Cho mấy thằng ml thẩm chờ truyện. Truyện kể về em tiểu thư Mỹ Ngọc có sở thích làm diễn viên nhưng bị bố mẹ cấm rồi từ mặt. Em nó hoa khôi sân khấu điện ảnh. Nói chung thế thôi. Đoạn này tả em ý bị tml bạn diễn hốt.
Trường quay chìm trong ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lớn, thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu thẳng xuống chiếc giường trắng tinh giữa căn phòng. Không gian rộng lớn, nhưng sự ngột ngạt bao trùm từng góc nhỏ như một tấm màn vô hình. Tiếng máy quay kêu rè rè đều đặn, tiếng bước chân lẹt kẹt của ekip di chuyển qua lại, và những tiếng thì thầm khe khẽ từ phía sau ánh đèn hòa quyện thành một bản nhạc hỗn loạn nhưng có nhịp điệu. Mỹ Ngọc đứng ở cánh cửa, đôi chân run rẩy dù cô cố gắng che giấu bằng dáng đi kiêu hãnh. Chiếc váy lụa mỏng manh ôm sát cơ thể, để lộ từng đường cong mềm mại dưới ánh sáng chói lòa. Mỗi bước chân cô tiến gần chiếc giường là một bước sâu hơn vào vùng tối của tâm hồn, nơi cô không chắc mình có thể thoát ra.
Đây là cảnh quay quan trọng nhất của bộ phim – một cảnh nóng mà đạo diễn Trần đã nhấn mạnh phải "chân thực đến từng chi tiết". Trong buổi họp trước đó, ông đã nhìn thẳng vào mắt cô, giọng lạnh lùng nhưng đầy áp lực: "Mỹ Ngọc, đây là cơ hội của cô. Nếu cô không làm tốt, đừng trách tôi khi cánh cửa showbiz đóng sập trước mặt cô." Lời nói ấy như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của cô, buộc cô gật đầu dù trong lòng cô biết cái giá của sự "chân thực" này có thể là điều cô không bao giờ muốn trả.
Hoàng đứng ở góc phòng, cao lớn và rắn rỏi trong chiếc áo sơ mi trắng để hở vài cúc, để lộ một phần lồng ngực săn chắc. Anh đang cười nói với anh quay phim, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian ồn ào, như thể chẳng có gì khiến anh căng thẳng. Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Mỹ Ngọc, một tia sáng kỳ lạ lóe lên – vừa tò mò, vừa khao khát, như một con thú săn mồi phát hiện con mồi của mình. Cô từng nghe nói Hoàng là một diễn viên chuyên nghiệp, luôn giữ khoảng cách với bạn diễn, nhưng hôm nay, có điều gì đó trong cách anh nhìn cô khiến cô bất an. Đôi mắt ấy không giống của một người đồng nghiệp, mà giống của một kẻ đang chờ đợi điều gì đó vượt ngoài kịch bản.
Đạo diễn Trần ngồi sau màn hình kiểm soát, đôi mắt sắc lạnh quan sát mọi thứ qua lớp kính dày. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt khắc khổ nhưng đầy quyền uy. "Chuẩn bị đi, Mỹ Ngọc, Hoàng," ông hét lên qua loa, giọng vang vọng như một mệnh lệnh không thể kháng cự. "Cảnh này phải bùng nổ, cảm xúc phải thật. Tôi không chấp nhận nửa vời!" Mỹ Ngọc chỉ biết gật đầu, hít một hơi thật sâu trước khi bước lên giường. Cô cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, như thể không khí trong phòng đã bị rút cạn.
Mỹ Ngọc nằm xuống, mái tóc đen dài xõa tung trên gối trắng, đôi mắt cô ánh lên sự căng thẳng nhưng cô cố giữ vẻ mặt bình thản theo kịch bản. Hoàng quỳ một chân lên mép giường, đôi tay chống hai bên hông cô, ánh mắt anh sâu thẳm như muốn xuyên thấu cô. "Máy quay!" Đạo diễn ra lệnh, và không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tiếng "tạch" từ máy quay vang lên, báo hiệu cảnh phim chính thức bắt đầu.
Cảnh phim mở đầu với một đoạn thoại ngắn. "Hoàng đừng đi… ở lại với em," Mỹ Ngọc thì thầm, giọng run run như kịch bản yêu cầu. Cô cố gắng để giọng mình mang chút yếu đuối, chút van xin, như nhân vật nữ chính trong kịch bản – một người phụ nữ đang níu kéo tình yêu trong tuyệt vọng. "Hoàng không thể, nhưng em biết anh muốn gì mà," Hoàng đáp lại, giọng trầm và đầy cảm xúc, như một lời hứa hẹn đầy cám dỗ. Theo kịch bản, đây là lúc họ phải chuyển sang phần thân mật.
Hoàng cúi xuống, môi anh chạm vào cổ cô, không phải một cái chạm nhẹ nhàng mà là một nụ hôn sâu, ướt át. Anh mút nhẹ da cô, để lại một vệt đỏ mờ dưới ánh sáng. Mỹ Ngọc khẽ rùng mình, hơi thở cô nghẹn lại, nhưng cô cố nhập vai, tay cô vòng qua cổ anh, kéo anh sát hơn. Nhưng rồi cô cảm nhận được sự thay đổi. Hơi thở của Hoàng không còn đều đặn, mà gấp gáp, nóng hổi phả vào tai cô. Tay anh vuốt ve vai cô, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng, rồi mạnh mẽ kéo chiếc váy trượt xuống, để lộ bờ vai và một phần ngực đầy đặn.
Mỹ Ngọc giật mình, tay cô bản năng đưa lên giữ tay anh lại. "Đủ rồi… như vậy là được rồi," cô thì thầm, giọng run run, cố gắng giữ ranh giới giữa diễn xuất và thực tế. Nhưng Hoàng gạt tay cô ra, lực của anh mạnh mẽ và dứt khoát. "Nhập vai đi," anh thì thầm, giọng anh thấp xuống, gần như ra lệnh. "Đạo diễn muốn thế này." Cô muốn phản kháng, muốn hét lên rằng đây không phải điều cô đồng ý, nhưng ánh mắt của Hoàng và tiếng loa của đạo diễn từ xa khiến cô câm lặng.
Hoàng cúi xuống, môi anh tìm đến môi cô, một nụ hôn sâu và đòi hỏi. Lưỡi anh luồn vào, quấn lấy lưỡi cô, không cho cô cơ hội né tránh. Cô cảm nhận được vị đắng của thuốc lá trên môi anh, hơi thở anh hòa quyện với tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Tay còn lại của anh lướt xuống ngực cô, vuốt ve qua lớp vải mỏng, ngón tay anh cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm. Cô rùng mình, một cảm giác vừa ấm nóng vừa sợ hãi trỗi dậy.
"Chân thực hơn nữa!" Đạo diễn hét lên từ xa, giọng ông vang vọng trong không gian kín. Hoàng dường như hiểu ý, tay anh lướt xuống eo cô, rồi vòng ra sau lưng, kéo cô sát vào anh. Anh cọ xát cơ thể mình vào cô, động tác chậm rãi nhưng đầy ý đồ. Mỹ Ngọc cảm thấy cơ thể mình nóng lên, dù trong lòng cô chỉ có sự hoảng loạn. Cô cố giữ tay anh lại lần nữa, ngón tay yếu ớt bám vào cổ tay anh. "Đừng… tôi không muốn thế này," cô thì thầm, giọng gần như không thành tiếng. Nhưng Hoàng chỉ cười khẽ, gạt tay cô ra như gạt một chiếc lá rơi.
Hoàng cúi xuống, hôn lên ngực cô qua lớp váy, môi anh di chuyển chậm rãi, mút nhẹ để kích thích cô. Tay anh luồn xuống dưới, vuốt ve đùi cô, ngón tay anh lướt qua làn da mềm mại, dần tiến lên phía trên. Mỹ Ngọc co người lại, đôi chân khép chặt, nhưng Hoàng dùng sức mạnh của mình để tách chúng ra, động tác vừa nhẹ nhàng vừa cưỡng ép. Cô cắn môi, nước mắt lặng lẽ trào ra, nhưng cô không dám hét lên, chỉ có thể lắc đầu yếu ớt, ánh mắt cầu xin anh dừng lại.
Hoàng không quan tâm đến sự phản kháng yếu ớt của cô. Tay anh luồn vào dưới váy, chạm vào lớp quần lót mỏng manh. Anh vuốt ve cô qua lớp vải, động tác chậm rãi nhưng đầy chủ đích. Mỹ Ngọc cảm nhận được sự ẩm ướt bất ngờ nơi cơ thể mình, một phản ứng sinh lý mà cô không thể kiểm soát. Cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng Hoàng nhận ra điều đó. Anh nhếch môi, ánh mắt tối lại: "Thấy chưa, em cũng thích mà."
Hoàng lén kéo khóa quần mình xuống, động tác nhanh gọn và kín đáo để ekip không nhận ra. Anh cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Mỹ Ngọc, tay anh vuốt ve đùi cô qua lớp váy mỏng, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mềm mại. Anh dần tiến lên, chạm vào mép quần lót, rồi khéo léo vén lớp vải sang một bên. Mỹ Ngọc giật mình, đôi chân khép chặt theo phản xạ, tay cô vội giữ lấy cổ tay anh. "Không… đừng mà," cô thì thầm, giọng run rẩy nhưng kiên quyết. Cô nhận ra ý đồ của anh qua ánh mắt tối lại và hơi thở gấp gáp.
Hoàng khựng lại một giây, nhếch môi với nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. "Nhập vai đi, Ngọc," anh thì thầm, giọng trầm ấm như dụ dỗ. Tay anh gạt tay cô ra, lực vừa đủ để cô không thể kháng cự mà không gây chú ý. Anh không dùng tay nữa mà điều chỉnh tư thế, để dương vật – đã cứng và nóng bỏng – chạm trực tiếp vào cô. Anh không đâm vào ngay, mà để nó ma sát nhẹ nhàng lên vùng nhạy cảm qua lớp quần lót mỏng manh. Đầu dương vật trơn tru, ấm nóng, lướt qua lớp vải, tạo ra tiếng "sột soạt" khẽ khi cọ vào chất liệu mềm mại, hòa cùng tiếng thở gấp của anh.
Mỹ Ngọc rùng mình, vai cô run lên từng đợt nhỏ, như thể toàn bộ cơ thể đang cố chống lại cảm giác. "Ư… đừng…" cô rên khẽ, tiếng rên nhỏ xíu, pha lẫn sợ hãi, hơi thở cô bắt đầu đứt quãng, ngực phập phồng không đều. Hoàng cảm nhận được phản ứng của cô. Anh tiếp tục để dương vật ma sát qua lớp quần lót, chậm rãi, như trêu chọc. Anh điều chỉnh góc độ, để phần đầu nhạy cảm cọ đúng vào điểm nhạy cảm nhất của cô. Lớp vải giờ đã ẩm ướt vì nước nhờn rỉ ra từ cô, tạo ra tiếng "chẹp chẹp" nhỏ mỗi khi anh lướt qua, âm thanh ẩm át rất khẽ nhưng rõ ràng giữa hai người.
"Đỉnh quá! Tiếp tục đi, đừng dừng lại!" Đạo diễn Trần hét lên từ phía sau màn hình, giọng ông đầy phấn khích. "Hoàng, cậu làm tốt lắm! Mỹ Ngọc, thêm cảm xúc vào, tôi muốn thấy sự bùng nổ!" Lời khen của ông vang lên giữa lúc Hoàng vẫn đang di chuyển, khiến Mỹ Ngọc càng thêm hoảng loạn. Cô không biết liệu đạo diễn có nhận ra sự thật hay không, hay ông chỉ đơn thuần bị cuốn vào "nghệ thuật" mà ông muốn thấy.
Mỹ Ngọc siết chặt tay vào drap giường, các ngón tay trắng bệch vì dùng sức, cơ bụng cô co thắt nhẹ như phản ứng với từng đợt kích thích. "Đủ rồi… tôi không muốn," cô thì thầm, giọng yếu ớt, nhưng hơi thở đứt quãng của cô làm lời nói mất đi sức thuyết phục.
Hoàng mạnh dạn hơn, kéo hẳn lớp quần lót sang một bên, để dương vật tiếp xúc trực tiếp với da thịt cô. Đầu dương vật nóng hổi chạm vào vùng nhạy cảm, giờ đã ướt át vì nước nhờn chảy ra ngày càng nhiều. Anh lướt dọc theo khe hẹp, từ dưới lên trên, rồi ngược lại, động tác chậm rãi nhưng đầy chủ đích. Tiếng "nhóp nhép" vang lên, nhỏ nhưng rõ rệt – âm thanh của nước nhờn trơn tru hòa cùng da thịt anh cọ xát vào cô. Mỗi lần anh nhấn nhẹ, nước nhờn lại tiết ra thêm, làm tiếng "chẹp chẹp" ẩm ướt trở nên liên tục, như một nhịp điệu bí mật. Mỹ Ngọc run rẩy ở vai dữ dội hơn, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, lăn xuống thái dương, thấm ướt tóc cô. "Ưm… hư…" cô rên nhẹ, tiếng rên mềm mại, hơi thở đứt quãng như bị ngắt nhịp bởi từng đợt ma sát.
Hoàng cúi xuống, môi anh mút nhẹ lên cổ cô, tay còn lại vuốt ve ngực cô qua lớp váy để kích thích thêm. Anh để toàn bộ chiều dài dương vật lướt qua cô, từ đầu khấc đến gốc, cọ xát mạnh mẽ hơn. Tiếng "nhóp nhép" giờ hòa cùng tiếng "sột sột" khẽ khi nước nhờn thấm vào da anh, tạo thành một bản hòa tấu ẩm ướt. Anh lúc chậm rãi, để cô cảm nhận từng đợt nóng ran, lúc nhanh hơn, khiến nước nhờn chảy ra nhiều hơn, làm tiếng "chẹp chẹp" vang lên đều đặn. Mỹ Ngọc nhắm mắt, cơ bụng cô co thắt rõ rệt hơn, như thể đang cố kìm nén cảm giác trào dâng. Tay cô siết chặt drap đến mức vải nhăn nhúm, mồ hôi giờ đã lăn xuống cổ, thấm ướt lớp váy mỏng. "Ư… ah…" cô rên dài hơn, tiếng rên mang sắc thái mê muội, hơi thở đứt quãng càng rõ.
Thấy cô dao động, Hoàng tiếp tục ma sát, nhấn đầu khấc vào điểm nhạy cảm nhất, cọ xát mạnh hơn. Nước nhờn giờ ướt đẫm, chảy xuống đùi, làm mỗi lần anh lướt qua tạo ra tiếng "nhóp nhép" to hơn, xen lẫn tiếng "phạch" nhẹ khi da thịt anh chạm vào da cô. Mỹ Ngọc run rẩy ở vai đến mức không kiểm soát được, mồ hôi túa ra khắp người, làm tóc cô dính bết vào má. Cơ bụng cô co thắt liên tục, như sóng cuộn bên trong, và tay cô buông drap, run run chạm vào vai anh, không còn sức kháng cự. "A… hư…" cô rên lớn hơn, giọng lạc đi vì mê tình.
Như nhận được tín hiệu và nhìn thấy Mỹ Ngọc đã hoàn toàn mềm nhũn, Hoàng điều chỉnh tư thế. Anh giữ chặt hông cô, tay kia dẫn lối cho dương vật. Đầu khấc chạm vào lối vào, ma sát thêm một lần cuối, tiếng "chẹp" ẩm ướt vang lên rõ ràng. Hoàng đẩy nhẹ, đầu dương vật tách cô ra, tiến vào một chút. "Ư… ah…" Mỹ Ngọc rên ngắn và sắc, pha lẫn ngỡ ngàng và nhói đau, vai cô run lên dữ dội. Hoàng rút ra, rồi đẩy vào lại, lần này sâu hơn một chút, tiếng "nhóp nhép" từ nước nhờn hòa cùng tiếng da thịt bị ép chặt. "A… hư…" cô rên dài, hơi thở đứt quãng, cơ bụng co thắt mạnh hơn. Hoàng bắt đầu một nhịp điệu, rút ra rồi đút vào, chậm rãi nhưng chắc chắn. Mỗi lần anh đẩy vào, tiếng "chẹp chẹp" ẩm ướt vang lên rõ ràng hơn, hòa cùng tiếng thở gấp gáp của anh và tiếng rên không kiểm soát của cô.
"Xuất sắc! Cứ thế này là tuyệt vời!" Đạo diễn lại hét lên, giọng ông gần như cuồng nhiệt. "Hai người đang làm rất tốt! Tiếp tục, đừng giảm nhịp!" Mỹ Ngọc nghe thấy, nhưng đầu óc cô như tê dại. Cô không còn phân biệt được đâu là diễn xuất, đâu là thực tế. Cơ thể cô phản ứng theo bản năng, nhưng tâm trí cô chỉ muốn hét lên để dừng lại.
Hoàng tăng nhịp độ, mỗi lần rút ra và đút vào đều mạnh mẽ hơn. Tiếng "phạch phạch" nhẹ vang lên khi da thịt anh va vào cô, hòa cùng tiếng "nhóp nhép" ẩm ướt từ nước nhờn. Anh cúi xuống, môi anh mút mạnh lên cổ cô, tay còn lại vuốt ve ngực cô qua lớp váy để kích thích thêm. Mỹ Ngọc nhắm mắt, cơ bụng cô co thắt liên tục, như thể đang cố kìm nén cảm giác trào dâng. "Ư… ah…" cô rên dài hơn, tiếng rên mang sắc thái mê muội, hơi thở đứt quãng càng rõ.
Hoàng đẩy mạnh hơn, dương vật ra vào với nhịp điệu đều đặn. Mỗi lần anh đút sâu, đầu khấc chạm vào điểm nhạy cảm bên trong, khiến cô run rẩy dữ dội. Nước nhờn giờ ướt đẫm, chảy xuống đùi, làm mỗi lần anh di chuyển tạo ra tiếng "nhóp nhép" to hơn. Mỹ Ngọc siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt Hoàng, mồ hôi túa ra khắp người, thấm ướt lớp váy mỏng. Cơ thể cô bắt đầu phản ứng mãnh liệt hơn, một luồng nhiệt nóng bỏng trào lên từ sâu bên trong, lan tỏa khắp người. Cô cảm nhận được từng nhịp đẩy của Hoàng, mỗi lần anh rút ra và đút vào lại khiến cô như bị cuốn vào một cơn sóng không thể kiểm soát.
"Ư… ah… không…" cô rên lớn, giọng lạc đi, vừa đau đớn vừa mê muội. Cơ bụng cô co thắt dữ dội, vai run lên không ngừng, và một cảm giác mãnh liệt bắt đầu dâng trào. Hoàng dường như nhận ra điều đó, anh đẩy mạnh hơn, nhịp điệu nhanh dần, tiếng "phạch phạch" và "nhóp nhép" hòa quyện thành một bản hòa tấu dồn dập. Mỹ Ngọc cảm thấy cơ thể mình căng cứng, hơi thở đứt quãng đến mức gần như ngạt, và rồi, một cơn sóng khoái cảm ập đến. "A… ahhh…" cô bật ra tiếng rên dài, sắc nhọn, cơ thể giật mạnh, vai run rẩy dữ dội như bị điện giật. Nước nhờn tuôn ra nhiều hơn, thấm ướt cả drap giường, tiếng "chẹp chẹp" giờ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô đã lên đỉnh, một cách bất đắc dĩ, giữa sự hoảng loạn và xấu hổ.
"Đỉnh quá! Tuyệt vời!" Đạo diễn Trần hét lên, giọng ông đầy phấn khích, như thể vừa chứng kiến một kiệt tác. "Mỹ Ngọc, Hoàng, hai người làm tôi nổi da gà!" Nhưng Mỹ Ngọc không còn nghe rõ nữa, đầu óc cô quay cuồng, cơ thể vẫn run rẩy trong dư âm của cao trào không mong muốn.
Hoàng tiếp tục, nhịp độ không giảm, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này. "Ư… sắp rồi…" anh thì thầm, giọng khàn đi vì kích thích. Mỹ Ngọc mở mắt, hoảng loạn nhận ra điều gì sắp xảy ra, nhưng cô không còn sức để ngăn cản. Đột nhiên, Hoàng rút hẳn ra, để dương vật nóng hổi nằm trên bụng cô. Tay anh cầm lấy nó, vừa sóc mạnh vừa ma sát lên da bụng cô, hơi thở anh gấp gáp hơn bao giờ hết. Với một tiếng rên trầm thấp, Hoàng đạt cao trào. Dòng chất lỏng nóng hổi bắn lên bụng cô, từng đợt, từng đợt, thấm qua lớp váy mỏng và lan ra trên da thịt cô. Tiếng "phạch" cuối cùng vang lên khi anh ngừng di chuyển, để lại sự im lặng nặng nề giữa hai người.
"OK, cắt!" Đạo diễn hét lên, giọng ông đầy phấn khích. "Tuyệt vời! Cảnh này quá đỉnh, hai người làm tôi nổi da gà!" Ekip vỗ tay rầm rộ, nhưng Mỹ Ngọc chỉ nghe thấy tiếng ù ù trong tai. Cô nằm đó, bất động, mồ hôi thấm ướt drap giường, chất lỏng trên bụng cô dần nguội đi nhưng cô lại ngửi được rõ ràng cái mùi ngai ngái của tinh dịch. Cô biết Hoàng đã ra rất nhiều trên bụng mình. Cô kéo chăn che người, ngồi dậy, ánh mắt trống rỗng. Hoàng quay sang cô, nở một nụ cười nhẹ: "Em ổn chứ? Cảnh này sẽ thành huyền thoại đấy." Nhưng cô không đáp, chỉ lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi trường quay, đôi chân nặng trĩu như đeo chì.