Chương 40 Căn phòng
Thực ra, trong lòng Nam không hoàn toàn dành cho Linh như vẻ ngoài anh thể hiện. Anh ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong căn phòng trọ của cô, nhưng tâm trí anh đã trôi xa, hướng về Phương – con mồi mới mà anh nhắm tới. Với Nam, việc tìm hiểu Phương là một bước đi chiến lược, và cách tốt nhất để khai thác thông tin chính là qua Linh, người bạn đồng nghiệp thân thiết nhất của cô. Anh cần biết điều gì khiến Phương kiêu kỳ như vậy, điều gì ẩn sau vẻ đẹp gợi cảm và sự tự tin ấy, để anh có thể tìm ra kẽ hở mà tấn công. Nhưng sâu thẳm trong anh, Nam không thể phủ nhận một chút tình cảm thoáng qua dành cho Linh – sự dịu dàng của cô, ánh mắt long lanh nhìn anh, và cái cách cô run rẩy dưới tay anh đêm ấy làm tim anh khẽ rung động. Dù vậy, với anh, tình yêu là thứ thực dụng, một khái niệm xa xỉ chẳng mang lại giá trị gì ngoài sự yếu đuối. Điều anh khao khát là cảm giác mạnh mẽ khi đứng trên cao, nhìn con mồi quy phục dưới chân mình, và đó mới là thứ thúc đẩy anh tiến tới.
Nam lướt mắt quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc nhỏ. Phòng không quá rộng nhưng sáng sủa và mát mẻ, ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa làm không gian thêm phần ấm áp. Bức tường được Linh dán tranh dán tường hình những chú mèo xinh xắn, đôi mắt tròn xoe của chúng nhìn anh như muốn nói điều gì – ắt hẳn Linh quý mèo lắm, anh nghĩ, khóe môi khẽ cong lên. Đồ đạc trong phòng được sắp xếp khá gọn gàng, chiếc giường nhỏ với chăn gấp vội, bàn học nhỏ với vài quyển sổ và cây bút nằm lẻ loi. Nhưng ở góc phòng, hai ba chiếc áo ngực treo tòng teng trên móc, màu trắng và hồng nhạt, đung đưa nhẹ trong gió từ chiếc quạt trần, như cố ý đập vào mắt anh. Nam cười nhẹ, một nụ cười thoáng qua đầy tinh nghịch, rồi quay đi như không để ý. Linh, đang rót thêm nước vào cốc, chợt nhận ra ánh mắt anh từng lướt qua đó, mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch. “Trời ơi, sao mình hớ hênh vậy chứ!” cô tự trách trong lòng, tay vội đặt cốc xuống bàn, ánh mắt lúng túng không dám nhìn thẳng anh.
Linh hắng giọng, cố lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Anh… xe sửa bao nhiêu tiền vậy? Để em trả anh.” Nam nhún vai, giọng đều đều nhưng pha chút thoải mái: “Không cần đâu, cũng rẻ thôi, chỗ quen của anh, anh trả hết rồi.” Linh ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên: “Thật hả anh? Sao anh tốt với em vậy?” Nam cười, lần này nụ cười rõ hơn, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế: “Tốt gì đâu, tiện đường anh ghé sửa thôi. Mà em đừng ngại, anh không thích tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Linh mỉm cười, đôi má vẫn hồng, cô kéo ghế ngồi gần anh hơn, giọng nhẹ nhàng: “Vậy cũng cảm ơn anh nhiều lắm. À, mà anh có gặp Phương hôm nay chưa? Chị ấy sáng nay trêu Tuấn suốt, tội nghiệp cậu ấy đỏ mặt luôn.”
Nam nhướng mày, ánh mắt thoáng chút tò mò, anh nắm ngay cơ hội: “Phương hả? Chị ấy trêu Tuấn kiểu gì mà tội nghiệp vậy?” Linh bật cười, kể lại: “Thì chị ấy cứ hỏi cậu ấy có người yêu chưa, rồi bảo cậu ấy nhát, con gái đụng vào là giật mình chạy mất dép. Tuấn ngượng lắm, chỉ biết cúi đầu ăn cơm, cả đám cười muốn bể bụng.” Nam gật gù, tay gõ nhẹ lên bàn, giọng anh pha chút trêu chọc: “Tuấn nhát vậy chắc khó tán gái lắm. Mà Phương trêu thế, chắc cũng thích cậu ấy rồi, em thấy sao?” Linh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em không chắc, chị Phương hay trêu mọi người mà, nhưng kiểu trêu Tuấn thì hơi khác, cứ như muốn thử cậu ấy vậy. Mà Tuấn cũng hiền, chắc không dám làm gì đâu.”
Nam cười nhẹ, ánh mắt anh sâu hơn, như đang ghi nhớ từng chi tiết: “Hiền thì phải tập cho mạnh mẽ lên chứ. Anh thấy Tuấn cũng được, chỉ cần ai đó khích chút là cậu ấy dám làm hết. Phương thì… chắc cũng thích mấy người chủ động, đúng không?” Linh gật gù, hồn nhiên đáp: “Chắc vậy, chị ấy hay nói muốn quen người có chí lớn, kiểu đại gia ấy. Nhưng em thấy chị ấy cũng vui tính, dễ gần, anh gặp chị ấy chưa?” Nam nhún vai, giọng anh thoáng chút thờ ơ nhưng đầy ý đồ: “Chưa nhiều, nhưng nghe em kể thì thú vị đấy. Để hôm nào gặp thử xem sao.” Linh cười tươi, không hề biết rằng Nam đang dệt một tấm lưới quanh cô, dùng chính sự ngây thơ của cô để đào sâu hơn về Phương.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, không khí giữa hai người nhẹ nhàng và vui vẻ, nhưng trong lòng Nam là một dòng suy nghĩ lạnh lùng, tính toán. Anh nhìn Linh, cô gái nhỏ với đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng, và dù anh có chút rung động với cô, anh vẫn nhắc mình rằng cô chỉ là một bước đệm – một chìa khóa để mở ra cánh cửa đến với Phương.
Thực ra, trong lòng Nam không hoàn toàn dành cho Linh như vẻ ngoài anh thể hiện. Anh ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong căn phòng trọ của cô, nhưng tâm trí anh đã trôi xa, hướng về Phương – con mồi mới mà anh nhắm tới. Với Nam, việc tìm hiểu Phương là một bước đi chiến lược, và cách tốt nhất để khai thác thông tin chính là qua Linh, người bạn đồng nghiệp thân thiết nhất của cô. Anh cần biết điều gì khiến Phương kiêu kỳ như vậy, điều gì ẩn sau vẻ đẹp gợi cảm và sự tự tin ấy, để anh có thể tìm ra kẽ hở mà tấn công. Nhưng sâu thẳm trong anh, Nam không thể phủ nhận một chút tình cảm thoáng qua dành cho Linh – sự dịu dàng của cô, ánh mắt long lanh nhìn anh, và cái cách cô run rẩy dưới tay anh đêm ấy làm tim anh khẽ rung động. Dù vậy, với anh, tình yêu là thứ thực dụng, một khái niệm xa xỉ chẳng mang lại giá trị gì ngoài sự yếu đuối. Điều anh khao khát là cảm giác mạnh mẽ khi đứng trên cao, nhìn con mồi quy phục dưới chân mình, và đó mới là thứ thúc đẩy anh tiến tới.
Nam lướt mắt quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc nhỏ. Phòng không quá rộng nhưng sáng sủa và mát mẻ, ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa làm không gian thêm phần ấm áp. Bức tường được Linh dán tranh dán tường hình những chú mèo xinh xắn, đôi mắt tròn xoe của chúng nhìn anh như muốn nói điều gì – ắt hẳn Linh quý mèo lắm, anh nghĩ, khóe môi khẽ cong lên. Đồ đạc trong phòng được sắp xếp khá gọn gàng, chiếc giường nhỏ với chăn gấp vội, bàn học nhỏ với vài quyển sổ và cây bút nằm lẻ loi. Nhưng ở góc phòng, hai ba chiếc áo ngực treo tòng teng trên móc, màu trắng và hồng nhạt, đung đưa nhẹ trong gió từ chiếc quạt trần, như cố ý đập vào mắt anh. Nam cười nhẹ, một nụ cười thoáng qua đầy tinh nghịch, rồi quay đi như không để ý. Linh, đang rót thêm nước vào cốc, chợt nhận ra ánh mắt anh từng lướt qua đó, mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch. “Trời ơi, sao mình hớ hênh vậy chứ!” cô tự trách trong lòng, tay vội đặt cốc xuống bàn, ánh mắt lúng túng không dám nhìn thẳng anh.

Linh hắng giọng, cố lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Anh… xe sửa bao nhiêu tiền vậy? Để em trả anh.” Nam nhún vai, giọng đều đều nhưng pha chút thoải mái: “Không cần đâu, cũng rẻ thôi, chỗ quen của anh, anh trả hết rồi.” Linh ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên: “Thật hả anh? Sao anh tốt với em vậy?” Nam cười, lần này nụ cười rõ hơn, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế: “Tốt gì đâu, tiện đường anh ghé sửa thôi. Mà em đừng ngại, anh không thích tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Linh mỉm cười, đôi má vẫn hồng, cô kéo ghế ngồi gần anh hơn, giọng nhẹ nhàng: “Vậy cũng cảm ơn anh nhiều lắm. À, mà anh có gặp Phương hôm nay chưa? Chị ấy sáng nay trêu Tuấn suốt, tội nghiệp cậu ấy đỏ mặt luôn.”
Nam nhướng mày, ánh mắt thoáng chút tò mò, anh nắm ngay cơ hội: “Phương hả? Chị ấy trêu Tuấn kiểu gì mà tội nghiệp vậy?” Linh bật cười, kể lại: “Thì chị ấy cứ hỏi cậu ấy có người yêu chưa, rồi bảo cậu ấy nhát, con gái đụng vào là giật mình chạy mất dép. Tuấn ngượng lắm, chỉ biết cúi đầu ăn cơm, cả đám cười muốn bể bụng.” Nam gật gù, tay gõ nhẹ lên bàn, giọng anh pha chút trêu chọc: “Tuấn nhát vậy chắc khó tán gái lắm. Mà Phương trêu thế, chắc cũng thích cậu ấy rồi, em thấy sao?” Linh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em không chắc, chị Phương hay trêu mọi người mà, nhưng kiểu trêu Tuấn thì hơi khác, cứ như muốn thử cậu ấy vậy. Mà Tuấn cũng hiền, chắc không dám làm gì đâu.”
Nam cười nhẹ, ánh mắt anh sâu hơn, như đang ghi nhớ từng chi tiết: “Hiền thì phải tập cho mạnh mẽ lên chứ. Anh thấy Tuấn cũng được, chỉ cần ai đó khích chút là cậu ấy dám làm hết. Phương thì… chắc cũng thích mấy người chủ động, đúng không?” Linh gật gù, hồn nhiên đáp: “Chắc vậy, chị ấy hay nói muốn quen người có chí lớn, kiểu đại gia ấy. Nhưng em thấy chị ấy cũng vui tính, dễ gần, anh gặp chị ấy chưa?” Nam nhún vai, giọng anh thoáng chút thờ ơ nhưng đầy ý đồ: “Chưa nhiều, nhưng nghe em kể thì thú vị đấy. Để hôm nào gặp thử xem sao.” Linh cười tươi, không hề biết rằng Nam đang dệt một tấm lưới quanh cô, dùng chính sự ngây thơ của cô để đào sâu hơn về Phương.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, không khí giữa hai người nhẹ nhàng và vui vẻ, nhưng trong lòng Nam là một dòng suy nghĩ lạnh lùng, tính toán. Anh nhìn Linh, cô gái nhỏ với đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng, và dù anh có chút rung động với cô, anh vẫn nhắc mình rằng cô chỉ là một bước đệm – một chìa khóa để mở ra cánh cửa đến với Phương.