• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Đánh đổi bao nhiêu cho kiếp này

emolyless

Yếu sinh lý
Tao post lên đây chỉ để lưu lại và thoả mãn trí tưởng tượng, và bệnh hoạn của bản thân thôi đọc hay k đ quan tâm. Nhân vật là hư cấu có dùng tên người nối tiếng để dễ liên tưởng nam chính có thể là mày hoặc bất kì ai tự tưởng tượng.

Cốt truyện do tao nghĩ và thực hiện bởi AI Grok một vài đoạn t sẽ tự viết. Hết


Chương 1: Bước Chân Đầu Tiên tại Hàn Quốc

Sân bay Nội Bài ồn ã, tiếng người thân tiễn biệt hòa lẫn với tiếng loa thông báo chuyến bay. Đức đứng đó, nhỏ con, nước da trắng trẻo, chiếc áo khoác phao dày cộp lút người trong cái thời tiết có 20 độ ôm lấy thân hình gầy gò 55kg của mình. Ở tuổi 25, anh đã là một đạo diễn MV tài năng tại Việt Nam, nhưng hôm nay, anh chuẩn bị bước vào một hành trình mới: thử sức tại SM Entertainment, gã khổng lồ âm nhạc Hàn Quốc. Trong lòng Đức là sự hào hứng xen lẫn lo lắng mơ hồ.

Bên cạnh anh, Hương – cô bạn gái lâu năm – đôi mắt hoe đỏ, cố nén nước mắt. Hương nhỏ nhắn, dáng người cân đối, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa và vòng ba nảy nở khiến Đức luôn tự hào mỗi khi nắm tay cô đi trên phố. Cô mặc áo len mỏng, tóc buộc cao, giọng Nam Định nhẹ nhàng:
“Anh nhớ giữ sức khỏe, Hàn Quốc lạnh lắm. Đừng có làm việc quên ăn như ở nhà!”
Đức cười, nắm tay cô thật chặt: “Yên tâm, anh sẽ gọi cho em mỗi ngày.” Nhưng trong lòng anh, một cảm giác trống trải bắt đầu len lỏi. Chia tay gia đình, bạn bè, và Hương để đến một nơi xa lạ, liệu anh có làm được?

Máy bay hạ cánh tại sân bay Incheon vào một buổi chiều giá rét. Gió lạnh buốt thổi qua, khiến Đức run cầm cập trong chiếc áo khoác mỏng. Hàn Quốc hiện ra trước mắt anh với những con đường sạch sẽ, ánh đèn rực rỡ, và những biển quảng cáo khổng lồ lấp lánh tên các thần tượng K-pop. Nhưng sự bỡ ngỡ nhanh chóng biến thành lúng túng khi Đức phát hiện mình lên nhầm chuyến xe buýt. Không còn cách nào khác, anh đành đi bộ qua những con phố ngập tràn ánh sáng, lòng chợt nhớ nhà da diết. Tiếng mẹ dặn dò, mùi cơm nhà, và ánh mắt của Hương – tất cả như ùa về, khiến bước chân anh nặng trĩu.

Cuối cùng, Đức cũng tìm được căn hộ nhỏ trong một con hẻm tối tăm, nằm ở tầng hầm của một tòa nhà cũ. Căn phòng chật chội, chỉ có một tủ quần áo, một góc bếp nhỏ, và… không có giường. Chủ nhà, một bà cô trung niên, lẩm bẩm qua điện thoại: “Giường hỏng rồi, vài ngày nữa tôi mua cái mới.” Đức thở dài, không nói gì. Anh lặng lẽ dọn hành lý, đun một gói mì tôm, rồi co ro trên sàn nhà lạnh buốt, mặc nguyên áo khoác để ngủ. Tiếng gió rít bên ngoài khiến anh trằn trọc cả đêm.

5 giờ sáng, Đức tỉnh dậy vì lạnh và cái bụng réo sôi. Không thể ngủ tiếp, anh đánh răng, rửa mặt, rồi lê bước ra cửa hàng tiện lợi gần đó. Lại là mì tôm – món ăn quen thuộc nhưng giờ đây mang vị đắng của sự cô đơn. Trên đường về, khi băng qua đường, một bóng dáng bất ngờ thu hút ánh nhìn của anh.

Cô gái ấy cao tầm bằng Đức, dáng người thể thao săn chắc, mặc quần legging xám ôm sát và áo khoác trắng. Chiếc mũ lưỡi trai xanh che khuất một phần khuôn mặt, nhưng điều khiến Đức không thể rời mắt là thân hình quyến rũ của cô. Bộ ngực đầy đặn rung lắc theo từng bước chạy, vòng ba căng tròn được ôm chặt bởi chiếc legging tôn lên dáng người hấp dẫn và cả chỗ nhạy cảm mà Đức k thể rời mắt, khiến tim anh đập thình thịch. Anh đứng ngây người, ánh mắt như bị thôi miên.

Đột nhiên, cô gái dừng lại. Ánh mắt họ chạm nhau. Đức giật mình, vội quay đi, nhưng vẫn kịp thấy cô lẩm bẩm gì đó, có lẽ là một câu chửi thầm. Mặt anh nóng bừng, tim đập loạn xạ. Nhưng kỳ lạ thay, khi anh tiếp tục bước đi, cô gái ấy lại đi cùng hướng. Và rồi, điều bất ngờ hơn nữa: cô rẽ vào chính tòa nhà của anh, leo lên tầng thượng. Hóa ra, cô là hàng xóm!

Buổi sáng, Đức sửa soạn cẩn thận, mặc quần kaki túi hộp giản dị, áo phao đen, đội mũ và đeo khẩu trang. Trên tàu điện ngầm, anh cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông người Hàn Quốc cao ráo, thời thượng. Ngay cả những học sinh cấp ba cũng cao hơn anh, khiến Đức không khỏi tự ti về chiều cao 1m65 của mình.

Tòa nhà SM Entertainment hiện ra trước mắt, rộng lớn và choáng ngợp. Người ra vào tấp nập, ai cũng vội vã. Ở cửa an ninh, Đức bị chặn lại, phải lúng túng xuất trình hợp đồng và giấy tờ. Anh nghe hiểu những câu tiếng Hàn đơn giản của nhân viên, nhưng khi trả lời, anh lắp bắp, phải nhờ đến phần mềm dịch. Cuối cùng, anh cũng được dẫn vào gặp trưởng phòng – một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gầy gò nhưng có cái bụng bia kỳ lạ. Ông ta giới thiệu Đức với mọi người bằng giọng điệu thân thiện, rồi đưa anh đi tham quan văn phòng, căng tin, và phim trường.

Tại phim trường, không khí khẩn trương đến nghẹt thở. Tiếng đạo diễn hô “Cắt!”, tiếng nhân viên chỉnh sáng, chỉnh góc quay vang lên liên tục. Trưởng phòng bị một người kéo đi, để Đức đứng chờ một mình. Anh ngó nghiêng, choáng ngợp trước quy mô của nơi này. Và rồi, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một góc khuất.

Một cô gái ngồi đó, cuốn chăn quanh người, đầu chùm khăn nhỏ, dáng vẻ như đang ngủ. Đầu cô ngửa ra sau, trông vừa mong manh vừa quyến rũ. Mép chăn trượt xuống vì chiếc quạt bên góc, để lộ nước da trắng muốt, xương quai xanh sắc nét, và… một bầu ngực căng đầy bị ép chặt trong chiếc váy cúp ngực trắng. Tim Đức đập thình thịch, máu dồn lên mặt. Anh chưa từng thấy ai đẹp và gợi cảm đến vậy.

Không kìm được, Đức giả vờ đi qua đi lại, lén tiến gần hơn để nhìn rõ. Nhưng đúng lúc ấy, cô gái tỉnh dậy. Chiếc khăn rơi xuống, để lộ khuôn mặt đẹp tựa thiên thần: mái tóc đen dài bồng bềnh, đôi mắt to tròn lấp lánh, và nụ cười khiến trái tim Đức như ngừng đập. Anh đứng hình, dáng vẻ lén lút trông vừa ngố vừa buồn cười, miệng há hốc, không thốt nổi lời nào.

Cô gái mỉm cười thân thiện, đứng dậy và cúi chào Đức một cách lễ phép. Khoảnh khắc cô cúi xuống, bộ ngực bị chiếc váy ôm chặt như muốn bung ra, khiến Đức gần như nghẹt thở. Anh chỉ thốt được một từ ngớ ngẩn: “Hi.” Cô gái bật cười, nụ cười đáng yêu đến mức khiến anh ngây ngẩn. Rồi cô bước qua anh, để lại một mùi hương thoang thoảng, dịu dàng nhưng đủ khiến đầu óc anh quay cuồng.

Đức đứng đó, tay vội che đũng quần đang nhô lên, ánh mắt vẫn dán theo bóng lưng cô. Đúng lúc ấy, tiếng đạo diễn vang lên, dõng dạc:
“Tiếp theo là Karina-ssi, mời lên chuẩn bị set quay tiếp theo!”
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 2: Người Mới Trong Guồng Máy Khổng Lồ

Những ngày đầu tại SM Entertainment là một chuỗi căng thẳng không ngừng. Đức, với thân hình nhỏ nhắn và đôi mắt lúc nào cũng chăm chú quan sát, được phân vào bộ phận sản xuất video. Nhưng công việc của anh chỉ xoay quanh những việc lặt vặt: bê đạo cụ, phụ set đèn, ghi chú hiện trường, hay ngồi hàng giờ chỉnh lưu lại các đoạn clip hậu kỳ. Không ai giao cho anh việc gì quan trọng. Đồng nghiệp Hàn Quốc lịch sự, nhưng giữ khoảng cách, giao tiếp với anh bằng những câu ngắn gọn và nụ cười xã giao. Đức cảm nhận rõ ranh giới vô hình giữa mình – một người ngoại quốc – và họ.

Anh không phàn nàn. Mỗi ngày, Đức lặng lẽ ghi nhớ: cách đạo diễn chính điều phối ánh sáng, cách máy quay lia để bắt trọn cảm xúc, hay cách ekip phối hợp nhịp nhàng như một cỗ máy. Anh học bằng mắt, bằng tai, và bằng những đêm thức khuya xem lại các đoạn quay, phân tích từng góc máy.

Một buổi chiều, khi đạo diễn chính gặp sự cố với góc quay không như ý, cả ekip bối rối. Đức, dù chỉ là một trợ lý nhỏ, bất ngờ lên tiếng đề xuất một góc quay thay thế, tận dụng ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ để làm nổi bật biểu cảm của idol. Ban đầu, không ai để ý, nhưng đoạn clip hoàn chỉnh sau đó được chính trưởng phòng khen ngợi. Lần đầu tiên, ánh mắt của mọi người nhìn Đức thay đổi. Không còn là “người mới từ Việt Nam”, anh bắt đầu được để ý.

Đức biết mình cần nỗ lực gấp đôi để hòa nhập. Mỗi tối, trong căn phòng tầng hầm lạnh lẽo, anh ngồi học tiếng Hàn, ghi chép những câu giao tiếp thường dùng trong sản xuất: “Di chuyển máy quay sang trái”, “Tăng sáng ở góc này”, “Chỉnh lại góc nghiêng”. Dần dần, anh bắt đầu trả lời trôi chảy hơn, dù vẫn còn vài lần lắp bắp khiến đồng nghiệp bật cười. Thái độ chăm chỉ và cầu tiến của anh khiến mọi người cởi mở hơn.

Một đồng nghiệp tên Jihoon, dáng người hơi béo, mặt đầy mụn nhưng tính tình tốt bụng, là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với Đức. Jihoon hay rủ anh đi ăn sau giờ làm, kéo anh đến những quán lề đường đầy khói nghi ngút, nơi họ vừa nhâm nhi soju vừa nói về đủ thứ, từ K-pop đến những câu chuyện đời thường. Cặp đôi “ngoại binh – nội địa” nhanh chóng trở thành bộ đôi nhiệt huyết và chăm chỉ nhất trong nhóm sản xuất, thường xuyên xung phong làm thêm giờ để hoàn thiện các cảnh quay.

Đức được giao làm trợ lý đạo diễn cho vài dự án MV nhỏ của các nhóm nhạc mới debut. Dù lịch trình gấp gáp, anh luôn tìm cách để góc máy của mình bắt được cảm xúc chân thật nhất. Trong một buổi quay MV cho một nhóm nữ, thành viên chính bất ngờ gặp vấn đề tâm lý vì trang phục quá hở hang và vũ đạo khiêu khích. Cô gái trẻ gần như bật khóc giữa phim trường. Đức không nói nhiều, chỉ lặng lẽ yêu cầu ekip giảm ánh sáng, điều chỉnh góc quay để cô cảm thấy bớt áp lực. Anh còn khéo léo đề nghị nghỉ giải lao, tạo không gian cho cô bình tĩnh lại. Sau buổi quay, cô gái gửi lời cảm ơn riêng qua một mẩu giấy nhỏ, khiến cả ekip bất ngờ. “Cậu ta không chỉ biết quay phim,” Jihoon cười lớn, vỗ vai Đức.

Một đêm khuya, khi Đức lê bước ra khu vực đổ rác gần tòa nhà, anh bất ngờ chạm mặt cô hàng xóm – người con gái với dáng người thể thao quyến rũ mà anh từng gặp khi mới đến. Cô mặc áo hoodie oversized và quần short, mái tóc buộc cao, đang loay hoay với túi rác. Lần này, anh mới biết tên cô: Lilia, một stylist tự do, thỉnh thoảng làm việc cho các công ty lớn như SM.

Cuộc trò chuyện đầu tiên giữa họ gượng gạo. Đức vốn ít nói, còn Lilia thì thẳng thắn, năng động, liên tục hỏi anh về Việt Nam, về phở, về những con phố Hà Nội mà cô chỉ biết qua phim ảnh. “Cậu ăn kimchi được chưa? Hay vẫn trung thành với mì tôm?” cô cười, ánh mắt lấp lánh. Đức lúng túng, nhưng dần bị cuốn theo năng lượng của cô. Từ đó, họ hay chạm mặt nhau – lúc sáng sớm khi Lilia chạy bộ, hoặc khuya muộn khi cả hai đều mệt lử sau một ngày dài. Một tình bạn kỳ lạ, vừa ngượng ngùng vừa ấm áp, bắt đầu hình thành giữa hai con người bận rộn.

Một đêm, khi Đức vừa về đến nhà, anh nghe tiếng gõ cửa. Lilia đứng đó, sắc mặt nhợt nhạt, tay ôm bụng. Cô ốm, nhưng vẫn phải nhận một đơn hàng nặng – một lô vải và phụ kiện stylist – mà cô không thể tự bê. “Cậu… giúp tôi được không?” cô hỏi, giọng yếu ớt. Đức không do dự, nhưng có chút bất ngờ song vẫn xách đồ lên vai, đi theo cô lên tầng thượng.
Có chút vải mà thực ra nặng gớm so với một thằng như Đức nổi tiếng trc giờ vì gầy yếu. Nhưng mệt nhất là vì nó cồng kềnh đi chỉ vài tầng nhưng hết đụng chỗ này tới chỗ kia, mặt hắn đỏ không hẳn vì mệt mà phần vì xấu hổ nữa. “Haiz đm nặng vl biết thế từ chối ha … ha.. mấy bậc nữa thôi nào”. Cuối cùng đã lên tới tầng thượng rồi Lilia vội vã len qua không gian chật hẹp này mà mở cửa, hắn đứng ngay sau lặng lẽ nhìn lướt một lượt từ tai xuống gáy rồi bộ mông căng tròn này. Ngửng mặt lên hơi ngại khi bị nàng phát hiện , hắn đành ngó lơ mà lại cầm cuộn vải lên mà loay hoay. Chưa kịp bê vào thì cánh cửa đã lại đóng lại, hệ cửa ở đây đều là loại cánh tự khép cả mà trc giờ tôi chả để ý. Đang loay hoay thì Lilia đã nhanh tay giữ lấy cánh cửa bằng một tay và tay còn lại ra dấu cho hắn và nói “Mời vào”. Hắn cười nhạt rồi lại kệ nệ để mang cuộn vải qua cảnh cửa hẹp này. Mặt đỏ tía tai gồng cơ đít lại mà mà bê bỗng khuỷ tay hắn chạm lướt qua cái gì đó mềm mềm. Ánh mắt hắn mở to, máu dồn xuống hạ bộ mà thầm nghĩ “Mình vừa chạm vào ngực con bé rồi chắc chắn là thế. Mềm quá to quá lại còn không mặc áo lót… Qua một bên ngực rồi còn bên nữa , ngon đm”. Vờ như vô tình khuỷ tay hắn lướt qua một lần nữa, lại là cảm giác mềm mại đó nó đã gì đâu cơ chứ đúng là không bõ công sức mà. Đột nhiên khẽ một tiếng “Ưm…” phát ra hắn bừng tỉnh mà nhận ra mình lộ liễu quá rồi. Lilia đỏ mặt, lườm hắn, nhưng rồi bật cười: “Coi chừng đấy, ông hàng xóm!” Đức ngượng chín người, chỉ biết gật gù, nhưng trong lòng lại thấy Seoul… không còn lạnh lẽo như trước.

….

Một năm sau, Đức đã không còn là chàng trai gầy gò ôm ba lô ở sân bay Nội Bài. Anh giờ là nhân viên chủ lực trong team sản xuất, không chỉ quay MV mà còn hỗ trợ dựng cảnh, xây nội dung cho các chương trình tạp kỹ. Mỗi sáng, anh ngồi trên tàu điện ngầm, vừa nhâm nhi bánh gạo vừa chỉnh video trên laptop. Điện thoại liên tục rung lên vì tin nhắn từ tổ sản xuất, từ các nghệ sĩ, và cả từ những trợ lý cần anh xác nhận lịch quay.

Các idol bắt đầu nhớ mặt, gọi tên anh: “Đức-ssi, góc này đẹp lắm!” hay “Cậu quay thế này chắc fan chết mê!” Dù vẫn đôi lúc lạc lõng vì khác biệt văn hóa, Đức cảm nhận mình đã thuộc về nơi này – về guồng máy khổng lồ của SM, về những con phố Seoul rực rỡ ánh đèn, và về chính bản thân mình.

Một ngày, khi rửa tay trong toilet phim trường, Đức vô tình ngước lên nhìn vào gương. Anh giật mình. Gương mặt trong gương không còn non nớt, lo lắng như trước. Ánh mắt sắc bén hơn, bước đi vững vàng hơn. Đức mỉm cười nhẹ, lau tay, rồi bước ra khỏi phòng, sẵn sàng cho một ngày quay mới. Seoul, hóa ra, đã trở thành nhà.
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 3: Mặt Tối và Khoảnh Khắc Lạc Lõng

Seoul không phải là giấc mơ màu hồng như Đức từng tưởng tượng. Có những ngày đói, rét, làm việc đến tận khuya, ngủ luôn tại phim trường trên tấm thảm cũ kỹ, chỉ để sáng hôm sau lại lao vào guồng quay. Có những ánh mắt khinh khỉnh từ vài đồng nghiệp tự cho mình là “thượng đẳng”, những lời thì thầm bằng tiếng Hàn mà anh biết rõ là đang chế giễu chiều cao, nước da, hay gốc gác của mình. Nhưng Đức cắn răng chịu đựng, bởi anh hiểu: để tồn tại ở SM Entertainment, anh phải chứng minh bản thân bằng năng lực, không phải bằng lời nói.

Ngành công nghiệp giải trí Hàn Quốc, đằng sau ánh hào quang của idol, là một bức tranh đầy tương phản. Đức gặp đủ loại người: những kẻ bắt nạt hậu bối, nhậu nhẹt, hút thuốc, coi fan như người hầu; nhưng cũng có những “thiên thần” bước ra từ truyện cổ tích, vừa đẹp trai, xinh gái, lại tốt bụng đến mức anh không tin họ có thật. Anh chứng kiến mặt tối – những lịch trình bóc lột sức lao động, những nụ cười giả tạo trước ống kính, và cả những bí mật được che giấu kỹ lưỡng. Dần dần, Đức cũng thay đổi. Sự thấu hiểu ban đầu nhường chỗ cho sự cứng nhắc. Anh học cách sắp xếp lịch trình mà không để cảm xúc xen vào, bởi ở đây, thời gian là vàng, và cảm xúc là thứ xa xỉ.

Những người nổi tiếng và quản lý giờ đây bắt đầu nhìn Đức bằng con mắt khác. Không còn những thái độ khinh khỉnh lộ liễu như trước. Anh đã chứng minh mình là một phần không thể thiếu trong guồng máy khổng lồ này, dù đôi khi, anh tự hỏi: mình đang sống hay chỉ đang tồn tại?

Sáng Chủ nhật, khi cả Seoul còn chìm trong giấc ngủ, Đức đã phải lọ mọ dậy từ 4 giờ sáng. Sau một đêm dài ở phim trường, đội của anh lập tức trở lại công ty để hộp về một dự án mới: một chương trình tạp kỹ về đời sống thường nhật của một nhóm idol nữ chưa được tiết lộ tên. Đức thở dài, lẩm bẩm: “Lại nữa à.” Anh quá quen với sự thật đằng sau những kí túc xá nữ: quần áo bừa bộn, đồ ăn thừa chất đống, và những góc khuất mà các nhóm nhạc muốn che giấu hoặc cố tình phô trương để tạo hình ảnh “gần gũi”. Có lần, chính anh phải dành cả ngày để dọn dẹp kí túc xá của một nhóm nữ, chỉ để cảnh quay trông bớt “tởm” hơn trước ống kính.

Ngày họp với nhóm nữ cuối cùng cũng đến. Khi được thông báo đó là aespa, Đức khựng lại. Aespa? Nhóm của Karina – cô gái khiến anh đứng hình trong ngày đầu tiên tại phim trường? Anh tò mò, không biết tính cách thật của họ ra sao. Với những gì đã trải qua, anh luôn giữ một chút hoài nghi về các idol, dù họ có thân thiện đến đâu.

Bốn thành viên aespa xuất hiện trong phòng họp, rực rỡ như bước ra từ poster quảng cáo. Họ vui vẻ, nhiệt tình, và thân thiện hơn Đức tưởng. Karina, với nụ cười ngọt ngào, dẫn đầu cuộc thảo luận, liên tục pha trò khiến cả phòng cười nghiêng ngả. Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, mọi thứ được thống nhất nhanh chóng. Khi ra về, Karina bất ngờ quay sang chào Đức, ánh mắt lấp lánh: “Xin chào lâu rồi nhỉ!” Anh hơi bất ngờ, không nghĩ cô vẫn nhớ mình – một gã trợ lý nước ngoài nhỏ bé trong hàng trăm nhân viên. Nhưng anh chỉ gật đầu, mỉm cười nhạt, không để tâm quá nhiều. Dù sao, anh cũng là một trong số ít người nước ngoài ở đây, nổi bật cũng là lẽ thường.

Ngày ghi hình đến, cả ekip bận rộn từ tờ mờ sáng. Đức cùng đội setup thiết bị, quay cảnh ngoại cảnh, chạy qua chạy lại giữa những con phố Seoul lạnh buốt. Các thành viên aespa lần lượt xuất hiện, vẫn rạng rỡ dù lịch trình dày đặc. Karina là người dậy muộn nhất, tóc rối bù, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp khiến Đức thoáng liếc nhìn rồi vội quay đi. Ngày đầu tiên, anh được phân công ghi hình cá nhân cho Winter. Cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu, hoạt bát, và thực tế đến bất ngờ. Winter phối hợp ăn ý, không đòi hỏi, khiến mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Đức thầm nghĩ: “May quá đ phải gặp mấy con giời, Winter dễ gần và đáng yêu hơn mình nghĩ”. Buổi hôm nay chắc sẽ lấy được nhiều source hữu ích.

Đêm đến, không như những gì fan tưởng tượng, các cảnh quay ban đêm hay cảnh idol “dậy từ giường” đều là giả. Các thành viên aespa di chuyển đến khách sạn để ngủ, còn ekip ở lại kí túc xá để dựng cảnh. Đức được phân công ở lại trông thiết bị, cùng một chị staff nữ và một makeup artist. Họ trò chuyện trong phòng để quần áo, còn Đức, mệt mỏi, ngả lưng trong phòng giặt đồ, trên một chiếc ghế bành cũ kỹ. Anh vừa chợp mắt thì điện thoại rung lên. Là Hương – cô bạn gái ở Việt Nam.

Dạo này, mối quan hệ của họ đầy trục trặc. Đức bận rộn đến mức không có thời gian thở, còn Hương ở Việt Nam lại rảnh rỗi, thường xuyên nhắn tin trách móc. Họ cố gắng hâm nóng tình cảm bằng những cuộc video call hàng ngày và “chat sex” ba lần mỗi tuần. Hôm nay, đúng vào lịch đó. Đức thở dài, toàn thân rã rời, không còn chút sức lực nào. Nhưng anh biết, chỉ cần từ chối, Hương sẽ giận dỗi cả tuần, và anh không muốn thêm drama vào cuộc sống vốn đã đủ mệt mỏi.

Cuộc gọi bắt đầu. Hương, trong căn chung cư ở Triều Khúc, bắt đầu cởi dần từng mảnh quần áo, uốn éo khêu gợi, khoe bộ ngực căng tròn, gẩy qua gẩy lại bằng ngón tay. Hương có bộ ngực mềm mại vừa đủ to để nâng lên và tự liếm đầu ti mình. Một khung cảnh gợi dục vô cùng nhưn hắn cũng vẫn thờ ơ chỉ hướng ứng một cách nửa vời. Hương cầm chiếc điện thoại và đặt xuống đất như mọi khi, hiện ra trước màn hình là âm đạo nhoe nhoét ướt át, lún phún một nhúm lông tơ gọn gàng như được cắt tỉa. Những ngón tay nhỏ xinh luồn xuống xoa lấy 2 mép âm đạo rồi banh nó ra mà đút ngón tay vào. Từng nhịp, từng nhịp lôi ra cả đống dịch trắng ướt đẫm ngón tay. Nàng đã quá nứng thậm chí còn đưa lên miệng mà mút những ngón tay đó ngon lành giống như con cặc của Đức đang là thứ ở trong miệng nàng . Hắn phối hợp, cởi quần, cố gắng “sóc” cho ra, nhưng 5 phút, 10 phút, rồi 15 phút trôi qua, vẫn không thể lên đỉnh đọng lại chỉ là cánh tay uể oải. Mệt mỏi, chán chường, và áp lực khiến cơ thể hắn không đáp ứng.Hắn chuyển sang “món ăn kèm” – những trò chơi tình dục mà cả hai từng rất hợp nhau.

“Hương, em mặc váy ngắn, áo khoác, không mặc đồ lót, rồi xuống đi dạo dưới chung cư đi,” Đức nói, giọng nhẹ nhàng mà dứt khoát. Hương, như một cô gái ngoan ngoãn trong những trò chơi này, làm theo. Cô mặc chiếc váy đen ngắn, khoác áo gió Nowsaigon, lén lút mở cửa vì sợ làm anh trai thức giấc, cầm theo một túi bóng đen. Ở Seoul, đã 3 giờ sáng, tức 1 giờ sáng ở Việt Nam. Hương bước xuống sảnh tòa nhà sáng đèn nhưng vắng tanh, nhìn ra ngoài đường, nơi chỉ còn vài chiếc xe máy phóng qua.

Cô đi sâu vào khu vực lư hương hóa vàng, nơi ban ngày các ông già hay tụ tập đánh cờ. Hương vạch áo, kéo váy, quay video cho Đức thấy cơ thể trần truồng của mình đang ở ngay tại nơi mà hàng tá đàn ông ở toà chung cư này thường tụ tập.Bấy giờ tim hắn mới loạn nhịp, dương vật cương cứng, bàn tay siết chặt, di chuyển nhanh hơn. Hương lôi từ túi bóng một quả dưa chuột, bắt đầu thủ dâm ngay tại đó, âm thanh nhóp nhép vang lên qua tai nghe. Cô rên rỉ,đưa quả dưa chuột dần dần đi vào mép lồn tách ra từng chút một lấp đầy mọi khoảng trống bên trong , cơ thể run lên vì khoái cảm. Một tay nàng tự mân mê cặp vú , một tay đang vội vã đút từng nhát mạnh bạo vào sâu bên trong tử cung mình. Bấy giờ hắn mới cảm nhận máu nóng dồn lên, nhưng vẫn chưa đủ để hắn đạt đỉnh.

“Đi ra gần bốt bảo vệ,” hắn thì thào qua tai nghe. Như một con pet ngoan vâng lời Hương mặc vội chiếc váy và áo khoác rón rén tiến đến bốt bảo vệ bằng nhôm, nơi lão bảo vệ đang ngủ chễm chệ trên giường với chiếc quần đùi, đèn điện và tivi vẫn bật sáng. Cô cúi thấp người để tránh bị phát hiện, lần nữa chiếc váy và áo khoác lại được đặt gọn xuống dưới đất, . Tâm trạng hồi hộp, lo lắng, và phấn khích vì ở đây không không gian trống trải hơn rất nhiều, dãy nhà dân ngay sát vách có thể nhìn thấy cô bất kì lúc nào nhưng may thay họ đều là những gia đình ngủ sớm đèn đều đã tắt, “Chắc k nhỉ” câu hỏi vang lên nhưng chả đáng gì khi phía dưới âm đạo đang đói khát kia thèm lắm rồi, nó muốn cái gì đó, nó muốn được lấp đầy. Cho dù tâm trí Hương có đấu tranh ra sao thì cơn nứng này đã không còn có thể dập tắt, cô chỉ tự huyễn hoặc mình một cách cẩu thả “Cho dù ai thấy thì k thấy mặt là được”. Quay mặt vào bốt bảo về cô quỳ xuống chổng bộ mông to tròn trắng mịn như muốn cho cả dãy nhà kia nhìn thấy. Đôi bàn tay run lên vì hồi hộp lần đầu tiên cô ấy làm tới mức như thế này mà k có hắn ở bên.
Ót … Quả dưa chuột đi vào bên trong Hương một cách dễ dàng vì vốn dĩ nó đang chực chờ mà đón nhận.
“Ahh..” tiếng rên thoả mãn buột khỏi miệng. Hương nhanh tay tự bịt miệng mình nhưng làm sao ngăn được âm thanh nhóp nhép phát ra từ bên dưới cô “Nhóp nhép… Nhóp nhép … Ưhh .. Ưm …”. Hơi thở ngắt quãng dạo dực, sự sung sướng gần đạt đỉnh chỉ đang nín nhịn chờ một điều suốt nãy giờ. Không được, rồi cô đã tới giới hạn chỉ một cử động nhỏ nữa thôi là Hương sẽ lên đỉnh ngay lập tức , cô cầm chiếc điện thoại đang đặt dưới đất nãy giờ quay cô lên mà nói. Âm thanh nhẹ nhành mà đầy gấp gáp “Anh ơi,… Ưm… cho e xem …con cặc của a đi, Ah… e sắp ra rồi..”. Hương lên đỉnh nhanh chóng, cơ thể co giật vài lần trong khoái cảm, quả dưa chuột rơi ra kéo theo rất nhiều nước chảy ra từ âm đạo của Hương. Ở Seoul, Đức cũng đạt đến giới hạn. Mặt anh đỏ bừng, gân xanh nổi lên, bàn tay di chuyển điên cuồng. Cuối cùng, anh bắn ra, dòng tinh dịch phóng mạnh, bay xa gần 50-60cm, đáp xuống sàn.

Nhưng rồi, anh khựng lại.Thẳng hướng dòng tinh dịch đáp xuống là cánh cửa đang… hé mở.Hắn nhớ rõ mình đã đóng kín. Qua khe hẹp, một bóng dáng hiện lên – một cô gái ngồi xổm, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh. Là Karina. Thiên thần của aespa, người mà anh từng ngỡ chỉ có trong giấc mơ, giờ đang ở đó, chứng kiến khoảnh khắc nhạy cảm nhất của anh.

Đức giật thót, trái tim như ngừng đập. Anh chưa bao giờ hoảng loạn đến vậy. Vội vàng kéo quần lên, anh đứng bật dậy, nhưng vẫn kịp thấy Karina cúi đầu, bẽn lẽn quay đi, nhẹ nhàng đóng cửa. Tiếng Hương vẫn vang lên qua điện thoại: “Anh ơi, sao thế? Có chuyện gì à?” Nhưng Đức không trả lời. Anh thẫn thờ, tự vả vào mặt mình mấy cái, lẩm bẩm: “Đồ ngu, ngu thật!” Rồi anh ngã vật ra sàn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác xấu hổ và bối rối không thể diễn tả.
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 4: Phía bên kia cánh cửa

20 phút trước…

Cửa chính kí túc xá aespa khẽ mở, Karina bước vào, đôi dép lẹt kẹt vang lên trong không gian yên tĩnh. Cô đã để quên một chiếc túi nhỏ sau buổi quay, và tiện thể, cô định tìm staff để mời mọi người ăn tối như một cách cảm ơn sau ngày làm việc căng thẳng. Bước qua đống dụng cụ ngổn ngang trên sàn – dây cáp, đèn chiếu, giá đỡ máy quay – Karina khẽ lắc đầu. Kí túc xá này, dù là nơi ở của những thần tượng lộng lẫy, vẫn có những góc bừa bộn chẳng khác gì nhà của bất kỳ ai.

Cô mở cửa phòng để quần áo, nơi hai nữ staff đang nằm dài trên ghế, ngủ say sau một ngày dài. Karina mỉm cười nhẹ, lặng lẽ đóng cửa lại để không làm phiền. Cô định tìm thêm người khác, nhưng khi đi ngang qua phòng giặt đồ, một âm thanh lạ lùng khiến cô khựng lại. Tiếng thở gấp gáp của một người đàn ông, xen lẫn những câu nói bằng ngôn ngữ không phải tiếng Hàn. Tò mò, Karina nhẹ nhàng hé cửa, chỉ một khe nhỏ đủ để nhìn vào.

Đập vào mắt cô là Đức – anh chàng trợ lý người Việt mà cô từng gặp trong ngày đầu tiên tại phim trường. Anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng cũ, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại và chiếc đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt căng thẳng. Đức nhìn chằm chằm vào màn hình, tay di chuyển liên tục, và… dương vật của anh, căng cứng, to dài, gân guốc, cong lên đầy kiêu hãnh, hiện rõ trong tầm mắt Karina. Cô sững sờ. Làm sao một người nhỏ con, gầy gò như Đức lại có thể sở hữu thứ như vậy?

Karina khẽ cắn môi, một tay vô thức nắm chặt vạt áo ngủ mỏng manh. Cô đứng im, lắng nghe, quan sát, đầu óc ngập tràn câu hỏi. Tại sao anh ta lại thủ dâm ở đây? Chỉ vì được ở trong kí túc xá của aespa đã đủ khiến anh ta kích động đến vậy sao? Nhưng rồi, qua màn hình điện thoại, cô lờ mờ nhận ra Đức đang video call với một cô gái. Hóa ra là bạn gái của anh. Nhưng… khoan đã, cô gái đó đang ở ngoài đường? Làm sao có thể làm những việc đó ngay giữa đường phố?

Karina cắn môi mạnh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp, lồng ngực rung lên từng nhịp. Cảm giác hồi hộp, kích thích, mạnh mẽ hơn cả lần đầu cô bước vào SM hay đêm debut của aespa. Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô: chính cô, Karina, là người đứng ngoài đường, trần truồng, phô bày cơ thể dưới ánh đèn đường, trước ánh mắt của Đức. Ý nghĩ đó khiến cơ thể cô nóng ran. Cô vô thức đưa tay xuống, chạm vào chiếc quần short ngủ màu trắng, chỉ để phát hiện một vệt ẩm đã xuất hiện từ lúc nào. Karina đỏ mặt, ngón tay run run, nhưng thay vì rút tay lại, chúng nấn ná, mân mê chính cơ thể cô, như thể bị một lực hút vô hình điều khiển.

Cô ngồi thụp xuống, một tay che miệng để kìm tiếng thở, ánh mắt không thể rời khỏi cảnh tượng gợi dục trước mặt.Chỉ còn ba ngón tay nhỏ nhắn của cô hằn lên qua lớp quần short…, di chuyển chậm rãi, rồi nhanh dần. Hơi thở Karina trở nên gấp gáp, tay còn lại, vốn che miệng, giờ đã trượt lên ngực trái, nghịch ngợm đầu ti cương cứng bên dưới lớp áo ngủ mỏng. Không khí trong phòng giặt đồ như nóng bỏng hơn, dù cô chẳng hiểu Đức và cô gái kia đang nói gì. Nhưng cô biết, cả ba người – Đức, cô gái trên màn hình, và chính cô – đều đang chìm trong khoái cảm.

Bỗng, một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu Karina: “Boookoong!” Cô giật mình, như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Đôi tay đang tự do khám phá cơ thể vội ngừng lại, nắm chặt lấy nhau, như một đứa trẻ bối rối nghịch móng tay. Cô tự nhủ phải dừng lại, phải rời đi. Nhưng trí tò mò, như một con quái vật nhỏ bé, vẫn giữ chân cô. Cô muốn biết kết thúc của màn hoan lạc này. Không phải vì cô chưa từng thấy một người đàn ông xuất tinh, mà vì thứ đang níu giữ cô là dương vật của Đức – kích thước, hình dạng kỳ lạ, cong thẳng lên trời, khiến cô không thể rời mắt.

Giây phút ấy đến. Đức co rúm người, gồng cứng, các đường gân và mạch máu trên dương vật nổi rõ hơn bao giờ hết. Bàn tay anh di chuyển điên cuồng, không ngừng nghỉ. Karina nín thở, ánh mắt dán chặt. Đột nhiên, Đức quay người, hướng thẳng về phía cô, và bắn ra. Dòng tinh dịch phóng mạnh, bay xa, đáp xuống sàn với một âm thanh rõ ràng: “Bộp!” Karina sững sờ. Sao lại xa đến vậy? Gần như chạm đến cửa, nơi cô đang đứng.

Cô đứng hình, đầu óc trống rỗng. Phải mất ba giây để cô định thần lại. Ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của Đức. “Chết rồi, anh ta phát hiện ra mình!” Karina hoảng loạn, vội né tránh ánh nhìn ấy, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chân cô run run, nhưng cô lao vút ra cửa chính, chạy một mạch xuống chiếc xe đang chờ sẵn ở dưới tòa nhà.



Về đến khách sạn, Karina nằm trên giường, bên cạnh Winter đang ngủ say. Nhưng trái tim và tâm trí cô vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh tượng ban nãy. Cô trằn trọc, bứt rứt, cơ thể nóng ran bởi những cảm xúc và dục vọng vẫn đang cháy âm ỉ, không thể giải tỏa. Cô ngóc đầu dậy, liếc nhìn Winter. Cô bạn vẫn chìm trong giấc ngủ, hơi thở đều đặn, không hề biết những sóng gió đang diễn ra trong lòng Karina.

Rón rén, nhẹ nhàng nhất có thể, Karina bước vào phòng tắm. Cô đứng trước gương, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của chính mình, ánh mắt vẫn lấp lánh một thứ cảm xúc khó gọi tên. Tay cô run run chạm vào chốt cửa. Một tiếng “cạch” khẽ vang lên khi cô khóa cửa lại… Đêm đó một cái gì đó đã được nhen nhóm bên trong Karina mà cô ấy không hề hay biết…
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 5: Mùa hạ đã tới ?

Sáng hôm sau, Đức được phân công chỉ đạo quay phim cho Karina trong một cảnh cá nhân của chương trình tạp kỹ. Không khí giữa cả hai thoáng chút ngại ngùng, ánh mắt đôi lúc chạm nhau nhưng vội vàng lảng tránh. Hắn vẫn còn ám ảnh bởi khoảnh khắc tối qua, khi Karina bắt gặp hắn trong tình huống nhạy cảm nhất. Còn cô, dù cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không thể phủ nhận trái tim đang đập nhanh hơn bình thường. Tuy nhiên, suốt cả ngày, cả hai làm việc với nhau một cách cực kỳ chuyên nghiệp. Đức chỉ đạo góc quay chính xác, Karina diễn xuất tự nhiên trước ống kính, như thể không có gì xảy ra.

Buổi tối, cảnh quay chuyển sang phần nấu ăn trong kí túc xá. Karina bộc lộ vẻ vụng về rõ rệt, khác hẳn hình ảnh hoàn hảo trên sân khấu. Cô ấy lóng ngóng thái rau, suýt làm đổ nồi nước sôi, thậm chí còn làm cháy một góc món ăn. Hắn đứng bên, không khỏi bật cười, nhưng nhanh chóng sắn tay áo vào giúp. Đức hướng dẫn cô cách cầm dao, cách nêm gia vị, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Nhờ hắn, những “tai nạn” tiềm tàng được hóa giải, và món ăn cuối cùng hoàn thành trông… ngon hơn cả mong đợi.

Đức bất ngờ mang ra một vài món Việt Nam tự làm: phở gà thơm lừng và chả cá rán vàng giòn. Lần đầu tiên Karina được thưởng thức những hương vị lạ lẫm này, mắt cô sáng lên vì ấn tượng. “Sao anh nấu ngon thế?” cô buột miệng, quên mất sự ngại ngùng ban đầu. Hắn chỉ cười, gãi đầu: “Thói quen ở nhà thôi.” Khoảnh khắc ấy, không khí giữa cả hai trở nên nhẹ nhàng, gần gũi hơn.

Khi ngày quay kết thúc, mọi người nghỉ ngơi, Đức lặng lẽ đưa cho Karina một hộp nem rán cuốn sẵn, tự tay hắn làm. “Coi như quà cảm ơn vì hôm nay hợp tác tốt,” hắn nói, giọng chân thành. Cô ấy nhận lấy, ánh mắt thoáng chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu cảm ơn.

Trước khi rời đi, Đức hít một hơi sâu nhỏ giọng rồi mở lời: “Về chuyện tối qua… Tôi xin lỗi vì đã để cô nhìn thấy những thứ không hay.” Hắn cúi đầu, giọng trầm nhưng rõ ràng. Karina thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. Cô nhướng mày, giọng đùa cợt nhưng mang chút đe dọa: “Nếu tôi kể chuyện này với mọi người, anh sẽ thế nào? Có phải đang cố hối lộ tôi bằng hộp nem này không?”

Đức nhìn thẳng vào mắt cô, không chút dao động. “Tôi xin lỗi vì đã làm sai, không phải vì muốn cô im lặng. Nếu cô muốn nói, cứ nói. Tôi không cản. Tôi sẵn sàng trả giá cho hành động của mình” Dứt lời, hắn quay lưng rời đi, để lại Karina đứng đó, sững sờ. Cô cứ nghĩ hắn sẽ nịnh nọt, van xin, nhưng sự cứng rắn và chân thành của Đức khiến cô bất ngờ. Trong lòng Karina, một chút tôn trọng dành cho hắn bắt đầu nhen nhóm.

Chương trình ghi hình kết thúc tốt đẹp, chỉ còn đợi một tuần sau để quay nốt phần tại trường quay. Nhưng suốt tuần đó, tâm trí Karina không thể yên. Hình ảnh đêm hôm ấy Đức và cô bạn gái kia cùng với những khoảnh khắc gợi dục – cứ quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô ấy bứt rứt, khó chịu. Chỉ trong bảy ngày, Karina đã thủ dâm đến bốn, năm lần – một con số bất thường với chính bản thân cô. Điều ám ảnh cô nhất là hình ảnh cô gái thủ dâm giữa đường phố, mang đến những cảm xúc mãnh liệt mà cô chưa từng trải qua.

Quá tò mò, Karina lén tìm kiếm trên mạng và phát hiện một thế giới mà cô chưa từng biết: những cô gái có sở thích phô bày cơ thể ở nơi công cộng, chụp ảnh, quay video, thậm chí đăng lên như nhật ký 18+. Cô đọc, xem, và không thể ngừng lại. Một đêm, Karina mơ thấy mình là một trong số họ – trần truồng dưới ánh đèn đường, cơ thể run lên vì kích thích, ánh mắt của người lạ nhìn cô. Giấc mơ ấy khiến cô tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và… một thứ khác.



Một tuần trôi qua, ngày quay hình cuối cùng đã đến. Không như mọi khi, hôm nay Karina bước vào trường quay với chút mong chờ khó hiểu. Cô lướt mắt quanh phòng, như thể đang tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Khi ánh mắt cô chạm đến Đức, cô khựng lại. Hắn không còn ngồi ở vị trí trợ lý bình thường. Hôm nay, Đức là trợ lý đạo diễn, ngồi ngay cạnh đạo diễn chính, tập trung chỉ đạo ekip với vẻ tự tin và thông minh.

Suốt buổi quay, Đức tỏ ra chuyên nghiệp, giỏi giang và đầy sáng tạo. Hắn điều chỉnh góc quay, đề xuất ý tưởng mới, và xử lý tình huống nhanh nhạy. Buổi quay kết thúc sớm hơn dự kiến, mọi thứ diễn ra hoàn hảo. Karina đứng từ xa, quan sát hắn, không thể phủ nhận rằng cô ấn tượng với sự thay đổi của Đức – từ một gã trợ lý lúng túng ngày nào đến một người đàn ông sắc bén, đáng tin cậy.

Khi mọi người bắt đầu dọn dẹp, Karina tìm một lý do hợp lý để bắt chuyện. “Này, hôm nay anh làm tốt lắm,” cô nói, giọng tự nhiên, nụ cười nhẹ. Đức hơi bất ngờ, nhưng đáp lại bằng cái gật đầu và mỉm cười. Cô nhân cơ hội, hỏi xin số điện thoại của hắn: “Để tiện liên lạc cho công việc sau này, anh biết đấy.” Đức gật đầu, đưa số mà không suy nghĩ nhiều. Nhưng trong những tháng tiếp theo, cả hai không ai dám mở lời. Số điện thoại nằm im trong danh bạ, như một bí mật nhỏ mà cả Karina lẫn hắn đều giữ kín.



Thời gian trôi qua, tháng Năm đến, mang theo cái nóng của mùa hè Seoul. Đức vẫn bận rộn như thường lệ, chạy qua chạy lại giữa các phim trường, điện thoại rung liên tục vì công việc. Một buổi chiều, khi hắn đang kiểm tra thiết bị, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Này, hàng xóm!”

Hắn ngoảnh lại, giật mình. Là Lilia – cô hàng xóm với dáng người thể thao quyến rũ mà Đức từng gặp khi mới đến Seoul. Cô đứng đó, mặc áo crop top và quần short, mái tóc buộc cao, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hè. “Lần đầu tiên gặp anh tại chỗ làm đó nhỉ, ra dáng đấy chứ haha” cô ấy hỏi, giọng vui vẻ.

Đức cười, gật đầu. “Dáng sai vặt thì có , còn cô? Sao cô lại ở đây ?” Trong lòng hắn, một cảm giác lạ lùng dâng lên. Mùa hè của Đức, có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu.
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 6: Rượu có vị gì ?

Đức và Lilia tình cờ gặp nhau tại hành lang công ty, ánh mắt cả hai chạm nhau kèm theo nụ cười thân thiện. “Cà phê không, hàng xóm?” cô ấy hỏi, giọng vui vẻ. Hắn gật đầu, và cả hai cùng bước xuống căng tin SM, nơi mùi cà phê hòa quyện với tiếng rì rầm của nhân viên. Họ chọn một góc gần cửa sổ, gọi hai ly americano, và bắt đầu trò chuyện.

Lilia tiết lộ rằng trong vài tháng tới, cô sẽ làm việc chính thức tại SM với vai trò stylist, và tên thật của cô là Sumi. “Lilia chỉ là nghệ danh, nghe cool hơn, đúng không?” cô cười, nháy mắt. Đức bật cười, gật đầu đồng tình. Họ nói về công việc, về áp lực ở SM, và những câu chuyện vụn vặt của Seoul. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự kiến, và trước khi chia tay, Sumi đề nghị: “Tan làm nay đi ăn cùng nhé? Lâu lắm không gặp anh.” Hắn đồng ý ngay, cảm giác mùa hè Seoul bỗng trở nên thú vị hơn.

Buổi tối, tại một quán lề đường gần Hongdae, Đức và Sumi ngồi đối diện nhau trên bàn gỗ nhỏ, xung quanh là khói nghi ngút từ thịt nướng và tiếng cụng ly soju. Họ trò chuyện không ngừng, từ những kỷ niệm thời mới đến Seoul đến những lần “fail” hài hước trong công việc. Rượu vào, cả hai ngà ngà say, tiếng cười vang lên liên tục, gương mặt Sumi đỏ hồng dưới ánh đèn neon, còn Đức cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, mọi mệt mỏi dường như tan biến.

Trong một khoảnh khắc bất cẩn, Sumi làm rơi chiếc đũa xuống sàn. Cô cúi xuống nhặt, không để ý chiếc áo cổ rộng trễ xuống, để lộ gần như toàn bộ bộ ngực căng tròn, nước da trắng mịn, được ôm lấy bởi chiếc áo lót ren trắng mỏng manh. Đức, ngồi đối diện, bất ngờ trước cảnh tượng ấy, ánh mắt không thể rời khỏi. Tim hắn đập mạnh, và dù cố kiềm chế, đũng quần hắn vẫn cộm lên, nhích nhẹ một chút như phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Sumi nhanh chóng ngồi thẳng lại, không nhận ra mình vừa vô tình “phô bày” trước hắn. Nhưng chỉ trong tích tắc, ánh mắt cô vô tình lướt xuống, bắt gặp sự thay đổi ở đũng quần Đức. Cô đỏ mặt, giả vờ nhìn sang chỗ khác, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, như thể vừa phát hiện một bí mật thú vị. Bữa ăn, hay đúng hơn là bữa nhậu, tiếp tục trong không khí ngượng ngùng xen lẫn kích thích, nhưng cả hai đều cố giữ vẻ tự nhiên.



Bữa ăn kết thúc, Đức và Sumi cùng đi bộ về nhà, men rượu khiến bước chân cả hai hơi loạng choạng. Nhìn từ xa, họ trông như hai chị em: chiều cao tương đương, nhưng Đức gầy gò, vai hẹp, dáng vẻ mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi mỏng, còn Sumi thì nóng bỏng với thân hình thể thao săn chắc. Vòng ngực đầy đặn của cô ấy rung nhẹ theo từng bước đi, vòng eo thon gọn lộ ra dưới chiếc áo crop top, và cặp đùi mịn màng trong chiếc quần short ngắn cũn như thách thức ánh mắt của bất kỳ ai. Dưới ánh đèn đường Seoul, Sumi tỏa ra sức hút khó cưỡng, còn Đức, dù giản dị, lại có nét cuốn hút riêng từ ánh mắt sắc bén và nụ cười chân thành.

“Áh!” Sumi đột nhiên ngã khuỵ xuống, đế chiếc giày cao gót của cô bị kẹt vào khe cống thoát nước và gãy rời. Cô ấy nhăn mặt, xoa cổ chân, cố bước tiếp vì nhà đã gần, nhưng mỗi bước đều khiến cô đau đớn. Đức nhìn cô, ngỏ ý: “Để tôi cõng cô về, không xa đâu.” Sumi đắn đo, ánh mắt lưỡng lự, nhưng cuối cùng gật đầu, không còn lựa chọn nào khác.

“2… 3… nào!” Đức cúi xuống, cõng Sumi trên lưng. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi giác quan của hắn như tập trung vào tấm lưng. Bộ ngực to tròn của Sumi áp chặt vào lưng hắn, đầu ti cương cứng cọ nhẹ qua lớp áo mỏng, khiến hắn cảm nhận rõ từng nhịp thở của cô. Tay hắn nắm lấy cặp đùi mịn màng của Sumi, làn da mềm mại và ấm áp khiến tim hắn đập nhanh hơn. Bình thường, Đức luôn giữ “bàn tay lịch sự”, tránh chạm vào da thịt, nhưng men rượu khiến hắn mạnh dạn hơn, ngón tay khẽ siết nhẹ, như thể muốn cảm nhận thêm.

Sumi, trên lưng hắn, cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Cơ thể cô run nhè nhẹ, nhịp tim dường như còn nhanh hơn cả người đang cõng cô. Cô biết bộ ngực mình đang áp sát vào lưng Đức, và với thói quen chỉ dùng miếng dán núm vú thay vì áo lót đầy đủ, cô chắc chắn hắn đang cảm nhận được tất cả. Ánh mắt Sumi vô tình lướt xuống, bắt gặp đũng quần nhô cao của hắn, và cô không thể rời mắt. Nhưng điều lạ lùng là cô không cảm thấy khó chịu. Men rượu, hay chính khoảnh khắc này, khiến cơ thể cô rạo rực, hồi hộp, một cảm giác kích thích mà cô đã lâu không trải qua.

Bỗng, Đức xốc lại Sumi trên lưng, miệng than khẽ: “Ây dà…” Đôi bàn tay hắn, như vô tình, trượt lên, đặt ngay trên cặp mông căng tròn của cô. Sumi hoang mang, tim đập thình thịch, nhưng cô không phản kháng. Cô im lặng, nhắm mắt, giả vờ đã ngủ, để mặc bàn tay hắn ở đó. Đức, như một kẻ khôn lỏi tận dụng cơ hội, hí hửng trong lòng. Quá đã! Từ khi đến Seoul, hắn chưa từng chạm vào phụ nữ, và giờ đây, bàn tay hắn đang đặt trên cặp mông mềm mại của Sumi. Hắn nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, mân mê, vuốt ve một cách kín đáo, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này.



Đến trước tòa nhà, Sumi xuống khỏi lưng Đức, bước chân hơi loạng choạng. Cô đứng im, ánh mắt bối rối, tâm trí rối bời. Đã lâu rồi cô không có bạn trai, không trải qua những khoảnh khắc thân mật. Cảm giác kích thích tối nay khiến cơ thể cô nóng ran, phía dưới đã ướt đẫm từ lúc nào. Cô đấu tranh trong lòng: có nên mời hắn lên nhà? Chỉ một lần, để giải tỏa cơn khát khao đang bùng cháy? Sumi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, quay lại, định mở miệng…

Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Đức reo lên, cắt ngang mọi ý định của cô. Hắn nhìn màn hình, thấy tên Huy – bạn chí cốt từ Việt Nam. Đức nhíu mày, tò mò. Huy chưa từng gọi điện, thường chỉ nhắn tin. Tại sao giờ này lại gọi? Hắn bắt máy, vô tư nghe, không hề biết mình vừa bỏ lỡ một cơ hội lớn.

Sumi, thấy hắn bận rộn với cuộc gọi, đành ngậm ngùi. “Tạm biệt nhé, tôi lên nhà trước,” cô nói nhẹ nhàng, giọng thoáng chút tiếc nuối. Đức chỉ ậm ừ, cúi chào, tâm trí đã bị cuốn vào cuộc gọi. Hắn không nhận ra ánh mắt Sumi lướt qua hắn lần cuối trước khi cô bước vào thang máy.

“Alo, bạn à, có chuyện gì mà nay gọi điện thế?” Đức hỏi, giọng tò mò.

Đầu dây bên kia, giọng Huy gấp gáp: “Đéo ổn rồi bạn ơi, tôi đang đi ăn với mấy đứa bạn, bắt gặp người yêu bạn, con Hương ấy, đang đi ăn cùng một lũ khác.”

Đức khựng lại, nhưng cố giữ bình tĩnh. Hắn biết Hương đã kể về buổi liên hoan với đồng nghiệp tối nay. “À, Hương nay đi liên hoan với đồng nghiệp ấy mà,” hắn đáp, giọng nhẹ nhàng.

“Không, bạn ơi, tôi không biết đồng nghiệp như nào, nhưng tôi không thấy chỉ đơn giản là thế đâu,” Huy nói tiếp, giọng nghiêm trọng. “Có một thằng ngồi cạnh cứ tương tác thân mật với người yêu bạn, nó còn mặc tạm áo khoác của Hương luôn cơ mà.”

Trái tim Đức chậm đi một nhịp. Hắn bần thần, đôi bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt. Rất nhiều câu hỏi chạy qua đầu hắn: Hương chỉ vô tư? Hay có điều gì mờ ám? Hắn cố đặt ra những giả thiết để lý giải, tự nhủ đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng sâu thẳm, một nỗi bất an bắt đầu len lỏi. Hắn không muốn thừa nhận khả năng rằng Hương – người yêu hắn bao năm – có thể đang ngoại tình.
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 7: Vỡ Tan và Hồi Ức Đau Đớn

Đức bước vào căn phòng tầng hầm, lòng nóng như lửa đốt. Cuộc gọi từ Huy khiến hắn không thể đứng yên. Hắn ngồi phịch xuống sàn, điện thoại rung liên tục với những tin nhắn cập nhật từ bạn chí cốt. Huy kể, giọng gấp gáp qua tin nhắn:
“Con Hương nó nắm tay thằng kia, chúng nó cười nói thân mật lắm bạn ơi”.
..
“Chúng nó đang ra lấy xe đèo nhau về hay sao rồi này”

Đức cố tự nhủ đó chỉ là đồng nghiệp, có lẽ gã kia chỉ đèo Hương về nhà. Nhưng những nghi ngờ đã được nhen nhóm, để chắc chắn, hắn nhắn lại: “Chắc không phải đâu bạn, có khi chỉ nhờ đèo về thôi. Nhưng bạn giúp tôi đi theo xem thế nào nhé.”

Huy: “Ừm được rồi tôi sẽ đi theo, nhưng theo những gì tôi nhìn thấy thì bạn nên chuẩn bị tinh thần đi nhé chứ tôi nghi lắm”

Hắn ngồi đó, mắt dán vào màn hình, mỗi tin nhắn từ Huy như một nhát dao. Cuối cùng, dòng tin nhắn định mệnh đến:
“Bạn ơi, tôi xin lỗi nhưng mà chúng nó dắt nhau vào nhà nghỉ mất rồi…”
Ting ting..
Một video được gửi đến được quay từ xa hình ảnh một đôi nam nữ đèo nhau dừng ở cửa nhà nghỉ. Nhưng chỉ sau vài giây nói chuyện chúng chẳn do dự đi thẳng vào trong..
Video quay vội buổi tối chẳng hề rõ ràng nhưng cũng đủ để hắn nhận ra hình bóng quen thuộc kia.
Trái tim Đức vỡ vụn. Hắn cảm thấy như không khí bị rút cạn khỏi lồng ngực, đầu óc quay cuồng. Đau đớn, thất vọng, và một nỗi tức giận âm ỉ trộn lẫn, nhưng trên hết là sự bất lực. Hắn đã tin Hương, đã yêu cô ấy bằng tất cả trái tim, vậy mà giờ đây, cô phản bội hắn ngay khi hắn đang cố gắng xây dựng tương lai ở nơi đất khách.

Đức lấy điện thoại, tay run run bấm số Hương. Hắn cần nghe chính miệng cô giải thích. Chuông reo vài giây, rồi giọng Hương vang lên, ngọt ngào như mọi khi: “Alo, anh ơi, em đang ở nhà, vừa nói chuyện với anh trai nên bận chút. Lát mình nói tiếp nhé?” Nhưng qua điện thoại, hắn nghe rõ những âm thanh nhóp nhép kỳ lạ, như thể cô đang làm gì đó không thể nói ra. Hắn cắn chặt răng, cố giữ giọng bình tĩnh: “Ừ, vậy lát nói.” Cuộc gọi kết thúc, và nước mắt Đức lăn dài trên má. Hắn ngồi im, nhìn vào khoảng không, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.



Cả đêm ấy, Đức không thể chợp mắt. Hắn nằm co ro trên sàn lạnh, ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt thẫn thờ. Những kỷ niệm với Hương ùa về, như một cuốn phim cũ kỹ nhưng sắc nét đến đau lòng. Hắn nhớ những buổi chiều cùng cô đi cà phê sách ở Hà Nội, ngồi nép vào nhau trong góc quán nhỏ, thì thầm về những giấc mơ. Những lần hẹn hò dấu diếm ở công sở, khi cả hai lén nắm tay dưới gầm bàn trong giờ nghỉ trưa. Những đêm xem phim muộn, Hương nép vào vai hắn, cười khúc khích vì những cảnh hài ngớ ngẩn.

Rồi hắn nhớ đến mùa dịch, khi cả công ty gần như đóng cửa, chỉ còn hai người được phân công túc trực. Văn phòng vắng tanh, chỉ có tiếng quạt trần quay đều và ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính. Hương ngồi cạnh Đức, nụ cười rạng rỡ, kể những câu chuyện vu vơ. Hắn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh một ý định táo bạo.

“Người yêu anh đáng yêu quá đi, nhìn mà nứng điên lên ấy, hay là..” hắn thì thào, giọng trầm đầy khiêu khích. Cô nhướng mày, cười tinh nghịch: “Hay là cái gì?”

Sát lại gần lời thì thầm nhỏ nhẹ rót vào tai Hương: “Xuống bú cho anh đi bé”.

Ánh mắt Hương ngạc nhiên, hai má chuyển hồng ánh mắt láo liếc nhìn xung quanh và chỉ vào camera, nhưng tuyệt nhiên không một lời từ chối.

Đức liếc về phía camera công ty đang chớp đỏ ở góc phòng, rồi cúi xuống, thì thầm vào tai cô: “Chui xuống gầm bàn đi, làm anh sướng.”

Hương đỏ mặt, lườm hắn, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự phấn khích. Cô do dự một giây, rồi lén chui xuống gầm bàn, kéo khóa quần Đức ra. Dương vật của hắn, đã cương cứng vì sự gần gũi của cô, bật ra, chạm vào đôi môi mềm mại của Hương.

Ánh mắt Hương như bị thôi miên, mọi nỗi sợ tan biến chỉ còn dương vật trước mặt. Hơi thở nóng ấm phả vào con cặc ngay đó, đôi môi hé mở nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm một dọc từ gốc tới đầu dương vật hắn. Và rồi một âm thanh gợi dục vang lên “Chụt..”

Cô ngậm lấy toàn bộ đầu khấc căng đỏ của hắn, lưỡi cô linh hoạt, di chuyển chậm rãi rồi nhanh dần, tạo ra những âm thanh nhóp nhép đầy kích thích.

Đức nắm chặt mép bàn, cố kìm tiếng rên, mắt không rời khỏi Hương. Hắn cảm nhận từng chuyển động của cô, từ cách lưỡi cô xoáy quanh đầu dương vật đến cách tay cô vuốt ve phần gốc, đẩy hắn vào cơn khoái cảm không thể kiểm soát. Hương ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt vừa ngây thơ vừa khiêu khích, như thể đang thách thức hắn.
Đức thì thào: “Tiếp đi, đừng dừng.” Cô mỉm cười, ngậm sâu hơn, mút mạnh hơn, khiến cơ thể hắn căng cứng. Kết hợp cùng những “bài học” được Đức dạy dỗ mà vuốt ve lấy hai hòn bi nhẹ nhàng mà điêu luyện.

Hơi thở Đức trở nên gấp gáp, mồ hôi lăn trên trán. Cuối cùng, hắn không chịu nổi dương vật căng cứng cực đại, cơ thể co giật, bắn ra tất cả vào trong miệng Hương. Cô không né tránh, nuốt trọn, chậm rãi liếm môi, nở một nụ cười thỏa mãn. “Anh thích không?” cô hỏi, giọng nghịch ngợm, rồi trườn lên hôn nhẹ môi hắn. Cả hai phá lên cười, như thể vừa thực hiện một trò đùa nguy hiểm nhưng đầy phấn khích.
15h17 … camera công ty vẫn đang ghi hình.


Quay về hiện tại, Đức ngồi trong căn phòng tối, nước mắt không ngừng rơi. Hắn đau lòng, trái tim như bị xé toạc, nhưng kỳ lạ thay, dương vật của hắn lại cương cứng, căng tức trong quần. Hắn hoang mang, tự vấn: “Tại sao? Tại sao giờ này mình còn như thế?” Hắn cảm thấy ghê tởm chính mình, như thể cơ thể đang phản bội lý trí. Hình ảnh Hương, từ những kỷ niệm ngọt ngào đến lời nói dối qua điện thoại, đan xen trong đầu hắn, vừa đau đớn vừa kích thích một cách bệnh hoạn.

Bình minh ló dạng, Đức lê bước chuẩn bị đi làm, nhưng mọi sức sống trong hắn dường như đã cạn kiệt. Hắn mặc áo sơ mi, đội mũ, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng. Bước ra khỏi tòa nhà, hắn bất ngờ thấy Sumi – hay Lilia – cũng đang đứng đó. Cô mặc áo thun ôm sát, khoe vòng eo thon gọn và bộ ngực căng tròn, nụ cười ấm áp như ánh nắng sớm mai. “Chuẩn bị đi làm à cùng đi nhé, hàng xóm!” cô nói, giọng nhẹ nhàng.

Đức nhìn cô, cố nặn ra một nụ cười nhạt, nhưng trong lòng hắn, cơn bão vẫn chưa ngừng gào thét.
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 8: Liệu trời có sáng?

Dưới ánh nắng nhạt của Seoul buổi sớm, Đức và Sumi cùng chen chân lên tàu điện ngầm, hòa vào dòng người vội vã. Sumi rạng rỡ như ánh mặt trời, mái tóc buộc cao tung bay, chiếc áo crop top ôm sát khoe vòng eo thon gọn và bộ ngực căng tròn. Cô kể về những dự án stylist mới, về lần cô suýt làm rơi cả khay phụ kiện trong một buổi chụp hình, giọng nói trong trẻo xen lẫn tiếng cười giòn tan. Nhưng Đức, đứng cạnh cô, như lạc vào một thế giới khác. Hắn gật đầu máy móc, ánh mắt đờ đẫn, tâm trí bị giam cầm bởi hình ảnh Hương nắm tay gã đàn ông lạ, cười nói thân mật trước khi bước vào nhà nghỉ. Sumi liếc nhìn hắn, nhận ra sự bất thường, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, giữ câu chuyện nhẹ nhàng như một cách an ủi không lời.

Tàu điện ngầm chật cứng, mùi nước hoa trộn lẫn với hơi người tạo thành một thứ không khí ngột ngạt. Đức và Sumi phải chen vào một góc gần cửa, vai kề vai, cơ thể gần như ép vào nhau. Trong đám đông, một gã đàn ông trung niên, bộ vest nhàu nhĩ, lợi dụng sự xô đẩy để áp sát Sumi. Dương vật của gã cọ vào cặp mông căng tròn của cô qua lớp quần legging mỏng, mỗi lần tàu lắc lại càng lộ liễu hơn. Sumi nhíu mày, môi mím chặt, cố dịch người ra, nhưng không gian chật chội không cho phép. Đức, dù tâm trí nặng nề, vẫn nhận ra ánh mắt khó chịu của cô. Hắn thở dài, nắm lấy tay Sumi, kéo cô về phía trước, đứng chắn giữa cô và gã kia như một lá chắn vô hình.

Nếu là ngày thường, có lẽ Đức đã “thừa cơ” để gần gũi hơn, để tay mình vô tình chạm vào eo hay vai cô. Nhưng hôm nay, hắn chẳng còn tâm trạng. Hành động nhỏ ấy, dù vô tư, lại khiến gò má Sumi ửng hồng. Cô lén nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh một thứ cảm xúc khó gọi tên – vừa biết ơn, vừa tò mò, vừa có chút rung động. Đức không nhận ra, ánh mắt hắn vẫn dán vào khoảng không, nơi ký ức về Hương vẫn đang gào thét.



Cả ngày làm việc tại SM, Đức như một cái bóng. Hắn lơ đãng, quên kiểm tra ánh sáng, để sai góc máy, khiến cả ekip phải quay lại một cảnh đến ba lần. Lần đầu tiên kể từ khi đến Hàn Quốc, cấp trên – một người đàn ông trung niên với cái bụng bia – mắng hắn trước mặt mọi người: “Đức-ssi, cậu làm gì mà hồn vía để đâu thế? Đây là SM, không phải chỗ để mơ mộng!” Hắn cúi đầu xin lỗi, giọng nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy, nhưng ánh mắt trống rỗng, không chút phản kháng. Đồng nghiệp nhìn hắn, một số thì thào, số khác chỉ lắc đầu, nhưng chẳng ai hỏi han.

Suốt ba ngày tiếp theo, Đức vẫn chìm trong trạng thái ấy. Tin nhắn và cuộc gọi từ Hương chất đầy điện thoại, nhưng hắn không thèm đếm xỉa, để mặc màn hình sáng lên rồi tắt lặng. Tài khoản mạng xã hội Hàn Quốc của hắn ngập tràn những dòng trạng thái u ám: “Tình yêu là gì? Chỉ là một lời nói dối được tô vẽ.” Hay “Có những vết thương không bao giờ lành, chỉ âm thầm chảy máu.” Những người quen ở Seoul, vốn đã ít ỏi, chẳng ai để tâm đến sự thay đổi của hắn. Ở đất khách quê người, Đức như một kẻ vô hình, bị nhấn chìm bởi nỗi đau riêng.

Nhưng trong số ít người để ý đến hắn, Sumi dần trở thành một điểm sáng. Cô không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ xuất hiện, mang theo nụ cười ấm áp hay một câu nói bâng quơ để kéo hắn ra khỏi bóng tối. Đức cảm nhận được, nhưng hắn quá mệt mỏi để đáp lại.



10 giờ tối, trong một quán nhậu nhỏ gần công ty, Đức ngồi cùng tám người khác quanh bàn thịt nướng. Khói nghi ngút bốc lên từ vỉ sắt, tiếng cụng ly soju vang lên liên tục, và những câu chuyện ồn ào của đồng nghiệp lấp đầy không gian. Nhưng Đức như tách biệt khỏi tất cả. Hắn uống hết chén này đến chén khác, ánh mắt đờ đẫn, chẳng tham gia câu chuyện. Men rượu thấm vào cơ thể, làm đầu óc hắn mơ hồ, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn sắc bén như dao.

Hắn đứng dậy, lảo đảo bước ra con ngõ nhỏ cạnh quán để hút thuốc. Điếu thuốc cháy đỏ, khói trắng bay lượn trong không khí lạnh, nhưng chẳng thể xua tan bóng tối trong tâm trí. Sumi bất ngờ xuất hiện, đứng cạnh hắn, đôi tay khoanh lại để chống lại cái se lạnh của đêm Seoul. “Anh ổn không vậy?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn đường.

Đức nhìn cô, men rượu khiến lớp phòng vệ của hắn tan biến. Hắn thở dài, rồi bất ngờ trút hết tâm sự – về Hương, về sự phản bội, về những đêm không ngủ vì trái tim tan vỡ. Hắn kể, giọng run run, như thể mỗi lời nói là một vết cắt mới. Sumi lắng nghe, không ngắt lời, đôi mắt cô ánh lên sự đồng cảm sâu sắc. Cô an ủi hắn, nói rằng thời gian sẽ chữa lành, rằng hắn xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Nhưng trong lồng ngực Sumi, một cảm giác kỳ lạ dâng lên – như thể nỗi đau của Đức đang chạm vào một góc sâu kín trong cô, khiến tim cô thắt lại. Cô tự hỏi: “tại sao mình lại thấy xót xa đến vậy?”

Cả hai rơi vào im lặng, không khí nặng nề bao trùm con ngõ nhỏ. Bỗng, Đức kéo Sumi lại, môi hắn áp vào môi cô, hôn ngấu nghiến như muốn trút hết nỗi đau, dục vọng, và sự tuyệt vọng. Sumi bất ngờ, cơ thể cứng đờ trong tích tắc, lý trí hét lên rằng cô nên đẩy hắn ra. Nhưng men rượu, hay chính hơi ấm từ môi hắn, khiến cô không thể kháng cự. Cô đáp lại, môi cô hòa vào nụ hôn, lưỡi họ chạm nhau, xoắn lấy nhau trong một vũ điệu ướt át, đầy đam mê.

Tay Đức lần mò lên ngực Sumi, cảm nhận sự mềm mại và to tròn qua lớp áo thun mỏng. Cô run lên, hơi thở trở nên gấp gáp, trái tim đập loạn. Sumi băn khoăn, lý trí và cảm xúc đấu tranh dữ dội. Cô biết khoảnh khắc này là sai, rằng cô không nên để men rượu và nỗi cô đơn dẫn dắt. Nhưng cơ thể cô, đã quá lâu không được chạm đến, khao khát sự đụng chạm này. Nụ hôn của Đức, bàn tay hắn, như ngọn lửa đánh thức dục vọng mà cô đã chôn sâu. Cô cảm thấy mình yếu đuối, nhưng đồng thời mãnh liệt, như thể đang sống thật với chính mình sau bao ngày gò bó.

Bàn tay Đức trượt xuống, bóp chặt cặp mông căng tròn của Sumi qua lớp quần legging, khiến cô rên khẽ trong cổ họng, âm thanh bị nụ hôn nuốt chửng. Tay còn lại của hắn lần này luồn vào trong áo, chạm trực tiếp vào ngực cô, nhào nặn, ngón tay đùa nghịch với đầu ti cương cứng. Sumi gần như mất kiểm soát, tâm trí trống rỗng, chỉ còn lại khoái cảm mãnh liệt. Cô cảm nhận cơ thể mình nóng ran, hơi thở đứt quãng, như thể đang tan chảy dưới từng cái chạm của hắn.

Bàn tay Đức tiếp tục di chuyển, táo bạo xuyên qua cạp quần legging, chạm đến mép lồn ướt đẫm của Sumi. Nước nhờn chảy ra, thấm ướt cả bàn tay hắn, chứng minh cô đã kích thích đến mức nào. Đức kích thích điểm G của cô, xoa nhẹ mép lồn, rồi từ từ đưa một ngón tay vào trong. Sumi cắn môi, cố kìm tiếng rên, nhưng cơ thể cô đã phản bội. Ngón tay thứ hai theo sau, đút vào rồi lại ra nhịp nhàng, tạo ra những âm thanh nhóp nhép đầy kích thích. Cô nắm lấy tay hắn, nhưng sức lực đã cạn, đôi chân run rẩy chỉ biết đón nhận từng đợt khoái cảm dâng trào.

Bỗng, ngón cái của Đức chạm vào âm vật của Sumi, vừa móc vừa day cái điểm nhạy cảm nhất của người con gái, đẩy cô vào cơn điên cuồng. Mỗi chuyển động của hắn như một làn sóng, cuốn cô vào cơn bão khoái cảm. Sumi không chịu nổi, dứt nụ hôn, thở gấp, cắn mạnh vào vai Đức để kìm tiếng rên. Cơ thể cô giật giật, rùng mình, đạt cực khoái ngay trong con ngõ nhỏ, dưới ánh đèn đường mờ ảo và tiếng xe cộ xa xa. Nước nhờn chảy xuống đùi cô ướt đẫm một mảng, hơi thở hổn hển, gò má đỏ bừng như lửa.

Sumi mất một lúc để lấy lại tâm trí. Khi nhận ra những gì vừa xảy ra, cô hoảng loạn, trái tim đập thình thịch vì xấu hổ và bối rối. Cô đẩy Đức ra, không dám nhìn vào mắt hắn, rồi chạy vội về quán, để lại hắn đứng đó, thẫn thờ. Đức nhìn theo bóng lưng Sumi, hơi thở vẫn nặng nhọc. Đã quá lâu rồi hắn mới cảm nhận được sự gần gũi với một cô gái. Khoảnh khắc vừa rồi như một liều thuốc, tạm thời giải thoát hắn khỏi nhà ngục tiêu cực mấy ngày qua. Nhưng cơ thể hắn vẫn khao khát, dương vật căng cứng trong quần, đòi hỏi được thỏa mãn.

Quá kích thích, Đức rút dương vật ra, bắt đầu sóc, ánh mắt đờ đẫn, chỉ muốn đạt được cực khoái để xua tan mọi đau đớn. Hắn đứng trong góc khuất của con ngõ, bàn tay di chuyển nhanh dần, hơi thở gấp gáp. Đúng lúc ấy, điện thoại hắn rung lên. Đức nhíu mày, đoán là Hương lại cố liên lạc. Hắn phớt lờ, tập trung vào cảm giác mãnh liệt đang dâng trào, quyết tâm không để bất kỳ thứ gì cắt ngang.

Nhưng tin nhắn liên tục đến, phá vỡ sự tập trung của hắn. Bực mình, Đức lấy điện thoại ra, định chặn luôn liên lạc của Hương. Nhưng màn hình hiện lên một tài khoản lạ, avatar chỉ là hình một con mèo trắng đơn giản. Những dòng tin nhắn hiện lên, khiến hắn khựng lại, bàn tay đang sóc dương vật ngừng hẳn: “Xin chào Đức-ssi, dạo này công việc của anh thế nào rồi? Là em, Karina đây.”
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 9: Riêng chỉ hai ta.

Đức đứng trong con ngõ nhỏ, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên khuôn mặt thẫn thờ. Tin nhắn từ tài khoản lạ với avatar con mèo khiến hắn nhíu mày. “Karina? Làm sao có chuyện đó được?” Hắn lẩm bẩm, nghĩ ngay đến những vụ lừa đảo trên mạng mà đồng nghiệp từng cảnh báo. Men rượu và nỗi đau từ sự phản bội của Hương khiến hắn mất kiên nhẫn. Hắn gõ một loạt tin nhắn đầy giận dữ, trút hết buồn tủi và thất vọng những ngày qua: “Thôi im mẹ đi lừa đảo đúng không? Bị trích điện nhiều quá ngu người à ? Làm sao mà ngu tới mức nghĩ ra chuyện vô lý vậy được thế anh zai haha” Gửi xong, hắn thở hắt, cảm giác kích thích ban nãy tan biến, chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Hắn quay lại quán nhậu, khói thịt nướng và tiếng cười nói ồn ào vẫn tràn ngập không gian. Quét mắt quanh bàn, hắn nhận ra chỉ còn một chỗ trống – ngay cạnh Sumi. Như thể chỗ ấy được giữ riêng cho hắn. Đức ngập ngừng, ánh mắt lướt qua Sumi, nhớ lại khoảnh khắc nóng bỏng trong ngõ. Cô ấy đang cười nói với đồng nghiệp, nhưng gò má vẫn hồng, ánh mắt lấp lánh như đang che giấu điều gì. Hắn hít một hơi sâu, bước đến, ngồi xuống, cố giữ vẻ tự nhiên.

Đức lại nâng chén, nhưng lần này, thay vì uống một mình, hắn quay sang Sumi, giọng khàn khàn: “Uống không?” Sumi hơi bất ngờ, đôi mắt mở to, nhưng rồi cô gật đầu, cầm chén soju lên, cụng nhẹ vào chén hắn. “Cạn ly!” cô nói, giọng vui vẻ, nhưng ánh mắt lại lén lút quan sát hắn. Cả hai uống, men rượu thấm vào cơ thể, làm không khí giữa họ trở nên ấm áp, nhưng cũng đầy căng thẳng.

Sau vài chén, dương vật Đức vẫn cứng ngắc, không chịu “hạ nhiệt” sau khoảnh khắc trong ngõ. Hắn thở dài, ánh mắt lơ đễnh. Sumi nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?” Đức nhìn cô, men rượu khiến hắn mất đi sự dè dặt. Hắn thì thào, giọng thành thật: “Sau chuyện ban nãy… tôi vẫn còn kích thích quá. Đang hơi khó xử đây, phải chỉnh quần suốt thôi.” Sumi đỏ mặt, môi mím chặt, không nói gì, nhưng ánh mắt cô lấp lánh một thứ cảm xúc khó tả – vừa ngại ngùng, vừa tò mò, vừa rạo rực.

Bỗng, dưới gầm bàn, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại chạm vào đũng quần Đức. Hắn giật mình, quay sang nhìn Sumi. Cô ấy vẫn hướng mặt về phía đồng nghiệp, giả vờ chăm chú nghe câu chuyện, môi nở nụ cười, nhưng gò má đỏ hồng, hơi thở hơi gấp. Hắn hoang mang, trái tim đập thình thịch. Xung quanh là đám đông ồn ào, nhưng góc bàn của hắn và Sumi tách biệt, ít ai để ý. Dù vậy, hành động này quá nguy hiểm, quá táo bạo. Hắn hồi hộp, cơ thể run lên vì phấn khích, adrenaline dâng trào.

Nhẹ nhàng, Đức lén kéo khóa quần xuống. Dương vật hắn bật ra, len lỏi vào lòng bàn tay ấm áp của Sumi. Cô bắt đầu vuốt ve, mân mê, lúc nhanh, lúc chậm, động tác kín đáo nhưng mạnh bạo, như thể đang thách thức giới hạn. Sumi cũng hồi hộp, trái tim cô đập loạn, cơ thể rạo rực nhưng lo lắng. Cô không còn cười hay nói, ánh mắt chỉ hướng về phía đồng nghiệp như một lớp vỏ bọc, nhưng toàn bộ tâm trí và giác quan của cô dồn vào dương vật cương cứng trong tay. Nó ấm áp nổi gân chằng chịt to cứng vô cùng và kỳ lạ thay – cong thẳng lên trời, khác hẳn những gì cô từng có kinh nghiệm. Lần đầu tiên cô chạm vào một thứ như vậy, sự tò mò khiến cô càng vuốt nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, như bị thôi thúc bởi một lực vô hình.

Bàn tay Sumi di chuyển dẻo dai, mượt mà, cổ tay dẫn dắt, bàn tay theo sau, tạo ra một nhịp điệu hoàn hảo. Đức nhâm nhi chén rượu, cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng bên trong là cơn bão khoái cảm. Bỗng, Sumi chìa điện thoại ra, màn hình mở ứng dụng ghi chú với dòng chữ: “Hãy ra hiệu trước khi ra.” Đức bất ngờ trước sự nuông chiều và đồng lõa của cô. Hắn lén thò tay xuống, chạm vào cặp mông căng tròn của Sumi qua lớp quần legging. Bất ngờ hơn, cô hợp tác, khẽ nhích người để hắn dễ dàng sờ mà không bị phát hiện.

Bàn tay mềm mại, ấm áp cùng những ngon tay nhỏ nhắn của Sumi tiếp tục sóc, không chút mệt mỏi. Đức sờ nắn cặp mông mịn màng, nhịp tim tăng chóng mặt, cảm giác lén lút khiến mọi giác quan của hắn bùng nổ. Hắn sắp đến giới hạn, cơ thể căng cứng, khoái cảm dâng trào. Hắn mong chờ giây phút này, không chỉ vì sự thỏa mãn, mà còn vì tò mò: “tại sao Sumi lại bảo hắn báo trước?”

Đức rút tay khỏi mông cô, gõ nhẹ vài cái vào lưng Sumi như tín hiệu. Chỉ vài giây sau, một chiếc đũa rơi xuống sàn, vang lên tiếng “leng keng.” Sumi lập tức giả vờ với tay nhặt, nhưng than: “Ủa, đâu mất rồi nhỉ?” Cô vén khăn trải bàn, chui xuống gầm bàn trước ánh mắt lơ đễnh của đồng nghiệp. Không ai quan tâm, câu chuyện trên bàn vẫn tiếp diễn.

Ngay lập tức, Đức cảm nhận một cảm giác ấm nóng, ướt át bao lấy dương vật hắn. Sumi đang ngậm lấy hắn, đôi môi mềm mại ôm trọn, lưỡi cô điêu luyện xoáy quanh lỗ đái của hắn, gẩy nhẹ, rồi mút mạnh, lên xuống liên tục. Cảm giác này quá sướng, như đưa hắn trở lại những khoảnh khắc thân mật đã lâu không trải qua. Sẵn sàng từ trước, cộng với sự kích thích điên cuồng từ miệng Sumi, Đức không thể cầm cự. Hắn co giật, bắn tất cả vào miệng cô, tinh dịch trào ra, nhiều chưa từng thấy như tích trữ từ những ngày đau khổ vừa qua.

Cơn cực khoái qua đi, Sumi ngồi dậy, tay cầm chiếc đũa, vẻ mặt tỉnh bơ. Cô với lấy ly nước ngọt trên bàn giả vờ nhấp một ngụm nhưng thực ra đang nhả chỗ tinh dịch đó vào cốc như không có gì xảy ra. Đức định thần lại, đầu óc miên man. Tại sao Sumi lại đối xử tốt với hắn như vậy? Hành động táo bạo này, sự đồng lõa đầy kích thích – hắn ngờ ngợ rằng cô đã thích mình. Sumi cũng im lặng, ánh mắt lảng tránh, tâm trí rối bời vì những gì vừa làm.

Bỗng, một cô bé thực tập mới vào, tóc buộc đuôi ngựa, nhanh nhảu với lấy ly nước ngọt mà Sumi vừa uống, tu ừng ực gần hết. Đức và Sumi tròn mắt, đứng hình, không thốt nên lời. Không khí giữa cả hai trở nên ngượng ngùng, nhưng cũng đầy hài hước kỳ lạ. Cả hội rủ đi tăng hai, nhưng Đức xin phép về trước, đầu óc vẫn quay cuồng với những cảm xúc lẫn lộn.



Trên đường đi bộ về nhà, cái lạnh của đêm Seoul khiến Đức tỉnh táo hơn. Hắn nghĩ về Hương – sự phản bội, những lời nói dối. Rồi nghĩ về Sumi – sự táo bạo, nụ cười ấm áp, và khoảnh khắc lén lút vừa rồi. Điện thoại hắn rung lên, phá vỡ dòng suy nghĩ. Là tài khoản lạ với avatar con mèo. Những tin nhắn mới cố gắng chứng minh đó thực sự là Karina: “Em thật mà, Đức-ssi! Nhớ lần quay tạp kỹ không? Anh còn làm nem rán cho em ăn đấy!”

Đức cười cợt, vẫn không tin, nghĩ đây chỉ là trò lừa đảo tinh vi. Hắn nhắn lại, giọng trêu chọc: “Karina mà nhắn tin cho tôi? Ông anh nghĩ tôi có thể quen biết được một người nổi tiếng như vậy à hahha, sao không giả luôn Elizabeth Olsen đi” Nhưng ngay sau đó, một cuộc gọi video từ tài khoản ấy hiện lên. Đức hơi giật mình, nhưng tò mò, hắn bắt máy.

Màn hình sáng lên, và Karina xuất hiện, không chút trang điểm, khuôn mặt mộc thanh tú, mái tóc xõa tự nhiên. Cô mặc bộ pijama lụa trắng tinh khôi, nằm trên giường, ánh đèn ngủ mờ ảo làm nổi bật làn da trắng mịn. Đức sững sờ, bối rối, lắp bắp chào: “Ơ… Karina-ssi, thật là em à?” Cô cười, giọng nhẹ nhàng: “Thấy chưa, em nói thật mà. Anh cứ nghĩ em lừa đảo hoài!” Cả hai trò chuyện vài câu đơn giản, nhưng Đức kiếm cớ: “À, anh đang đi đường, nói sau nhé,” rồi vội tắt máy, tim đập thình thịch.

Nhưng trước khi tắt, hắn kịp nhận ra bộ ngực to của Karina, không mặc áo lót, hằn rõ qua lớp lụa mỏng. Vì nằm nghiêng, chúng chảy sang một bên, tạo đường cong khêu gợi khiến hắn không thể không nhìn. Hắn lắc đầu, cố xua đi hình ảnh ấy.

Tin nhắn tiếp tục qua lại. Karina tò mò về những trạng thái tâm trạng trên mạng xã hội của hắn. Đức, bất ngờ trước sự quan tâm của cô, thành thật chia sẻ về tình trạng thất tình, về Hương và sự phản bội. Karina đáp lại, giọng an ủi: “Em hiểu mà, Đức-ssi. Thật ra, em cũng vừa chia tay người yêu gần đây. Chuyện tình cảm khó lắm.” Đức chợt nhớ, báo chí từng đưa tin về việc Karina công khai kết thúc mối quan hệ với bạn trai. Cả hai nhắn tin, chia sẻ những nỗi buồn, như hai người bạn bất ngờ tìm thấy sự đồng cảm.



Đức về đến căn phòng nhỏ, nằm dài trên giường, ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt vào. Hắn nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man. Hắn biết mình không thể trốn tránh mãi. Ngày mai, hắn sẽ gọi cho Hương, đối mặt với sự thật, dù nó đau đớn đến đâu.
 

emolyless

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 10: Những điều mới mẻ

Ánh nắng đầu đông nhạt nhòa len qua màn sương mù, phủ lên những con phố Seoul một lớp ánh bạc mỏng manh. Đức bước đi trên vỉa hè, hơi thở hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh. Hắn đến công ty như mọi ngày, nhưng hôm nay, một tia sáng nhỏ len lỏi vào tâm trí u ám – những tin nhắn qua lại với Karina. Điện thoại rung nhẹ, màn hình sáng lên với bức ảnh từ cô: một đĩa bánh mì sandwich kẹp trứng vàng óng, vài lát cà chua đỏ tươi, bên cạnh ly cà phê đen sóng sánh trong cốc sứ trắng tinh. “Chào buổi sáng, Đức-ssi! Chúc anh ngày mới vui vẻ nha!” Karina nhắn, kèm biểu tượng mặt cười rạng rỡ.

Đức khựng lại giữa dòng người, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, hắn cảm thấy một chút ấm áp. Hắn chụp lại bữa sáng của mình: một hộp cơm tiện lợi mua vội ở cửa hàng gần nhà, cơm trắng, miếng cá thu nướng cháy cạnh, và ít kimchi đỏ rực. “Chào buổi sáng, Karina-ssi. Nay chẳng có nhiều thời gian nên chỉ đơn giản thôi nhưng đủ sức chiến đấu!” hắn nhắn, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng. Karina đáp ngay: “Oa, nhìn ngon ghê đấy chứ! Lần sau anh làm nem rán cho em nữa nha, món đó đỉnh lắm!” Đức bật cười, nhớ lại ánh mắt sáng rỡ của Karina khi cắn miếng nem giòn tan hôm quay tạp kỹ.

Cả hai tiếp tục nhắn tin, gửi ảnh qua lại như những người bạn mới tìm thấy sự đồng điệu. Karina gửi ảnh văn phòng SM, nơi cô đang thử đồ cho một buổi chụp hình. Ánh sáng studio rực rỡ chiếu lên mái tóc nâu óng ả, cô mặc áo len mỏng ôm sát, nụ cười tươi tắn như ánh nắng. “Dù tâm trạng thế nào, mệt mỏi ra sao nhưng cuộc sống vẫn diễn ra thôi, nay em cũng đang cố gắng làm việc này” cô nói. Đức chụp lại góc phim trường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên đống thiết bị lộn xộn. “Cũng bận đây, Karina-ssi. Nhìn em rạng rỡ thế, tự nhiên thấy có động lực hơn!” hắn nhắn, thêm biểu tượng nháy mắt.

Đến bữa trưa, Karina gửi ảnh suất ăn kiêng đơn giản xinh xắn: cơm cuộn, tôm chiên giòn, và salad rau xanh mướt. “Ăn healthy nè! Anh ăn gì?” cô viết, kèm trái tim nhỏ. Đức cười, chụp lại bát phở gói nóng hổi, sợi phở trắng mềm, thịt bò thì chả có. “Phở Việt Nam chính gốc đây. Có muốn thử không, Karina-ssi?” hắn đùa. “Ooh, nhìn ngon đấy! Nhưng anh không nên ăn phở gói vậy nhiều đâu nhé, Lần sau anh nấu cho em nha, em tò mò lắm!” Karina đáp, giọng hào hứng. Những tin nhắn như làn gió mát, tạm thời xua tan lớp mây đen trong lòng Đức, dù hắn biết, nỗi đau vẫn đang rình rập.



Tối đến, sau bữa ăn tối đơn giản tại căng tin công ty – một bát canh đậu phụ cay và cơm trắng – Đức ngồi một mình ở vườn hoa nhỏ phía sau tòa nhà SM. Những bông cúc trắng run rẩy trong gió lạnh, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn. Hắn châm một điếu thuốc, khói trắng bay lượn, hòa vào không khí đầu đông. Đã đến lúc đối mặt với sự thật. Hắn mở điện thoại, tay hơi run, nhắn cho Hương.

Tin nhắn của hắn sắc lạnh, chất chứa nỗi đau và tức giận:
“Hương, chuyện hôm trước là sao? Em đi với gã nào đó vào nhà nghỉ, em nghĩ anh không biết à? “
“Tại sao em phản bội anh, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?”
“ Em có bao giờ nghĩ anh ở đây, xứ người, cô đơn và khó khăn thế nào không?”
Hắn nhấn gửi, tim đập thình thịch, cảm giác như đang đứng trước vực thẳm.

Chỉ vài phút sau, Hương gọi tới, giọng qua điện thoại như nghẹn ngào:
“Anh… em xin lỗi, em sai rồi. “
“Em chót dại, hôm đó em say, em không kiểm soát được.”
“Anh tha lỗi cho em lần này đi anh, đừng chia tay em, em xin anh…”
Cô gửi kèm những biểu tượng khóc lóc, nhưng Đức không mủi lòng.
Hắn gặng hỏi:
“Gã đó là ai? Nói thật đi.”

Hương do dự, rồi bất đắc dĩ trả lời:
“Là Toàn… một người em cùng công ty. Hắn tán tỉnh em, nhưng em thề, em không có ý định gì đâu, chỉ hôm đó em say quá…”

Ra là nó, Toàn là một thằng làm cùng Hương và kém Hương tới 2 tuổi. Đức đã gặp qua Toàn vài lần nhưng hắn chả thể ngờ chuyện này có thể xảy ra. Tuy 2 người họ có thân thiết nhưng hắn chẳng mảy may nghi ngờ , chỉ đơn giản nghĩ đó là đồng nghiệp thân thiết. Vì ngày xưa, khi hắn và Hương còn tìm hiểu Hương đã luôn nói với hắn không thích yêu người bằng hoặc kém tuổi. Tuy hắn và Hương vẫn yêu nhau nhưng việc này làm hắn rất bất ngờ và tự hỏi “Những lời đó tất cả là dối trá hay sao?”

Hắn lại gặng hỏi “Bắt đầu từ khi nào? Từ khi nào 2 người cắm sừng tôi”

Hương trả lời ngay sau đó: “Nó tán em từ khi anh đi Hàn nhưng giữa em và nó không hề có gì quá giới hạn đâu…”

“Em chỉ yêu mình anh mà thôi, chuyện đó chỉ là tai nạn một lần thôi. Kể từ hôm đó em đã tránh xa nó rồi anh ơi… huhu…”

Đức: “Tôi không tin, chắc hẳn các người ngủ với nhau cả tá lần, địt nhau suốt ngày khi không có tôi ở đó, lũ cho chết”

Hương: “Không phải đâu, anh ơi em không như thế.. em chỉ trót dại một lần để nó lợi dụng thôi.”

“Làm gì có chuyện chỉ một lần haha, nó địt em chắc sướng lắm đúng không , sướng không chịu được mà biến mình thành một đĩ không hơn.” Hắn thốt lên trong uất hận nhưng vẫn giữ lại sự tôn trọng cho Hương. Hắn đau , hắn chửi nhưng vẫn gọi Hương là em.

Cuộc gọi im lặng chỉ còn tiếng thút thít “không mà… không phải đâu anh…”

Sự tò mò bệnh hoạn trỗi dậy không biết bằng một thế lực nào đó Đức lại nói tiếp:
“Kể hết đi. Em và nó đã làm gì trong nhà nghỉ? Đừng giấu.”

Hương im lặng một lúc, rồi những tiếng nấc nghẹn đứt quãng, đầy nước mắt. Cô vừa khóc vừa kể qua điện thoại, giọng run rẩy:

“Anh… em xin lỗi. Hôm đó bọn em uống nhiều quá , Toàn đưa em vào nhà nghỉ. Rồi…”

“Nói, em còn định giấu diếm nữa sao” hắn gắt lên

Tiếng khóc nấc vang lên ở đầu dây bên kia
“Nó hôn em, cởi đồ em ra… rồi tụi em quan hệ”.

Hắn bực dọc: “Anh đã bảo em dừng lại chưa? Nói cho hết đi , em đã dám làm thì có gì không dám nói”.

“Hức Hức…Nó… nó bắt em bú cu nó rồi… liếm lỗ nhị của nó .. hức hứ”

“Rồi nó đè em xuống đút vào … em đã cố đẩy nó ra nhưng em say nên không được dù em đã cố”

“Hắn làm mạnh, hai lần… trên giường”

“Rồi trong phòng tắm. Em không muốn, nhưng em say, em không cản được…”

Mỗi lời Hương kể như một nhát dao đâm vào tim Đức. Nước mắt hắn lăn dài, nhưng đồng thời, cơ thể hắn phản ứng một cách kỳ lạ. Hình ảnh Hương trần truồng, bị Toàn chiếm đoạt trên giường nhà nghỉ, rồi trong phòng tắm với tiếng nước chảy, lướt qua đầu hắn, khiến dương vật hắn cương cứng, căng tức trong quần. Hắn hoang mang, nhưng không thể dừng lại.

Hắn rời vườn hoa, tìm một góc khuất sau bức tường phủ dây leo, nơi ánh đèn đường không chiếu tới. Hắn rút dương vật ra, tay di chuyển nhanh, hơi thở gấp gáp, tâm trí ngập trong hình ảnh Hương – vừa đau đớn, vừa kích thích một cách bệnh hoạn.

“Thế nó có dùng bao không”

Hương lại khóc lớn hơn và tiếp tục kể :
“Lúc đó do say quá em cũng không còn nhớ… có lẽ là không… huhu, anh ơi em xin lỗi anh đừng bắt em kể nữa”.

Hắn chỉ lạnh lùng:”Tiếp..”

“Huhu nó lôi em ra đừng trước cửa kính, nó bịt miệng em mà địt rối… nó bắn vào … em”

Hắn không chịu được nữa mà xuất ra, tinh dịch bắn lên nền đất lạnh, nhưng nỗi đau không hề tan biến.

Điện thoại vẫn vang lên tiếng khóc thút thít của Hương qua tin nhắn thoại, xen lẫn những lời xin lỗi:
“Anh, em sai rồi, đừng chia tay em, em xin anh…”
Nhưng Đức lạnh lùng nhắn lại: “Hết rồi, Hương. Chúng ta chia tay.”

Hắn tắt máy, nước mắt lăn dài trên má, trái tim như bị bóp nghẹt.


Trên đường về nhà, cái lạnh của Seoul thấm vào da thịt. Những bông tuyết đầu tiên rơi nhẹ, lấp lánh dưới ánh đèn đường, bám lên vai áo Đức rồi tan thành những giọt nước lạnh buốt. Hắn bước đi, tâm trí rối loạn. Nỗi đau bị phản bội đè nặng, nhưng sự kích thích dâm dục khi nghe Hương kể về đêm đó khiến hắn bối rối. Hắn nhớ đến một thuật ngữ từng đọc đâu đó – cuckold. Hắn mở điện thoại, tra cứu nhanh: “Cuckold là trạng thái tâm lý khi một người cảm thấy kích thích tình dục khi tưởng tượng hoặc chứng kiến bạn tình của mình quan hệ với người khác. Đây là một dạng paraphilia, thường gắn liền với sự mâu thuẫn giữa đau đớn cảm xúc và khoái cảm thể xác…” Đức khựng lại, tay nắm chặt điện thoại. Hắn hoài nghi, liệu mình có phải như thế? Sự thật ấy khiến hắn vừa xấu hổ vừa sợ hãi, như thể đang đối diện với một góc tối trong chính mình.

Hắn dừng chân tại một quán nhậu ven đường, khói thịt nướng và tiếng cười nói từ những bàn bên cạnh càng làm hắn cô đơn hơn. Hắn gọi một chai soju và đĩa mực nướng, chụp ảnh gửi cho Karina. Bức ảnh cho thấy chai soju đã vơi nửa, đĩa mực nướng vàng óng, và góc bàn gỗ cũ kỹ, như phản ánh tâm trạng của hắn. Hắn nhắn: “Cuộc sống khó khăn thật, Karina-ssi. Buồn nốt vài hôm, rồi chúng ta cùng cố lên nhé.”


Đức ngồi một mình trong quán nhậu, chai soju thứ 3 trước mặt gần cạn, ánh mắt dán vào khoảng không. Những bông tuyết rơi nhẹ, bám lên vai áo hắn, tan ra thành những giọt nước lạnh buốt. Hắn nhấp thêm một ngụm soju, cảm giác đắng ngắt lan tỏa, hòa quyện với nỗi cô đơn và những câu hỏi không lời về chính mình.
 
Bên trên