Chương 114 Rạp phim
Nam và Linh bước vào rạp phim, không gian rộng lớn đón họ bằng ánh sáng dịu từ những bóng đèn trần ẩn, hắt xuống sàn gạch bóng loáng. Bảng hiệu neon rực rỡ treo cao, quảng cáo các bộ phim mới với những cái tên in đậm, hòa quyện cùng mùi bắp rang bơ thoảng trong không khí. Quầy vé đông đúc, tiếng người nói cười rôm rả, và những tấm poster khổng lồ của các bộ phim sắp chiếu treo dọc lối đi, như mời gọi từng ánh mắt. Đường dẫn vào rạp tối mờ, ánh sáng đỏ nhạt từ đèn tường tạo cảm giác vừa ấm áp vừa bí ẩn, như cánh cửa dẫn vào một thế giới khác.
Linh đứng cạnh Nam, lần đầu nhìn kỹ anh dưới ánh sáng rạp phim. Hôm nay, anh khác lạ, không còn là shipper bụi bặm trong áo thun bó sát. Chiếc áo polo xanh đậm ôm sát vai rộng, ngực săn chắc, làm nổi bật cơ bắp rắn rỏi. Quần kaki xám tôn lên đôi chân dài, mang lại vẻ lịch lãm pha chút phóng khoáng. Gương mặt anh, với lông mày rậm, mắt sâu thẳm, và nụ cười hiền hiếm có, toát ra nét quyến rũ khó cưỡng, như gã trai vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Linh cảm thấy tim mình đập nhanh, ánh mắt cô lấp lánh, không giấu được sự ngưỡng mộ. Anh Nam đẹp thật, hôm nay còn đẹp hơn mọi ngày. Cô nghĩ, lòng rạo rực, như cô gái trẻ đang lạc trong giấc mơ hẹn hò. Với cô, Nam không chỉ là người từng khiến cô sợ, mà còn là người cô muốn gần gũi, muốn khám phá thêm.
Nam nhận ra ánh mắt Linh, nụ cười anh cong lên, giọng đùa cợt. “Nhìn gì mà như ăn tươi nuốt sống vậy, cô nhóc?”
Linh đỏ mặt, bật cười, lườm anh. “Xì, ai thèm nhìn! Tại anh mặc đồ đẹp, em ngạc nhiên thôi. Bình thường anh lôi thôi lắm mà, hôm nay chịu khó ghê!”
Nam nhếch môi, giả bộ thở dài. “Lôi thôi gì, anh lúc nào chả ngầu. Mà em cứ nhìn thế, anh ngại giờ, làm sao xem phim nổi?”
Linh cười khúc khích, đẩy vai anh. “Thôi đi, anh mà biết ngại! Em nhìn là khen đó, đừng có tự mãn nha!” Cô nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch, nhưng lòng cô ấm áp, thích thú với sự thoải mái giữa hai người.
Họ bước đến quầy vé, Linh lướt qua danh sách phim trên màn hình lớn. “hay là xem kinh dị đi? Tối xem kinh dị mới thích, hồi hộp lắm!” Nam đề nghị, giọng hào hứng, ánh mắt lóe lên chút ranh mãnh.
Linh rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy. “Trời, không, em sợ ma lắm! Với lại, em muốn xem phim drama tình cảm, có mấy cảnh lãng mạn đẹp xỉu. Anh chịu khó xem với em đi, đừng bắt em sợ!” Cô chu môi, giọng nài nỉ, ánh mắt long lanh nhìn anh.
Nam bật cười, gật đầu. “Thôi được, chiều em. Drama thì drama, nhưng cảnh hôn hít nhiều quá, anh không chịu trách nhiệm đâu nha.” Anh nháy mắt, khiến Linh đỏ mặt, đập nhẹ vào tay anh.
Linh quay sang nhân viên quầy vé, giọng trong trẻo. “Cho em hai ghế ạ.”
Nhân viên mỉm cười, kiểm tra màn hình. “Dạ, hết ghế đơn rồi, chỉ còn ghế couple thôi ạ. Chị có lấy không?”
Linh khựng lại, quay sang Nam, ánh mắt lấp lánh như dò hỏi. Tim cô đập nhanh, má hồng lên, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích. Nam nhìn cô, nụ cười nhẹ trên môi, gật đầu. “Thế cũng được, em. Ghế couple thì couple, anh không ngại.” Giọng anh trầm, pha chút trêu đùa, nhưng trong lòng anh, anh thấy thú vị, như thể ông trời đang đẩy hai người gần hơn. Cô nhóc này, đúng là biết cách làm mình vui. Anh nghĩ, lòng nhẹ nhõm.
Linh mỉm cười, gật đầu với nhân viên. “Dạ, lấy ghế couple ạ.” Nam trả tiền, nhận vé, còn lòng Linh rạo rực như cô gái sắp bước vào buổi hẹn hò đúng nghĩa. *Trời ơi, ghế couple với anh Nam, như phim luôn!* Cô nghĩ, cảm giác như số phận đang gắn cô với anh, và cô không muốn chống lại.
Phim còn chưa tới giờ chiếu, Linh kéo Nam đi dạo quanh khu vực chờ. Cô vừa đi vừa ngắm những tấm poster phim đầy màu sắc, những góc trang trí theo chủ đề – từ cánh cửa ma quái của phim kinh dị đến khung hoa lãng mạn của phim tình cảm. Cô dừng lại trước một góc được dựng như ban công Paris, đèn lồng nhỏ treo lơ lửng, ánh sáng vàng ấm áp. Linh lôi điện thoại ra, selfie liên tục, nụ cười rạng rỡ, tóc xoăn tung bay mỗi khi cô xoay người. Chiếc áo ống đen tôn lên ngực cô, áo sơ mi mỏng hờ hững làm cô thêm phần quyến rũ, và chân váy ngắn khiến mỗi bước đi đều thu hút ánh nhìn.
Nam ngồi một góc trên băng ghế dài, ánh mắt lơ đễnh nhìn quanh. Với anh, rạp phim không lạ, nhưng đã lâu lắm anh không bước chân vào đây. Không gian này gợi lên những ký ức cũ – những buổi hẹn hò ngắn ngủi, những lời nói dối, và những lần anh rời đi không ngoảnh lại. Anh không buồn, chỉ thấy lòng trĩu xuống, như thể quá khứ đang kéo anh về. Mình từng ở đây, nhưng chẳng bao giờ thật lòng. Anh nghĩ, ánh mắt xa xăm. Linh, với sự vô tư và rạng rỡ, là điều duy nhất khiến anh muốn ở lại khoảnh khắc này, muốn quên đi những ký ức không vui.
Linh quay lại, thấy Nam ngồi một mình, ánh mắt trầm tư. Cô nghĩ anh buồn, vội chạy đến, kéo tay anh. “Anh Nam, sao ngồi đây hoài vậy? Ra chụp hình với em đi, góc này đẹp xỉu luôn!” Cô nói, giọng hào hứng, ánh mắt long lanh.
Nam nhìn cô, cười gượng, giả bộ lười biếng. “Thôi, chụp với anh làm gì? Em chụp một mình đẹp hơn, anh đứng cạnh chỉ tổ phá hình.”
Linh kéo mạnh tay anh. “Xì, anh nói gì kỳ vậy! Chụp chung vui hơn, em muốn có hình với anh mà. Đi, đừng lười nữa!” Cô nghiêng đầu, giọng nài nỉ, nụ cười rạng rỡ khiến Nam không thể từ chối.
Anh miễn cưỡng đứng dậy, để Linh kéo đến góc trang trí đẹp nhất – khung hoa phủ đầy đèn lồng, như một góc nhỏ của Paris giữa lòng rạp phim. Linh nhờ một người đi ngang chụp hộ, đưa điện thoại cho họ, rồi quay sang Nam, ánh mắt lấp lánh. “Anh đứng gần em chút đi, đừng có lơ ngơ nha!” Cô nói, giọng trêu đùa, nhưng tim cô đập nhanh.
Nam đứng cạnh cô, chưa biết tạo dáng thế nào, thì Linh bất ngờ ôm lấy tay anh, cơ thể cô sát gần, mùi hương ngọt nhẹ từ tóc cô thoảng qua. Người chụp hình cười, nói to. “Nào, anh ôm chị đi ạ, tình cảm vào ạ!”
Linh ngại ngùng, má đỏ ửng, khẽ siết tay Nam chặt hơn, ánh mắt cúi xuống, nhưng nụ cười không rời môi. Nam nhìn cô, bật cười gượng, cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp. “Rồi, rồi, tình cảm đây.” Anh nói, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận sức mạnh của anh. Anh không quen những khoảnh khắc thế này, nhưng Linh, với sự hồn nhiên, khiến anh muốn thử, muốn sống thật với cảm xúc của mình, dù chỉ một lần.
Điện thoại vang lên tiếng trap, bức hình ra đời. Linh cầm điện thoại, xem hình, cười rạng rỡ. “Đẹp xỉu luôn, anh Nam! Nhìn nè, anh cười hiền ghê, em thích tấm này!” Cô khoe, nghiêng người sát anh, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.
Nam nhìn hình, thấy mình và Linh đứng cạnh nhau, cô ôm tay anh, nụ cười tươi như ánh mặt trời. Anh nhếch môi, giọng đùa. “Hài, anh mà hiền? Em giữ tấm này, đừng đăng lung tung, không anh mất hình tượng.”
Linh cười khúc khích, lườm anh. “Xì, em đăng mới khoe được anh Nam ngầu thế nào! Thôi, vào rạp đi, phim sắp chiếu rồi!” Cô dắt tay anh, bước về phía đường dẫn vào rạp, ánh mắt rạng rỡ, lòng háo hức.
Bóng tối từ đường dẫn vào rạp như con thú săn mồi trong anh, lặng lẽ rình rập, sẵn sàng nuốt chửng những khoảnh khắc yếu mềm. Nhưng Linh, với bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay anh, như đang kéo anh ra khỏi bóng tối ấy, dẫn anh đến một nơi sáng sủa hơn, nơi anh có thể là Nam hiền lành, không phải kẻ luôn kiểm soát. Nam khẽ cười, nhịp tim bỗng rung động, một cảm giác lạ lẫm nhưng chân thật, như thể Linh đang mở ra một cánh cửa mà anh đã khóa chặt từ lâu.