Chương 78 Nhậu 2
Quán nhậu ven đường rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp, mùi thịt nướng xèo xèo hòa quyện với hương bia thoảng trong không khí. Tiếng nhạc pop sôi động vang lên từ loa, nhưng không át nổi tiếng cười khúc khích của Phương mỗi khi cô nâng ly bia, đôi môi đỏ mọng lướt qua miệng ly, để lại vệt bọt trắng mịn. Chiếc áo sơ mi cô mặc hơi bung nút ở ngực, lộ ra khe ngực sâu hun hút, phập phồng theo từng cái nghiêng người. Váy ngắn ôm sát cặp đùi tròn trịa, mỗi lần cô bắt chéo chân, lớp vải trượt lên vài phân, để lộ làn da trắng nõn sáng lên dưới ánh đèn. Cô tự nhiên như không nhận ra ánh mắt Tuấn đang dán chặt vào mình, hay có lẽ cô biết, và cô thích điều đó.
Tuấn ngồi đối diện, tay siết chặt ly bia lạnh ngắt, cố giấu vẻ ngượng ngùng bằng một nụ cười gượng gạo. Men bia làm má cậu ửng hồng, tim đập thình thịch như trống đánh. Nhờ hai ly bia, không khí giữa họ bỗng nhẹ nhàng hơn, như thể bức tường rụt rè của cậu đã nứt ra từng mảnh. Phương nghiêng người, mái tóc dài buông lơi chạm vào cánh tay cậu, mùi nước hoa ngọt ngào của cô len lỏi vào mũi Tuấn, khiến cậu nuốt khan. “Này, nhóc,” cô mở lời, giọng lả lơi, đôi mắt lấp lánh như đang chơi trò vờn mồi, “Tháng đầu đi làm thấy sao? Mệt không, hay thích thú vì được vây quanh toàn gái xinh, nhất là chị đây?” Cô nhấn mạnh hai chữ “chị đây,” kèm theo cái nháy mắt đầy kiêu kỳ, tay vuốt nhẹ mái tóc, để lộ xương quai xanh mảnh mai.
Tuấn đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn ly bia, ngón tay lúng túng gõ lên thành ly. “Dạ… cũng bình thường thôi chị,” cậu lí nhí, giọng run run. “Mà… mà công việc thì vui, mọi người tốt, nhất là… chị.” Câu cuối cậu nói nhỏ như thì thầm, nhưng đủ để Phương nghe thấy. Cô bật cười, tiếng cười vang lên như chuông bạc, khiến vài người bàn bên ngoái nhìn. “Trời ơi, khen chị mà ngại thế à?” cô trêu, nâng ly bia lên môi, uống một ngụm dài, cổ họng trắng ngần chuyển động chậm rãi. Một giọt bia trượt xuống khóe môi, lấp lánh dưới ánh đèn, và cô dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, động tác tưởng vô tình nhưng đầy mê hoặc. Tuấn nhìn cảnh đó, cảm giác như cả người nóng ran, vùng bụng dưới siết chặt, khát khao trỗi dậy như sóng cuộn.
Phương đặt ly bia xuống, tựa cằm vào tay, ánh mắt sắc sảo khóa chặt vào Tuấn. “Thế này nhé,” cô tiếp tục, giọng ngọt ngào như rót mật, “Cậu yêu ai chưa? Kể chị nghe, đừng có giấu!” Cô nghiêng sát hơn, ngực cô ép vào mép bàn, làm khe ngực càng thêm rõ rệt. Tuấn hoảng loạn, mắt cậu vô thức lướt xuống rồi vội vàng nhìn lên, chỉ thấy đôi môi cô cong lên như đang chế giễu sự lúng túng của cậu.
“Dạ… chưa,” Tuấn thú nhận, giọng cậu nhỏ dần. “Hồi sinh viên chẳng có ai hết. Cũng… cũng thèm lắm, mà chắc tại mọt sách quá, không ai để ý.” Cậu cười gượng, cố che giấu nỗi xấu hổ, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Phương, như muốn tìm kiếm một chút đồng cảm. Cô nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên. “Thật không đó? Nhìn cậu cũng đâu tệ, mà sao nhát thế? Hay là…” Cô dừng lại, cười khúc khích, “Hay là cậu để ý ai ở cửa hàng rồi, đúng không? Linh? Hay… chị đây?” Cô chỉ vào mình, ngón tay lướt qua cổ áo, vô tình làm nút áo bung thêm một chút, để lộ mép áo lót ren đen gợi cảm.
Tuấn suýt sặc bia, vội lắc đầu. “Không… không phải vậy đâu chị!” Nhưng giọng cậu run rẩy, phản bội chính lời nói. Phương cười lớn, vỗ nhẹ vào tay cậu, cái chạm tay ấm áp khiến Tuấn giật mình, cơ thể như bị điện giật. “Thôi, đừng ngại,” cô nói, giọng điệu nửa thật nửa đùa. “Chị biết mà, đàn ông ai chẳng thích gái đẹp. Nhưng mà, nhóc à, muốn tán gái thì phải mạnh dạn lên, không là bị cướp mất đó!” Cô nháy mắt, nâng ly bia chạm vào ly cậu, ánh mắt như thách thức.
Câu chuyện giữa họ tiếp tục trôi, nhờ men bia mà Tuấn dần cởi mở hơn. Cậu kể về những ngày đại học, khi cậu chỉ biết vùi đầu vào sách vở, thầm thích một cô bạn cùng lớp nhưng không dám ngỏ lời. “Cô ấy hay mặc áo xanh, tóc dài, cười đẹp lắm,” cậu mơ màng, rồi đỏ mặt khi nhận ra mình đang kể với Phương. Cô lắng nghe, gật gù, nhưng ánh mắt cô lấp lánh một ý nghĩ khác, như thể cô đang đánh giá cậu, cân nhắc xem cậu đáng để cô “chơi đùa” bao nhiêu.
“Thế còn chị?” Tuấn bất ngờ hỏi, lấy hết can đảm. “Chị… chị yêu ai chưa?” Câu hỏi khiến Phương khựng lại, ly bia trên tay cô dừng giữa không trung. Cô nhìn cậu, nụ cười thoáng tắt, rồi nhanh chóng trở lại vẻ kiêu kỳ. “Chị á? Chị thích tự do,” cô đáp, giọng nhẹ nhưng sắc. “Đàn ông hả, nhiều người theo chị lắm, nhưng chị kén. Muốn cưa chị, phải có bản lĩnh.” Cô nghiêng người, mái tóc lướt qua vai, mùi nước hoa lại tràn ngập không gian quanh Tuấn. “Cậu nghĩ mình có bản lĩnh không, nhóc?” Cô thì thầm, giọng trầm xuống, đầy khiêu khích.
Tuấn nuốt khan, không biết trả lời sao. Cơ thể cậu căng như dây đàn, khát khao bùng cháy khi nhìn vào đôi môi Phương, tưởng tượng chúng chạm vào mình. Nhưng cậu chỉ cười ngượng, lẩm bẩm: “Dạ… em… em chưa đủ.” Phương cười phá lên, vỗ vai cậu. “Cute thật! Thôi, uống tiếp đi, tối nay chị khao!” Cô nâng ly, uống cạn, giọt bia lấp lánh trên môi cô như một lời mời gọi không lời.
Từ quán cà phê đối diện, Nam ngồi lặng lẽ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua không gian. Qua khung kính mờ của quán nhậu, anh thấy rõ từng cử chỉ của Phương – cách cô cười, cách cô nghiêng người, cách cô để lộ đường cong cơ thể như một vũ khí chết người. Tuấn, thằng nhóc ngố tàu, đang rơi vào bẫy của cô, nhưng chính cô mới là con mồi thực sự trong trò chơi của Nam. Anh nhếch môi, hài lòng với cách mọi thứ diễn ra đúng như tính toán. Ly cà phê đen đậm trên tay anh tỏa hương đắng ngắt, thứ duy nhất anh cần để giữ tỉnh táo giữa cơn khát khao đang cuộn trào trong huyết quản.
Nam nhấp một ngụm cà phê, vị đắng trượt qua lưỡi, kích thích từng dây thần kinh. Anh thích cảm giác này – sự kiểm soát, sự chờ đợi, như một con thú săn mồi rình rập trong bóng tối, biết chắc con mồi sẽ sớm sa lưới. Cô tưởng mình nắm mọi thứ, nhưng anh biết điểm yếu của cô – khát khao được chú ý, được khao khát, được chinh phục. Tuấn chỉ là quân cờ, một công cụ để anh thử nghiệm, để khuấy động Phương trước khi chính anh ra tay.
Nam đặt ly cà phê xuống, ánh mắt vẫn dán vào quán nhậu. Tuấn đang nói gì đó, mặt đỏ gay, còn Phương cười lớn, tay vô tình chạm vào vai cậu. Nam nhếch môi. “Tốt lắm, nhóc,” anh thì thầm với chính mình. “Cứ làm cô ta nóng lên đi. Tối nay, cô ta sẽ thuộc về tao.” Anh tựa lưng vào ghế, tận hưởng cảm giác chiến thắng đang đến gần, như kẻ săn mồi biết chắc con mồi đã rơi vào tầm ngắm.