Chương 96 Người thích bị sai khiến
Nam ngồi trên ghế, cảm nhận miệng Phương bao quanh con cặc mình, ấm và ướt, lưỡi cô xoáy quanh, mút mạnh, tạo nên những tiếng chụt chụt dâm đãng vang vọng trong đêm. Phương quỳ trước anh, ánh mắt cô đê mê, như đang chìm vào một trạng thái mà cô không thể kiểm soát, dù trái tim cô vẫn giằng xé giữa nhục nhã và sự kích thích không thể phủ nhận. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thỏa mãn, nhận ra một điều – mỗi lần anh ra lệnh, Phương lại ngoan ngoãn hơn, như thể sự khuất phục đang dần trở thành một phần của cô.
Nam ngẫm nghĩ, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Có lẽ nào Phương, quý cô quản lý kiêu kỳ, người luôn ra lệnh và thích được người khác coi như nữ hoàng, lại có khuynh hướng phục tùng? Anh quan sát cách cô phản ứng, cách cô rên khe khẽ khi anh ấn đầu cô xuống, cách lồn cô ướt át khi anh sai khiến. Anh mỉm cười, ánh mắt lấp đầy hứng thú, như vừa khám phá ra một bí mật quý giá. Có lẽ cô thích được kiểm soát, được dẫn dắt, được ra lệnh – một sự đối lập hoàn hảo với vỏ bọc mạnh mẽ cô luôn mang. Ý nghĩ ấy khiến con cặc anh cứng hơn, dục vọng trào lên, không chỉ vì cơ thể cô, mà vì tiềm năng chiếm hữu cô hoàn toàn, cả thể xác lẫn tinh thần.
Nam đứng dậy, hắng giọng, giọng anh trầm và sắc lạnh, mang sức nặng của một mệnh lệnh không thể cãi. “Phương, quỳ xuống. Bú cặc anh tiếp đi.” Lời anh ngắn gọn, nhưng như một sợi dây vô hình, kéo cô vào trò chơi của anh.
Phương giật mình, ánh mắt cô dao động, nhưng cô không phản kháng. Cô quỳ xuống, đầu gối chạm sàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó cọ vào da. Cô cúi xuống, môi cô lại chạm vào con cặc anh, to lớn và gân guốc, đầu cặc đỏ hồng, bóng loáng, như một biểu tượng quyền lực trước mặt cô. Cô há miệng, lưỡi cô lướt qua đầu cặc, liếm nhẹ, cảm nhận sự mịn màng, nóng bỏng của nó, mang theo vị mặn mà khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô liếm dọc thân cặc, lưỡi cô trượt qua từng đường gân, chậm rãi, như đang khám phá một thứ vừa đáng sợ vừa cuốn hút. Cô mút, môi cô bao quanh đầu cặc, xoáy lưỡi, rồi trượt xuống, lấp đầy miệng cô bằng sự cứng rắn của anh. Tiếng chụt chụt vang lên, hòa quyện với hơi thở rối loạn của cô, như một bản nhạc dâm dục mà cô không muốn thừa nhận mình đang chơi.
Phương nhiệt tình hơn, như thể mệnh lệnh của Nam đã đánh thức một phần sâu kín trong cô. Cô mút mạnh, lưỡi cô xoáy nhanh, cảm nhận cặc anh đập nhịp trong miệng, nóng và cứng, như đang đáp lại sự tận tụy của cô. Cô bóp nhẹ gốc cặc, tay cô run, nhưng vẫn siết chặt, như muốn làm anh sướng hơn, muốn đáp ứng mệnh lệnh của anh một cách hoàn hảo. Lồn cô ướt át, dâm thủy rỉ ra, chảy xuống đùi, như một lời thú nhận rằng cô không chỉ khuất phục, mà còn đang tận hưởng, dù lý trí cô gào thét rằng cô cần dừng lại.
Nam nhìn Phương, ánh mắt anh sáng lên vì đắc thắng. Anh cười thỏa mãn, xác nhận suy nghĩ của mình – cô đúng là có khuynh hướng phục tùng, một bí mật mà không ai ngờ tới ở quý cô quản lý kiêu kỳ, người luôn thích ra lệnh và được tôn sùng. Ai mà ngờ được, Phương, với ánh mắt sắc lạnh khiến nhân viên run sợ, với nụ cười khiến đàn ông phải ngoái nhìn, lại say mê khi bị sai khiến, khi được kéo xuống từ ngai vàng của mình. Anh rên khe khẽ, giọng anh trầm xuống, đầy thỏa mãn. “Tốt lắm, Phương. Em biết làm anh sướng đấy.”
Phương không đáp, ánh mắt cô đê mê, chìm trong hành động của mình. Cô mút sâu hơn, môi cô trượt xuống, lấp đầy miệng cô bằng cặc anh, cảm nhận nó chạm vào họng, khiến cô khẽ sặc, nhưng cô không dừng lại. Cô liếm, cô mút, như đang cố làm hài lòng anh, cố đáp ứng mệnh lệnh của anh một cách si mê. Trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy – nhục nhã vì phải quỳ trước anh, kích thích vì cặc anh trong miệng cô, và sợ hãi vì cô không biết mình đang trở thành ai. Cô nghĩ về lần trước, khi tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng, và giờ đây, sự khuất phục này, sự ngoan ngoãn này, khiến cô nghi ngờ chính mình, khiến cô tự hỏi liệu cô có thực sự muốn điều này hay không.
Nam, trong lòng, không chỉ đắc thắng, mà còn bắt đầu suy tính. Anh nhìn Phương, cách cô say mê liếm mút, cách cô run nhẹ mỗi khi anh ra lệnh, và anh biết – anh không muốn chỉ có cô đêm nay. Anh muốn chiếm hữu cô, cả thể xác lẫn tinh thần, không chỉ một lần, mà còn những đêm khác, những khoảnh khắc khác, khi cô sẽ quỳ trước anh, ngoan ngoãn và tận tụy như bây giờ. Anh siết tóc cô, nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận quyền lực của anh, ánh mắt anh lướt xuống, bắt gặp vẻ mặt đê mê của cô, và anh mỉm cười, như một kẻ săn mồi đã tìm thấy cách giữ con mồi mãi mãi trong lưới mình.
Nam ngồi trên ghế, cảm nhận miệng Phương bao quanh con cặc mình, ấm và ướt, lưỡi cô xoáy quanh, mút mạnh, tạo nên những tiếng chụt chụt dâm đãng vang vọng trong đêm. Phương quỳ trước anh, ánh mắt cô đê mê, như đang chìm vào một trạng thái mà cô không thể kiểm soát, dù trái tim cô vẫn giằng xé giữa nhục nhã và sự kích thích không thể phủ nhận. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thỏa mãn, nhận ra một điều – mỗi lần anh ra lệnh, Phương lại ngoan ngoãn hơn, như thể sự khuất phục đang dần trở thành một phần của cô.
Nam ngẫm nghĩ, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Có lẽ nào Phương, quý cô quản lý kiêu kỳ, người luôn ra lệnh và thích được người khác coi như nữ hoàng, lại có khuynh hướng phục tùng? Anh quan sát cách cô phản ứng, cách cô rên khe khẽ khi anh ấn đầu cô xuống, cách lồn cô ướt át khi anh sai khiến. Anh mỉm cười, ánh mắt lấp đầy hứng thú, như vừa khám phá ra một bí mật quý giá. Có lẽ cô thích được kiểm soát, được dẫn dắt, được ra lệnh – một sự đối lập hoàn hảo với vỏ bọc mạnh mẽ cô luôn mang. Ý nghĩ ấy khiến con cặc anh cứng hơn, dục vọng trào lên, không chỉ vì cơ thể cô, mà vì tiềm năng chiếm hữu cô hoàn toàn, cả thể xác lẫn tinh thần.
Nam đứng dậy, hắng giọng, giọng anh trầm và sắc lạnh, mang sức nặng của một mệnh lệnh không thể cãi. “Phương, quỳ xuống. Bú cặc anh tiếp đi.” Lời anh ngắn gọn, nhưng như một sợi dây vô hình, kéo cô vào trò chơi của anh.
Phương giật mình, ánh mắt cô dao động, nhưng cô không phản kháng. Cô quỳ xuống, đầu gối chạm sàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó cọ vào da. Cô cúi xuống, môi cô lại chạm vào con cặc anh, to lớn và gân guốc, đầu cặc đỏ hồng, bóng loáng, như một biểu tượng quyền lực trước mặt cô. Cô há miệng, lưỡi cô lướt qua đầu cặc, liếm nhẹ, cảm nhận sự mịn màng, nóng bỏng của nó, mang theo vị mặn mà khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô liếm dọc thân cặc, lưỡi cô trượt qua từng đường gân, chậm rãi, như đang khám phá một thứ vừa đáng sợ vừa cuốn hút. Cô mút, môi cô bao quanh đầu cặc, xoáy lưỡi, rồi trượt xuống, lấp đầy miệng cô bằng sự cứng rắn của anh. Tiếng chụt chụt vang lên, hòa quyện với hơi thở rối loạn của cô, như một bản nhạc dâm dục mà cô không muốn thừa nhận mình đang chơi.
Phương nhiệt tình hơn, như thể mệnh lệnh của Nam đã đánh thức một phần sâu kín trong cô. Cô mút mạnh, lưỡi cô xoáy nhanh, cảm nhận cặc anh đập nhịp trong miệng, nóng và cứng, như đang đáp lại sự tận tụy của cô. Cô bóp nhẹ gốc cặc, tay cô run, nhưng vẫn siết chặt, như muốn làm anh sướng hơn, muốn đáp ứng mệnh lệnh của anh một cách hoàn hảo. Lồn cô ướt át, dâm thủy rỉ ra, chảy xuống đùi, như một lời thú nhận rằng cô không chỉ khuất phục, mà còn đang tận hưởng, dù lý trí cô gào thét rằng cô cần dừng lại.
Nam nhìn Phương, ánh mắt anh sáng lên vì đắc thắng. Anh cười thỏa mãn, xác nhận suy nghĩ của mình – cô đúng là có khuynh hướng phục tùng, một bí mật mà không ai ngờ tới ở quý cô quản lý kiêu kỳ, người luôn thích ra lệnh và được tôn sùng. Ai mà ngờ được, Phương, với ánh mắt sắc lạnh khiến nhân viên run sợ, với nụ cười khiến đàn ông phải ngoái nhìn, lại say mê khi bị sai khiến, khi được kéo xuống từ ngai vàng của mình. Anh rên khe khẽ, giọng anh trầm xuống, đầy thỏa mãn. “Tốt lắm, Phương. Em biết làm anh sướng đấy.”
Phương không đáp, ánh mắt cô đê mê, chìm trong hành động của mình. Cô mút sâu hơn, môi cô trượt xuống, lấp đầy miệng cô bằng cặc anh, cảm nhận nó chạm vào họng, khiến cô khẽ sặc, nhưng cô không dừng lại. Cô liếm, cô mút, như đang cố làm hài lòng anh, cố đáp ứng mệnh lệnh của anh một cách si mê. Trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy – nhục nhã vì phải quỳ trước anh, kích thích vì cặc anh trong miệng cô, và sợ hãi vì cô không biết mình đang trở thành ai. Cô nghĩ về lần trước, khi tỉnh dậy với cảm giác lạ lùng, và giờ đây, sự khuất phục này, sự ngoan ngoãn này, khiến cô nghi ngờ chính mình, khiến cô tự hỏi liệu cô có thực sự muốn điều này hay không.
Nam, trong lòng, không chỉ đắc thắng, mà còn bắt đầu suy tính. Anh nhìn Phương, cách cô say mê liếm mút, cách cô run nhẹ mỗi khi anh ra lệnh, và anh biết – anh không muốn chỉ có cô đêm nay. Anh muốn chiếm hữu cô, cả thể xác lẫn tinh thần, không chỉ một lần, mà còn những đêm khác, những khoảnh khắc khác, khi cô sẽ quỳ trước anh, ngoan ngoãn và tận tụy như bây giờ. Anh siết tóc cô, nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận quyền lực của anh, ánh mắt anh lướt xuống, bắt gặp vẻ mặt đê mê của cô, và anh mỉm cười, như một kẻ săn mồi đã tìm thấy cách giữ con mồi mãi mãi trong lưới mình.