Chương 115 Xem phim
Rạp phim chật kín, từng hàng ghế đầy người, tiếng xì xào dần lắng xuống khi ánh sáng mờ đi, nhường chỗ cho màn hình lớn phía trước. Sức hút của bộ phim drama tình cảm này lan tỏa, kéo mọi người vào không gian của những câu chuyện tình yêu đầy sóng gió. Linh, ánh mắt lấp lánh phấn khích, kéo tay Nam nhanh chóng len qua đám đông để đến góc ghế couple cuối rạp. Ghế đôi rộng rãi, đệm mềm mại, được thiết kế cho những cặp tình nhân, khiến Linh không giấu nổi sự thích thú. Cô ngồi xuống, váy ngắn bó sát hơi xê dịch, để lộ cặp đùi thon trắng hồng, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng hờ hững khẽ lay động khi cô nghiêng người. “Trời ơi, ghế couple xịn ghê, anh Nam! Xem phim thế này đúng chuẩn luôn!” Linh nói, giọng trong trẻo, nụ cười rạng rỡ như cô gái đang sống trong giấc mơ hẹn hò. Cô liếc Nam, ánh mắt long lanh, lòng rạo rực vì được ngồi sát anh, như thể cả thế giới chỉ còn hai người.
Màn hình sáng lên với đoạn quảng cáo, bất ngờ hiện ra trailer một bộ phim kinh dị sắp chiếu – tiếng rít ghê rợn, bóng đen lướt qua, và gương mặt ma quái lóe lên. Linh giật mình, hét khẽ, bất giác ôm chặt tay Nam, cơ thể cô ép sát anh. Bộ ngực cô, mềm mại và căng mọng sau lớp áo ống mỏng, áp vào cánh tay anh, khiến Nam khựng lại, cảm nhận rõ sự ấm áp và đàn hồi. Anh nhìn cô, nụ cười cong lên, giọng trêu đùa. “Sao, mới quảng cáo mà đã sợ? Phim kinh dị anh rủ em không chịu, giờ run rồi hả?”
Linh chu môi, má đỏ ửng, vẫn ôm tay anh, giọng giả bộ giận. “Tại nó bất ngờ chứ bộ! Anh đừng cười, em sợ ma thật mà! Mà… anh ngồi đây, em bớt sợ rồi.” Cô ngẩng lên, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tin cậy, như thể Nam là chỗ dựa duy nhất trong bóng tối rạp phim.
Nam bật cười khàn, cảm nhận bộ ngực cô vẫn ép vào tay mình, nhưng anh không nói thêm, chỉ vỗ nhẹ tay cô. “Yên tâm, có anh đây, ma quỷ nào dám lại gần.” Anh nói, giọng trầm, ánh mắt ấm áp hơn thường ngày. Trong lòng anh, sự hồn nhiên của Linh như làn gió mát, làm dịu đi phần con thú săn mồi luôn rình rập. Anh thích cảm giác này, không cần toan tính, chỉ cần ngồi đây, bên cô.
Bộ phim bắt đầu, ánh sáng từ màn hình hắt lên, chiếu sáng những gương mặt chăm chú trong rạp. Cốt truyện mở ra với tình yêu đầy trắc trở giữa hai nhân vật chính, và không gian im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng thoại trên phim và tiếng nhạc nền dìu dặt. Nam ngồi đó, lưng tựa ghế, mắt lướt qua màn hình, nhưng anh không cần tập trung cũng hiểu cốt truyện – những hiểu lầm, cãi vã, và tình yêu bất chấp. Với anh, sự trải đời đã dạy anh nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào. Những gì anh đã sống – những lần săn mồi, những đêm dục vọng, những khoảnh khắc kiểm soát như với Phương – nếu viết thành phim, chắc chắn sẽ đậm chất drama, vượt xa bộ phim đang chiếu. Nhưng anh không muốn nghĩ đến điều đó, không muốn mang bóng tối của mình vào khoảnh khắc này. Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn Linh.
Linh ngồi cạnh, hoàn toàn chìm vào bộ phim. Ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt lấp lánh, môi hồng khẽ mím khi hồi hộp, và vài lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán. Chiếc áo ống đen ôm sát, tôn lên bộ ngực tròn trịa rung nhẹ mỗi khi cô cử động, và chân váy ngắn để lộ cặp đùi mịn màng, như bức tranh sống động trong bóng tối. Cô đẹp, không phải vẻ đẹp kiêu kỳ như Phương, mà là vẻ đẹp trong trẻo, hồn nhiên, như ánh nắng giữa đêm đen. Thỉnh thoảng, đến đoạn cao trào, Linh vô thức bấm mạnh vào tay Nam, móng tay cô cắm nhẹ vào da anh, như thể cô đang sống cùng nhân vật. Có lúc, cô rơm rớm nước mắt khi nhân vật chính chia tay, ánh mắt long lanh, mũi khẽ sụt sịt. Rồi có lúc, cô bật cười thành tiếng khi hai nhân vật làm hòa, tiếng cười trong trẻo vang lên, khiến vài người quay lại nhìn. Linh, với đủ cung bậc cảm xúc, như một cô gái đang sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Cảnh cuối bộ phim đến, hai nhân vật chính hòa giải, trao nhau nụ hôn say đắm dưới ánh hoàng hôn. Linh bất giác nắm tay Nam chặt hơn, một tay ôm ngực, như xúc động trước khoảnh khắc ấy. Mắt cô long lanh, môi khẽ mỉm cười, như thể cô đang mơ mình là nhân vật nữ chính. Nam nhìn cô, nụ cười anh ấm áp, không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình. *Linh, dễ thương thật.* Anh nghĩ, lòng anh rung động, không phải dục vọng, mà là thứ gì đó trong trẻo, như lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy mình có thể là một người khác, tốt hơn.
Nam khẽ cười, nhịp tim bỗng rung động, một cảm giác lạ lẫm nhưng chân thật, như thể Linh đang mở ra một cánh cửa mà anh đã khóa chặt từ lâu.
Bộ phim kết thúc, màn hình tối dần, ánh sáng trong rạp từ từ sáng lên, kéo mọi người trở về thực tại. Linh ngồi trên ghế couple, ánh mắt lấp lánh còn vương chút xúc động từ nụ hôn cuối phim. Cô khẽ liếc Nam, lòng tiếc nuối khi bộ phim đã hết, và tiếc hơn khi phải rời khỏi ghế đôi, nơi cô được ngồi sát anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô đứng dậy, váy ngắn bó sát khẽ xê dịch, để lộ cặp đùi thon, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng lay nhẹ trong không khí mát lạnh của rạp. Nam đứng bên, dáng cao lớn trong áo polo xanh đậm, nụ cười hiền lành vẫn đọng trên môi, khiến Linh không muốn rời mắt.
Hai người bước ra sảnh chờ, không gian rộng lớn với ánh đèn neon rực rỡ và mùi bắp rang bơ thoảng trong không khí. Đám đông tản ra, tiếng nói cười rôm rả, nhưng Linh chỉ chú ý đến Nam. Anh giơ tay lên, chỉ vào những dấu móng tay đỏ hằn trên da, giọng trêu đùa. “Nhìn nè, Linh, em bấm tay anh thành ra thế này. Xem phim mà như đánh nhau, đau muốn chết!”
Linh giật mình, má đỏ ửng, che miệng xấu hổ. “Trời, em xin lỗi, em không biết luôn! Tại… tại phim hồi hộp quá, em bấm vô thức thôi!” Cô cúi đầu, ánh mắt long lanh, vừa ngại vừa buồn cười, tay khẽ chạm vào dấu đỏ trên tay anh như muốn xoa dịu.
Nam bật cười khàn, lắc đầu. “Thôi, tha cho anh, lần sau nhẹ tay chút, không anh trả thù đó.” Anh nháy mắt, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt anh dịu dàng, như đang tận hưởng sự hồn nhiên của cô.
Linh mỉm cười, nghiêng đầu, giọng trong trẻo. “Vậy để em mời anh uống nước, đền cho anh nha! Gần đây có quán ven bờ sông, mát mẻ lắm, đi không?” Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, như muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Nam gật đầu, nụ cười không rời môi. “Được, dẫn anh đi. Mà chọn chỗ ngon chút, đừng để anh thất vọng.” Anh nói, giọng trầm, bước theo Linh ra khỏi rạp.
Họ đến một quán nước nhỏ ven bờ sông, nơi những chiếc bàn gỗ được xếp dọc lối đi, gió mát lành thổi qua, mang theo hương sông dịu nhẹ. Ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng đối diện phản chiếu trên mặt nước, như những viên ngọc lấp lánh vỡ vụn, hòa quyện với ánh đèn vàng từ quán, tạo nên bức tranh đêm lung linh, lãng mạn. Linh chọn một bàn gần mép nước, ngồi xuống, váy ngắn khẽ lay, ánh sáng hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt long lanh và môi hồng.
Nam ngồi đối diện, gọi món với giọng trầm trầm. “Cho anh cà phê đen, không đường.” Anh nhìn Linh, nụ cười nhẹ.
Linh chu môi, giọng trêu. “Sao tối rồi anh còn uống cà phê đen? Mất ngủ thì sao? Uống trà sữa với em đi, ngon hơn!”
Nam bật cười, lắc đầu. “Cà phê đen giúp anh tập trung hơn. Với lại, vị đắng của nó anh thích, giống cuộc sống ấy.” Giọng anh trầm, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn chứa những câu chuyện mà Linh chưa từng biết.
Linh gật gù, gọi một ly trà sữa cho mình, rồi cả hai im lặng, ngắm bờ sông lấp lánh. Ánh sáng từ tòa nhà cao tầng nhảy múa trên mặt nước, như những giấc mơ trôi nổi, đẹp nhưng mong manh. Linh khẽ liếc Nam, nhìn anh nhấp ngụm cà phê, ánh mắt anh trầm tư, khuôn mặt góc cạnh nam tính, lông mày rậm và đôi môi khẽ mím, toát ra sức hút mà cô không cưỡng nổi. *Anh Nam đúng gu mình thật, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.* Cô nghĩ, lòng rạo rực, như cô gái đang lạc trong tình yêu đầu đời. Anh là người cô ngưỡng mộ, người khiến cô cảm thấy an toàn, dù cô biết anh từng làm cô sợ.
Nam quay sang, bắt gặp ánh mắt Linh, nụ cười anh cong lên, giọng đùa cợt, giả bộ đê tiện. “Nhìn gì mà như nuốt người ta vậy? Hay đang nhớ lại nụ hôn trên phim kia, để tý anh thực hành nhé?”
Linh bất giác đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ xíu, ngại ngùng. “Gì mà thực hành… Dù gì… người ta cũng cho hôn rồi mà.” Cô nói, ánh mắt lấp lánh, vừa xấu hổ vừa khao khát. Không phải khao khát tình dục, mà là sự ấm áp, sự quan tâm của Nam – điều cô cảm nhận rõ ràng tối nay, khi anh dịu dàng, hiền hậu, khác hẳn kẻ săn mồi từng khiến cô run rẩy. Cô muốn anh như thế này mãi, muốn anh là người cô có thể dựa vào, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Nam bật cười lớn, lắc đầu, nhưng ánh mắt anh ấm áp, không có chút toan tính. “Nói gì mà bạo thế? Thôi, uống đi, không anh thực hành thật giờ.” Anh nháy mắt, nhấp thêm ngụm cà phê, cảm nhận vị đắng lan tỏa, nhưng lòng anh nhẹ nhõm, như đang trôi theo dòng sông trước mặt.
Linh ngồi đó, ánh mắt lấp lánh, lòng ấm áp, nhưng rồi cô nhớ đến những lời căn dặn của Phương – “Đừng gần gũi Nam quá, anh ta không đơn giản đâu.” Lời nói ấy như mũi kim chích vào lòng cô, khiến cô khựng lại. Nhưng nhìn Nam, nhìn nụ cười hiền lành, ánh mắt dịu dàng của anh tối nay, cô tin lựa chọn của mình là đúng. *Anh Nam không phải người xấu, chị Phương không hiểu anh ấy thôi.* Cô nghĩ, lòng kiên định. Cô muốn tin vào Nam, tin vào sự ấm áp anh mang lại, dù sâu trong lòng, cô vẫn sợ một phần con người anh – phần mà cô từng thấy trong góc tối cửa hàng, hay đêm ở công viên.
Cả hai ngồi đó, gió sông thổi qua, mang theo hơi mát lành. Ánh sáng trên mặt nước như phản chiếu giấc mơ của Linh, và trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn ở đây, bên Nam, tận hưởng sự bình yên mà anh mang lại, như thể thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.
Rạp phim chật kín, từng hàng ghế đầy người, tiếng xì xào dần lắng xuống khi ánh sáng mờ đi, nhường chỗ cho màn hình lớn phía trước. Sức hút của bộ phim drama tình cảm này lan tỏa, kéo mọi người vào không gian của những câu chuyện tình yêu đầy sóng gió. Linh, ánh mắt lấp lánh phấn khích, kéo tay Nam nhanh chóng len qua đám đông để đến góc ghế couple cuối rạp. Ghế đôi rộng rãi, đệm mềm mại, được thiết kế cho những cặp tình nhân, khiến Linh không giấu nổi sự thích thú. Cô ngồi xuống, váy ngắn bó sát hơi xê dịch, để lộ cặp đùi thon trắng hồng, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng hờ hững khẽ lay động khi cô nghiêng người. “Trời ơi, ghế couple xịn ghê, anh Nam! Xem phim thế này đúng chuẩn luôn!” Linh nói, giọng trong trẻo, nụ cười rạng rỡ như cô gái đang sống trong giấc mơ hẹn hò. Cô liếc Nam, ánh mắt long lanh, lòng rạo rực vì được ngồi sát anh, như thể cả thế giới chỉ còn hai người.
Màn hình sáng lên với đoạn quảng cáo, bất ngờ hiện ra trailer một bộ phim kinh dị sắp chiếu – tiếng rít ghê rợn, bóng đen lướt qua, và gương mặt ma quái lóe lên. Linh giật mình, hét khẽ, bất giác ôm chặt tay Nam, cơ thể cô ép sát anh. Bộ ngực cô, mềm mại và căng mọng sau lớp áo ống mỏng, áp vào cánh tay anh, khiến Nam khựng lại, cảm nhận rõ sự ấm áp và đàn hồi. Anh nhìn cô, nụ cười cong lên, giọng trêu đùa. “Sao, mới quảng cáo mà đã sợ? Phim kinh dị anh rủ em không chịu, giờ run rồi hả?”
Linh chu môi, má đỏ ửng, vẫn ôm tay anh, giọng giả bộ giận. “Tại nó bất ngờ chứ bộ! Anh đừng cười, em sợ ma thật mà! Mà… anh ngồi đây, em bớt sợ rồi.” Cô ngẩng lên, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tin cậy, như thể Nam là chỗ dựa duy nhất trong bóng tối rạp phim.
Nam bật cười khàn, cảm nhận bộ ngực cô vẫn ép vào tay mình, nhưng anh không nói thêm, chỉ vỗ nhẹ tay cô. “Yên tâm, có anh đây, ma quỷ nào dám lại gần.” Anh nói, giọng trầm, ánh mắt ấm áp hơn thường ngày. Trong lòng anh, sự hồn nhiên của Linh như làn gió mát, làm dịu đi phần con thú săn mồi luôn rình rập. Anh thích cảm giác này, không cần toan tính, chỉ cần ngồi đây, bên cô.
Bộ phim bắt đầu, ánh sáng từ màn hình hắt lên, chiếu sáng những gương mặt chăm chú trong rạp. Cốt truyện mở ra với tình yêu đầy trắc trở giữa hai nhân vật chính, và không gian im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng thoại trên phim và tiếng nhạc nền dìu dặt. Nam ngồi đó, lưng tựa ghế, mắt lướt qua màn hình, nhưng anh không cần tập trung cũng hiểu cốt truyện – những hiểu lầm, cãi vã, và tình yêu bất chấp. Với anh, sự trải đời đã dạy anh nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào. Những gì anh đã sống – những lần săn mồi, những đêm dục vọng, những khoảnh khắc kiểm soát như với Phương – nếu viết thành phim, chắc chắn sẽ đậm chất drama, vượt xa bộ phim đang chiếu. Nhưng anh không muốn nghĩ đến điều đó, không muốn mang bóng tối của mình vào khoảnh khắc này. Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn Linh.
Linh ngồi cạnh, hoàn toàn chìm vào bộ phim. Ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt lấp lánh, môi hồng khẽ mím khi hồi hộp, và vài lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán. Chiếc áo ống đen ôm sát, tôn lên bộ ngực tròn trịa rung nhẹ mỗi khi cô cử động, và chân váy ngắn để lộ cặp đùi mịn màng, như bức tranh sống động trong bóng tối. Cô đẹp, không phải vẻ đẹp kiêu kỳ như Phương, mà là vẻ đẹp trong trẻo, hồn nhiên, như ánh nắng giữa đêm đen. Thỉnh thoảng, đến đoạn cao trào, Linh vô thức bấm mạnh vào tay Nam, móng tay cô cắm nhẹ vào da anh, như thể cô đang sống cùng nhân vật. Có lúc, cô rơm rớm nước mắt khi nhân vật chính chia tay, ánh mắt long lanh, mũi khẽ sụt sịt. Rồi có lúc, cô bật cười thành tiếng khi hai nhân vật làm hòa, tiếng cười trong trẻo vang lên, khiến vài người quay lại nhìn. Linh, với đủ cung bậc cảm xúc, như một cô gái đang sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Cảnh cuối bộ phim đến, hai nhân vật chính hòa giải, trao nhau nụ hôn say đắm dưới ánh hoàng hôn. Linh bất giác nắm tay Nam chặt hơn, một tay ôm ngực, như xúc động trước khoảnh khắc ấy. Mắt cô long lanh, môi khẽ mỉm cười, như thể cô đang mơ mình là nhân vật nữ chính. Nam nhìn cô, nụ cười anh ấm áp, không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình. *Linh, dễ thương thật.* Anh nghĩ, lòng anh rung động, không phải dục vọng, mà là thứ gì đó trong trẻo, như lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy mình có thể là một người khác, tốt hơn.

Nam khẽ cười, nhịp tim bỗng rung động, một cảm giác lạ lẫm nhưng chân thật, như thể Linh đang mở ra một cánh cửa mà anh đã khóa chặt từ lâu.
Bộ phim kết thúc, màn hình tối dần, ánh sáng trong rạp từ từ sáng lên, kéo mọi người trở về thực tại. Linh ngồi trên ghế couple, ánh mắt lấp lánh còn vương chút xúc động từ nụ hôn cuối phim. Cô khẽ liếc Nam, lòng tiếc nuối khi bộ phim đã hết, và tiếc hơn khi phải rời khỏi ghế đôi, nơi cô được ngồi sát anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô đứng dậy, váy ngắn bó sát khẽ xê dịch, để lộ cặp đùi thon, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng lay nhẹ trong không khí mát lạnh của rạp. Nam đứng bên, dáng cao lớn trong áo polo xanh đậm, nụ cười hiền lành vẫn đọng trên môi, khiến Linh không muốn rời mắt.
Hai người bước ra sảnh chờ, không gian rộng lớn với ánh đèn neon rực rỡ và mùi bắp rang bơ thoảng trong không khí. Đám đông tản ra, tiếng nói cười rôm rả, nhưng Linh chỉ chú ý đến Nam. Anh giơ tay lên, chỉ vào những dấu móng tay đỏ hằn trên da, giọng trêu đùa. “Nhìn nè, Linh, em bấm tay anh thành ra thế này. Xem phim mà như đánh nhau, đau muốn chết!”
Linh giật mình, má đỏ ửng, che miệng xấu hổ. “Trời, em xin lỗi, em không biết luôn! Tại… tại phim hồi hộp quá, em bấm vô thức thôi!” Cô cúi đầu, ánh mắt long lanh, vừa ngại vừa buồn cười, tay khẽ chạm vào dấu đỏ trên tay anh như muốn xoa dịu.
Nam bật cười khàn, lắc đầu. “Thôi, tha cho anh, lần sau nhẹ tay chút, không anh trả thù đó.” Anh nháy mắt, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt anh dịu dàng, như đang tận hưởng sự hồn nhiên của cô.
Linh mỉm cười, nghiêng đầu, giọng trong trẻo. “Vậy để em mời anh uống nước, đền cho anh nha! Gần đây có quán ven bờ sông, mát mẻ lắm, đi không?” Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, như muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Nam gật đầu, nụ cười không rời môi. “Được, dẫn anh đi. Mà chọn chỗ ngon chút, đừng để anh thất vọng.” Anh nói, giọng trầm, bước theo Linh ra khỏi rạp.
Họ đến một quán nước nhỏ ven bờ sông, nơi những chiếc bàn gỗ được xếp dọc lối đi, gió mát lành thổi qua, mang theo hương sông dịu nhẹ. Ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng đối diện phản chiếu trên mặt nước, như những viên ngọc lấp lánh vỡ vụn, hòa quyện với ánh đèn vàng từ quán, tạo nên bức tranh đêm lung linh, lãng mạn. Linh chọn một bàn gần mép nước, ngồi xuống, váy ngắn khẽ lay, ánh sáng hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt long lanh và môi hồng.
Nam ngồi đối diện, gọi món với giọng trầm trầm. “Cho anh cà phê đen, không đường.” Anh nhìn Linh, nụ cười nhẹ.
Linh chu môi, giọng trêu. “Sao tối rồi anh còn uống cà phê đen? Mất ngủ thì sao? Uống trà sữa với em đi, ngon hơn!”
Nam bật cười, lắc đầu. “Cà phê đen giúp anh tập trung hơn. Với lại, vị đắng của nó anh thích, giống cuộc sống ấy.” Giọng anh trầm, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn chứa những câu chuyện mà Linh chưa từng biết.
Linh gật gù, gọi một ly trà sữa cho mình, rồi cả hai im lặng, ngắm bờ sông lấp lánh. Ánh sáng từ tòa nhà cao tầng nhảy múa trên mặt nước, như những giấc mơ trôi nổi, đẹp nhưng mong manh. Linh khẽ liếc Nam, nhìn anh nhấp ngụm cà phê, ánh mắt anh trầm tư, khuôn mặt góc cạnh nam tính, lông mày rậm và đôi môi khẽ mím, toát ra sức hút mà cô không cưỡng nổi. *Anh Nam đúng gu mình thật, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.* Cô nghĩ, lòng rạo rực, như cô gái đang lạc trong tình yêu đầu đời. Anh là người cô ngưỡng mộ, người khiến cô cảm thấy an toàn, dù cô biết anh từng làm cô sợ.
Nam quay sang, bắt gặp ánh mắt Linh, nụ cười anh cong lên, giọng đùa cợt, giả bộ đê tiện. “Nhìn gì mà như nuốt người ta vậy? Hay đang nhớ lại nụ hôn trên phim kia, để tý anh thực hành nhé?”
Linh bất giác đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ xíu, ngại ngùng. “Gì mà thực hành… Dù gì… người ta cũng cho hôn rồi mà.” Cô nói, ánh mắt lấp lánh, vừa xấu hổ vừa khao khát. Không phải khao khát tình dục, mà là sự ấm áp, sự quan tâm của Nam – điều cô cảm nhận rõ ràng tối nay, khi anh dịu dàng, hiền hậu, khác hẳn kẻ săn mồi từng khiến cô run rẩy. Cô muốn anh như thế này mãi, muốn anh là người cô có thể dựa vào, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Nam bật cười lớn, lắc đầu, nhưng ánh mắt anh ấm áp, không có chút toan tính. “Nói gì mà bạo thế? Thôi, uống đi, không anh thực hành thật giờ.” Anh nháy mắt, nhấp thêm ngụm cà phê, cảm nhận vị đắng lan tỏa, nhưng lòng anh nhẹ nhõm, như đang trôi theo dòng sông trước mặt.
Linh ngồi đó, ánh mắt lấp lánh, lòng ấm áp, nhưng rồi cô nhớ đến những lời căn dặn của Phương – “Đừng gần gũi Nam quá, anh ta không đơn giản đâu.” Lời nói ấy như mũi kim chích vào lòng cô, khiến cô khựng lại. Nhưng nhìn Nam, nhìn nụ cười hiền lành, ánh mắt dịu dàng của anh tối nay, cô tin lựa chọn của mình là đúng. *Anh Nam không phải người xấu, chị Phương không hiểu anh ấy thôi.* Cô nghĩ, lòng kiên định. Cô muốn tin vào Nam, tin vào sự ấm áp anh mang lại, dù sâu trong lòng, cô vẫn sợ một phần con người anh – phần mà cô từng thấy trong góc tối cửa hàng, hay đêm ở công viên.
Cả hai ngồi đó, gió sông thổi qua, mang theo hơi mát lành. Ánh sáng trên mặt nước như phản chiếu giấc mơ của Linh, và trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn ở đây, bên Nam, tận hưởng sự bình yên mà anh mang lại, như thể thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.