Mấy tml làm tao nhớ đến câu chuyện cũ của tao, kể chúng mày nghe chơi:
Ngày đầu tiên đặt chân xuống Hà Nội nhập học, sau khi nhận lớp tao cùng 2-3 thằng con trai có rủ nhau xuống canteen uống nước. Thế đéo nào lại trúng tủ luôn mấy cháu Hà Nội gốc.
Miêu tả chút là tao là dân miền núi nhưng được cái là gia cảnh cũng được gọi là khá giả ở trên đó, ngoại hình đẹp trai vl, ăn mặc thì cũng gọi là hợp thời. Thế là mấy bố cháu mặc con mẹ định là tao cũng chắc là dân HN giống chúng nó đéo cần hỏi. Mấy tml cứ ngồi bình phẩm dân ở tỉnh này thế này, tỉnh kia thế nọ, ra điều thượng đẳng dặn nhau cẩn thận kẻo bị mấy đứa tỉnh lẻ nó lừa. Xong có thằng còn quay ra dặn tao: Ông yêu thì phải tránh xa mấy đứa tỉnh lẻ ra, toàn bọn đào mỏ đấy…Vkl
Tao với bản tính đẹp trai và ngoại hình nhiều tiền, ta chỉ cười cười và gật gù.
Kết quả là vài hôm sau thì mấy cháu biết tao cũng là dân tỉnh lẻ, có vẻ cũng ngại ngại nhưng sau đó chúng nó cũng quên mẹ luôn. Còn tao thì sau đó 5 năm đại học luôn luôn nhìn mấy tml đó với con mắt khinh bỉ.
Quay về hiện tại, sau đúng 15 năm. Tao của bây giờ tuy chẳng giàu hơn ai nhưng cũng là đầy đủ, nhà có, xe có, cũng là chủ của 1 công ty nhỏ. Nhưng khẳng định là tao giàu hơn nhiều so với mấy tml kia (nghe đâu 1 ông cháu làm quản lý karaoke có tý cổ phần, 1 cháu thì làm thuê cho bọn nhật bổn, 1 cháu thì đéo biết..)
Có 1 vài kết luận cho mấy thằng xàm le đây:
- Chó vẫn sủa và dòng đời vẫn cứ trôi, việc của chúng mày là cố gắng đừng biến mình thành chó
- Việc chúng mày sinh ra ở đâu chỉ bố mẹ chúng mày mới quyết được thôi. Nhưng sống ở đâu và sống như thế nào là chúng mày quyết định
- Phàm mấy tml hay nói đạo lý thường sống như cc là thật, đéo sai đâu. Kể cả tao
