• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 82 Phương dừng lại

Tuấn đứng đó, hơi thở rối loạn sau nụ hôn vụng về vừa trao cho Phương. Môi cô, mềm mại và ấm nóng, vẫn lưu lại trên môi cậu, mang theo vị bia thoảng nhẹ và một cảm giác khiến tim cậu đập thình thịch. Cậu nhìn cô, ánh mắt không thể rời khỏi gương mặt cô – đôi môi đỏ mọng vẫn còn ướt át, đôi má ửng hồng dưới ánh đèn, và cặp ngực căng đầy, lấp ló sau lớp áo sơ mi bung nút, như một lời mời gọi mà cậu không dám chắc mình có đủ can đảm để đáp lại.

Bất chợt, Phương đặt tay lên ngực cậu, đẩy nhẹ cậu ra, một cử chỉ vừa dịu dàng vừa dứt khoát. Tuấn lùi lại, tim cậu như ngừng đập, lo sợ rằng mình đã vượt quá giới hạn, rằng ánh mắt cô sẽ biến thành lưỡi dao sắc lạnh, cắt nát mọi ảo tưởng. Nhưng Phương không giận. Cô nhìn cậu, đôi mắt nheo lại, lấp lánh một tia tinh nghịch, môi cong lên thành một nụ cười đầy ý vị. “Hôn thế mà cũng gọi là hôn à, nhóc?” cô thì thầm, giọng trầm ấm, mang chút chế giễu nhưng đầy mê hoặc. “Cậu còn non lắm, cần chị dạy thêm không?” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài trượt qua vai, để lộ xương quai xanh mảnh mai, nơi ánh sáng lướt qua như một nét vẽ hoàn hảo. Cô đứng đó, tự tin, kiêu kỳ, như một nữ hoàng biết rõ mình đang nắm giữ mọi quyền lực.

Trong đầu Tuấn, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Nụ hôn vừa rồi, dù lóng ngóng, đã đốt cháy cậu, khiến cậu khao khát nhiều hơn – muốn chạm vào cô, muốn cảm nhận cô, muốn cô thuộc về mình, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Nhưng lời trêu của cô làm cậu xấu hổ, như một gáo nước lạnh dội lên ngọn lửa trong lòng. Cậu tự hỏi liệu mình có quá ngây ngô, quá vụng về, liệu cô có đang cười nhạo cậu phía sau nụ cười ấy. Cậu sợ hãi, sợ rằng cô sẽ quay đi, sẽ biến cậu thành trò cười, sẽ khiến cậu hối hận vì đã dám mơ tưởng. Nhưng sâu thẳm trong cậu, một ngọn lửa khác vẫn cháy – khát khao được chạm vào cô, được gần cô, dù chỉ một chút, dù chỉ để chứng minh rằng cậu không phải kẻ nhút nhát mà cô nghĩ. Cậu đứng đó, tay siết chặt, hơi thở nặng nề, như một người lữ khách lạc lối giữa sa mạc, vừa sợ hãi vừa không thể ngừng bước về phía ảo ảnh.

Phương, trong ánh sáng mờ ảo, cảm nhận được sự khao khát trong ánh mắt Tuấn, cái cách cậu nhìn cô như thể cô là cả bầu trời. Cô biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhưng sự tò mò trong cô lớn hơn lý trí. Cô đã quen với những ánh mắt thèm khát, những lời ong bướm từ khách hàng hay đồng nghiệp, nhưng tất cả chỉ là bề mặt, chỉ là một phần của vỏ bọc kiêu kỳ cô dựng lên. Với Tuấn, mọi thứ lại khác. Sự vụng về của cậu, cái cách cậu run rẩy khi hôn cô, không phải sự chiếm đoạt trần trụi mà cô thường thấy. Nó chân thật, ngây ngô, và vì thế, nó đánh thức một tia kích thích trong cô – một cảm giác cô cố đè nén bằng vẻ tự tin quen thuộc. Cô tự nhủ đây chỉ là một trò đùa, rằng cô vẫn nắm quyền, rằng cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng cơ thể cô, ấm nóng dưới ánh mắt cậu, lại phản bội bằng một nhịp tim hơi rối, một sự rạo rực mà cô không muốn thừa nhận.

1e968433fbda4d48445b97d74c285d449e1e0e7928e90bd3dd70d0a773266e4a.png


Rồi, như thể muốn thử thách cả cậu lẫn chính mình, Phương đưa tay lên, ôm lấy ngực mình, nâng chúng lên để cặp vú căng mọng phô diễn rõ nét hơn dưới lớp áo lót ren đen mỏng manh. “Muốn thử lại không, nhóc?” cô thì thầm, giọng trầm xuống, đầy khiêu khích. “Cậu thử hôn xem, chị xem cậu có khá hơn không.” Cô đứng thẳng, ngực ưỡn ra, áo sơ mi trượt xuống vai, để lộ làn da trắng mịn, nơi ánh sáng trượt qua như một lớp lụa mỏng. Cặp ngực cô, căng đầy và hồng hào, núm vú cương cứng ẩn hiện sau lớp ren, lấp lánh như hai viên ngọc hồng dưới ánh đèn mờ ảo. Cô biết mình đang đẩy trò chơi này xa hơn, biết rằng mình đang đùa với lửa, nhưng nụ cười trên môi cô không tắt – cô muốn thấy cậu dám đi tới đâu, muốn thử xem cảm giác quyền lực này có thể khiến cô rung động bao nhiêu.

Tuấn không tin vào tai mình. Cậu đứng sững, mắt dán chặt vào cặp ngực Phương, như bị thôi miên bởi một giấc mơ không có thật. Chúng căng mọng, hoàn hảo, như được tạc từ ngà voi, núm vú cương cứng nhô lên qua lớp ren đen, như đang trêu chọc cậu, thách thức cậu chạm vào. Làn da cô mịn màng, trắng nõn, lấp lánh dưới ánh sáng, như phủ một lớp sương mỏng, khiến cậu chỉ muốn cúi xuống, muốn cảm nhận sự mềm mại ấy dưới môi mình. Cậu nuốt nước miếng, một tiếng “ực” vang lên trong cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Cậu không chờ đợi, không thể chờ đợi. Khát khao trong cậu bùng nổ, như một con thú được thả tự do.

Cậu cúi xuống. Mặt cậu áp sát. Hơi thở nóng hổi. Cậu hít sâu, ngập trong mùi hương của cô – một hỗn hợp của nước hoa, mồ hôi, và một chút gì đó nguyên sơ, kích thích. Lưỡi cậu lướt qua lớp ren, cảm nhận sự gồ ghề của vải hòa lẫn với sự ấm nóng bên dưới. Cậu hôn. Tiếng chụt chụt vang lên. Nhẹ nhàng rồi mạnh hơn. Mỗi cái hôn là một cơn sóng. Dồn dập. Mãnh liệt. Cậu liếm, cậu mút, dù chỉ qua lớp áo lót, nhưng cảm giác ấy đủ để khiến cậu đê mê. “Chị Phương… sao chị thơm thế…” cậu thì thầm, giọng run rẩy, lạc đi. “Sao… sao mềm thế…” Cậu hôn tiếp, môi cậu tham lam, như muốn nuốt trọn cô, muốn giữ mãi cảm giác này, như thể đây là lần duy nhất cậu được chạm vào thiên đường.

Phương đứng yên, mắt cô lim dim, hơi thở hơi rối. Mỗi cái hôn của Tuấn, mỗi tiếng chụt chụt, như một nhịp đập khuấy động cơ thể cô. Cô cảm nhận được sự ấm nóng lan tỏa từ ngực, xuống bụng, một cảm giác nứng nhẹ nhàng mà cô cố kìm nén. Cô thích điều này – không phải vì cậu, mà vì quyền lực cô có trên cậu, vì cách cậu khao khát cô như thể cô là cả thế giới. Sự vụng về của cậu, cái cách cậu run rẩy khi hôn ngực cô, khiến cô thấy mình bất khả chiến bại, như một nữ thần đang được tôn thờ. Nhưng cô vẫn kiểm soát, vẫn là người nắm quyền. Cô để cậu chìm vào khoảnh khắc này, để cậu nghĩ mình đang chinh phục cô, nhưng trong đầu cô, đây chỉ là một trò chơi, một phút giây thoáng qua mà cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Nhưng Tuấn không dừng lại. Cậu không thể dừng lại. Cảm giác mềm mại dưới môi cậu quá mãnh liệt, quá thật, khiến khát khao trong cậu bùng nổ như một cơn bão. Cặc cậu cương cứng đau nhức trong lớp quần, ép chặt vào vải như muốn phá vỡ mọi rào cản. Cậu muốn nhiều hơn, muốn thấy cô, muốn chạm vào cô mà không có bất kỳ rào cản nào. Tay cậu run rẩy, lướt lên, ngón tay chạm vào mép áo lót, định kéo xuống để lộ cặp ngực trần của cô. Cậu muốn thấy chúng, muốn hôn chúng, muốn cảm nhận núm vú cô dưới lưỡi mình, muốn biết chúng có ngọt ngào như cậu tưởng tượng. Nhưng ngay lúc ấy, Phương mở mắt, ánh mắt sắc lạnh cắt ngang mọi ảo tưởng.

“Được rồi, tới đây thôi, Tuấn,” cô nói, giọng trầm xuống, như một mệnh lệnh không thể cãi. Cô đẩy cậu ra, nhẹ nhàng nhưng cương quyết, tay kéo áo lót lên, che lại cặp ngực vẫn còn phập phồng. Đối với Phương, trêu chọc thế là đủ rồi. Cô thích cảm giác quyền lực, thích sự khao khát của cậu, nhưng cô không muốn đi xa hơn. Không phải vì cô sợ, mà vì cô biết giới hạn của mình. Cơ thể cô, dù đang nóng lên, dù có chút hứng thú lan tỏa từ ngực xuống bụng, vẫn thuộc về cô, và cô không để bất kỳ ai – kể cả Tuấn – vượt qua ranh giới ấy. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, như thể chưa có gì xảy ra. “Cậu khá đấy, nhóc, nhưng đừng mơ vượt mặt chị.”

Tuấn lùi lại, hơi thở rối loạn, tim đập thình thịch. Cậu vẫn còn cảm nhận được mùi hương của cô, sự mềm mại của ngực cô dưới môi mình, nhưng lời nói của cô như một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa trong cậu. Cậu xấu hổ, sợ hãi, nhưng cũng khao khát hơn bao giờ hết. Cậu muốn nói gì đó, muốn cầu xin cô tiếp tục, nhưng ánh mắt cô – sắc lạnh và kiêu kỳ – khiến cậu câm lặng. Cậu đứng đó, như một kẻ lạc lối, không biết mình vừa chạm vào thiên đường hay vừa rơi xuống địa ngục.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 83 Cơn dục vọng đã lấn át

Tuấn ánh mắt dán chặt vào Phương khi cô chậm rãi kéo áo lót lên, che lại cặp ngực căng mọng vừa khiến cậu đê mê. Ngón tay cô khéo léo đóng từng cúc áo sơ mi, từng chiếc nút bật vào như một nhát dao cắt đứt giấc mơ của cậu. Cặp ngực cô, hồng hào và hoàn hảo, biến mất sau lớp vải trắng, như một báu vật bị giấu đi trước mắt cậu. Lời nói của cô – sắc lạnh, dứt khoát – vẫn vang vọng trong đầu cậu: “Được rồi, tới đây thôi, Tuấn.” Nhưng sao có thể dừng lại, khi cơ thể cậu vẫn nóng ran, khi mùi hương của cô vẫn quấn lấy cậu như một lời nguyền?

Trong lòng Tuấn, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Cậu rối bời, không hiểu nổi tại sao cô lại dừng lại. Rõ ràng là cô đã khiêu khích cậu – cái cách cô nâng ngực, mời gọi cậu hôn, ánh mắt lấp lánh như đang đùa giỡn với dục vọng của cậu. Vậy sao giờ cô lại quay đi, lại dựng lên bức tường kiêu kỳ ấy? Cậu cảm thấy hụt hẫng, như một kẻ lạc lối giữa sa mạc, vừa chạm vào ảo ảnh rồi bị bỏ lại với cơn khát cháy bỏng. Cậu nhìn cô, mái tóc dài lòa xòa trước ngực, đôi môi đỏ mọng vẫn ướt át sau nụ hôn vụng về của cậu, và cặp đùi trắng mịn lộ ra khi váy trượt lên. Phương đẹp quá, quyến rũ quá, như một giấc mơ mà cậu không muốn tỉnh dậy. Nhưng giấc mơ ấy đang tan biến, và cậu không chịu nổi.

Rồi, như một tia chớp xé tan màn đêm, dục vọng trong Tuấn bùng nổ. Cơ thể cậu nóng rực, như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa không thể dập tắt. Chỉ còn cơ hội này thôi – khoảnh khắc này, nơi Phương đứng đó, gần cậu đến thế. Nếu không tận dụng, cậu sẽ tiếc nuối cả đời, sẽ mãi bị ám ảnh bởi hình ảnh Phương, bởi sự mềm mại cậu vừa chạm vào. Lý trí của cậu tan biến, nhường chỗ cho bản năng nguyên thủy, như một con thú bị giam cầm quá lâu. Cậu không nghĩ nữa, không sợ nữa. Cậu chỉ muốn Phương, muốn chiếm lấy cô, dù chỉ một lần.

Tuấn lao lên, nhanh như một cơn gió. Cậu đè Phương xuống quầy, cơ thể cậu ép sát vào cô, mạnh mẽ và dứt khoát. Phương bất ngờ, đôi mắt cô mở to, trong đó thoáng hiện một tia hoảng loạn. Cô chưa kịp phản ứng, chưa kịp thốt ra lời nào, thì Tuấn đã hành động. Tay cậu, run rẩy nhưng quyết liệt, xé toạc áo sơ mi của cô. Tiếng vải rách vang lên, sắc lạnh, như một tuyên ngôn không thể rút lại. Nút áo bung ra, rơi lăn lóc trên sàn, để lộ làn da trắng mịn, mượt mà như ngọc trai. Nhưng cậu không dừng lại. Ngón tay cậu chạm vào áo lót ren đen, kéo mạnh, và chiếc áo lót trượt xuống, để lộ cặp ngực trần của Phương.

Chúng hiện ra, sáng ngời trong mắt Tuấn, như hai viên ngọc quý lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Căng mọng, hồng hào, núm vú cương cứng đỏ ửng, như đang thách thức cậu, mời gọi cậu chạm vào. Chúng hoàn hảo, đẹp đến mức khiến cậu nghẹt thở, như một tác phẩm nghệ thuật mà cậu không dám tin mình đang được chiêm ngưỡng. “Vú… vú chị đẹp quá…” cậu lắp bắp, giọng khàn đi, run rẩy như một lời cầu nguyện. Tay cậu nâng niu chúng, nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ một vật quý. Ngón tay cậu lướt qua, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng, độ đàn hồi khiến cậu đê mê. Cậu nhào nặn, mân mê, thích thú, như một đứa trẻ lần đầu khám phá kho báu. Cậu bóp nhẹ, rồi mạnh hơn, cảm nhận chúng tràn đầy trong tay mình, như thể cả thế giới xung quanh đã đứng yên, chỉ còn lại cậu và Phương – chỉ còn lại cặp ngực ấy, làn da ấy, cơ thể ấy.

Trong đầu Tuấn, mọi thứ mờ đi. Không còn cửa hàng, không còn ánh đèn, không còn nỗi sợ hãi. Chỉ có Phương, chỉ có sự mềm mại dưới tay cậu, chỉ có khát khao đang thiêu đốt cậu. Cậu không nghe thấy gì, không thấy gì, ngoài tiếng tim mình đập thình thịch và hơi thở nặng nề của chính mình. Cậu muốn cô, muốn giữ cô mãi mãi trong khoảnh khắc này, muốn cô thuộc về cậu, dù chỉ là một ảo tưởng. Nhưng đâu đó, sâu trong lòng, một tia sợ hãi vẫn lóe lên – cậu biết mình đang đi quá xa, biết rằng không có đường quay lại, nhưng cậu không thể dừng, không muốn dừng.

Phương, trong khoảnh khắc bị đè xuống, cảm nhận được sức mạnh của Tuấn, sự táo bạo bất ngờ mà cô không lường trước. Cô đã nghĩ đây chỉ là một trò chơi, rằng cô có thể kiểm soát cậu, có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng giờ đây, khi áo cô bị xé toạc, khi cơ thể cô bị phơi bày dưới ánh mắt đói khát của cậu, cô nhận ra mình đã đánh giá sai. Một tia hoảng loạn lướt qua, nhưng cô nhanh chóng che giấu nó bằng vẻ kiêu kỳ quen thuộc. Cô không sợ – cô tự nhủ thế – nhưng cơ thể cô lại phản bội, tim cô đập nhanh hơn, hơi thở rối loạn khi tay cậu chạm vào ngực cô. Sự mạnh mẽ của cậu, dù vụng về, lại đánh thức một cảm giác lạ lùng trong cô – không phải hứng thú, mà là sự rung động trước quyền lực mà cô đã mất đi, trước sự khao khát mãnh liệt mà cậu dành cho cô. Phương muốn dừng lại, muốn lấy lại quyền kiểm soát, nhưng sức cô, nhỏ bé và mảnh mai, không thể địch lại cậu trai đang tuổi sung sức.

b546583c54ec96f3c1e62698d5bbf644e8fe8ba686589639a8d99310bbde9b52.jpg


Phương định thốt ra một câu gì đó, một lời cảnh cáo, một câu trêu chọc để kéo cậu về thực tại. Nhưng Tuấn không cho cô cơ hội. Cậu cúi xuống, môi cậu tìm đến môi cô, hôn cô mãnh liệt, tham lam. Lưỡi cậu luồn vào, khám phá khoang miệng cô, chạm vào lưỡi cô, xoắn lấy nó như muốn nuốt trọn cô. Hơi thở cậu nóng hổi, mang theo vị bia và khát khao nguyên thủy, tràn ngập quanh cô, khiến cô nghẹt thở. Cậu hôn sâu, lưỡi cậu lướt qua răng cô, mút nhẹ môi cô, như thể muốn khắc ghi từng chi tiết của cô vào tâm trí. Tiếng “ứ ứ” bật ra từ miệng Phương, nhưng bị nụ hôn của cậu nuốt chửng, không thể thành lời. Phương cố đẩy cậu ra, tay cô ấn vào ngực cậu, nhưng sức cô yếu ớt, như cánh bướm trước cơn gió. Cậu vừa hôn, vừa bóp ngực cô, ngón tay siết chặt, nhào nặn, như muốn chiếm hữu cô hoàn toàn.

Phương cảm nhận được sự ấm nóng từ tay cậu, từ môi cậu, lan tỏa khắp cơ thể cô. Một phần trong cô muốn buông xuôi, muốn để cảm giác này kéo cô đi, nhưng lý trí cô gào thét, nhắc cô rằng tình hình này đã vượt quá giới hạn. Đây không còn là trò chơi, không còn là sự trêu chọc mà cô có thể kiểm soát. Sự táo bạo của Tuấn, dù kích thích, lại khiến cô nhận ra nguy hiểm – cậu không còn là cậu nhóc nhút nhát mà cô từng đùa giỡn, mà là một người đàn ông đang bị dục vọng chi phối, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có cô. Phương cần dừng lại, cần lấy lại quyền kiểm soát, trước khi mọi thứ đi quá xa, trước khi cô mất đi chính mình trong cơn bão này.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 84 cơn dục vọng lấn át 2

Phương nằm đó, lưng ép sát vào sàn, hơi thở rối loạn, ngực phập phồng sau nụ hôn dài mà Tuấn vừa trao. Môi cô vẫn còn nóng, ướt át, mang theo vị bia và sự tham lam của cậu, như thể cậu đã cố nuốt trọn cô vào mình. Cô thở dốc, hít từng ngụm không khí, trái tim đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực, suýt nghẹt thở trong cái hôn mãnh liệt ấy. Qua ánh đèn mờ ảo, cô nhìn Tuấn – cậu ta ngồi trên cô, đôi tay chống hai bên, cơ thể cậu run lên vì dục vọng. Không còn là cậu nhóc nhút nhát thường ngày, ánh mắt cậu giờ đây sắc lạnh, hơi thở phì phò mang theo hơi men, như một con thú đang rình rập con mồi. Phương cảm nhận được một tia sợ hãi len lỏi trong lòng, dù cô cố che giấu nó bằng vẻ kiêu kỳ quen thuộc.

Tuấn nhìn xuống Phương, ánh mắt cậu khóa chặt vào cô, như thể cả thế giới chỉ còn lại cô – làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh sáng, cặp ngực trần hồng hào, núm vú cương cứng như hai viên ngọc đỏ ửng, phập phồng theo từng nhịp thở. Cậu thở nặng nề, hơi men làm đầu óc cậu quay cuồng, kích thích mọi giác quan. Trong lòng cậu, một cơn bão cảm xúc bùng nổ. Cậu rối bời, hụt hẫng khi cô dừng lại trước đó, khi cô kéo áo lên, che đi cặp ngực mà cậu khao khát. Cậu đã nghĩ cô muốn cậu, đã nghĩ ánh mắt cô, nụ cười cô, là lời mời gọi. Vậy sao cô lại đẩy cậu ra, lại dựng lên bức tường ấy? Nhưng giờ đây, khi cô nằm dưới cậu, yếu ớt và gần gũi đến thế, khát khao trong cậu lớn hơn mọi lý trí. Cậu không muốn dừng lại, không thể dừng lại. Cơ thể cô quá thật, quá đẹp, như một giấc mơ mà cậu không muốn tỉnh dậy, dù sâu trong lòng, một tia sợ hãi vẫn lóe lên – cậu biết mình đang đi quá xa, biết rằng không có đường quay lại.

Phương, trong khoảnh khắc ấy, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô đã quen với những ánh mắt thèm khát, những cái chạm tay cố ý, nhưng lần này thì khác. Tuấn không còn là cậu nhóc cô từng trêu đùa, mà là một người đàn ông bị dục vọng chi phối, mạnh mẽ và nguy hiểm. Cô cảm nhận được sức nặng của cậu trên mình, hơi thở nóng hổi phả vào da cô, và ánh mắt cậu – vừa khao khát vừa điên cuồng – khiến cô thoáng rùng mình. Cô tự nhủ mình vẫn kiểm soát được, rằng cô có thể dừng cậu lại, nhưng trái tim cô đập nhanh hơn, hơi thở rối loạn, và một phần trong cô – nhỏ bé nhưng có thật – rung động trước sự mãnh liệt của cậu. Cô không muốn thừa nhận điều đó, không muốn để cậu thấy cô đang mất đi vẻ kiêu kỳ bất khả chiến bại. Cô hít sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, dù nó hơi run run, không còn uy phong lẫm liệt như thường ngày. “Này, Tuấn,” cô lên tiếng, ánh mắt khóa chặt vào cậu, “Em dừng lại ngay đi không, chị không cho phép em làm như vậy.”

00021-2272646250-1girl,evil%20smile,nipples,(dramatic%20lighting_1.2),lighting%20frow%20bottom,waist%20up,_lora_sharp_eyes_0.4_,_lora_microwaistV05_0.4_,fi.jpeg


Nhưng lời nói của Phương gần như không có tác dụng. Tuấn chỉ nhíu mày, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào cô, không một lời đáp. Hơi men làm đầu óc cậu quay cuồng, kích thích hơn bao giờ hết. Cậu không nghe thấy gì, không muốn nghe. Lời cô, dù sắc lạnh, chỉ như một cơn gió thoảng, không đủ để kéo cậu về thực tại. Cậu cúi xuống, môi cậu tìm đến cặp ngực trần của Phương, như bị thôi miên bởi sự mềm mại, sự hoàn hảo trước mắt. Lưỡi cậu lướt qua làn da cô, cảm nhận sự mịn màng, ấm nóng, như chạm vào một đám mây hồng hào. Cậu liếm nhẹ, chậm rãi, rồi mạnh hơn, môi cậu mút lấy núm vú cô, cảm nhận nó cương cứng dưới lưỡi mình, đỏ ửng và nhạy cảm. Tiếng chụt chụt vang lên, gợi cảm, dồn dập, phá tan sự im ắng của cửa hàng. Mỗi cái hôn là một nhịp đập, mỗi cái liếm là một cơn sóng, khuấy động giác quan cậu. Cậu hít sâu, ngập trong mùi hương của cô – một hỗn hợp của mồ hôi, nước hoa, và một chút gì đó nguyên sơ, khiến cậu nghẹt thở. Ngón tay cậu lướt qua ngực cô, siết nhẹ, cảm nhận độ đàn hồi, sự căng mọng khiến cậu đê mê, như đang chạm vào một báu vật mà cậu không dám tin là có thật.

Phương hơi giật mình, một cái rùng mình nhỏ chạy dọc sống lưng cô. Đầu vú cô, nơi nhạy cảm nhất, phản ứng ngay khi lưỡi cậu chạm vào, như một luồng điện lan tỏa khắp cơ thể. Cô cố kìm nén, cố ngăn cơ thể mình đáp lại, nhưng nó không nghe lời. Hơi thở cô rối loạn, ngực phập phồng, và một cảm giác ấm nóng len lỏi từ ngực xuống bụng, dù cô cố phủ nhận nó. Cô tự nhủ đây chỉ là phản xạ, chỉ là cơ thể, không phải cô. Nhưng sự mãnh liệt của Tuấn, cái cách cậu hôn ngực cô, liếm láp như thể cô là cả thế giới của cậu, khiến cô thoáng mất kiểm soát. Cô muốn đẩy cậu ra, muốn lấy lại quyền lực, nhưng tay cô, yếu ớt và run rẩy, chỉ có thể bám vào vai cậu, như đang níu giữ chính mình.

Trong lòng Phương, một cơn bão cảm xúc trỗi dậy. Cô giận dữ – với Tuấn vì dám vượt quá giới hạn, với chính mình vì đã để trò chơi này đi quá xa. Cô đã nghĩ mình nắm quyền, đã nghĩ mình có thể dừng lại bất cứ lúc nào, nhưng giờ đây, nằm dưới cậu, cô nhận ra mình đã đánh giá sai. Sự táo bạo của cậu, dù kích thích, lại khiến cô sợ hãi – không phải sợ cậu, mà sợ rằng mình sẽ buông xuôi, sẽ để cảm giác này kéo cô đi. Cô không muốn thế, không muốn mất đi vỏ bọc kiêu kỳ mà cô đã xây dựng bao năm. Nhưng cơ thể cô, nóng ran và rạo rực, lại phản bội, khiến cô giằng xé giữa lý trí và một phần nhỏ trong cô đang muốn biết chuyện này sẽ dẫn tới đâu.

Tuấn, trong khoảnh khắc ấy, không nghĩ gì nữa. Cậu chìm đắm trong cảm giác, trong sự mềm mại dưới môi mình, trong mùi hương của cô quấn lấy cậu. Cậu không nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, không thấy ánh đèn mờ ảo, không cảm nhận được sự kháng cự yếu ớt của cô. Chỉ có cô, chỉ có cặp ngực cô, chỉ có khát khao đang thiêu đốt cậu. Cậu muốn nhiều hơn, muốn chạm vào cô, muốn cô thuộc về mình, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Nhưng đâu đó, sâu trong lòng, một tia sợ hãi vẫn lóe lên – cậu biết mình đang đi quá xa, biết rằng không có đường quay lại, nhưng cậu không thể dừng, không muốn dừng.

Không gian im ắng, chỉ còn tiếng hôn của Tuấn – chụt chụt, ướt át, gợi cảm – vang lên như một bản nhạc duy nhất trong cửa hàng. Mỗi âm thanh là một nhịp đập, mỗi cái liếm là một lời thì thầm, kéo cả hai vào một thế giới mà lý trí không còn chỗ đứng.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 85 Cái tát

Môi Tuấn vẫn tham lam hôn lên cặp ngực trần của Phương, lưỡi cậu lướt qua làn da hồng hào, mềm mại như nhung, để lại những vệt nước bọt bóng loáng, lấp lánh như ngọc quý dưới ánh sáng mờ nhạt. Núm vú cô, đỏ ửng và cương cứng, run rẩy dưới mỗi cái mút của cậu, như hai viên hồng ngọc mời gọi cậu khám phá sâu hơn. Cặp ngực Phương đẹp mê hồn, căng mọng, tràn đầy trong tay cậu, như được tạo ra để cậu nâng niu, để cậu đê mê. Cậu liếm, cậu hôn, tiếng chụt chụt vang lên, dồn dập, mãnh liệt, như một nhịp đập gợi cảm khuấy động giác quan. Trong đầu cậu, hình ảnh Phương lúc say rượu lướt qua – cái cách Nam chiếm lấy cô, mạnh mẽ và quyết liệt, như một kẻ săn mồi không chút do dự. Tuấn muốn như thế, muốn là người khiến Phương rên rỉ, muốn cô thuộc về mình, dù chỉ một khoảnh khắc.

Tay cậu lướt xuống, rời khỏi cặp ngực mềm mại, trượt qua vòng eo thon thả, đến cặp đùi dài thẳng tắp của Phương. Chúng mịn màng, trắng nõn, như được tạc từ ánh trăng, run nhẹ dưới mỗi cái chạm của cậu. Cậu kéo váy cô lên, chậm rãi, để lộ lớp quần lót đen mỏng manh, bí ẩn và gợi dục. Lồn Phương nhô lên dưới lớp vải, căng đầy, đường cong hoàn hảo ẩn hiện như một bí mật đang chờ được hé lộ. Một vệt ẩm ướt lấp lánh trên lớp ren, như một lời thì thầm cám dỗ, khiến cậu nghẹt thở. Tuấn run rẩy, ngón tay chạm nhẹ vào lớp vải, cảm nhận hơi ấm nóng, hơi dính dính của dâm thủy Phương rỉ ra, như một liều thuốc kích thích bùng nổ trong huyết quản cậu. Cậu mân mê, ngón tay xoa nhẹ lớp vải, cảm nhận sự mềm mại, sự ẩm ướt khiến cậu đê mê. Cậu ấn nhẹ, rồi mạnh hơn, ngón tay lướt qua, sướng quá, như đang chạm vào một thế giới mà cậu chưa từng biết. Chưa bao giờ cậu được chạm vào lồn một cô gái, và giờ đây, Phương – cô gái kiêu kỳ, đẹp như một giấc mơ – đang nằm dưới cậu, cơ thể cô phản ứng với từng cái chạm của cậu.

be379f61f9234d63e0a5bab7929c1fb8.jpg


Trong lòng Tuấn, mọi thứ mờ đi. Cậu không nghĩ đến hậu quả, không nghĩ đến nỗi sợ. Chỉ có Phương, chỉ có sự mềm mại dưới tay cậu, chỉ có khát khao đang thiêu đốt cậu. Cậu sướng, sướng đến mức không thể dừng lại, không muốn dừng lại. Cậu muốn khám phá Phương, muốn cảm nhận cô, muốn giữ cô mãi trong khoảnh khắc này. Nhưng đâu đó, một tia nghi ngờ lóe lên – liệu Phương có muốn cậu như cậu muốn cô? Cậu xua đi ý nghĩ ấy, chìm đắm trong cảm giác, trong sự ẩm ướt dưới ngón tay, trong cặp ngực lấp lánh nước bọt của cô. Hình ảnh Nam làm tình với Phương lần trước càng khiến cậu hưng phấn, như một ngọn lửa thúc đẩy cậu đi xa hơn, mạnh mẽ hơn.

Phương, nằm dưới cậu, cảm nhận từng cái chạm của cậu, từng cái hôn, từng ngón tay xâm phạm cơ thể cô. Cô xấu hổ, giận dữ, khi dâm thủy cứ rỉ ra, phản bội ý chí của cô. Cơ thể cô nóng ran, ngực phập phồng, lồn cô co bóp nhẹ mỗi khi ngón tay cậu ấn vào lớp vải, như một phản xạ mà cô không thể kiểm soát. Mỗi cái liếm của cậu trên ngực cô, mỗi cái mút, khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng cô, khuấy động một cảm giác mà cô cố đè nén. Phương đã nghĩ mình nắm quyền, đã nghĩ mình có thể dừng trò chơi này bất cứ lúc nào, nhưng giờ đây, cô nhận ra mình đã sai. Tuấn không còn là cậu nhóc nhút nhát mà cô từng trêu đùa. Hơi thở cậu, nóng hổi và nặng nề, phả vào da cô, ánh mắt cậu, điên cuồng và khao khát, khiến cô thoáng sợ hãi. Phương giằng xé, giữa sự kích thích mà cơ thể cô đáp lại và lý trí đang gào thét rằng cô cần dừng lại, cần lấy lại quyền kiểm soát. Phương hít sâu, giọng run run, lạc đi khi cô thốt lên: “Tuấn… em điên rồi…”

Phương dùng hết sức, đưa tay lên, tát mạnh vào má Tuấn. Một cái tát vang dội, sắc lạnh, như một nhát dao cắt ngang cơn mê. Tuấn giật nảy mình, tay ôm lấy má, mắt mở to, như vừa bị kéo về từ một giấc mơ. Mọi khát khao nãy giờ – sự ấm nóng của ngực Phương, sự ẩm ướt dưới ngón tay cậu – bỗng tan biến, như một cơn gió thổi bay làn sương. Cậu nhìn Phương, ánh mắt hoảng loạn, tim đập thình thịch, không biết mình vừa làm gì, không biết tại sao mình lại đi xa đến thế. Phương nằm đó, ngực vẫn phập phồng, làn da lấp lánh nước bọt, cặp đùi trắng nõn lộ ra dưới lớp váy nhàu nhĩ. Phương đẹp mê hồn, như một nữ thần vừa bị xúc phạm, nhưng ánh mắt cô giờ đây sắc lạnh, như một lưỡi dao sẵn sàng cắt nát cậu. Phương thở dốc, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng cơ thể cô vẫn run nhẹ, vẫn mang dấu vết của sự kích thích mà cô không muốn thừa nhận.

Trong khi đó, ngoài quán cà phê đối diện, Nam đứng dậy, duỗi tay, cơ bắp căng lên dưới lớp áo phông bó sát, như một con thú chuẩn bị săn mồi. “Đã đến lúc rồi,” anh lẩm bẩm, giọng trầm như một lời tuyên chiến. Ánh mắt anh sắc lạnh, lướt về phía cửa hàng, nơi tấm cửa sắt kéo hờ lộ ra một khe hẹp, như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Nam không vội, bước đi chậm rãi, từng bước chân chắc chắn, như đang tận hưởng chút yên bình trước khi hóa thành kẻ săn mồi. Nam mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một tia nguy hiểm, như thể đã thấy trước chiến thắng đang đến gần. Anh không biết những gì đang xảy ra bên trong, không biết Tuấn đã vượt quá giới hạn, nhưng anh cảm nhận được – một cách bản năng – rằng đêm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tuấn vẫn ôm má, ánh mắt cậu hoảng loạn, nhìn Phương như một kẻ lạc lối. Cậu muốn xin lỗi, muốn nói gì đó để xoa dịu cơn giận của cô, nhưng cổ họng cậu khô khốc, không thốt ra được lời nào. Cơ thể cậu vẫn nóng, vẫn mang dư âm của sự kích thích, nhưng cái tát của Phương như một gáo nước lạnh, dập tắt mọi dục vọng. Cậu giật mình nhận ra mình đã đi quá xa, đã làm điều mà cô không muốn. Phương, dù vẫn nằm đó, vẫn đẹp đến nghẹt thở – làn da trắng mịn, cặp ngực lấp lánh, cặp đùi khiến cậu chỉ muốn quỳ xuống – nhưng Phương không còn là giấc mơ mà cậu có thể chạm vào. Phương là hiện thực, là một người phụ nữ mà cậu đã xúc phạm, và điều đó khiến cậu sợ hãi hơn bao giờ hết.

Phương, trong khoảnh khắc ấy, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô ngồi dậy, kéo váy xuống, che lại cơ thể mình, dù làn da cô vẫn nóng ran, vẫn mang dấu vết của sự kích thích mà cô không thể phủ nhận. Phương giận dữ – với Tuấn vì dám vượt quá giới hạn, với chính mình vì đã để trò chơi này đi quá xa. Cô đã nghĩ mình kiểm soát được, đã nghĩ mình có thể đùa giỡn với cậu mà không hậu quả, nhưng giờ đây, cô nhận ra mình đã sai. Sự táo bạo của cậu, dù khiến cô rung động, cũng khiến cô sợ hãi – không phải sợ cậu, mà sợ rằng mình đã đánh mất quyền lực, đánh mất chính mình trong khoảnh khắc ấy. Phương nhìn Tuấn, ánh mắt sắc lạnh nhưng run rẩy, như đang cố tìm lại vỏ bọc kiêu kỳ mà cô luôn mang.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 86 Dục vọng đỉnh điểm

Phương ngồi dậy, kéo váy xuống che lại cặp đùi trắng nõn, làn da vẫn lấp lánh dấu vết nước bọt từ những cái hôn của Tuấn. Ngực cô phập phồng, áo sơ mi nhàu nhĩ không còn che được cặp vú căng mọng, hồng hào, như đang thách thức ánh mắt cậu. Cô thở dốc, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô – sắc lạnh, run rẩy – không giấu nổi sự giận dữ và hoảng loạn. Cô nhìn thẳng vào Tuấn, giọng cô lạc đi, không còn cái uy phong kiêu kỳ thường ngày. “Sao em dám làm vậy, Tuấn?” cô hỏi, mỗi từ như một nhát dao, sắc bén nhưng run run. “Em nghĩ chị là ai mà em có thể muốn làm gì thì làm?” Cô hít sâu, cố giữ vẻ kiểm soát, nhưng cơ thể cô vẫn nóng ran, vẫn mang dư âm của sự kích thích mà cô không muốn thừa nhận.

Tuấn cúi đầu, tay vẫn ôm má, nơi cái tát của cô để lại một vệt đỏ rát bỏng. Cậu không dám nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dán xuống sàn, như một kẻ vừa bị bắt quả tang phạm tội. Trong lòng cậu, một cơn bão cảm xúc cuộn xoáy. Cậu xấu hổ, sợ hãi, biết mình đã đi quá xa, đã xúc phạm cô – người mà cậu vừa khao khát vừa kính nể. Cậu muốn xin lỗi, muốn quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, nhưng cổ họng cậu khô khốc, không thốt ra được lời nào. Nhưng rồi, như một ngọn lửa âm ỉ chưa tắt, dục vọng trong cậu lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cặc cậu, cương cứng đau nhức trong lớp quần, ép chặt vào vải, như đang gào thét đòi giải phóng. Cậu liếc nhìn Phương – đôi môi cô, ướt át và đỏ mọng, cặp đùi lộ ra dưới lớp váy nhàu nhĩ, và cặp ngực lấp ló sau áo sơ mi rách. Cô đẹp quá, quyến rũ quá, như một giấc mơ mà cậu không thể buông tay.

Đã đến nước này, Tuấn tự nhủ, cậu không còn gì để mất. Cậu đã vượt quá giới hạn, đã đánh mất lý trí, và giờ đây, chỉ còn khát khao đang thiêu đốt cậu. Nếu không hành động, cậu sẽ mãi tiếc nuối, sẽ mãi bị ám ảnh bởi cơ thể cô, bởi sự mềm mại cậu vừa chạm vào. Cậu hít sâu, hơi thở nặng nề, ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng. Không suy nghĩ thêm, cậu lao tới, ôm chầm lấy Phương lần nữa, mạnh mẽ và quyết liệt, như một con thú bị dồn đến đường cùng. Tay cậu kéo mạnh chiếc váy ngắn của cô, lớp vải trượt lên, để lộ quần lót đen mỏng manh, bí ẩn và gợi dục, ôm sát lấy lồn cô như một lời mời gọi không lời.

Phương giật mình, chưa kịp phản ứng, thì Tuấn đã hành động. Ngón tay cậu, run rẩy nhưng dứt khoát, kéo quần lót cô tụt hẳn xuống, để lộ lồn cô – hồng hào, mịn màng, như một đóa hoa vừa hé nụ, lấp lánh một vệt dâm thủy rỉ ra, sáng lên như sương sớm. Đường cong của nó hoàn hảo, căng đầy, mọng nước, như một bí mật thiêng liêng mà cậu không dám tin mình đang được chiêm ngưỡng. Cậu nghẹt thở, tim đập thình thịch, khát khao bùng nổ như một cơn bão. “Chị… chị đẹp quá…” cậu lẩm bẩm, giọng khàn đi, như một lời cầu nguyện lạc lối. Cậu muốn chạm vào, muốn khám phá, muốn chiếm lấy cô hoàn toàn.

Phương bất ngờ, cơ thể cô cứng đờ trong khoảnh khắc quần lót bị kéo xuống. Cô muốn hét lên, muốn đẩy cậu ra, nhưng sự táo bạo của cậu làm cô sững sờ, như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng. Cô giằng xé, giữa sự xấu hổ khi cơ thể mình bị phơi bày và một tia kích thích mà cô không dám thừa nhận. Lồn cô, ẩm ướt và nhạy cảm, phản ứng với luồng không khí mát lạnh, khiến cô run nhẹ, dù lý trí cô gào thét rằng cô cần dừng lại. Cô đã nghĩ mình kiểm soát được, đã nghĩ mình có thể đùa giỡn với cậu mà không hậu quả, nhưng giờ đây, cô nhận ra mình đã sai. Tuấn không còn là cậu nhóc nhút nhát – cậu là một người đàn ông bị dục vọng chi phối, và cô không biết mình có thể thoát ra hay không.

c35d331de6883167fe1a24f238181fe63d87280de4c110124f4d6978e9ae29b7.jpg


Tuấn không dừng lại. Cậu kéo khóa quần, con cặc cương cứng của cậu bật ra, như được giải phóng sau bao ngày giam cầm. Nó nóng hổi, căng cứng, đầu đỏ ửng, như đang gào thét đòi chiếm lấy cô. Cậu thở phì phò, hơi thở nặng nề, ánh mắt điên cuồng khóa chặt vào Phương. “Chị… chị cho em làm tình nhé,” cậu lắp bắp, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. “Em… em không chịu được nữa rồi.” Cậu cúi xuống, chuẩn bị đút nó vào, cơ thể cậu ép sát vào cô, mạnh mẽ và không khoan nhượng. Trong đầu cậu, không còn gì ngoài cô – lồn cô, hồng hào và ẩm ướt, cặp ngực cô, lấp lánh và căng mọng, và khát khao đang thiêu đốt cậu như một ngọn lửa không thể dập tắt.

Phương giãy nảy, chân cô vướng vào quần lót chưa kéo hẳn, khiến cô không thể di chuyển. Cô đấm thùm thụp vào ngực Tuấn, tay cô run rẩy, cố đẩy cậu ra, nhưng sức cô, nhỏ bé và mảnh mai, không thể địch lại cậu trai đang tuổi sung sức. “Tuấn, dừng lại!” cô hét lên, giọng lạc đi, xen lẫn sợ hãi và giận dữ. Cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu, sự cứng rắn của cặc cậu chạm vào đùi cô, và một tia hoảng loạn bùng lên trong lòng. Cô đã mất kiểm soát, mất đi vỏ bọc kiêu kỳ mà cô luôn mang, và giờ đây, cô chỉ là một người phụ nữ đang bị dồn vào chân tường, không biết làm gì để thoát ra.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng bước chân vang lên, chậm rãi nhưng sắc lạnh, như một nhát cắt xuyên qua không khí. Đèn bất ngờ sáng choang, ánh sáng trắng chói lòa xua tan bóng tối, làm lộ ra mọi chi tiết – Phương nằm đó, váy kéo lên, quần lót tụt xuống, lồn cô hồng hào và ẩm ướt, Tuấn quỳ trên cô, cặc cậu cương cứng, sẵn sàng hành động. Một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm và đầy ý vị: “Ồ, hai người đang làm gì vậy?” Nam đứng đó, dựa vào khung cửa, tay cầm điện thoại, màn hình sáng lên như đang ghi lại khoảnh khắc này. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng môi anh cong lên thành một nụ cười nguy hiểm, như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy con mồi ngon nhất.

Tuấn giật mình, cơ thể cậu cứng đờ, như bị đông lạnh bởi giọng nói ấy. Cậu quay lại, ánh mắt hoảng loạn, tim đập thình thịch, không biết phải làm gì. Phương, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được một tia hy vọng, nhưng cũng một tia sợ hãi mới – Nam, với ánh mắt ấy, không phải người đến cứu cô. Anh là một con thú khác, nguy hiểm hơn, và cô biết, đêm nay, mọi thứ sẽ không dừng lại ở đây. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ai có thể đoán trước.
 
Bên trên