emolyless
Yếu sinh lý
Tao post lên đây chỉ để lưu lại và thoả mãn trí tưởng tượng, và bệnh hoạn của bản thân thôi đọc hay k đ quan tâm. Nhân vật là hư cấu có dùng tên người nối tiếng để dễ liên tưởng nam chính có thể là mày hoặc bất kì ai tự tưởng tượng.
Cốt truyện do tao nghĩ và thực hiện bởi AI Grok một vài đoạn t sẽ tự viết. Hết
Chương 1: Bước Chân Đầu Tiên tại Hàn Quốc
Sân bay Nội Bài ồn ã, tiếng người thân tiễn biệt hòa lẫn với tiếng loa thông báo chuyến bay. Đức đứng đó, nhỏ con, nước da trắng trẻo, chiếc áo khoác phao dày cộp lút người trong cái thời tiết có 20 độ ôm lấy thân hình gầy gò 55kg của mình. Ở tuổi 25, anh đã là một đạo diễn MV tài năng tại Việt Nam, nhưng hôm nay, anh chuẩn bị bước vào một hành trình mới: thử sức tại SM Entertainment, gã khổng lồ âm nhạc Hàn Quốc. Trong lòng Đức là sự hào hứng xen lẫn lo lắng mơ hồ.
Bên cạnh anh, Hương – cô bạn gái lâu năm – đôi mắt hoe đỏ, cố nén nước mắt. Hương nhỏ nhắn, dáng người cân đối, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa và vòng ba nảy nở khiến Đức luôn tự hào mỗi khi nắm tay cô đi trên phố. Cô mặc áo len mỏng, tóc buộc cao, giọng Nam Định nhẹ nhàng:
“Anh nhớ giữ sức khỏe, Hàn Quốc lạnh lắm. Đừng có làm việc quên ăn như ở nhà!”
Đức cười, nắm tay cô thật chặt: “Yên tâm, anh sẽ gọi cho em mỗi ngày.” Nhưng trong lòng anh, một cảm giác trống trải bắt đầu len lỏi. Chia tay gia đình, bạn bè, và Hương để đến một nơi xa lạ, liệu anh có làm được?
Máy bay hạ cánh tại sân bay Incheon vào một buổi chiều giá rét. Gió lạnh buốt thổi qua, khiến Đức run cầm cập trong chiếc áo khoác mỏng. Hàn Quốc hiện ra trước mắt anh với những con đường sạch sẽ, ánh đèn rực rỡ, và những biển quảng cáo khổng lồ lấp lánh tên các thần tượng K-pop. Nhưng sự bỡ ngỡ nhanh chóng biến thành lúng túng khi Đức phát hiện mình lên nhầm chuyến xe buýt. Không còn cách nào khác, anh đành đi bộ qua những con phố ngập tràn ánh sáng, lòng chợt nhớ nhà da diết. Tiếng mẹ dặn dò, mùi cơm nhà, và ánh mắt của Hương – tất cả như ùa về, khiến bước chân anh nặng trĩu.
Cuối cùng, Đức cũng tìm được căn hộ nhỏ trong một con hẻm tối tăm, nằm ở tầng hầm của một tòa nhà cũ. Căn phòng chật chội, chỉ có một tủ quần áo, một góc bếp nhỏ, và… không có giường. Chủ nhà, một bà cô trung niên, lẩm bẩm qua điện thoại: “Giường hỏng rồi, vài ngày nữa tôi mua cái mới.” Đức thở dài, không nói gì. Anh lặng lẽ dọn hành lý, đun một gói mì tôm, rồi co ro trên sàn nhà lạnh buốt, mặc nguyên áo khoác để ngủ. Tiếng gió rít bên ngoài khiến anh trằn trọc cả đêm.
5 giờ sáng, Đức tỉnh dậy vì lạnh và cái bụng réo sôi. Không thể ngủ tiếp, anh đánh răng, rửa mặt, rồi lê bước ra cửa hàng tiện lợi gần đó. Lại là mì tôm – món ăn quen thuộc nhưng giờ đây mang vị đắng của sự cô đơn. Trên đường về, khi băng qua đường, một bóng dáng bất ngờ thu hút ánh nhìn của anh.
Cô gái ấy cao tầm bằng Đức, dáng người thể thao săn chắc, mặc quần legging xám ôm sát và áo khoác trắng. Chiếc mũ lưỡi trai xanh che khuất một phần khuôn mặt, nhưng điều khiến Đức không thể rời mắt là thân hình quyến rũ của cô. Bộ ngực đầy đặn rung lắc theo từng bước chạy, vòng ba căng tròn được ôm chặt bởi chiếc legging tôn lên dáng người hấp dẫn và cả chỗ nhạy cảm mà Đức k thể rời mắt, khiến tim anh đập thình thịch. Anh đứng ngây người, ánh mắt như bị thôi miên.
Đột nhiên, cô gái dừng lại. Ánh mắt họ chạm nhau. Đức giật mình, vội quay đi, nhưng vẫn kịp thấy cô lẩm bẩm gì đó, có lẽ là một câu chửi thầm. Mặt anh nóng bừng, tim đập loạn xạ. Nhưng kỳ lạ thay, khi anh tiếp tục bước đi, cô gái ấy lại đi cùng hướng. Và rồi, điều bất ngờ hơn nữa: cô rẽ vào chính tòa nhà của anh, leo lên tầng thượng. Hóa ra, cô là hàng xóm!
Buổi sáng, Đức sửa soạn cẩn thận, mặc quần kaki túi hộp giản dị, áo phao đen, đội mũ và đeo khẩu trang. Trên tàu điện ngầm, anh cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông người Hàn Quốc cao ráo, thời thượng. Ngay cả những học sinh cấp ba cũng cao hơn anh, khiến Đức không khỏi tự ti về chiều cao 1m65 của mình.
Tòa nhà SM Entertainment hiện ra trước mắt, rộng lớn và choáng ngợp. Người ra vào tấp nập, ai cũng vội vã. Ở cửa an ninh, Đức bị chặn lại, phải lúng túng xuất trình hợp đồng và giấy tờ. Anh nghe hiểu những câu tiếng Hàn đơn giản của nhân viên, nhưng khi trả lời, anh lắp bắp, phải nhờ đến phần mềm dịch. Cuối cùng, anh cũng được dẫn vào gặp trưởng phòng – một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gầy gò nhưng có cái bụng bia kỳ lạ. Ông ta giới thiệu Đức với mọi người bằng giọng điệu thân thiện, rồi đưa anh đi tham quan văn phòng, căng tin, và phim trường.
Tại phim trường, không khí khẩn trương đến nghẹt thở. Tiếng đạo diễn hô “Cắt!”, tiếng nhân viên chỉnh sáng, chỉnh góc quay vang lên liên tục. Trưởng phòng bị một người kéo đi, để Đức đứng chờ một mình. Anh ngó nghiêng, choáng ngợp trước quy mô của nơi này. Và rồi, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một góc khuất.
Một cô gái ngồi đó, cuốn chăn quanh người, đầu chùm khăn nhỏ, dáng vẻ như đang ngủ. Đầu cô ngửa ra sau, trông vừa mong manh vừa quyến rũ. Mép chăn trượt xuống vì chiếc quạt bên góc, để lộ nước da trắng muốt, xương quai xanh sắc nét, và… một bầu ngực căng đầy bị ép chặt trong chiếc váy cúp ngực trắng. Tim Đức đập thình thịch, máu dồn lên mặt. Anh chưa từng thấy ai đẹp và gợi cảm đến vậy.
Không kìm được, Đức giả vờ đi qua đi lại, lén tiến gần hơn để nhìn rõ. Nhưng đúng lúc ấy, cô gái tỉnh dậy. Chiếc khăn rơi xuống, để lộ khuôn mặt đẹp tựa thiên thần: mái tóc đen dài bồng bềnh, đôi mắt to tròn lấp lánh, và nụ cười khiến trái tim Đức như ngừng đập. Anh đứng hình, dáng vẻ lén lút trông vừa ngố vừa buồn cười, miệng há hốc, không thốt nổi lời nào.
Cô gái mỉm cười thân thiện, đứng dậy và cúi chào Đức một cách lễ phép. Khoảnh khắc cô cúi xuống, bộ ngực bị chiếc váy ôm chặt như muốn bung ra, khiến Đức gần như nghẹt thở. Anh chỉ thốt được một từ ngớ ngẩn: “Hi.” Cô gái bật cười, nụ cười đáng yêu đến mức khiến anh ngây ngẩn. Rồi cô bước qua anh, để lại một mùi hương thoang thoảng, dịu dàng nhưng đủ khiến đầu óc anh quay cuồng.
Đức đứng đó, tay vội che đũng quần đang nhô lên, ánh mắt vẫn dán theo bóng lưng cô. Đúng lúc ấy, tiếng đạo diễn vang lên, dõng dạc:
“Tiếp theo là Karina-ssi, mời lên chuẩn bị set quay tiếp theo!”
Cốt truyện do tao nghĩ và thực hiện bởi AI Grok một vài đoạn t sẽ tự viết. Hết
Chương 1: Bước Chân Đầu Tiên tại Hàn Quốc
Sân bay Nội Bài ồn ã, tiếng người thân tiễn biệt hòa lẫn với tiếng loa thông báo chuyến bay. Đức đứng đó, nhỏ con, nước da trắng trẻo, chiếc áo khoác phao dày cộp lút người trong cái thời tiết có 20 độ ôm lấy thân hình gầy gò 55kg của mình. Ở tuổi 25, anh đã là một đạo diễn MV tài năng tại Việt Nam, nhưng hôm nay, anh chuẩn bị bước vào một hành trình mới: thử sức tại SM Entertainment, gã khổng lồ âm nhạc Hàn Quốc. Trong lòng Đức là sự hào hứng xen lẫn lo lắng mơ hồ.
Bên cạnh anh, Hương – cô bạn gái lâu năm – đôi mắt hoe đỏ, cố nén nước mắt. Hương nhỏ nhắn, dáng người cân đối, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa và vòng ba nảy nở khiến Đức luôn tự hào mỗi khi nắm tay cô đi trên phố. Cô mặc áo len mỏng, tóc buộc cao, giọng Nam Định nhẹ nhàng:
“Anh nhớ giữ sức khỏe, Hàn Quốc lạnh lắm. Đừng có làm việc quên ăn như ở nhà!”
Đức cười, nắm tay cô thật chặt: “Yên tâm, anh sẽ gọi cho em mỗi ngày.” Nhưng trong lòng anh, một cảm giác trống trải bắt đầu len lỏi. Chia tay gia đình, bạn bè, và Hương để đến một nơi xa lạ, liệu anh có làm được?
Máy bay hạ cánh tại sân bay Incheon vào một buổi chiều giá rét. Gió lạnh buốt thổi qua, khiến Đức run cầm cập trong chiếc áo khoác mỏng. Hàn Quốc hiện ra trước mắt anh với những con đường sạch sẽ, ánh đèn rực rỡ, và những biển quảng cáo khổng lồ lấp lánh tên các thần tượng K-pop. Nhưng sự bỡ ngỡ nhanh chóng biến thành lúng túng khi Đức phát hiện mình lên nhầm chuyến xe buýt. Không còn cách nào khác, anh đành đi bộ qua những con phố ngập tràn ánh sáng, lòng chợt nhớ nhà da diết. Tiếng mẹ dặn dò, mùi cơm nhà, và ánh mắt của Hương – tất cả như ùa về, khiến bước chân anh nặng trĩu.
Cuối cùng, Đức cũng tìm được căn hộ nhỏ trong một con hẻm tối tăm, nằm ở tầng hầm của một tòa nhà cũ. Căn phòng chật chội, chỉ có một tủ quần áo, một góc bếp nhỏ, và… không có giường. Chủ nhà, một bà cô trung niên, lẩm bẩm qua điện thoại: “Giường hỏng rồi, vài ngày nữa tôi mua cái mới.” Đức thở dài, không nói gì. Anh lặng lẽ dọn hành lý, đun một gói mì tôm, rồi co ro trên sàn nhà lạnh buốt, mặc nguyên áo khoác để ngủ. Tiếng gió rít bên ngoài khiến anh trằn trọc cả đêm.
5 giờ sáng, Đức tỉnh dậy vì lạnh và cái bụng réo sôi. Không thể ngủ tiếp, anh đánh răng, rửa mặt, rồi lê bước ra cửa hàng tiện lợi gần đó. Lại là mì tôm – món ăn quen thuộc nhưng giờ đây mang vị đắng của sự cô đơn. Trên đường về, khi băng qua đường, một bóng dáng bất ngờ thu hút ánh nhìn của anh.
Cô gái ấy cao tầm bằng Đức, dáng người thể thao săn chắc, mặc quần legging xám ôm sát và áo khoác trắng. Chiếc mũ lưỡi trai xanh che khuất một phần khuôn mặt, nhưng điều khiến Đức không thể rời mắt là thân hình quyến rũ của cô. Bộ ngực đầy đặn rung lắc theo từng bước chạy, vòng ba căng tròn được ôm chặt bởi chiếc legging tôn lên dáng người hấp dẫn và cả chỗ nhạy cảm mà Đức k thể rời mắt, khiến tim anh đập thình thịch. Anh đứng ngây người, ánh mắt như bị thôi miên.
Đột nhiên, cô gái dừng lại. Ánh mắt họ chạm nhau. Đức giật mình, vội quay đi, nhưng vẫn kịp thấy cô lẩm bẩm gì đó, có lẽ là một câu chửi thầm. Mặt anh nóng bừng, tim đập loạn xạ. Nhưng kỳ lạ thay, khi anh tiếp tục bước đi, cô gái ấy lại đi cùng hướng. Và rồi, điều bất ngờ hơn nữa: cô rẽ vào chính tòa nhà của anh, leo lên tầng thượng. Hóa ra, cô là hàng xóm!
Buổi sáng, Đức sửa soạn cẩn thận, mặc quần kaki túi hộp giản dị, áo phao đen, đội mũ và đeo khẩu trang. Trên tàu điện ngầm, anh cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông người Hàn Quốc cao ráo, thời thượng. Ngay cả những học sinh cấp ba cũng cao hơn anh, khiến Đức không khỏi tự ti về chiều cao 1m65 của mình.
Tòa nhà SM Entertainment hiện ra trước mắt, rộng lớn và choáng ngợp. Người ra vào tấp nập, ai cũng vội vã. Ở cửa an ninh, Đức bị chặn lại, phải lúng túng xuất trình hợp đồng và giấy tờ. Anh nghe hiểu những câu tiếng Hàn đơn giản của nhân viên, nhưng khi trả lời, anh lắp bắp, phải nhờ đến phần mềm dịch. Cuối cùng, anh cũng được dẫn vào gặp trưởng phòng – một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gầy gò nhưng có cái bụng bia kỳ lạ. Ông ta giới thiệu Đức với mọi người bằng giọng điệu thân thiện, rồi đưa anh đi tham quan văn phòng, căng tin, và phim trường.
Tại phim trường, không khí khẩn trương đến nghẹt thở. Tiếng đạo diễn hô “Cắt!”, tiếng nhân viên chỉnh sáng, chỉnh góc quay vang lên liên tục. Trưởng phòng bị một người kéo đi, để Đức đứng chờ một mình. Anh ngó nghiêng, choáng ngợp trước quy mô của nơi này. Và rồi, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một góc khuất.
Một cô gái ngồi đó, cuốn chăn quanh người, đầu chùm khăn nhỏ, dáng vẻ như đang ngủ. Đầu cô ngửa ra sau, trông vừa mong manh vừa quyến rũ. Mép chăn trượt xuống vì chiếc quạt bên góc, để lộ nước da trắng muốt, xương quai xanh sắc nét, và… một bầu ngực căng đầy bị ép chặt trong chiếc váy cúp ngực trắng. Tim Đức đập thình thịch, máu dồn lên mặt. Anh chưa từng thấy ai đẹp và gợi cảm đến vậy.
Không kìm được, Đức giả vờ đi qua đi lại, lén tiến gần hơn để nhìn rõ. Nhưng đúng lúc ấy, cô gái tỉnh dậy. Chiếc khăn rơi xuống, để lộ khuôn mặt đẹp tựa thiên thần: mái tóc đen dài bồng bềnh, đôi mắt to tròn lấp lánh, và nụ cười khiến trái tim Đức như ngừng đập. Anh đứng hình, dáng vẻ lén lút trông vừa ngố vừa buồn cười, miệng há hốc, không thốt nổi lời nào.
Cô gái mỉm cười thân thiện, đứng dậy và cúi chào Đức một cách lễ phép. Khoảnh khắc cô cúi xuống, bộ ngực bị chiếc váy ôm chặt như muốn bung ra, khiến Đức gần như nghẹt thở. Anh chỉ thốt được một từ ngớ ngẩn: “Hi.” Cô gái bật cười, nụ cười đáng yêu đến mức khiến anh ngây ngẩn. Rồi cô bước qua anh, để lại một mùi hương thoang thoảng, dịu dàng nhưng đủ khiến đầu óc anh quay cuồng.
Đức đứng đó, tay vội che đũng quần đang nhô lên, ánh mắt vẫn dán theo bóng lưng cô. Đúng lúc ấy, tiếng đạo diễn vang lên, dõng dạc:
“Tiếp theo là Karina-ssi, mời lên chuẩn bị set quay tiếp theo!”