Tập 37
Cửa thang máy kêu “ting” một tiếng, mở ra hành lang tầng 25 dẫn đến phòng làm việc của Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Gia. Hành lang rộng rãi, lát đá hoa cương sáng bóng phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy treo lơ lửng trên trần, tạo cảm giác vừa sang trọng vừa lạnh lẽo. Hai bên tường treo những bức tranh trừu tượng khổ lớn, màu sắc mạnh mẽ nhưng bí ẩn.
Ly siết chặt cuốn sổ nhỏ trong tay, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đều trên sàn, cố giữ vẻ bình tĩnh dù tim cô đập thình thịch như trống đánh. Hoàng đi bên cạnh, dáng vẻ đĩnh đạc trong bộ vest xám đậm, tay đút túi quần, ánh mắt thoáng lướt qua cô như muốn trấn an. Họ dừng lại trước cánh cửa gỗ mun lớn, bề mặt bóng loáng với tấm bảng đồng khắc dòng chữ "Chủ tịch Hội đồng Quản trị" bằng nét chữ cứng cáp. Hoàng gõ cửa ba tiếng ngắn gọn, rồi đẩy cửa bước vào, ra hiệu cho Ly theo sau.
Bên trong, căn phòng làm việc rộng lớn gấp đôi văn phòng của Hoàng, không gian tối giản nhưng toát lên vẻ quyền lực áp đảo. Một chiếc bàn gỗ mun khổng lồ đặt giữa phòng, bề mặt bóng như gương, trên đó chỉ có một chiếc gạt tàn bằng pha lê, một cây bút Montblanc đắt tiền, và vài tập hồ sơ mỏng. Phía sau bàn là kệ sách cao chạm trần, đầy những cuốn sách bìa cứng dày cộp xen lẫn các mô hình dự án bất động sản tinh xảo – những tòa nhà thu nhỏ bằng kính và thép, lấp lánh dưới ánh đèn. Cửa kính lớn chiếm trọn một bức tường, mở ra khung cảnh thành phố Hà Nội nhộn nhịp bên dưới: những tòa cao ốc san sát, dòng xe cộ tí hon chen chúc, và bầu trời xanh nhạt điểm vài vệt mây trắng mỏng manh.
Ngồi sau bàn là Chủ tịch – ông Quang, một người đàn ông béo tròn, trạc 65 tuổi. Ông mặc bộ vest xanh đậm căng chặt quanh thân hình đồ sộ, cái bụng phệ nhô ra như một quả bóng, kéo căng các cúc áo đến mức như sắp bung ra. Tóc ông bạc lưa thưa chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao đầy nếp nhăn, khuôn mặt tròn múp míp với đôi mắt bé tí ti hí ẩn dưới lớp mỡ và cặp kính gọng vàng tròn. Đôi tay ông ngắn ngủn, mũm mĩm, đeo chiếc nhẫn vàng to bản ở ngón áp út, đang cầm điếu xigar đã cháy nửa, khói trắng lượn lờ bay lên trần nhà, thoảng mùi thuốc lá đắt tiền pha lẫn chút hương gỗ nồng. Khi Ly và Hoàng bước vào, ông ngẩng lên, đôi mắt bé xíu lướt qua họ, rồi dừng lại trên người Ly lâu hơn một chút.
“Chào Chủ tịch”
Hoàng lên tiếng trước, giọng lịch sự nhưng cứng cáp, phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt.
“Đây là Ly, trợ lý mới của tôi, hôm nay lên để ra mắt ông theo quy trình.”
Ly cúi đầu, mỉm cười nhẹ, cố gắng giữ giọng nói thật tự nhiên:
“Dạ, chào Chủ tịch. Em là Ly, rất vui được gặp ông ạ.”
Ông Quang gật đầu, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười khó đoán, để lộ hàm răng vàng khè vì thuốc lá lâu năm. Ông đặt điếu xigar xuống gạt tàn, chống hai tay lên bàn, cái bụng phệ rung lên nhè nhẹ theo động tác.
“Ừ, ngồi đi, hai đứa”
Ông nói, giọng trầm và khàn, mang âm hưởng của một người đã quen ra lệnh suốt nhiều thập kỷ, hơi thở ông nặng nề, phả ra mùi thuốc lá nồng nặc.
Hoàng và Ly ngồi xuống hai chiếc ghế bọc da đen đối diện bàn, lưng ghế cứng nhắc khiến Ly không thể thả lỏng. Ông Quang bắt đầu nói, giọng đều đều nhưng mỗi từ đều nặng như chì:
“Công ty này giờ đang mở rộng, mấy dự án lớn ở Singapore, Dubai cần người làm tốt. Hoàng, cậu là tay phải của tôi ở phòng marketing, phải giữ cho mọi thứ trơn tru, đừng để tôi thất vọng.”
Ông ngừng lại, liếc sang Ly, đôi mắt bé tí lướt chậm rãi từ mái tóc đen óng buộc cao của cô, xuống chiếc sơ mi trắng ôm sát tôn lên vòng ngực căng đầy, rồi dừng lại ở đôi chân dài thon thả bắt chéo dưới chiếc chân váy bút chì xanh navy. Ông hơi nghiêng đầu, lớp mỡ dưới cằm rung lên.
“Còn cô, Ly, làm trợ lý thì phải nhanh nhẹn, hỗ trợ thằng Hoàng cho tốt. Công việc ở đây không đơn giản, nhưng tôi thấy cô cũng có dáng dấp của người chịu được áp lực.”
Ly gật đầu, đáp:
“Dạ, em sẽ cố gắng hết sức, thưa Chủ tịch.”
Ánh mắt của ông Quang khiến cô rùng mình – cái nhìn không chỉ dừng lại ở sự quan sát thông thường, mà như muốn xuyên qua lớp quần áo, đào sâu vào từng đường nét cơ thể cô. Nó chậm rãi, trơ trẽn, đầy dục vọng, làm cô bất giác co vai lại như muốn tự bảo vệ mình. Ông khẽ liếm môi, một động tác nhỏ nhưng đủ khiến Ly cảm thấy dạ dày mình quặn lên vì ghê tởm.
Hoàng ngồi cạnh, nhận ra ánh mắt ấy của ông Quang. Anh khẽ cau mày, tay gõ nhẹ lên tay ghế, giọng hơi gằn hơn thường lệ:
“Cô ấy mới vào nhưng đã làm rất tốt, thưa Chủ tịch. Tôi tin cô ấy sẽ hỗ trợ được nhiều cho dự án sắp tới, đặc biệt là chiến dịch ở Singapore.”
Anh cố tình nhấn mạnh, như muốn kéo sự chú ý của ông Quang về phía công việc thay vì nhan sắc của Ly, giọng nói mang chút căng thẳng khó giấu. Anh liếc nhanh sang Ly, ánh mắt thoáng chút khó chịu khi thấy ông Quang vẫn không rời mắt khỏi cô.
Ông Quang cười khẩy, âm thanh khô khốc thoát ra từ cổ họng, cái bụng phệ rung lên theo từng nhịp cười. Ánh mắt cuối cùng rời khỏi Ly để quay sang Hoàng, nhưng vẫn không giấu được nét thích thú.
“Ừ, cậu nói thì tôi tin. Nhưng mà cậu cũng biết, tôi thích nhân viên mới phải chứng minh được năng lực ngay từ đầu.”
Ông nhặt điếu xigar lên, rít một hơi dài, khói trắng phả ra từ mũi và miệng, bay lượn trong không khí như một màn sương mờ. Ông tựa lưng vào ghế, cái bụng to tròn nhô lên như một ngọn đồi nhỏ, đôi tay mũm mĩm gác lên thành ghế.
“Thôi, hai đứa cứ làm việc đi. Có gì cần thì báo tôi.”
Hoàng đứng dậy, gật đầu:
“Dạ, cảm ơn Chủ tịch.”
Ly cũng đứng theo, cúi chào lần nữa. Hai người rời khỏi phòng, cánh cửa gỗ khép lại sau lưng với một tiếng “cạch” khô khan. Ly thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác bất an vẫn đeo bám như một cái bóng vô hình. Cô liếc sang Hoàng, thấy anh im lặng, khuôn mặt thoáng chút khó chịu, đôi môi mím chặt như đang kìm nén điều gì đó. Trên đường xuống thang máy, không gian kín mít khiến Ly bất giác đứng cách anh một khoảng, tay vẫn siết chặt cuốn sổ như bám víu vào chút an toàn cuối cùng.
Hoàng bất ngờ lên tiếng, giọng trầm và có phần miễn cưỡng:
“Cô đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt. Ông ấy là vậy, thích quan sát người khác, nhưng không có ý gì đâu.”
Anh nhìn thẳng về phía trước, tránh ánh mắt của Ly, như thể chính anh cũng không tin hoàn toàn vào lời mình vừa nói.
Ly gật đầu cho qua, lí nhí:
“Dạ, em biết rồi.”
Buổi trưa, Ly xuống căng tin ăn cơm cùng vài đồng nghiệp khác. Căng tin nằm ở tầng 3 của tòa nhà, không gian rộng rãi với những dãy bàn dài bằng gỗ sáng màu, ánh sáng tự nhiên từ cửa kính lớn tràn vào, hòa lẫn với mùi thơm của các món ăn từ quầy buffet – cơm gà nướng, bún bò, salad trộn dầu giấm. Tiếng cười nói rôm rả vang lên giữa những khay đồ ăn nóng hổi, nhân viên các phòng ban tụ tập thành từng nhóm, trò chuyện rộn ràng về công việc và những câu chuyện phiếm. Trước mặt cô là phần salad cá hồi với sốt chanh dây quen thuộc, tay cầm nĩa lặng lẽ ăn, mắt thỉnh thoảng liếc sang nhóm đồng nghiệp trẻ đang bàn tán sôi nổi ở bàn bên cạnh.
Một cô bé mái tóc ngắn cá tính và đôi khuyên tai nhỏ lấp lánh, bất ngờ hạ giọng, thì thầm với một cô gái nhỏ nhắn đeo kính ngồi đối diện:
“Mày thấy trợ lý mới của anh Hoàng không? Hôm nay lên gặp Chủ tịch đấy. Tao cá không lâu đâu, ông ấy lại gọi riêng lên ‘làm việc’ thôi.”
Giọng nói nhỏ nhưng sắc, mang theo chút mỉa mai quen thuộc.
Cô còn lại cười khẩy, đẩy gọng kính tròn lên sống mũi, đáp lại bằng giọng điệu đầy ẩn ý:
“Chắc chắn rồi. Ông Quang nổi tiếng dâm dê, nhân viên nữ xinh đẹp trong công ty này ai thoát được đâu? Tao nghe nói hồi trước có chị ở phòng tài chính, xinh lắm, bị ông gọi lên phòng riêng mấy lần, xong xin nghỉ luôn vì không chịu nổi. Ai dám chống lệnh ông ấy đâu, không thì mất việc ngay, nặng hơn thì bị trù cả đời.”
Mai gật gù, tay cầm đũa gắp một miếng gà nướng, thêm vào:
“Ừ, hồi tao mới vào cũng bị ông nhìn chằm chằm, may mà tao không phải gu của ông. Chứ mấy đứa xinh như chị Ly chắc khó thoát. Mà anh Hoàng cũng biết chuyện này, nhưng không dám nói gì đâu, sợ mất ghế. Ông Quang quyền lực thế, ai dám động vào?”
Ly ngồi đó, tay cầm nĩa khựng lại giữa không trung, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô giả vờ cúi xuống ăn tiếp, cắn một miếng cá hồi nhưng chẳng cảm nhận được vị gì, từng lời của họ như mũi dao đâm sâu vào tâm trí cô.
Hóa ra ông Quang không chỉ là một ông già quyền lực – ông là một kẻ háo sắc, một mối nguy mà mọi nhân viên nữ trong công ty đều sợ hãi và né tránh. Cô nhớ lại ánh mắt của ông sáng nay, cái cách ông nhìn cô từ đầu đến chân, đôi mắt bé tí lóe lên tia thèm khát giữa khuôn mặt béo tròn, và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Mày nghe chuyện chị Hoa ở phòng nhân sự chưa? Người ta đồn chị ấy giờ làm trưởng phòng là nhờ chịu khó ‘chiều’ ông Quang đấy. Hồi mới vào, chị ấy cũng xinh, dáng đẹp, da trắng, nghe đâu bị ông gọi lên phòng riêng mấy lần. Có người còn thấy chị ấy đi ra từ văn phòng ông, tóc tai rối bù, mặt đỏ bừng, váy xộc xệch. Giờ thì ngon rồi, lên trưởng phòng, lương cao, quyền to, đi xe hơi xịn.”
“Ừ, mà không chỉ chị Hoa đâu. Có đứa còn bảo ông Quang thích mấy trò kỳ quái lắm, không bình thường ấy. Chị Hoa chắc cũng phải chiều theo mấy sở thích đó của ông, nên mới được cất nhắc nhanh thế. Mà cũng chỉ là đồn thôi, làm méo ai có bằng chứng cụ thể, lão ấy khôn lắm, không để lại dấu vết đâu.”
Ly nghe đến đây, tay run run đặt nĩa xuống khay, miếng cá hồi còn lại nguội lạnh trên đĩa. Cô cảm thấy dạ dày mình quặn lên. Hình ảnh ông Quang – thân hình béo tròn, cái bụng phệ rung lên mỗi khi ông cười, đôi mắt ti hí đầy dục vọng – hiện lên rõ mồn một trong đầu cô, giờ đây còn đáng sợ hơn gấp bội khi cô biết những tin đồn này.
Suốt buổi chiều, Ly làm việc trong trạng thái căng thẳng tột độ. Mỗi lần điện thoại trên bàn reo lên, cô giật mình, tay run run nhấc máy, sợ rằng đó là cuộc gọi từ phòng Chủ tịch. May mắn thay, cả ngày hôm đó không có gì bất thường xảy ra. Hoàng vẫn giao việc như thường lệ – kiểm tra lịch họp, chuẩn bị tài liệu cho cuộc gặp đối tác vào ngày mai – giọng anh đều đều, không nhắc gì đến buổi gặp sáng nay. Nhưng Ly không thể thả lỏng. Cô cảm thấy mình như đang bước trên một tấm băng mỏng, có thể vỡ bất cứ lúc nào dưới sức nặng của những ánh mắt thèm khát và những tin đồn kinh khủng kia.
Tối về nhà, Ly bước vào căn hộ với đôi chân nặng trĩu. Cô đá văng đôi giày cao gót ra sàn, tiếng “cạch cạch” vang lên trong không gian tĩnh lặng, rồi ném túi xách lên sofa trước khi ngồi phịch xuống, tay ôm mặt thở dài. Tuấn từ bếp bước ra, tay cầm hai bát cơm nóng hổi đặt lên bàn, thấy vẻ mặt cô lạ lùng liền hỏi:
“Sao thế em? Lại có chuyện gì ở công ty à?”
Ly hít một hơi sâu, ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe như chực khóc. Cô kể hết mọi chuyện – từ buổi gặp chủ tịch sáng nay, ánh mắt thèm khát của ông khi lướt qua cơ thể cô, đến những gì cô nghe được ở căng tin.
Tuấn nghe xong, mặt anh thoáng đổi sắc. Nhưng thay vì nổi giận hay lo lắng, đôi mắt anh sáng lên một cách kỳ lạ, hơi thở dồn dập hơn thường lệ. Anh đặt bát cơm xuống bàn, ngồi sát lại gần cô, tay đặt lên vai cô, giọng khàn khàn:
“Thế ông ta nhìn em kiểu gì? Chạm vào em chưa? Kể anh nghe rõ hơn đi.”
Ly ngạc nhiên trước câu hỏi, lắc đầu, giọng bối rối:
“Không, hôm nay chỉ nhìn thôi. Nhưng em thấy ghê lắm, Tuấn. Đôi mắt ông ấy bé tí, cứ như muốn lột đồ em ra vậy. Em sợ nếu ông ấy gọi em lên lần nữa, em không biết sẽ phải đối mặt với cái gì.”
Tuấn mỉm cười nhạt, tay anh trượt từ vai xuống eo cô, siết nhẹ qua lớp áo mỏng.
“Vậy à? Ông già béo đó chắc thèm em lắm. Em đẹp thế này, dáng ngon thế này, ai mà không muốn chứ?”
Giọng anh trầm xuống, mang theo chút kích thích mà Ly không ngờ tới. Anh kéo cô sát hơn, thì thầm vào tai cô:
“Kể anh nghe thêm đi, em cảm thấy thế nào khi bị ông ta nhìn? Sợ, hay là cũng thấy chút gì đó… kích thích?”
Ly giật mình, đẩy nhẹ anh ra, giọng run run:
“Anh nói gì vậy? Em sợ muốn chết mà anh còn đùa được à? Em kể anh vì em cần anh giúp em, chứ không phải để anh nói mấy chuyện này!”
Nhưng Tuấn không dừng lại. Anh ôm lấy cô chặt hơn, tay luồn qua lớp áo sơ mi trắng cô vẫn chưa thay, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, rồi hôn mạnh lên môi, tay anh siết chặt bầu ngực qua lớp áo lót, ngón tay bóp mạnh như muốn trút hết dục vọng đang trào dâng.
Ly sững sờ, không hiểu sao Tuấn lại phản ứng như vậy. Cô muốn đẩy anh ra, muốn hét lên rằng cô sợ hãi và ghê tởm, rằng cô cần anh bảo vệ chứ không phải cổ vũ cho cái ý nghĩ bệnh hoạn này. Nhưng cơ thể anh đè lên cô, hơi thở dồn dập và sự kích thích cháy bỏng trong mắt anh làm cô rối bời. Tuấn lao vào cô như một cơn bão, mạnh mẽ và dữ dội hơn mọi lần, cơ thể anh căng lên vì sự kích thích từ chính những câu chuyện mà Ly kể.
Ly nằm đó, mắt mở to nhìn trần nhà, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Người cô yêu có thực sự muốn bảo vệ cô, hay chỉ đang tận hưởng trò chơi dục vọng kỳ lạ này?