• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 87 Nam, sự xuất hiện có chủ đích

Phương nằm đó, cơ thể run nhẹ, làn da trắng nõn lấp lánh dưới ánh sáng trắng chói của đèn. Váy cô nhàu nhĩ, kéo lên tận hông, để lộ lồn hồng hào, ẩm ướt, như một đóa hoa vừa bị xâm phạm. Quần lót đen vướng vào mắt cá chân, cặp ngực trần phập phồng, núm vú đỏ ửng như hai viên ngọc quý, vẫn mang dấu vết nước bọt từ những cái hôn của Tuấn. Sự xuất hiện bất ngờ của Nam, với ánh mắt sắc lạnh và chiếc điện thoại lóe sáng, làm cô giật mình, như bị kéo ra khỏi cơn ác mộng chỉ để rơi vào một cơn ác mộng khác. Cô xấu hổ, một cảm giác nhục nhã hiếm hoi trào lên, thiêu đốt lòng tự trọng kiêu kỳ mà cô luôn mang. Cô vội kéo váy xuống, tay che ngực, cố che chắn cơ thể mình, nhưng ánh mắt cô – hoảng loạn, run rẩy – không giấu nổi sự yếu đuối. Cô nhìn Nam, ánh mắt thoáng một tia cầu khẩn, giọng lạc đi: “Anh Nam…”

Nam dựa vào khung cửa, chiếc điện thoại trong tay vẫn sáng màn hình, như một vũ khí nguy hiểm hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Anh không vội, ánh mắt lướt qua Phương, từ cặp đùi trắng mịn đến cặp ngực cô đang cố che, như đang thưởng thức một bức tranh bị xâm phạm. Anh cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo, đầy toan tính. Rồi anh giả bộ la lớn, giọng vang lên, sắc bén như một nhát cắt: “Chuyện này mà đám nhân viên biết thì sao, Phương? Quản lý kiêu kỳ, luôn cao ngạo với mọi người, giờ đang làm gì thế này?” Anh nhấn mạnh từng từ, như đang đâm vào lòng tự hào của cô, vào hình ảnh hoàn hảo mà cô đã xây dựng bao lâu nay. “Phương quản lý, luôn đứng trên tất cả, lại để một thằng nhóc mới vào nghề đè ra thế này sao?”

54b143be33c7525a35c4297801e12a1c2072eff75d79a8604aec8034605ec6f7.png


Phương giật mình, má cô nóng ran, như bị tát thêm một cái vô hình. Cô chối đây đẩy, giọng run run, cố lấy lại vẻ tự tin nhưng không thể che giấu sự hoảng loạn: “Không phải như anh nghĩ đâu, Nam! Là… là Tuấn, nó…” Cô ngừng lại, không biết phải giải thích thế nào, khi chính cô cũng đã để trò chơi này đi quá xa. Cô liếc nhìn Tuấn, ánh mắt pha lẫn giận dữ và tuyệt vọng, nhưng cậu chỉ cúi đầu, tay ôm má, không dám nói gì. Cô quay lại nhìn Nam, cố giữ giọng cứng rắn: “Anh đừng nói bậy! Chuyện này… không phải như anh thấy!”

Nam bước gần hơn, từng bước chân chậm rãi, chắc chắn, như một kẻ săn mồi đang thưởng thức sự sợ hãi của con mồi. Anh cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào Phương, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, nóng hổi và đầy đe dọa. “Không phải như tôi thấy?” anh lặp lại, giọng trầm xuống, mang chút chế giễu. “Vậy là gì, Phương? Một quản lý, một nhân viên, camera khắp cửa hàng, đêm hôm khuya khoắt, lại nằm đây với nhau thế này?” Anh chỉ tay về phía Tuấn, ánh mắt không rời cô, như đang đào sâu vào điểm yếu của cô. “Em luôn tự hào là người kiểm soát mọi thứ, đúng không? Luôn khiến mọi gã đàn ông phải quỳ xin em một ánh mắt. Vậy mà giờ sao lại thế này? Để thằng nhóc này làm gì em muốn, còn bị anh bắt quả tang?”

Tuấn, sau một hồi hoảng loạn, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu ngẩng lên, ánh mắt lóe một tia bất mãn, giọng lắp bắp: “Anh Nam, em đang…” Nhưng cậu chưa nói hết câu, Nam đã cắt ngang, một tiếng cười gằn vang lên, sắc lạnh như lưỡi dao. “Đang gì, nhóc?” anh hỏi, giọng đầy khinh miệt. “Đang nghĩ mình là đàn ông khi đè Phương ấy ra à? Hay đang nghĩ cô ấy sẽ ngoan ngoãn để nhóc muốn làm gì thì làm?” Anh lắc đầu, ánh mắt lướt qua Tuấn rồi quay lại Phương, như thể cậu chỉ là một quân cờ nhỏ trong trò chơi của anh.

Trong lòng Tuấn, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Cậu xấu hổ, sợ hãi, nhưng cặc cậu vẫn cương cứng đau nhức trong lớp quần, như một lời nhắc nhở về dục vọng vừa bùng nổ. Cậu muốn hét lên, muốn giải thích, nhưng ánh mắt của Nam – sắc lạnh, đầy quyền lực – khiến cậu câm lặng. Cậu nhìn Phương, cơ thể cô vẫn đẹp mê hồn, dù cô đang cố che chắn, cố giữ chút tự trọng còn lại. Cặp đùi cô, trắng mịn và dài thẳng tắp, lấp ló dưới lớp váy nhàu nhĩ, khiến cậu chỉ muốn lao tới lần nữa, nhưng cái tát của cô và giọng nói của Nam như những xiềng xích, giữ cậu lại.

Phương, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự nhục nhã đang đè nặng lên mình. Lời nói của Nam, từng câu từng chữ, như những nhát dao đâm vào lòng tự hào của cô. Cô luôn là người nắm quyền, luôn là người khiến đàn ông phải ngoan ngoãn, nhưng giờ đây, cô bị phơi bày, bị nhìn thấy trong khoảnh khắc yếu đuối nhất. Cô muốn hét lên, muốn phủ nhận, nhưng chiếc điện thoại trong tay Nam – với đoạn video chắc chắn đã ghi lại mọi thứ – như một sợi dây thòng lọng quanh cổ cô. Cô biết, nếu chuyện này lộ ra, danh tiếng của cô, vị trí của cô, sẽ tan biến như khói. Cô run nhẹ, ánh mắt lướt qua Nam, cố tìm một lối thoát, nhưng chỉ thấy sự nguy hiểm trong nụ cười của anh.

Nam cúi xuống gần hơn, giọng anh trầm xuống, đầy toan tính. “Phương, em biết hậu quả nếu chuyện này lan ra, đúng không?” anh nói, ánh mắt sắc lạnh như một con thú săn mồi. “Đám nhân viên sẽ xì xào, sếp sẽ biết, và em – cô gái luôn kiêu kỳ, luôn bất khả chiến bại – sẽ thành trò cười. Cô muốn thế sao?” Anh dừng lại, để lời nói thấm sâu vào tâm trí cô, để sự sợ hãi của cô lớn dần. “Camera cửa hàng ghi lại hết rồi. Một đoạn video thế này, chỉ cần gửi đi, là đủ để phá hủy tất cả những gì em xây dựng.”

Phương cắn môi, tay cô siết chặt lớp váy, cố che đi cơ thể mình. Cô muốn phản bác, muốn nói rằng anh không dám, nhưng sự tự tin của anh, chiếc điện thoại trong tay anh, khiến cô im lặng. Cô biết anh nói thật – Nam không phải người chỉ đe dọa suông. Cô hít sâu, giọng run run: “Anh muốn gì, Nam? Đừng vòng vo nữa.”

Nam mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc. Anh cất điện thoại vào túi, như thể đã nắm chắc chiến thắng. Rồi anh đổi giọng, nhẹ nhàng, thuyết phục, như một người bạn đang đưa ra lối thoát: “Phương, anh không muốn làm khó em. em đẹp, thông minh, em biết cách khiến mọi thứ có lợi cho mình. Vậy nên, anh đề nghị thế này – em phục vụ anh một đêm, chỉ một đêm thôi, và mọi chuyện hôm nay sẽ coi như chưa từng xảy ra. Video này, anh xóa. Camera cửa hàng, anh xử lý. Không ai biết, và em vẫn là Phương quản lý kiêu kỳ, bất khả chiến bại.”

Anh quay sang Tuấn, ánh mắt lướt qua cậu như nhìn một vật cản: “Còn chú em, thấy thế nào? Muốn mọi người biết chuyện này không, hay muốn để Phương ấy giải quyết với anh?” Giọng anh nhẹ, nhưng mang sức nặng của một lời đe dọa không cần nói ra.

Phương bất ngờ, cơ thể cô cứng đờ. Cô không ngờ Nam sẽ nói như vậy, sẽ đẩy cô vào một lựa chọn nhục nhã đến thế. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn giận dữ và tuyệt vọng, nhưng trong tình cảnh này, cô không biết phải làm gì. Video trong tay anh là một quả bom, và cô biết anh đủ tàn nhẫn để kích nổ nó. Cô liếc sang Tuấn, cậu nhóc vừa khiến cô rơi vào tình cảnh này, nhưng cậu chỉ cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, không dám nói gì. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô đập thình thịch, như đang đứng trước một ngã rẽ không có lối thoát. Một đêm với Nam, hay mất tất cả – danh tiếng, tự trọng, mọi thứ cô đã xây dựng. Cô run nhẹ, ánh mắt lướt qua anh, cố tìm một tia hy vọng, nhưng chỉ thấy sự tự tin của một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã rơi vào lưới.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 88 Yêu cầu chấp thuận

Phương tay siết chặt lớp váy nhàu nhĩ, cố che đi cặp đùi trắng mịn vẫn lộ ra một cách đầy cám dỗ. Làn da cô lấp lánh mồ hôi, ngực phập phồng dưới lớp áo sơ mi rách, núm vú hồng hào ẩn hiện như một lời nhắc nhở về những gì vừa xảy ra. Ánh mắt cô, từng sắc lạnh và kiêu kỳ, giờ đây run rẩy, lấp lánh một tia tuyệt vọng khi nhìn Nam. Anh đứng đó, cao lớn và tự tin, ánh mắt lướt qua cô như một kẻ săn mồi đang thưởng thức chiến thắng. Chiếc điện thoại trong túi anh – với đoạn video chết người – như một sợi dây thòng lọng vô hình, siết chặt quanh cổ cô. Lời đề nghị của anh vẫn vang vọng trong đầu cô: “Phục vụ anh một đêm, và mọi chuyện hôm nay sẽ coi như chưa từng xảy ra.” Lời nói ấy, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn, như một nhát dao đâm vào lòng tự hào của cô.

Trong lòng Phương, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy, mãnh liệt và đau đớn. Một bên là sự nghiệp, là vị trí quản lý mà cô đã đổ mồ hôi xây dựng, là ánh mắt kính nể của nhân viên, là niềm tự hào khi cô luôn đứng trên tất cả, bất khả chiến bại. Cô đã làm việc không ngừng, đã từ chối bao lời ong bướm, đã giữ mình trong vỏ bọc kiêu kỳ để không ai có thể chạm vào. Cô nghĩ về gia đình ở quê, ngôi nhà cũ kỹ đang chờ cô gửi tiền về sửa, giọng mẹ cô qua điện thoại, đầy hy vọng rằng cô sẽ mang lại cuộc sống tốt hơn cho cả nhà. Cô nghĩ về tương lai – giấc mơ mở một cửa hàng riêng, thoát khỏi sự phụ thuộc, trở thành người phụ nữ tự do, mạnh mẽ. Tất cả những điều đó, cô đã hy sinh bao nhiêu để đạt được, đã đánh đổi bao đêm mất ngủ, bao lần nuốt nước mắt để giữ nụ cười kiêu hãnh.

eccc20aae99d98f88d42bcee913b3b6dd3be27cdd52a716ac5cc4f746cd37fa3.png


Nhưng bên kia là lời đề nghị của Nam – một đêm nhục nhã, một sự khuất phục mà cô chưa từng tưởng tượng mình sẽ chấp nhận. Cô ghét anh, ghét cái cách anh nhìn cô, như thể đã lột sạch vỏ bọc của cô, như thể cô chỉ là một món đồ để anh chơi đùa. Sự kiêu kỳ trong cô gào thét, nhắc cô rằng cô không bao giờ cúi đầu, không bao giờ để bất kỳ gã đàn ông nào thao túng. Cô muốn đứng dậy, muốn tát anh như đã tát Tuấn, muốn hét vào mặt anh rằng cô thà mất tất cả còn hơn bán rẻ chính mình. Nhưng rồi, hình ảnh đoạn video lướt qua tâm trí cô – cơ thể cô phơi bày, giọng cô run rẩy, và ánh mắt của Tuấn, điên cuồng và khao khát. Nếu video ấy lan ra, cô sẽ mất tất cả: danh tiếng, công việc, niềm tin của gia đình, giấc mơ của cô sẽ tan thành mây khói. Cô run nhẹ, cắn môi đến bật máu, cố tìm một lối thoát, nhưng chỉ thấy bóng tối vây quanh.

Nam nhìn Phương, ánh mắt lóe lên một tia hài lòng, như thể đã đọc được mọi suy nghĩ của cô. Anh biết cô đang giãy giụa, biết cô đang cố giữ chút tự trọng còn lại, và điều đó càng khiến anh thích thú. Trong lòng anh, một cảm giác đắc thắng trỗi dậy, như một kẻ săn mồi vừa bẫy được con mồi quý giá nhất. Anh đã tính toán từng bước – từ việc xuất hiện đúng lúc, ghi lại khoảnh khắc nhục nhã của cô, đến cách đánh vào lòng kiêu hãnh của cô, khiến cô tự nguyện cúi đầu. Phương, với cặp đùi khiến mọi gã đàn ông phải ngoái nhìn, với ánh mắt sắc lạnh khiến ai cũng phải dè chừng, giờ đây đang ở dưới anh, yếu đuối và dễ tổn thương. Anh muốn cô, không chỉ vì cơ thể cô, mà vì niềm vui chiến thắng, vì cảm giác phá tan vỏ bọc kiêu kỳ mà cô luôn mang.

Phương hít sâu, ánh mắt cô lướt qua Nam, rồi xuống Tuấn – cậu nhóc vẫn cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, không dám nói gì. Cô biết cậu không thể giúp cô, biết rằng giờ đây, cô chỉ có một mình đối diện với con thú trước mặt. Cô cắn môi, giọng run run, không còn chút mạnh mẽ nào của người quản lý ngày thường: “Thôi được…” Cô ngừng lại, như thể lời nói ấy đang xé toạc lòng tự hào của cô. “Anh muốn em làm thế nào, tùy anh. Nhưng anh phải hứa – những gì anh đã nói, anh phải giữ lời.” Lời nói thốt ra, như một viên đá rơi xuống vực sâu, kéo theo mọi sự kiêu kỳ, mạnh mẽ, bất khuất mà cô luôn giữ. Cô cúi đầu, mái tóc dài che đi đôi mắt lấp lánh nước, như một nữ hoàng vừa bị tước vương miện.

Nam mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, đầy thỏa mãn. Đúng như anh tính toán – từng bước, từng lời, anh đã đẩy cô vào góc tường, khiến cô tự nguyện dâng hiến chính mình. Anh bước tới, gần hơn, đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh, nóng hổi và đầy đe dọa. Anh đưa tay lên, ngón tay lướt nhẹ qua má cô, cảm nhận làn da mịn màng, vẫn ấm nóng sau những gì vừa xảy ra. Rồi anh nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. Anh ngắm nhìn cô – đôi môi đỏ mọng, run nhẹ, đôi mắt lấp lánh sự bất lực, và gương mặt từng kiêu kỳ, giờ đây đã bị anh gỡ bỏ lớp mặt nạ. Cô đẹp, đẹp đến mức khiến anh muốn chiếm lấy ngay lập tức, nhưng anh kìm lại, thưởng thức khoảnh khắc này như một ly rượu quý. “Tốt lắm, Phương,” anh thì thầm, giọng trầm và ngọt ngào, như một lời hứa độc hại. “Anh giữ lời, em biết anh mà. Một đêm thôi, và mọi thứ sẽ như chưa từng xảy ra.”

Anh quay sang Tuấn, ánh mắt lướt qua cậu như nhìn một kẻ thất bại: “Còn Tuấn, về đi. Chuyện này không còn liên quan đến chú em nữa.” Giọng anh nhẹ, nhưng mang sức nặng của một mệnh lệnh không thể cãi. Tuấn giật mình, ánh mắt cậu lóe lên một tia bất mãn, nhưng rồi cậu cúi đầu, không dám phản kháng. Cậu nhìn Phương, cơ thể cô vẫn đẹp mê hồn, dù cô đang cố che chắn, cố giữ chút tự trọng cuối cùng. Cậu muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, nhưng ánh mắt của Nam khiến cậu câm lặng, như một con thú nhỏ trước kẻ săn mồi lớn hơn.

Phương, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được ngón tay Nam trên má mình, sự đụng chạm khiến cô rùng mình, vừa ghê tởm vừa bất lực. Cô nghĩ về gia đình, về ngôi nhà ở quê, về giấc mơ mà cô đã hy sinh tất cả để theo đuổi. Cô nghĩ về đoạn video trong tay anh, về những ánh mắt xì xào của nhân viên nếu nó lan ra. Cô ghét chính mình, ghét sự yếu đuối đang trỗi dậy, ghét cái cách cô phải cúi đầu trước anh. Nhưng cô không có lựa chọn – hoặc là mất tất cả, hoặc là bán rẻ một phần của mình để giữ lấy tương lai. Cô cắn môi, ánh mắt lấp lánh nước, nhưng cô không khóc. Cô không thể để anh thấy cô khóc. Cô chỉ ngồi đó, như một bức tượng bị nứt vỡ, chờ đợi điều không thể tránh khỏi.

Nam, trong lòng, đắc thắng hơn bao giờ hết. Anh đã phá tan vỏ bọc kiêu kỳ của Phương, đã biến cô từ một nữ hoàng thành một con mồi ngoan ngoãn. Anh ngắm nhìn cô, từ đôi môi run rẩy đến cặp đùi lấp ló, và anh biết – đêm nay, cô sẽ thuộc về anh, không chỉ cơ thể, mà cả sự kiêu hãnh mà cô từng nắm giữ. Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một tia nguy hiểm, sẵn sàng thưởng thức chiến thắng mà anh đã tính toán từ đầu.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 89 Yêu cầu của vị vua

Tuấn định bước ra, chân cậu nặng nề, như bị xích bởi sự xấu hổ và khát khao chưa tan. Nhưng rồi, cậu chùn bước, cơ thể cậu quay lại, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm xen lẫn tuyệt vọng. Cậu nhìn Nam, giọng ngập ngừng, run rẩy: “Anh Nam… cho em ở lại. Em muốn…” Cậu ngừng lại, không dám nói hết, nhưng ánh mắt cậu – vừa khao khát vừa van xin – đã nói thay mọi lời. Nam nhìn cậu, một nụ cười khẽ cong lên trên môi, như thể anh đã dự đoán được phản ứng này. Anh gật đầu, ánh mắt thích thú, như đang thêm một quân cờ vào trò chơi của mình. “Đóng cửa sắt lại đi, nhóc,” anh ra lệnh, giọng trầm và chắc chắn, không để lại chỗ cho sự phản kháng. Tuấn vội làm theo, kéo tấm cửa sắt xuống, tiếng kim loại kêu ken két như một lời tuyên bố rằng không ai có thể xen vào khoảnh khắc này.

Nam quay lại nhìn Phương, ánh mắt anh khóa chặt vào cô, như muốn nuốt trọn cô vào bóng tối của anh. Anh bước tới, ngón tay lướt nhẹ qua má cô, cảm nhận làn da mịn màng, ấm nóng, vẫn run nhẹ sau những gì vừa xảy ra. Rồi anh nâng cằm cô lên, buộc cô đối diện với anh, đôi mắt cô lấp lánh nước, nhưng vẫn cố giữ chút kiêu kỳ cuối cùng. Anh cúi xuống, môi anh chạm vào môi cô, một nụ hôn của kẻ chiến thắng, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu. Môi anh nóng bỏng, ép chặt vào môi cô, cảm nhận sự mềm mại, ướt át của đôi môi đỏ mọng từng khiến bao gã đàn ông phải mơ mộng. Phương mím môi, cố kháng cự, nhưng Nam cắn nhẹ môi dưới của cô, một cái cắn vừa đau vừa kích thích, khiến cô khẽ giật mình, môi hé mở. Lưỡi anh luồn vào, khám phá khoang miệng cô, lướt qua răng cô, xoắn lấy lưỡi cô trong một điệu nhảy chậm rãi, gợi cảm. Hơi thở anh tràn ngập quanh cô, mang theo vị thuốc lá và khát khao nguyên thủy, như muốn nuốt trọn mọi kháng cự của cô. Phương định nói gì đó, cố thốt ra một lời phản đối, nhưng chỉ có tiếng “ư ư” bật ra, đầy kích thích, như một giai điệu lạc lối trong cổ họng cô.

Nam rời môi Phương, như đang thưởng thức một ly rượu quý. Anh nhìn Phương, từ đôi môi sưng đỏ đến đôi má ửng hồng, và mỉm cười: “Chà, môi quản lý có khác, ngọt thật.” Giọng anh trầm, mang chút chế giễu, như đang nhắc cô rằng dù cô có kiêu kỳ đến đâu, giờ đây cô cũng chỉ là con mồi trong tay anh. Phương cắn môi, ánh mắt lướt đi chỗ khác, cố giấu sự nhục nhã đang trào lên, nhưng cơ thể cô vẫn run nhẹ, như đang phản bội ý chí của cô.

Nam bước tới chiếc ghế mà Phương thường ngồi – chiếc ghế biểu tượng cho quyền lực của cô trong cửa hàng – và ngồi xuống, chân vắt chéo, tư thế ung dung như một vị vua trên ngai vàng. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy mê hoặc, giọng trầm trầm vang lên, không để lại chỗ cho sự thương lượng: “Phương, em đứng đó cởi dần áo váy ra đi. Chỉ để lại đồ lót thôi.” Lời anh nhẹ nhàng, nhưng mang sức nặng của một mệnh lệnh, như đang thử thách chút tự trọng còn lại của cô.

8e4c0415c1cc4a6b7506f9baeaf8bbf79ad03828cc7ff113979dc1a11081b8fe.jpg


Phương cứng người, trái tim cô đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực. Cô cảm thấy khó hiểu, xấu hổ, một cảm giác nhục nhã chưa từng có trào lên, thiêu đốt lòng tự hào của cô. Cởi đồ trước mặt Nam, trước mặt Tuấn – người vừa khiến cô rơi vào tình cảnh này – là điều cô chưa từng tưởng tượng. Phương muốn hét lên, muốn chạy trốn, muốn giữ lấy vỏ bọc kiêu kỳ mà cô đã xây dựng bao năm. Nhưng ánh mắt của Nam, chiếc điện thoại trong túi anh, và lời hứa xóa sạch mọi bằng chứng khiến cô chùn bước. Phương nghĩ về gia đình ở quê, về ngôi nhà đang chờ cô gửi tiền về, về giấc mơ mà cô đã hy sinh tất cả để theo đuổi. Phương không thể để mọi thứ tan biến, không thể để đoạn video ấy phá hủy cô. Phương cắn răng, ánh mắt lấp lánh nước, nhưng cô không khóc – cô không thể để anh thấy cô yếu đuối hơn nữa.

Phương chậm rãi đứng dậy, bước ra giữa cửa hàng, nơi ánh sáng chiếu lên cô như một sân khấu bất đắc dĩ. Tay cô run rẩy, ngón tay chạm vào lớp áo sơ mi rách, từng nút áo bung ra, để lộ làn da trắng mịn, lấp lánh như ngọc trai. Phương kéo áo xuống, để nó trượt khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn, như một lời từ bỏ. Cặp ngực cô, căng mọng và hồng hào, được nâng niu bởi áo lót ren đen, phập phồng theo nhịp thở rối loạn, núm vú cương cứng ẩn hiện sau lớp vải, như đang kể câu chuyện về sự kích thích mà cô cố phủ nhận. Phương hít sâu, ngón tay lướt xuống váy, kéo khóa chậm rãi, cảm nhận lớp vải trượt qua cặp đùi mịn màng, để lộ quần lót đen ôm sát, phô diễn đường cong lồn cô – căng đầy, bí ẩn, lấp lánh một vệt ẩm ướt. Phương đứng đó, chỉ còn đồ lót, cơ thể cô như một bức tượng sống, hoàn hảo đến mức khiến không khí trở nên ngột ngạt. Mỗi cử động của cô, mỗi nhịp thở, đều toát lên sự gợi cảm không thể cưỡng lại, dù ánh mắt cô lấp lánh sự bất lực và nhục nhã.

Nam ngồi trên ghế, ánh mắt anh dán chặt vào cô, như một vị vua đang thưởng thức cảnh tượng chỉ dành riêng cho mình. Anh cảm nhận được sự đắc thắng, một niềm vui sâu sắc khi phá tan vỏ bọc kiêu kỳ của Phương. Cô, với cặp đùi khiến mọi gã đàn ông phải ngoái nhìn, với ánh mắt từng khiến anh phải dè chừng, giờ đây đứng trước anh, yếu đuối và ngoan ngoãn. Anh thích cảm giác này – cảm giác sai khiến, cảm giác biến cô từ một nữ hoàng thành một người phụ nữ bình thường, sẵn sàng cúi đầu trước anh. Anh mỉm cười, ánh mắt lướt qua từng đường cong của cô, từ cặp ngực phập phồng đến cặp đùi lấp lánh, và anh biết – đêm nay, cô sẽ thuộc về anh, không chỉ cơ thể, mà cả sự kiêu hãnh mà cô từng nắm giữ.

Tuấn ánh mắt không rời khỏi Phương, dù cậu biết mình không còn quyền lên tiếng. Cô đẹp quá, đẹp đến mức khiến cậu nghẹt thở, dù cậu vừa là nguyên nhân khiến cô rơi vào tình cảnh này. Cậu muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, nhưng ánh mắt của Nam, sắc lạnh và đầy quyền lực, khiến cậu câm lặng. Cậu chỉ đứng, như một kẻ ngoài cuộc, chứng kiến giấc mơ của mình tan biến, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cô – người phụ nữ mà cậu đã khao khát, và giờ đây, đang bị một kẻ khác chiếm lấy.

Phương, trong lòng, cảm nhận được ánh mắt của cả hai – Nam, đầy toan tính, và Tuấn, đầy hối hận. Phương đứng đó, gần như trần trụi, cơ thể cô run nhẹ, nhưng cô cố giữ ánh mắt thẳng, cố không để họ thấy cô đã sụp đổ hoàn toàn. Phương nghĩ về gia đình, về tương lai, về những gì cô sẽ mất nếu chống lại Nam. Phương ghét anh, ghét cái cách anh thao túng cô, nhưng cô không có lựa chọn. Phương chỉ có thể đứng đó, như một con mồi bị mắc bẫy, chờ đợi những gì anh sẽ làm tiếp theo
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 89 Yêu cầu của vị vua

Tuấn định bước ra, chân cậu nặng nề, như bị xích bởi sự xấu hổ và khát khao chưa tan. Nhưng rồi, cậu chùn bước, cơ thể cậu quay lại, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm xen lẫn tuyệt vọng. Cậu nhìn Nam, giọng ngập ngừng, run rẩy: “Anh Nam… cho em ở lại. Em muốn…” Cậu ngừng lại, không dám nói hết, nhưng ánh mắt cậu – vừa khao khát vừa van xin – đã nói thay mọi lời. Nam nhìn cậu, một nụ cười khẽ cong lên trên môi, như thể anh đã dự đoán được phản ứng này. Anh gật đầu, ánh mắt thích thú, như đang thêm một quân cờ vào trò chơi của mình. “Đóng cửa sắt lại đi, nhóc,” anh ra lệnh, giọng trầm và chắc chắn, không để lại chỗ cho sự phản kháng. Tuấn vội làm theo, kéo tấm cửa sắt xuống, tiếng kim loại kêu ken két như một lời tuyên bố rằng không ai có thể xen vào khoảnh khắc này.

Nam quay lại nhìn Phương, ánh mắt anh khóa chặt vào cô, như muốn nuốt trọn cô vào bóng tối của anh. Anh bước tới, ngón tay lướt nhẹ qua má cô, cảm nhận làn da mịn màng, ấm nóng, vẫn run nhẹ sau những gì vừa xảy ra. Rồi anh nâng cằm cô lên, buộc cô đối diện với anh, đôi mắt cô lấp lánh nước, nhưng vẫn cố giữ chút kiêu kỳ cuối cùng. Anh cúi xuống, môi anh chạm vào môi cô, một nụ hôn của kẻ chiến thắng, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu. Môi anh nóng bỏng, ép chặt vào môi cô, cảm nhận sự mềm mại, ướt át của đôi môi đỏ mọng từng khiến bao gã đàn ông phải mơ mộng. Phương mím môi, cố kháng cự, nhưng Nam cắn nhẹ môi dưới của cô, một cái cắn vừa đau vừa kích thích, khiến cô khẽ giật mình, môi hé mở. Lưỡi anh luồn vào, khám phá khoang miệng cô, lướt qua răng cô, xoắn lấy lưỡi cô trong một điệu nhảy chậm rãi, gợi cảm. Hơi thở anh tràn ngập quanh cô, mang theo vị thuốc lá và khát khao nguyên thủy, như muốn nuốt trọn mọi kháng cự của cô. Phương định nói gì đó, cố thốt ra một lời phản đối, nhưng chỉ có tiếng “ư ư” bật ra, đầy kích thích, như một giai điệu lạc lối trong cổ họng cô.

Nam rời môi Phương, như đang thưởng thức một ly rượu quý. Anh nhìn Phương, từ đôi môi sưng đỏ đến đôi má ửng hồng, và mỉm cười: “Chà, môi quản lý có khác, ngọt thật.” Giọng anh trầm, mang chút chế giễu, như đang nhắc cô rằng dù cô có kiêu kỳ đến đâu, giờ đây cô cũng chỉ là con mồi trong tay anh. Phương cắn môi, ánh mắt lướt đi chỗ khác, cố giấu sự nhục nhã đang trào lên, nhưng cơ thể cô vẫn run nhẹ, như đang phản bội ý chí của cô.

Nam bước tới chiếc ghế mà Phương thường ngồi – chiếc ghế biểu tượng cho quyền lực của cô trong cửa hàng – và ngồi xuống, chân vắt chéo, tư thế ung dung như một vị vua trên ngai vàng. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy mê hoặc, giọng trầm trầm vang lên, không để lại chỗ cho sự thương lượng: “Phương, em đứng đó cởi dần áo váy ra đi. Chỉ để lại đồ lót thôi.” Lời anh nhẹ nhàng, nhưng mang sức nặng của một mệnh lệnh, như đang thử thách chút tự trọng còn lại của cô.

8e4c0415c1cc4a6b7506f9baeaf8bbf79ad03828cc7ff113979dc1a11081b8fe.jpg


Phương cứng người, trái tim cô đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực. Cô cảm thấy khó hiểu, xấu hổ, một cảm giác nhục nhã chưa từng có trào lên, thiêu đốt lòng tự hào của cô. Cởi đồ trước mặt Nam, trước mặt Tuấn – người vừa khiến cô rơi vào tình cảnh này – là điều cô chưa từng tưởng tượng. Phương muốn hét lên, muốn chạy trốn, muốn giữ lấy vỏ bọc kiêu kỳ mà cô đã xây dựng bao năm. Nhưng ánh mắt của Nam, chiếc điện thoại trong túi anh, và lời hứa xóa sạch mọi bằng chứng khiến cô chùn bước. Phương nghĩ về gia đình ở quê, về ngôi nhà đang chờ cô gửi tiền về, về giấc mơ mà cô đã hy sinh tất cả để theo đuổi. Phương không thể để mọi thứ tan biến, không thể để đoạn video ấy phá hủy cô. Phương cắn răng, ánh mắt lấp lánh nước, nhưng cô không khóc – cô không thể để anh thấy cô yếu đuối hơn nữa.

Phương chậm rãi đứng dậy, bước ra giữa cửa hàng, nơi ánh sáng chiếu lên cô như một sân khấu bất đắc dĩ. Tay cô run rẩy, ngón tay chạm vào lớp áo sơ mi rách, từng nút áo bung ra, để lộ làn da trắng mịn, lấp lánh như ngọc trai. Phương kéo áo xuống, để nó trượt khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn, như một lời từ bỏ. Cặp ngực cô, căng mọng và hồng hào, được nâng niu bởi áo lót ren đen, phập phồng theo nhịp thở rối loạn, núm vú cương cứng ẩn hiện sau lớp vải, như đang kể câu chuyện về sự kích thích mà cô cố phủ nhận. Phương hít sâu, ngón tay lướt xuống váy, kéo khóa chậm rãi, cảm nhận lớp vải trượt qua cặp đùi mịn màng, để lộ quần lót đen ôm sát, phô diễn đường cong lồn cô – căng đầy, bí ẩn, lấp lánh một vệt ẩm ướt. Phương đứng đó, chỉ còn đồ lót, cơ thể cô như một bức tượng sống, hoàn hảo đến mức khiến không khí trở nên ngột ngạt. Mỗi cử động của cô, mỗi nhịp thở, đều toát lên sự gợi cảm không thể cưỡng lại, dù ánh mắt cô lấp lánh sự bất lực và nhục nhã.

Nam ngồi trên ghế, ánh mắt anh dán chặt vào cô, như một vị vua đang thưởng thức cảnh tượng chỉ dành riêng cho mình. Anh cảm nhận được sự đắc thắng, một niềm vui sâu sắc khi phá tan vỏ bọc kiêu kỳ của Phương. Cô, với cặp đùi khiến mọi gã đàn ông phải ngoái nhìn, với ánh mắt từng khiến anh phải dè chừng, giờ đây đứng trước anh, yếu đuối và ngoan ngoãn. Anh thích cảm giác này – cảm giác sai khiến, cảm giác biến cô từ một nữ hoàng thành một người phụ nữ bình thường, sẵn sàng cúi đầu trước anh. Anh mỉm cười, ánh mắt lướt qua từng đường cong của cô, từ cặp ngực phập phồng đến cặp đùi lấp lánh, và anh biết – đêm nay, cô sẽ thuộc về anh, không chỉ cơ thể, mà cả sự kiêu hãnh mà cô từng nắm giữ.

Tuấn ánh mắt không rời khỏi Phương, dù cậu biết mình không còn quyền lên tiếng. Cô đẹp quá, đẹp đến mức khiến cậu nghẹt thở, dù cậu vừa là nguyên nhân khiến cô rơi vào tình cảnh này. Cậu muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, nhưng ánh mắt của Nam, sắc lạnh và đầy quyền lực, khiến cậu câm lặng. Cậu chỉ đứng, như một kẻ ngoài cuộc, chứng kiến giấc mơ của mình tan biến, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cô – người phụ nữ mà cậu đã khao khát, và giờ đây, đang bị một kẻ khác chiếm lấy.

Phương, trong lòng, cảm nhận được ánh mắt của cả hai – Nam, đầy toan tính, và Tuấn, đầy hối hận. Phương đứng đó, gần như trần trụi, cơ thể cô run nhẹ, nhưng cô cố giữ ánh mắt thẳng, cố không để họ thấy cô đã sụp đổ hoàn toàn. Phương nghĩ về gia đình, về tương lai, về những gì cô sẽ mất nếu chống lại Nam. Phương ghét anh, ghét cái cách anh thao túng cô, nhưng cô không có lựa chọn. Phương chỉ có thể đứng đó, như một con mồi bị mắc bẫy, chờ đợi những gì anh sẽ làm tiếp theo
🆙
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 90 Động tác khiêu gợi

Phương ngại ngùng, tay cô siết chặt trước ngực, cố che đi cặp vú căng mọng lấp ló sau lớp áo lót ren đen. Quần lót mỏng manh ôm sát, phô diễn đường cong lồn cô, hồng hào và lấp lánh vệt ẩm ướt, như một bí mật không thể giấu. Đôi má Phương nóng ran, ánh mắt cô dao động, ngập tràn sự nhục nhã xen lẫn bất lực. Nam ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của cô, tư thế ung dung, ánh mắt anh khóa chặt vào từng đường cong của cô, như một vị vua đang thưởng thức trò tiêu khiển chỉ dành riêng cho mình. Tuấn, đứng cách đó vài bước, ánh mắt cậu dán chặt vào Phương, như bị thôi miên bởi cơ thể cô, dù cậu biết mình chỉ là một kẻ ngoài cuộc trong trò chơi của Nam.

Nam nghiêng người, ánh mắt anh đầy ý vị, giọng trầm và đầy khiêu khích. “Phương, em có biết làm động tác khiêu gợi nào không?” Lời anh nhẹ nhàng, nhưng mang sức nặng của một mệnh lệnh, như đang đào sâu vào sự xấu hổ của cô. Phương đứng hình, trái tim cô đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực. Bình thường, Phương chỉ bán hàng, chỉ mỉm cười và trò chuyện với khách, chứ đâu phải dancer hay tiktoker để biết những điệu nhảy gợi cảm. Cô cắn môi, ánh mắt lướt đi chỗ khác, cố tìm một lời đáp, nhưng cổ họng cô khô khốc, không thốt ra được gì.

Nam cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo nhưng đầy toan tính. “Bình thường em hay làm kiểu khiêu gợi khách hàng lắm mà, Phương. Quên rồi à?” Anh nhấn mạnh từng từ, như đang nhắc cô về những lần cô dùng ánh mắt, nụ cười, hay cái nghiêng người đầy ý tứ để khiến khách hàng móc hầu bao. “Đừng nói với anh em không biết cách khiến đàn ông phát cuồng. Em là Phương quản lý cơ mà.” Giọng anh trầm xuống, vừa chế giễu vừa thách thức, như đang kéo cô trở lại vai trò mà cô từng nắm giữ – người phụ nữ luôn kiểm soát mọi ánh nhìn.

Phương cắn chặt môi, đến mức môi cô đỏ sẫm, như đang cố kìm nén sự nhục nhã trào lên. Cô biết Nam đang chơi đùa với lòng tự hào của cô, đang buộc cô phơi bày chính mình để anh thưởng thức. Nhưng ánh mắt anh, sắc lạnh và đầy quyền lực, khiến cô không thể phản kháng. Cô nghĩ về đoạn video trong túi anh, về gia đình ở quê, về giấc mơ mà cô không thể để tan vỡ. Phương hít sâu, ánh mắt cô dao động, nhưng rồi cô buông tay, để chúng trượt xuống, để cơ thể mình phơi bày trước ánh mắt của Nam và Tuấn. Cô bắt đầu di chuyển, chậm rãi, như một người đang bước đi trên lằn ranh của sự tự trọng và dục vọng.

Phương nghiêng hông, cặp đùi trắng mịn lướt qua nhau, tạo nên một đường cong hoàn hảo, mượt mà như lụa. Cô đưa tay lên, ngón tay lướt qua mái tóc dài, để chúng buông lơi, trượt xuống vai, che đi một phần cặp ngực nhưng lại càng làm nổi bật sự căng mọng của chúng. Áo lót ren đen ôm sát, núm vú cương cứng ẩn hiện, như đang thì thầm một bí mật gợi cảm. Cô xoay người, nhẹ nhàng, để ánh sáng chiếu lên lưng cô, nơi làn da mịn màng lấp lánh như ngọc trai, dẫn dụ ánh mắt của cả hai người đàn ông. Phương uốn cong lưng, cặp mông tròn trịa nhô lên dưới lớp quần lót, đường cong lồn cô hiện rõ, căng đầy và mời gọi, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Mỗi cử động của cô, mỗi nhịp thở, đều toát lên sự khiêu gợi không thể cưỡng lại, như một điệu nhảy được dệt nên từ sự bất lực và dục tính.

Nam ánh mắt anh dán chặt vào Phương, như đang thưởng thức một màn trình diễn chỉ dành riêng cho mình. Anh hài lòng, một niềm vui sâu sắc trỗi dậy khi thấy cô – người phụ nữ từng kiêu kỳ, từng khiến anh phải dè chừng – giờ đây ngoan ngoãn làm theo lệnh anh. Anh quay sang Tuấn, ánh mắt cậu vẫn hau háu nhìn Phương, như bị hút hồn bởi từng chuyển động của cô. Nam cười lớn, giọng đầy khinh miệt: “Đấy, chú em có làm được như anh không? Thấy anh thế nào?” Tuấn lắc đầu nhẹ, ánh mắt cậu lướt qua Nam, mang theo một tia kính nể xen lẫn ghen tỵ. Tuấn biết mình không thể theo kịp – Nam ở một đẳng cấp khác, một bậc thầy thao túng, khiến người khác tự nguyện cúi đầu mà không cần dùng sức. Tuấn, dù từng chạm vào Phương, từng khiến cô run rẩy, vẫn chỉ là một cậu nhóc trước sự tinh vi của Nam.

Phương vẫn tiếp tục, cơ thể cô di chuyển như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình. Cô đưa tay lên, ngón tay lướt qua cặp ngực, chậm rãi, như đang khám phá chính mình. Cô bóp nhẹ, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng dưới đầu ngón tay, núm vú cương cứng đáp lại, khiến cô khẽ giật mình. Áo lót ren cọ vào da cô, tạo nên một cảm giác vừa kích thích vừa nhục nhã. Phương nghiêng người, hông cô lắc nhẹ, cặp đùi mịn màng lướt qua nhau, để lộ lớp quần lót đen ôm sát, nơi lồn cô căng đầy, lấp lánh vệt ẩm ướt như một lời thú nhận không lời. Cô thò tay vào, ngón tay lướt qua lớp vải, chạm nhẹ vào nơi nhạy cảm, cảm nhận sự ẩm ướt, sự co bóp nhẹ khiến cô nghẹt thở. Mỗi cái chạm, mỗi chuyển động, đều như đánh thức một phần trong cô – bản tính dâm ngầm mà cô luôn chôn sâu, luôn phủ nhận.


Không hiểu sao, khi làm những động tác ấy trước mặt Nam, trước ánh mắt đầy toan tính của anh, Phương lại cảm thấy một tia kích thích len lỏi trong cơ thể. Cô ghét cảm giác này, ghét cái cách cơ thể cô phản bội ý chí của cô, nhưng nó có thật – một luồng điện chạy dọc sống lưng cô, khiến ngực cô phập phồng, khiến lồn cô ẩm ướt hơn. Cô tự nhủ đây chỉ là phản xạ, chỉ là cách để cô sống sót qua đêm nay, nhưng ánh mắt của Nam, như đang nhìn thấu cô, khiến cô không thể lừa dối chính mình. Phương tiếp tục, tay cô vuốt ve cặp ngực, ngón tay lướt qua quần lót, như đang trình diễn một điệu nhảy của sự khuất phục và dục vọng, dù trong lòng cô, sự nhục nhã vẫn thiêu đốt từng giây.

Nam như đang khắc ghi từng cử động của Phương vào tâm trí. Anh thích khoảnh khắc này – không chỉ vì cơ thể cô, mà vì cách cô tự nguyện phơi bày, tự nguyện phá bỏ vỏ bọc kiêu kỳ mà anh luôn muốn chinh phục. Tuấn, bên cạnh, chỉ là một nhân chứng bất lực, một nhắc nhở rằng anh, và chỉ anh, là người nắm quyền. Phương, với cặp ngực căng mọng, với cặp đùi khiến mọi gã đàn ông phải mơ mộng, giờ đây thuộc về anh, dù chỉ trong đêm nay. Anh mỉm cười, ánh mắt lấp đầy sự thỏa mãn, chờ đợi xem cô sẽ đi xa đến đâu trong trò chơi mà anh đã dàn dựng.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 91 Động tác khiêu gợi 2

Phương đứng trước Nam, chỉ còn áo lót ren đen và quần lót mỏng manh ôm sát cơ thể. Cặp ngực cô căng đầy, núm vú cương cứng nổi rõ qua lớp vải, như một lời mời gọi thầm lặng. Quần lót bó chặt, phô diễn đường cong lồn cô, hồng hào và ẩm ướt, như một bí mật đang chờ được khám phá. Đùi cô trắng mịn, run nhẹ vì nhục nhã và sự bất lực. Nam ngồi trên ghế, tư thế ung dung, ánh mắt anh khóa chặt vào cô, đầy thỏa mãn. Tuấn đứng cách đó, ánh mắt cậu không rời khỏi Phương, nhưng chỉ là một bóng mờ trong trò chơi của Nam.

Nam cảm nhận con cặc mình cương cứng đau nhức trong quần, một phản ứng không thể tránh khỏi trước cơ thể Phương – cặp ngực mọng nước, cặp mông tròn trịa, và ánh mắt dao động như một con mồi bị mắc bẫy. Anh nhếch môi, giọng trầm và đầy dục vọng. “Phương, lại gần anh. Kích thích anh đi.” Lời anh như một sợi dây vô hình, kéo cô vào vực sâu của sự khuất phục. Phương cắn môi, trái tim cô đập thình thịch, má nóng ran như bị thiêu đốt. Cô muốn quay đi, muốn giữ chút tự trọng cuối cùng, nhưng ánh mắt Nam, sắc lạnh và đầy quyền lực, khiến cô không thể phản kháng. Phương nhớ lại những hình ảnh thoáng qua từ những bộ phim người lớn cô từng xem lén, những động tác cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm. Cô hít sâu, ánh mắt dao động, rồi bước tới, chậm rãi, gần đến mức hơi thở cô hòa vào hơi thở anh, mang theo mùi nước hoa ngọt ngào, kích thích giác quan.

Phương nghiêng người, cặp ngực cô đẩy sát mặt Nam, cách anh chỉ vài phân, như một lời trêu ghậy đầy cám dỗ. Cô đưa tay lên, ngón tay lướt qua áo lót, vuốt ve cặp ngực chậm rãi, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng dưới đầu ngón tay. Núm vú cô cọ vào lớp ren, cứng lên, như đáp lại chính cái chạm của cô. Hơi thở Phương trở nên nặng nề, ngực phập phồng, một luồng điện chạy từ ngực xuống bụng, dù cô cố phủ nhận sự kích thích đang trỗi dậy. Cô bóp nhẹ, ngón tay siết chặt, như muốn phô diễn sự căng mọng của chúng, khiến Nam không thể rời mắt.

Phương quỳ xuống trước ghế, cặp đùi mịn màng mở rộng, quần lót kéo căng, để lộ đường cong lồn cô, mọng nước và mời gọi. Cô lắc hông, chậm rãi, như một điệu nhảy được dệt từ sự bất lực và dục vọng. Tay cô trượt từ đùi lên eo, rồi vòng ra sau, bóp nhẹ cặp mông, đẩy chúng nhô cao, khiến lớp quần lót cọ vào lồn cô, tạo một cảm giác nhói lên, vừa nhục nhã vừa kích thích. Phương ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm vào mắt Nam, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy điện, như đang hỏi anh muốn cô đi xa đến đâu. Cô đứng dậy, xoay người, lưng cong nhẹ, để anh thấy đường cong hoàn hảo từ eo xuống mông, làn da mịn màng như lụa, sáng lên dưới ánh sáng. Phương cúi xuống, môi cô lướt nhẹ qua tai Nam, hơi thở cô phả vào da anh, ấm và ngọt, như một lời thì thầm cấm kỵ. Cô để tay chạm vào đùi anh, ngón tay lần lên, cảm nhận cơ bắp săn chắc qua lớp quần, nóng hổi và rắn rỏi. Tay cô run, không phải vì sợ, mà vì sự gần gũi này đánh thức một cảm giác lạ lùng trong cô – một tia kích thích mà cô không muốn thừa nhận. Phương di chuyển, cặp ngực cô cọ nhẹ vào ngực anh, áo lót ren cọ vào áo anh, khiến núm vú cô nhói lên. Cô lướt tay xuống, chạm vào mép quần anh, ngón tay lướt qua con cặc cương cứng, cảm nhận nó nóng và cứng qua lớp vải.

Nam không ngờ Phương lại làm được thế này. Anh nghĩ cô sẽ vụng về, sẽ kháng cự, nhưng từng động tác của cô, từng cái chạm, như đang đốt cháy anh. Con cặc anh cứng hơn, ép chặt vào quần, như muốn xé toạc mọi rào cản. Bất ngờ, Nam vươn tay, kéo Phương ngồi lên đùi anh, ngay trên chiếc ghế từng là nơi cô nắm quyền. Phương giật mình, cơ thể cô căng lên, nhưng cô không đẩy anh ra. Cô ngồi đó, cặp ngực phập phồng, áo lót cọ vào ngực anh, gửi một luồng điện qua cả hai. Phương cảm nhận con cặc cứng ngắc của Nam qua lớp quần, nó nhô lên, chạm vào mép lồn cô qua quần lót mỏng manh, nóng như lửa, khiến cô khẽ rên, một âm thanh nhỏ nhưng đầy dục tính. Lồn cô ẩm ướt hơn, cọ vào anh qua lớp vải, như đang đáp lại anh mà không cần cô cho phép.

Nam cúi xuống, môi anh chiếm lấy môi Phương, một nụ hôn tham lam, đầy chiếm hữu. Môi anh nóng bỏng, ép chặt vào môi cô, cảm nhận sự mềm mại, ướt át của đôi môi đỏ mọng. Lưỡi anh luồn vào, quấn lấy lưỡi cô, khám phá từng góc miệng, mang theo vị đàn ông nồng nàn, khiến cô nghẹt thở. Tay anh lần mò, trượt qua eo cô, siết chặt, rồi lên cặp ngực, bóp mạnh qua lớp áo lót, cảm nhận núm vú cứng dưới đầu ngón tay. Mỗi cái chạm của anh là một lời tuyên bố – cô là của anh, ngay lúc này.

6cc063aa1a7d3d0ce0aff7bdbd22219e.jpg


Phương, trong lòng, giằng xé dữ dội. Cô ghét Nam, ghét cái cách anh thao túng cô, nhưng cơ thể cô lại phản bội, nóng ran dưới bàn tay anh, lồn cô ẩm ướt hơn khi cặc anh cọ vào. Cô nghĩ về gia đình, về giấc mơ, về đoạn video trong tay anh, nhưng cảm giác này – sự kích thích không thể phủ nhận – khiến cô không thể tập trung. Cô run nhẹ, ánh mắt dao động, nhưng cô không đẩy anh ra, không thể đẩy anh ra. Tuấn đứng đó, ánh mắt cậu không rời khỏi Phương, trái tim đau nhói. Cô đẹp quá, đẹp đến mức khiến cậu muốn lao tới, muốn kéo cô khỏi Nam. Nhưng anh, với sự tự tin và quyền lực, khiến cậu câm lặng. Cậu biết mình không thể sánh với Nam, và điều đó khiến cậu chỉ có thể đứng nhìn, như một kẻ thất bại chứng kiến giấc mơ của mình tan biến.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 92 Cơ thể phương dần nứng

Phương ngồi trên đùi Nam, cơ thể cô gần như trần trụi, chỉ còn áo lót ren đen và quần lót mỏng manh ôm sát, phô diễn từng đường cong gợi cảm. Cặp ngực cô căng đầy, núm vú cương cứng nổi rõ qua lớp vải, như đang mời gọi ánh mắt anh. Quần lót bó chặt, để lộ lồn cô, hồng hào và ẩm ướt, như một bí mật không thể giấu. Nam, với ánh mắt đầy dục vọng, cảm nhận con cặc mình cương cứng đau nhức, chạm vào mép lồn cô qua lớp vải, khiến cả hai khẽ rùng mình. Tuấn đứng cách đó, ánh mắt cậu dán chặt vào Phương, bất lực và ghen tỵ.

Nam tham lam khám phá cơ thể Phương, tay anh lướt qua da cô, như muốn khắc ghi từng đường cong vào tâm trí. Anh đã từng làm điều này trước đây, khi Phương say khướt trong cửa hàng, nhưng lần đó chỉ là một cuộc chinh phục đơn phương, một khoảnh khắc anh cướp lấy khi cô không còn tỉnh táo. Lần này khác, Phương tự nguyện – dù là tự nguyện ép buộc, ánh mắt cô dao động giữa nhục nhã và sự khuất phục, khiến anh càng hứng thú. Nam luồn tay ra sau, ngón tay khéo léo kéo áo lót cô xuống, lớp ren trượt khỏi vai, để lộ cặp vú đẹp mê hồn. Chúng vểnh cao, căng mọng, như hai quả đào chín, núm vú đỏ ửng, cương cứng như viên ngọc quý, mời gọi anh chạm vào. Nam hít sâu, ánh mắt anh tối lại vì dục vọng, tay anh vuốt ve chúng, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng dưới đầu ngón tay. Anh bóp nhẹ, rồi mạnh hơn, ngón tay siết chặt, như muốn chiếm hữu chúng hoàn toàn. Cặp vú Phương rung nhẹ dưới mỗi cái chạm, núm vú cọ vào lòng bàn tay anh, khiến cô khẽ giật mình, hơi thở rối loạn.

c3a2356804af0a72b779931ce33cded9.jpg


Nam cúi xuống, môi anh lướt qua cổ Phương, nơi làn da trắng ngần phảng phất mùi nước hoa ngọt ngào, hòa quyện với mùi mồ hôi mặn mà và chút hơi men còn vương lại. Mùi hương ấy, dâm dục và kích thích, khiến tim anh đập nhanh hơn, con cặc anh cứng hơn, ép chặt vào đùi cô qua lớp quần. Anh hôn cổ cô, chậm rãi, môi anh cọ vào da cô, cảm nhận sự mịn màng, như đang nếm một ly rượu quý. Răng anh khẽ cắn, một cái cắn nhẹ nhưng đủ để cô rùng mình, cổ cô cong lên, để lộ đường cong hoàn hảo từ cổ xuống ngực. Phương ngửa đầu, mắt cô nhắm chặt, ánh mắt ẩn sau mí mắt như đang giằng xé – vừa chịu đựng sự xâm phạm, vừa tận hưởng cảm giác mà cô không muốn thừa nhận. Hơi thở cô trở nên nặng nề, ngực phập phồng, mỗi cái hôn của anh như gửi một luồng điện qua cơ thể cô, khiến lồn cô ẩm ướt hơn, cọ vào cặc anh qua lớp vải.

Nam chưa dừng lại. Một tay anh giữ lưng Phương, siết chặt, buộc cô ngửa ra trên đùi anh, để cặp ngực cô phô bày hoàn toàn trước mặt. Anh vục mặt vào, môi anh ngậm lấy núm vú cô, mút mạnh, lưỡi anh xoáy quanh, cảm nhận nó cứng lên dưới miệng mình, như một viên kẹo ngọt mà anh không thể ngừng nếm. Tiếng chụt chụt vang lên, dâm đãng và gợi cảm, hòa quyện với hơi thở nặng nề của cả hai. Anh liếm, anh mút, tay còn lại bóp chặt vú kia, ngón tay vê núm vú, khiến nó đỏ ửng hơn, như đang đáp lại sự chiếm hữu của anh. Phương khẽ rên, một âm thanh nhỏ nhưng đầy kích thích, như đang bị kéo ra từ sâu thẳm trong cô. Nam ngẩng lên, ánh mắt anh khóa chặt vào cô, giọng anh khàn đi vì dục vọng. “Sướng quá, Phương. Ngực em đẹp quá.” Lời anh như một nhát dao, vừa khen ngợi vừa nhắc cô rằng cô đang thuộc về anh.

Phương im lặng, môi cô mím chặt, nhưng cơ thể cô không thể nói dối. Cảm giác bị chiếm hữu, bị Nam mút ngực, hôn cổ, khiến một luồng nhiệt trào lên trong cô, lan từ ngực xuống lồn, khiến cô ẩm ướt hơn, dù cô ghét chính mình vì điều đó. Tim cô đập thình thịch, hơi thở rối loạn, như đang bị mắc kẹt giữa nhục nhã và sự kích thích không thể phủ nhận. Lồn cô cọ vào cặc anh, nóng và cứng, như một lời nhắc nhở rằng cô không thể thoát ra, nhưng cũng khiến cô muốn biết – chỉ một chút – cảm giác này sẽ dẫn tới đâu.

Nam, trong lòng, đắc thắng hơn bao giờ hết. Anh đã phá tan vỏ bọc kiêu kỳ của Phương, đã biến cô từ một nữ hoàng thành một người phụ nữ ngoan ngoãn, dù chỉ là vì sự ép buộc. Anh cảm nhận cặp vú cô dưới tay mình, núm vú cô trong miệng mình, và anh biết – cô không chỉ khuất phục, mà còn đang đáp lại, dù chỉ là vô thức. Anh mút mạnh hơn, tay siết chặt lưng cô, ánh mắt anh lướt lên, bắt gặp ánh mắt nhắm chặt của cô, và anh mỉm cười, như một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã rơi vào lưới.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 93 Cởi quần ra

Nam tiếp tục cúi xuống, môi anh lần nữa chiếm lấy cặp vú Phương, một nụ hôn chậm rãi nhưng đầy tham lam, như muốn khắc ghi sự mềm mại của cô vào giác quan. Anh ngậm núm vú cô, lưỡi anh xoáy quanh, nhẹ nhàng lúc đầu, rồi mạnh hơn, cảm nhận nó cứng lên dưới miệng mình, như một điểm nhạy cảm đang cầu xin được chạm vào. Anh mút mạnh, tiếng chụt chụt vang lên, gợi cảm và dâm đãng, hòa quyện với hơi thở nặng nề của cả hai. Môi anh lướt qua da cô, cọ vào sự căng mọng của vú cô, rồi quay lại núm vú, liếm dài, như đang vẽ nên một vòng tròn dục vọng. Nam hít sâu, mùi mồ hôi mặn mà của cô hòa quyện với chút nước hoa còn vương lại, kích thích anh đến mức tim đập thình thịch, con cặc anh căng cứng hơn, như muốn phá vỡ lớp quần.

CkC6n.jpeg


Phương run lên mỗi khi lưỡi Nam chạm vào núm vú cô, một cảm giác nhói lên, như điện giật, lan từ ngực xuống bụng, khiến lồn cô co bóp nhẹ, ẩm ướt hơn qua lớp quần lót. Anh đã chạm đúng điểm nhạy cảm của cô – núm vú, nơi mà mỗi cái mút, mỗi vòng xoáy của lưỡi anh, đều khiến cô nghẹt thở, cơ thể tự phản ứng dù cô không muốn. Nam ngẩng lên, ánh mắt anh tối lại, một nụ cười gằn đầy ý vị nở trên môi. “Em dâm lắm, Phương à.” Giọng anh trầm, mang chút chế giễu, như đang đào sâu vào sự xấu hổ của cô.

Phương giật mình, ánh mắt cô dao động, má nóng ran. Trong đầu cô, một ký ức mơ hồ lóe lên – cái cảm giác trên ngực, ấm nóng và kích thích, mà cô từng nghĩ là giấc mơ. Lần đó, khi cô tỉnh dậy giữa đêm ở cửa hàng, ngực cô nhức nhối, núm vú cương cứng, như vừa được ai đó chạm vào. Phương đã tự nhủ đó chỉ là ảo giác, chỉ là cơ thể cô phản ứng trong cơn say, nhưng giờ đây, khi Nam mút núm vú cô, cảm giác ấy quay lại, rõ ràng và mãnh liệt. Chẳng lẽ lần đó… không phải mơ? Phương nghĩ, trái tim cô đập nhanh hơn, đầy hoài nghi và sợ hãi. Cô không biết Nam đã từng chiếm hữu cô, không biết anh đã lợi dụng khi cô bất tỉnh, và điều đó khiến cô càng rối bời, như đang bị mắc kẹt trong một mê cung không lối thoát.

Nam không để Phương chìm trong suy nghĩ quá lâu. Anh đứng dậy, đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế – chiếc ghế từng là biểu tượng quyền lực của cô. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dục vọng, giọng anh trầm xuống, như một mệnh lệnh không thể cãi. “Cởi quần lót ra đi, Phương.” Lời anh nhẹ, nhưng mang sức nặng của sự ép buộc, như đang thử thách chút tự trọng còn lại của cô.

Phương cứng người, trái tim cô đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực. Cô muốn phản kháng, muốn giữ mảnh vải cuối cùng che chắn cơ thể mình, nhưng ánh mắt Nam, như một lưỡi dao, khiến cô không thể chống cự. Cô gật đầu, chậm rãi, ngón tay run rẩy chạm vào mép quần lót, kéo nó xuống, để nó trượt qua cặp đùi mịn màng, rơi xuống sàn. Lồn cô phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ của cửa hàng, hồng hào và ướt át, như một đóa hoa vừa hé nụ, lấp lánh dâm thủy chảy ra, nhỏ giọt xuống đùi cô. Đường cong của nó hoàn hảo, căng đầy, mép lồn mọng nước, như đang mời gọi ánh mắt đói khát của Nam. Một vài sợi lông mỏng manh điểm xuyết, khiến nó càng gợi dục, như một bí mật thiêng liêng mà chỉ cô sở hữu.

Nam ánh mắt anh khóa chặt vào lồn cô, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật. Anh hít sâu, ngửi thấy mùi ngai ngái của cô, một mùi dâm dục đặc trưng, hòa quyện với mùi cơ thể ngọt ngào mà chỉ những người quyến rũ như Phương mới tiết ra. Mùi ấy kích thích anh, khiến con cặc anh căng cứng hơn, như muốn xé toạc quần để chiếm lấy cô ngay lập tức. Nam nhếch môi, giọng anh đầy thích thú. “Ồ, đã ướt thế này rồi à, Phương? Em đúng là dâm đãng.”

Phương nghẹn ngào, má cô đỏ bừng, ánh mắt dao động như muốn chối bỏ. “Không mà…” Giọng cô lạc đi, yếu ớt, như đang cố thuyết phục chính mình hơn là Nam. Cô ghét cái cách cơ thể mình phản bội, ghét cái cách lồn cô ướt át, đáp lại những cái chạm của anh. Nhưng cô không thể phủ nhận – cảm giác bị chiếm hữu, bị phơi bày, khiến một luồng nhiệt trào lên trong cô, lan từ ngực xuống lồn, khiến cô vừa nhục nhã vừa kích thích. Cô nghĩ lại lần trước, cái cảm giác trên ngực, và giờ đây, lồn cô phơi bày trước anh, khiến cô càng hoài nghi về những gì đã xảy ra trong “giấc mơ” ấy.

Nam cười khẽ, ánh mắt anh lướt lên, bắt gặp sự rối bời trong mắt Phương. Anh cúi xuống gần hơn, hơi thở anh phả vào da cô, nóng và đầy đe dọa. “Đừng chối, Phương. Cơ thể em nói thật hơn miệng em.” Anh đưa tay, ngón tay lướt nhẹ qua đùi cô, không chạm vào lồn cô, nhưng đủ gần để khiến cô rùng mình, lồn cô co bóp nhẹ, rỉ thêm dâm thủy, như đang cầu xin được chạm vào. Nam hít sâu lần nữa, mùi ngai ngái của cô tràn ngập giác quan anh, khiến anh nghẹt thở vì dục vọng. Anh biết cô đang khuất phục, biết cô đang đấu tranh với chính mình, và điều đó càng khiến anh muốn đẩy cô đi xa hơn, muốn thấy cô hoàn toàn thuộc về anh.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 94 Kinh nghiệm của Nam

Nam ánh mắt anh khóa chặt vào lồn Phương, hồng hào và ướt át, phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Anh hít sâu, mùi ngai ngái dâm dục của cô tràn ngập giác quan, khiến con cặc anh căng cứng đau nhức trong quần. Phương ngồi trên ghế, trái tim cô đập thình thịch, cơ thể run nhẹ, vừa nhục nhã vừa kích thích bởi sự phơi bày này.

Nam cúi xuống, môi anh lướt nhẹ qua đùi trong của Phương, cảm nhận làn da mịn màng, ấm nóng dưới môi mình. Anh không vội, sự thành thạo của anh thể hiện qua từng cử động chậm rãi, như một nghệ sĩ đang chuẩn bị cho tác phẩm đỉnh cao. Lưỡi anh chạm vào mép lồn cô, nhẹ nhàng, chỉ là một cái liếm khẽ, nhưng đủ để khiến Phương giật mình, hơi thở cô rối loạn. Nam mỉm cười, ánh mắt anh lướt lên, bắt gặp vẻ mặt dao động của cô. Anh liếm tiếp, lưỡi anh lướt dọc theo mép ngoài, cảm nhận sự mềm mại, ướt át của da thịt cô, nơi dâm thủy rỉ ra, ngọt và mặn, như một ly rượu khiến anh nghiện. Anh xoáy lưỡi, chậm rãi, quanh vùng nhạy cảm, tránh đi điểm trung tâm, như đang trêu đùa, kéo dài sự khao khát của cô.

bS5Td.jpeg


Phương cảm nhận từng cái chạm của lưỡi Nam, một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến ngực cô phập phồng, núm vú cương cứng dù không được chạm vào. Cô cắn môi, cố kìm nén, nhưng lồn cô tự phản ứng, co bóp nhẹ, rỉ thêm dâm thủy, như đang cầu xin anh đi sâu hơn. Nam nhận ra điều đó, nhưng anh không vội. Anh tiếp tục liếm, lưỡi anh lướt qua mép lồn, mút nhẹ, cảm nhận sự mọng nước, sự căng đầy của nó dưới miệng mình. Tiếng chụt chụt vang lên, dâm đãng và gợi cảm, hòa quyện với hơi thở nặng nề của cô. Anh dừng lại, môi anh hôn nhẹ lên vùng da ngay trên lồn cô, như đang thưởng thức sự run rẩy của cô, khiến Phương nghẹt thở, hông cô khẽ nhích, như muốn ép sát vào anh.

Nam, với sự tinh tế của một kẻ săn mồi, đưa lưỡi sâu hơn, lần này chạm vào trung tâm lồn cô, nơi ướt át và nóng bỏng nhất. Anh xoáy lưỡi, chậm rãi lúc đầu, cảm nhận từng nếp gấp mềm mại, từng giọt dâm thủy chảy ra, ngọt ngào và kích thích. Rồi anh mạnh hơn, lưỡi anh đẩy sâu, xoáy nhanh, như đang khám phá một bí mật mà chỉ anh được phép biết. Phương giật nảy, hông cô ưỡn lên, như thể cơ thể cô không còn thuộc về cô, mà thuộc về lưỡi anh, về sự thành thạo của anh. Cô rên khe khẽ, một âm thanh nhỏ nhưng đầy dục tính, ánh mắt nhắm chặt, như đang bị cuốn vào một cơn lốc mà cô không thể thoát ra. Mỗi lần lưỡi Nam xoáy mạnh, lồn cô co bóp, dâm thủy chảy ra nhiều hơn, ướt đẫm môi anh, khiến cô vừa nhục nhã vừa kích thích.

Nam nhận ra phản ứng của Phương, ánh mắt anh lấp đầy ý vị, như một kẻ đang thưởng thức trò chơi mình đã thiết kế. Anh rút lưỡi ra, quay lại liếm mép ngoài, chậm rãi, như muốn trêu đùa cô thêm. Anh mút nhẹ, môi anh cọ vào da thịt cô, cảm nhận sự căng đầy, sự ướt át khiến anh nghẹt thở. Phương không chịu nổi, cơ thể cô nóng ran, lồn cô nhức nhối, như đang cầu xin anh quay lại điểm trung tâm. Cô cắn môi, ánh mắt dao động, rồi khẽ thốt ra, giọng run run, mang chút van nài. “Anh… sâu hơn.” Nói xong, Phương che miệng, mặt cô đỏ bừng, như chợt nhận ra mình đã lỡ lời, đã để sự kích thích lấn át lý trí.

Nam cười gằn, ánh mắt anh sáng lên vì đắc thắng. Anh banh hai chân Phương ra, để lồn cô phơi bày hoàn toàn, hồng hào và ướt át, như một đóa hoa đang nở rộ. Anh vục mặt vào, lưỡi anh đẩy sâu, liếm mút thỏa thích, cảm nhận dâm thủy cô chảy ra, ngọt và mặn, như một phần thưởng chỉ dành cho anh. Anh xoáy lưỡi, nhanh và mạnh, rồi chậm lại, mút từng nếp gấp, như đang uống lấy từng giọt dục vọng của cô. Tiếng chụt chụt vang lên, hòa quyện với tiếng rên khe khẽ của Phương, tạo nên một bản nhạc dâm dục mà chỉ hai người nghe thấy. Anh đưa tay, ngón tay lướt qua đùi cô, siết nhẹ, cảm nhận sự run rẩy của cô, như muốn giữ cô mãi trong khoảnh khắc này.

Phương rong lòng giằng xé dữ dội. Cô ghét Nam, ghét cái cách anh thao túng cô, nhưng lưỡi anh, thành thạo và không khoan nhượng, khiến cô không thể kháng cự. Lồn cô nóng ran, co bóp mỗi khi lưỡi anh chạm vào, dâm thủy chảy ra như một lời thú nhận mà cô không muốn thừa nhận. Cô nghĩ về lần trước, khi tỉnh dậy giữa đêm, ngực cô nhức nhối, lồn cô ướt át, và cô đã nghĩ đó là giấc mơ. Nhưng giờ đây, cảm giác này – lưỡi anh trong lồn cô, môi anh mút cô – quá thật, khiến cô nghi ngờ, khiến cô sợ hãi. Cô không biết Nam đã từng làm điều này khi cô say, nhưng cơ thể cô, tự phản ứng, như đã quen với sự xâm phạm của anh. Cô rên, hông ưỡn lên, ánh mắt nhắm chặt, như đang bị cuốn theo anh, dù lý trí cô gào thét rằng cô cần dừng lại.

Nam, trong lòng, đắc thắng hơn bao giờ hết. Anh biết Phương đang khuất phục, biết cô đang bị dục vọng kéo đi, và điều đó khiến anh càng muốn trêu đùa cô, muốn thấy cô hoàn toàn thuộc về anh. Anh liếm sâu hơn, lưỡi anh xoáy mạnh, cảm nhận lồn cô co bóp, dâm thủy chảy ra, như một lời khẳng định rằng cô không thể chối bỏ anh. Anh mút, anh hôn, ánh mắt anh lướt lên, bắt gặp vẻ mặt rối bời của cô, và anh biết – đêm nay, cô là của anh, không chỉ cơ thể, mà cả sự kiêu hãnh mà cô từng nắm giữ.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 95 Bú cu

Nam quỳ trước Phương, lưỡi anh xoáy sâu trong lồn cô, liếm mút thỏa thích, cảm nhận dâm thủy chảy ra, ngọt ngào và kích thích. Phương ngồi trên ghế, hông cô ưỡn lên, rên khe khẽ, ánh mắt nhắm chặt, như bị cuốn vào cơn lốc dục vọng mà anh tạo ra. Tuấn đứng cách đó, ánh mắt cậu dán chặt vào cảnh tượng, nuốt nước bọt đầy đê mê. Cậu từng chứng kiến Nam làm điều này khi Phương say, khi cô bất tỉnh và không hay biết, nhưng lần này khác – Phương chủ động hơn, cơ thể cô tự phản ứng, hông cô nhích sát vào Nam, như đang cầu xin anh đi sâu hơn. Tuấn cảm nhận tim mình đập thình thịch, một cảm giác ghen tỵ xen lẫn kích thích trào lên. Bàn tay cậu vô thức mò vào trong quần, chạm vào con cặc cương cứng, siết nhẹ, như muốn hòa vào khoảnh khắc dâm dục này.

Nam mút mát chán chê, lưỡi anh lướt lần cuối qua mép lồn Phương, cảm nhận sự ướt át, mọng nước của cô, rồi đứng dậy, ngồi lại lên ghế. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dục vọng, giọng trầm và ra lệnh. “Phương, cởi quần anh ra.” Lời anh như một mệnh lệnh không thể cãi, kéo cô sâu hơn vào trò chơi của anh.

Phương run run, trái tim cô đập thình thịch, má nóng ran vì nhục nhã và sự bất lực. Cô muốn phản kháng, muốn giữ chút tự trọng, nhưng ánh mắt Nam, như một lưỡi dao, khiến cô chỉ biết tuân theo. Cô quỳ xuống trước anh, ngón tay run rẩy chạm vào mép quần, kéo khóa chậm rãi, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể anh phả ra. Cô cởi lớp quần ngoài, rồi đến lớp quần lót, để lộ con cặc Nam, như được giải thoát khỏi giam cầm. Nó vươn lên hùng vĩ, to lớn và gân guốc, đầu cặc đỏ hồng, bóng loáng, như một biểu tượng của quyền lực và dục vọng. Phương mở to mắt, ánh mắt cô dao động, vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút. Cô chưa từng thấy thứ gì như thế – to hơn, mạnh mẽ hơn những gì cô từng tưởng tượng qua những bộ phim sex cô xem lén trong những đêm rảnh rỗi.

Nam nhìn phản ứng của cô, ánh mắt anh lấp đầy ý vị, giọng anh vang lên, sắc lạnh và đầy thách thức. “Em mau bú nó đi, Phương. Nó cần được chăm sóc.” Lời anh như một nhát cắt, không để lại chỗ cho sự do dự.

Phương cắn môi, ánh mắt cô lướt qua con cặc trước mặt, rồi khẽ đáp, giọng nhỏ như một lời thú nhận. “Dạ.” Cô cúi xuống, đôi môi xinh đẹp hé mở, lưỡi cô chạm vào đầu cặc anh, nhẹ nhàng, như đang thử nghiệm một điều cấm kỵ. Cô liếm chậm rãi, lưỡi cô lướt qua đầu cặc, cảm nhận sự mịn màng, nóng bỏng của nó, mang theo một vị mặn mà khiến cô nghẹt thở. Cô xoáy lưỡi, vòng quanh đầu cặc, như đang vẽ nên một vòng tròn dục vọng, rồi trượt xuống, liếm dọc theo thân cặc, cảm nhận từng đường gân nổi lên, cứng và mạnh mẽ dưới lưỡi cô. Cô liếm lên, rồi xuống, lưỡi cô ướt át, để lại những vệt sáng trên da thịt anh, như đang đánh dấu một lãnh thổ mà cô không muốn thừa nhận. Hơi thở cô trở nên nặng nề, ngực phập phồng, núm vú cương cứng cọ vào đùi anh, khiến cô khẽ giật mình, lồn cô ẩm ướt hơn, như đang đáp lại chính hành động của mình.

3SKv80P.webp


Nam nhìn cô, ánh mắt anh tối lại, đầy bất ngờ và thích thú. Anh không ngờ Phương lại làm được thế này, lại biết cách khiến máu anh sôi lên. Anh rướn người, giọng anh khàn đi, mang chút chế giễu. “Kinh nghiệm quá, Phương à. Em đã ngậm bao nhiêu con cặc rồi?”

Phương không đáp, ánh mắt cô đê mê, như đang chìm vào một trạng thái mà cô không thể kiểm soát. Cô chỉ mới có một mối tình đầu, một mối tình ngây thơ chẳng đi đến đâu, và kinh nghiệm của cô, như mọi người hay đồn đoán, thực ra chỉ đến từ những bộ phim sex cô xem lén, những cảnh cô tưởng mình sẽ chẳng bao giờ tái hiện. Nhưng giờ đây, lưỡi cô trên cặc Nam, cảm giác nóng bỏng, cứng rắn của nó, khiến cô vừa nhục nhã vừa kích thích. Cô tiếp tục, môi cô ngậm lấy đầu cặc, mút nhẹ, cảm nhận nó lấp đầy miệng cô, ấm và ẩm ướt. Cô xoáy lưỡi, liếm quanh, rồi mút mạnh hơn, tiếng chụt chụt vang lên, dâm đãng và gợi cảm, hòa quyện với hơi thở rối loạn của cô.

Nam rên khẽ, giọng anh trầm xuống, đầy thỏa mãn. “Sướng quá, Phương ơi.” Anh đưa tay, ấn đầu cô xuống, khiến miệng cô bao trùm lấy cặc anh, lấp đầy khoang miệng cô bằng sự nóng bỏng, cứng rắn của anh. Phương giật mình, cảm giác bị lấp đầy khiến cô sặc, cô ho khù khụ, ánh mắt dao động, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt. Nhưng Nam không dừng lại, ánh mắt anh lấp đầy dục vọng, giọng anh vang lên, như một mệnh lệnh không khoan nhượng. “Bú nó đi, Phương. Nhiệt tình vào, làm anh sướng điên lên đi.”

Phương, như bị thôi miên bởi giọng anh, bởi cảm giác cặc anh trong miệng, tiếp tục. Cô bú mạnh hơn, môi cô trượt lên xuống, lưỡi cô xoáy quanh, cảm nhận từng đường gân, từng nhịp đập của nó. Cô mút, cô liếm, như thèm khát một thứ mà cô không dám thừa nhận, tiếng chụt chụt vang vọng trong đêm, hòa quyện với tiếng rên khe khẽ của cô, như một bản nhạc dâm dục mà chỉ hai người hiểu. Lồn cô nóng ran, dâm thủy rỉ ra, chảy xuống ghế, như đang kể câu chuyện về sự khuất phục và dục vọng mà cô không thể chối bỏ. Cô nghĩ về lần trước, khi tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng, và giờ đây, cặc Nam trong miệng cô, khiến cô càng nghi ngờ, càng sợ hãi, nhưng cũng càng bị cuốn theo.

Nam, trong lòng, đắc thắng hơn bao giờ hết. Anh cảm nhận miệng cô, ấm và ướt, bao quanh cặc mình, và anh biết – cô không chỉ khuất phục, mà còn đang đắm mình trong khoảnh khắc này, dù chỉ là vô thức. Anh siết tóc cô, ánh mắt anh lướt xuống, bắt gặp vẻ mặt đê mê của cô, và anh mỉm cười, như một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã hoàn toàn thuộc về mình.

Tuấn đứng đó, ánh mắt cậu không rời khỏi Phương, nuốt nước bọt đầy kích thích. Tay cậu siết chặt con cặc mình trong quần, cảm giác ghen tỵ và dục vọng đan xen, nhưng cậu chỉ có thể nhìn, như một kẻ ngoài cuộc chứng kiến giấc mơ của mình tan biến.
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 95 Bú cu

Nam quỳ trước Phương, lưỡi anh xoáy sâu trong lồn cô, liếm mút thỏa thích, cảm nhận dâm thủy chảy ra, ngọt ngào và kích thích. Phương ngồi trên ghế, hông cô ưỡn lên, rên khe khẽ, ánh mắt nhắm chặt, như bị cuốn vào cơn lốc dục vọng mà anh tạo ra. Tuấn đứng cách đó, ánh mắt cậu dán chặt vào cảnh tượng, nuốt nước bọt đầy đê mê. Cậu từng chứng kiến Nam làm điều này khi Phương say, khi cô bất tỉnh và không hay biết, nhưng lần này khác – Phương chủ động hơn, cơ thể cô tự phản ứng, hông cô nhích sát vào Nam, như đang cầu xin anh đi sâu hơn. Tuấn cảm nhận tim mình đập thình thịch, một cảm giác ghen tỵ xen lẫn kích thích trào lên. Bàn tay cậu vô thức mò vào trong quần, chạm vào con cặc cương cứng, siết nhẹ, như muốn hòa vào khoảnh khắc dâm dục này.

Nam mút mát chán chê, lưỡi anh lướt lần cuối qua mép lồn Phương, cảm nhận sự ướt át, mọng nước của cô, rồi đứng dậy, ngồi lại lên ghế. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dục vọng, giọng trầm và ra lệnh. “Phương, cởi quần anh ra.” Lời anh như một mệnh lệnh không thể cãi, kéo cô sâu hơn vào trò chơi của anh.

Phương run run, trái tim cô đập thình thịch, má nóng ran vì nhục nhã và sự bất lực. Cô muốn phản kháng, muốn giữ chút tự trọng, nhưng ánh mắt Nam, như một lưỡi dao, khiến cô chỉ biết tuân theo. Cô quỳ xuống trước anh, ngón tay run rẩy chạm vào mép quần, kéo khóa chậm rãi, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể anh phả ra. Cô cởi lớp quần ngoài, rồi đến lớp quần lót, để lộ con cặc Nam, như được giải thoát khỏi giam cầm. Nó vươn lên hùng vĩ, to lớn và gân guốc, đầu cặc đỏ hồng, bóng loáng, như một biểu tượng của quyền lực và dục vọng. Phương mở to mắt, ánh mắt cô dao động, vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút. Cô chưa từng thấy thứ gì như thế – to hơn, mạnh mẽ hơn những gì cô từng tưởng tượng qua những bộ phim sex cô xem lén trong những đêm rảnh rỗi.

Nam nhìn phản ứng của cô, ánh mắt anh lấp đầy ý vị, giọng anh vang lên, sắc lạnh và đầy thách thức. “Em mau bú nó đi, Phương. Nó cần được chăm sóc.” Lời anh như một nhát cắt, không để lại chỗ cho sự do dự.

Phương cắn môi, ánh mắt cô lướt qua con cặc trước mặt, rồi khẽ đáp, giọng nhỏ như một lời thú nhận. “Dạ.” Cô cúi xuống, đôi môi xinh đẹp hé mở, lưỡi cô chạm vào đầu cặc anh, nhẹ nhàng, như đang thử nghiệm một điều cấm kỵ. Cô liếm chậm rãi, lưỡi cô lướt qua đầu cặc, cảm nhận sự mịn màng, nóng bỏng của nó, mang theo một vị mặn mà khiến cô nghẹt thở. Cô xoáy lưỡi, vòng quanh đầu cặc, như đang vẽ nên một vòng tròn dục vọng, rồi trượt xuống, liếm dọc theo thân cặc, cảm nhận từng đường gân nổi lên, cứng và mạnh mẽ dưới lưỡi cô. Cô liếm lên, rồi xuống, lưỡi cô ướt át, để lại những vệt sáng trên da thịt anh, như đang đánh dấu một lãnh thổ mà cô không muốn thừa nhận. Hơi thở cô trở nên nặng nề, ngực phập phồng, núm vú cương cứng cọ vào đùi anh, khiến cô khẽ giật mình, lồn cô ẩm ướt hơn, như đang đáp lại chính hành động của mình.

3SKv80P.webp


Nam nhìn cô, ánh mắt anh tối lại, đầy bất ngờ và thích thú. Anh không ngờ Phương lại làm được thế này, lại biết cách khiến máu anh sôi lên. Anh rướn người, giọng anh khàn đi, mang chút chế giễu. “Kinh nghiệm quá, Phương à. Em đã ngậm bao nhiêu con cặc rồi?”

Phương không đáp, ánh mắt cô đê mê, như đang chìm vào một trạng thái mà cô không thể kiểm soát. Cô chỉ mới có một mối tình đầu, một mối tình ngây thơ chẳng đi đến đâu, và kinh nghiệm của cô, như mọi người hay đồn đoán, thực ra chỉ đến từ những bộ phim sex cô xem lén, những cảnh cô tưởng mình sẽ chẳng bao giờ tái hiện. Nhưng giờ đây, lưỡi cô trên cặc Nam, cảm giác nóng bỏng, cứng rắn của nó, khiến cô vừa nhục nhã vừa kích thích. Cô tiếp tục, môi cô ngậm lấy đầu cặc, mút nhẹ, cảm nhận nó lấp đầy miệng cô, ấm và ẩm ướt. Cô xoáy lưỡi, liếm quanh, rồi mút mạnh hơn, tiếng chụt chụt vang lên, dâm đãng và gợi cảm, hòa quyện với hơi thở rối loạn của cô.

Nam rên khẽ, giọng anh trầm xuống, đầy thỏa mãn. “Sướng quá, Phương ơi.” Anh đưa tay, ấn đầu cô xuống, khiến miệng cô bao trùm lấy cặc anh, lấp đầy khoang miệng cô bằng sự nóng bỏng, cứng rắn của anh. Phương giật mình, cảm giác bị lấp đầy khiến cô sặc, cô ho khù khụ, ánh mắt dao động, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt. Nhưng Nam không dừng lại, ánh mắt anh lấp đầy dục vọng, giọng anh vang lên, như một mệnh lệnh không khoan nhượng. “Bú nó đi, Phương. Nhiệt tình vào, làm anh sướng điên lên đi.”

Phương, như bị thôi miên bởi giọng anh, bởi cảm giác cặc anh trong miệng, tiếp tục. Cô bú mạnh hơn, môi cô trượt lên xuống, lưỡi cô xoáy quanh, cảm nhận từng đường gân, từng nhịp đập của nó. Cô mút, cô liếm, như thèm khát một thứ mà cô không dám thừa nhận, tiếng chụt chụt vang vọng trong đêm, hòa quyện với tiếng rên khe khẽ của cô, như một bản nhạc dâm dục mà chỉ hai người hiểu. Lồn cô nóng ran, dâm thủy rỉ ra, chảy xuống ghế, như đang kể câu chuyện về sự khuất phục và dục vọng mà cô không thể chối bỏ. Cô nghĩ về lần trước, khi tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng, và giờ đây, cặc Nam trong miệng cô, khiến cô càng nghi ngờ, càng sợ hãi, nhưng cũng càng bị cuốn theo.

Nam, trong lòng, đắc thắng hơn bao giờ hết. Anh cảm nhận miệng cô, ấm và ướt, bao quanh cặc mình, và anh biết – cô không chỉ khuất phục, mà còn đang đắm mình trong khoảnh khắc này, dù chỉ là vô thức. Anh siết tóc cô, ánh mắt anh lướt xuống, bắt gặp vẻ mặt đê mê của cô, và anh mỉm cười, như một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã hoàn toàn thuộc về mình.

Tuấn đứng đó, ánh mắt cậu không rời khỏi Phương, nuốt nước bọt đầy kích thích. Tay cậu siết chặt con cặc mình trong quần, cảm giác ghen tỵ và dục vọng đan xen, nhưng cậu chỉ có thể nhìn, như một kẻ ngoài cuộc chứng kiến giấc mơ của mình tan biến.
🆙🆙
 

zBadBoiz

Yếu sinh lý
Chương 95 Bú cu

Nam quỳ trước Phương, lưỡi anh xoáy sâu trong lồn cô, liếm mút thỏa thích, cảm nhận dâm thủy chảy ra, ngọt ngào và kích thích. Phương ngồi trên ghế, hông cô ưỡn lên, rên khe khẽ, ánh mắt nhắm chặt, như bị cuốn vào cơn lốc dục vọng mà anh tạo ra. Tuấn đứng cách đó, ánh mắt cậu dán chặt vào cảnh tượng, nuốt nước bọt đầy đê mê. Cậu từng chứng kiến Nam làm điều này khi Phương say, khi cô bất tỉnh và không hay biết, nhưng lần này khác – Phương chủ động hơn, cơ thể cô tự phản ứng, hông cô nhích sát vào Nam, như đang cầu xin anh đi sâu hơn. Tuấn cảm nhận tim mình đập thình thịch, một cảm giác ghen tỵ xen lẫn kích thích trào lên. Bàn tay cậu vô thức mò vào trong quần, chạm vào con cặc cương cứng, siết nhẹ, như muốn hòa vào khoảnh khắc dâm dục này.

Nam mút mát chán chê, lưỡi anh lướt lần cuối qua mép lồn Phương, cảm nhận sự ướt át, mọng nước của cô, rồi đứng dậy, ngồi lại lên ghế. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dục vọng, giọng trầm và ra lệnh. “Phương, cởi quần anh ra.” Lời anh như một mệnh lệnh không thể cãi, kéo cô sâu hơn vào trò chơi của anh.

Phương run run, trái tim cô đập thình thịch, má nóng ran vì nhục nhã và sự bất lực. Cô muốn phản kháng, muốn giữ chút tự trọng, nhưng ánh mắt Nam, như một lưỡi dao, khiến cô chỉ biết tuân theo. Cô quỳ xuống trước anh, ngón tay run rẩy chạm vào mép quần, kéo khóa chậm rãi, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể anh phả ra. Cô cởi lớp quần ngoài, rồi đến lớp quần lót, để lộ con cặc Nam, như được giải thoát khỏi giam cầm. Nó vươn lên hùng vĩ, to lớn và gân guốc, đầu cặc đỏ hồng, bóng loáng, như một biểu tượng của quyền lực và dục vọng. Phương mở to mắt, ánh mắt cô dao động, vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút. Cô chưa từng thấy thứ gì như thế – to hơn, mạnh mẽ hơn những gì cô từng tưởng tượng qua những bộ phim sex cô xem lén trong những đêm rảnh rỗi.

Nam nhìn phản ứng của cô, ánh mắt anh lấp đầy ý vị, giọng anh vang lên, sắc lạnh và đầy thách thức. “Em mau bú nó đi, Phương. Nó cần được chăm sóc.” Lời anh như một nhát cắt, không để lại chỗ cho sự do dự.

Phương cắn môi, ánh mắt cô lướt qua con cặc trước mặt, rồi khẽ đáp, giọng nhỏ như một lời thú nhận. “Dạ.” Cô cúi xuống, đôi môi xinh đẹp hé mở, lưỡi cô chạm vào đầu cặc anh, nhẹ nhàng, như đang thử nghiệm một điều cấm kỵ. Cô liếm chậm rãi, lưỡi cô lướt qua đầu cặc, cảm nhận sự mịn màng, nóng bỏng của nó, mang theo một vị mặn mà khiến cô nghẹt thở. Cô xoáy lưỡi, vòng quanh đầu cặc, như đang vẽ nên một vòng tròn dục vọng, rồi trượt xuống, liếm dọc theo thân cặc, cảm nhận từng đường gân nổi lên, cứng và mạnh mẽ dưới lưỡi cô. Cô liếm lên, rồi xuống, lưỡi cô ướt át, để lại những vệt sáng trên da thịt anh, như đang đánh dấu một lãnh thổ mà cô không muốn thừa nhận. Hơi thở cô trở nên nặng nề, ngực phập phồng, núm vú cương cứng cọ vào đùi anh, khiến cô khẽ giật mình, lồn cô ẩm ướt hơn, như đang đáp lại chính hành động của mình.

3SKv80P.webp


Nam nhìn cô, ánh mắt anh tối lại, đầy bất ngờ và thích thú. Anh không ngờ Phương lại làm được thế này, lại biết cách khiến máu anh sôi lên. Anh rướn người, giọng anh khàn đi, mang chút chế giễu. “Kinh nghiệm quá, Phương à. Em đã ngậm bao nhiêu con cặc rồi?”

Phương không đáp, ánh mắt cô đê mê, như đang chìm vào một trạng thái mà cô không thể kiểm soát. Cô chỉ mới có một mối tình đầu, một mối tình ngây thơ chẳng đi đến đâu, và kinh nghiệm của cô, như mọi người hay đồn đoán, thực ra chỉ đến từ những bộ phim sex cô xem lén, những cảnh cô tưởng mình sẽ chẳng bao giờ tái hiện. Nhưng giờ đây, lưỡi cô trên cặc Nam, cảm giác nóng bỏng, cứng rắn của nó, khiến cô vừa nhục nhã vừa kích thích. Cô tiếp tục, môi cô ngậm lấy đầu cặc, mút nhẹ, cảm nhận nó lấp đầy miệng cô, ấm và ẩm ướt. Cô xoáy lưỡi, liếm quanh, rồi mút mạnh hơn, tiếng chụt chụt vang lên, dâm đãng và gợi cảm, hòa quyện với hơi thở rối loạn của cô.

Nam rên khẽ, giọng anh trầm xuống, đầy thỏa mãn. “Sướng quá, Phương ơi.” Anh đưa tay, ấn đầu cô xuống, khiến miệng cô bao trùm lấy cặc anh, lấp đầy khoang miệng cô bằng sự nóng bỏng, cứng rắn của anh. Phương giật mình, cảm giác bị lấp đầy khiến cô sặc, cô ho khù khụ, ánh mắt dao động, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt. Nhưng Nam không dừng lại, ánh mắt anh lấp đầy dục vọng, giọng anh vang lên, như một mệnh lệnh không khoan nhượng. “Bú nó đi, Phương. Nhiệt tình vào, làm anh sướng điên lên đi.”

Phương, như bị thôi miên bởi giọng anh, bởi cảm giác cặc anh trong miệng, tiếp tục. Cô bú mạnh hơn, môi cô trượt lên xuống, lưỡi cô xoáy quanh, cảm nhận từng đường gân, từng nhịp đập của nó. Cô mút, cô liếm, như thèm khát một thứ mà cô không dám thừa nhận, tiếng chụt chụt vang vọng trong đêm, hòa quyện với tiếng rên khe khẽ của cô, như một bản nhạc dâm dục mà chỉ hai người hiểu. Lồn cô nóng ran, dâm thủy rỉ ra, chảy xuống ghế, như đang kể câu chuyện về sự khuất phục và dục vọng mà cô không thể chối bỏ. Cô nghĩ về lần trước, khi tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng, và giờ đây, cặc Nam trong miệng cô, khiến cô càng nghi ngờ, càng sợ hãi, nhưng cũng càng bị cuốn theo.

Nam, trong lòng, đắc thắng hơn bao giờ hết. Anh cảm nhận miệng cô, ấm và ướt, bao quanh cặc mình, và anh biết – cô không chỉ khuất phục, mà còn đang đắm mình trong khoảnh khắc này, dù chỉ là vô thức. Anh siết tóc cô, ánh mắt anh lướt xuống, bắt gặp vẻ mặt đê mê của cô, và anh mỉm cười, như một kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã hoàn toàn thuộc về mình.

Tuấn đứng đó, ánh mắt cậu không rời khỏi Phương, nuốt nước bọt đầy kích thích. Tay cậu siết chặt con cặc mình trong quần, cảm giác ghen tỵ và dục vọng đan xen, nhưng cậu chỉ có thể nhìn, như một kẻ ngoài cuộc chứng kiến giấc mơ của mình tan biến.
tiếp đi bro đang hay thì hết up 2 chục chương 1 lần đi😂
 
Bên trên