Đêm tân hôn.
Tôi nằm trên chiếc giường phủ ga trắng, ánh đèn vàng từ chiếc đèn ngủ đầu giường hắt lên những bóng mờ nhảy nhót. Mùi hoa hồng từ lẵng hoa cưới vẫn thoảng trong không khí, ngọt ngào mà ám ảnh. Tim tôi đập thình thịch, như thể muốn phá tung lồng ngực. Bộ váy lụa hồng Minh tặng tôi – món quà anh nói là “để đêm nay em thật đặc biệt” – mỏng manh đến mức tôi thấy được đường cong cơ thể mình qua tấm gương đối diện. Nó ôm sát ngực tôi, không quá đầy đặn nhưng căng tròn, hông tôi, và cả phần bụng dưới, nơi một luồng nóng ran đang âm ỉ. Tôi xấu hổ, hai má đỏ rực, nhưng trong lòng lại háo hức, xen lẫn chút sợ hãi. Đêm nay, tôi sẽ thuộc về Minh, người tôi yêu từ những ngày còn ngồi ghế giảng đường. Anh là tình đầu của tôi, và tôi đã giữ gìn tất cả – sự trong trắng của mình – cho khoảnh khắc này.
Tôi liếc nhìn Minh. Anh nằm đó, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, khuôn mặt hiền lành chìm trong giấc ngủ. Tôi cắn môi, một cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng. Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi, một ngày dài với nghi thức, khách khứa, và những nụ cười mệt mỏi. Tôi biết anh kiệt sức. Chính tôi cũng cảm thấy đôi chân nhức mỏi sau hàng giờ đứng tiếp khách trong đôi giày cao gót. Nhưng đêm nay… tôi đã tưởng tượng biết bao lần về nó. Về cách anh sẽ nhìn tôi, ánh mắt rực cháy, về cách anh sẽ ôm tôi, hôn tôi, và chúng tôi sẽ hòa quyện vào nhau, lần đầu tiên. Vậy mà giờ đây, anh ngủ say, chẳng hay biết tôi đang trằn trọc thế nào.
Tôi ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng đắp lên ngực anh. Bàn tay tôi khẽ chạm vào má anh, cảm nhận làn da ấm áp. Minh đẹp thật, đôi môi hơi mím lại trong giấc ngủ, lông mày rậm rạp mà dịu dàng. Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười xen chút thất vọng.
“Anh mệt thật rồi,” tôi thì thầm với chính mình, cố xua đi nỗi buồn.Anh đã làm tất cả cho đám cưới này, từ việc chọn nhà hàng, lo từng tấm thiệp mời, đến cả việc đứng ra cãi nhau với bên trang trí vì họ làm sai màu hoa. Tôi không thể trách anh. Nhưng sự khao khát trong tôi – thứ cảm giác nóng bỏng, vừa tò mò vừa sợ hãi – vẫn cháy âm ỉ, không chịu tắt. Tôi muốn anh tỉnh dậy, muốn anh nhìn tôi trong bộ váy này, muốn anh chạm vào tôi. Nhưng anh chỉ nằm đó, ngáy khẽ, như một đứa trẻ vô tư.
Tôi tắt đèn chính, chỉ để lại ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, như một bài hát buồn. Tôi trườn xuống nằm cạnh Minh, kéo chăn đắp lên cả hai. Bộ váy lụa cọ vào da tôi, mỏng manh đến mức tôi cảm nhận được từng hơi thở của chính mình. Tôi ôm anh, áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn như một lời ru.
“Ngủ đi, Như,” tôi tự nhủ. “Mai anh tỉnh, mọi thứ sẽ khác.”
Nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Tôi trằn trọc, cơ thể nóng ran, đầu óc xoay vần với những hình ảnh tôi chưa từng dám nghĩ tới trước đây. Minh sẽ chạm vào tôi thế nào? Anh sẽ hôn tôi ra sao? Và cảm giác đó… nó sẽ như thế nào? Tôi xấu hổ với chính suy nghĩ của mình, nhưng không thể dừng lại. Lồn tôi – nơi tôi chưa từng để ai chạm, kể cả Minh – bắt đầu râm ran, như thể nó cũng đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi không biết mình thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ cảm giác mơ màng, nửa tỉnh nửa mê. Rồi tôi cảm nhận được một bàn tay, ấm áp, khẽ lướt qua đùi tôi. Tôi mỉm cười trong cơn mơ, nghĩ đó là Minh. Anh tỉnh rồi sao? Bàn tay đó chậm rãi, nhẹ nhàng, như một làn gió, trượt lên cao hơn, chạm vào mép váy lụa. Tôi rùng mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cơ thể tôi đáp ứng trước cả khi đầu óc kịp nghĩ, hai chân khẽ dạng ra, như thể mời gọi.Bàn tay đó không vội vã. Nó vuốt ve từng chút một, từ bắp đùi tôi, lên hông, rồi vòng ra sau, chạm vào mông tôi. Tôi cảm nhận được sự mềm mại của lụa bị kéo lên, để lộ làn da trắng mịn. Ngón tay đó trượt xuống, chậm rãi, như muốn khám phá từng ngóc ngách. Nó lướt qua lớp lông thưa thớt giữa hai chân tôi, chạm vào mép lồn nhỏ xíu, nơi tôi bắt đầu cảm thấy ướt át, nóng bỏng. Tôi rên khẽ, một âm thanh lạ lẫm bật ra từ cổ họng. Tôi xấu hổ, nhưng khoái cảm quá mạnh, nhấn chìm mọi ý nghĩ.
“Minh…” tôi thì thào, giọng nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe rõ.
Ngón tay đó khéo léo hơn, trượt vào giữa hai mép lồn, chạm vào lỗ lồn hồng hào, nơi nước nhờn bắt đầu chảy ra, trơn nhầy. Tôi cong người, hơi thở gấp gáp. Nó xoa nhẹ, chậm rãi, như muốn trêu ngươi, rồi nhấn vào hột le, khiến tôi giật bắn, một tiếng rên bật ra trước khi tôi kịp kìm lại. Tôi muốn mở mắt, muốn nhìn Minh, muốn thấy anh đang làm gì với tôi. Nhưng rồi tôi cảm nhận được điều gì đó sai sai. Minh… anh vẫn nằm cạnh tôi, tôi có thể nghe tiếng thở đều đều của anh.