• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 106 Ngày làm việc cố ra vẻ bình thường của Phương

Sáng sớm, cửa hàng điện thoại mở cửa, ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang tràn ngập không gian, chiếu lên những kệ hàng bóng loáng và sàn gạch sạch sẽ. Tiếng máy lạnh rì rì hòa lẫn với giọng cười nói rôm rả của đám nhân viên tụ tập gần quầy thu ngân. Mùi cà phê từ máy pha gần đó thoảng trong không khí, quyện với tiếng lạch cạch của bàn phím khi một cô nhân viên nhập liệu. Đám nhân viên buôn đủ thứ chuyện, giọng hào hứng, như thể đang bóc trần bí mật của cả thế giới.

“Trời, anh diễn viên đó, đẹp trai chết người mà cặp với cả chục cô!” Lan, cô nàng tóc ngắn, cười khúc khích, tay lướt điện thoại.

“Ừ, còn ông đạo diễn kia, giả bộ đạo đức, cắm sừng vợ bao lần, giờ lộ hết!” Minh, anh chàng đeo kính, chen vào.

“Bà vợ chắc khổ, biết mà vẫn im, sợ mất mặt,” một cô tóc xoăn thêm vào, giọng đầy phán xét.

Phương đứng cách đó vài bước, bên bàn làm việc nhỏ ở góc cửa hàng, tay lướt trên laptop, kiểm tra báo cáo doanh thu. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, tóc buộc cao, dáng vẻ sắc sảo của một quản lý quyền uy. Nhưng bên trong, cô là một mớ hỗn độn. Ký ức đêm qua bùng cháy trong đầu cô. Cô cố ép mình tập trung vào con số trên màn hình, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô âm ỉ, nóng ran, như vẫn cảm nhận anh bên trong.

Đột nhiên, giọng đám nhân viên sắc nét hơn, đâm thẳng vào tai cô.

“Trời đất, ổng đó nổi tiếng mà dám hiếp nhỏ kia!” Lan hét khẽ, giọng kinh ngạc.

“Tao nghe ổng bắt nhỏ đó phục vụ, sai khiến kiểu nô lệ luôn!” Minh tiếp lời, giọng tò mò.

“Kinh khủng thật, giờ bị lộ, đi tù chắc luôn!” cô tóc xoăn thêm vào.

“Mà nhỏ đó cũng ngu, sao không chạy, để ổng muốn làm gì thì làm?” một giọng khác chen vào.

“Chắc sợ, hoặc bị đe dọa gì đó, ai chịu nổi kiểu sai khiến bệnh hoạn vậy,” Lan nói, giọng nhỏ lại.

Phương khựng lại, tay cầm bút run nhẹ, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Những lời đó như lưỡi dao, cắt vào ký ức đêm qua – cô quỳ, môi cô ôm lấy cặc Tuấn, lồn cô ướt át dưới cú nhấp của Nam, và khoái cảm mãnh liệt cô không thể phủ nhận. Mặt cô nóng ran, như thể cả cửa hàng biết chuyện, như thể cô bị lột trần trước mọi người. Tụi nó biết sao? cô tự nhủ, nhưng hơi thở rối loạn, lý trí lung lay. Cô liếc đám nhân viên, ánh mắt sắc lạnh, che giấu cơn hoảng loạn đang cuộn trào.

“Đủ rồi!” cô quát, giọng cao vút, mang quyền uy của người quản lý. “Mấy người rảnh quá hay sao mà đứng đó nói chuyện thiên hạ? Lan, đi kiểm tra hàng! Minh, quét dọn quầy sạch sẽ!”

Đám nhân viên giật mình, quay lại nhìn cô, mắt đầy ngạc nhiên.

“Dạ, tụi em làm liền, chị Phương!” Lan lúng túng, vội cất điện thoại.

“Xin lỗi chị, tụi em làm ngay!” Minh cúi đầu, kéo cô tóc xoăn đi.

Họ tản ra, thì thầm với nhau khi rời khỏi quầy.

“Ủa, chị Phương bình thường đâu có nạt mình, hôm nay sao kỳ vậy?” Minh lẩm bẩm. “Chắc mệt hay gì đó, kệ đi, đừng nói nữa,” Lan đáp, liếc nhanh về phía Phương.

Phương thở hắt ra, ngồi xuống ghế, tay siết chặt mép bàn để ngừng run. Nếu tụi nó biết chuyện đêm qua, mình xong đời, cô nghĩ, giọng nội tâm như thì thầm trong bóng tối. Cô mở laptop, cố tập trung, nhưng ký ức về Nam tràn về – lưỡi anh liếm lồn cô, tay anh bóp vú cô, và cách anh khiến cô rên rỉ, van xin. “Mạnh mẽ lên, Phương,” cô tự nhủ, cắn môi, nhưng mắt cô mờ đi, như sắp khóc. Chỉ là một đêm. Quên đi. Nhưng cơ thể cô không chịu nghe phản bội mọi nỗ lực của cô.

Tuấn đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ ngoài tràn theo, chiếu lên gương mặt cậu, vẫn còn chút ngượng ngùng. Áo thun xanh, ba lô lệch vai, cậu liếc nhanh Phương rồi cúi đầu, như sợ ánh mắt cô thiêu đốt. “Chào chị Phương… em vào làm đây,” cậu nói, giọng nhỏ, vội chạy vào phòng giám sát, bước chân hấp tấp như đang trốn. Trong phòng, Tuấn ngồi trước màn hình camera, nhưng mắt cậu lạc lõng. Cậu nghĩ về Phương – cặp ngực cô dưới tay cậu, môi cô trên cặc cậu – và khoái cảm cậu chưa từng biết. Nhưng rồi Nam hiện lên, ánh mắt anh như dao, khiến cậu thấy mình nhỏ bé, chỉ là quân cờ trong trò chơi của anh. Tuấn siết tay, thì thầm: “Chị ấy chắc hận mình lắm,” giọng đầy tự trách.

Phương chỉ khẽ gật đầu khi Tuấn chào, ánh mắt lướt qua cậu, không biết nên giận hay làm ngơ. Cô muốn giả vờ như chưa có đêm qua, như cô chưa từng quỳ, chưa từng để cậu chạm vào mình trước mặt Nam. Nhưng sâu trong lòng, cô biết mọi thứ đã vỡ tan. Người cô sợ gặp nhất là Nam – kẻ đã biến cô từ nữ hoàng thành kẻ dâm đãng, rên rỉ dưới từng cú nhấp của anh. May mắn thay, Nam không có mặt, đang bận giao hàng đâu đó. Cô thở phào, nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi ánh mắt anh, ánh mắt như nhìn thấu cô. Chỉ cần anh không đến, mình sẽ ổn, cô nghĩ.

Ngoài kia, Nam phóng xe qua những con đường đông đúc, gió táp vào mặt, ánh nắng chiếu lên áo khoác đen của anh. Mũ bảo hiểm che nửa mặt, nhưng mắt anh sáng rực, đầy toan tính. Anh nghĩ về Phương. Anh cười khẽ, cảm giác đắc thắng tràn ngập, như kẻ vừa chinh phục một con mồi bất khả kháng. “Cô ấy sẽ không quên đâu,” anh lẩm bẩm, giọng trầm, biết rõ Phương đang giằng xé, nhưng phần dâm đãng trong cô đã bị anh đánh thức, và anh sẽ kéo cô trở lại, khiến cô quỳ thêm lần nữa.
Phương đứng dậy, bước ra quầy thu ngân, kiểm tra máy tính tiền, hỏi Linh: “Hàng mới nhập sáng nay xong chưa?”
“Dạ, xong rồi chị, em đang nhập số liệu,” Linh đáp, giọng nhanh nhẹn, nhưng mắt cô lén nhìn Phương, như muốn hiểu sao cô khác lạ.
Phương gật đầu, quay lại bàn, nhưng lòng cô không yên. Phải mạnh mẽ. Không để ai nghi ngờ, cô tự nhủ, ánh mắt lướt ra cửa kính, nơi ánh nắng rực rỡ. Nhưng trong cô, bóng tối đêm qua vẫn bám chặt như lời khẳng định rằng cô không thể thoát, không thể phủ nhận khoái cảm Nam đã khắc sâu vào cơ thể cô.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 107

Nam vừa giao xong đơn hàng cuối, mồ hôi lấm tấm trên trán, áo khoác đen bám chút bụi đường. Anh phóng xe về kho, con đường đông đúc giờ trưa vang tiếng còi xe và mùi khói bụi. Khi ngang qua cửa hàng điện thoại, ánh mắt anh lướt qua cửa kính, bắt gặp Phương đứng sau quầy, dáng vẻ sắc sảo trong áo sơ mi trắng ôm sát, váy bó tôn lên cặp mông căng tròn. Cô đang kiểm tra gì đó trên máy tính, tóc buộc cao để lộ cần cổ trắng mịn. Nam cong môi, nụ cười ẩn ý thoáng qua, như kẻ săn mồi vừa nhìn thấy con mồi quen thuộc.
270b96dea11939e83771730e4f5e7d0f.jpg


Phương vô tình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Tim cô đập mạnh, ký ức đêm qua lóe lên. Cô giật mình, nhưng nhanh chóng quay đi, vờ cúi xuống xem giấy tờ, dáng vẻ kiêu kỳ như chẳng quan tâm. Nhưng tay cô siết chặt bút, hơi thở rối loạn, như bị ánh mắt anh châm ngòi. “Hắn ta nghĩ mình dễ khuất phục lần nữa sao?” cô tự nhủ, cắn môi, cố ép mình tập trung. Nhưng cơ thể cô, như kẻ phản bội, vẫn nhớ từng cái chạm của anh, từng cú nhấp khiến cô tan chảy. Nam không dừng lại lâu. Anh chạy thẳng về kho, nhưng trên đường, anh ghé tiệm cà phê ven đường, mua một ly đen đá, thêm một ly sữa đường nâu cho Linh. Anh nhớ tin nhắn cô gửi tối qua, giọng ngọt ngào hỏi anh đang làm gì, mà anh đã quên trả lời. Nam đỗ xe trước cửa hàng, bước vào, dáng vẻ ung dung, áo khoác vắt vai, ánh mắt quét qua không gian sáng sủa.

Linh đang đứng sau quầy, mặc áo thun xanh nhạt ôm sát, làn da trắng hồng. Thấy Nam, mắt cô sáng lên, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. “Anh Nam! Anh về trễ vậy?” cô hỏi, giọng trong trẻo, pha chút ngượng ngùng.

Nam giơ ly cà phê sữa lên, nháy mắt. “Mua cho em này, xin lỗi hôm qua bận quá, quên trả lời tin nhắn của em.”

Linh nhận lấy, tay cô khẽ chạm vào tay anh, cảm giác ấm áp khiến má cô ửng hồng. “Hihi, không sao đâu anh, em tưởng anh bận lắm. Cảm ơn anh nha, chu đáo ghê!” Cô cười, ánh mắt lấp lánh, như vừa nhận được món quà quý giá. Trong lòng Linh, niềm vui đơn giản trào dâng – Nam nhớ đến cô, quan tâm đến cô, dù chỉ là một ly cà phê. Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết tim mình đập nhanh, như muốn nói điều gì đó với anh, nhưng cô ngại, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, che giấu nụ cười.

Phương đứng cách đó không xa, nghe tiếng Nam, lòng cô căng thẳng. Cô liếc qua, thấy anh cười với Linh, ánh mắt dịu dàng hiếm có. Một cơn ghen vô cớ trào lên, dù cô tự nhủ mình chẳng quan tâm. “Hắn ta lại tán tỉnh Linh nữa sao?” cô nghĩ, ánh mắt lạnh đi, quay lại màn hình laptop, ngón tay gõ mạnh hơn, như muốn trút giận.

Trong phòng giám sát, Tuấn ngồi trước màn hình, mắt dán vào camera. Cậu thấy Nam bước vào, nói gì đó với Linh, rồi rời đi. Hình ảnh Nam khiến cậu bồn chồn, ký ức đêm qua hiện lên rõ mồn một – môi Phương trên cặc cậu, lồn cô ướt át dưới cú nhấp của Nam, và tiếng rên dâm dục của cô. Cậu siết tay, cặc cậu cứng lại, dù cậu cố ngăn. “Mình phải nói gì đó với anh Nam”, cậu nghĩ, đứng dậy, bước chân ngập ngừng ra khỏi phòng. Cậu chạy xuống kho, tim đập thình thịch, không biết bắt đầu từ đâu.

Nam đang ngồi trong kho, trên chiếc ghế gỗ cũ, điếu thuốc cháy đỏ trên tay. Anh rít một hơi, khói bay lượn trong không khí. Thấy Tuấn bước vào, anh nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy ý vị. “Chú em, sao vậy? Nhìn mặt căng thẳng thế,” anh nói, giọng trầm, như đã đoán được ý cậu.

Tuấn đứng lúng túng, gãi đầu, mắt nhìn xuống sàn. “Dạ… anh Nam, chuyện hôm qua…” Cậu ngập ngừng, giọng nhỏ, như sợ ai nghe thấy.

Nam phì cười, rít thêm hơi thuốc, ánh mắt xoáy vào Tuấn. “Sao, chú em? Sướng không? Đừng mơ lần hai đâu, cơ hội thế không dễ có.” Anh nhả khói, giọng tỉnh bơ, nhưng ánh mắt anh như dao, cắt vào sự rụt rè của cậu.

Tuấn đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn. “Dạ, em… em coi như giấc mơ thôi, anh. Nhưng mà…” Cậu ngập ngừng, rồi thở hắt ra. “Chắc chị Phương hôm qua ngại, giận em lắm. Em không dám gặp chị ấy luôn.”

Nam bật cười, tiếng cười khàn khàn, đầy mưu tính. Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy, vỗ vai Tuấn, lực tay mạnh khiến cậu khẽ lùi lại. “Chú em ngố thật. Biết tính Phương rồi sao không tấn công luôn? Cô ta giận gì đâu, chỉ là giả vờ kiêu kỳ thôi. Đàn bà như cô ta, thích được sai khiến, thích đàn ông mạnh mẽ.” Anh cúi xuống, giọng trầm hơn, như thì thầm bí mật. “Chú muốn cô ta, cứ tự tin lên, đụng chạm vài lần, cô ta sẽ mềm ra ngay. Nhưng mà…” Anh dừng lại, ánh mắt lấp lánh. “Đừng để cô ta điều khiển chú, phải làm chủ, hiểu không?”

Tuấn gật đầu, mắt sáng lên, nhưng lòng vẫn rối. “Dạ, em hiểu… nhưng mà em sợ chị ấy không thích em. Hôm qua, em… em đi quá xa rồi.” Cậu cúi đầu, giọng đầy tự trách, nhưng cặc cậu lại cương lên khi nhớ đến môi Phương, đến khoái cảm cậu chưa từng biết.

Nam nhìn Tuấn, nụ cười trên môi càng rõ, nhưng trong lòng anh, những toan tính đang xoay vần. Phương, cô sẽ quỳ trước anh lần nữa, bú cặc anh, rên rỉ dưới anh, anh nghĩ, mắt sáng rực. Cô thích bị sai khiến, thích cảm giác bị kiểm soát. Có lẽ hôm nay, anh sẽ làm luôn, để cô chìm sâu trong dục vọng anh tạo ra. Anh tưởng tượng lồn cô ướt át, cặp vú rung rinh, và tiếng cô van xin, như bản nhạc anh muốn nghe lại. Nhưng rồi Linh thoáng qua trong đầu anh – cô gái ngây thơ, ánh mắt trong trẻo nhìn anh như thần tượng. Anh nhíu mày, cảm giác khó chịu len lỏi, nhưng nhanh chóng gạt đi.

“Chú cứ bình tĩnh,” Nam nói, giọng trở lại bình thường, vỗ vai Tuấn lần nữa. “Cứ làm việc đi, đừng nghĩ nhiều. Phương không giận đâu, cô ta đang tự đấu tranh thôi. Chú mà mạnh dạn, cô ta sẽ ngã vào lòng chú ngay.” Anh nháy mắt, như khích lệ, nhưng ánh mắt anh lạnh đi, như đang tính toán bước tiếp theo.

Tuấn gật đầu, lòng nhẹ đi đôi chút, nhưng vẫn bối rối. “Dạ, em cảm ơn anh Nam. Em… em sẽ thử.” Cậu quay đi, bước chân chậm rãi, đầu óc đầy hình ảnh Phương – cơ thể cô, tiếng rên của cô – và lời Nam, như ngọn lửa châm vào khát khao của cậu. Nhưng cậu biết, mình không thể sánh với Nam, không thể điều khiển Phương như Nam đã làm.

Nam ngồi lại ghế, châm điếu thuốc mới, khói bay lượn trong không khí. Anh nghĩ về Phương, về cách cô cố tỏ ra kiêu kỳ sáng nay, nhưng ánh mắt cô, thoáng hoảng loạn khi thấy anh, đã nói lên tất cả. “Cô không thoát được đâu”, anh lẩm bẩm, giọng trầm, như lời tuyên bố.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 108 Điều khiển

Trưa, cửa hàng vắng hoe khi đám nhân viên rủ nhau ra quán cơm gần đó. Tiếng cười nói rôm rả của họ khuất dần sau cánh cửa kính. Phương ở lại, mắt dán vào laptop, tay gõ lia lịa để hoàn thành báo cáo doanh thu. Công việc ngập đầu khiến cô quên cả giờ nghỉ, bụng đói cồn cào nhưng chẳng màng. Bàng quang căng tức nhắc cô đã nhịn vệ sinh từ sáng. Không chịu nổi, Phương đứng dậy, vội bước vào nhà vệ sinh nữ cuối hành lang. Cô ngồi xuống, thở phào khi dòng nước chảy ra, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa. Xong xuôi, cô chỉnh lại áo sơ mi trắng ôm sát, váy bó đen tôn cặp mông căng tròn, rồi đẩy cửa bước ra.

Nam đứng ngay đó, cao lớn, rắn rỏi, áo khoác đen vắt trên vai, mùi thuốc lá thoảng quanh người. Ánh mắt anh lướt chậm trên cơ thể Phương, từ cặp đùi trắng mịn lộ dưới váy ngắn, lên vòng eo thon, rồi dừng lại ở cặp ngực căng tròn ép chặt trong áo. Nụ cười anh cong lên, đầy ý vị, như kẻ săn mồi vừa thấy con mồi quen thuộc. Phương giật mình, tim đập thình thịch, ký ức đêm qua lóe lên – lồn cô ướt át, rên rỉ dưới cú nhấp của anh. “Hắn ta làm gì ở đây? Sao lại xuất hiện đúng lúc này?” Phương nghĩ, cố lấy lại vẻ kiêu kỳ, ánh mắt lạnh lùng. “Anh Nam, anh làm gì ở đây? Anh chưa đi ăn à?” Phương hỏi, giọng sắc nhưng hơi run.

Nam bước tới, thu hẹp khoảng cách, nụ cười không rời môi. “Anh chờ em.” Nam đáp, giọng trầm, ánh mắt khóa chặt vào cô.

Phương cau mày, khoanh tay trước ngực, cố tỏ ra bất cần. “Anh với em không còn chuyện gì nữa.” Cô liếc quanh, đảm bảo không ai thấy, rồi nói tiếp, giọng thấp xuống. “Chuyện hôm qua coi như xong hết rồi. Anh muốn gì nữa?” “Mình phải mạnh mẽ, không để hắn nghĩ mình yếu đuối.” Phương nghĩ, quay người, bước vội về hành lang, muốn thoát khỏi ánh mắt anh.

Nam nhanh như cắt, tay anh chụp lấy cổ tay cô, kéo mạnh. Vòng eo thon của Phương bị anh ôm chặt từ phía sau, cơ thể rắn chắc của anh ép sát lưng cô. Mặt anh kề sát mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả lên má. Anh ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Phương – đôi môi mọng đỏ, má ửng hồng vì giận dữ, và đôi mắt lấp lánh vừa sợ hãi vừa thách thức. “Anh không ăn trưa.” Nam thì thầm, giọng khàn khàn, đầy dục vọng. “Mà ăn em bây giờ.”

6be39f3fad9d952dac4e6672c15eb3d7.jpg


Không để cô phản ứng, Nam cúi xuống, môi anh tham lam chiếm lấy môi cô. Phương ú ớ, tay đẩy ngực anh, nhưng sức cô không đủ. Nụ hôn của anh mãnh liệt, lưỡi anh xâm nhập, cuốn lấy lưỡi cô, như muốn nuốt trọn cô. “Hắn ta dám làm thế này ngay đây? Nếu ai thấy thì sao?” Phương nghĩ, giãy giụa, nhưng cơ thể cô mềm đi, lồn cô nóng ran, phản bội ý chí. Nam không dừng lại. Anh kéo cô vào nhà vệ sinh nữ, đẩy cửa đóng sập, tiếng khóa lạch cạch vang lên trong không gian kín. Anh xoay người cô, ép cô đối diện tấm gương lớn trên tường, lưng cô áp sát ngực anh.

Nam vòng tay ra trước, bàn tay thô ráp luồn qua lớp áo sơ mi, bóp chặt cặp vú căng mọng của Phương. Ngón tay anh xoa mạnh, cảm nhận núm vú cương cứng qua lớp áo lót ren. “Nhìn em đi.” Nam ra lệnh, giọng trầm, đầy quyền uy. “Trông có dâm đãng không?” Anh bóp mạnh hơn, kéo áo cô bung hai cúc, để lộ khe ngực sâu hút. Phương rên khe khẽ, âm thanh thoát ra bất giác, vừa đau vừa sướng.

Phương nhìn mình trong gương, tóc rối nhẹ, môi sưng mọng vì nụ hôn của Nam, và cặp vú bị anh nhào nặn, rung lên dưới tay anh. “Mình trông như con điếm, quỳ xin hắn đêm qua.” Phương nghĩ, lòng hoảng sợ xen lẫn kích thích. “Hắn đang biến mình thành gì? Sao mình không đẩy hắn ra?” Cô thấy cơ thể mình phản ứng, lồn cô ướt át, co bóp khi tay anh mơn trớn. “Mình không thể để hắn thắng, không thể để hắn thấy mình nghiện cảm giác này.” Phương tự nhủ, nhưng ánh mắt cô trong gương, lấp lánh dục vọng, như thú nhận cô đang tan chảy. “Nếu ai bước vào bây giờ, mình sẽ mất tất cả – công việc, danh dự.” Phương nghĩ, nhưng khoái cảm dâng trào, nhấn chìm lý trí.

Nam cúi xuống, môi anh lướt qua cổ cô, cắn nhẹ. “Ngồi xuống, nhanh.” Anh ra lệnh, giọng trầm như thôi miên, không cho phép kháng cự.

Phương, như bị giọng anh điều khiển, từ từ ngồi xuống sàn gạch lạnh. Váy ngắn của cô bị anh kéo lên, tụt quanh eo, để lộ cặp đùi trắng mịn và quần lót ren đen bó sát, ôm lấy lồn cô, ướt át lộ rõ đường nét. Nam tay anh banh đùi cô ra, ánh mắt dán chặt vào quần lót, như mê mẩn trước cảnh tượng gợi dục. “Đẹp thật.” Nam lẩm bẩm, ngón tay anh lướt qua lớp vải mỏng, cảm nhận dâm thủy thấm ướt. Phương rùng mình, lồn cô co bóp, vừa sợ hãi vừa khao khát anh đi xa hơn. “Hắn định làm gì? Lại sai khiến mình như đêm qua sao?” Phương nghĩ, mắt mở to, tim đập loạn. “Mình không thể để hắn tiếp tục, nhưng… mình muốn biết hắn sẽ làm gì.” Phương tự nhủ, lòng giằng xé, không biết Nam định làm gì tiếp theo.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 109 Bú cặc​

Nam đứng sừng sững trên Phương, ánh mắt anh sáng rực, khóa chặt vào cô gái đang quỳ trước mặt trong nhà vệ sinh nữ kín đáo. Cơ thể anh cao lớn, rắn rỏi, toát ra sức mạnh áp đảo. Giọng anh trầm xuống, mỗi lời như mệnh lệnh không thể kháng cự, vang vọng trong không gian nhỏ. “Mở quần anh ra. Bú cặc anh đi.”


Phương run rẩy, tay cô như bị một sợi dây vô hình điều khiển, chậm rãi kéo khóa quần anh xuống. Cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh phả ra, mùi mồ hôi nam tính hòa quyện với chút hương thuốc lá thoảng qua. Khi con cặc Nam bung ra, nó sừng sững trước mặt cô, to lớn, gân guốc, đầu khấc đỏ hồng lấp lánh chút dịch. Mùi của nó – nồng nàn, hơi mặn, đầy nam tính – xộc vào mũi cô, khiến lồn cô co bóp dữ dội. Dù đã thấy đêm qua, Phương vẫn ngỡ ngàng, hơi thở cô khựng lại, mắt mở to. Nó mạnh mẽ, uy quyền, như chính con người Nam, khiến cô vừa sợ hãi vừa bị mê hoặc. *Hắn ta thật sự muốn mình làm thế này, ngay đây?* Cô nghĩ, lòng hoảng loạn xen lẫn kích thích. *Mình không thể để hắn kiểm soát lần nữa, nhưng… sao mình không dừng lại?* Lồn cô ướt át, dâm thủy thấm ướt quần lót, như bị sức hút từ anh lôi kéo.

Không cần nghĩ thêm, như đã quen thuộc với mệnh lệnh của anh, Phương há miệng, môi cô ôm trọn con cặc anh. Nó nóng ran, ấm áp, lấp đầy miệng cô. Lưỡi cô liếm chậm quanh đầu khấc, mút nhẹ, cảm nhận vị mặn và độ cứng của anh. Cô trượt lưỡi xuống thân cặc, lướt qua từng đường gân nổi rõ, rồi mút mạnh hơn, môi cô trượt ra vào, nước bọt làm cặc anh bóng loáng. Tiếng “chóp chép” dâm dục vang lên, hòa với hơi thở nặng nhọc của cô. Cô nghiêng đầu, lưỡi xoáy quanh cặc anh, mút sâu hơn, để nó đâm vào họng. Một lần, cặc anh chạm sâu quá, khiến Phương hơi sặc, nước bọt trào ra khóe môi, nhưng cô không dừng lại. Cô mút tiếp, dâm đãng, như thể cô sinh ra để làm việc này, như thể miệng cô thuộc về cặc anh.

aed54b52a54a3ded5d7dfb9e49b98370.jpg


Nam nhìn xuống, đê mê, mắt anh sáng lên khi thấy Phương quỳ, môi cô ôm lấy cặc anh, tóc cô rối nhẹ, cặp vú rung lên trong áo sơ mi bung cúc. Khuôn mặt cô dâm đãng, đẹp mê hồn – đôi môi mọng đỏ bóng nước bọt, má ửng hồng vì dục vọng, và đôi mắt, ôi đôi mắt ấy, lấp lánh như ngọn lửa, vừa mê mệt vừa thách thức, nhìn anh như muốn nuốt trọn anh. “Ồ, em tự biết làm gì à, con đĩ này.” Nam nói, giọng khàn, vừa chế giễu vừa thỏa mãn. Anh siết nhẹ tóc cô, nhấp hông, đẩy cặc sâu hơn vào miệng cô, cảm nhận lưỡi cô quấn quanh anh, hơi sặc của cô chỉ khiến anh thêm phấn khích.

Phương nghe từ “con đĩ”, lòng cô như bị đâm một nhát. Tự trọng và kiêu kỳ trong cô gào thét, muốn đứng dậy, muốn tát anh, muốn chạy trốn. *Mình là quản lý, không phải thứ để hắn gọi như vậy!* Nhưng từ đó, như ngọn lửa, châm vào phần dâm đãng sâu kín trong cô, khiến lồn cô nóng ran, dâm thủy chảy thành dòng. Sự sai khiến của Nam, cách anh kiểm soát cô bằng giọng nói và ánh mắt, khiến cô kích thích đến run người. *Sao mình lại thích bị hắn gọi thế? Sao mình thấy sướng khi hắn ra lệnh?* Cô đấu tranh, nhưng cơ thể cô phản bội, đáp lại từng mệnh lệnh của anh. Mắt cô ngước lên, nhìn Nam, đôi mắt lấp lánh dục vọng, mê mệt, như con thú bị thuần phục. Cô hôn cặc anh nhiệt tình hơn, môi cô mút chặt, lưỡi cô xoáy mạnh, nước bọt trào ra, nhỏ xuống cằm. Một tay cô nâng bìu anh, xoa nhẹ, cảm nhận chúng căng cứng, nóng ran. Tay còn lại luồn xuống, xoa lồn mình qua lớp quần lót, ngón tay trượt qua vải ướt át, khiến cô rên khe khẽ, âm thanh bị cặc anh trong miệng làm nghẹn lại.

Nam rên khẽ, khoái cảm dâng trào như sóng cuộn. Miệng Phương ấm nóng, lưỡi cô quấn quanh cặc anh, mút chặt như muốn hút hết tinh anh. Tiếng “chóp chép” dâm dục, nước bọt trào ra khi cô sặc nhẹ, và ánh mắt cô – lấp lánh, dâm đãng, nhìn anh như cầu xin thêm – khiến anh đê mê. Anh cúi nhìn cô, cặp vú rung lên trong áo, tay cô xoa lồn dâm đãng, và khuôn mặt cô, đẹp như một bức tranh nhục cảm. *Cô ta là kiệt tác của anh.* Nam nghĩ, lòng đắc thắng ngập tràn. *Quản lý kiêu kỳ, giờ quỳ đây, bú cặc anh như con đĩ, và cô ta yêu điều đó.* Anh cảm nhận lồn cô ướt át qua ngón tay cô, nghe tiếng rên nghẹn của cô, và biết cô đã hoàn toàn thuộc về anh, dù cô cố che giấu dưới lớp vỏ kiêu kỳ. *Phương, em nghiện anh, nghiện cách anh sai khiến em. Anh sẽ khiến em quỳ mãi, rên rỉ dưới anh, không bao giờ thoát.* Nam siết tóc cô chặt hơn, nhấp hông nhanh hơn, cặc anh ra vào miệng cô, đâm sâu vào họng, khiến cô sặc thêm lần nữa, nước bọt chảy xuống cổ. *Em là của anh, và anh sẽ khắc dấu lên từng phần cơ thể em.* Anh nghĩ, nụ cười cong lên, mắt sáng rực khi khoái cảm nhấn chìm anh, và anh biết, Phương sẽ không bao giờ quên được anh.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 110 Con đĩ

Nam đứng sừng sững trên Phương, khoái cảm dâng trào như sóng cuộn, lấp đầy từng giác quan. Miệng cô ấm nóng, lưỡi cô quấn quanh cặc anh, mút chặt, tiếng “chóp chép” dâm dục vang lên trong nhà vệ sinh nữ kín đáo. Nước bọt cô trào ra, nhỏ xuống cằm, khi cặc anh đâm sâu vào họng, khiến cô sặc nhẹ. Đôi mắt Phương lấp lánh, mê mệt, nhìn anh như con thú bị thuần phục, vừa dâm đãng vừa cầu xin. Tay cô xoa lồn qua quần lót ướt át, ngón tay trượt qua vải, rên khe khẽ, hòa với tiếng mút cặc. Nam siết tóc cô, nhấp hông nhanh hơn, cặc anh ra vào miệng cô, cảm nhận lưỡi cô liếm mạnh, như muốn nuốt trọn anh. “Giỏi lắm, con đĩ nhỏ.” Nam rên khẽ, giọng khàn, đắc thắng. “Em sinh ra để bú cặc anh, đúng không?”

Phương nghe từ “con đĩ”, lòng cô nhói lên, tự trọng gào thét, nhưng lồn cô co bóp dữ dội, như thú nhận cô nghiện sự sai khiến của anh. *Mình không thể để hắn gọi thế, nhưng sao mình lại sướng?* Cô nghĩ, mắt lấp lánh dục vọng, mút cặc anh nhiệt tình hơn, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, tay nâng bìu anh, xoa nhẹ. *Hắn biết mình muốn, biết mình không dừng được.* Cô đấu tranh, nhưng cơ thể cô tan chảy, sẵn sàng quỳ mãi dưới anh.

Đột nhiên, tiếng cười nói rôm rả của đám nhân viên vọng từ bên kia đường, mỗi lúc một gần. Nam khựng lại, ánh mắt lóe lên, nhưng nụ cười anh không tắt. Anh siết tóc Phương chặt hơn, nhấp hông vài lần cuối, khoái cảm bùng nổ. “Nhận lấy này.” Nam gầm khẽ, rút cặc ra khỏi miệng cô, xuất tinh lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dòng tinh trắng đục bắn lên má, môi, và cằm cô, nóng ấm, dính dớp. Phương rùng mình, mắt nhắm chặt, hơi thở nặng nhọc. Nam nhìn cô, đê mê, khuôn mặt cô lấp lánh tinh anh, dâm đãng như bức tranh anh tạo ra. “Đẹp lắm, Phương.” Nam nói, giọng trầm, đầy quyền uy. “Nhớ cảm giác này, vì anh sẽ làm lại.”

Phương quỳ đó, tay chậm rãi sờ lên mặt, ngón tay lướt qua dòng tinh nóng, cảm giác dính dớp khiến cô run rẩy. *Hắn dám làm thế với mình, ngay đây?* Cô nghĩ, lòng xen lẫn nhục nhã và khoái cảm kỳ lạ. Cô đưa ngón tay lên môi, nếm chút tinh anh, vị mặn lan tỏa, khiến lồn cô co bóp. *Mình điên rồi, sao lại thấy sướng khi hắn làm nhục mình?* Cô mở mắt, nhìn Nam, ánh mắt vừa giận dữ vừa mê mải. “Anh… anh quá đáng lắm.” Phương thì thầm, giọng yếu ớt, không đủ sức thuyết phục.

Nam cười khàn, cài lại quần, dáng vẻ ung dung như chưa có gì xảy ra. “Quá đáng? Em thích mà, nhìn mặt em kìa, dâm đãng muốn anh đụ ngay bây giờ.” Anh cúi xuống, ngón tay lướt qua má cô, lau chút tinh còn dính. “Rửa mặt đi, quản lý. Đám nhân viên sắp vào rồi.” Anh nháy mắt, mở hé cửa, lách ra ngoài, bước về kho, tiếng giày vang nhẹ trên hành lang.

Phương ngồi bệt trên sàn, hơi thở rối loạn, váy ngắn vẫn tụt quanh eo, quần lót ướt át. Cô nhìn mình trong gương – tóc rối, môi sưng, mặt lấp lánh tinh anh. *Mình trông như con điếm của hắn.* Cô nghĩ, lòng giằng xé giữa nhục nhã và dục vọng. *Hắn biến mình thành thế này, nhưng sao mình không thể ghét hắn?* Cô đứng dậy, chân run run, bước tới bồn rửa, mở vòi nước. Nước lạnh xối lên mặt, rửa sạch tinh anh, nhưng không xóa được ký ức về cặc anh trong miệng, về cách cô rên rỉ dưới mệnh lệnh anh. *Mình phải mạnh mẽ, không để hắn thắng lần nữa.* Cô tự nhủ, chỉnh lại áo, vuốt tóc, cố lấy lại vẻ kiêu kỳ. Nhưng lồn cô, nóng ran, như cười nhạo ý chí của cô.

Tiếng đám nhân viên vang lên ngoài cửa hàng, rộn ràng như đàn chim. Phương vội lau khô mặt, kiểm tra gương lần cuối, đảm bảo không còn dấu vết. Cô đẩy cửa bước ra, ánh nắng trưa chiếu qua cửa kính, làm cô chói mắt. Đám nhân viên ùa vào, Lan đi đầu, tay cầm ly trà sữa, cười tươi. “Chị Phương, sao không đi ăn với tụi em? Cơm ngon lắm!” Lan nói, giọng vô tư.

Phương mỉm cười, giọng điềm tĩnh, che giấu cơn bão trong lòng. “Chị bận báo cáo, ăn sau cũng được. Mấy đứa ăn no chưa, chiều làm cho tốt nhé.” Cô đáp, ánh mắt lướt qua đám nhân viên, như muốn chắc chắn không ai nghi ngờ.

Minh, anh chàng đeo kính, chen vào, giọng tò mò. “Chị Phương, hồi nãy tụi em thấy anh Nam đứng ngoài hành lang, anh ấy qua đây à?”

Phương khựng lại, tim đập mạnh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “À, anh ấy qua kho lấy hàng thôi, có gì đâu.” Cô nói, giọng nhẹ, quay lại bàn làm việc, tay siết chặt bút. *Tụi nó mà biết chuyện trong nhà vệ sinh, mình xong đời.* Cô nghĩ, lòng hoảng loạn, nhưng vẻ ngoài vẫn sắc sảo, quyền uy.

Lan gật gù, không để ý, kéo cô tóc xoăn đi kiểm tra hàng. “Thôi, làm việc đi, không chị Phương nạt nữa!” Lan cười, giọng vô tư. Đám nhân viên tản ra, không ai nhận ra Phương đang đấu tranh để giữ vẻ bình thường.

Trong kho, Nam ngồi trên ghế gỗ, châm điếu thuốc, khói bay lượn trong không khí. Anh nhếch môi, nghĩ về Phương ánh mắt dâm đãng nhìn anh, và tiếng rên nghẹn khi cô mút cặc anh. *Cô ta là của mình, dù có giả vờ kiêu kỳ.* Nam nghĩ, lòng đắc thắng. Lần tới, anh sẽ đụ cô, ngay trong kho này, để cô rên to hơn.Anh rít một hơi thuốc, mắt sáng rực, toan tính mới đang hình thành. *Phương, em không thoát được đâu. Anh sẽ khiến em quỳ, lần này không chỉ là miệng.*


Phương ngồi sau bàn làm việc, mắt dán vào laptop, nhưng tâm trí cô lạc lõng. Cô cảm nhận lồn mình vẫn âm ỉ, như nhắc nhở khoái cảm Nam mang lại. *Hắn nghĩ mình sẽ quỳ lần nữa ư?.* Cô nghĩ, cắn môi, cố tập trung. Nhưng sâu trong lòng, cô biết – phần dâm đãng trong cô đã bị anh đánh thức, và cô sợ, rất sợ, rằng mình sẽ lại khuất phục, lại rên rỉ dưới anh, như con đĩ anh gọi.
 

zBadBoiz

Yếu sinh lý
Chương 110 Con đĩ

Nam đứng sừng sững trên Phương, khoái cảm dâng trào như sóng cuộn, lấp đầy từng giác quan. Miệng cô ấm nóng, lưỡi cô quấn quanh cặc anh, mút chặt, tiếng “chóp chép” dâm dục vang lên trong nhà vệ sinh nữ kín đáo. Nước bọt cô trào ra, nhỏ xuống cằm, khi cặc anh đâm sâu vào họng, khiến cô sặc nhẹ. Đôi mắt Phương lấp lánh, mê mệt, nhìn anh như con thú bị thuần phục, vừa dâm đãng vừa cầu xin. Tay cô xoa lồn qua quần lót ướt át, ngón tay trượt qua vải, rên khe khẽ, hòa với tiếng mút cặc. Nam siết tóc cô, nhấp hông nhanh hơn, cặc anh ra vào miệng cô, cảm nhận lưỡi cô liếm mạnh, như muốn nuốt trọn anh. “Giỏi lắm, con đĩ nhỏ.” Nam rên khẽ, giọng khàn, đắc thắng. “Em sinh ra để bú cặc anh, đúng không?”

Phương nghe từ “con đĩ”, lòng cô nhói lên, tự trọng gào thét, nhưng lồn cô co bóp dữ dội, như thú nhận cô nghiện sự sai khiến của anh. *Mình không thể để hắn gọi thế, nhưng sao mình lại sướng?* Cô nghĩ, mắt lấp lánh dục vọng, mút cặc anh nhiệt tình hơn, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, tay nâng bìu anh, xoa nhẹ. *Hắn biết mình muốn, biết mình không dừng được.* Cô đấu tranh, nhưng cơ thể cô tan chảy, sẵn sàng quỳ mãi dưới anh.

Đột nhiên, tiếng cười nói rôm rả của đám nhân viên vọng từ bên kia đường, mỗi lúc một gần. Nam khựng lại, ánh mắt lóe lên, nhưng nụ cười anh không tắt. Anh siết tóc Phương chặt hơn, nhấp hông vài lần cuối, khoái cảm bùng nổ. “Nhận lấy này.” Nam gầm khẽ, rút cặc ra khỏi miệng cô, xuất tinh lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dòng tinh trắng đục bắn lên má, môi, và cằm cô, nóng ấm, dính dớp. Phương rùng mình, mắt nhắm chặt, hơi thở nặng nhọc. Nam nhìn cô, đê mê, khuôn mặt cô lấp lánh tinh anh, dâm đãng như bức tranh anh tạo ra. “Đẹp lắm, Phương.” Nam nói, giọng trầm, đầy quyền uy. “Nhớ cảm giác này, vì anh sẽ làm lại.”

Phương quỳ đó, tay chậm rãi sờ lên mặt, ngón tay lướt qua dòng tinh nóng, cảm giác dính dớp khiến cô run rẩy. *Hắn dám làm thế với mình, ngay đây?* Cô nghĩ, lòng xen lẫn nhục nhã và khoái cảm kỳ lạ. Cô đưa ngón tay lên môi, nếm chút tinh anh, vị mặn lan tỏa, khiến lồn cô co bóp. *Mình điên rồi, sao lại thấy sướng khi hắn làm nhục mình?* Cô mở mắt, nhìn Nam, ánh mắt vừa giận dữ vừa mê mải. “Anh… anh quá đáng lắm.” Phương thì thầm, giọng yếu ớt, không đủ sức thuyết phục.

Nam cười khàn, cài lại quần, dáng vẻ ung dung như chưa có gì xảy ra. “Quá đáng? Em thích mà, nhìn mặt em kìa, dâm đãng muốn anh đụ ngay bây giờ.” Anh cúi xuống, ngón tay lướt qua má cô, lau chút tinh còn dính. “Rửa mặt đi, quản lý. Đám nhân viên sắp vào rồi.” Anh nháy mắt, mở hé cửa, lách ra ngoài, bước về kho, tiếng giày vang nhẹ trên hành lang.

Phương ngồi bệt trên sàn, hơi thở rối loạn, váy ngắn vẫn tụt quanh eo, quần lót ướt át. Cô nhìn mình trong gương – tóc rối, môi sưng, mặt lấp lánh tinh anh. *Mình trông như con điếm của hắn.* Cô nghĩ, lòng giằng xé giữa nhục nhã và dục vọng. *Hắn biến mình thành thế này, nhưng sao mình không thể ghét hắn?* Cô đứng dậy, chân run run, bước tới bồn rửa, mở vòi nước. Nước lạnh xối lên mặt, rửa sạch tinh anh, nhưng không xóa được ký ức về cặc anh trong miệng, về cách cô rên rỉ dưới mệnh lệnh anh. *Mình phải mạnh mẽ, không để hắn thắng lần nữa.* Cô tự nhủ, chỉnh lại áo, vuốt tóc, cố lấy lại vẻ kiêu kỳ. Nhưng lồn cô, nóng ran, như cười nhạo ý chí của cô.

Tiếng đám nhân viên vang lên ngoài cửa hàng, rộn ràng như đàn chim. Phương vội lau khô mặt, kiểm tra gương lần cuối, đảm bảo không còn dấu vết. Cô đẩy cửa bước ra, ánh nắng trưa chiếu qua cửa kính, làm cô chói mắt. Đám nhân viên ùa vào, Lan đi đầu, tay cầm ly trà sữa, cười tươi. “Chị Phương, sao không đi ăn với tụi em? Cơm ngon lắm!” Lan nói, giọng vô tư.

Phương mỉm cười, giọng điềm tĩnh, che giấu cơn bão trong lòng. “Chị bận báo cáo, ăn sau cũng được. Mấy đứa ăn no chưa, chiều làm cho tốt nhé.” Cô đáp, ánh mắt lướt qua đám nhân viên, như muốn chắc chắn không ai nghi ngờ.

Minh, anh chàng đeo kính, chen vào, giọng tò mò. “Chị Phương, hồi nãy tụi em thấy anh Nam đứng ngoài hành lang, anh ấy qua đây à?”

Phương khựng lại, tim đập mạnh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “À, anh ấy qua kho lấy hàng thôi, có gì đâu.” Cô nói, giọng nhẹ, quay lại bàn làm việc, tay siết chặt bút. *Tụi nó mà biết chuyện trong nhà vệ sinh, mình xong đời.* Cô nghĩ, lòng hoảng loạn, nhưng vẻ ngoài vẫn sắc sảo, quyền uy.

Lan gật gù, không để ý, kéo cô tóc xoăn đi kiểm tra hàng. “Thôi, làm việc đi, không chị Phương nạt nữa!” Lan cười, giọng vô tư. Đám nhân viên tản ra, không ai nhận ra Phương đang đấu tranh để giữ vẻ bình thường.

Trong kho, Nam ngồi trên ghế gỗ, châm điếu thuốc, khói bay lượn trong không khí. Anh nhếch môi, nghĩ về Phương ánh mắt dâm đãng nhìn anh, và tiếng rên nghẹn khi cô mút cặc anh. *Cô ta là của mình, dù có giả vờ kiêu kỳ.* Nam nghĩ, lòng đắc thắng. Lần tới, anh sẽ đụ cô, ngay trong kho này, để cô rên to hơn.Anh rít một hơi thuốc, mắt sáng rực, toan tính mới đang hình thành. *Phương, em không thoát được đâu. Anh sẽ khiến em quỳ, lần này không chỉ là miệng.*


Phương ngồi sau bàn làm việc, mắt dán vào laptop, nhưng tâm trí cô lạc lõng. Cô cảm nhận lồn mình vẫn âm ỉ, như nhắc nhở khoái cảm Nam mang lại. *Hắn nghĩ mình sẽ quỳ lần nữa ư?.* Cô nghĩ, cắn môi, cố tập trung. Nhưng sâu trong lòng, cô biết – phần dâm đãng trong cô đã bị anh đánh thức, và cô sợ, rất sợ, rằng mình sẽ lại khuất phục, lại rên rỉ dưới anh, như con đĩ anh gọi.
Tiếp đi bro
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 111 Dò hỏi

Phương chỉnh lại áo sơ mi, vuốt tóc gọn gàng, cố giữ vẻ kiêu kỳ của một quản lý, nhưng lồn cô vẫn âm ỉ, như nhắc nhở khoái cảm anh mang lại. Tâm trí cô giằng xé giữa nhục nhã và dục vọng, giữa mong muốn quên Nam và nỗi sợ rằng cô sẽ lại khuất phục dưới ánh mắt anh. Cô siết chặt bút, cố tập trung vào con số trên màn hình, nhưng ký ức về anh không buông tha.Tiếng cửa kính mở ra, Linh bước vào, tay cầm hộp cơm mang về, mái tóc xoăn nhẹ tung bay, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt trẻ trung. Đôi mắt cô lấp lánh, như muốn lấy lòng Phương.

“Chị Phương, em mua cơm hộp cho chị nè! Hồi nãy thấy chị bận, chắc chưa ăn gì đúng không?” Linh nói, giọng trong trẻo, đặt hộp cơm lên bàn.
11e29aaa-e09f-4474-9563-a07aa9dba7cc.png

Phương ngẩng lên, mỉm cười nhẹ, che giấu cơn bão trong lòng. “Cảm ơn em, Linh. Chị bận thật, quên cả ăn.” Cô đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng tay cô khẽ run khi mở hộp cơm.

Cô liếc Linh, thấy sự vô tư trong mắt cô bé, và lòng cô nhẹ đi đôi chút. Nhưng rồi cô nhớ đến Nam, đến ly cà phê anh mua cho Linh sáng nay, và hình ảnh hai người đi chung thoáng qua trong đầu. Tò mò trỗi dậy, xen lẫn chút ghen vô cớ, cô hắng giọng, giả bộ tự nhiên.

“Linh, em với anh Nam thân lắm hả? Chị thấy hai đứa đi chung, anh ta còn mua cà phê cho em. Anh Nam là người thế nào mà em thân vậy?”

Linh ngồi xuống ghế gần đó, ánh mắt sáng lên, hào hứng. “Anh Nam tốt lắm, chị Phương! Anh ấy hay giúp em, kiểu như chỉ em cách xử lý mấy đơn hàng khó, hoặc lúc em quên đồ, anh ấy chở đi lấy dù bận lắm.”

Cô cười, giọng đầy thích thú. “Anh ấy còn rủ em đi ăn mấy chỗ ngon, bình dân thôi mà siêu lạ, em bình thường chắc chẳng bao giờ biết. Có lần anh ấy chở em lên một chỗ ngắm thành phố, đẹp xỉu luôn, đèn đường lung linh, gió mát rượi!” Linh kể, ánh mắt lấp lánh, như đang sống lại khoảnh khắc đó.

Cô không để ý đến sự căng thẳng trong mắt Phương, chỉ vô tư khoe, như một cô gái trẻ đang mê mẩn. Phương gật đầu, giả bộ cười, nhưng lòng cô rối loạn. Cô nhướng mày, giọng đùa cợt để che giấu sự tò mò. “Rồi anh Nam đó làm gì em chưa? Xinh đẹp như em mà quen thân Nam, shipper thôi mà, sao lại thân được vậy?” Cô nhìn Linh, ánh mắt dò xét, như muốn moi ra bí mật.

Linh bật cười, má hồng lên, giả bộ lườm Phương. “Chưa chị ơi, làm gì đâu! Em chỉ đi chơi với anh ấy thôi, tại anh ấy tốt, hay quan tâm em” Cô ngừng một chút, ánh mắt có chút ngượng ngùng. “Hồi đầu em gặp anh ấy ở cửa hàng, anh ấy hay trêu em, rồi dần dần thân hơn. Có lần em làm sai, anh ấy che cho, nên em quý anh ấy.”

Linh nói, giọng vô tư, nhưng cô cố giấu đi ký ức khác – lần Nam hiếp cô trong cửa hàng, hay đêm ở công viên, khi cô say mê trong vòng tay anh, lồn cô ướt át dưới những cái chạm của anh. Cô không muốn Phương biết, không muốn ai biết, vì với cô, Nam vừa đáng sợ vừa cuốn hút, và cô không thể ngừng nghĩ về anh.

Linh nghiêng đầu, nhìn Phương, ánh mắt tinh nghịch. “Mà sao nay chị quan tâm chuyện em với anh Nam vậy? Anh ấy chọc gì chị hả?” Linh cười, giọng trêu đùa, không chút nghi ngờ.

Phương giật mình, tim đập mạnh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, gượng cười. “Không, thấy hai đứa thân vậy nên hỏi thôi. Thôi chị ăn đã, em nghỉ trưa đi.”

Phương nói, giọng nhẹ, cúi xuống hộp cơm, như muốn kết thúc câu chuyện. Nhưng lòng cô rối bời, chắc chắn Nam đã làm gì đó với Linh. Biểu hiện của Linh – sự thoải mái, ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh khi nói về Nam – hoàn toàn khác với cách cô nhìn anh. Với cô, Nam là kẻ nguy hiểm, kẻ biến cô từ nữ quản lý kiêu kỳ thành con đĩ quỳ trong nhà vệ sinh, rên rỉ dưới anh. Nhưng Linh lại nói về anh như một người anh hùng, một người đáng tin. Hắn ta đã làm gì với Linh? Sao cô bé lại ngưỡng mộ hắn? Phương nghĩ, lòng xen lẫn ghen tức và hoang mang. Cô mở hộp cơm, cố ăn, nhưng vị cơm nhạt nhẽo, không át được ký ức về Nam

Linh gật đầu, cười tươi. “Dạ, em đi nghỉ đây! Chị ăn ngon nha!”

Linh đứng dậy, tung tăng bước ra, không nhận ra sự căng thẳng của Phương. Trong lòng Linh, cô thấy vui vì được nói về Nam, người khiến cô vừa sợ vừa mê, nhưng cô không muốn để lộ bí mật của mình. Linh nghĩ về anh, về những lần anh chở cô đi ăn, về ánh mắt anh nhìn mình, lòng ấm áp.

Phương ngồi đó, ánh mắt lạc lõng, tay siết chặt mép bàn. Cô nhìn ra cửa kính, như sợ Nam bất chợt xuất hiện. Phương biết, nếu Nam bước vào, cô sẽ không đủ sức kháng cự. Cô cố tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh Nam, ánh mắt anh, và dòng tinh trên mặt cô, vẫn bám riết, như bóng tối không thể xua tan.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 112 Suy nghĩ của Phương

Sau ngày dài mệt mỏi, Phương đẩy cửa bước vào căn chung cư mini nhỏ gọn của mình. Ánh đèn vàng nhạt từ trần nhà chiếu xuống, làm nổi bật không gian đơn giản nhưng ngăn nắp – sofa xám, bàn gỗ nhỏ, và vài chậu cây xanh ở góc phòng. Cô thả túi xách xuống, cởi giày, và ngồi phịch xuống sofa, đôi chân mỏi nhừ. Áo sơ mi trắng vẫn ôm sát cơ thể, nhưng cô không buồn thay đồ, chỉ ngả đầu ra sau, nhắm mắt. Đầu óc cô rối bời, hình ảnh Nam hiện lên rõ mồn một – ánh mắt sắc lạnh, nụ cười cong đầy ý vị, và giọng nói trầm như mệnh lệnh. Cô không hiểu sao mình không thể ngừng nghĩ về anh.

Nam đẹp trai, cô phải thừa nhận. Dưới lớp áo đen, cơ bắp anh rắn chắc, toát ra sự đàn ông mạnh mẽ, cuốn hút. Nhưng anh chỉ là một shipper nghèo, chẳng có gì ngoài dáng vẻ và sự tự tin đáng sợ. Phương, một quản lý kiêu kỳ, với công việc ổn định, cuộc sống được sắp xếp gọn gàng, lại để anh sai khiến, quỳ trong nhà vệ sinh, mút cặc anh, và đê mê khi nghe anh gọi “con đĩ”. *Tại sao mình lại để hắn làm thế?* Phương tự hỏi, lòng giằng xé. Mỗi lời Nam nói ra như có sức nặng, như dây xích vô hình trói chặt cô, khiến cô không thể kháng cự. Và chính cô, dù nhục nhã, lại thấy kích thích khi bị anh kiểm soát, khi nghe từ “con đĩ” vang lên.

“Con đĩ.” Phương bất giác thốt ra, giọng nhỏ, như thử nghiệm từ đó trên môi mình. *Mình mà là con đĩ ư?* Cô nghĩ, má nóng ran. Nhưng từ đó, như ngọn lửa, làm lồn cô co bóp, nứng lên một cách kỳ lạ. *Sao nó lại khiến mình thấy sướng?* Đầu óc cô xoay vòng, giữa tự trọng và dục vọng, giữa hình ảnh nữ quản lý kiêu kỳ và kẻ quỳ dưới Nam, rên rỉ dâm đãng. Cô lắc đầu, cố xua đi hình ảnh anh, nhưng lồn cô, nóng ran, như cười nhạo nỗ lực của cô. Cô đứng dậy, bước vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, để dòng nước xối lên mặt, hy vọng rửa sạch ký ức, nhưng không thể.

Cùng lúc đó, Nam ngồi trong ngôi nhà nguyên căn hai tầng của một người quen, nơi anh tạm ở. Căn nhà cũ nhưng rộng rãi, tường sơn trắng loang lổ, cầu thang gỗ kêu cót két mỗi khi anh bước lên. Tầng dưới là phòng khách với bộ sofa bọc da sờn và bàn gỗ lớn, tầng trên có phòng ngủ đơn giản, cửa sổ nhìn ra con đường nhộn nhịp bên dưới. Anh nằm dài trên giường, áo thun bó sát lộ cơ bắp, điếu thuốc đã cháy hết để lại mùi khói thoảng trong không khí. Sau chuỗi ngày săn mồi mệt mỏi, anh không vội nữa. Phương gần như đã khuất phục, ánh mắt cô, cách cô quỳ, và tiếng rên nghẹn của cô đã nói lên tất cả. Chỉ cần thời cơ tốt, cô sẽ là nô lệ của anh, quỳ xin anh đụ, rên rỉ dưới từng mệnh lệnh. Nhưng giờ, anh muốn tâm lý thoải mái, nhẹ nhõm hơn, và Linh hiện lên trong đầu – cô gái trẻ với nụ cười trong trẻo, ánh mắt ngưỡng mộ, người mang lại cảm giác dễ chịu, làm chậm lại nhịp sống hối hả của anh.

Nam với lấy điện thoại, bấm số Linh. Bên kia, Linh đang nằm dài trên giường trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt cô. Cô mặc áo thun rộng, tóc xoăn xõa tung, mắt lơ đễnh nhìn trần nhà. Tối nay, cô chẳng biết nên ngủ sớm hay cày phim xuyên đêm, lòng chán chường. Bỗng điện thoại rung, tên “Anh Nam” hiện lên, làm cô giật mình, suýt làm rơi điện thoại vào mặt. Cô vội ngồi dậy, tim đập nhanh, giọng hơi run khi trả lời. “Anh… anh Nam hả?”

10e4e5fa8b3fcfa9f22320326a18a41c.jpg


Nam cười khàn bên kia đầu dây, giọng trầm, đầy tự tin. “Ừ, anh đây. Tối nay rảnh không, Linh? Đi đâu đó với anh, đổi gió chút.”

Linh cắn môi, ánh mắt sáng lên, sự chán chường tan biến. Cô ngẫm nghĩ, rồi nói, giọng hào hứng. “Dạ, em rảnh! À, em đang muốn xem một bộ phim mới, chiếu ở rạp gần trung tâm, nghe bảo hay lắm. Anh… anh muốn đi xem không?”


Nam bật cười, tiếng cười vang qua điện thoại. “Phim hả? Cũng được, lâu rồi anh không xem. Phim gì mà em khoái vậy?”

Linh cười khúc khích, giọng trong trẻo. “Hihi, là phim tình cảm, có chút drama, em thích mấy phim kiểu này. Nhưng nếu anh không thích, tụi mình đi ăn cũng được, anh hay tìm mấy chỗ ngon mà!”

Nam nhếch môi, tưởng tượng Linh trong bộ đồ bó sát, ánh mắt lấp lánh nhìn anh. “Thôi, xem phim đi, chiều ý em. Rạp nào, mấy giờ? Anh qua đón.”

Linh vội đáp, giọng phấn khích. “Dạ, rạp ở trung tâm, chắc 8 giờ tối có suất. Anh qua đón em nha, em ở chỗ cũ, gần tiệm trà sữa. Mà… anh mặc đồ đẹp chút nha, em muốn chụp hình!” Cô cười, giọng trêu đùa, nhưng lòng cô rạo rực.

“Được rồi, cô. 8 giờ, chuẩn bị đi, đừng để anh đợi.” Nam nói, giọng trầm, rồi cúp máy. Anh nằm ngửa, nhìn trần nhà, nụ cười không rời môi. Linh, với sự ngây thơ và ngưỡng mộ, là liều thuốc làm dịu tâm trí anh, khác hẳn Phương, con mồi đầy thách thức.

Linh tắt điện thoại, tim cô đập thình thịch, má hồng lên vì phấn khích. Cô nhảy ra khỏi giường, chạy đến tủ quần áo, lôi hết đồ ra, đắn đo chọn bộ nào phù hợp. Cô thử một chiếc áo ống màu đen, tôn lên bộ ngực tròn trịa, khoác ngoài áo sơ mi mỏng hờ hững, để lộ làn da trắng hồng. Cô phối với chân váy ngắn, bó sát, làm nổi bật cặp đùi thon. “Có lẽ thế này là xinh nhất.” Linh lẩm bẩm, tự ngắm mình trong gương. Ánh mắt cô lấp lánh, nụ cười rạng rỡ, như cô gái sắp đi hẹn hò. Cô nhớ những lần đi ăn với Nam, ánh mắt anh nhìn cô, và cả những khoảnh khắc tăm tối – lần anh hiếp cô ở cửa hàng, hay đêm ở công viên, khi cô rên rỉ dưới anh. Nhưng cô gạt đi, chỉ muốn tận hưởng tối nay, muốn thấy anh cười, muốn cảm nhận sự quan tâm của anh. Cô trang điểm nhẹ, tô son hồng, nhìn mình lần cuối trong gương, sẵn sàng cho buổi tối với Nam.

143fa316-b7ab-4871-a264-4ce6a83c05c2.png


Trong chung cư, Phương vẫn ngồi trên sofa, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, giờ đã mệt mỏi hơn. Cô mở hộp cơm Linh mua, nhưng không ăn, chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh. Hình ảnh Nam không rời đầu cô – cơ bắp anh, giọng nói anh, và cách anh khiến cô quỳ. *Mình là quản lý, hắn chỉ là shipper, sao mình lại để hắn sai khiến?* Cô nghĩ, lòng giằng xé. Nhưng từ “con đĩ” vang lên trong đầu, làm lồn cô co bóp, và cô rùng mình, không thể phủ nhận khoái cảm khi bị anh kiểm soát. Cô đứng dậy, bước vào phòng ngủ, nằm xuống giường, nhưng đầu óc vẫn xoay vòng, không thể thoát khỏi bóng tối mà Nam đã kéo cô vào.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 113 Trên đường xem phim

Nam vừa cúp máy sau cuộc gọi với Linh, nụ cười còn đọng trên môi. Lời cô “mặc đồ đẹp chút nha” làm anh khựng lại, bỗng thấy lúng túng. Bình thường, anh chỉ trung thành với áo thun bó sát, vừa thoải mái, vừa tôn lên cơ bắp rắn chắc, đủ để khiến ánh mắt phụ nữ dừng lại. Nhưng hôm nay, anh muốn chiều Linh, muốn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, muốn cảm giác nhẹ nhõm mà cô mang lại, khác hẳn những ngày săn mồi đầy căng thẳng. Trong lòng anh, Linh như làn gió mát, làm dịu đi ngọn lửa dục vọng và toan tính luôn cháy bỏng.

Nam đứng dậy, mở tủ quần áo cũ kỹ, lôi ra chiếc áo polo xanh đậm và quần kaki xám, bộ đồ hiếm khi đụng tới. Anh mặc vào, đứng trước tấm gương mờ trong phòng ngủ, bật cười. “Đi xem phim mà, nhìn cứ như đi đám cưới.” Nam lẩm bẩm, nhưng không thể phủ nhận mình trông khác lạ. Áo polo ôm vừa vặn, làm nổi bật vai rộng, ngực săn chắc, và cánh tay gân guốc. Quần kaki xám tôn lên đôi chân dài, mang lại vẻ lịch lãm hiếm có, khác hẳn shipper bụi bặm thường ngày. Gương mặt anh, với đường nét góc cạnh, lông mày rậm, và đôi mắt sâu thẳm, càng thêm cuốn hút dưới ánh đèn vàng nhạt. *Mình thế này, chắc Linh mê tít.* Anh nghĩ, lòng thoáng tự mãn, nhưng cũng xen chút háo hức, như gã trai trẻ sắp đi hẹn hò. “Lâu lắm mới mặc đồ đẹp.” Nam nói, nhếch môi, hài lòng với chính mình.

Anh bước xuống cầu thang gỗ kêu cót két, lấy chìa khóa, và ra sân, nơi chiếc xe máy đen cũ dựng dưới bóng cây. Anh nổ máy, tiếng động cơ gầm nhẹ vang lên trong ngõ nhỏ. Từng làn gió mát lùa qua, mơn man trên da, làm dịu đi nội tâm hừng hực thường ngày của anh – cái nội tâm luôn săn mồi, luôn kiểm soát, như khi anh khiến Phương quỳ rên rỉ. Tối nay, anh không muốn nghĩ đến Phương, không muốn toan tính, chỉ muốn tận hưởng sự vô tư của Linh, sự ngưỡng mộ trong mắt cô, và cảm giác được sống đúng với chính mình, dù chỉ vài giờ. Anh chạy xe qua những con đường đông đúc, ánh đèn thành phố lấp lánh, và lần đầu tiên sau lâu lắm, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm, như được thả trôi theo gió.


Nam dừng xe ở đầu hẻm nơi Linh ở trọ, ánh sáng đèn đường vàng mờ trải dài trên con ngõ nhỏ, như dải lụa mỏng vương chút bụi. Những ngôi nhà trọ san sát, cửa sổ hắt ra ánh sáng yếu ớt, hòa quyện với tiếng côn trùng rả rích, tạo nên bức tranh đêm tĩnh lặng nhưng sống động. Anh đứng đó, dáng cao lớn nổi bật dưới ánh đèn, áo polo xanh làm anh như hòa vào bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh, chờ đợi. Trong lòng anh, anh tưởng tượng Linh bước ra, xinh đẹp và rạng rỡ, và anh muốn thấy cô cười, muốn nghe giọng cô líu lo, muốn quên đi những ngày chỉ biết dục vọng và quyền lực.

Linh bước ra, nhẹ nhàng như làn gió, bộ đồ không diêm dúa lòe loẹt nhưng vẫn khiến cô nổi bật trong đêm. Chiếc áo ống đen ôm sát, tôn lên bộ ngực tròn trịa, căng mọng, áo sơ mi mỏng khoác hờ hững để lộ bờ vai trắng hồng, và chân váy ngắn bó sát, khoe cặp đùi thon dài, mịn màng. Tóc xoăn xõa tự nhiên, vài lọn lòa xòa trước trán, làm khuôn mặt cô thêm phần tinh nghịch. Đôi mắt cô lấp lánh, môi hồng khẽ cong, như bông hoa nở trong bóng tối. Nam nhìn cô, nụ cười hiền lành hiếm có nở trên môi, khác hẳn vẻ sắc lạnh khi đối diện Phương. *Cô nhóc này, đúng là biết cách làm mình vui.* Anh nghĩ, lòng ấm áp, như tìm lại chút gì đó trong trẻo giữa cuộc sống đầy toan tính. “Xinh đó em.” Anh nói, giọng trầm, câu nói quen thuộc nhưng đầy chân thành.

Linh mỉm cười, không đáp, chỉ khẽ cúi đầu, má hồng lên. Cô trèo lên xe sau lưng Nam, động tác thuần thục như đã quá quen thuộc. Chiếc xe lướt đi trên con đường đông đúc, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng quét qua, hòa với tiếng còi xe và nhịp sống hối hả của thành phố. Linh ngồi sau, tay nhẹ vòng qua eo Nam, cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh dưới lớp áo polo. Cô mở lời, giọng trong trẻo, pha chút trêu đùa. “Anh Nam, anh biết bộ phim tụi mình xem không? Nghe bảo hot lắm, dân mạng khen ầm ầm luôn!”

Nam bật cười, lắc đầu, giọng thoải mái. “Anh biết gì đâu, lâu lắm không xem phim. Mấy cái hot hit em nói, anh mù tịt. Phim gì mà khoái vậy?” Anh nghĩ đến việc mình chẳng bao giờ để tâm đến phim ảnh, cuộc sống anh chỉ xoay quanh công việc, dục vọng, và những con mồi như Phương. Nhưng với Linh, anh muốn thử, muốn bước vào thế giới của cô, dù chỉ để đổi gió.

Linh phì cười, giọng giả bộ trách móc. “Trời, anh lúa quá! Phải biết giải trí, biết nghệ thuật chứ, anh Nam! Bộ phim này là tình cảm, có mấy cảnh lãng mạn đẹp xỉu, mà drama cũng đỉnh nữa. Anh không xem phim, tối làm gì?” Cô nghiêng người sát hơn như muốn kéo anh vào thế giới của mình.


Nam cười, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, bắt gặp Linh đang chu môi. “Tối anh chạy xe, giao hàng, chứ phim ảnh gì. Mà em thích thì anh xem, kể anh nghe, drama kiểu gì?” Anh thấy thú vị với sự hồn nhiên của Linh, cách cô líu lo khiến anh quên đi những toan tính, như được sống một cuộc đời khác, giản dị và vô tư hơn.

Linh cười khúc khích, giọng hào hứng. “Thì kiểu nam chính yêu nữ chính, nhưng bị gia đình cấm, rồi còn hiểu lầm nữa, xem mà tức á! Nhưng cảnh hôn đẹp lắm, anh coi là mê liền.” Cô ngừng một chút, rồi trêu. “Mà anh chắc không hiểu, nhìn anh là biết chỉ thích đánh nhau hoặc đua xe thôi, đúng không?”

Nam bật cười lớn, tiếng cười vang qua tiếng động cơ. “Đua xe thì anh rành, đánh nhau cũng được. Mà hôn hít thì… để anh học hỏi, biết đâu tối nay áp dụng.” Anh nháy mắt qua gương, giọng đùa cợt, nhưng trong lòng anh, anh thấy vui thật sự, như gã trai trẻ được sống đúng tuổi mình, không cần mang lớp mặt nạ của kẻ săn mồi.

Linh đỏ mặt, đập nhẹ vào lưng anh. “Xì, anh nói kỳ ghê! Xem phim đàng hoàng đi, đừng có mà học lung tung!” Cô cười, nhưng lòng cô rạo rực, ánh mắt lấp lánh nhìn bóng lưng anh. Cô cảm thấy bóng lưng ấy thật an toàn, như bức tường che chắn mọi gió sương. Nam hôm nay hiền hậu, dễ mến, giống như lần trên ban công, khi anh kể cô nghe chuyện đường phố, ánh mắt anh dịu dàng, không chút toan tính. Với Linh, đây là Nam thật, không phải kẻ khiến cô sợ hãi ở cửa hàng hay công viên, mà là người cô muốn gần gũi, muốn dựa vào. Tay cô khẽ siết eo Nam chặt hơn, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này, không muốn nó trôi qua.

Chiếc xe dần tới rạp phim, ánh đèn neon rực rỡ từ bảng hiệu chiếu xuống, dòng người tấp nập ra vào. Linh ngồi sau, lòng càng háo hức, tim đập nhanh như cô gái sắp bước vào buổi hẹn hò đúng nghĩa. Cô hình dung cảnh mình và Nam ngồi cạnh nhau trong rạp, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt anh, và có lẽ, chỉ có lẽ, anh sẽ nắm tay cô, như trong những bộ phim cô yêu thích. Với Linh, tối nay không chỉ là xem phim, mà là một đêm để cô cảm nhận Nam, để cô tin rằng anh là người cô có thể ngưỡng mộ, dù sâu trong lòng, cô vẫn sợ một phần con người anh.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 114 Rạp phim

Nam và Linh bước vào rạp phim, không gian rộng lớn đón họ bằng ánh sáng dịu từ những bóng đèn trần ẩn, hắt xuống sàn gạch bóng loáng. Bảng hiệu neon rực rỡ treo cao, quảng cáo các bộ phim mới với những cái tên in đậm, hòa quyện cùng mùi bắp rang bơ thoảng trong không khí. Quầy vé đông đúc, tiếng người nói cười rôm rả, và những tấm poster khổng lồ của các bộ phim sắp chiếu treo dọc lối đi, như mời gọi từng ánh mắt. Đường dẫn vào rạp tối mờ, ánh sáng đỏ nhạt từ đèn tường tạo cảm giác vừa ấm áp vừa bí ẩn, như cánh cửa dẫn vào một thế giới khác.

Linh đứng cạnh Nam, lần đầu nhìn kỹ anh dưới ánh sáng rạp phim. Hôm nay, anh khác lạ, không còn là shipper bụi bặm trong áo thun bó sát. Chiếc áo polo xanh đậm ôm sát vai rộng, ngực săn chắc, làm nổi bật cơ bắp rắn rỏi. Quần kaki xám tôn lên đôi chân dài, mang lại vẻ lịch lãm pha chút phóng khoáng. Gương mặt anh, với lông mày rậm, mắt sâu thẳm, và nụ cười hiền hiếm có, toát ra nét quyến rũ khó cưỡng, như gã trai vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Linh cảm thấy tim mình đập nhanh, ánh mắt cô lấp lánh, không giấu được sự ngưỡng mộ. Anh Nam đẹp thật, hôm nay còn đẹp hơn mọi ngày. Cô nghĩ, lòng rạo rực, như cô gái trẻ đang lạc trong giấc mơ hẹn hò. Với cô, Nam không chỉ là người từng khiến cô sợ, mà còn là người cô muốn gần gũi, muốn khám phá thêm.

Nam nhận ra ánh mắt Linh, nụ cười anh cong lên, giọng đùa cợt. “Nhìn gì mà như ăn tươi nuốt sống vậy, cô nhóc?”

Linh đỏ mặt, bật cười, lườm anh. “Xì, ai thèm nhìn! Tại anh mặc đồ đẹp, em ngạc nhiên thôi. Bình thường anh lôi thôi lắm mà, hôm nay chịu khó ghê!”

Nam nhếch môi, giả bộ thở dài. “Lôi thôi gì, anh lúc nào chả ngầu. Mà em cứ nhìn thế, anh ngại giờ, làm sao xem phim nổi?”

Linh cười khúc khích, đẩy vai anh. “Thôi đi, anh mà biết ngại! Em nhìn là khen đó, đừng có tự mãn nha!” Cô nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch, nhưng lòng cô ấm áp, thích thú với sự thoải mái giữa hai người.

Họ bước đến quầy vé, Linh lướt qua danh sách phim trên màn hình lớn. “hay là xem kinh dị đi? Tối xem kinh dị mới thích, hồi hộp lắm!” Nam đề nghị, giọng hào hứng, ánh mắt lóe lên chút ranh mãnh.

Linh rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy. “Trời, không, em sợ ma lắm! Với lại, em muốn xem phim drama tình cảm, có mấy cảnh lãng mạn đẹp xỉu. Anh chịu khó xem với em đi, đừng bắt em sợ!” Cô chu môi, giọng nài nỉ, ánh mắt long lanh nhìn anh.

Nam bật cười, gật đầu. “Thôi được, chiều em. Drama thì drama, nhưng cảnh hôn hít nhiều quá, anh không chịu trách nhiệm đâu nha.” Anh nháy mắt, khiến Linh đỏ mặt, đập nhẹ vào tay anh.

Linh quay sang nhân viên quầy vé, giọng trong trẻo. “Cho em hai ghế ạ.”

Nhân viên mỉm cười, kiểm tra màn hình. “Dạ, hết ghế đơn rồi, chỉ còn ghế couple thôi ạ. Chị có lấy không?”

Linh khựng lại, quay sang Nam, ánh mắt lấp lánh như dò hỏi. Tim cô đập nhanh, má hồng lên, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích. Nam nhìn cô, nụ cười nhẹ trên môi, gật đầu. “Thế cũng được, em. Ghế couple thì couple, anh không ngại.” Giọng anh trầm, pha chút trêu đùa, nhưng trong lòng anh, anh thấy thú vị, như thể ông trời đang đẩy hai người gần hơn. Cô nhóc này, đúng là biết cách làm mình vui. Anh nghĩ, lòng nhẹ nhõm.

Linh mỉm cười, gật đầu với nhân viên. “Dạ, lấy ghế couple ạ.” Nam trả tiền, nhận vé, còn lòng Linh rạo rực như cô gái sắp bước vào buổi hẹn hò đúng nghĩa. *Trời ơi, ghế couple với anh Nam, như phim luôn!* Cô nghĩ, cảm giác như số phận đang gắn cô với anh, và cô không muốn chống lại.

Phim còn chưa tới giờ chiếu, Linh kéo Nam đi dạo quanh khu vực chờ. Cô vừa đi vừa ngắm những tấm poster phim đầy màu sắc, những góc trang trí theo chủ đề – từ cánh cửa ma quái của phim kinh dị đến khung hoa lãng mạn của phim tình cảm. Cô dừng lại trước một góc được dựng như ban công Paris, đèn lồng nhỏ treo lơ lửng, ánh sáng vàng ấm áp. Linh lôi điện thoại ra, selfie liên tục, nụ cười rạng rỡ, tóc xoăn tung bay mỗi khi cô xoay người. Chiếc áo ống đen tôn lên ngực cô, áo sơ mi mỏng hờ hững làm cô thêm phần quyến rũ, và chân váy ngắn khiến mỗi bước đi đều thu hút ánh nhìn.

Nam ngồi một góc trên băng ghế dài, ánh mắt lơ đễnh nhìn quanh. Với anh, rạp phim không lạ, nhưng đã lâu lắm anh không bước chân vào đây. Không gian này gợi lên những ký ức cũ – những buổi hẹn hò ngắn ngủi, những lời nói dối, và những lần anh rời đi không ngoảnh lại. Anh không buồn, chỉ thấy lòng trĩu xuống, như thể quá khứ đang kéo anh về. Mình từng ở đây, nhưng chẳng bao giờ thật lòng. Anh nghĩ, ánh mắt xa xăm. Linh, với sự vô tư và rạng rỡ, là điều duy nhất khiến anh muốn ở lại khoảnh khắc này, muốn quên đi những ký ức không vui.

Linh quay lại, thấy Nam ngồi một mình, ánh mắt trầm tư. Cô nghĩ anh buồn, vội chạy đến, kéo tay anh. “Anh Nam, sao ngồi đây hoài vậy? Ra chụp hình với em đi, góc này đẹp xỉu luôn!” Cô nói, giọng hào hứng, ánh mắt long lanh.

Nam nhìn cô, cười gượng, giả bộ lười biếng. “Thôi, chụp với anh làm gì? Em chụp một mình đẹp hơn, anh đứng cạnh chỉ tổ phá hình.”

Linh kéo mạnh tay anh. “Xì, anh nói gì kỳ vậy! Chụp chung vui hơn, em muốn có hình với anh mà. Đi, đừng lười nữa!” Cô nghiêng đầu, giọng nài nỉ, nụ cười rạng rỡ khiến Nam không thể từ chối.

Anh miễn cưỡng đứng dậy, để Linh kéo đến góc trang trí đẹp nhất – khung hoa phủ đầy đèn lồng, như một góc nhỏ của Paris giữa lòng rạp phim. Linh nhờ một người đi ngang chụp hộ, đưa điện thoại cho họ, rồi quay sang Nam, ánh mắt lấp lánh. “Anh đứng gần em chút đi, đừng có lơ ngơ nha!” Cô nói, giọng trêu đùa, nhưng tim cô đập nhanh.

Nam đứng cạnh cô, chưa biết tạo dáng thế nào, thì Linh bất ngờ ôm lấy tay anh, cơ thể cô sát gần, mùi hương ngọt nhẹ từ tóc cô thoảng qua. Người chụp hình cười, nói to. “Nào, anh ôm chị đi ạ, tình cảm vào ạ!”

6f9c6dcace616a5e5f14f940bd875dcb.jpg


Linh ngại ngùng, má đỏ ửng, khẽ siết tay Nam chặt hơn, ánh mắt cúi xuống, nhưng nụ cười không rời môi. Nam nhìn cô, bật cười gượng, cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp. “Rồi, rồi, tình cảm đây.” Anh nói, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận sức mạnh của anh. Anh không quen những khoảnh khắc thế này, nhưng Linh, với sự hồn nhiên, khiến anh muốn thử, muốn sống thật với cảm xúc của mình, dù chỉ một lần.

Điện thoại vang lên tiếng trap, bức hình ra đời. Linh cầm điện thoại, xem hình, cười rạng rỡ. “Đẹp xỉu luôn, anh Nam! Nhìn nè, anh cười hiền ghê, em thích tấm này!” Cô khoe, nghiêng người sát anh, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.

Nam nhìn hình, thấy mình và Linh đứng cạnh nhau, cô ôm tay anh, nụ cười tươi như ánh mặt trời. Anh nhếch môi, giọng đùa. “Hài, anh mà hiền? Em giữ tấm này, đừng đăng lung tung, không anh mất hình tượng.”

Linh cười khúc khích, lườm anh. “Xì, em đăng mới khoe được anh Nam ngầu thế nào! Thôi, vào rạp đi, phim sắp chiếu rồi!” Cô dắt tay anh, bước về phía đường dẫn vào rạp, ánh mắt rạng rỡ, lòng háo hức.

Bóng tối từ đường dẫn vào rạp như con thú săn mồi trong anh, lặng lẽ rình rập, sẵn sàng nuốt chửng những khoảnh khắc yếu mềm. Nhưng Linh, với bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay anh, như đang kéo anh ra khỏi bóng tối ấy, dẫn anh đến một nơi sáng sủa hơn, nơi anh có thể là Nam hiền lành, không phải kẻ luôn kiểm soát. Nam khẽ cười, nhịp tim bỗng rung động, một cảm giác lạ lẫm nhưng chân thật, như thể Linh đang mở ra một cánh cửa mà anh đã khóa chặt từ lâu.
 
  • Like
Reactions: Z70
Bên trên