Tao nhờ ChatGPT, Deepseek nó không viết. Chỉ có Grok là nó chịu. Tao copy mẫu phần massage với lão Mừng và Tâm rồi kêu nó viết giống vậy 10 phần. Nói chung là vẫn chưa tự nhiên và thiếu logic. Người thật viết vẫn ok hơn:
Phần 1: Dưới ánh đèn vàng mờ ảo
Mưa vừa tạnh, để lại bầu trời xám xịt như một tấm màn rách nát treo lơ lửng trên khu ngoại ô lặng lẽ. Những con đường đất đỏ lầy lội, loang loáng ánh đèn vàng vọt từ mấy quán cơm bụi và tiệm sửa xe lụp xụp, dẫn lối đôi vợ chồng giàu có – Như và Ninh – đến một góc khuất chẳng ai ngờ tới: một tiệm massage người mù nép mình sau dãy nhà trọ xiêu vẹo. Tiệm nhỏ như cái chòi dựng tạm bằng tôn và gỗ mục, tường loang lổ vết mốc xanh đen, mái tôn thủng lỗ chỗ rỉ nước mưa xuống sàn đất ẩm ướt. Mùi mồ hôi hăng hắc hòa quyện với khói nhang cũ bốc lên nồng nàn, thoảng chút hương trầm dịu nhẹ, khiến Như – một tiểu thư xinh đẹp, kiêu sa – khẽ nhíu mày, đôi môi hồng mọng mím chặt như cố giấu đi sự khó chịu. Nàng mặc chiếc váy lụa trắng tinh khôi, ôm sát cơ thể, tôn lên cặp vú căng tròn đẩy cao dưới lớp vải mỏng, vòng eo thon thả như tranh vẽ, và cặp đùi dài trắng muốt lấp ló dưới mép váy ngắn. Đôi giày cao gót hàng hiệu lấm lem bùn đất, mỗi bước đi vang lên tiếng “lẹp kẹp” trên nền đất nhão, làm nàng thoáng bứt rứt, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quý phái.
Bên cạnh nàng, Ninh – người chồng cao lớn, bảnh bao trong chiếc áo sơ mi lụa đắt tiền và quần tây phẳng phiu – lại tràn đầy hào hứng. Hắn cao gần mét tám, vai rộng, khuôn mặt góc cạnh với nụ cười sáng rỡ, đôi mắt lấp lánh sự tò mò. “Nghe nói massage mù ở đây có gì đó đặc biệt lắm, em thử đi, thư giãn một chút!” Hắn cười lớn, vỗ nhẹ vai Như, giọng hồn nhiên như muốn xua tan không khí nặng nề. Hắn chẳng để ý ánh mắt thoáng lo lắng của vợ, cũng chẳng bận tâm cái tiệm này trông tồi tàn thế nào, khác xa những spa sang trọng họ thường ghé ở trung tâm thành phố. Với Ninh, đây là một trải nghiệm mới lạ, một cách để “đổi gió” sau những ngày dài bận rộn với công việc kinh doanh bất động sản. Hắn đâu ngờ, chuyến đi này sẽ khơi lên những cảm xúc sâu thẳm trong lòng Như, từng chút một, như ngọn gió nhẹ thổi qua mặt hồ tĩnh lặng.
Người chủ tiệm bước ra từ góc tối – một cô già trạc tuổi năm mươi, tóc bạc buộc túm sau gáy, khuôn mặt nhăn nheo nhưng đôi mắt sắc lạnh như dao. Bà ta mặc áo dài cũ sờn, màu nâu đất loang lổ vết ố, tay cầm điếu thuốc lá cháy dở, khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt khắc khổ. “Massage đôi à? Vào trong đi, hai người đang rảnh,” bà ta cộc lốc, giọng khàn khàn như tiếng gió rít qua khe hở, rồi chỉ tay về phía hành lang tối om phía sau. Như ngập ngừng, bàn tay trắng muốt nắm chặt mép váy, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Ninh như muốn nói gì đó. Nhưng thấy chồng gật đầu, nàng đành thở dài, bước theo sau, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng “cộp cộp” trên sàn gỗ mục nát, hòa cùng tiếng mưa tí tách còn sót lại ngoài mái tôn.
Họ được dẫn vào một căn phòng chật hẹp, ngột ngạt, chỉ rộng chừng mười mét vuông. Ánh sáng vàng đục từ ngọn đèn trần treo lủng lẳng trên dây điện đứt đoạn hắt xuống, tạo bóng mờ ảo trên tường loang lổ. Không gian chia đôi bởi một tấm rèm xám xịt, mỏng manh đến mức gió nhẹ từ khe cửa sổ vỡ cũng làm nó đung đưa xào xạc. Mùi ẩm mốc thoảng qua, hòa với hương nhang trầm dịu nhẹ từ góc phòng, tạo cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ. Hai chiếc bàn massage cũ kỹ, bọc da rách nứt, kê sát nhau, giữa chúng là tấm rèm lơ lửng như ranh giới mong manh chẳng thể che giấu gì. Như đứng đó, thoáng rùng mình, đôi tay đặt lên bụng, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà đầy mạng nhện, nhưng Ninh đã nhanh chóng nằm xuống bàn bên phải, cười lớn: “Nào, bắt đầu đi, anh mỏi vai cả tuần nay rồi!”
Hai ông già mù xuất hiện từ góc phòng, bước đi lững thững như bóng ma trong ánh đèn mờ ảo. Tâm – một lão gầy nhẳng, tóc bết dầu bóng nhẫy dính vào trán, áo sơ mi rách te tua để lộ làn da nhăn nheo đầy sẹo và vết thâm, đôi tay gân guốc run run như bị Parkinson nhẹ. Mùi mồ hôi hắc nồng từ người lão phả ra, thoảng chút hương đất bụi, làm Như khẽ lùi lại, đôi môi mọng khẽ run. Lão đứng cạnh bàn của nàng, đôi mắt trắng đục vô hồn nhìn thẳng phía trước, nhưng miệng lại nhếch lên một nụ cười kín đáo, hàm răng vàng khè sún gần hết ẩn sau đôi môi mỏng. Bên kia rèm, Mừng – lão già lưng còng, thấp hơn Tâm một cái đầu, mặc chiếc áo thun rách bươm bốc mùi hôi thối như nước cống lâu ngày – bước đến chỗ Ninh. Lão có khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây khô, vài sợi râu lưa thưa mọc lộn xộn quanh cằm, và đôi tay đen đúa, móng dài cong queo như móng thú. “Nằm thoải mái đi, tôi làm cho,” Mừng khàn khàn, giọng trầm trầm như tiếng mưa rơi xa xa.
Như miễn cưỡng nằm xuống bàn, đôi tay đặt lên bụng, mắt khép hờ, cố quên đi không gian bẩn thỉu và mùi hôi hám xung quanh. Nàng tự nhủ: “Chỉ là massage thôi, chịu một chút rồi về…” Khi Tâm đặt đôi tay thô ráp, chai sần như vỏ cây lên trán nàng, một luồng ấm áp lạ lùng lan tỏa, khác với cái lạnh nàng tưởng tượng. Lão bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng quanh thái dương, những ngón tay gầy guốc di chuyển chậm rãi, miết từng vòng nhỏ như vuốt ve làn da mỏng manh. Mười phút trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của Ninh bên kia rèm và tiếng “phịch phịch” nhẹ từ tay Mừng đấm vai hắn. Như dần thả lỏng, đôi mắt khép chặt, hơi thở chậm lại, làn da trắng muốt dưới ánh đèn vàng như tỏa sáng dịu dàng.
Bàn tay Tâm từ từ trượt xuống, rời khỏi thái dương, lần mò đến mang tai nàng. Những ngón tay sần sùi vuốt ve vành tai mỏng manh, chạm vào vùng da nhạy cảm với sự chậm rãi đầy ý tứ. Một luồng ấm áp chạy qua người Như, cơ thể nàng – vốn nhạy cảm sau đêm mất ngủ vì cãi nhau với Ninh về chuyện tiền bạc – bỗng rạo rực lạ thường. Má nàng đỏ ửng, hơi thở khẽ rối loạn, tim đập thình thịch như tiếng mưa rơi nhẹ ngoài mái tôn. “Ông… làm gì vậy…” nàng thì thào, giọng nhỏ đến mức gần như bị tiếng rèm xào xạc át đi, sợ Ninh nghe thấy. Tâm khẽ cười, giọng trầm trầm kín đáo: “Cô cứ thả lỏng, tôi chỉ giúp cô thư giãn thôi.” Những ngón tay lão tiếp tục miết quanh vành tai, rồi xuống cổ, lướt qua xương quai xanh trắng muốt như vuốt ve một món đồ quý giá. Như cắn môi, đôi mắt khép chặt, cố giữ im lặng, tự nhủ đây chỉ là massage, nhưng cảm giác ấm áp xen lẫn kích thích kỳ lạ cứ dâng lên, làm nàng bứt rứt không yên.
Bên kia rèm, Ninh thở dài sảng khoái: “Ôi, thích quá, tay ông nhẹ nhàng thật!” Hắn cười lớn, giọng vang vọng qua tấm rèm mỏng, át cả tiếng tim đập dồn dập của Như. Mừng đáp lại, giọng trầm trầm: “Tôi biết cách làm cho dễ chịu, cứ nằm yên đấy.” Tay lão nhào nặn vai Ninh, đấm đều đều lên lưng hắn, giữ hắn chìm trong sự thoải mái, chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Tâm không dừng lại ở cổ. Bàn tay lão trượt xuống sâu hơn, luồn dưới tấm khăn trắng phủ trên lưng trần của Như, chạm vào đường cong mềm mại của eo nàng. Như giật mình, mắt mở to, khẽ thì thào: “Ông… đừng làm quá…” Giọng nàng run run, nhỏ như tiếng gió, sợ Ninh phát hiện cách đó chỉ một tấm rèm. “Cô đừng lo, chỉ là xoa bóp thôi,” Tâm thì thầm, giọng trầm kín đáo như lời ru, bàn tay lão tiếp tục lần xuống, chạm vào mép váy lụa, rồi nhẹ nhàng kéo lên một chút, để lộ cặp đùi trắng nõn, căng mọng như hai cột ngọc lấp lánh dưới ánh đèn. Như hoảng loạn, tay bấu chặt mép bàn gỗ, móng tay sơn đỏ cắm sâu vào lớp sơn bong tróc, nhưng nàng không dám lên tiếng, chỉ khẽ rên trong cổ họng: “Ưm…”
Tâm thở nhẹ, ngực lão phập phồng, nhưng giọng vẫn giữ vẻ dịu dàng: “Cô cứ nằm yên, tôi làm nhẹ thôi.” Những ngón tay lão miết dọc theo đùi nàng, chậm rãi như vẽ từng đường nét, chạm vào làn da mịn màng với sự chăm chút lạ lùng. Lão xoa bóp từ bắp đùi lên đến mép mông, nhưng không đi quá xa, chỉ dừng lại ở ranh giới mỏng manh giữa thư giãn và kích thích. “Cô đẹp thật…” Tâm thì thầm, giọng khàn khàn nhưng nhỏ nhẹ, như sợ làm vỡ không gian tĩnh lặng. Như cắn môi, nước mắt chực trào vì xấu hổ, nhưng cơ thể nàng lại rạo rực – một cảm giác ấm áp lan tỏa từ đùi lên eo, rồi len lỏi khắp người, làm nàng ngẩn ngơ.
Tâm tiếp tục xoa bóp, đôi tay lão trượt lên lưng nàng, miết dọc sống lưng với những động tác chậm rãi, uyển chuyển. Lão nhấn nhẹ vào các huyệt đạo, rồi vuốt dài từ vai xuống eo, mỗi cái chạm như một làn sóng dịu dàng lan tỏa trên da thịt nàng. Như thở hổn hển, cố kìm nén cảm giác lạ lùng đang dâng lên trong lòng. “Cô thấy dễ chịu chưa?” Tâm thì thào, giọng trầm ấm như lời an ủi. Nàng không đáp, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt nhắm nghiền, má đỏ bừng như hoa đào dưới ánh đèn vàng. Lão cười khẽ, bàn tay trượt xuống eo nàng lần nữa, vuốt ve đường cong mềm mại với sự tinh tế hiếm có, như thể đang nâng niu một báu vật.
Bên kia rèm, Ninh ngáp dài: “Ôi, buồn ngủ quá, ông làm giỏi thật!” Hắn cười lớn, giọng thoải mái vang lên, làm Như giật mình, nhưng nàng không dám mở mắt. Mừng đáp lại: “Cứ thư giãn đi, tôi còn làm thêm chút nữa.” Tiếng đấm vai của lão đều đều, giữ Ninh chìm trong cơn mơ màng, chẳng hay biết vợ mình đang dần bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc kỳ lạ.
Tâm chuyển sang massage vai Như, đôi tay lão bóp nhẹ hai bờ vai thon thả, ngón tay miết dọc theo xương quai xanh, rồi trượt xuống cánh tay nàng. Mỗi động tác đều chậm rãi, đầy ý tứ, như một điệu múa lặng lẽ dưới ánh đèn mờ ảo. Như cảm nhận từng luồng ấm áp lan tỏa, từ vai xuống ngực, rồi xuống bụng, làm tim nàng đập nhanh hơn. “Cô căng thẳng quá, tôi giúp cô thả lỏng nhé…” Tâm thì thầm, giọng nhỏ nhẹ như tiếng lá xào xạc. Lão xoa bóp cánh tay nàng, vuốt từ vai xuống tận bàn tay, rồi đan nhẹ những ngón tay thô ráp vào tay nàng, siết nhẹ như một cái nắm tay kín đáo. Như run run, hơi thở rối loạn, nhưng nàng không rút tay ra, chỉ nằm im, để mặc cảm giác lạ lùng ấy trôi qua.
Tâm quay lại massage lưng, đôi tay lão trượt xuống eo nàng lần nữa, rồi xuống hông, vuốt ve đường cong mềm mại với sự dịu dàng hiếm thấy. Lão nhấn nhẹ vào các huyệt đạo quanh hông, rồi miết dài lên sống lưng, mỗi cái chạm như khơi dậy một ngọn lửa nhỏ trong lòng Như. Nàng rên khe khẽ trong cổ họng: “Ưm…” nhưng cố kìm lại, sợ Ninh nghe thấy. Tâm cười nhẹ: “Cô đừng ngại, tôi chỉ muốn cô thoải mái thôi…” Lão tiếp tục xoa bóp, bàn tay trượt xuống đùi nàng lần nữa, vuốt ve từ bắp đùi lên đến mép mông, nhưng không đi xa hơn, chỉ dừng lại ở ranh giới mơ hồ, để lại trong lòng Như một cảm giác rạo rực không tên.
Phiên massage kéo dài gần một giờ, nhưng với Như, nó như một giấc mộng dài. Khi Tâm rút tay ra, vuốt nhẹ vai nàng lần cuối, lão thì thầm: “Cô nghỉ đi, tôi xong rồi…” Nàng nằm đó, hơi thở nặng nề, má đỏ bừng, đôi mắt lim dim trong cơn rạo rực chưa tan. Làn da trắng muốt của nàng lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn vàng, váy lụa nhàu nhĩ một chút vì những cái chạm chậm rãi của Tâm. Lão đứng đó, thở nhẹ, khuôn mặt nhăn nheo thoáng một nụ cười kín đáo, như thể biết mình vừa gieo một hạt giống cảm xúc vào lòng nàng.
Bên kia rèm, Ninh ngồi dậy, vươn vai: “Thoải mái thật, ông làm tốt lắm!” Hắn cười lớn, giọng vang lên, kéo Như ra khỏi cơn mơ màng. Mừng đáp lại: “Cảm ơn, lần sau cứ ghé.” Như mở mắt, ngồi dậy, tay vuốt lại váy lụa, lòng vẫn còn ngẩn ngơ. Nàng liếc nhìn Tâm, đôi mắt lão trắng đục vô hồn nhưng dường như ẩn chứa điều gì đó sâu thẳm. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng lên, theo Ninh ra ngoài, nhưng cảm giác ấm áp, rạo rực từ những cái chạm của Tâm vẫn âm ỉ trong lòng, như ngọn gió nhẹ thổi qua, chưa chịu tan.
Phần 2: Hơi thở dưới tấm rèm
Ngày hôm sau, Như tỉnh dậy trong căn biệt thự sang trọng của mình, ánh nắng sớm len qua rèm cửa satin trắng, rọi lên khuôn mặt nàng – một vẻ đẹp kiêu sa nhưng giờ đây thoáng chút mơ màng. Đêm qua, nàng ngủ không yên, những cái chạm của Tâm trong căn phòng massage tồi tàn cứ lởn vởn trong đầu, như những ngón tay vô hình vẫn vuốt ve làn da nàng. Cảm giác ấy không hẳn là khó chịu, mà là một thứ gì đó kỳ lạ, nửa ấm áp nửa rạo rực, khiến nàng bứt rứt cả đêm. Nàng ngồi trước gương, đôi tay trắng muốt vuốt nhẹ mang tai – nơi Tâm đã chạm vào – và má nàng lại đỏ ửng, hơi thở khẽ rối loạn. “Mình bị sao vậy…” nàng thì thầm, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào chính mình trong gương, nhưng không tìm được câu trả lời.
Bên bàn ăn sáng, Ninh – vẫn bảnh bao trong chiếc áo sơ mi mới tinh – cười tươi, giọng hào hứng: “Hôm qua thích thật, em thấy sao? Anh muốn quay lại tiệm đó chiều nay, làm thêm buổi nữa cho thoải mái!” Hắn gắp một miếng bánh mì, nhai ngấu nghiến, đôi mắt sáng rỡ như trẻ con. Như giật mình, tay cầm ly cà phê run nhẹ, chút chất lỏng đen sóng sánh tràn ra ngoài. “Chiều nay… nữa sao?” nàng hỏi, giọng nhỏ nhẹ, cố giấu đi sự bối rối. Ninh gật đầu, chẳng để ý: “Ừ, ông Mừng làm tốt lắm, vai anh hết đau hẳn. Em không thích à?” Hắn nhìn nàng, nụ cười hồn nhiên làm nàng không thể từ chối. “Không… cũng được,” nàng đáp, cúi mặt xuống, đôi môi mọng khẽ mím lại, lòng dâng lên một cảm giác lẫn lộn – vừa lo lắng, vừa tò mò.
Chiều hôm ấy, khi mặt trời ngả bóng dài trên những con đường đất đỏ, Như và Ninh lại bước vào tiệm massage người mù quen thuộc. Mùi nhang trầm thoảng lên từ góc phòng, hòa với hương đất ẩm sau cơn mưa nhỏ buổi trưa, tạo cảm giác gần gũi lạ lùng. Cô già chủ tiệm – tóc bạc buộc túm, khuôn mặt nhăn nheo với đôi mắt sắc lạnh – đứng ở quầy, điếu thuốc cháy dở trên tay. “Lại đôi à? Vào trong đi,” bà ta cộc lốc, giọng khàn khàn, rồi liếc nhìn Như một cái dài, như thể đọc được điều gì đó trong ánh mắt nàng. Như cúi đầu, váy lụa xanh nhạt hôm nay ôm sát cơ thể, tôn lên cặp vú căng tròn và vòng hông cong mềm mại, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng “cộp cộp” trên sàn gỗ mục nát, hòa cùng tiếng bước chân nặng nề của Ninh phía sau.
Căn phòng massage vẫn như cũ – chật hẹp, ngột ngạt, ánh đèn vàng đục treo lủng lẳng hắt bóng mờ ảo lên tường loang lổ. Tấm rèm xám xịt chia đôi không gian, mỏng manh đến mức tiếng thở của Ninh bên kia cũng vọng sang rõ mồn một. Như nằm xuống bàn bên trái, đôi tay đặt lên bụng, mắt khép hờ, cố giữ bình tĩnh. Nàng mặc váy lụa mỏng, không mặc áo lót để thoải mái hơn, cặp vú căng tròn phập phồng dưới lớp vải, núm vú nhỏ nhắn ẩn hiện mỗi khi nàng thở sâu. Ninh nằm bên kia, vươn vai: “Nào, làm mạnh chút nhé, hôm qua nhẹ quá!” Hắn cười lớn, giọng vang lên át cả tiếng gió lùa qua khe cửa sổ vỡ.
Tâm và Mừng bước vào, lặng lẽ như hai bóng ma dưới ánh đèn mờ ảo. Tâm đứng cạnh bàn của Như, mái tóc bết dầu bóng nhẫy dính vào trán, áo sơ mi rách te tua để lộ làn da nhăn nheo, đôi tay gân guốc run run như lần trước. Mùi mồ hôi hắc nồng từ người lão thoảng qua, nhưng hôm nay dường như nhẹ hơn, hòa với chút hương nhang trầm làm Như bớt khó chịu. Lão khẽ cười, giọng trầm kín đáo: “Cô quay lại rồi, tôi làm nhẹ thôi nhé?” Như không đáp, chỉ gật đầu nhẹ, đôi mắt khép chặt, má thoáng đỏ. Bên kia rèm, Mừng đứng cạnh Ninh, lưng còng, áo thun rách bươm bốc mùi hôi thối, nhưng giọng lão trầm trầm dịu dàng: “Tôi làm cho thoải mái, cứ nằm yên.” Ninh cười lớn: “Tốt, ông làm đi!”
Tâm bắt đầu với trán Như, đôi tay thô ráp nhưng ấm áp đặt lên làn da mịn màng, xoa bóp nhẹ nhàng quanh thái dương. Những ngón tay gầy guốc miết từng vòng nhỏ, chậm rãi như vuốt ve, mang theo hơi ấm lan tỏa khắp đầu nàng. Như thở chậm, cố thả lỏng, nhưng ký ức về những cái chạm hôm qua làm tim nàng đập nhanh hơn. Lão xoa bóp đều đều, tiếng “phịch phịch” nhẹ nhàng từ tay lão hòa cùng tiếng đấm vai của Mừng bên kia rèm. “Cô thấy dễ chịu không?” Tâm thì thào, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió, sợ Ninh nghe thấy. Như khẽ gật đầu, má đỏ ửng, hơi thở khẽ rối loạn dưới ánh đèn vàng.
Bàn tay Tâm trượt xuống, lần mò đến mang tai nàng, vuốt ve vành tai mỏng manh với sự chậm rãi đầy ý tứ. Một luồng ấm áp chạy qua người Như, cơ thể nàng rạo rực, tim đập thình thịch như tiếng trống xa xa. “Ông… nhẹ thôi…” nàng thì thào, giọng nhỏ xíu, sợ Ninh phát hiện. “Cô đừng lo, tôi biết cách,” Tâm đáp, giọng trầm ấm như lời ru, ngón tay lão miết quanh vành tai, rồi trượt xuống cổ, lướt qua xương quai xanh trắng muốt với sự dịu dàng hiếm có. Như cắn môi, đôi mắt khép chặt, cảm giác ấm áp từ những cái chạm ấy lan tỏa khắp người, làm nàng ngẩn ngơ. Lão vuốt nhẹ dọc cổ nàng, ngón tay chạm vào làn da mềm mại, như vẽ từng đường nét trên bức tranh sống động. “Cô căng thẳng quá, tôi giúp cô thả lỏng nhé…” lão thì thầm, giọng kín đáo, bàn tay trượt xuống vai nàng, bóp nhẹ hai bờ vai thon thả.
Bên kia rèm, Ninh thở dài: “Ôi, thích quá, ông làm mạnh hơn chút đi!” Hắn cười lớn, giọng vang vọng, át cả tiếng tim đập dồn dập của Như. Mừng đáp lại: “Được thôi, tôi tăng lực chút.” Tiếng đấm vai của lão vang lên đều đều, giữ Ninh chìm trong sự thoải mái, chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Tâm tiếp tục massage vai Như, ngón tay miết dọc xương quai xanh, rồi trượt xuống cánh tay nàng. Mỗi động tác đều chậm rãi, đầy ý tứ, như một điệu múa lặng lẽ dưới ánh đèn mờ ảo. Lão bóp nhẹ bắp tay nàng, vuốt từ vai xuống bàn tay, rồi đan nhẹ những ngón tay thô ráp vào tay nàng, siết nhẹ như một cái nắm tay kín đáo. Như run run, hơi thở rối loạn, nhưng nàng không rút tay ra, chỉ nằm im, để mặc cảm giác ấm áp ấy trôi qua. “Cô thấy thế nào?” Tâm thì thào, giọng nhỏ nhẹ như tiếng lá rơi. Nàng khẽ gật đầu, má đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền, lòng ngẩn ngơ trước sự dịu dàng lạ lùng của lão.
Lão quay lại massage lưng, đôi tay trượt xuống dưới tấm khăn trắng, chạm vào đường cong mềm mại của eo nàng. Như giật mình, khẽ thì thào: “Ông… đừng xuống sâu quá…” Giọng nàng nhỏ như tiếng gió, sợ Ninh nghe thấy. “Cô yên tâm, tôi chỉ xoa bóp thôi,” Tâm đáp, giọng trầm kín đáo, bàn tay lão miết dọc sống lưng, nhấn nhẹ vào các huyệt đạo với sự tinh tế hiếm thấy. Lão vuốt dài từ vai xuống eo, mỗi cái chạm như một làn sóng dịu dàng lan tỏa trên da thịt nàng. Như thở hổn hển, cố kìm nén cảm giác rạo rực đang dâng lên trong lòng. Lão xoa bóp quanh eo nàng, ngón tay vuốt ve đường cong mềm mại, rồi trượt xuống hông, nhấn nhẹ vào các huyệt đạo với sự chăm chút lạ lùng.
Tâm dừng lại một chút, rồi chuyển xuống massage đùi nàng. Lão kéo nhẹ mép váy lụa lên, để lộ cặp đùi trắng nõn, căng mọng như hai cột ngọc lấp lánh dưới ánh đèn. “Cô đừng ngại, tôi làm nhẹ thôi…” lão thì thầm, giọng trầm ấm như lời an ủi. Những ngón tay lão vuốt dọc bắp đùi, chậm rãi như vẽ từng đường nét, chạm vào làn da mịn màng với sự dịu dàng đầy ý tứ. Như rên khe khẽ trong cổ họng: “Ưm…” nhưng cố kìm lại, sợ Ninh phát hiện. Lão xoa bóp từ bắp đùi lên đến mép mông, nhưng không đi quá xa, chỉ dừng lại ở ranh giới mơ hồ giữa thư giãn và kích thích. “Cô đẹp thật…” Tâm thì thào, giọng khàn khàn nhưng nhỏ nhẹ, như sợ làm vỡ không gian tĩnh lặng.
Bất ngờ, Tâm khẽ thì thầm: “Cô chờ chút, tôi gọi thêm người cho thú vị hơn.” Lão bước ra, tiếng chân lẹp kẹp vang lên trên sàn gỗ, rồi quay lại cùng Mừng. Ninh bên kia ngáp dài: “Hôm nay hơi buồn ngủ, ông làm nhanh chút nhé!” Mừng cười khục khục: “Được, tôi làm nhanh cho.” Nhưng thay vì ở lại với Ninh, Mừng bước qua rèm, đứng cạnh Tâm bên bàn của Như. “Cô cho phép tôi giúp thêm nhé?” Mừng thì thào, giọng trầm trầm, bàn tay đen đúa chạm nhẹ vào vai nàng. Như giật mình, mắt mở to, nhưng không dám lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, lòng rối loạn.
Tâm tiếp tục massage lưng Như, trong khi Mừng đặt tay lên vai nàng, bóp nhẹ hai bờ vai với sức mạnh vừa phải. Hai đôi tay cùng lúc chạm vào nàng – một dịu dàng, một mạnh mẽ – tạo nên một cảm giác kỳ lạ, như hai dòng nước hòa quyện trên da thịt. Tâm vuốt dọc sống lưng, ngón tay miết từ vai xuống eo, trong khi Mừng xoa bóp cánh tay nàng, vuốt từ vai xuống bàn tay với sự chậm rãi đầy ý tứ. “Cô thấy thế nào?” Tâm thì thầm, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió. “Dễ chịu…” Như đáp, giọng lạc đi, má đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền.
Mừng trượt tay xuống hông nàng, vuốt ve đường cong mềm mại bên trái, trong khi Tâm làm tương tự bên phải. Hai lão phối hợp nhịp nhàng, như một bản hòa tấu lặng lẽ dưới ánh đèn vàng. Như thở hổn hển, cơ thể rạo rực, cảm giác ấm áp từ những cái chạm ấy lan tỏa khắp người, làm tim nàng đập nhanh hơn. “Cô căng thẳng quá, chúng tôi giúp cô thư giãn nhé…” Mừng thì thào, giọng trầm trầm như tiếng mưa rơi. Lão xoa bóp đùi nàng, ngón tay vuốt dọc bắp đùi với sự mạnh mẽ khác hẳn sự dịu dàng của Tâm, nhưng vẫn dừng lại ở ranh giới mơ hồ, không đi quá xa.
Phiên massage kéo dài hơn một giờ, nhưng với Như, nó như một giấc mộng dài đầy cảm xúc. Khi Tâm và Mừng rút tay ra, vuốt nhẹ vai nàng lần cuối, Tâm thì thầm: “Cô nghỉ đi, chúng tôi xong rồi…” Nàng nằm đó, hơi thở nặng nề, má đỏ bừng, đôi mắt lim dim trong cơn rạo rực chưa tan. Làn da trắng muốt của nàng lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn vàng, váy lụa nhàu nhĩ một chút vì những cái chạm chậm rãi của hai lão. Tâm và Mừng đứng đó, thở nhẹ, khuôn mặt nhăn nheo thoáng nụ cười kín đáo, như thể biết mình vừa khơi dậy một ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng.
Bên kia rèm, Ninh ngồi dậy, vươn vai: “Thoải mái thật, hôm nay hơi khác nhỉ?” Hắn cười lớn, giọng vang lên, kéo Như ra khỏi cơn mơ màng. Mừng đáp lại: “Tôi đổi cách chút cho mới, lần sau cứ ghé.” Như mở mắt, ngồi dậy, tay vuốt lại váy lụa, lòng vẫn ngẩn ngơ. Nàng liếc nhìn Tâm và Mừng, đôi mắt trắng đục của họ vô hồn nhưng dường như ẩn chứa điều gì đó sâu thẳm. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng lên, theo Ninh ra ngoài, nhưng cảm giác ấm áp, rạo rực từ những cái chạm của hai lão vẫn âm ỉ trong lòng, như ngọn gió thổi qua, chưa chịu tan.