Đêm ở Phú Yên
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi được cử đi công tác cùng Chủ tịch đến Phú Yên. Chuyến đi kéo dài ba ngày, mục đích là dự hội nghị khách hàng lớn và ký kết một số hợp đồng quan trọng. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ xem đó là một phần công việc. Nhưng khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Tuy Hòa, tôi nhận ra không khí giữa tôi và ông đã khác – như thể có một sợi dây vô hình kéo chúng tôi lại gần hơn.
Ngày đầu tiên trôi qua bận rộn với các cuộc họp, những cái bắt tay và nụ cười chuyên nghiệp. Đến tối, ngân hàng tổ chức tiệc chiêu đãi tại một khách sạn 5 sao ven biển. Bầu không khí sang trọng, tiếng sóng vỗ từ xa hòa lẫn với tiếng nhạc nhẹ nhàng. Tôi lại được giao vai trò MC, điều khiển buổi tiệc như mọi lần. Chủ tịch ngồi ở bàn VIP, ánh mắt ông thỉnh thoảng hướng về tôi, không rời. Tôi cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng tim tôi đập nhanh hơn bình thường.
Sau khi tiệc tan, ông mời tôi ở lại dùng một ly rượu. “Vân, hôm nay cô lại làm rất tốt. Tôi muốn cảm ơn cô,” ông nói, giọng trầm ấm. Tôi cười, nhận ly rượu từ tay ông. Chúng tôi ngồi ở quầy bar của khách sạn, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt ông, làm nổi bật những đường nét từng trải. Ông kể về những ngày đầu lập nghiệp, những khó khăn ông từng vượt qua để có được vị trí hôm nay. Tôi lắng nghe, bất giác bị cuốn vào câu chuyện của ông. Lần đầu tiên, tôi thấy ông không chỉ là một người sếp quyền lực, mà còn là một con người với những góc khuất rất đời.
Rượu làm không khí nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi cười nhiều hơn, những câu chuyện dần chuyển sang những điều cá nhân. Ông hỏi tôi về gia đình, về ước mơ ngày trẻ của tôi. Tôi kể, nhưng không hiểu sao lại né tránh nhắc đến chồng và con. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn quên đi thực tại, chỉ để tận hưởng cảm giác được lắng nghe, được thấu hiểu bởi một người như ông.
Rồi ông nắm tay tôi. Bàn tay ông ấm, mạnh mẽ, khác hẳn với cái nắm tay hiền lành của chồng tôi. Tôi không rút tay lại, dù biết mình nên làm thế. Ông nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, và thì thầm: “Vân, cô biết không, tôi chưa từng gặp ai như cô.” Tim tôi như ngừng đập. Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại, và trước khi tôi kịp suy nghĩ, môi ông đã chạm vào môi tôi.
Nụ hôn đầu tiên diễn ra trong căn phòng khách sạn sang trọng, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng sóng biển vọng vào từ ban công. Nó không vội vã, không mãnh liệt, mà chậm rãi, như thể cả hai đều đang dò xét cảm xúc của nhau. Tôi cảm nhận được vị rượu vang còn vương trên môi ông, hòa lẫn với một cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng. Nhưng tôi không đẩy ông ra. Trong khoảnh khắc ấy, tôi để mình rơi vào một thế giới khác – nơi không có gia đình, không có trách nhiệm, chỉ có tôi và ông.
Khi nụ hôn kết thúc, chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Ông vuốt nhẹ tóc tôi, nói: “Tôi không muốn cô hối hận vì điều này.” Tôi không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ, rồi đứng dậy rời khỏi phòng ông. Về phòng mình, tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, nhìn ra biển qua cửa kính. Nước mắt tôi rơi, không phải vì buồn, mà vì tôi không hiểu mình đang làm gì. Tôi yêu gia đình mình, nhưng tại sao tôi lại để chuyện này xảy ra?
Sáng hôm sau, tôi gặp lại ông trong buổi họp. Ông vẫn lịch sự, chuyên nghiệp như mọi ngày, nhưng ánh mắt ông nhìn tôi mang theo một điều gì đó không thể gọi tên. Tôi biết, sau đêm ấy, giữa chúng tôi đã có một bí mật không thể xóa nhòa. Và tôi cũng biết, tôi đang đứng trước một ngã rẽ mà chính mình chưa sẵn sàng đối mặt.