Chương 7 Chuyện bất ngờ xảy ra
Hắn nắm tay Linh, kéo mạnh vào một góc sâu hơn trong công viên, nơi bóng tối dày đặc hơn, những tán cây rậm rạp che khuất mọi ánh sáng từ đèn đường. Đến nơi, hắn không chịu nổi nữa. Với một động tác nhanh gọn, hắn lột phăng lớp áo ống trắng của Linh lên, để lộ cặp vú tuyệt đẹp dưới ánh trăng mờ ảo. Đầu vú hồng hào, bé xíu, vểnh lên đầy khiêu khích, như đang mời gọi hắn. Phong nuốt nước bọt, mắt sáng rực, giọng khàn đục: “Bóp vú đi, vừa bóp vừa rên nhẹ cho anh nghe.”
Linh run rẩy, nước mắt lăn dài, nhưng không dám chống cự. Cô đưa tay lên, bóp lấy bộ ngực trần của mình, từng ngón tay ép chặt, khiến chúng biến dạng dưới ánh trăng. Tiếng rên nhỏ thoát ra từ đôi môi cô, vừa miễn cưỡng vừa đầy nhục nhã. Phong thở hổn hển, con cặc trong quần bắt đầu cương lên rõ hơn, dù vẫn chậm chạp. Hắn đứng đó, ngắm nhìn, tay lần xuống quần mình, vừa tự kích thích vừa đắm chìm trong cảnh tượng dâm đãng mà hắn đã mơ ước bấy lâu. Tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng rên khe khẽ của Linh, tạo nên một bức tranh bệnh hoạn dưới màn đêm lạnh lẽo.
Phong không kìm chế được nữa. Hắn túm lấy chiếc quần bó sát của Linh, kéo mạnh xuống, để lộ chiếc quần lót lọt khe mỏng tang ôm sát lấy vùng kín của cô. Hắn nhếch mép, giọng đầy kích thích: “Em thật dâm đãng, mặc thế này cơ à?” Linh co người lại, xấu hổ và sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản hắn. Phong quỳ xuống, áp mặt sát vào lồn cô qua lớp quần lót, hít mạnh một hơi. Mùi hương thơm ngát, ngai ngái từ cơ thể cô khiến hắn rên lên khẽ. Hắn đưa lưỡi ra, liếm thử qua lớp vải mỏng, vị ngọt nhẹ thấm vào đầu lưỡi làm hắn càng thêm điên cuồng. Linh giật nảy người, vừa sợ hãi vừa cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng, cơ thể bất giác run lên trong hỗn hợp cảm xúc khó tả.
Phong đứng dậy, tay run run rút con cặc của mình ra. Hắn phải cố gắng lắm mới khiến nó cứng lên được một chút, hậu quả của chứng yếu sinh lý lâu năm. Hắn thở hổn hển, vén chiếc quần lót lọt khe của Linh sang một bên, chuẩn bị đâm vào lồn cô, ánh mắt đỏ ngầu vì dục vọng.
Nhưng đúng lúc đó, một chuyện bất ngờ xảy ra – tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, kèm theo ánh đèn pha quét qua khu vực công viên. Phong hoảng loạn, vội buông Linh ra, kéo quần lên, lảo đảo tìm chỗ trốn. Linh cũng giật mình, vội vàng kéo quần áo che chắn cơ thể, tim đập thình thịch, không biết là cứu tinh hay thêm một cơn ác mộng nữa đang đến gần.
Tiếng còi xe cảnh sát dần xa, hóa ra chỉ là một cuộc truy đuổi tên đua xe lạng lách ngang qua công viên. Phong thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng khi cúi xuống, hắn nhận ra con cặc của mình đã thụt lại vì hoảng sợ. Hắn tức tối, quay lại nhìn Linh, ánh mắt vẫn cháy bỏng dục vọng. Hình ảnh đoạn video đêm qua với Nam hiện lên trong đầu hắn – cách Nam hung bạo đẩy Linh, chiếm đoạt cô một cách đầy quyền lực. Hắn muốn như vậy, muốn trở thành kẻ thống trị như Nam.
Không chần chừ, Phong lao tới, đẩy mạnh Linh áp sát vào thân cây đa sần sùi. Một tay hắn bóp chặt lấy bộ ngực trần của Linh, những ngón tay thô bạo nhào nặn khiến cô rên lên đau đớn. Hắn cúi xuống, liếm láp dọc theo cổ cô, mùi thơm dâm dục từ làn da cô khiến hắn như lên cơn nghiện. Hơi thở hắn nóng rực phả lên da thịt cô, trong khi tay còn lại luồn xuống, sục mạnh con cặc của mình, cố gắng khiến nó cứng lên lần nữa. “Em ngon quá… anh phải địt em như thằng Nam…” hắn gầm gừ, giọng khàn đục, vừa liếm vừa cắn nhẹ vào cổ cô. Linh run rẩy, tay bấu chặt vào vỏ cây, nước mắt lăn dài, nhưng cơ thể cô lại bất giác phản ứng trước sự hung bạo của hắn, khiến cô vừa sợ hãi vừa hoang mang tột độ.
Phong tiếp tục sục cặc trong cơn điên cuồng, nhưng do thói quen quay tay lâu năm và chứng yếu sinh lý, hắn không thể kiểm soát được. Chỉ sau vài cú sục mạnh, hắn rên lên một tiếng khàn đục, xuất tinh ngay lập tức. Dòng tinh nóng hổi bắn lên ngực Linh, tràn qua làn da trắng mịn và chảy xuống lớp áo ống nhàu nhĩ của cô. Hắn chưa từng địt gái bao giờ, kinh nghiệm chỉ gói gọn trong những lần tự sướng, nên vừa xuất xong, Phong đã rũ rượi, thở hổn hển, cơ thể mệt lả ngã khuỵu xuống đất, tay vẫn nắm chặt con cặc ướt át.
Linh đứng đó, áp sát vào thân cây đa sần sùi, hơi thở dồn dập, đôi mắt mở to trong nỗi kinh hoàng xen lẫn nhục nhã. Dòng tinh nóng hổi của Phong vừa bắn lên ngực cô, chảy dọc xuống làn da trắng mịn, thấm vào lớp áo ống nhàu nhĩ Linh mặc vội khi bị hắn hẹn ra đây. Linh cảm nhận rõ sự nhớp nháp, cái mùi tanh nồng bám lấy da thịt, làm dạ dày cô quặn lên từng đợt. Tay vẫn bấu chặt vào vỏ cây, móng tay cào vào lớp vỏ thô ráp đến rớm máu, như muốn tìm một điểm tựa để không ngã quỵ. Nước mắt lăn dài trên má, không phải vì đau, mà vì sự bất lực và hoang mang – cơ thể Linh, dù sợ hãi, lại có khoảnh khắc phản ứng trước sự hung bạo của Phong, một cảm giác cô không thể hiểu nổi, càng khiến lòng cô rối loạn.
Phong ngã khuỵu xuống đất, cơ thể rũ rượi, hơi thở hổn hển như vừa chạy cả cây số. Hắn vẫn nắm chặt con cặc ướt át trong tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn Linh, miệng lẩm bẩm: “Mày… mày ngon thật… tao sẽ còn quay lại…” Nhưng giọng hắn yếu ớt, không còn sức đe dọa, chỉ là lời nói của một kẻ bại trận sau cơn điên cuồng ngắn ngủi. Linh nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt để kìm tiếng nấc. Linh không đáp, không dám nhìn lâu hơn, chỉ cảm thấy cơ hội thoát thân đang đến khi hắn gần như kiệt sức.
Linh hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi bất ngờ đẩy mạnh người ra khỏi thân cây. Phong, trong trạng thái mệt lả, không kịp phản ứng, tay hắn buông thõng, chỉ kịp ngẩng lên nhìn bóng dáng cô lao đi. Linh chạy, đôi chân trần đạp lên cỏ ướt và đất lạnh trong góc tối công viên, chiếc áo ống lấm lem tinh dịch phất phơ trong gió đêm, để lộ vòng eo thon và cặp vú rung lên theo từng bước. Linh không ngoảnh lại, sợ rằng chỉ cần chậm một giây, hắn sẽ đứng dậy đuổi theo. Tiếng gió rít qua tai hòa lẫn với nhịp tim đập thình thịch, Linh thì thầm với chính mình: “Chạy đi… chạy đi… đừng để hắn bắt được…”
Ra đến con đường chính, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt Linh – đôi mắt sưng húp, má ướt át nước mắt, và mái tóc rối bù dính vào da. Linh ôm lấy ngực, cố che đi dấu vết nhơ nhuốc của Phong, lòng nặng trĩu với câu hỏi: “Sao mình lại để chuyện này xảy ra?” Linh nhớ đến đoạn video Nam và cô làm tình trong cửa hàng, thứ mà Phong dùng để uy hiếp cô đến đây. Sự kiêu sa, tự tin của Linh giờ như tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi và tự trách. “Mình ngu quá… tại sao lại tin hắn sẽ xóa nó…” Linh lẩm bẩm, giọng lạc đi, bước chân chậm lại khi đã ra khỏi tầm nguy hiểm.
Linh lê bước về khu trọ, con hẻm tối tăm giờ đây dường như dài vô tận. Mỗi tiếng động nhỏ – tiếng mèo kêu, tiếng xe máy xa xa – đều khiến cô giật mình, quay lại nhìn với ánh mắt hoảng loạn. Đến trước cửa phòng, tay cô run rẩy lục túi tìm chìa khóa, lòng thầm cầu mong không ai nhìn thấy trong bộ dạng này. Chìa khóa rơi xuống đất, Linh cúi nhặt, đôi tay run đến mức phải thử ba lần mới mở được cửa. Linh lao vào trong, đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào tường, thở hổn hển như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Trong căn phòng nhỏ, Linh đứng lặng, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Nước mắt lại rơi, nhưng lần này không còn tiếng nấc, chỉ có sự im lặng nghẹt thở. Linh thì thào: “Mình phải làm sao đây… nếu hắn tung video đó…” Linh bước vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh, để dòng nước xối thẳng lên người. Nước chảy qua ngực, cuốn trôi dòng tinh của Phong, nhưng không thể rửa sạch cảm giác nhục nhã bám lấy cô. Linh ôm lấy vai, ngồi bệt xuống sàn, nước mắt hòa lẫn với nước lạnh, lòng nặng trĩu với câu hỏi không lời đáp: “Mình còn là mình nữa không?” Tiếng nước chảy đều đều vang lên, như muốn xoa dịu, nhưng sâu trong tâm trí cô, nỗi sợ và ký ức về đêm ấy vẫn không ngừng gào thét.