Chương 87 Nam, sự xuất hiện có chủ đích
Phương nằm đó, cơ thể run nhẹ, làn da trắng nõn lấp lánh dưới ánh sáng trắng chói của đèn. Váy cô nhàu nhĩ, kéo lên tận hông, để lộ lồn hồng hào, ẩm ướt, như một đóa hoa vừa bị xâm phạm. Quần lót đen vướng vào mắt cá chân, cặp ngực trần phập phồng, núm vú đỏ ửng như hai viên ngọc quý, vẫn mang dấu vết nước bọt từ những cái hôn của Tuấn. Sự xuất hiện bất ngờ của Nam, với ánh mắt sắc lạnh và chiếc điện thoại lóe sáng, làm cô giật mình, như bị kéo ra khỏi cơn ác mộng chỉ để rơi vào một cơn ác mộng khác. Cô xấu hổ, một cảm giác nhục nhã hiếm hoi trào lên, thiêu đốt lòng tự trọng kiêu kỳ mà cô luôn mang. Cô vội kéo váy xuống, tay che ngực, cố che chắn cơ thể mình, nhưng ánh mắt cô – hoảng loạn, run rẩy – không giấu nổi sự yếu đuối. Cô nhìn Nam, ánh mắt thoáng một tia cầu khẩn, giọng lạc đi: “Anh Nam…”
Nam dựa vào khung cửa, chiếc điện thoại trong tay vẫn sáng màn hình, như một vũ khí nguy hiểm hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Anh không vội, ánh mắt lướt qua Phương, từ cặp đùi trắng mịn đến cặp ngực cô đang cố che, như đang thưởng thức một bức tranh bị xâm phạm. Anh cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo, đầy toan tính. Rồi anh giả bộ la lớn, giọng vang lên, sắc bén như một nhát cắt: “Chuyện này mà đám nhân viên biết thì sao, Phương? Quản lý kiêu kỳ, luôn cao ngạo với mọi người, giờ đang làm gì thế này?” Anh nhấn mạnh từng từ, như đang đâm vào lòng tự hào của cô, vào hình ảnh hoàn hảo mà cô đã xây dựng bao lâu nay. “Phương quản lý, luôn đứng trên tất cả, lại để một thằng nhóc mới vào nghề đè ra thế này sao?”
Phương giật mình, má cô nóng ran, như bị tát thêm một cái vô hình. Cô chối đây đẩy, giọng run run, cố lấy lại vẻ tự tin nhưng không thể che giấu sự hoảng loạn: “Không phải như anh nghĩ đâu, Nam! Là… là Tuấn, nó…” Cô ngừng lại, không biết phải giải thích thế nào, khi chính cô cũng đã để trò chơi này đi quá xa. Cô liếc nhìn Tuấn, ánh mắt pha lẫn giận dữ và tuyệt vọng, nhưng cậu chỉ cúi đầu, tay ôm má, không dám nói gì. Cô quay lại nhìn Nam, cố giữ giọng cứng rắn: “Anh đừng nói bậy! Chuyện này… không phải như anh thấy!”
Nam bước gần hơn, từng bước chân chậm rãi, chắc chắn, như một kẻ săn mồi đang thưởng thức sự sợ hãi của con mồi. Anh cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào Phương, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, nóng hổi và đầy đe dọa. “Không phải như tôi thấy?” anh lặp lại, giọng trầm xuống, mang chút chế giễu. “Vậy là gì, Phương? Một quản lý, một nhân viên, camera khắp cửa hàng, đêm hôm khuya khoắt, lại nằm đây với nhau thế này?” Anh chỉ tay về phía Tuấn, ánh mắt không rời cô, như đang đào sâu vào điểm yếu của cô. “Em luôn tự hào là người kiểm soát mọi thứ, đúng không? Luôn khiến mọi gã đàn ông phải quỳ xin em một ánh mắt. Vậy mà giờ sao lại thế này? Để thằng nhóc này làm gì em muốn, còn bị anh bắt quả tang?”
Tuấn, sau một hồi hoảng loạn, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu ngẩng lên, ánh mắt lóe một tia bất mãn, giọng lắp bắp: “Anh Nam, em đang…” Nhưng cậu chưa nói hết câu, Nam đã cắt ngang, một tiếng cười gằn vang lên, sắc lạnh như lưỡi dao. “Đang gì, nhóc?” anh hỏi, giọng đầy khinh miệt. “Đang nghĩ mình là đàn ông khi đè Phương ấy ra à? Hay đang nghĩ cô ấy sẽ ngoan ngoãn để nhóc muốn làm gì thì làm?” Anh lắc đầu, ánh mắt lướt qua Tuấn rồi quay lại Phương, như thể cậu chỉ là một quân cờ nhỏ trong trò chơi của anh.
Trong lòng Tuấn, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Cậu xấu hổ, sợ hãi, nhưng cặc cậu vẫn cương cứng đau nhức trong lớp quần, như một lời nhắc nhở về dục vọng vừa bùng nổ. Cậu muốn hét lên, muốn giải thích, nhưng ánh mắt của Nam – sắc lạnh, đầy quyền lực – khiến cậu câm lặng. Cậu nhìn Phương, cơ thể cô vẫn đẹp mê hồn, dù cô đang cố che chắn, cố giữ chút tự trọng còn lại. Cặp đùi cô, trắng mịn và dài thẳng tắp, lấp ló dưới lớp váy nhàu nhĩ, khiến cậu chỉ muốn lao tới lần nữa, nhưng cái tát của cô và giọng nói của Nam như những xiềng xích, giữ cậu lại.
Phương, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự nhục nhã đang đè nặng lên mình. Lời nói của Nam, từng câu từng chữ, như những nhát dao đâm vào lòng tự hào của cô. Cô luôn là người nắm quyền, luôn là người khiến đàn ông phải ngoan ngoãn, nhưng giờ đây, cô bị phơi bày, bị nhìn thấy trong khoảnh khắc yếu đuối nhất. Cô muốn hét lên, muốn phủ nhận, nhưng chiếc điện thoại trong tay Nam – với đoạn video chắc chắn đã ghi lại mọi thứ – như một sợi dây thòng lọng quanh cổ cô. Cô biết, nếu chuyện này lộ ra, danh tiếng của cô, vị trí của cô, sẽ tan biến như khói. Cô run nhẹ, ánh mắt lướt qua Nam, cố tìm một lối thoát, nhưng chỉ thấy sự nguy hiểm trong nụ cười của anh.
Nam cúi xuống gần hơn, giọng anh trầm xuống, đầy toan tính. “Phương, em biết hậu quả nếu chuyện này lan ra, đúng không?” anh nói, ánh mắt sắc lạnh như một con thú săn mồi. “Đám nhân viên sẽ xì xào, sếp sẽ biết, và em – cô gái luôn kiêu kỳ, luôn bất khả chiến bại – sẽ thành trò cười. Cô muốn thế sao?” Anh dừng lại, để lời nói thấm sâu vào tâm trí cô, để sự sợ hãi của cô lớn dần. “Camera cửa hàng ghi lại hết rồi. Một đoạn video thế này, chỉ cần gửi đi, là đủ để phá hủy tất cả những gì em xây dựng.”
Phương cắn môi, tay cô siết chặt lớp váy, cố che đi cơ thể mình. Cô muốn phản bác, muốn nói rằng anh không dám, nhưng sự tự tin của anh, chiếc điện thoại trong tay anh, khiến cô im lặng. Cô biết anh nói thật – Nam không phải người chỉ đe dọa suông. Cô hít sâu, giọng run run: “Anh muốn gì, Nam? Đừng vòng vo nữa.”
Nam mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc. Anh cất điện thoại vào túi, như thể đã nắm chắc chiến thắng. Rồi anh đổi giọng, nhẹ nhàng, thuyết phục, như một người bạn đang đưa ra lối thoát: “Phương, anh không muốn làm khó em. em đẹp, thông minh, em biết cách khiến mọi thứ có lợi cho mình. Vậy nên, anh đề nghị thế này – em phục vụ anh một đêm, chỉ một đêm thôi, và mọi chuyện hôm nay sẽ coi như chưa từng xảy ra. Video này, anh xóa. Camera cửa hàng, anh xử lý. Không ai biết, và em vẫn là Phương quản lý kiêu kỳ, bất khả chiến bại.”
Anh quay sang Tuấn, ánh mắt lướt qua cậu như nhìn một vật cản: “Còn chú em, thấy thế nào? Muốn mọi người biết chuyện này không, hay muốn để Phương ấy giải quyết với anh?” Giọng anh nhẹ, nhưng mang sức nặng của một lời đe dọa không cần nói ra.
Phương bất ngờ, cơ thể cô cứng đờ. Cô không ngờ Nam sẽ nói như vậy, sẽ đẩy cô vào một lựa chọn nhục nhã đến thế. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn giận dữ và tuyệt vọng, nhưng trong tình cảnh này, cô không biết phải làm gì. Video trong tay anh là một quả bom, và cô biết anh đủ tàn nhẫn để kích nổ nó. Cô liếc sang Tuấn, cậu nhóc vừa khiến cô rơi vào tình cảnh này, nhưng cậu chỉ cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, không dám nói gì. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô đập thình thịch, như đang đứng trước một ngã rẽ không có lối thoát. Một đêm với Nam, hay mất tất cả – danh tiếng, tự trọng, mọi thứ cô đã xây dựng. Cô run nhẹ, ánh mắt lướt qua anh, cố tìm một tia hy vọng, nhưng chỉ thấy sự tự tin của một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã rơi vào lưới.
Phương nằm đó, cơ thể run nhẹ, làn da trắng nõn lấp lánh dưới ánh sáng trắng chói của đèn. Váy cô nhàu nhĩ, kéo lên tận hông, để lộ lồn hồng hào, ẩm ướt, như một đóa hoa vừa bị xâm phạm. Quần lót đen vướng vào mắt cá chân, cặp ngực trần phập phồng, núm vú đỏ ửng như hai viên ngọc quý, vẫn mang dấu vết nước bọt từ những cái hôn của Tuấn. Sự xuất hiện bất ngờ của Nam, với ánh mắt sắc lạnh và chiếc điện thoại lóe sáng, làm cô giật mình, như bị kéo ra khỏi cơn ác mộng chỉ để rơi vào một cơn ác mộng khác. Cô xấu hổ, một cảm giác nhục nhã hiếm hoi trào lên, thiêu đốt lòng tự trọng kiêu kỳ mà cô luôn mang. Cô vội kéo váy xuống, tay che ngực, cố che chắn cơ thể mình, nhưng ánh mắt cô – hoảng loạn, run rẩy – không giấu nổi sự yếu đuối. Cô nhìn Nam, ánh mắt thoáng một tia cầu khẩn, giọng lạc đi: “Anh Nam…”
Nam dựa vào khung cửa, chiếc điện thoại trong tay vẫn sáng màn hình, như một vũ khí nguy hiểm hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Anh không vội, ánh mắt lướt qua Phương, từ cặp đùi trắng mịn đến cặp ngực cô đang cố che, như đang thưởng thức một bức tranh bị xâm phạm. Anh cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo, đầy toan tính. Rồi anh giả bộ la lớn, giọng vang lên, sắc bén như một nhát cắt: “Chuyện này mà đám nhân viên biết thì sao, Phương? Quản lý kiêu kỳ, luôn cao ngạo với mọi người, giờ đang làm gì thế này?” Anh nhấn mạnh từng từ, như đang đâm vào lòng tự hào của cô, vào hình ảnh hoàn hảo mà cô đã xây dựng bao lâu nay. “Phương quản lý, luôn đứng trên tất cả, lại để một thằng nhóc mới vào nghề đè ra thế này sao?”

Phương giật mình, má cô nóng ran, như bị tát thêm một cái vô hình. Cô chối đây đẩy, giọng run run, cố lấy lại vẻ tự tin nhưng không thể che giấu sự hoảng loạn: “Không phải như anh nghĩ đâu, Nam! Là… là Tuấn, nó…” Cô ngừng lại, không biết phải giải thích thế nào, khi chính cô cũng đã để trò chơi này đi quá xa. Cô liếc nhìn Tuấn, ánh mắt pha lẫn giận dữ và tuyệt vọng, nhưng cậu chỉ cúi đầu, tay ôm má, không dám nói gì. Cô quay lại nhìn Nam, cố giữ giọng cứng rắn: “Anh đừng nói bậy! Chuyện này… không phải như anh thấy!”
Nam bước gần hơn, từng bước chân chậm rãi, chắc chắn, như một kẻ săn mồi đang thưởng thức sự sợ hãi của con mồi. Anh cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào Phương, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, nóng hổi và đầy đe dọa. “Không phải như tôi thấy?” anh lặp lại, giọng trầm xuống, mang chút chế giễu. “Vậy là gì, Phương? Một quản lý, một nhân viên, camera khắp cửa hàng, đêm hôm khuya khoắt, lại nằm đây với nhau thế này?” Anh chỉ tay về phía Tuấn, ánh mắt không rời cô, như đang đào sâu vào điểm yếu của cô. “Em luôn tự hào là người kiểm soát mọi thứ, đúng không? Luôn khiến mọi gã đàn ông phải quỳ xin em một ánh mắt. Vậy mà giờ sao lại thế này? Để thằng nhóc này làm gì em muốn, còn bị anh bắt quả tang?”
Tuấn, sau một hồi hoảng loạn, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu ngẩng lên, ánh mắt lóe một tia bất mãn, giọng lắp bắp: “Anh Nam, em đang…” Nhưng cậu chưa nói hết câu, Nam đã cắt ngang, một tiếng cười gằn vang lên, sắc lạnh như lưỡi dao. “Đang gì, nhóc?” anh hỏi, giọng đầy khinh miệt. “Đang nghĩ mình là đàn ông khi đè Phương ấy ra à? Hay đang nghĩ cô ấy sẽ ngoan ngoãn để nhóc muốn làm gì thì làm?” Anh lắc đầu, ánh mắt lướt qua Tuấn rồi quay lại Phương, như thể cậu chỉ là một quân cờ nhỏ trong trò chơi của anh.
Trong lòng Tuấn, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Cậu xấu hổ, sợ hãi, nhưng cặc cậu vẫn cương cứng đau nhức trong lớp quần, như một lời nhắc nhở về dục vọng vừa bùng nổ. Cậu muốn hét lên, muốn giải thích, nhưng ánh mắt của Nam – sắc lạnh, đầy quyền lực – khiến cậu câm lặng. Cậu nhìn Phương, cơ thể cô vẫn đẹp mê hồn, dù cô đang cố che chắn, cố giữ chút tự trọng còn lại. Cặp đùi cô, trắng mịn và dài thẳng tắp, lấp ló dưới lớp váy nhàu nhĩ, khiến cậu chỉ muốn lao tới lần nữa, nhưng cái tát của cô và giọng nói của Nam như những xiềng xích, giữ cậu lại.
Phương, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự nhục nhã đang đè nặng lên mình. Lời nói của Nam, từng câu từng chữ, như những nhát dao đâm vào lòng tự hào của cô. Cô luôn là người nắm quyền, luôn là người khiến đàn ông phải ngoan ngoãn, nhưng giờ đây, cô bị phơi bày, bị nhìn thấy trong khoảnh khắc yếu đuối nhất. Cô muốn hét lên, muốn phủ nhận, nhưng chiếc điện thoại trong tay Nam – với đoạn video chắc chắn đã ghi lại mọi thứ – như một sợi dây thòng lọng quanh cổ cô. Cô biết, nếu chuyện này lộ ra, danh tiếng của cô, vị trí của cô, sẽ tan biến như khói. Cô run nhẹ, ánh mắt lướt qua Nam, cố tìm một lối thoát, nhưng chỉ thấy sự nguy hiểm trong nụ cười của anh.
Nam cúi xuống gần hơn, giọng anh trầm xuống, đầy toan tính. “Phương, em biết hậu quả nếu chuyện này lan ra, đúng không?” anh nói, ánh mắt sắc lạnh như một con thú săn mồi. “Đám nhân viên sẽ xì xào, sếp sẽ biết, và em – cô gái luôn kiêu kỳ, luôn bất khả chiến bại – sẽ thành trò cười. Cô muốn thế sao?” Anh dừng lại, để lời nói thấm sâu vào tâm trí cô, để sự sợ hãi của cô lớn dần. “Camera cửa hàng ghi lại hết rồi. Một đoạn video thế này, chỉ cần gửi đi, là đủ để phá hủy tất cả những gì em xây dựng.”
Phương cắn môi, tay cô siết chặt lớp váy, cố che đi cơ thể mình. Cô muốn phản bác, muốn nói rằng anh không dám, nhưng sự tự tin của anh, chiếc điện thoại trong tay anh, khiến cô im lặng. Cô biết anh nói thật – Nam không phải người chỉ đe dọa suông. Cô hít sâu, giọng run run: “Anh muốn gì, Nam? Đừng vòng vo nữa.”
Nam mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc. Anh cất điện thoại vào túi, như thể đã nắm chắc chiến thắng. Rồi anh đổi giọng, nhẹ nhàng, thuyết phục, như một người bạn đang đưa ra lối thoát: “Phương, anh không muốn làm khó em. em đẹp, thông minh, em biết cách khiến mọi thứ có lợi cho mình. Vậy nên, anh đề nghị thế này – em phục vụ anh một đêm, chỉ một đêm thôi, và mọi chuyện hôm nay sẽ coi như chưa từng xảy ra. Video này, anh xóa. Camera cửa hàng, anh xử lý. Không ai biết, và em vẫn là Phương quản lý kiêu kỳ, bất khả chiến bại.”
Anh quay sang Tuấn, ánh mắt lướt qua cậu như nhìn một vật cản: “Còn chú em, thấy thế nào? Muốn mọi người biết chuyện này không, hay muốn để Phương ấy giải quyết với anh?” Giọng anh nhẹ, nhưng mang sức nặng của một lời đe dọa không cần nói ra.
Phương bất ngờ, cơ thể cô cứng đờ. Cô không ngờ Nam sẽ nói như vậy, sẽ đẩy cô vào một lựa chọn nhục nhã đến thế. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn giận dữ và tuyệt vọng, nhưng trong tình cảnh này, cô không biết phải làm gì. Video trong tay anh là một quả bom, và cô biết anh đủ tàn nhẫn để kích nổ nó. Cô liếc sang Tuấn, cậu nhóc vừa khiến cô rơi vào tình cảnh này, nhưng cậu chỉ cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, không dám nói gì. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô đập thình thịch, như đang đứng trước một ngã rẽ không có lối thoát. Một đêm với Nam, hay mất tất cả – danh tiếng, tự trọng, mọi thứ cô đã xây dựng. Cô run nhẹ, ánh mắt lướt qua anh, cố tìm một tia hy vọng, nhưng chỉ thấy sự tự tin của một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã rơi vào lưới.