Chương 82 Phương dừng lại
Tuấn đứng đó, hơi thở rối loạn sau nụ hôn vụng về vừa trao cho Phương. Môi cô, mềm mại và ấm nóng, vẫn lưu lại trên môi cậu, mang theo vị bia thoảng nhẹ và một cảm giác khiến tim cậu đập thình thịch. Cậu nhìn cô, ánh mắt không thể rời khỏi gương mặt cô – đôi môi đỏ mọng vẫn còn ướt át, đôi má ửng hồng dưới ánh đèn, và cặp ngực căng đầy, lấp ló sau lớp áo sơ mi bung nút, như một lời mời gọi mà cậu không dám chắc mình có đủ can đảm để đáp lại.
Bất chợt, Phương đặt tay lên ngực cậu, đẩy nhẹ cậu ra, một cử chỉ vừa dịu dàng vừa dứt khoát. Tuấn lùi lại, tim cậu như ngừng đập, lo sợ rằng mình đã vượt quá giới hạn, rằng ánh mắt cô sẽ biến thành lưỡi dao sắc lạnh, cắt nát mọi ảo tưởng. Nhưng Phương không giận. Cô nhìn cậu, đôi mắt nheo lại, lấp lánh một tia tinh nghịch, môi cong lên thành một nụ cười đầy ý vị. “Hôn thế mà cũng gọi là hôn à, nhóc?” cô thì thầm, giọng trầm ấm, mang chút chế giễu nhưng đầy mê hoặc. “Cậu còn non lắm, cần chị dạy thêm không?” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài trượt qua vai, để lộ xương quai xanh mảnh mai, nơi ánh sáng lướt qua như một nét vẽ hoàn hảo. Cô đứng đó, tự tin, kiêu kỳ, như một nữ hoàng biết rõ mình đang nắm giữ mọi quyền lực.
Trong đầu Tuấn, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Nụ hôn vừa rồi, dù lóng ngóng, đã đốt cháy cậu, khiến cậu khao khát nhiều hơn – muốn chạm vào cô, muốn cảm nhận cô, muốn cô thuộc về mình, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Nhưng lời trêu của cô làm cậu xấu hổ, như một gáo nước lạnh dội lên ngọn lửa trong lòng. Cậu tự hỏi liệu mình có quá ngây ngô, quá vụng về, liệu cô có đang cười nhạo cậu phía sau nụ cười ấy. Cậu sợ hãi, sợ rằng cô sẽ quay đi, sẽ biến cậu thành trò cười, sẽ khiến cậu hối hận vì đã dám mơ tưởng. Nhưng sâu thẳm trong cậu, một ngọn lửa khác vẫn cháy – khát khao được chạm vào cô, được gần cô, dù chỉ một chút, dù chỉ để chứng minh rằng cậu không phải kẻ nhút nhát mà cô nghĩ. Cậu đứng đó, tay siết chặt, hơi thở nặng nề, như một người lữ khách lạc lối giữa sa mạc, vừa sợ hãi vừa không thể ngừng bước về phía ảo ảnh.
Phương, trong ánh sáng mờ ảo, cảm nhận được sự khao khát trong ánh mắt Tuấn, cái cách cậu nhìn cô như thể cô là cả bầu trời. Cô biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhưng sự tò mò trong cô lớn hơn lý trí. Cô đã quen với những ánh mắt thèm khát, những lời ong bướm từ khách hàng hay đồng nghiệp, nhưng tất cả chỉ là bề mặt, chỉ là một phần của vỏ bọc kiêu kỳ cô dựng lên. Với Tuấn, mọi thứ lại khác. Sự vụng về của cậu, cái cách cậu run rẩy khi hôn cô, không phải sự chiếm đoạt trần trụi mà cô thường thấy. Nó chân thật, ngây ngô, và vì thế, nó đánh thức một tia kích thích trong cô – một cảm giác cô cố đè nén bằng vẻ tự tin quen thuộc. Cô tự nhủ đây chỉ là một trò đùa, rằng cô vẫn nắm quyền, rằng cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng cơ thể cô, ấm nóng dưới ánh mắt cậu, lại phản bội bằng một nhịp tim hơi rối, một sự rạo rực mà cô không muốn thừa nhận.
Rồi, như thể muốn thử thách cả cậu lẫn chính mình, Phương đưa tay lên, ôm lấy ngực mình, nâng chúng lên để cặp vú căng mọng phô diễn rõ nét hơn dưới lớp áo lót ren đen mỏng manh. “Muốn thử lại không, nhóc?” cô thì thầm, giọng trầm xuống, đầy khiêu khích. “Cậu thử hôn xem, chị xem cậu có khá hơn không.” Cô đứng thẳng, ngực ưỡn ra, áo sơ mi trượt xuống vai, để lộ làn da trắng mịn, nơi ánh sáng trượt qua như một lớp lụa mỏng. Cặp ngực cô, căng đầy và hồng hào, núm vú cương cứng ẩn hiện sau lớp ren, lấp lánh như hai viên ngọc hồng dưới ánh đèn mờ ảo. Cô biết mình đang đẩy trò chơi này xa hơn, biết rằng mình đang đùa với lửa, nhưng nụ cười trên môi cô không tắt – cô muốn thấy cậu dám đi tới đâu, muốn thử xem cảm giác quyền lực này có thể khiến cô rung động bao nhiêu.
Tuấn không tin vào tai mình. Cậu đứng sững, mắt dán chặt vào cặp ngực Phương, như bị thôi miên bởi một giấc mơ không có thật. Chúng căng mọng, hoàn hảo, như được tạc từ ngà voi, núm vú cương cứng nhô lên qua lớp ren đen, như đang trêu chọc cậu, thách thức cậu chạm vào. Làn da cô mịn màng, trắng nõn, lấp lánh dưới ánh sáng, như phủ một lớp sương mỏng, khiến cậu chỉ muốn cúi xuống, muốn cảm nhận sự mềm mại ấy dưới môi mình. Cậu nuốt nước miếng, một tiếng “ực” vang lên trong cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Cậu không chờ đợi, không thể chờ đợi. Khát khao trong cậu bùng nổ, như một con thú được thả tự do.
Cậu cúi xuống. Mặt cậu áp sát. Hơi thở nóng hổi. Cậu hít sâu, ngập trong mùi hương của cô – một hỗn hợp của nước hoa, mồ hôi, và một chút gì đó nguyên sơ, kích thích. Lưỡi cậu lướt qua lớp ren, cảm nhận sự gồ ghề của vải hòa lẫn với sự ấm nóng bên dưới. Cậu hôn. Tiếng chụt chụt vang lên. Nhẹ nhàng rồi mạnh hơn. Mỗi cái hôn là một cơn sóng. Dồn dập. Mãnh liệt. Cậu liếm, cậu mút, dù chỉ qua lớp áo lót, nhưng cảm giác ấy đủ để khiến cậu đê mê. “Chị Phương… sao chị thơm thế…” cậu thì thầm, giọng run rẩy, lạc đi. “Sao… sao mềm thế…” Cậu hôn tiếp, môi cậu tham lam, như muốn nuốt trọn cô, muốn giữ mãi cảm giác này, như thể đây là lần duy nhất cậu được chạm vào thiên đường.
Phương đứng yên, mắt cô lim dim, hơi thở hơi rối. Mỗi cái hôn của Tuấn, mỗi tiếng chụt chụt, như một nhịp đập khuấy động cơ thể cô. Cô cảm nhận được sự ấm nóng lan tỏa từ ngực, xuống bụng, một cảm giác nứng nhẹ nhàng mà cô cố kìm nén. Cô thích điều này – không phải vì cậu, mà vì quyền lực cô có trên cậu, vì cách cậu khao khát cô như thể cô là cả thế giới. Sự vụng về của cậu, cái cách cậu run rẩy khi hôn ngực cô, khiến cô thấy mình bất khả chiến bại, như một nữ thần đang được tôn thờ. Nhưng cô vẫn kiểm soát, vẫn là người nắm quyền. Cô để cậu chìm vào khoảnh khắc này, để cậu nghĩ mình đang chinh phục cô, nhưng trong đầu cô, đây chỉ là một trò chơi, một phút giây thoáng qua mà cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Nhưng Tuấn không dừng lại. Cậu không thể dừng lại. Cảm giác mềm mại dưới môi cậu quá mãnh liệt, quá thật, khiến khát khao trong cậu bùng nổ như một cơn bão. Cặc cậu cương cứng đau nhức trong lớp quần, ép chặt vào vải như muốn phá vỡ mọi rào cản. Cậu muốn nhiều hơn, muốn thấy cô, muốn chạm vào cô mà không có bất kỳ rào cản nào. Tay cậu run rẩy, lướt lên, ngón tay chạm vào mép áo lót, định kéo xuống để lộ cặp ngực trần của cô. Cậu muốn thấy chúng, muốn hôn chúng, muốn cảm nhận núm vú cô dưới lưỡi mình, muốn biết chúng có ngọt ngào như cậu tưởng tượng. Nhưng ngay lúc ấy, Phương mở mắt, ánh mắt sắc lạnh cắt ngang mọi ảo tưởng.
“Được rồi, tới đây thôi, Tuấn,” cô nói, giọng trầm xuống, như một mệnh lệnh không thể cãi. Cô đẩy cậu ra, nhẹ nhàng nhưng cương quyết, tay kéo áo lót lên, che lại cặp ngực vẫn còn phập phồng. Đối với Phương, trêu chọc thế là đủ rồi. Cô thích cảm giác quyền lực, thích sự khao khát của cậu, nhưng cô không muốn đi xa hơn. Không phải vì cô sợ, mà vì cô biết giới hạn của mình. Cơ thể cô, dù đang nóng lên, dù có chút hứng thú lan tỏa từ ngực xuống bụng, vẫn thuộc về cô, và cô không để bất kỳ ai – kể cả Tuấn – vượt qua ranh giới ấy. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, như thể chưa có gì xảy ra. “Cậu khá đấy, nhóc, nhưng đừng mơ vượt mặt chị.”
Tuấn lùi lại, hơi thở rối loạn, tim đập thình thịch. Cậu vẫn còn cảm nhận được mùi hương của cô, sự mềm mại của ngực cô dưới môi mình, nhưng lời nói của cô như một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa trong cậu. Cậu xấu hổ, sợ hãi, nhưng cũng khao khát hơn bao giờ hết. Cậu muốn nói gì đó, muốn cầu xin cô tiếp tục, nhưng ánh mắt cô – sắc lạnh và kiêu kỳ – khiến cậu câm lặng. Cậu đứng đó, như một kẻ lạc lối, không biết mình vừa chạm vào thiên đường hay vừa rơi xuống địa ngục.