Chương 51 Khiêu khích dục vọng
Phương đã trả tiền quán trước khi gục xuống bàn, nên khi buổi nhậu tan dần, bé nhân viên trẻ tuổi với đôi mắt lờ đờ vì say – chỉ kịp thu dọn vài thứ rồi xin phép về trước. “Anh Nam, anh Tuấn, em về nha, em mệt quá rồi,” cô nói, giọng lí nhí, rồi lảo đảo bước ra khỏi quán. Nam đứng dậy, không vội vã, đôi tay đút túi quần, bước chậm rãi về phía cửa hàng. Dáng anh cao lớn nổi bật trong bóng tối, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt góc cạnh, làm đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia hoang dại – như ánh mắt của một kẻ săn mồi đã ngửi thấy mùi con mồi, kiên nhẫn nhưng đầy nguy hiểm. Chẳng ai biết anh đang toan tính gì, nhưng mỗi bước chân của anh đều mang một sự chắc chắn, như thể mọi thứ đang diễn ra đúng theo kịch bản anh đã vẽ sẵn trong đầu từ lâu.
Trong cửa hàng, Tuấn đứng cạnh chiếc sofa, nơi Phương đang nằm. Cậu bất động, không biết phải làm gì, đôi tay siết chặt mép quần, mắt dán vào cô với một sự mê mẩn không thể giấu nổi. Phương nằm đó, cơ thể mềm mại thả lỏng hoàn toàn trong cơn say, vẻ đẹp của cô giờ đây phô bày rõ ràng hơn bao giờ hết dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn trần. Chiếc áo sơ mi trắng đã bung mất hai cúc trên cùng, để lộ khe ngực sâu thẳm, cặp vú căng mọng lấp ló sau lớp vải mỏng, phập phồng theo từng nhịp thở chậm rãi của cô. Làn da trắng muốt ánh lên dưới ánh đèn, như một bức tượng sống động, vừa kiêu kỳ vừa gợi dục, làm Tuấn nuốt khan liên tục, cổ họng khô khốc. Chiếc váy đen ngắn bó sát cơ thể cô bị kéo lệch lên trong lúc cậu dìu cô, để lộ đôi chân dài mịn màng, cong cong như một đường nét hoàn hảo. Qua lớp váy mỏng, cậu thoáng thấy mép quần lót trắng tinh lấp ló, viền ren mảnh mai ôm sát lấy làn da, như một lời mời gọi vô hình mà cậu không dám đáp lại.
Chưa bao giờ Tuấn được ngắm Phương gần như thế này. Bình thường, cô là một bóng hình xa vời – kiêu kỳ, sắc sảo, luôn đứng trên cậu cả về vị thế lẫn vẻ đẹp. Nhưng giờ đây, cô nằm đó, bất động, gần gũi đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, ngửi thấy mùi nước hoa dịu nhẹ hòa quyện với chút men bia từ cơ thể cô. Tim cậu đập thình thịch, từng nhịp như trống đánh trong lồng ngực, cơ thể nóng ran, một cảm giác kích thích lạ lùng trỗi dậy từ sâu bên trong. Cậu đứng đó, mắt không rời khỏi cô, tưởng tượng bàn tay mình chạm vào làn da trắng mịn ấy, lướt qua eo thon thả mà cậu vừa đỡ, và cả những đường cong mà cậu chỉ dám mơ trong những phút yếu lòng.
Đang mải mê chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tuấn giật bắn mình khi Nam bước vào. Tiếng bước chân trầm ổn của anh vang lên trên sàn gạch, phá tan không gian tĩnh lặng, làm cậu hoảng hốt quay lại, mặt đỏ bừng như bị bắt quả tang. Nam nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm lướt qua Tuấn rồi dừng lại trên Phương, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh. “Sao, đứng ngắm hoài không chán hả, thằng em?” Nam nói, giọng trầm trầm đầy ý tứ, bước đến gần Tuấn, tay vỗ nhẹ vai cậu. Tuấn lắp bắp: “Dạ… em… em không… em chỉ…” Nam cắt lời, nghiêng người, thì thầm bên tai cậu: “Đừng chối, anh thấy mắt em sáng lên từ lúc dìu cô ấy vào đây. Thích cô ấy thật chứ gì?”
Tuấn cúi đầu, tay siết chặt hơn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Dạ… em… em không dám anh…” Nam cười khẽ, tiếng cười trầm thấp như một lời thôi miên, tay anh siết nhẹ vai Tuấn: “Không dám hay không muốn? Nhìn cô ấy đi, đẹp thế này, nằm ngay trước mặt em, em không muốn làm gì sao?” Tuấn ngẩng lên, mắt mở to, lòng rối ren: “Dạ… nhưng mà… chị ấy say, em làm gì được đâu anh…” Nam nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào cậu, giọng anh chậm rãi, đầy kích thích: “Say thì càng dễ. Em không thấy cô ấy nằm đó, không phản kháng gì hết à? Chỉ cần em dám, chạm vào cô ấy một chút thôi, em sẽ biết cảm giác đàn ông là thế nào. Anh nói em nghe, cơ hội thế này không đến lần hai đâu.”
Mỗi lời nói của Nam như một mũi kim đâm vào tâm trí Tuấn, đánh thức dục vọng đang ngủ yên trong cậu. Anh tiếp tục, giọng trầm xuống, đầy mê hoặc: “Nhìn ngực cô ấy kìa, mềm mại thế, em không muốn chạm thử sao? Eo cô ấy nhỏ xíu, em vừa đỡ còn gì, giờ chỉ cần đưa tay ra là em có thể cảm nhận lại. Đàn ông mà, phải biết nắm bắt, đừng để phí.” Tuấn nuốt khan, mắt cậu vô thức lướt lại về phía Phương, cơ thể cô nằm đó như một lời mời gọi không lời. Tim cậu đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, tay run run như muốn đưa ra nhưng lại khựng lại giữa không trung. “Dạ… nhưng mà… nếu chị ấy tỉnh thì sao anh…” cậu lí nhí, giọng run rẩy vì sợ hãi xen lẫn khao khát.
Nam đứng thẳng, ánh mắt anh lóe lên một tia hoang dại: “Tỉnh thì đã sao? Cô ấy say thế này, tỉnh cũng không nhớ gì đâu. Em cứ làm đi, anh đứng đây, có gì anh lo. Đàn ông phải biết thử, không thì đừng tiếc sau này.” Lời nói của Nam như một liều thuốc thôi miên, cuốn lấy Tuấn, làm cậu chìm dần vào cơn mê hoặc. Cậu bước gần hơn đến sofa, tay run run đưa ra, mắt dán chặt vào cơ thể Phương, lòng cậu đấu tranh dữ dội giữa sự ngây thơ và dục vọng mà Nam vừa khơi dậy. Cậu sẽ làm gì tiếp theo? Chạm vào cô, hay quay lại, bỏ qua cơ hội mà Nam gọi là “không đến lần hai”? Tuấn đứng đó, hơi thở nặng nề, chưa quyết định được, nhưng ánh mắt cậu đã hoàn toàn bị cuốn vào vẻ đẹp gợi dục của Phương, như một con thiêu thân lao vào ánh sáng mà không thể dừng lại.
Nam bước nhẹ nhàng đến bên cửa sắt của cửa hàng, tay từ từ kéo nó xuống, tiếng kim loại kêu kẹt kẹt vang lên trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya. Anh khép cửa lại, như muốn chắn đi những con mắt tò mò từ con đường bên ngoài, nơi ánh đèn vàng vọt vẫn le lói qua khe hở, chiếu lên những bóng cây lưa thưa. Hành động của anh chậm rãi, có chủ ý, như một kẻ săn mồi đang chuẩn bị một không gian kín đáo cho kế hoạch của mình. Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm lướt qua Tuấn, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi – không phải nụ cười khích lệ, mà là sự hài lòng của kẻ đang nắm mọi thứ trong tay.
Tuấn đứng đó, bên chiếc sofa nơi Phương đang nằm, lòng cậu như vừa được bơm thêm một luồng can đảm từ những lời kích thích của Nam. Những câu nói trầm thấp, đầy mê hoặc của anh vẫn vang vọng trong đầu cậu: “Chỉ cần em dám, chạm vào cô ấy một chút thôi, em sẽ biết cảm giác đàn ông là thế nào.” Tuấn hít một hơi sâu, mắt chòng chọc nhìn vào Phương, ánh mắt không còn ngây thơ mà dần nhuốm màu dục vọng. Cô nằm đó, bất động trong cơn say, cơ thể mềm mại phô bày dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn trần, như một bức tranh sống động mà cậu không thể rời mắt.
Cậu đưa tay ra, ngón tay run run chạm nhẹ vào tay Phương. Làn da cô mềm mại quá, mịn màng như lụa, ấm áp dưới đầu ngón tay cậu, làm tim cậu đập thình thịch. Tuấn nuốt khan, cảm giác kích thích lan từ đầu ngón tay lên khắp cơ thể, như một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng. Cậu mạnh dạn hơn, tay di chuyển lên má cô, chạm vào làn da trắng hồng, mềm mại như cánh hoa, nóng ran vì men say. Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, hơi thở đều đều phả ra, mang theo mùi nước hoa dịu nhẹ hòa lẫn chút men bia, làm cậu lâng lâng. Rồi, như bị thôi thúc bởi bản năng, tay cậu run run trượt xuống, chạm vào bờ mông căng tròn của cô qua lớp váy mỏng. Cảm giác mềm mại, săn chắc dưới ngón tay làm cậu nghẹt thở, bờ mông khiêu khích ấy như một lời mời gọi không lời, khiến cơ thể cậu nóng ran, hơi thở dồn dập.
Bỗng nhiên, Phương cựa mình, cơ thể cô khẽ động đậy, làm Tuấn giật bắn mình. Cậu nhảy lùi về sau, tim đập thình thịch như sắp vỡ ra, mặt trắng bệch vì sợ hãi, tưởng chừng Phương sẽ ngồi dậy ngay lập tức và bắt cậu tại trận. “Chết rồi…” cậu nghĩ, tay run rẩy ôm lấy ngực, mắt mở to nhìn cô. Nhưng không, Phương vẫn ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ vô thức kéo váy lên cao hơn trong cơn mê man. Chiếc váy mỏng bị kéo lệch, để lộ hẳn chiếc quần lót trắng tinh ôm sát lấy vùng kín bí ẩn, viền ren mảnh mai nổi bật trên làn da trắng muốt, như một cánh hoa hé nở giữa đêm tối. Thứ quyến rũ ấy hiện ra trước mắt Tuấn, rõ ràng và sống động, làm cậu ngây người, đứng chôn chân tại chỗ. Miệng cậu khô khốc, mắt dán chặt vào cơ thể cô, lòng thèm thuồng đến mức gần như không thở nổi, nhưng nỗi sợ hãi và sự rụt rè vẫn giữ chân cậu, không dám tiến xa hơn.
Tuấn quay sang nhìn Nam, ánh mắt vừa hoang mang vừa như cầu cứu, như muốn hỏi: “Giờ nên làm gì tiếp theo, anh?” Cậu đứng đó, hơi thở nặng nề, tay vẫn run run, lòng rối loạn giữa khao khát và lý trí. Nam bước đến gần, dáng anh cao lớn phủ bóng lên Tuấn, ánh mắt anh lóe lên một tia dâm đãng, hoang dại, như một con thú đang nhìn con mồi của mình. Anh đặt tay lên vai Tuấn, giọng trầm thấp vang lên bên tai cậu: “Thấy chưa, cô ấy chẳng biết gì đâu. Em muốn dừng lại hay đi tiếp? Nhìn kìa, cô ấy nằm đó, đẹp thế này, chỉ chờ em thôi.” Tuấn nuốt khan, giọng run rẩy: “Dạ… nhưng mà… em sợ…” Nam nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào cậu: “Sợ gì? Cơ hội ngay trước mặt, em không làm thì để người khác làm. Đàn ông mà, phải biết tận hưởng, đừng để phí.”
Lời nói của Nam như một mũi tên bọc lửa, đâm thẳng vào dục vọng đang cháy âm ỉ trong Tuấn. Anh tiếp tục, giọng chậm rãi, đầy mê hoặc: “Chạm vào cô ấy đi, em thấy da cô ấy mềm thế nào rồi đấy. Giờ chỉ cần kéo cái váy lên chút nữa, em sẽ thấy hết. Eo cô ấy, ngực cô ấy, tất cả đang chờ em khám phá. Anh đứng đây, có gì anh lo, em cứ làm đi.” Tuấn thở dốc, mắt cậu lại lướt về phía Phương, nhìn chiếc quần lót trắng tinh ôm sát lấy vùng kín, nhìn cặp vú lấp ló sau lớp áo bung cúc, lòng cậu như bị thiêu đốt. Tay cậu từ từ đưa ra, run rẩy nhưng không còn khựng lại như trước, như thể những lời của Nam đã gỡ bỏ lớp rào cản cuối cùng trong tâm trí cậu. Cậu bước gần hơn, ngón tay chạm vào mép váy, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập, sẵn sàng làm điều mà cậu chưa từng dám nghĩ tới – tất cả dưới ánh mắt dâm đãng và sự dẫn dắt đầy toan tính của Nam.