Này người tình!
Anh là ai trong thế giới ngoài kia
Anh là ai giữa khoảng trời vô định
Khi vây quanh em bằng nỗi cô đơn trong bóng đêm tĩnh mịch
Anh lại lấp đầy khoảng trống lòng em.
Này người tình!
Chúng mình bên nhau chẳng phải hờn ghen
Chẳng cần phải dò xét nhau bởi những điều nhàm chán
Chỉ là phiêu diêu vào những khoảng trời lơ đãng
Chỉ là khi vui buồn lặng lẽ cùng nhau.
Chỉ là khi em tủi hờn qua hết thảy đớn đau
Anh thầm lặng bên đời em chua xót
Khi em vui với những điều dịu ngọt
Anh rạng ngời như thể tựa mùa xuân.
Khi em lạc mình vào hết thảy bâng khuâng
Anh như khúc nhạc cứ bổng trầm thổn thức
Vỗ về em bằng tất thảy đa mang có chút gì hư thực
Hôn tóc em thương xót những dại khờ.
Này người tình!
Chúng mình có cuộc tình đẹp tựa giấc mơ
Chẳng buộc vào nhau những trách nhiệm cuộc đời đớn đau nặng nhọc
Em được là người đàn bà yếu mềm thản nhiên òa khóc
Được nhu mì tựa chú mèo con.
Anh chẳng cần em phải suy nghĩ mỏi mòn
Âu lo hết điều này điều khác
Chỉ cần em là mình thôi dẫu dại khờ ngơ ngác
Dẫu có vụng về anh vẫn thương em.
Này người tình!
Sao anh cứ nuông chiều, em mặc sức nhỏ nhen
Sao anh cứ để em được ngang tàng trong cảm xúc
Người đàn bà ngủ vùi trong hư thực
Của tình yêu ảo mộng tựa sương mờ.
Có những cuộc tình đẹp nằm dịu dàng trong giấc mơ.
DAN DÍU ...
... MỘT MÌNH.
#NghinhNguyễn
NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHUNG BƯỚC
(Nghinh Nguyễn )
Nếu như anh có đôi lần về phố
Nhắn nhủ giùm em mấy điều này
Em vẫn nhớ phố ngày hò hẹn
Tận bây giờ sống mũi còn cay.
Ai cũng bảo tình dở dang buồn lắm
Bên nhau rồi liệu có vui hơn
Chi bằng cứ chia xa rồi hoài nhớ
Để mỉm cười trong cả nỗi cô đơn.
Em không muốn chúng mình như ai khác
Nói thương nhau suốt tháng ngày dài
Rồi phút chốc bảo rằng tình đã cạn
Hạnh phúc nào cũng sẽ phôi phai.
Mình cứ vậy hồi tưởng trong ý nghĩ
Nhớ thương nhau như thể mới vừa
Phố có trách hờn em quên lãng
Cuộc tình buồn ngày đó ướt mưa.
Em cũng biết anh chẳng đành lòng thế
Sẽ thanh minh bằng tất thảy lòng mình
Dẫu em có lầm sai như ngày ấy
Vẫn dõi nhìn em giữa những lặng thinh
Nếu có ngày em trở về bên phố
Bước lại con đường ta đã đi chung
Em vẫn giữ cho riêng người thôi nhé
Một chút gì trong sâu thẳm mông lung.
Cuộc đời có những tình yêu như thế
Người ta yêu trong cả những vô thường
Sau cả những đớn đau hờn tủi
Vẫn hướng về bằng tất thảy nhớ thương.
#NghinhNguyễn
CẤT ĐI ANH MỘT CHÚT ĐẮNG MÔI MỀM
Em chạm lòng mình vào đáy mắt anh
Trói hết yêu thương để vờ như chẳng biết
Em quay đi giấu nỗi niềm tha thiết
Tại bởi chúng mình chẳng thể yêu nhau
Em thật thà nhận mình là kẻ đến sau
Nhận vô duyên, nhường anh về với người đến trước
Thế gian kia chẳng ai hiểu được
Có những phút giây ta thấy chạnh lòng
Em cũng từng có những ước mong
Từng giấu đi ánh nhìn đầy khao khát
Trái tim mong manh sợ nghe lời gió hát
Sợ một ngày lạc lõng những mê say
Muốn được trao về ai đó cả vòng tay
Muốn được yêu thương như chưa từng thổn thức
Mà nỗi đau thẳm sâu trong lồng ngực
Cũng đành quay mặt làm ngơ...
Tiếng khóc tiếng cười của những đứa con thơ
Gương mặt thân quen của người đàn ông, đàn bà bên cạnh
Mình đến bên nhau để bao người giá lạnh
Hai mái nhà chìm đắm khúc sầu vơi.
Muộn mất rồi. Muộn quá anh ơi...
Chúng mình đừng đến bên nhau để mang vào lầm lỗi
Giấc mơ hoang, dập dìu sau đêm tối
Cất đi anh một chút đắng môi mềm
Trích từ tập thơ (Đàn bà và những giấc mơ )
#NghinhNguyễn
Cũng gần chục năm rồi mới nhắc lại câu chuyện ngày xưa...
