Chương 19 Chủ động hẹn hò
Sáng hôm ấy, cửa hàng nhộn nhịp hơn thường lệ với tiếng khách ra vào, tiếng điện thoại reo và tiếng cười nói của đám nhân viên. Linh đứng sau quầy, tay sắp xếp hàng hóa, nhưng lòng cô lại không yên. Cô cứ ngóng ra cửa, hy vọng thấy bóng dáng Nam, cô đã nhắn tin tối qua nhưng chưa được hồi đáp. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi lần nghe tiếng xe máy dừng ngoài cửa, cô lại ngẩng lên, nhưng không phải anh. Linh tự nhủ: “Chắc anh ấy bận…” nhưng sự chờ mong làm cô bồn chồn, ánh mắt cứ lướt ra ngoài như bị kéo bởi một sợi dây vô hình.
Mãi đến trưa, khi ánh nắng gay gắt xuyên qua tấm kính lớn của cửa hàng, Nam mới xuất hiện. Anh bước vào, dáng cao lớn trong chiếc áo thun xám bạc màu, vai rộng và đôi tay cơ bắp nổi lên vì vác hàng, nhưng anh không dừng lại mà vội vã lướt qua quầy của Linh, đi thẳng vào khu vực kho. Linh khựng lại, tay đang cầm chiếc điện thoại khẽ run, một cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng. “Anh ấy không thấy mình sao…” cô nghĩ, ánh mắt thoáng buồn, nhưng rồi cô tự an ủi: “Chắc anh ấy không thấy thật…” Linh đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa kho, lòng lẫn lộn giữa mong chờ và thất vọng.
Trong khu vực kho, Nam ngồi trên một thùng hàng lớn, chân gác lên ghế, tay cầm chai nước suối vừa uống vừa tán dóc với đám nhân viên kho. Tiếng cười vang lên giữa không gian đầy mùi gỗ và giấy bìa cũ, mấy gã kho trêu anh: “Hôm nay giao hàng trễ thế, chắc tối qua đi ăn khuya hả?” Nam cười khẩy, đáp: “Ăn chơi gì nổi, hàng nhiều muốn chết đây!” Đang nói, anh bỗng cảm thấy một thứ mát mát chạm vào má – lạnh lạnh, dễ chịu giữa cái nóng trưa oi ả. Anh quay sang, hóa ra là Linh, tay cầm ly cà phê đá, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Linh đưa ly cà phê về phía anh, rồi khẽ nghiêng người, ghé sát tai Nam, thì thào thật nhỏ, chỉ đủ để anh nghe thấy mà đám nhân viên kho không hay biết: “Tối nay anh rảnh không? Đi ăn với em nhé…” Giọng cô mềm mại, mang theo chút hồi hộp, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai anh. Nam hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua cô, rồi anh nở một nụ cười hiền, gật đầu nhẹ
Linh đứng thẳng lại, má khẽ ửng hồng, tay đan vào nhau, rồi nói lớn hơn một chút, giọng tự nhiên: “Anh Nam, em mới mua cà phê cho anh, uống thử xem ngon không nhé!” Nam nhìn cô, cười nhẹ: “Cảm ơn em, để anh uống thử xem ngon không.”
Nam cầm ly cà phê, nhấp một ngụm, vị đắng mát lạnh trôi xuống cổ họng, làm anh khẽ gật đầu: “Ngon đấy, em biết chọn thật.” Linh đứng đó, ánh mắt lấp lánh như vừa làm được điều gì đáng tự hào.
Bất ngờ nghe Linh nói vậy, cả đám nhân viên kho ngẩng lên, cười ồ lên ngạc nhiên. “Ối trời, tiên nữ xuống kho rồi!” một gã hét lớn, tay vỗ đùi cái bốp. “Sao Linh không mua cho tao mà chỉ mua cho thằng Nam vậy, bất công quá!” một thằng khác chen vào, giọng đùa cợt. Có gã trêu: “Chắc hôm nay bán được nhiều hàng nên khao Nam hả, tiên nữ ghé chốn địa ngục này làm gì!” Đám kho nhìn Linh rồi nhìn Nam, ánh mắt vừa ghen tỵ vừa ngạc nhiên – ghen vì Linh xinh đẹp, kiêu sa, lại chủ động mang cà phê cho Nam, ngạc nhiên vì Nam, gã shipper nghèo khổ, lại được cô để ý. Nam chỉ cười nhạt, gật đầu với Linh: “Cảm ơn em lần nữa nhé,” rồi tiếp tục nhấp cà phê, vẻ bình thản như chẳng bận tâm đến tiếng trêu chọc.
Linh đứng đó, lòng hồi hộp khó tả, tay siết nhẹ mép váy. Cô muốn nói thêm gì đó, nhưng trước đám nhân viên đang cười đùa và ánh mắt Nam vừa hiền vừa khó đoán, cô chỉ khẽ cười, chào anh: “Vậy nhé, em về quầy đây…” Cô quay người, bước ra khỏi kho, dáng đi nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự căng thẳng trong từng bước chân. Đám nhân viên kho vẫn trêu sau lưng: “Nam sướng nhé, được tiên nữ quan tâm kìa!” Nam không đáp ánh mắt lướt theo bóng lưng Linh khuất dần sau cánh cửa, tay cầm ly cà phê, lòng thoáng chút hài lòng trước sự chủ động của cô.
Linh trở lại quầy, tim vẫn đập thình thịch, mặt nóng bừng dù cô cố giữ vẻ bình thản. “Anh ấy đồng ý rồi…” cô nghĩ, lòng lẫn lộn giữa vui mừng và lo lắng. Linh cúi xuống sắp xếp hàng, cố giấu nụ cười tủm tỉm trên môi, lòng hồi hộp chờ đến tối, không biết cuộc gặp sẽ mang lại điều gì cho cô.
Suốt cả ngày, Linh làm việc trong tâm trạng mong ngóng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt ra cửa, lòng chỉ chờ đến giờ tan ca. Hôm nay cô không phải làm ca đêm, điều đó càng làm cô háo hức hơn. Khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều, Linh vội vã thu dọn đồ đạc, động tác nhanh nhẹn đến mức Phương đứng cạnh cũng bất ngờ. “Linh, hôm nay mày làm gì mà vội thế? Có hẹn hả?” Phương nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch hiện lên, ánh mắt dò xét. Linh chỉ cười gượng, đáp qua loa: “Ừ, chút việc thôi, tao về trước nhé!” rồi vội vàng cầm túi xách, bước ra khỏi cửa hàng trước khi Phương kịp hỏi thêm.
Về đến phòng trọ, Linh lao vào phòng tắm, mở vòi nước mát lạnh để gột rửa mồ hôi và bụi bẩn sau một ngày dài. Cô kỳ cọ kỹ càng, để làn da trắng mịn trở nên thơm tho, sạch sẽ, như muốn chuẩn bị thật hoàn hảo cho buổi tối. Xong xuôi, cô lau khô người, đứng trước tủ quần áo, tay lướt qua từng bộ đồ, lòng phân vân không biết chọn gì. “Đầm thì sao nhỉ? Nhưng mà sang trọng quá, không hợp…” cô lẩm bẩm, rồi nhìn sang mấy chiếc váy, “Váy thì thoải mái, nhưng có đơn giản quá không?” Cô lại liếc sang chiếc áo thun, “Hay áo thun cho tự nhiên? Không, phải đẹp một chút…” Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo trễ vai màu trắng – vải mỏng nhẹ ôm sát cơ thể, để lộ bờ vai thon thả, trắng ngần như ngọc, vừa gợi cảm vừa tinh tế. Phần ngực áo hơi bó, tôn lên cặp vú căng tròn, đầy đặn của cô, khe ngực lấp ló đầy cuốn hút mỗi khi cô di chuyển. Để đồng điệu, cô phối thêm một chiếc chân váy trắng ngắn, ôm sát, dài vừa qua đùi, khoe đôi chân dài thẳng tắp, mịn màng, làm nổi bật vẻ sexy tự nhiên mà không quá phô trương.
Linh đứng trước gương, nghiêng người ngắm mình, mái tóc đen dài xõa tự nhiên xuống vai, vài lọn tóc khẽ ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi đỏ mọng vừa tô son. Áo trễ vai làm bờ vai và xương quai xanh của cô thêm nổi bật, trong khi chân váy ngắn để lộ cặp đùi trắng muốt, săn chắc, mỗi bước đi như một điệu múa nhẹ nhàng đầy mê hoặc. Cô xịt chút nước hoa lên cổ và cổ tay, mùi hương ngọt ngào lan tỏa, làm cô tự tin hơn. “Mình đẹp không nhỉ…” cô thì thào, mỉm cười với hình ảnh phản chiếu trong gương, lòng thoáng chút hồi hộp xen lẫn háo hức.
Nam hẹn Linh ở đầu hẻm gần phòng trọ của cô. Anh đến trước, ngồi trên con xe máy đen cũ kỹ, động cơ đã sờn màu nhưng vẫn là bạn đồng hành trung thành của anh. Anh ăn mặc giản dị – chiếc áo phông xanh đậm ôm vừa vặn cơ thể rắn chắc, đôi tay cơ bắp lộ ra dưới tay áo ngắn, kết hợp với quần kaki nâu nhạt, thoải mái nhưng không kém phần nam tính. Khi Linh bước ra từ con hẻm, ánh đèn đường chiếu lên cô, làm nổi bật bộ đồ trắng gợi cảm, Nam khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, rồi anh lên tiếng, giọng trầm ấm: “Sao em mặc đẹp vậy?”
Linh giật mình, má khẽ ửng hồng, tay vuốt nhẹ tóc, cười ngượng: “Em… em chỉ muốn thoải mái thôi, đẹp gì đâu anh…” Nam ánh mắt thoáng chút thích thú: “Thoải mái mà đẹp thế này, anh không quen nhìn em thế đâu.” Anh gật đầu về phía sau xe: “Lên đi, em muốn ăn gì thì nói, anh chở đi.” Linh bước tới, khẽ ngồi lên yên sau, tay bám nhẹ vào vai anh, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới lớp áo. “Em chưa biết ăn gì, anh chọn đi, miễn là ngon là được,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng, cố giấu sự hồi hộp trong lòng.
Nam cười nhẹ: “Vậy anh chọn chỗ quen, đồ ăn ngon, em yên tâm.” Anh nổ máy, tiếng xe rè rè vang lên trong con hẻm nhỏ, rồi phóng ra đường lớn. Linh ngồi sau, gió thổi qua làm tóc cô bay nhẹ, lòng cô đập thình thịch, không biết buổi tối này sẽ thế nào, nhưng ánh mắt Nam và nụ cười của anh làm cô vừa an tâm vừa xao xuyến. Cô khẽ siết tay, tự nhủ: “Chỉ là đi ăn thôi mà…” nhưng sâu trong lòng, cô biết mình đang chờ đợi điều gì đó hơn thế từ anh.