách cô muốn nói với anh rằng cô tin anh, muốn gần anh, muốn anh là người đàn ông dịu dàng tối nay mãi mãi. Linh nhớ lại hơi ấm môi anh, mùi hương nam tính từ áo anh, và cách anh đứng đó, bất động, như bị cô làm cho bất ngờ. *Anh ấy có thích nụ hôn đó không? Có nghĩ mình quá bạo không?* Linh tự hỏi, lòng xen lẫn lo lắng và phấn khích. Linh ngồi xuống giường, ôm gối, nụ cười không rời môi. Với Linh, tối nay là một giấc mơ, và nụ hôn ấy là dấu ấn cô để lại, như lời khẳng định rằng cô muốn anh là một phần cuộc sống của mình, dù cô biết, sâu trong lòng, anh vẫn có phần khiến cô sợ.

Nam đứng đó, bất động, mắt nhìn theo bóng Linh khuất dần sau cánh cửa phòng trọ. Nụ hôn của cô, đầy bất ngờ, khiến anh khựng lại, như bị kéo ra khỏi lớp vỏ của kẻ săn mồi. Bình thường, anh là người chủ động, kẻ kiểm soát, như cách anh khiến Phương quỳ rên rỉ, hay những lần anh kéo Linh vào dục vọng trong góc tối cửa hàng hay đêm công viên. Nhưng tối nay, Linh, với sự hồn nhiên và chân thành, đã khiến anh bị động, và anh không ghét cảm giác đó. Nụ hôn của cô không phải dục vọng cháy bỏng, mà là sự ấm áp, sự tin tưởng, như ánh sáng xuyên qua bóng tối trong anh. *Cô bé này, đúng là khác biệt.* Anh nghĩ, lòng rung động, không phải ngọn lửa dục vọng thường thấy, mà là thứ gì đó sâu lắng hơn, như một phần con người anh từng chôn vùi – phần con người từng biết yêu, từng biết trân trọng những khoảnh khắc giản dị. Anh chạm nhẹ lên môi, cảm nhận dư âm của nụ hôn, mùi hương ngọt nhẹ của Linh vẫn thoảng đâu đây, và anh khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi không mang toan tính.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt. Anh trèo lên xe, nổ máy, tiếng động cơ gầm lên phá tan sự tĩnh lặng của ngõ nhỏ. Bóng anh khuất dần sau màn đêm, và khi không có Linh ở cạnh, khi ánh sáng trong trẻo của cô không còn, bản năng săn mồi trong anh lại bùng lên, như con thú thoát khỏi lồng. Trong đầu anh, hình ảnh Phương hiện lên – ánh mắt cô dục vọng, tiếng rên nghẹn khi cô quỳ trong nhà vệ sinh, và khuôn mặt đầy tinh trùng của anh, dâm đãng như bức tranh anh tạo ra. Anh nhếch môi, mắt sáng rực, toan tính mới hình thành. *Phương đã gần khuất phục, chỉ cần đẩy thêm chút nữa, cô ta sẽ là nô lệ của mình, quỳ xin mình đụ, rên rỉ dưới mình.* Anh nghĩ, cặc anh khẽ cương lên dưới lớp quần kaki, cảm giác quyền lực trỗi dậy. Và không chỉ Phương, anh muốn hơn thế, muốn mở rộng hơn, muốn những con mồi mới quỳ dưới anh, rên rỉ vì anh. So với nụ hôn của Linh, sự ấm áp và trong trẻo ấy, dục vọng trong anh mạnh mẽ hơn, như ngọn lửa không thể dập tắt. Linh, với anh, là khoảnh khắc nghỉ ngơi, là liều thuốc làm dịu tâm trí, nhưng Phương, và những con mồi khác, mới là chiến trường nơi anh khẳng định mình.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 117 Tấm hình

Linh nằm dài trên giường trong phòng trọ, ánh đèn vàng nhạt từ bóng đèn trần chiếu xuống căn phòng nhỏ, làm nổi bật chiếc giường đơn giản, bàn gỗ chất đầy mỹ phẩm, và tấm gương dán tường hơi mờ. Cô vừa thay ra bộ đồ đi chơi để mặc áo thun rộng và quần đùi, tóc xoăn xõa tự nhiên, vài lọn lòa xòa trước trán. Chăn mỏng kéo ngang bụng, cô cầm điện thoại, mở tấm hình chụp ở rạp phim. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt, làm đôi mắt lấp lánh thêm phần sống động. Trong ảnh, Linh tươi cười, má hồng, ôm tay Nam, còn anh đứng cạnh, dáng cao lớn, áo polo xanh đậm tôn lên cơ bắp rắn chắc, nụ cười hiền hiếm có làm anh vừa đẹp trai vừa gần gũi. Linh mải mê ngắm, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lòng rạo rực hạnh phúc. *Anh Nam đẹp thật, còn mình thì… cũng xinh mà, đúng không?* Nụ hôn ở đầu hẻm, mùi hương nam tính từ áo anh, và hơi ấm môi anh vẫn in đậm trong tâm trí, khiến tim cô đập nhanh, vừa xấu hổ vừa phấn khích. Lòng cô như chú chim vừa được thả khỏi lồng, bay lượn tự do, mơ màng về những buổi hẹn khác, về ánh mắt dịu dàng của Nam, và giấc mơ tình yêu ngọt ngào. *Anh ấy có thích mình không? * Cô tự hỏi, lòng xen lẫn lo lắng và hy vọng, nhưng nụ cười không rời môi, như thể cả thế giới đang ngập trong ánh nắng.

cb14cab54597b1bc41d9ba9ef1797d4d.jpg


Linh quyết định đăng tấm hình lên mạng, nhưng ngẫm nghĩ, chọn làm mờ khuôn mặt Nam, chỉ để lại dáng cao lớn và cánh tay cơ bắp. Caption đơn giản: “Tối vui quá, xem phim drama đúng đỉnh!” Cô ấn đăng, mỉm cười, đặt điện thoại xuống. Tiếng dế kêu rả rích ngoài cửa sổ, hòa với tiếng gió khuya, như lời ru buồn buồn. Linh ngáp dài, mí mắt nặng dần, cơ thể mệt mỏi sau ngày dài. Cô kéo chăn, cuộn tròn, nụ cười vẫn đọng, đầu óc mơ màng về Nam, về nụ hôn, và giấc mơ tình yêu. Chẳng mấy chốc, cô thiếp đi, điện thoại nằm bên gối, màn hình vẫn sáng tấm hình.


Hôm sau, Linh bước vào cửa hàng, ánh nắng sớm chiếu qua cửa kính, làm không gian sáng bừng. Cô mặc áo thun trắng và quần jeans, tóc xoăn buộc cao, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Vừa đặt túi xuống, Vinh – cậu nhân viên bóng bẩy, hay nhiều chuyện – chạy đến, mắt sáng rực, giọng hào hứng. “Trời trời, chị Linh, hôm qua đi coi phim với anh nào cao to vậy? Tấm hình chị đăng hot quá, cả đám tụi em thấy hết rồi!”

Linh bật cười, má hồng lên, lườm Vinh. “Thấy gì mà thấy, có gì đâu mà hot! Tụi em rảnh quá, lo làm việc đi!” Lòng cô phổng mũi, nụ cười tươi hơn, như chú chim được khen đôi cánh đẹp. *Tấm hình đẹp thật, anh Nam ngầu thế, ai mà không mê!* Cô nghĩ, lòng lấp lánh tự hào, như đang sở hữu một bí mật ngọt ngào mà cả thế giới thèm muốn.

Vinh nghiêng người, giọng trêu đùa. “Chời, cơ bắp anh đó nhìn phát mê luôn! Chị Linh, giới thiệu em đi, em muốn học hỏi bí kíp cua trai chất lượng thế này!” Cậu nháy mắt, làm cả đám nhân viên gần đó cười rộ lên.

Linh phì cười, lắc đầu. “Giới thiệu em hả? Chắc gì ảnh chịu, em lo tập gym đi, yếu xìu thế này ai thèm!” Giọng cô đùa cợt, khiến cả đám cười lớn hơn. Không khí cửa hàng rộn ràng, tiếng nói cười vang lên như đàn chim ríu rít trong nắng sớm.

Phương đứng sau quầy, tay lướt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, váy bút chì tôn lên dáng người kiêu kỳ, tóc vuốt gọn, đúng chuẩn nữ quản lý. Cô thấy bài đăng của Linh, định lướt qua, nhưng khi ánh mắt chạm vào cánh tay trong ảnh – cơ bắp rắn chắc, với vết sẹo mờ mờ – cô khựng lại. *Là Nam.* Cô nhận ra ngay, dù áo polo và quần kaki khác hẳn áo thun bó sát anh thường mặc. Vết sẹo đó, cô từng thấy khi anh siết tóc cô trong nhà vệ sinh, khi cô quỳ, rên rỉ dâm đãng. Phương cau mày, lòng âm ỉ khó chịu, như bị châm kim. Một cảm giác ghen vô cớ trào lên, không phải vì yêu Nam, mà vì cô không muốn Linh – cô gái trong trẻo, hồn nhiên – dính vào hắn, kẻ đã biến cô từ nữ quản lý kiêu kỳ thành con đĩ quỳ xin. *Sao Linh lại đi với hắn? Hắn đang toan tính gì?* Cô siết chặt điện thoại, ánh mắt lấp lánh giận dữ xen lẫn lo lắng.

Trong kho, không khí ồn ào không kém. Mấy gã nhân viên ngồi kiểm hàng, thùng hàng chất cao, bụi bặm, nhưng miệng rôm rả. Tín, gã to con, lắc đầu tiếc nuối. “Chời, Linh đăng hình với trai lạ, tiên nữ có người yêu rồi, tụi mày ơi! Tao định tán mà hết cơ hội!”


Hùng, gã đeo kính, cười khẩy, tay cầm điện thoại. “Tiên nữ gì, chắc Linh thích cơ bắp thôi. Nhìn anh này cao to, chắc gym đều lắm. Mà sao tao thấy quen quen, hình như gặp đâu rồi, không nhớ nổi.”

Tí, gã nhỏ con, chen vào, giọng quyết tâm. “Quen hay không quen, tao kệ! Linh xinh thế, tao phải tán bằng được, người yêu gì mà người yêu, chưa cưới là còn cơ hội!” Gã cười lớn, mắt sáng rực, làm cả đám cười theo, không khí kho như hội.

Nam bước vào kho, dáng cao lớn nổi bật trong áo thun đen bó sát, cơ bắp lộ rõ, ánh mắt sắc lạnh nhưng khóe môi cong lên nụ cười thầm. Anh nghe lũ nhân viên bàn tán, nhìn chúng tranh nhau nói về Linh. *Lũ tụi mày chắc gì xứng với cô bé.* Anh nghĩ, một cảm giác đắc thắng trỗi dậy, như kẻ sở hữu thứ người khác thèm muốn. Anh nhớ nụ hôn của Linh, sự ấm áp và chân thành của cô, nhưng trong anh, nó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Linh là liều thuốc làm dịu tâm trí, nhưng Phương, và những con mồi khác, mới là chiến trường nơi anh khẳng định quyền lực. Anh nhận thùng hàng, ký giấy, rồi rời kho, ánh mắt lấp lánh toan tính, như con thú săn mồi đã ngửi thấy mùi máu.

Linh, trong cửa hàng, vui nhất hôm nay. Cô tung tăng xếp điện thoại lên kệ, nụ cười rạng rỡ, tóc xoăn buộc cao đung đưa mỗi khi di chuyển. Tấm hình đăng tối qua, và nụ hôn với Nam, như lời khẳng định cô đang có thứ gì đó gọi là tình yêu. *Anh Nam thích mình, chắc chắn là thế!* Cô mơ mộng, yêu đời, tưởng tượng về những buổi hẹn khác, về ánh mắt dịu dàng của Nam, và nụ cười hiền lành của anh. *Mình sẽ gặp anh ấy nữa, sẽ kể anh nghe thêm về phim, về những thứ mình thích.* Lòng cô lấp lánh hy vọng, như cô gái đang sống trong giấc mơ tình yêu đầu đời, không để ý đến ánh mắt sắc lạnh của Phương từ quầy.

Phương ngồi sau quầy, tay siết chặt điện thoại, mắt thoáng giận dữ và ghen tức. *Nam, anh là thứ gì mà khiến người khác điên đảo thế này?* Cô ghét hắn, nhưng không thể phủ nhận sức hút của hắn, và giờ, nhìn Linh hồn nhiên, cô sợ cô gái ấy sẽ rơi vào bóng tối như cô. *Linh không được phép gần hắn, hắn sẽ hủy hoại cô ấy.* Cô nghĩ, nhưng một phần cô ghen, vì Linh có được Nam dịu dàng, còn cô chỉ có Nam tàn nhẫn, kẻ khiến lồn cô co bóp mỗi khi nghe từ “con đĩ”. Cô lắc đầu, cố tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh Nam, và cánh tay với vết sẹo, không rời đầu cô.


Cửa hàng nhộn nhịp, tiếng cười nói của nhân viên vang lên, nhưng giữa sự vui vẻ ấy, là hai tâm trạng đối lập – Linh mơ mộng yêu đời, và Phương âm ỉ khó chịu, cả hai bị cuốn vào cơn lốc mang tên Nam, kẻ săn mồi đang lặng lẽ toan tính bước tiếp theo.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 118 Lô hàng mới

Cửa hàng nhộn nhịp cả ngày, nhưng đến chiều, không khí trở nên căng thẳng khi lô hàng lớn được chuyển đến. Những thùng hàng chất cao trong kho, bụi bặm bốc lên mỗi khi nhân viên di chuyển. Mấy gã trong kho, mồ hôi nhễ nhại, vừa kiểm hàng vừa than vãn. Tín, gã to con, lau mồ hôi, càu nhàu. “Chời, lô này nhiều quá, kiểm hoài không hết! Mỗi ngày một lô, tụi mình làm tới chết luôn!” Hùng, gã đeo kính, ngồi bệt xuống thùng hàng, thở hổn hển. “Mệt vãi, chắc mai làm tiếp, chứ giờ đuối rồi. Quản lý Phương chắc cũng mệt, mà kệ, để chị ấy lo!” Minh, gã nhỏ con, cười khẩy, thêm vào. “Ừ, để chị Phương kiểm cuối, tụi mình chuồn đây. Ai rảnh mà ở lại tới tối!” Cả đám cười lớn, tiếng nói vang lên trong kho, nhưng ánh mắt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Tối đến, đồng hồ điểm 9 giờ, không gian cửa hàng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt trần kêu vo vo trong kho. Nhân viên lục đục kéo nhau về, để lại những thùng hàng chưa kiểm xong. “Mai làm tiếp!” Tín hét lên, vỗ vai Hùng, cả đám rời đi, tiếng cười nói dần xa. Phương, với vai trò quản lý, buộc phải ở lại để tổng hợp lô hàng lần cuối. Cô đứng trong kho, ánh sáng từ bóng đèn neon trắng chiếu xuống, làm nổi bật áo sơ mi trắng ôm sát và váy bút chì tôn lên dáng người kiêu kỳ. Tóc cô buộc gọn, vài sợi lòa xòa dính mồ hôi trên trán. Cô đếm từng đống hàng đã kiểm, tay ghi nhanh vào sổ, ánh mắt tập trung nhưng mệt mỏi. Không gian kho chật hẹp, nóng bức, mùi bụi và carton thoảng trong không khí, khiến cô chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Đến thùng hàng cuối, Phương thở phào, giọng lẩm bẩm. “Cuối cùng cũng xong.” Cô lau mồ hôi, đặt bút xuống, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn khó chịu. Nóng chết đi được, mình không muốn ở đây thêm phút nào. Cô nghĩ, lòng bồn chồn, chỉ muốn khóa kho và về nhà. Đang mải mê ghi nốt vài con số, cô bỗng nghe tiếng bước chân từ hành lang phía sau. Tiếng cộp cộp vang lên, đều đặn nhưng nặng nề, phá tan sự yên tĩnh của kho. Phương giật mình, tay khựng lại, lẩm bẩm. “Giờ này ai cũng về hết rồi mà…” Tim cô đập nhanh, một linh cảm không lành trỗi dậy, như có ai đang rình rập.

2148fd92a3f4efb7ee0ebd00ea18756c.jpg


Cô quay lại, bóng dáng cao lớn dần hiện ra. Là Nam, dáng anh nổi bật trong áo thun đen bó sát, cơ bắp lộ rõ dưới lớp vải, quần jeans ôm chân, và đôi giày cũ tạo nên tiếng cộp cộp. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng khóe môi cong lên nụ cười khó dò, như con thú săn mồi đang tiến đến con mồi. Phương thở mạnh, ngực phập phồng dưới áo sơ mi, ánh mắt lấp lánh vừa sợ vừa chờ đợi. Sao hắn lại ở đây? Giờ này… Cô nghĩ, lòng rối bời, cảm giác nguy hiểm từ bóng dáng Nam như làn khói đen bao trùm, khiến cô không thể cử động. Anh bước gần hơn, tiếng cộp cộp dừng lại, và không gian kho trở nên ngột ngạt, như chỉ còn hai người trong thế giới này. Phương siết chặt sổ trong tay, ánh mắt không rời Nam, như đang chờ đợi điều anh sẽ làm tiếp theo.

Buổi đêm phủ xuống kho hàng, bóng tối như tấm màn nhung dày đặc, chỉ bị xé rách bởi ánh sáng lạnh lẽo từ bóng đèn neon trắng treo lơ lửng trên trần. Không gian ngột ngạt, nóng bức, mùi bụi và carton thoảng trong không khí chật hẹp, hòa quyện với tiếng quạt trần kêu vo vo, bất lực trước cái nóng. Thùng hàng chất cao như bức tường giam cầm, tạo mảng sáng tối xen kẽ, làm kho trông như mê cung của bí mật và dục vọng. Ngoài kia, tiếng côn trùng rả rích hòa với gió khuya, càng làm không gian thêm cô lập, tách biệt khỏi thế giới.

Phương thở mạnh, ngực phập phồng dưới áo sơ mi trắng ôm sát, ánh mắt vừa sợ vừa chờ đợi. Cô cố giữ vẻ bình thường, giọng hơi run nhưng giả bộ cứng cỏi. “Nam? Anh làm gì ở đây giờ này? Em tưởng anh về lúc giao hàng xong rồi.”

Nam bước tới, ánh sáng neon chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đường nét góc cạnh, lông mày rậm, và đôi mắt sâu thẳm, như nhìn thấu tâm can cô. Anh nhếch môi, giọng trầm, đầy ý vị. “Ồ, anh chỉ kiếm chút gì đó thôi. Chút gì đó… như em đây chẳng hạn.” Anh không giấu diếm, ánh mắt lướt từ khuôn mặt cô xuống ngực, rồi dừng ở đôi môi, như kẻ săn mồi xác định con mồi.

Phương khựng lại, tim đập thình thịch, lòng giằng xé giữa sợ hãi và cảm giác kỳ lạ trỗi dậy. Hắn muốn gì? Lại như lần đó sao? Cô lùi lại, lưng chạm thùng hàng, giọng cố tỏ ra cứng rắn. “Anh… anh định làm gì nữa? Đừng có đùa, Nam. Giờ này không ai ở đây đâu.” Nhưng ánh mắt cô phản bội, lấp lánh dục vọng cô cố kìm nén, như ngọn lửa âm ỉ cháy.

Nam bước tới, mỗi bước chân như đánh dấu lãnh thổ, ánh mắt không rời cô, như muốn nuốt chửng cô vào bóng tối. “Em biết mà, Phương. Em đang thèm khát anh, đúng không?” Giọng anh trầm, đầy uy quyền, như mệnh lệnh không thể kháng cự. Anh ép cô lùi sâu vào góc kho, nơi thùng hàng chất cao tạo bức tường giam cầm. Phương thở gấp, ngực phập phồng sau lớp áo sơ mi, làm nổi bật đường cong căng mọng, mồ hôi lăn dài trên cổ, khiến cô trông càng quyến rũ trong ánh sáng neon lạnh lẽo.

Cô mở miệng phản kháng, giọng run rẩy. “Nam, anh đừng… đừng làm bậy! Tôi là quản lý, anh không được làm thế!” Nhưng lời nói thiếu sức thuyết phục, như lời cầu xin hơn là chống cự. Cô tiếp tục, giọng nhỏ dần. “Anh đi ra đi, tôi… tôi không muốn…” Lồn cô co bóp nhẹ, nóng ran dưới lớp váy, phản bội mọi lời nói.

Nam im lặng, không đáp, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt cô. Anh nâng cằm cô bằng bàn tay rắn chắc, ngón tay thô ráp chạm làn da mềm mại, khiến cô run nhẹ. Không nói thêm, anh cúi xuống, hôn cô, một nụ hôn nhiệt tình, mạnh mẽ, như muốn chiếm đoạt mọi ý chí. Môi anh nóng bỏng, mang hơi thở nam tính, lưỡi anh lùa vào miệng cô, cuốn lấy cô trong cơn lốc dục vọng. Với Nam, nụ hôn luôn là khởi đầu, là ngọn lửa khơi dậy mọi kích thích, thiêu đốt mọi kháng cự.

Phương ú ớ, tay đẩy ngực anh, cố chống cự. “Ư… Nam, dừng lại…” Giọng cô nghẹn ngào, nhưng cơ thể không nghe lời, lồn cô co bóp mạnh hơn, nóng ran. Nam rời môi cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm vang lên như mệnh lệnh. “Hôn anh đi. Lưỡi em đâu rồi? Đừng để anh phải dùng bạo lực ép em.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm, như dây xích vô hình trói chặt cô. Cơ thể Phương, đang gồng cứng, bỗng mềm nhũn, như bị thôi miên bởi sức mạnh của anh. Cô run rẩy, mở miệng, từ từ đưa lưỡi ra, mút lấy môi anh, lùa lưỡi vào miệng anh, cuốn lấy anh trong nụ hôn ướt át, dâm đãng. Môi cô mềm mại, lưỡi cô quấn chặt, xoáy vào lưỡi anh, ướt át và cuồng nhiệt, như thể mọi nhục nhã tan biến. Nước bọt chảy xuống khóe miệng cô, lấp lánh dưới ánh neon, làm nụ hôn càng thêm dâm dục. Cơ thể cô run lên mỗi khi lưỡi anh đáp trả, xoáy sâu, cuốn lấy cô, như muốn hút cạn ý chí.

Nam hài lòng, đón nhận lưỡi dâm dục của cô, cảm nhận từng chuyển động ướt át, từng cái xoáy đầy kích thích. Lưỡi cô mềm mại, nóng bỏng, quấn lấy lưỡi anh, như con mồi tự nguyện dâng mình. Anh cảm nhận hơi thở gấp gáp của cô, tiếng rên khe khẽ thoát ra mỗi khi anh lùa sâu hơn, khiến cặc anh cương cứng dưới lớp quần jeans. Anh rời môi cô, nhìn ngực cô phập phồng, đôi môi ướt át, và ánh mắt nửa chống cự nửa khuất phục. “Con đĩ này, thèm anh lắm rồi, đúng không?” Anh nói, giọng trầm, đầy khinh miệt nhưng kích thích. “Cởi áo ra, nhanh lên. Cho anh thấy lại bộ ngực dâm đãng đó nào.” Lời anh như mũi dao sắc, đâm vào lòng tự trọng của cô, nhưng làm lồn cô co bóp mạnh hơn, nóng ran như muốn bùng cháy.

Phương run rẩy, tay chạm vào nút áo, ngón tay run đến mức gần như không thể cởi. Mình không thể… mình là quản lý… Nhưng ánh mắt Nam, như ngọn lửa, thiêu đốt mọi ý chí. Cô cởi từng nút áo, chậm rãi, áo sơ mi trắng mở ra, để lộ áo lót đen bí ẩn, ôm sát bộ ngực căng mọng, như lời mời gọi dâm đãng. Làn da trắng hồng lấp lánh mồ hôi, làm áo lót đen càng thêm quyến rũ, như bức tranh nhục dục trong ánh sáng neon lạnh lẽo. Áo sơ mi rơi xuống sàn, để lại cô đứng đó, nửa thân trên chỉ còn áo lót, cặp ngực trắng hồng căng tròn, núm vú ẩn hiện sau lớp ren đen, ánh mắt lấp lánh nhục nhã xen lẫn khoái cảm.

Nam nhìn Phương đứng đó, cặp ngực trắng hồng như hai quả đào chín mọng, căng tròn dưới áo lót đen, ánh lên vài giọt mồ hôi. Ánh mắt anh sáng rực, cơn dục vọng dâng trào như ngọn lửa không thể dập tắt. Đẹp quá, con đĩ này đúng là kiệt tác. Anh nghĩ, cặc anh cương cứng, cảm giác quyền lực lan tỏa khắp cơ thể. Anh bước gần hơn, tay chạm vào vai cô, ngón tay lướt xuống, như kẻ sở hữu kiểm tra chiến lợi phẩm. Tối nay sẽ là đêm của mình. Anh nhếch môi, ánh mắt không rời cô, sẵn sàng đẩy cô sâu hơn vào bóng tối mà anh đã kéo cô vào từ lâu.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 119 Vệ sinh con cặc

Nam đứng đó, ánh mắt sắc bén quét qua cơ thể Phương, cặp ngực trắng hồng căng tròn dưới áo lót đen như lời mời gọi dâm đãng. Ánh sáng neon lạnh lẽo chiếu xuống, làm làn da cô lấp lánh mồ hôi, càng tôn lên vẻ quyến rũ trong không gian ngột ngạt của kho. Giọng anh trầm, đầy uy quyền, vang lên như mệnh lệnh không thể kháng cự. “Lại đây, cởi quần anh ra.”

Phương khựng lại, ánh mắt dao động, vừa sợ hãi vừa bị cuốn vào cơn lốc dục vọng. Mình không thể… nhưng sao không chạy được? Cô chầm chậm bước tới, mỗi bước như bị thôi miên bởi ánh mắt anh. Một thân một mình trong kho, kháng cự giờ đây chỉ là vô ích. Tay cô run rẩy chạm vào khóa quần jeans của Nam, ngón tay lóng ngóng mở từng nút, kéo khóa xuống. Một mùi ngai ngái xộc vào mũi cô, nồng nặc, nam tính, như đánh thức bản năng sâu thẳm. Con cặc anh sừng sững hiện ra, dài và dày, gân guốc nổi rõ, đầu khấc đỏ hồng, bóng loáng dưới ánh neon, như vũ khí của kẻ chinh phục. Phương nhìn nó, ánh mắt vừa si mê vừa lưỡng lự, lòng giằng xé giữa nhục nhã và khoái cảm không thể kìm nén. Sao mình lại thấy nó… đẹp đến thế?

Nam nhìn xuống, ánh mắt anh tối lại, mím môi, giọng trầm vang lên. “Em làm sạch nó đi, bằng bất cứ cách nào.” Lời nói như mũi dao, sắc lạnh, đẩy cô sâu hơn vào bóng tối.

Phương run rẩy, quỳ xuống trước anh, đầu gối chạm sàn kho lạnh lẽo. Cô chầm chậm mở miệng, lưỡi hồng đưa ra, liếm dọc theo thân cặc anh, từ gốc lên đầu khấc, cẩn thận như đang làm một nghi thức dâm đãng. Lưỡi cô mềm mại, ướt át, lướt qua từng đường gân, từng nếp da, chậm rãi nhưng đầy kích thích. Mùi ngai ngái của anh hòa với vị mặn nhẹ, làm lồn cô co bóp, nóng ran dưới lớp váy. Cô liếm quanh đầu khấc, lưỡi xoáy nhẹ, mút lấy giọt chất lỏng rỉ ra, như thể đang nếm thứ cấm kỵ. Mỗi cái chạm của lưỡi cô làm cặc anh giật nhẹ, càng thêm sừng sững, như thách thức ý chí cô.

be15e84d20a63f09a1de5c2d617d0713.jpg


Nam thở gấp, ánh mắt anh sáng rực, nhìn xuống Phương. “Ư… sướng quá, miệng quản lý có khác, dâm như cái mặt em vậy.” Giọng anh trầm, đầy khinh miệt nhưng kích thích, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng. Anh nhìn mặt cô, đôi môi ướt át mím chặt quanh cặc anh, má hồng ửng, ánh mắt mờ đục vì khoái cảm, như con đĩ đang đắm mình trong nhục dục. Tóc cô lòa xòa, vài sợi dính mồ hôi trên trán, càng làm cô trông dâm đãng, như bức tranh sống động của sự khuất phục.

Phương vừa liếm, vừa mê say, hai tay ôm chặt hông anh, ngón tay bấu vào cơ bắp rắn chắc, như sợ mình sẽ ngã. Cô biết điều này không thể chấp nhận được. Mình là quản lý, mình có thể chạy, có thể kêu cứu, có thể phản kháng tới cùng. Nhưng gần Nam, bản tính dâm dục của cô như được kích hoạt, như con thú bị thả khỏi lồng, không thể kìm hãm. Lồn cô ướt át, thấm qua lớp quần lót, mỗi cái liếm càng làm cô đê mê, như thể chỉ có cặc anh là thật, là thứ duy nhất tồn tại trong kho lúc này.

Đang mải mê nghĩ, cô nghe tiếng Nam gầm lên phía trên, giọng trầm nhưng đầy uy lực. “Nhanh, bú nó đi, em. Bú nhiệt tình vào!” Lời anh như roi quất, khiến cô giật mình, ánh mắt mờ đục nhìn lên anh. Phương há miệng, mút mạnh đầu khấc, môi cô ôm chặt, lưỡi xoáy quanh, ướt át và cuồng nhiệt. Cô mút sâu hơn, cặc anh lấp đầy miệng cô, chạm vào cuống họng, làm cô nghẹn nhẹ nhưng không dừng lại. Nước bọt chảy xuống khóe miệng, lấp lánh dưới ánh neon, hòa với tiếng rên khe khẽ của cô, tạo nên bản giao hưởng nhục dục. Cô bú mạnh, đầu di chuyển đều đặn, lưỡi cô lùa dọc thân cặc mỗi khi rút ra, như muốn làm hài lòng kẻ săn mồi. Mùi hương nồng nặc của anh, từng đường gân căng cứng, và tiếng thở gấp gáp của anh lấp đầy đầu óc cô. Đầu óc Phương giờ trống trơn, chỉ còn con cặc Nam, thứ làm cô đê mê, như ma túy kéo cô vào vực thẳm.

Nam ánh mắt sắc bén quét qua Phương quỳ dưới anh, đôi môi cô ôm chặt cặc anh, lưỡi cô xoáy cuồng nhiệt, nước bọt chảy xuống khóe miệng, lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo từ bóng đèn trần cũ kỹ. Anh thở gấp, cặc anh căng cứng trong miệng cô, cảm giác sướng lan tỏa khắp cơ thể, như ngọn lửa bùng cháy. Phương bú cặc say mê, lưỡi cô lướt dọc thân cặc, mút mạnh đầu khấc, như thể chỉ có thứ này là thật trong thế giới của cô. Anh nhìn xuống, ánh mắt sáng rực, giọng trầm vang lên như mệnh lệnh. “Làm gì khác đi, con đĩ này.”
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 120 Ép vào ngực

Từ “con đĩ” như chìa khóa tra đúng ổ, khiến Phương ngây người, ánh mắt mờ đục vì khoái cảm. Cô liếm mép, thèm thuồng nhìn cặc anh, lưỡi hồng lướt qua môi, như con thú đói khát. Lòng cô rối bời, nhục nhã và dục vọng đan xen, nhưng từ “con đĩ” làm lồn cô co bóp mạnh, ướt át thấm qua quần lót. Cô ngẩng lên, ánh mắt đê mê, giọng nhỏ nhưng đầy kích thích. “Dạ, để em làm anh sướng hơn.” Nói xong, cô nhớ lại đoạn phim sex từng xem, hình ảnh một cô gái dùng ngực để kích thích đàn ông. Không chút do dự, cô kéo áo lót đen xuống, để lộ cặp ngực căng cứng, trắng hồng, núm vú đỏ mọng nổi bật trên làn da lấp lánh mồ hôi. Ngực cô tròn đầy, mềm mại, như hai quả đào chín mọng, mời gọi trong không gian ngột ngạt của kho.

Phương ép cặc anh vào giữa khe ngực, tay cô ôm chặt, đẩy ngực lên xuống, cặc anh trượt trong khe vú, nóng hổi, gân guốc, chà xát lên làn da mát lạnh, mềm mại của cô. Cô di chuyển chậm rãi, rồi nhanh dần, ngực cô ép chặt, tạo áp lực vừa đủ, làm cặc anh giật mạnh mỗi lần trượt qua. Mồ hôi cô lăn dài, làm khe vú ướt át, trơn tru, tăng thêm kích thích. Cô ngẩng lên, mắt nhìn anh, như muốn thấy sự hài lòng trên khuôn mặt anh. Tiếng quạt trần vo vo hòa với tiếng thở gấp gáp của cả hai, như nhịp điệu của màn đêm, kéo họ vào cơn mê dục vọng.

5c2a0efcf3951.jpg


Nam nhìn cảnh đó, ánh mắt anh điên dại, như con thú bị kích thích đến đỉnh điểm. Anh cong môi, giọng trầm đầy thỏa mãn. “Con đĩ này lắm trò thật, sướng lắm.” Anh cảm nhận con cặc nóng hổi của mình ép giữa khe vú mát lạnh của Phương, sự tương phản giữa cái cứng rắn, nóng bỏng của anh và cái mềm mại, lạnh lẽo của cô làm anh sướng đến run người. Mỗi lần ngực cô trượt lên xuống, cặc anh như bị kích thích gấp đôi, đầu khấc đỏ hồng chạm vào làn da cô, làm anh muốn gầm lên vì khoái cảm. Anh siết tay, cố kìm chế, nhưng cơn dục vọng như ngọn lửa, thiêu đốt mọi lý trí.

Có vẻ sự sai khiến càng làm Phương kích thích hơn, lồn cô ướt át, nóng ran, như muốn bùng cháy. Nam không thể chờ thêm, anh ép cô vào thùng hàng phía sau, lưng cô chạm vào carton lạnh lẽo, hơi bụi bặm bám vào áo lót. Anh nắm tóc cô, kéo đầu cô về phía trước, rồi cứ thế đâm hẳn con cặc vào miệng cô, mạnh mẽ, không khoan nhượng. Phương bị chọc mạnh bất ngờ, suýt sặc, nước miếng trào ra, chảy xuống cằm, lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Cô ho khẽ, mắt cay xè, nhưng không đẩy anh ra. Miệng cô ôm chặt cặc anh, lưỡi cô vô thức xoáy quanh, ướt át và dâm đãng. Nam nhấp hông, cặc anh ra vào miệng cô, chạm sâu vào cuống họng, làm cô nghẹn nhẹ, tiếng ư ư dâm dục thoát ra, vang vọng trong kho vắng. Nước miếng cô chảy thành dòng, thấm xuống ngực, làm cặp vú trắng hồng càng thêm ướt át, như bức tranh nhục dục sống động.

Nam nhìn xuống, ánh mắt sáng rực, cười khẩy. “Thế nào, ngon không em?” Giọng anh trầm, đầy khinh miệt, vừa nói vừa nhấp hông, cảm giác như miệng kiêu kỳ thường ngày của Phương giờ không khác gì cái lồn ướt át, sẵn sàng nuốt lấy anh. Mỗi cú nhấp, cặc anh lấp đầy miệng cô, chạm sâu, làm cô rên lên những tiếng ư ư dâm đãng, hòa với tiếng quạt trần và tiếng gió khuya thổi qua kẽ hở. Phương quỳ đó, tay bấu chặt hông anh, như muốn níu lấy anh để không chìm vào nhục nhã. Lòng cô rối bời, Mình là quản lý, sao mình lại để Nam làm thế này? Nhưng lồn cô co bóp, ướt át, như khẳng định cô không thể thoát khỏi anh, không thể kháng cự sức mạnh của anh. Mình muốn anh tiếp tục… muốn anh sai khiến mình… Mỗi cú nhấp của anh, mỗi tiếng rên của cô, như lời khẳng định sự khuất phục, như thể cô sinh ra để làm điều này.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 121 Sai khiến

Nam cảm nhận con mồi dần thuần phục, từng cử chỉ, từng tiếng rên dâm dục của cô như lời khẳng định quyền kiểm soát của anh. Anh chẳng cần vội, mọi thứ đang nằm trong tay. Anh cong môi, giọng trầm vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, như lời thì thầm của quỷ dữ. “Trời nóng quá, lấy cho anh ly nước đi.”

Phương khựng lại, ánh mắt bối rối, như bị kéo ra khỏi cơn mê nhục dục. Cô đáp khẽ, giọng nhỏ, run run, như tiếng gió lùa qua kẽ hở kho. “Dạ…” Cô đứng dậy, chân run rẩy, bước về góc kho nơi có bình nước, mỗi bước như bị ánh mắt anh điều khiển. Nam nhìn theo, ánh mắt sáng rực, quét qua cơ thể cô, như kẻ săn mồi đang thưởng thức chiến lợi phẩm. Phương mặc váy bút chì ngắn, ôm sát cặp mông tròn trịa, cong vút, mỗi bước đi làm váy căng lên, lộ rõ đường cong quyến rũ. Phía trên, cô trần truồng, chỉ còn áo lót đen kéo xuống, để lộ cặp ngực căng tròn, trắng hồng, nảy lên mỗi bước đi. Ngực cô đung đưa, núm vú đỏ mọng cương cứng, lấp lánh mồ hôi, như hai quả đào chín mọng, mời gọi trong không gian ngột ngạt. Làn da cô mịn màng, mồ hôi chảy thành dòng từ cổ xuống khe ngực, làm cô trông càng dâm đãng, như bức tranh sống động của dục vọng. Mái tóc lòa xòa, vài sợi dính vào cổ, càng làm cô giống con mồi không thể thoát lưới. Thằng nào trong kho thấy cảnh này, chỉ có nhào lên mà hiếp cô ta ngay. Nam nghĩ, cặc anh giật nhẹ dưới lớp quần, cảm giác quyền lực lan tỏa khắp cơ thể.

Phương trở lại, tay cầm ly nước, ánh mắt cúi thấp, như sợ đối diện anh, nhưng ánh mắt cô vẫn ánh lên sự khao khát không thể che giấu. “Dạ, của anh đây.” Giọng cô nhỏ, đầy sự khuất phục, như con thú đã chấp nhận số phận. Nam nhận ly, tu một hơi, nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, làm anh khoái trá. Anh đặt ly xuống thùng hàng, ánh mắt không rời cô, rồi từ từ đưa tay vuốt ve ngực cô. Ngón tay anh lướt qua làn da trắng hồng, chạm vào núm vú cương cứng, se nhẹ, khiến cô giật người, thở gấp. Núm vú cô đỏ mọng, nhạy cảm, mỗi cái chạm của anh như đánh thức cơn sóng dục vọng trong cô, làm lồn cô co bóp, ướt át thấm qua quần lót. “Được lắm, biết nghe lời. Anh sẽ thưởng.” Giọng anh trầm, như lời hứa đầy nguy hiểm, khiến cơ thể cô run lên, lồn cô nóng ran, như sẵn sàng cho bất cứ điều gì anh muốn.

Nam kéo Phương lại, tay siết eo cô, kéo sát vào người anh, cơ bắp anh căng cứng chạm vào làn da mềm mại của cô. Anh lè lưỡi, liếm mồ hôi trên cổ cô, vị mặn nhẹ pha lẫn mùi nước hoa thơm dịu, như thứ ma túy kích thích mọi giác quan. Phương cong người, ngực ưỡn lên, tiếng rên khe khẽ thoát ra, như con mồi không thể kháng cự. Lòng cô rối bời, nhục nhã và khoái cảm đan xen, Mình là quản lý, sao lại để hắn chạm vào mình thế này? Nhưng cơ thể cô không nghe lời, lồn cô ướt át, như cầu xin được anh chạm vào. Nam hôn dần xuống, môi anh lướt từ cổ đến ngực, lưỡi anh liếm từ trên xuống dưới, chậm rãi, như kẻ săn mồi đang thưởng thức từng inch da thịt. Anh dừng lại ở núm vú, lưỡi xoáy quanh, rồi mút mạnh, môi anh ôm chặt, như muốn nuốt lấy cô. Tay kia se núm vú còn lại, ngón tay xoắn nhẹ, đầy kích thích, khiến cô giật người mỗi lần anh chạm. “Đừng mà anh Nam, chỗ đó… nó nhạy lắm…” Giọng cô run, ánh mắt bối rối, như đang cầu xin nhưng không muốn anh dừng. Núm vú cô đỏ mọng, cương cứng, lấp lánh mồ hôi, như hai viên ngọc quý trong không gian ngột ngạt.

Nam biết điểm yếu của cô nằm ở núm vú, anh cắn nhẹ, răng anh chạm vào da, làm cô rên to hơn, rồi tham lam bú vú cô, môi anh ôm chặt, lưỡi xoáy quanh núm vú, mút mạnh như muốn hút cạn khoái cảm từ cơ thể cô. Ngực cô căng cứng, trắng hồng, núm vú ướt át dưới lưỡi anh, như bức tranh nhục dục sống động. Phương cong người, tay bấu vào vai anh, móng tay cắm sâu, như muốn níu lấy anh để không ngã. “Anh… nữa đi, em sướng quá…” Giọng cô lạc đi, đê mê, như con đĩ đã quên hết lòng tự trọng, chỉ còn dục vọng trần trụi. Lòng cô như cơn bão, Mình không thể thế này, nhưng sao sướng quá… sao mình muốn anh tiếp tục? Lồn cô co bóp mạnh, ướt át, như muốn bùng cháy, như thể mọi ham muốn thầm kín của cô đã bị anh lôi ra, phơi bày không thương tiếc.

Phương, trong cơn mê, ánh mắt khao khát, lồn cô nóng ran, không thể chịu nổi. Cô thì thầm, giọng run rẩy, đầy dục vọng. “Anh Nam, bú lồn em đi, em nứng quá…” Lời nói như lời cầu xin, như thể cô đã hoàn toàn khuất phục, sẵn sàng dâng hết cho anh, để anh khám phá những ham muốn sâu thẳm nhất trong cô.

Nam dừng lại, ánh mắt anh tối lại, cười gằn, giọng trầm đầy khinh miệt. “Con đĩ này, em không có quyền sai anh.” Lời anh như roi quất, khiến Phương khựng lại, ánh mắt hoảng loạn, nhục nhã xen lẫn khoái cảm. Không để cô kịp phản ứng, Nam kéo tuột váy bút chì và quần lót của cô xuống, để lộ lồn hồng hào, mép lồn mọng nước, lấp lánh mồ hôi và dâm thủy. Lồn cô mịn màng, mép lồn hơi hé, rỉ nước thành dòng, chảy xuống đùi, như bằng chứng cho sự khuất phục. Lông mu cô mỏng manh, ôm lấy mép lồn, như lời mời gọi dâm đãng, sẵn sàng cho bất cứ điều gì anh muốn. Nam nhìn xuống, ánh mắt sáng rực, cặc anh giật mạnh, như con thú sẵn sàng vồ lấy con mồi. Anh mím môi, tay lướt qua đùi cô, chạm nhẹ vào mép lồn, làm cô giật người, rên khe khẽ, như thể chỉ một cái chạm cũng đủ làm cô tan chảy.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 122 Lên đỉnh

Nam nhìn xuống lồn hồng hào của Phương, mép lồn mọng nước, lấp lánh dâm thủy, như lời mời gọi dâm đãng. Anh đưa tay chạm vào, ngón tay thô ráp lướt qua mép lồn, xoa nhẹ bên ngoài, cảm nhận sự ướt át nóng bỏng. Nước lồn cô rỉ ra, thấm ướt ngón tay anh, bóng loáng như mật ong. Phương đẩy hông ra, vô thức, như cầu xin anh chạm sâu hơn, ánh mắt cô khao khát, đôi môi hé mở, thở gấp. Nam mím môi, ánh mắt sáng rực, rồi từ từ đẩy ngón tay vào lồn cô, ngón giữa lùa sâu, cảm nhận sự chặt khít, nóng hổi bên trong. Lồn cô co bóp, ôm lấy ngón tay anh, như muốn nuốt trọn. Anh móc nhẹ, ngón tay ra vào, tiếng nhóp nhép ướt át vang lên trong kho vắng, hòa với tiếng quạt trần vo vo và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia. Phương cảm nhận ngón tay anh trong lồn, ra vào nhịp nhàng, chạm vào những điểm nhạy cảm, làm cô run rẩy, lồn cô co bóp mạnh hơn, nước dâm thủy chảy thành dòng, thấm xuống đùi.

99939330.jpg


Cô ôm Nam chặt, ép bộ ngực mềm mại, căng tròn vào ngực anh, núm vú đỏ mọng cọ vào áo anh, như muốn hòa quyện vào anh. Người cô hơi co giật, mỗi lần ngón tay anh móc sâu, cô rên lên, giọng lạc đi. “A… anh Nam…” Lòng cô như cơn bão, nhục nhã và khoái cảm đan xen, Mình không thể thế này, nhưng sao sướng quá… Lồn cô nóng ran, như muốn bùng cháy, như thể mọi ham muốn thầm kín đã bị anh lôi ra, phơi bày không thương tiếc.

Nam cười khẩy, ánh mắt tối lại, anh dùng ngón cái day hột le của cô, xoáy nhẹ, rồi mạnh dần, làm Phương giật nảy người, như bị điện giật. Hột le cô sưng mọng, nhạy cảm, mỗi cái chạm của anh như đánh thức cơn sóng dục vọng, làm nước dâm thủy rỉ ra nhiều hơn, chảy xuống sàn kho bụi bặm. Miệng Phương há ra, tham lam hôn lấy Nam, lưỡi cô lùa vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh, ướt át và cuồng nhiệt, như muốn nuốt lấy anh để quên đi nhục nhã. Nước bọt chảy xuống khóe miệng, lấp lánh trên môi cô, làm nụ hôn càng thêm dâm dục. Phương sướng quá, dù cặc anh chưa vào, nhưng ngón tay điêu luyện của anh, ra vào lồn cô, day hột le, làm cô không chịu nổi. Lồn cô co bóp liên tục, như muốn giữ chặt ngón tay anh, như thể đó là thứ duy nhất cô cần lúc này.

Nam càng móc nhanh hơn, ngón tay anh ra vào lồn cô, tiếng nhóp nhép ướt át vang to hơn, hòa với tiếng rên dâm dục của cô. Phương ôm anh chặt hơn, móng tay cắm vào vai anh, ánh mắt khao khát, giọng run rẩy, van xin. “Anh Nam… cho em đi, cho em cặc anh đi…” Lời cô như lời cầu xin, như con đĩ đã quên hết lòng tự trọng, chỉ còn dục vọng trần trụi.

Nam dừng lại, ánh mắt sáng rực, cười gằn, giọng trầm đầy khiêu khích. “Muốn cặc anh à? Con đĩ này, mới có ngón tay mà đã rên như thế, chưa xứng đâu.” Anh tiếp tục móc, ngón tay ra vào nhanh hơn, day hột le mạnh hơn, như muốn trừng phạt cô vì dám đòi hỏi. “Van xin nữa đi, nói cho anh nghe em thèm thế nào.”

Phương giật người, lồn cô co bóp dữ dội, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn khao khát. “Anh Nam… em thèm lắm, em muốn cặc anh… làm ơn, đụ em đi…” Giọng cô lạc đi, gần như khóc, cơ thể cô run rẩy, lồn cô ướt át, nóng ran, như sắp bùng nổ. Mình không thể chịu nổi nữa… mình cần anh, cần cặc anh… Lòng cô rối bời, nhục nhã vì chính lời van xin, nhưng khoái cảm từ ngón tay anh làm cô quên hết, chỉ muốn anh cho cô điều cô khao khát.

Người Phương giật mạnh, lồn cô co bóp dữ dội, rồi đột nhiên, một loạt nước phóng ra, bắn tung tóe trên sàn kho, lấp lánh như mưa trong ánh sáng mờ ảo. Cơ thể cô run lên, chân mềm nhũn, nếu không ôm Nam, cô đã ngã. Nam cười lớn, giọng trầm đầy khinh miệt. “Con đĩ này, mới vậy mà đã lên đỉnh rồi à?” Anh rút ngón tay ra, nước dâm thủy bóng loáng trên tay anh, như chiến lợi phẩm của kẻ chinh phục.

Phương xấu hổ, ánh mắt hoảng loạn, cô ôm mặt, cơ thể vẫn run rẩy vì dư âm khoái cảm. Cái gì vừa xảy ra? Mình vừa… phun ra cái gì? Nước tiểu hay… thứ khác? Lòng cô rối bời, lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này, như thể cơ thể cô không còn thuộc về cô, mà hoàn toàn bị Nam điều khiển. Lồn cô vẫn co bóp, ướt át, như vẫn khao khát anh, dù cô vừa lên đỉnh. Cô ôm mặt, nhục nhã xen lẫn khoái cảm, Mình là quản lý, sao lại để hắn làm mình thế này? Nhưng sao mình không thể dừng… Cơ thể cô, từ cặp ngực căng tròn, núm vú đỏ mọng, đến lồn hồng hào ướt át, như đã trở thành công cụ của anh, sẵn sàng cho mọi sai khiến.

Nam nhìn cô, ánh mắt sáng rực, cặc anh căng cứng, như con thú sẵn sàng vồ lấy con mồi. Anh mím môi, tay vuốt nhẹ lồn cô, làm cô giật người, rên khe khẽ. “Chưa xong đâu, con đĩ. Mới bắt đầu thôi.” Giọng anh trầm, như lời hứa đầy nguy hiểm, khiến lồn cô co bóp, như sẵn sàng cho những gì anh sẽ làm tiếp theo.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 123 Thèm thuồng

Nam đứng đó, ánh mắt sắc bén quét qua Phương, cơ thể cô run rẩy vì dư âm cơn cực khoái, lồn hồng hào vẫn rỉ nước, lấp lánh dâm thủy trên sàn kho bụi bặm. Anh nhìn cô ôm mặt, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn khao khát, như con mồi đã hoàn toàn thuộc về anh. Anh mím môi, giọng trầm vang lên, đầy khiêu khích, như muốn lôi hết những ham muốn thầm kín của cô ra ánh sáng. “Em thích cảm giác bị hiếp hay thích bị sai khiến?”

Phương khựng lại, ánh mắt dao động, hơi thở gấp gáp, lồn cô vẫn co bóp, ướt át, như chưa thỏa mãn. Lòng cô rối bời, bản chất cô thèm khát cả hai – sự bạo lực của việc bị cưỡng đoạt và sự khuất phục khi bị sai khiến. Nhưng sâu thẳm, cô khao khát được anh điều khiển, được anh ra lệnh, như con thú ngoan ngoãn phục tùng chủ nhân. Cô rên rỉ, giọng lạc đi, đầy dục vọng. “Hãy sai khiến em đi… anh Nam, em muốn anh sai khiến em…” Lời nói như lời cầu xin, ánh mắt cô khao khát, như sẵn sàng dâng hết cho anh.

Nam cười gằn, ánh mắt sáng rực, như kẻ săn mồi vừa tìm thấy điểm yếu của con mồi. “Lên đỉnh rồi vẫn thèm cặc anh à?” Anh đung đưa con cặc trước mặt cô, cặc anh sừng sững, dài và dày, gân guốc nổi rõ, đầu khấc đỏ hồng, bóng loáng, như lời mời gọi đầy cám dỗ. Phương nhìn nó, ánh mắt thèm thuồng, lưỡi hồng liếm mép, như con thú đói khát không thể kìm chế. “Vậy hãy làm gì con cặc anh đi.” Nam nói, giọng trầm, đầy uy quyền, rồi ngồi xuống chiếc ghế cũ trong góc kho, như vị vua ngự trên ngai vàng, sai khiến cô bằng ánh mắt và giọng nói.

Phương nhìn anh ngồi đó, con cặc chìa ra, sừng sững, như lời thách thức. Cơ bắp anh ẩn hiện sau lớp áo thun đen bó sát, căng cứng, toát lên sức mạnh nam tính, như nam thần bước ra từ giấc mơ dâm đãng của cô. Làn da anh rám nắng, mồ hôi lấp lánh trên cổ, làm cô muốn lao vào mà liếm lấy. Anh ngồi đó, ánh mắt sắc bén, như kẻ sở hữu mọi thứ, khiến lòng cô rung động. Cô lắp bắp, giọng nhỏ, đầy mê hoặc. “Anh Nam… anh đẹp trai quá…” Lời nói thoát ra, như lời thú nhận từ sâu thẳm, làm lồn cô co bóp, ướt át hơn.

Không chờ đợi nữa, Phương trèo lên ghế, quay lưng về phía Nam, khoe cặp mông tròn căng mọng, trắng hồng, mịn màng như tơ lụa. Mông cô cong vút, hai má mông tròn trịa, lấp lánh mồ hôi, như hai quả đào chín mọng, mời gọi anh chạm vào. Lồn cô, vẫn rỉ nước từ cơn cực khoái trước, hồng hào, mép lồn hé mở, lấp lánh dâm thủy, như sẵn sàng nuốt lấy anh. Cô khéo léo đặt lồn mình khít vào cặc anh, đầu khấc chạm mép lồn, rồi từ từ ngồi xuống. Tiếng “phập” ướt át vang lên khi cặc anh lùa vào, lồn cô ôm chặt, co bóp muốn nuốt trọn anh. Cặc anh lấp đầy cô, đầu khấc đỏ hồng, gân guốc, cứng như thép, chạm sâu vào điểm nhạy cảm, làm cô giật người. Một luồng điện chạy dọc từ lồn lên cột sống, khiến cô rên “A…” thật to, vang vọng trong kho vắng.

Phương cảm nhận đầu khấc nóng bỏng, từng đường gân căng cứng, cọ xát vào thành lồn, mỗi cái chạm như đánh thức mọi giác quan. Lồn cô co bóp, ướt át, ôm chặt cặc anh, như không muốn buông. Cặc anh… to quá, cứng quá… mình không chịu nổi… Lòng cô như cơn bão, khoái cảm nhấn chìm mọi nhục nhã, chỉ còn bản năng thèm khát. Cô chống hai tay vào tay ghế, bắt đầu nhấp lên xuống, cặc anh ra vào lồn cô, tiếng nhóp nhép ướt át hòa với tiếng rên dâm dục của cô, như bản giao hưởng nhục dục. Mông cô dập lên xuống, trắng hồng, nhễ nhại mồ hôi, trơn tuột, mỗi lần chạm vào đùi anh lại tạo tiếng “bạch bạch” kích thích. Ngực cô đung đưa, núm vú đỏ mọng cương cứng, như mời gọi anh chạm vào.

Nam chả cần làm gì, chỉ ngồi đó, tận hưởng, ánh mắt sáng rực nhìn cặp mông dập lên xuống, làn da trắng hồng lấp lánh mồ hôi, như bức tranh sống động của sự khuất phục. Tiếng rên dâm dục của cô, tiếng nhóp nhép ướt át, như nhạc nền cho quyền lực của anh. Anh nghĩ, Vua chúa cũng chỉ đến thế này thôi. Cảm giác đứng trên đỉnh, sai khiến con đĩ hoàn hảo này, làm cặc anh căng cứng, sướng đến run người. Lồn cô ôm chặt, co bóp, như muốn hút cạn anh, làm anh muốn gầm lên vì khoái cảm.

Phương, trong cơn mê, đầu óc trống rỗng, bản năng đã chiếm lấy cô. Mình chỉ muốn sướng, chỉ muốn cặc anh… Mỗi lần nhấp, cặc anh chạm sâu, làm lồn cô co bóp, nước dâm thủy chảy thành dòng, thấm xuống đùi, xuống ghế. Cô rên to hơn, giọng lạc đi, “Anh Nam… sướng quá… nữa đi…” Lời cô như lời cầu xin, như con đĩ hoàn toàn thuộc về anh. Cô nhấp nhanh hơn, mông cô dập mạnh, tiếng “bạch bạch” vang lên, hòa với tiếng quạt trần vo vo, như nhịp điệu của màn đêm. Cơ thể cô, từ cặp mông tròn căng, lồn hồng hào ướt át, đến ngực căng tròn, như công cụ của anh, sẵn sàng cho mọi sai khiến.

Nam nhìn cô, ánh mắt sáng rực, tay vuốt mông cô, ngón tay bấu nhẹ, làm cô rên to hơn. “Con đĩ ngoan, nhấp mạnh nữa đi.” Giọng anh trầm, đầy uy quyền, như vị vua ra lệnh cho nô lệ. Phương nghe lời, nhấp nhanh hơn muốn chứng minh cô xứng đáng với anh.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 124 Ồn ào

Cặp mông Phương dập lên xuống, lồn cô ôm chặt cặc anh, tiếng nhóp nhép ướt át hòa với tiếng rên dâm dục vang vọng trong kho vắng. Anh vòng tay ra trước, bóp cặp vú căng mọng của cô, lấm tấm mồ hôi, cảm giác mịn màng trơn tuột dưới lòng bàn tay. Mồ hôi làm da cô bóng loáng, càng kích thích, như lụa ướt át trượt dưới ngón tay anh. Một tay anh kéo núm vú đỏ mọng, xoắn nhẹ, làm cô giật người, tay kia ôm trọn cả vú, bóp mạnh, cảm nhận sự mềm mại, căng tròn, như muốn nghiền nát chúng. Ngực cô đung đưa theo nhịp nhấp, núm vú cương cứng, lấp lánh mồ hôi, như hai viên ngọc quý trong không gian ngột ngạt.

Phương rên lên, giọng dâm dục, như con đĩ đã quên hết lòng tự trọng. “Anh Nam… bóp nữa đi… em sướng quá…” Lời cô lạc đi, ánh mắt khao khát, lồn cô co bóp mạnh hơn. Nam đẩy hông lên, cặc anh đâm sâu hơn, đầu khấc chạm vào điểm nhạy cảm, như muốn xuyên tới tử cung. Tiếng “phạch phạch” vang lên, nhịp nhàng, hòa với tiếng quạt trần vo vo và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia. Phương ngoái đầu lại, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn khoái cảm, giọng như van nài. “Anh Nam, sâu… sâu quá, em chịu không nổi…”

Nam không nói, ánh mắt tối lại, càng đâm sâu hơn, cặc anh ra vào lồn cô, mạnh mẽ, không khoan nhượng. Tiếng “phạch phạch” to hơn, lồn cô ướt át, nước dâm thủy chảy thành dòng, thấm xuống ghế. Phương rên càng to, giọng dâm dục, như con đĩ đang đắm mình trong nhục dục. “Đâm em đi anh… em sướng… nữa đi…” Lời cô như lời cầu xin, cơ thể cô cong lên. Lòng cô như cơn bão, Sâu quá… mình không chịu nổi, nhưng sao sướng thế này… mình muốn anh đụ mãi… Khoái cảm nhấn chìm mọi nhục nhã, chỉ còn bản năng thèm khát.
9d4214165d0a646c285437fcd3964f50.jpg


Nam cau mày, ánh mắt sáng rực, giọng trầm vang lên, đầy khinh miệt. “Ồn ào quá.” Anh đẩy Phương ra, cặc anh rời lồn cô, làm cô rên khẽ, ánh mắt khao khát tiếc nuối. Anh kéo cô ra chỗ mấy tấm bìa carton lót trên sàn, nơi anh em trong kho hay trải ra để ngủ trưa. Phương nằm xuống, cơ thể cô lấp lánh mồ hôi, như bức tranh nhục dục sống động. Nam ngồi trên cô, ánh mắt quét qua cơ thể cô ngắm nhìn chiến lợi phẩm. Làn da cô trắng hồng, mịn màng, ngực căng tròn đung đưa, núm vú đỏ mọng cương cứng, lấp lánh mồ hôi, như mời gọi anh chạm vào. Lồn cô hồng hào, mép lồn hé mở, rỉ nước dâm thủy, lấp lánh như mật ong, lông mu mỏng manh ôm lấy, làm cô trông càng dâm đãng. Mông cô tròn căng, cong vút, như hai quả đào chín mọng, sẵn sàng cho anh khám phá. Anh mím môi, giọng trầm, đầy dâm dục. “Nhìn xem, con đĩ này, lồn ướt át thế kia, chỉ muốn cặc anh đụ nát, đúng không? Cơ thể này sinh ra để anh sai khiến.”

Phương nằm đó, ánh mắt đê mê, mặt đỏ hồng, lồn cô vẫn co bóp, ướt át, như cầu xin anh tiếp tục. Nam nhìn cô, ánh mắt sáng rực, rồi nói, giọng trầm. “Em ồn ào quá.” Anh vơ tay lấy chiếc quần lót của cô, ren đen mỏng manh, còn ướt át bởi dâm thủy, vo lại, rồi nhét vào miệng cô. Phương bất ngờ, miệng ú ớ, tiếng rên nghẹn lại, ánh mắt hoảng loạn nhưng khao khát. Trong lòng cô, một cảm xúc khó tả trỗi dậy, Anh ấy càng làm thế, sao mình càng sướng… sao mình muốn anh sai khiến mãi… Lòng cô rối bời, nhục nhã xen lẫn khoái cảm, cơ thể cô khẽ ưỡn lên, ngực căng tròn, lồn hồng hào, như sẵn sàng cho bất cứ điều gì anh muốn. Quần lót trong miệng cô, mang vị mặn của chính cô, làm cô run rẩy, lồn cô co bóp, như bị kích thích bởi sự tàn nhẫn của anh. Cô nhìn Nam, ánh mắt đê mê, như con đĩ hoàn toàn thuộc về anh, sẵn sàng để anh khám phá mọi ham muốn thầm kín.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 125 Khám phá

Nam không chần chừ thêm, ánh mắt sắc bén quét qua Phương, cơ thể cô trải dài trên tấm bìa carton. Lồn Phương, hồng hào và ướt át, rỉ dâm thủy, là lời mời gọi không thể cưỡng nổi. Anh cởi phăng chiếc áo thun đen, để lộ cơ thể săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, sáng bóng mồ hôi dưới ánh sáng mờ ảo từ bóng đèn trần cũ kỹ. Ngực anh rộng, cơ bụng nổi rõ từng múi, toát lên sức mạnh nam tính, mỗi đường nét như lời hứa về khoái lạc tột cùng. Phương nhìn anh, ánh mắt rực cháy, khao khát bùng nổ, như ngọn lửa sắp thiêu rụi cô. Tay cô, dù bị anh khóa phía trên, vẫn vươn ra, ngón tay run rẩy lướt qua ngực anh, cảm nhận làn da nóng bỏng, cơ bắp căng cứng, như muốn ghi khắc từng đường cong vào tâm trí. Anh ấy… quá mạnh mẽ, mình muốn chạm mãi… Lòng cô rối bời, dục vọng như ngọn sóng nhấn chìm mọi ý nghĩ tỉnh táo.

Nam banh hai chân cô ra, để lộ lồn hồng hào, mép lồn mọng nước, lóng lánh dâm thủy, như cánh hoa ướt sũng hé mở. Anh nhét con cặc sừng sững vào lồn cô, đầu khấc đỏ hồng lùa sâu, trơn tru nhờ nước dâm thủy, lấp đầy cô trong một cú đẩy mạnh mẽ. Phương trợn mắt, miệng ú ớ qua lớp quần lót ren đen nhét chặt, ánh mắt khao khát như muốn gào lên “Sướng quá!” Lồn cô co bóp, ôm lấy cặc anh, nóng hổi, chặt khít, mỗi đường gân cọ xát thành lồn làm cô run rẩy. Anh nhấp sâu, đều đặn, mỗi cú dập khiến cặc anh ra vào lồn cô, tiếng “phạch phạch” ướt át vang vọng trong kho. Lồn Phương mềm mại, bấu chặt, như nhung nóng ôm lấy anh, làm anh sướng đến run người. Mùi dâm thủy ngọt ngào, pha lẫn mồ hôi và nước hoa dịu nhẹ của cô, bốc lên, kích thích khứu giác anh. Vị mặn nhẹ của mồ hôi cô, còn đọng trên môi anh từ lần liếm trước, như lời nhắc nhở về sự sở hữu.

c6c298a31f48fb96b35070286ec67e5e.jpg


Ngực Phương nảy lên theo mỗi cú dập, căng tròn, trắng hồng, sáng bóng mồ hôi, núm vú đỏ mọng cương cứng, đung đưa như trái cấm mời gọi anh cắn lấy. Miệng cô, ngậm chặt quần lót ren đen, ướt át bởi nước bọt và dâm thủy của chính cô, làm cô trông dâm đãng hơn bao giờ hết, như bức tranh nhục dục sống động, sẵn sàng cho anh sai khiến. Nam khóa chặt hai tay cô, kéo lên trên đầu, ngón tay rắn chắc siết cổ tay cô, như dây xích trói cô vào anh. Anh cúi xuống, môi chạm tai cô, thì thầm, giọng trầm đầy cám dỗ. “Để anh hiếp em nhé.” Lời nói như lưỡi dao sắc, làm Phương run lên, cơ thể phấn kích, lồn cô co bóp mạnh hơn, như cầu xin anh làm tới. Hiếp mình… sai khiến mình… mình muốn anh làm mọi thứ… Khoái cảm nhấn chìm mọi nhục nhã trong lòng cô, như ngọn lửa nuốt trọn lý trí.

Nam dập mạnh, mỗi cú dập khiến cặc anh lùa sâu, đầu khấc chạm điểm nhạy cảm, như muốn xuyên tới tử cung. Phương ú ớ qua lớp quần lót, tiếng rên nghẹn lại thành “Á… ư… sướng quá…” dù miệng không nói được. Tay cô bị khóa, chỉ có chân còn tự do, cô vòng chân quặp lấy hông anh, đùi mịn màng, trắng muốt, ôm chặt, đẩy cặc anh sâu hơn, như muốn hòa quyện hoàn toàn. Lồn cô co bóp, ướt át, nước dâm thủy chảy thành dòng, thấm xuống tấm bìa carton, làm không gian ngập mùi nhục dục. Cặc anh nóng bỏng, gân guốc, cọ xát thành lồn, làm cô run rẩy, mỗi cú dập như đánh thức những ham muốn sâu thẳm, như khơi dậy ngọn lửa trong cô.

Nam thèm thuồng liếm cổ cô, lưỡi anh lướt qua làn da trắng hồng, vị mặn của mồ hôi pha lẫn nước hoa thơm dịu, làm anh say. Anh liếm lên nách cô, trắng muốt, mịn màng, mùi thơm nhẹ pha ngai ngái dâm dục, như bí mật cuối cùng của cơ thể cô. Nách quản lý có khác, anh nghĩ, lưỡi anh lướt chậm, thưởng thức từng centimet, như khám phá kiệt tác chỉ thuộc về anh. Anh tận hưởng từng cm trên người cô, từ cặp ngực căng tròn, lồn hồng hào ướt át, đến nách trắng muốt. Tiếng “phạch phạch” vang vọng, hòa với tiếng rên nghẹn của Phương, như bản giao hưởng nhục dục trong kho vắng, kéo cả hai vào cơn mê không lối thoát.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 126 Doggy

Phương cong người, cơ thể run rẩy khi lưỡi Nam vừa rời nách cô, để lại cảm giác nhồn nhột xen lẫn khoái cảm cháy bỏng. Lồn cô co bóp, ướt át, như cầu xin anh tiếp tục. Sướng quá… chưa bao giờ mình sướng thế này… Lưỡi anh như mang ma thuật, kích thích từng vùng da nhạy cảm, làm cô đê mê. Cảm giác tay bị khóa, cơ thể bị anh hiếp, bị sai khiến, như đánh thức ham muốn thầm kín sâu trong cô. Sao mình thích thế này? Thích bị anh ấy, to lớn, mạnh mẽ, sờ mó, làm gì mình tùy thích… Lòng cô rối bời, nhục nhã hòa quyện khoái cảm, như con thú bị bản năng chi phối, khao khát sự thống trị của anh.

Nam bất ngờ rút cặc ra, khiến Phương rên khẽ, ánh mắt khao khát, như tiếc nuối. Anh lật cô quỳ trên tấm bìa carton, hai chân cô banh nhẹ, mông tròn căng, trắng hồng, cong vút, như lời mời gọi dâm đãng. Tư thế doggy phô bày lồn cô hồng hào, mép lồn mọng nước, lóng lánh dâm thủy, sẵn sàng nuốt lấy anh. Nam từ đằng sau đâm con cặc to lớn vào, đầu khấc đỏ hồng lùa sâu, mép lồn banh ra, ôm chặt cặc anh. Tiếng “phập” ướt át vang lên khi cặc anh lấp đầy cô, chạm điểm nhạy cảm, làm cô run rẩy. Da chạm da, đùi anh cọ vào mông cô, nóng hổi, trơn tru nhờ mồ hôi, tạo cảm giác điện giật mỗi lần va chạm. Lồn cô siết chặt, co bóp, như muốn giữ cặc anh mãi trong mình.

Nam hai tay ôm chặt eo cô, ngón tay bấu sâu vào làn da trắng hồng, để lại dấu đỏ nhàn nhạt. Anh dập mạnh, mỗi cú dập như xé toạc cô, cặc anh ra vào lồn, tiếng “phạch phạch” ướt át hòa với tiếng rên nghẹn “ư ư” qua lớp quần lót ren đen nhét trong miệng cô. Ngực Phương nảy tưng, căng tròn, núm vú đỏ mọng cương cứng, rung rinh như trái chín, lấp lánh mồ hôi, như mời gọi anh bóp lấy. Hai đầu gối cô đỏ au, đau nhức vì quỳ trên tấm bìa cứng, nhưng lý trí cô đã chìm trong dục vọng Nam ban phát. Sướng quá… mình muốn nữa… Lồn cô ướt át, nước dâm thủy chảy xuống đùi, thấm xuống tấm bìa, làm không gian ngập mùi dâm đãng. Da anh cọ vào mông cô, nóng bỏng, trơn trượt, như ngọn lửa cọ xát, làm cô rên to hơn, cơ thể cong lên, như muốn hòa quyện vào anh.

Nam gầm lên, giọng trầm đầy uy quyền. “Con đĩ này, lồn em chặt thế, muốn anh đụ đến ngất luôn hả?” Anh dập mạnh hơn, tay siết eo cô, như muốn kiểm soát từng nhịp thở. “Rên to lên, để anh nghe em sướng thế nào!” Phương ú ớ, ánh mắt khao khát, tiếng rên nghẹn qua quần lót, như con đĩ hoàn toàn khuất phục. Cô cong mông, đẩy ngược lại, như muốn cặc anh lùa sâu hơn, làm anh hài lòng. Cặc anh cọ xát thành lồn, đầu khấc chạm điểm nhạy cảm, làm cô run rẩy, lồn co bóp dữ dội. Sướng quá… mình muốn nữa… Cô không còn là quản lý, chỉ là con mồi của anh, sẵn sàng cho mọi sai khiến, lòng cô ngập trong khoái cảm, như sóng thần nhấn chìm mọi nhục nhã.

Anh cúi xuống, ngực anh cọ vào lưng cô, da chạm da, nóng hổi, trơn tru nhờ mồ hôi, như hai ngọn lửa hòa quyện. Mỗi cú dập, mông cô va vào đùi anh, tiếng “bạch bạch” hòa với tiếng “phạch phạch”, tạo bản giao hưởng nhục dục. Lồn cô siết chặt, như muốn hút cạn anh, nước dâm thủy trào ra, chảy thành dòng, làm tấm bìa ướt sũng. Nam thở gấp, ánh mắt sáng rực, cơ bắp căng cứng, mồ hôi sáng bóng trên ngực. “Lồn em ngon thật, con đĩ, anh sẽ đụ cho em nhớ mãi!” Giọng anh trầm, đầy khinh miệt, nhưng kích thích, làm lồn cô co bóp mạnh hơn, như đáp lại lời anh.

Phương run rẩy, cơ thể cong lên, lồn nóng ran, như sắp bùng nổ. Sướng quá… mình muốn nữa… Mỗi cú dập của anh như đánh thức ham muốn sâu thẳm, làm cô quên hết lòng tự trọng, chỉ muốn anh tiếp tục, muốn anh sai khiến, muốn cặc anh lấp đầy cô mãi. Lòng cô rối bời, nhục nhã xen lẫn khoái cảm, như con thú bị anh thuần phục, không thể thoát khỏi lưới dục vọng anh giăng ra.

Phương cong người, đón nhận từng cú dập mạnh mẽ, cơ thể run rẩy, như con mồi hoàn toàn thuộc về anh. Nước mắt trào ra từ khóe mắt, không phải đau, mà vì khoái lạc mãnh liệt, như sóng thần nhấn chìm cô. Sướng quá… mình muốn nữa… Mỗi cú dập của anh như khơi dậy ham muốn sâu thẳm, làm cô quên hết lòng tự trọng, chỉ muốn anh sai khiến, muốn cặc anh lấp đầy mãi. Lồn cô co bóp liên tục, dâm thủy trào ra, rồi đột nhiên, cơ thể cô giật mạnh, như bị điện giật. Một dòng nước phun ra từ lồn, bắn tung tóe trên tấm bìa, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Cô rên to, tiếng rên nghẹn thành “Á… ư…”, cơ thể cong lên, lồn co bóp dữ dội, như muốn nuốt trọn cặc anh. Cơn cực khoái nhấn chìm cô, nước mắt chảy dài, chân mềm nhũn, chỉ còn tay anh giữ cô khỏi ngã.

Cơn sướng của Phương đẩy Nam đến đỉnh điểm. “Con đĩ, nhận lấy tinh anh đi!” Anh gầm lên, dập vài cú mạnh cuối, rồi xuất tinh, tinh dịch nóng hổi phun trào, lấp đầy lồn cô, tràn ngập từng ngóc ngách, như đánh dấu quyền sở hữu. Tinh anh tràn ra, hòa với dâm thủy, chảy xuống mép lồn, thấm xuống tấm bìa, tạo vũng ướt đẫm. Lồn cô co bóp, như hút cạn anh, khiến anh run rẩy vì khoái lạc mãnh liệt, tâm trí trống rỗng, chỉ còn cảm giác thống trị và thỏa mãn tuyệt đối. Anh thở gấp, ánh mắt quét qua cơ thể cô, như kẻ chinh phục ngắm chiến lợi phẩm.

Phương nằm đó, mép lồn đỏ ửng, hơi sưng, còn rỉ tinh và dâm thủy, lóng lánh trong ánh sáng mờ ảo. Miệng cô vẫn ngậm quần lót, ướt át, làm cô trông dâm đãng hơn bao giờ hết, như bức tranh nhục dục sống động. Ngực cô phập phồng, núm vú đỏ hồng, cơ thể kiệt sức, mồ hôi lấp lánh trên da. Mình vừa làm gì? Mình là quản lý, sao lại để hắn… nhưng sao sướng thế này? Lòng cô rối bời, nhục nhã xen lẫn khoái lạc, cảm nhận tinh anh nóng hổi trong lồn, như dấu ấn của sự khuất phục. Cô vừa ghê tởm bản thân, vừa khao khát anh, như con thú bị bản năng chi phối, không thể thoát khỏi anh.

Nam hài lòng, ánh mắt rực cháy nhìn cô, như kẻ săn mồi ngắm con mồi đã khuất phục. Anh vuốt ve cô, ngón tay lướt qua ngực cô, mơn trớn núm vú, khiến cô giật người, rên khe khẽ. Anh cúi xuống, kéo quần lót ra khỏi miệng cô, ném sang một bên. “Sướng lắm hả, con đĩ?” Anh nói, giọng trầm, đầy khinh miệt. “Nói đi, em còn muốn gì nữa?”

Phương thở gấp, giọng yếu ớt, run run. “Anh Nam… em… sướng quá…” Lời cô lạc đi, như lời thú nhận, như cầu xin anh đừng dừng lại. Nam cong môi, ánh mắt sáng rực, rồi đứng lên, mặc lại quần áo, cơ bắp căng cứng ẩn hiện sau lớp áo. Anh chuẩn bị bước ra cửa kho, để mặc Phương nằm đó, cơ thể run rẩy, lồn đầy tinh, như con mồi đã bị chinh phục. Bất chợt, Phương lên tiếng, giọng yếu ớt, như cố níu kéo. “Anh Nam… em…”

Lời cô treo lơ lửng, như lời cầu xin, như lời thú nhận, làm Nam khựng lại. Anh quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô, khóe môi cong lên, như kẻ săn mồi ngửi thấy cơ hội.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 127 Nô lệ
Trong kho hàng ngột ngạt, ánh sáng neon mờ nhạt chiếu lên cơ thể trần truồng của Phương, nằm rã rời trên tấm bìa carton sờn cũ. Đầu gối cô đỏ ửng, dấu vết của cuộc nhục dục mãnh liệt với Nam vẫn còn in hằn trên da thịt. Mồ hôi lấp lánh trên ngực cô, cặp vú căng mọng phập phồng theo từng nhịp thở gấp, lồn hồng hào vẫn ướt át, đầy tinh và dâm thủy, như minh chứng cho sự khuất phục của cô trước anh. Nam, dáng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn dưới áo thun đen bó sát, đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như kẻ săn mồi vừa chiến thắng. Anh hất hàm, giọng trầm khàn: “Còn gì nữa?”

b218c3ec8fddce449f9dc72069dce33e.jpg


Phương ngước lên, ánh mắt nhục nhã xen khao khát, mái tóc rối bời bết mồ hôi dính trên trán. Cô cắn môi, tự trọng gào thét trong lòng, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô co bóp khi nhìn dáng anh cao lớn, mùi mồ hôi nam tính hòa quyện với khói thuốc lá thoảng quanh anh. Cô lí nhí, giọng run run: “Em muốn… bị anh đụ, em muốn cảm giác sung sướng đó nữa.” Lời nói như xé toạc lớp kiêu kỳ cô cố giữ, nhưng cô dừng lại, không dám thốt ra câu “Hãy coi em như nô lệ tình dục của anh”. Nói ra, cô sợ mình sẽ mất hết, trở thành con điếm hoàn toàn trong tay anh. Phương lấp lửng, thêm một câu, gần như van xin: “Hãy sai khiến em nữa…”

Nam cong môi, nụ cười khẽ đầy toan tính. Đúng như anh dự đoán, Phương đã rơi vào bẫy, trở thành con mồi không thể thoát khỏi vòng xoáy dục vọng anh giăng ra. Anh không đáp, chỉ nhìn cô lần cuối, ánh mắt xoáy sâu như muốn khắc vào tâm trí cô hình ảnh kẻ nắm quyền. Rồi anh lạnh lùng nói: “Mặc đồ vào đi, quản lý. Trễ rồi.” Không một lời an ủi, không một cử chỉ dịu dàng, Nam quay lưng, bước ra khỏi kho. Bóng anh cao lớn khuất dần sau màn đêm, tiếng giày cộp cộp vang vọng trên nền bê tông, để lại Phương nằm lẻ loi giữa không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt trần rít lên từng nhịp.

Phương nằm đó, cơ thể kiệt sức, đầu óc trống rỗng. Cái cách Nam bỏ đi, không đáp lại lời van xin của cô, khiến cô khó chịu, như bị khước từ, nhưng đồng thời lại khơi dậy khao khát mãnh liệt hơn. Hắn muốn gì? Muốn mình quỳ xin thêm sao? Cô tự hỏi, lòng giằng xé giữa tự trọng và bản năng dâm đãng mà Nam đã đánh thức. Cô ghét chính mình, ghét cái cách lồn cô vẫn nóng ran, vẫn nhớ từng cú nhấp mạnh bạo của anh, từng mệnh lệnh sắc lạnh khiến cô tan chảy. Phương run rẩy ngồi dậy, tay vơ vội áo sơ mi trắng nhàu nhĩ và váy bút chì rơi lăn lóc. Cô mặc lại, từng nút áo như một nỗ lực lấy lại vẻ kiêu kỳ, nhưng đôi chân vẫn run, đầu gối nhức nhối, lồn âm ỉ đau như nhắc cô về sự khuất phục vừa qua.

Cô vơ cuốn sổ ghi chép trên bàn, tay siết chặt như cố bám vào chút lý trí còn sót lại. Bước ra khỏi kho, không gian tối om của cửa hàng khiến cô rùng mình. Đã khuya, đường phố vắng tanh, Phương không còn sức đi. Cô gọi taxi, ngồi thụp xuống ghế sau, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa kính. Ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu gương mặt cô – vẫn xinh đẹp, nhưng ẩn sau lớp kiêu kỳ là sự rối loạn. Mình là ai? Quản lý Phương hay con đĩ của Nam? Cô tự hỏi, tay vô thức siết chặt váy, cảm giác dâm thủy vẫn rỉ ra khiến cô xấu hổ. Cô muốn quên, muốn xóa sạch ký ức đêm nay, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô co bóp khi nhớ đến giọng Nam, ánh mắt anh, và con cặc gân guốc lấp đầy cô. Phương cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi, không phải vì đau, mà vì cô biết mình đã nghiện anh, nghiện sự sai khiến và khoái cảm anh mang lại.

Trong khi đó, Nam phóng xe máy đen cũ kỹ qua những con đường vắng, gió đêm lạnh buốt thổi qua má. Anh mỉm cười, đắc thắng. Mọi toan tính của anh đều đúng – Phương, cô quản lý kiêu kỳ với cặp vú căng mọng và cặp mông săn chắc, giờ đây chỉ là con mồi thèm khát anh, sẵn sàng quỳ xin để được đụ. Anh đã đưa cô vào bẫy, từng bước phá tan lớp vỏ tự trọng, khiến cô nghiện sự kiểm soát của mình. “Lần sau ư?” Nam lẩm bẩm, mắt lấp lánh ý vị. “Lần sau, em sẽ biết thế nào là nô lệ thực sự.” Anh tưởng tượng những trò mới, những cách mới để đẩy Phương sâu hơn vào vực thẳm nhục dục, khiến cô không chỉ khuất phục mà còn tự nguyện dâng hiến mọi thứ.

Xe anh dừng trước căn nhà, Nam nằm xuống giường, điếu thuốc cháy đỏ trên môi. Hơi thở anh hòa với khói, tâm trí lướt qua hình ảnh Phương – ánh mắt khao khát, tiếng rên dâm dục, và cơ thể run rẩy dưới anh. Nhưng thoáng chốc, hình ảnh Linh hiện lên – nụ hôn ngọt ngào, nụ cười trong trẻo, và sự chân thành khiến anh chùn bước. Nam nhíu mày, gạt ý nghĩ đó đi. Linh là ánh sáng, nhưng anh là kẻ săn mồi, và Phương mới là con mồi hoàn hảo để anh thỏa mãn bản năng. Anh rít một hơi thuốc dài, mỉm cười, chìm vào giấc ngủ với những toan tính mới.

Phương về đến chung cư, bước chân nặng nề trên hành lang tối. Cô mở cửa phòng, ném mình xuống giường, không buồn tắm rửa. Mùi tinh và mồ hôi của Nam vẫn bám trên da, như lời nhắc nhở về sự khuất phục của cô. Cô ôm mặt, khóc nức nở, tự trách mình yếu đuối, nhưng lồn cô lại co bóp, nóng ran khi nhớ đến mệnh lệnh “con đĩ” của anh. Cô ghét Nam, ghét cái cách anh bỏ đi không ngoảnh lại, nhưng lại khao khát anh quay lại, sai khiến cô, đụ cô thêm lần nữa. Phương lẩm bẩm: “Mày điên rồi, Phương ơi…” Cô chìm vào giấc ngủ bất an, giấc mơ tràn ngập hình ảnh Nam, cơ thể anh, và khoái cảm khiến cô rên rỉ ngay cả trong vô thức.
 
  • Like
Reactions: Z70
Bên trên