• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 76 Kế hoạch của Nam cho Tuấn

Màn hình trước mặt hiện lên hình ảnh Phương đang kiểm hàng ở quầy, váy đen bó sát ôm lấy đường cong cơ thể, cặp ngực căng tròn khẽ rung lên mỗi khi cô cúi xuống. Tuấn nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, rồi đứng phắt dậy, quyết định chạy xuống kho tìm Nam.

Cậu bước nhanh qua hành lang, đầu óc rối bời nhưng cũng đầy quyết tâm. Đến kho, Tuấn thấy Nam đang ngồi trên một thùng hàng, chân gác lên thùng khác, tay cầm điếu thuốc cháy dở. Khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt góc cạnh của anh, ánh mắt sắc lạnh như đang suy tính điều gì. Tuấn hít một hơi sâu, tiến lại gần, giọng ngập ngừng: “Anh Nam… em có chuyện muốn kể anh nghe.” Nam phả một hơi khói dài, liếc cậu, giọng trầm: “Chuyện gì? Ngồi xuống đi, đừng lóng ngóng thế.” Tuấn kéo một thùng hàng nhỏ, ngồi đối diện anh, gãi đầu ngượng ngùng: “Hôm qua… em làm được rồi anh. Lúc sửa mạng cho chị Phương, em vô tình đổ nước lên áo chị ấy. Em lau, rồi… rồi em bóp ngực chị ấy luôn. Chị ấy không giận, còn trêu em ‘Làm tới đi’, nhưng sau đó đẩy em ra. Em không ngờ chị ấy phản ứng vậy, mà giờ em rối quá, không biết làm gì tiếp theo…”

Nam nghe xong, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười gằn đầy mãn nguyện. Anh dụi điếu thuốc vào cạnh thùng, vỗ mạnh vai Tuấn, mắt lóe lên tia hài lòng: “Được lắm, thằng em! Chú mày tiến bộ nhanh hơn anh nghĩ đấy. Đàn ông phải vậy, dám làm thì mới có kết quả.” Tuấn đỏ mặt, lắp bắp: “Nhưng em sợ lắm anh… lỡ chị ấy giận thật thì sao? Em không quen mấy chuyện này.” Nam cười khẩy, giọng trầm đầy tự tin: “Sợ gì? Phương không giận là chú mày đã thắng bước một rồi. Cô ta thích được chú ý, thích kẻ táo bạo. Bây giờ muốn tiếp cận, chú em rủ Phương đi nhậu đi. Tìm lý do hợp lý – kiểu cảm ơn vì hôm qua cô ta không giận, hay mời cô ta một bữa vì đã chỉ dạy chú mày việc ở cửa hàng. Chỉ rủ mỗi cô ta thôi, đừng lằng nhằng thêm ai, để không gian riêng tư. Anh cá Phương sẽ không từ chối đâu.”

Tuấn ngập ngừng, mắt chớp chớp: “Chỉ rủ mỗi chị ấy á anh? Em chưa rủ ai đi nhậu bao giờ, lỡ chị ấy từ chối thì em quê lắm…” Nam gạt phăng, ánh mắt sắc lạnh: “Từ chối cái gì? Chú mày cứ tự tin lên, nói ngọt một chút, kiểu ‘Chị Phương, em muốn mời chị một bữa cảm ơn hôm qua, chị đừng từ chối em tội nghiệp nhé’. Cô ta mà từ chối, anh đi với chú mày luôn. Nhưng anh cá là không. Trong cuộc nhậu, tùy chú mày dẫn dắt, nhớ làm sao để hai người thoải mái với nhau. Hiểu chưa?” Tuấn gật đầu lia lịa, giọng phấn khích: “Dạ, em hiểu rồi! Vậy chiều nay em rủ luôn được không anh?” Nam gật đầu, vỗ vai cậu lần nữa: “Được, làm ngay đi. Đừng nhát nữa, cơ hội không đợi đâu.”

Lời khuyên của Nam như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Tuấn. Cậu cảm thấy tự tin hơn hẳn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển với đủ mưu kế. Cậu tưởng tượng cảnh chiều nay rủ Phương đi nhậu, chỉ hai người trong một quán nhỏ, ánh đèn mờ ảo, cô uống bia say say, để cậu gần gũi hơn, chạm vào cô lần nữa, thậm chí đi xa hơn những gì cậu dám làm hôm qua. Nghĩ đến đó, mặt Tuấn nóng bừng, tay siết chặt, lòng ngập tràn quyết tâm: “Chiều nay mình sẽ làm luôn!”

Còn Nam, anh ngồi đó, mắt nhìn xa xăm qua cánh cửa kho, nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh đầy nhục cảm về Phương. Anh tưởng tượng cô nằm dưới anh, áo sơ mi bung cúc để lộ cặp ngực căng mọng, váy ngắn bị kéo lên tận eo, đôi chân dài trắng mịn quấn chặt lấy hông anh. Anh mường tượng từng tư thế – đè cô xuống bàn, tay anh nhào nặn cặp vú mềm mại, hay để cô quỳ trước anh, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy con cặc anh, mắt cô mơ màng nhìn lên đầy kích thích. Anh còn nghĩ đến cảnh anh đút vào cô từ phía sau, tiếng “phạch phạch” vang lên khi anh nhấp mạnh, cơ thể cô rung lên theo từng nhịp, tiếng rên rỉ của cô hòa cùng hơi thở gấp gáp của anh. Nhưng Nam kiềm chế, tự nhủ: “Chưa phải lúc. Để thằng Tuấn mở đường đã. Anh sẽ xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, khi Phương đã sẵn sàng rơi vào tay mình.”

Ngay lúc đó, điện thoại Nam rung lên. Anh lấy ra xem, một tin nhắn từ Linh hiện trên màn hình: “Anh Nam, tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh…” Nam nhìn dòng chữ, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lòng thoáng dao động. Anh chưa trả lời ngay, bỏ điện thoại xuống thùng hàng, châm thêm một điếu thuốc khác. Hơi khói trắng lại lượn lờ, anh nhắm mắt, để tâm trí chìm vào những suy nghĩ sâu thẳm về Linh.

Thứ tình cảm mà Linh dành cho anh – ánh mắt trong veo đầy tin tưởng, nụ hôn chân thành trên tầng thượng, cái cách cô run rẩy ôm anh trong nước mắt – như một vết cứa nhẹ nhưng sâu vào lớp vỏ lạnh lùng anh dựng lên bao năm qua. Nó không giống những trò chơi dục vọng anh quen thuộc, không giống Phương với sự kiêu kỳ và toan tính, hay những cô gái thoáng qua chỉ để thỏa mãn anh rồi biến mất. Linh chân thật, ngây thơ, và điều đó làm anh rối bời. Trong đầu anh, hai luồng suy nghĩ đấu tranh dữ dội. Một phần anh muốn từ bỏ cô, xem cô như một con mồi đã chinh phục, một ký ức cần quên đi để anh tập trung vào những mục tiêu mới như Phương. Anh tự nhủ: “Cô ấy quá tốt, không hợp với mình. Để cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm được người xứng đáng hơn.” Nhưng rồi một phần khác trong anh lại muốn níu giữ, khao khát giữ cô bên mình như một thứ gì đó quý giá hiếm hoi anh từng có. Anh nhớ cái cách cô tựa vào anh bên bờ sông, hơi thở ấm áp của cô phả vào ngực anh, và cả sự dịu dàng cô dành cho anh mà không ai khác từng có.

Nam thở dài, khói thuốc phả ra từ mũi anh như một làn sương mờ. Anh tự hỏi: “Mình giữ cô ấy để làm gì? Để tiếp tục trò chơi, hay vì mình thực sự cần cô ấy?” Lòng anh rối như tơ vò, một kẻ luôn tính toán mọi thứ giờ lại không tìm ra câu trả lời cho chính mình. Anh biết tình cảm của Linh xuất phát từ sự chân thật, không giả tạo, không toan tính, và điều đó vừa làm anh sợ hãi vừa khiến anh khao khát. Anh lẩm bẩm: “Linh… cô ấy khác thật. Nhưng mình là ai mà giữ được thứ trong sạch như vậy?” Nam gạt tàn thuốc, nhìn ra cánh cửa kho, lòng vẫn chưa quyết định được. Anh nhủ thầm: “Để sau đã. Giờ cứ tập trung vào Phương. Linh… anh sẽ nghĩ sau.”
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 77 Nhậu

Chiều mùa hè oi ả dần nhường lối cho màn đêm buông xuống. Ánh nắng vàng rực cuối ngày chiếu qua ô cửa kính cửa hàng điện thoại, phủ lên sàn nhà những vệt sáng dài loang lổ. Không khí ngột ngạt, tiếng quạt trần quay vù vù không đủ xua tan cái nóng hầm hập của tháng sáu. Phương, với dáng vẻ kiêu kỳ quen thuộc, đang lúi húi thu dọn đồ đạc sau quầy – mấy chiếc điện thoại mẫu, hóa đơn, sổ sách – chuẩn bị tan ca. Chiếc áo sơ mi đồng phục ôm sát cơ thể, hơi trễ ngực để lộ khe ngực sâu hút, váy ngắn bó chặt tôn lên cặp chân thon dài trắng mịn. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, vài lọn tóc ướt mồ hôi dính vào gáy, càng làm cô thêm phần quyến rũ giữa cái nóng bức.

Tuấn đứng sau lưng cô, cách vài bước, tay đút túi quần, chân nhấp nhổm không yên. Cậu vừa rời phòng giám sát, lòng đầy quyết tâm sau cuộc nói chuyện với Nam trưa nay. Nhưng khi đối diện Phương, sự tự tin ấy như bốc hơi mất một nửa. Cậu hít một hơi sâu, nuốt nước bọt, rồi đánh liều lên tiếng, giọng run run pha chút ngượng ngùng: “Chị… chị Phương, tối nay chị rảnh không? Em… em mới lấy lương, em muốn mời chị đi nhậu.”

Phương đang gấp cuốn sổ, nghe tiếng Tuấn thì khựng lại. Cô quay đầu, ánh mắt lướt qua cậu từ đầu đến chân, rồi bất ngờ bật cười khẽ, giọng trêu chọc: “Ơ, thằng nhóc này mời chị đi nhậu cơ à? Sao tự nhiên mời chị thế? Có chuyện gì khai thật đi.” Nụ cười của cô làm Tuấn càng lúng túng, mặt cậu đỏ bừng, tay gãi đầu lia lịa: “Dạ… tại em muốn cảm ơn chị. Chị giúp đỡ em nhiều lắm, em mới vào làm mà chị chỉ bảo em đủ thứ…”

Phương nhướng mày, đặt cuốn sổ xuống bàn, chống tay lên hông, giọng nghi ngờ nhưng vẫn pha chút thích thú: “Giúp đỡ gì? Chị có nhớ là mình giúp gì đâu mà. Mấy lần trêu cậu thì có, sao lại cảm ơn?” Tuấn lắp bắp, cố tìm lời: “Dạ… thì hôm qua chị không giận em vụ đổ nước, còn chỉ em cách kiểm hàng nữa. Em thấy chị tốt với em, nên… nên em muốn mời chị một bữa.” Cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ cái ánh mắt sắc sảo ấy sẽ nhìn thấu sự vụng về của mình.

Phương nhìn Tuấn một lúc, thấy vẻ mặt ngượng ngùng đến tội nghiệp của cậu – đôi mắt chớp chớp, miệng mím chặt, hai tay xoắn vào nhau – thì không nhịn được cười. Cô khoanh tay, nghiêng đầu: “Thôi được rồi, nhìn cậu ngố thế này chị cũng không nỡ từ chối. Đi thì đi, nhưng đi quán nào? Chị không thích chỗ lụp xụp đâu nhé.” Tuấn ngẩng phắt lên, mắt sáng rực, vội đáp: “Dạ, quán bên đường gần chỗ làm mình thôi chị, quán đó sạch sẽ mà tiện. Em hay thấy mấy anh kho hay ngồi đó.” Phương gật gù, môi cong lên: “Ừ, cũng được. Nhưng sao chỉ mời mỗi chị? Không rủ thêm ai à?” Tuấn giật mình, luống cuống: “Dạ… tại em thân mỗi chị thôi. Mấy người khác em chưa quen lắm…”

Phương ánh mắt lấp lánh ý trêu: “Thân mỗi chị? cậu ngọt miệng gớm nhỉ. Thôi, chị đồng ý, tan ca thì đi luôn. Đừng để chị đợi lâu đấy.” Nói xong, cô quay lại thu dọn tiếp, để mặc Tuấn đứng đó suýt nhảy cẫng lên vì vui, lòng mừng như mở cờ, thầm nghĩ: “Đúng như anh Nam nói thật! Chị ấy đồng ý rồi! Mọi thứ như trong tầm tay anh ấy vậy…” Cậu liếc nhìn Phương, thấy cô cúi xuống nhặt chiếc bút rơi, váy ngắn hơi kéo lên lộ cặp đùi trắng mịn, tim cậu lại đập thình thịch, háo hức chờ đến tối.

878f81a34b6cdbd0bc9aa15753b88abc.jpg


Tan ca, Phương dẫn Tuấn băng qua con đường nhỏ đối diện cửa hàng. Dù là cậu mời, nhưng chính cô lại là người tự nhiên bước trước, dáng đi uyển chuyển, đôi giày cao gót gõ nhịp trên vỉa hè. Tuấn lẽo đẽo theo sau, vừa ngượng vừa phấn khích, mắt không rời khỏi bóng lưng cô – chiếc áo sơ mi bó sát eo, cặp mông tròn trịa đong đưa theo từng bước đi. Họ đến quán nhậu ven đường, một chỗ nhỏ nhưng khá sạch sẽ, bàn ghế gỗ bóng loáng, ánh đèn vàng ấm áp treo lơ lửng trên cao. Mùi thịt nướng thơm lừng từ bếp bay ra, hòa cùng tiếng cười nói rôm rả của vài nhóm dân nhậu ngồi góc kia.

Phương chẳng chút khách sáo, kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn Tuấn: “Ngồi đi, đứng đó làm gì? Hôm nay cậu khao chị, uống gì gọi đi.” Tuấn lúng túng ngồi đối diện, tay cầm menu mà mắt cứ dán vào cô. Phương vẫn trong bộ đồng phục cửa hàng – áo sơ mi trắng ôm sát, nút trên cùng hơi bung ra để lộ khe ngực sâu, váy ngắn bó chặt tôn lên cặp chân dài bắt chéo đầy gợi cảm. Mái tóc đen dài buông xõa, vài lọn tóc lòa xòa trước trán càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy kiêu kỳ. Cô vừa đùa vừa lật menu: “Chị gọi bia nhé, nóng thế này không bia không chịu được. Còn cậu thì sao? Uống được không hay chỉ biết nhìn chị?”

Tuấn đỏ mặt, gật đầu lia lịa: “Dạ, em uống được. Chị cứ gọi thoải mái, hôm nay em khao mà.” Phương cười lớn, giọng trêu: “Tốt, hào phóng đấy. Vậy gọi thêm ít thịt nướng, mực nướng nữa, chị thích mấy món này. cậu đừng tiếc tiền nhé, chị ăn nhiều lắm.” Cô gọi món xong, tự nhiên nâng ly bia vừa rót lên cụng với Tuấn: “Nào, cạn ly đi, cảm ơn cậu đã mời chị.” Tuấn vụng về nâng ly, tay hơi run khi chạm vào ly cô, lòng ngập tràn cảm giác vừa ngại ngùng vừa tự đắc.

Đây là lần đầu tiên Tuấn mời được một cô gái xinh đẹp như Phương đi chơi. Cậu ngồi đó, mắt lén lút quan sát cô – cái cách cô nhấp bia, đôi môi chạm vào miệng ly, hay lúc cô cười phá lên khi kể chuyện đồng nghiệp – tất cả đều làm cậu mê mẩn. Ánh mắt của đám dân nhậu bàn bên góc kia thỉnh thoảng liếc sang, thì thầm to nhỏ, kiểu như ngưỡng mộ Tuấn vì đi cùng một cô gái nổi bật như vậy. Tuấn cảm thấy lồng ngực mình như phồng lên, một chút kiêu hãnh len lỏi trong lòng. Phương đúng là rất xinh đẹp, ngay cả trong bộ đồng phục giản đơn của cửa hàng. Dưới ánh đèn vàng của quán, làn da trắng mịn của cô như phát sáng, cặp ngực căng tròn rung nhẹ mỗi khi cô cười, và đôi chân dài bắt chéo đầy kiêu kỳ khiến Tuấn không thể rời mắt. Cậu thầm nghĩ: “Mình mà chinh phục được chị ấy, chắc không gì sướng bằng…”
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 78 Nhậu 2

Quán nhậu ven đường rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp, mùi thịt nướng xèo xèo hòa quyện với hương bia thoảng trong không khí. Tiếng nhạc pop sôi động vang lên từ loa, nhưng không át nổi tiếng cười khúc khích của Phương mỗi khi cô nâng ly bia, đôi môi đỏ mọng lướt qua miệng ly, để lại vệt bọt trắng mịn. Chiếc áo sơ mi cô mặc hơi bung nút ở ngực, lộ ra khe ngực sâu hun hút, phập phồng theo từng cái nghiêng người. Váy ngắn ôm sát cặp đùi tròn trịa, mỗi lần cô bắt chéo chân, lớp vải trượt lên vài phân, để lộ làn da trắng nõn sáng lên dưới ánh đèn. Cô tự nhiên như không nhận ra ánh mắt Tuấn đang dán chặt vào mình, hay có lẽ cô biết, và cô thích điều đó.

Tuấn ngồi đối diện, tay siết chặt ly bia lạnh ngắt, cố giấu vẻ ngượng ngùng bằng một nụ cười gượng gạo. Men bia làm má cậu ửng hồng, tim đập thình thịch như trống đánh. Nhờ hai ly bia, không khí giữa họ bỗng nhẹ nhàng hơn, như thể bức tường rụt rè của cậu đã nứt ra từng mảnh. Phương nghiêng người, mái tóc dài buông lơi chạm vào cánh tay cậu, mùi nước hoa ngọt ngào của cô len lỏi vào mũi Tuấn, khiến cậu nuốt khan. “Này, nhóc,” cô mở lời, giọng lả lơi, đôi mắt lấp lánh như đang chơi trò vờn mồi, “Tháng đầu đi làm thấy sao? Mệt không, hay thích thú vì được vây quanh toàn gái xinh, nhất là chị đây?” Cô nhấn mạnh hai chữ “chị đây,” kèm theo cái nháy mắt đầy kiêu kỳ, tay vuốt nhẹ mái tóc, để lộ xương quai xanh mảnh mai.

Tuấn đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn ly bia, ngón tay lúng túng gõ lên thành ly. “Dạ… cũng bình thường thôi chị,” cậu lí nhí, giọng run run. “Mà… mà công việc thì vui, mọi người tốt, nhất là… chị.” Câu cuối cậu nói nhỏ như thì thầm, nhưng đủ để Phương nghe thấy. Cô bật cười, tiếng cười vang lên như chuông bạc, khiến vài người bàn bên ngoái nhìn. “Trời ơi, khen chị mà ngại thế à?” cô trêu, nâng ly bia lên môi, uống một ngụm dài, cổ họng trắng ngần chuyển động chậm rãi. Một giọt bia trượt xuống khóe môi, lấp lánh dưới ánh đèn, và cô dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, động tác tưởng vô tình nhưng đầy mê hoặc. Tuấn nhìn cảnh đó, cảm giác như cả người nóng ran, vùng bụng dưới siết chặt, khát khao trỗi dậy như sóng cuộn.

Phương đặt ly bia xuống, tựa cằm vào tay, ánh mắt sắc sảo khóa chặt vào Tuấn. “Thế này nhé,” cô tiếp tục, giọng ngọt ngào như rót mật, “Cậu yêu ai chưa? Kể chị nghe, đừng có giấu!” Cô nghiêng sát hơn, ngực cô ép vào mép bàn, làm khe ngực càng thêm rõ rệt. Tuấn hoảng loạn, mắt cậu vô thức lướt xuống rồi vội vàng nhìn lên, chỉ thấy đôi môi cô cong lên như đang chế giễu sự lúng túng của cậu.

“Dạ… chưa,” Tuấn thú nhận, giọng cậu nhỏ dần. “Hồi sinh viên chẳng có ai hết. Cũng… cũng thèm lắm, mà chắc tại mọt sách quá, không ai để ý.” Cậu cười gượng, cố che giấu nỗi xấu hổ, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Phương, như muốn tìm kiếm một chút đồng cảm. Cô nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên. “Thật không đó? Nhìn cậu cũng đâu tệ, mà sao nhát thế? Hay là…” Cô dừng lại, cười khúc khích, “Hay là cậu để ý ai ở cửa hàng rồi, đúng không? Linh? Hay… chị đây?” Cô chỉ vào mình, ngón tay lướt qua cổ áo, vô tình làm nút áo bung thêm một chút, để lộ mép áo lót ren đen gợi cảm.

8196355ec1ffac8758369ff81f1f9d6e42b3a11f68d0c1e5ebec7e0d0da8755e.png


Tuấn suýt sặc bia, vội lắc đầu. “Không… không phải vậy đâu chị!” Nhưng giọng cậu run rẩy, phản bội chính lời nói. Phương cười lớn, vỗ nhẹ vào tay cậu, cái chạm tay ấm áp khiến Tuấn giật mình, cơ thể như bị điện giật. “Thôi, đừng ngại,” cô nói, giọng điệu nửa thật nửa đùa. “Chị biết mà, đàn ông ai chẳng thích gái đẹp. Nhưng mà, nhóc à, muốn tán gái thì phải mạnh dạn lên, không là bị cướp mất đó!” Cô nháy mắt, nâng ly bia chạm vào ly cậu, ánh mắt như thách thức.

Câu chuyện giữa họ tiếp tục trôi, nhờ men bia mà Tuấn dần cởi mở hơn. Cậu kể về những ngày đại học, khi cậu chỉ biết vùi đầu vào sách vở, thầm thích một cô bạn cùng lớp nhưng không dám ngỏ lời. “Cô ấy hay mặc áo xanh, tóc dài, cười đẹp lắm,” cậu mơ màng, rồi đỏ mặt khi nhận ra mình đang kể với Phương. Cô lắng nghe, gật gù, nhưng ánh mắt cô lấp lánh một ý nghĩ khác, như thể cô đang đánh giá cậu, cân nhắc xem cậu đáng để cô “chơi đùa” bao nhiêu.

“Thế còn chị?” Tuấn bất ngờ hỏi, lấy hết can đảm. “Chị… chị yêu ai chưa?” Câu hỏi khiến Phương khựng lại, ly bia trên tay cô dừng giữa không trung. Cô nhìn cậu, nụ cười thoáng tắt, rồi nhanh chóng trở lại vẻ kiêu kỳ. “Chị á? Chị thích tự do,” cô đáp, giọng nhẹ nhưng sắc. “Đàn ông hả, nhiều người theo chị lắm, nhưng chị kén. Muốn cưa chị, phải có bản lĩnh.” Cô nghiêng người, mái tóc lướt qua vai, mùi nước hoa lại tràn ngập không gian quanh Tuấn. “Cậu nghĩ mình có bản lĩnh không, nhóc?” Cô thì thầm, giọng trầm xuống, đầy khiêu khích.

Tuấn nuốt khan, không biết trả lời sao. Cơ thể cậu căng như dây đàn, khát khao bùng cháy khi nhìn vào đôi môi Phương, tưởng tượng chúng chạm vào mình. Nhưng cậu chỉ cười ngượng, lẩm bẩm: “Dạ… em… em chưa đủ.” Phương cười phá lên, vỗ vai cậu. “Cute thật! Thôi, uống tiếp đi, tối nay chị khao!” Cô nâng ly, uống cạn, giọt bia lấp lánh trên môi cô như một lời mời gọi không lời.





Từ quán cà phê đối diện, Nam ngồi lặng lẽ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua không gian. Qua khung kính mờ của quán nhậu, anh thấy rõ từng cử chỉ của Phương – cách cô cười, cách cô nghiêng người, cách cô để lộ đường cong cơ thể như một vũ khí chết người. Tuấn, thằng nhóc ngố tàu, đang rơi vào bẫy của cô, nhưng chính cô mới là con mồi thực sự trong trò chơi của Nam. Anh nhếch môi, hài lòng với cách mọi thứ diễn ra đúng như tính toán. Ly cà phê đen đậm trên tay anh tỏa hương đắng ngắt, thứ duy nhất anh cần để giữ tỉnh táo giữa cơn khát khao đang cuộn trào trong huyết quản.

Nam nhấp một ngụm cà phê, vị đắng trượt qua lưỡi, kích thích từng dây thần kinh. Anh thích cảm giác này – sự kiểm soát, sự chờ đợi, như một con thú săn mồi rình rập trong bóng tối, biết chắc con mồi sẽ sớm sa lưới. Cô tưởng mình nắm mọi thứ, nhưng anh biết điểm yếu của cô – khát khao được chú ý, được khao khát, được chinh phục. Tuấn chỉ là quân cờ, một công cụ để anh thử nghiệm, để khuấy động Phương trước khi chính anh ra tay.

Nam đặt ly cà phê xuống, ánh mắt vẫn dán vào quán nhậu. Tuấn đang nói gì đó, mặt đỏ gay, còn Phương cười lớn, tay vô tình chạm vào vai cậu. Nam nhếch môi. “Tốt lắm, nhóc,” anh thì thầm với chính mình. “Cứ làm cô ta nóng lên đi. Tối nay, cô ta sẽ thuộc về tao.” Anh tựa lưng vào ghế, tận hưởng cảm giác chiến thắng đang đến gần, như kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã rơi vào tầm ngắm.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 79 Khêu gợi

Quán nhậu giờ đã rôm rả hơn, tiếng cười nói từ các bàn xung quanh hòa lẫn với giai điệu sôi động của một bài nhạc trẻ. Dưới chân bàn của Tuấn và Phương, năm sáu vỏ bia lăn lóc, ánh bạc lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Phương ngồi tựa lưng vào ghế, mái tóc dài buông lơi, vài sợi lòa xòa trước ngực, nơi chiếc áo sơ mi đã bung thêm một nút, để lộ khe ngực sâu hun hút và mép áo lót ren đen gợi cảm. Cô nâng ly bia, uống một ngụm dài, cổ họng trắng ngần chuyển động chậm rãi, giọt bia lấp lánh trượt xuống khóe môi, rồi bị đầu lưỡi cô liếm đi trong một động tác tưởng vô tình nhưng đầy mê hoặc. Đối với Phương, vài ly bia này chẳng là gì – con gái miền Tây, tửu lượng mạnh như máu chảy trong người cô. Cô nhếch môi, ánh mắt lấp lánh nhìn Tuấn, như thể đang cân nhắc xem cậu đáng để cô đùa vui đến đâu.

Tuấn ngồi đối diện, ly bia trong tay đã vơi nửa, nhưng cậu chẳng còn để ý đến nó. Men bia làm đầu óc cậu lâng lâng, má ửng hồng, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi Phương – từ đôi môi đỏ mọng, đường cong ngực phập phồng, đến cặp đùi tròn trịa lộ ra khi váy cô trượt lên mỗi lần cô bắt chéo chân. Cậu cảm giác như cả người đang cháy, vùng bụng dưới siết chặt, khát khao trỗi dậy như sóng cuộn. Nhưng khi Phương bất ngờ nghiêng người, ánh mắt sắc sảo khóa chặt vào cậu, giọng cô vang lên, vừa ngọt ngào vừa sắc lạnh: “Này, nhóc, sao hôm qua cậu dám sờ ngực, bóp ngực chị mà không xin phép hả? Cậu biết cậu to gan lắm không?”

Câu hỏi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Tuấn. Tim cậu đập thình thịch, hơi men nãy giờ bỗng như bay biến, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong lồng ngực. Cậu cúi đầu, tay siết chặt ly bia, ngón tay run run. Hình ảnh hôm qua lướt qua tâm trí – khoảnh khắc cậu vụng về chạm vào ngực Phương, cảm giác mềm mại, ấm nóng khiến cậu đê mê, nhưng cũng khiến cậu sợ hãi chính mình. “Dạ… em…” cậu lắp bắp, giọng lạc đi, không dám ngẩng lên nhìn cô. Cậu sợ ánh mắt cô sẽ phán xét, sẽ khinh thường, hay tệ hơn, sẽ biến cậu thành trò cười của cả cửa hàng.

Phương tựa cằm vào tay, đôi môi cong lên thành một nụ cười khó đoán. Cô quan sát Tuấn, thích thú trước vẻ hoảng loạn của cậu. “Chị mà báo sếp trên, hay kể mọi người, cậu chết luôn đó, nhóc,” cô tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang sức nặng của một lời đe dọa. Cô nghiêng người sát hơn, mái tóc lướt qua vai, mùi nước hoa ngọt ngào tràn ngập không gian quanh Tuấn, khiến cậu càng thêm rối bời. “Chắc ai đó đã bày cậu làm mấy trò này, đúng không?” Cô nhướng mày, ánh mắt như xuyên thấu, như thể cô biết rõ cậu không tự nhiên mà dám vượt giới hạn.

Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, mặt đỏ bừng như sắp phát sốt. “Không… không có ai hết, chị!” cậu chối đây đẩy, giọng run rẩy. Cậu không dám nhắc đến Nam, không dám để lộ rằng chính những lời xúi giục của anh đã thổi bùng khát khao trong cậu. “Tại… tại chị quyến rũ quá, khêu gợi quá… em… em thật sự không chịu nổi.” Lời vừa thốt ra, Tuấn muốn cắn lưỡi mình. Cậu cúi gằm mặt, tim đập loạn xạ, sợ rằng mình vừa tự đào hố chôn mình.

Nhưng Phương không cười. Cô nhìn cậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi chuyển sang một vẻ thích thú khó tả. Đối với cô, những cái nhìn dâm đãng từ khách hàng, những cái đụng chạm cố ý khi giao hàng, hay lời ong bướm từ đồng nghiệp đã quá quen thuộc. Chúng chỉ là một phần của trò chơi, thứ cô dùng để thao túng, để đạt được điều mình muốn. Nhưng Tuấn thì khác. Sự vụng về, lúng túng, và cái cách cậu đỏ mặt khi thú nhận khát khao của mình làm cô thấy mới lạ. Nó không phải sự thèm khát trần trụi của những gã đàn ông cô gặp, mà là một thứ gì đó ngây ngô, chân thật, và vì thế, nó khiến cô tò mò.

Cô bật cười khẽ, nhưng không phải tiếng cười chế giễu. “Thế à?” cô thì thầm, giọng trầm xuống, đầy khiêu khích. Cô nghiêng người, cố tình để áo sơ mi trượt xuống vai, lộ ra làn da trắng mịn và dây áo lót mỏng manh. “Thế này thì sao, nhóc? Cậu chịu được không?” Cô nâng ly bia, uống một ngụm chậm rãi, đôi môi hé mở, ánh mắt không rời khỏi Tuấn. Rồi cô đặt ly xuống, ngón tay lướt nhẹ lên cổ, xuống xương quai xanh, như thể đang vẽ một đường dẫn dụ. Cô bắt chéo chân, váy trượt lên cao hơn, để lộ cặp đùi căng mọng, một mảng da sáng lên dưới ánh đèn, như lời mời gọi không lời.

Tuấn cảm giác như cả thế giới thu nhỏ lại chỉ còn Phương – nụ cười của cô, ánh mắt của cô, cơ thể của cô. Má cậu đỏ bừng, hơi thở rối loạn, nhưng cậu không thể rời mắt. Cậu si mê nhìn cô, từ đôi môi ướt át, khe ngực lấp ló, đến cặp đùi khiến cậu chỉ muốn đưa tay chạm vào. Khát khao trong cậu bùng cháy, mạnh mẽ đến mức cậu sợ mình sẽ làm điều gì ngu ngốc. Nhưng cậu không dám cử động, không dám phá vỡ khoảnh khắc này, như thể chỉ cần nhúc nhích, giấc mơ trước mặt sẽ tan biến. “Chị… chị đẹp quá,” cậu thì thầm, giọng khàn đi, như thể phải dùng hết sức lực để nói ra.

Phương nhếch môi, hài lòng với phản ứng của cậu. Cô thích cảm giác này – sự kiểm soát, sự khao khát mà cô gợi lên trong ánh mắt Tuấn. Nhưng sâu trong lòng, cô cũng cảm nhận được một chút xao động. Tuấn không giống những gã đàn ông khác, những kẻ chỉ muốn chiếm đoạt rồi bỏ đi. Sự ngượng ngùng của cậu, cái cách cậu vừa sợ vừa mê cô, làm cô thấy thú vị, như thể cậu là một món đồ chơi mới mà cô muốn khám phá thêm. “Cậu ngọt ngào thật,” cô nói, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một ý nghĩ khác. “Nhưng mà, nhóc à, muốn chơi với chị, phải gan hơn chút nữa.”

8f0407be442fe4c12983cecc871f647bbc3ef2fb6c7ac0fd666863b023ac5755.png


Cô nghiêng sát hơn, hơi thở ấm nóng của cô phả vào má Tuấn, mang theo mùi bia và nước hoa. “Cậu dám không?” cô thì thầm, ngón tay lướt qua tay cậu trên bàn, cái chạm nhẹ như điện giật khiến Tuấn rùng mình. Cậu nuốt khan, cơ thể căng như dây đàn, khát khao và sợ hãi hòa lẫn trong từng nhịp tim. Cậu muốn nói gì đó, muốn làm gì đó, nhưng đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh Phương – quyến rũ, kiêu kỳ, và nguy hiểm như một ngọn lửa mà cậu biết mình không thể cưỡng lại.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 80 Cuộc nhậu kết thúc

Tiếng nhạc trong quán nhậu đã nhỏ dần, chỉ còn vài giai điệu pop lặp đi lặp lại, hòa quyện với tiếng cười thưa thớt từ những bàn khách còn sót lại. Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên bàn của Tuấn và Phương, nơi vỏ bia lăn lóc dưới chân, chứng minh cho buổi tối đã kéo dài hơn dự định. Phương ngồi thoải mái, tựa lưng vào ghế, chiếc áo sơ mi mỏng manh ôm sát cơ thể, phác họa đường cong ngực đầy đặn, nơi khe ngực lấp ló như lời mời gọi không lời. Váy cô trượt lên cao, để lộ cặp đùi trắng mịn, căng mọng, sáng lên trong ánh sáng ấm áp. Cô nâng ly bia, uống một ngụm chậm rãi, đôi môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt lấp lánh nhìn Tuấn như đang chơi một trò đùa chỉ mình cô hiểu.

Bỗng Phương phá lên cười, tiếng cười vang như chuông bạc, khiến vài người bàn bên ngoái nhìn. “Trời ơi, đùa cậu tí thôi mà mặt đã thế rồi!” cô trêu, đôi mắt nheo lại, lấp lánh sự tinh nghịch. “Lo mà học thêm tâm lý phụ nữ đi, nhóc. Cứ ngố thế này, ế tới già là cái chắc!” Cô nghiêng người, mái tóc dài lướt qua vai, tỏa ra mùi nước hoa ngọt ngào, quấn lấy Tuấn như một tấm lưới vô hình. Cô chỉ tay vào cậu, ngón tay thon dài lướt qua không khí, như thể đang vẽ một vòng tròn quanh sự lúng túng của cậu.

Tuấn thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn sóng dữ. Tim cậu vẫn đập thình thịch, nhưng sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lồng ngực. Cậu nhìn Phương, ánh mắt không giấu nổi sự mê đắm. Cô quá quyến rũ – từ cách cô cười, cách cô nghiêng người để lộ xương quai xanh mảnh mai, đến cặp đùi khiến cậu chỉ muốn chạm vào. Nhưng cậu không muốn cảnh này diễn ra ở đây, giữa đám đông. Cậu muốn cô như thế – khêu gợi, lả lơi – chỉ dành cho riêng cậu, trong một góc kín đáo nơi không ai xen vào. Ý nghĩ đó làm má cậu nóng ran, và cậu cúi đầu, che giấu khát khao đang cuộn trào.

Trời khuya dần, quán nhậu vãn khách, chỉ còn lác đác vài bàn còn rôm rả. Sau vài câu chuyện vui vẻ – từ những lần Phương “xử đẹp” khách hàng khó tính, đến chuyện Tuấn từng bị bạn cùng lớp trêu vì nhát gái – không khí giữa họ càng thêm thoải mái. Phương có vẻ chuếnh choáng, đôi má ửng hồng dưới ánh đèn, đôi mắt nheo lại, long lanh như chứa cả một bầu trời sao. Cô tựa cằm vào tay, nhìn Tuấn, giọng hơi ngà say: “Thôi, về nhé, nhóc. Chị mệt rồi.” Cô đứng lên, dáng đi hơi loạng choạng, váy ôm sát phô diễn cặp mông tròn trịa, khiến Tuấn nuốt khan, cảm giác như cả người bị hút theo từng bước chân cô.

Tuấn vội đứng dậy, loạng choạng trả tiền, đầu óc lâng lâng vì bia và sự hiện diện của Phương. Họ rời quán, không khí đêm mát lạnh phả vào mặt, làm cậu tỉnh táo hơn, nhưng cũng khiến khát khao trong cậu cháy bỏng hơn. Đến cửa hàng điện thoại, Phương dừng lại, lục túi xách với vẻ bực dọc. “Chết tiệt, chìa khóa xe chị để trong kia rồi,” cô lẩm bẩm, rồi ngước nhìn Tuấn, ánh mắt nửa van nài nửa ra lệnh. “Mở cửa sắt giùm chị đi, nhóc. Chị không muốn lội bộ về đâu.”

Tuấn gật đầu, tim đập nhanh hơn. Cậu quỳ xuống, kéo cánh cửa sắt nặng nề, khe hở vừa đủ cho một người chui qua. Phương cúi người, luồn vào trong, và trong khoảnh khắc đó, Tuấn không thể rời mắt. Chiếc váy bó sát ôm lấy cặp mông cô, tròn đầy, căng mọng, đung đưa theo từng bước chân. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên làn da trắng mịn của cô, làm nổi bật đường cong cơ thể, như thể cô được tạo ra để khuấy động mọi giác quan của cậu. Tuấn cảm giác như có một ngọn lửa bùng lên trong bụng, nóng rực, khiến cậu gần như quên mất mình đang làm gì.

Cậu vội chui qua khe cửa sắt, bước vào cửa hàng tối om. Bên trong, ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ hắt lên, chiếu lên bóng dáng Phương đang lúi húi tìm chìa khóa sau quầy. Cô cúi người, áo sơ mi trượt xuống, để lộ lưng trần mịn màng và mép áo lót ren đen gợi cảm. Mái tóc dài của cô buông lơi, lòa xòa trước ngực, và mỗi lần cô di chuyển, đường cong cơ thể lại hiện ra rõ nét hơn dưới ánh sáng mờ ảo. Cô lẩm bẩm gì đó, giọng ngà say, hoàn toàn không nhận ra Tuấn đang đứng sau, ánh mắt cậu như bị thôi miên.

Tuấn cảm nhận hơi men trong người hòa lẫn với khát khao mãnh liệt, như một cơn sóng không thể kìm nén. Cậu bước tới, chân run run, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Không suy nghĩ, không do dự, cậu từ phía sau ôm chầm lấy Phương, vòng tay siết chặt quanh eo cô, cảm nhận cơ thể ấm nóng, mềm mại của cô dưới lớp áo mỏng. Mùi nước hoa của cô tràn ngập mũi cậu, ngọt ngào đến nghẹt thở. “Chị… cho em ôm chị nhé,” cậu lắp bắp, giọng khàn đi, run rẩy như sợ cô sẽ đẩy cậu ra, sẽ phá tan khoảnh khắc này.

1561d892c857b4762ff2553310251ff535546c26a9b8abb886e8e41b7d5e1295.png


Phương khựng lại, hơi thở cô rối loạn trong giây lát. Cô không quay lại, nhưng cũng không đẩy cậu ra. Cơ thể cô vẫn mềm mại trong vòng tay Tuấn, như thể cô đang cân nhắc, đang thử nghiệm xem cậu dám đi xa đến đâu. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt cô, đôi môi hé mở, ánh mắt lấp lánh một tia tò mò. Cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Tuấn phả vào gáy mình, cái cách tay cậu siết chặt như sợ cô sẽ tan biến. Và trong khoảnh khắc đó, cô thấy thích thú – không phải vì cậu, mà vì cảm giác quyền lực, cảm giác được khao khát một cách vụng về, chân thật đến lạ lùng.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 81 Kích thích

Trong bóng tối mờ ảo của cửa hàng, ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ leo lét hắt lên, phủ một lớp vàng nhạt lên bóng dáng Phương, biến cô thành một tác phẩm nghệ thuật sống động, quyến rũ đến nghẹt thở. Tuấn đứng sau, vòng tay siết chặt quanh eo cô, cảm nhận cơ thể cô ấm nóng, mềm mại như lụa dưới lớp áo sơ mi mỏng manh. Mùi nước hoa của Phương – một hỗn hợp ngọt ngào của vani và hoa nhài, pha chút nồng nàn của bia – quấn lấy cậu, len lỏi vào từng giác quan, như một liều thuốc mê khiến tim cậu đập thình thịch. Cậu áp mặt vào gáy cô, hít sâu, cảm nhận làn da mịn màng nơi vài sợi tóc dài lòa xòa, mềm mại như tơ, cọ vào má cậu. Mỗi hơi thở của cô, mỗi chuyển động nhỏ, đều như một lời thì thầm cám dỗ, kéo cậu sâu hơn vào cơn mê không lối thoát.

Cơ thể Phương là một bản giao hưởng của đường cong – từ vòng eo thon thả, nơi tay cậu đang ôm, đến cặp mông tròn trịa, căng mọng, ép sát vào người cậu, khiến cậu cảm nhận rõ từng nhịp đung đưa nhẹ nhàng. Chiếc váy bó sát ôm lấy cô như một lớp da thứ hai, phô diễn từng chi tiết hoàn hảo, từ bờ hông đầy đặn đến cặp đùi trắng nõn, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Áo sơ mi của cô, đã bung vài nút trong lúc lúi húi tìm chìa khóa, để lộ lưng trần mịn màng, nơi ánh sáng trượt dài, vẽ nên những đường cong khiến Tuấn chỉ muốn chạm vào, muốn khám phá từng centimet da thịt ấy.

Nhưng trong đầu Tuấn, một cuộc chiến âm thầm bùng nổ. Lý trí gào thét, nhắc cậu rằng đây là Phương – cô quản lý kiêu kỳ, người có thể hủy hoại cậu chỉ bằng một cái búng tay. Cậu sợ hãi, sợ ánh mắt sắc lạnh của cô sẽ cắt ngang khát khao, sợ cô sẽ cười nhạo sự táo bạo của cậu, biến cậu thành trò đùa trước cả cửa hàng. Cậu biết mình đang bước trên lằn ranh nguy hiểm, rằng chỉ một sai lầm là đủ để mọi thứ sụp đổ. Nhưng bản năng lại mạnh hơn, như một ngọn lửa rừng rực, thiêu đốt mọi suy nghĩ tỉnh táo. Cơ thể cô quá gần, quá thật, mùi hương của cô quá quyến rũ, và khát khao trong cậu lớn dần, lấn át mọi nỗi sợ. Cậu muốn cô, muốn chạm vào cô, dù chỉ một lần, dù chỉ để biết cảm giác ấy thực sự ra sao.

Phương khẽ động đậy trong vòng tay cậu, mái tóc dài lướt qua vai, tỏa ra mùi hương ngọt ngào khiến Tuấn nghẹt thở. Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang chút trêu chọc: “Rồi, cho chị về chưa, nhóc?” Lời nói của cô như một cơn gió lạnh, làm Tuấn giật mình, vòng tay thoáng nới lỏng. Cậu nhìn xuống, thấy đường cong lưng cô, cặp mông tròn trịa ép vào mình, và cặp đùi trắng mịn lộ ra khi váy trượt lên trong lúc cô đứng thẳng. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên làn da cô, như phủ một lớp lụa mỏng, khiến cậu chỉ muốn đưa tay chạm vào, muốn cảm nhận sự mềm mại ấy dưới đầu ngón tay. Ngọn lửa trong cậu bùng lên dữ dội, mạnh mẽ đến mức cậu biết mình không thể dừng lại, không thể để cô rời đi.

1c0d2795bc1a44a2ca944817e32bc9c37d7c51c9d4b660ae38646e791d0ed5dd.png


Run rẩy, Tuấn lần tay lên, chậm rãi, như sợ cô sẽ tan biến nếu cậu quá vội vàng. Ngón tay cậu chạm vào ngực Phương, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng qua lớp áo sơ mi mỏng manh. Đó là một cảm giác kỳ diệu – như chạm vào một đám mây, vừa êm ái vừa căng đầy, như thể cặp vú cô được tạo ra để vừa khít trong tay cậu. Cậu bóp nhẹ, ngón tay siết chặt hơn, cảm nhận độ đàn hồi hoàn hảo, sự mềm mại khiến cậu nghẹt thở. Mỗi cái chạm đều như một luồng điện, chạy dọc sống lưng cậu, làm cặc cậu cương cứng đau nhức trong lớp quần, ép chặt vào vải. “Chị… cho em sờ ngực chị nữa nhé,” cậu run run nói, giọng khàn đi, lạc lõng giữa khát khao và sợ hãi. Cậu chờ đợi, hy vọng một lời đồng ý, nhưng cũng sợ cô sẽ phá tan mọi thứ bằng một cái tát.

Phương không đáp. Cô đứng yên, hơi thở hơi rối, nhưng không đẩy cậu ra. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, hé mở như đang chờ đợi điều gì đó. Mái tóc dài buông lơi, lòa xòa trước ngực, nơi khe ngực sâu hun hút lấp ló sau lớp áo sơ mi bung nút. Cô đẹp đến mức khiến Tuấn quên cả thế giới bên ngoài, chỉ còn lại cô – làn da mịn màng, đường cong ngực phập phồng, và mùi hương quấn lấy cậu như một lời mời gọi. Trong đầu cô, khoảnh khắc này chẳng khác gì những lần trước – những cái chạm tay cố ý của khách hàng, những ánh mắt thèm khát cô đã quen thuộc. Cô biết cách kiểm soát, cách khiến đàn ông quỳ dưới chân mình. Nhưng với Tuấn, có gì đó khác biệt. Sự vụng về của cậu, cái cách cậu run rẩy khi chạm vào cô, không phải sự chiếm đoạt trần trụi mà cô thường thấy. Nó ngây ngô, chân thật, và vì thế, nó khiến cô tò mò, dù cô không thừa nhận.

Tuấn không chờ đợi nữa. Cậu không thể chờ đợi. Cảm giác mềm mại dưới tay cậu quá mãnh liệt, quá thật, khiến khát khao trong cậu vượt mọi giới hạn. Cặc cậu cương cứng đến đau nhức, ép chặt vào lớp quần, như muốn phá vỡ mọi rào cản để chạm vào cô. Với một sự táo bạo mà chính cậu cũng không ngờ tới, cậu xoay người Phương lại, đối diện với cô. Đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn, môi hé mở, như đang thách thức, đang chờ xem cậu dám đi xa đến đâu. Tay cậu run rẩy, nhưng không dừng lại. Cậu tham lam mở từng nút áo của cô, từng chiếc nút bật ra như một nhịp tim đập, để lộ cặp ngực đầy đặn, căng mọng, được nâng niu bởi áo lót ren đen mỏng manh. Chúng hiện lên mờ ảo trong ánh sáng yếu ớt, hồng hào, hoàn hảo đến ngây dại, núm vú cương cứng ẩn hiện sau lớp ren, như hai viên ngọc hồng lấp lánh. Tuấn nghẹt thở, cảm giác như cả thế giới thu nhỏ lại chỉ còn cặp ngực ấy, chỉ còn Phương – đẹp, quyến rũ, và nguy hiểm.

“Chị… chị…” Tuấn run run nói, giọng lạc đi, như một lời cầu xin. “Chị cho em hôn nhé.” Cậu không đợi cô trả lời – cậu không thể đợi. Khát khao trong cậu đã bùng nổ, và cậu cúi xuống, đôi môi vụng về tìm đến môi Phương. Nụ hôn đầu tiên của cậu lóng ngóng, hơi thở nóng hổi phả vào cô, môi cậu ép chặt, tham lam nhưng thiếu kinh nghiệm. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của môi cô, vị bia thoảng nhẹ, và mùi nước hoa quấn lấy lưỡi cậu như một liều thuốc mê. Cậu hôn cô mạnh hơn, vụng về nhưng mãnh liệt, như thể muốn nuốt trọn cô vào mình, muốn giữ mãi khoảnh khắc này. Ngón tay cậu vẫn đặt trên ngực cô, siết nhẹ, cảm nhận sự ấm nóng, sự căng đầy khiến cậu đê mê, như đang chạm vào một giấc mơ không có thật.

Phương vẫn đứng yên, hơi thở cô hơi rối, nhưng cô không đáp lại, cũng không đẩy cậu ra. Ánh sáng chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đường cong má hồng hào, đôi môi ướt át, và ánh mắt lấp lánh một tia tò mò. Cô để cậu hôn, để cậu chìm vào ảo tưởng rằng mình đang chinh phục cô. Trong đầu cô, đây chỉ là một trò chơi, một khoảnh khắc thoáng qua mà cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng sâu trong lòng, cô cảm nhận được một tia kích thích – không phải vì nụ hôn vụng về của Tuấn, mà vì sự khao khát mãnh liệt mà cậu dành cho cô. Nó khiến cô thấy quyền lực, thấy mình là trung tâm của thế giới cậu, và điều đó làm cô thoáng cong môi, một nụ cười kín đáo trong bóng tối.
 

ghost241224

Yếu sinh lý
có vài kn cho Ai nó viết thế này:
m bảo nó viết chi tiết và cụ thể, nhấn mạnh (đoạn nào cao trào m muốn ấy).
Viết với ngôn ngữ đa dạng. Khác với những phần trước. Thêm hiệu ứng tả âm thanh.
viết với nó như mình dg trainning nó ấy, nhiều lúc hài vcl.
ko nói cho nó hiểu thì nó viết 10 đứa bj điều cùng 1 kiểu, nhất là khoảng lời thoại, nó chuối vcl ra. haha
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
có vài kn cho Ai nó viết thế này:
m bảo nó viết chi tiết và cụ thể, nhấn mạnh (đoạn nào cao trào m muốn ấy).
Viết với ngôn ngữ đa dạng. Khác với những phần trước. Thêm hiệu ứng tả âm thanh.
viết với nó như mình dg trainning nó ấy, nhiều lúc hài vcl.
ko nói cho nó hiểu thì nó viết 10 đứa bj điều cùng 1 kiểu, nhất là khoảng lời thoại, nó chuối vcl ra. haha
tao train nó như con luôn, tao viết dàn ý với cả nhân vật thoại ntn, lời văn tao ko mượt chứ truyện này kịch bản 90% tao nắm. AI nó chỉ viết trau chuốt hơn thôi.
 
Bên trên