Phần 8
Sáng hôm ấy, ánh nắng đầu ngày len qua cửa sổ căn trọ nhỏ, nhưng không thể xua tan bóng tối đang bao trùm tâm trí Ngân. Cô thức dậy với đôi mắt sưng húp, quầng thâm lộ rõ dưới lớp phấn trang điểm vội vã. Gương mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng, và mái tóc đen dài mượt mà từng khiến bao người say mê giờ đây chỉ còn là vỏ bọc che giấu sự hoảng loạn bên trong. Cô mặc đồng phục xanh của Điện máy Xanh – áo thun bó sát ôm lấy cặp vú căng tròn, váy ngắn tôn lên cặp mông săn chắc – nhưng mỗi lần nhìn nó, cô lại thấy nhói lòng, như thể bộ đồng phục này đang biến cô thành một con mồi dễ bị săn đuổi. Cô kiểm tra tài khoản X – “NgocNgan24” – lần cuối trước khi ra khỏi nhà, trái tim đập thình thịch vì sợ hãi, nhưng không có tin nhắn mới từ “ShadowEye”. Sự im lặng của hắn, thay vì mang lại nhẹ nhõm, chỉ khiến cô càng thêm bất an, như thể hắn đang chờ đúng thời điểm để giáng một đòn mới.
Trên đường đến siêu thị, Ngân ngồi ở góc xe buýt, ánh mắt trống rỗng nhìn dòng người ngoài cửa sổ. Cô nghĩ đến đoạn clip 5 giây kinh hoàng hôm trước, đến tiếng rên dâm đãng của mình vang lên từ loa tivi, đến cái lồn hồng hào ướt át bị Tuấn bú liếm với sự tham lam đáng sợ. Cô nghĩ đến lời đe dọa của hắn – “Lần sau không chỉ một tivi, mà là toàn bộ tivi trong siêu thị sẽ phát, và tất nhiên, không che mặt nữa đâu” – và cảm giác bất lực như một chiếc lồng sắt, giam cầm cô không lối thoát. Cô nghi ngờ Tuấn, người từng thao túng cơ thể cô trong kho hàng, ánh mắt lạnh lùng của ông ta luôn khiến cô rùng mình. Cô nghi ngờ Phong, gã bảo vệ với ánh mắt sắc bén, nụ cười nhạt như thể biết điều gì đó về cô. Cô nghi ngờ cả những nhân viên khác – anh thu ngân mới với ánh mắt lảng tránh, cậu giao hàng hay lảng vảng ở khu vực tivi, hay một kỹ thuật viên ít nói mà cô chỉ gặp thoáng qua. Ai trong số họ? Hắn là ai? Ý nghĩ ấy ám ảnh cô, khiến mỗi bước chân vào siêu thị đều nặng nề như bước vào một chiến trường.
Tại Điện máy Xanh, không khí náo nhiệt với tiếng nhạc quảng cáo và tiếng trò chuyện của khách hàng, nhưng Ngân chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo bao quanh. Cô đứng ở khu vực tivi, nở nụ cười chuyên nghiệp với khách, nhưng ánh mắt cô luôn cảnh giác, quét qua từng khuôn mặt, từng bóng dáng. Tuấn đi ngang qua, ánh mắt ông ta lướt qua cô một cái, không nói gì, nhưng đủ để cô run lên. Phong đứng ở cửa ra vào, nụ cười nhạt treo trên môi, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô. Một nhân viên giao hàng vừa đẩy xe hàng qua, liếc cô một cái rồi cúi đầu. Cô cố tập trung vào công việc, tư vấn cho khách về tivi, máy giặt, nhưng mỗi lần một chiếc tivi bật lên, cô lại giật mình, sợ rằng đoạn clip sẽ lại xuất hiện.
Giữa buổi sáng, khi Ngân đang tiếp một khách hàng ở khu vực tủ lạnh, một nhân viên đến gần, nói nhỏ: “Chị Ngân, anh Tuấn gọi chị lên văn phòng.” Ngân giật mình, trái tim đập thình thịch, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tuấn? Ông ta muốn gì? Cô nghĩ đến khoảnh khắc trong kho hàng, đến lưỡi ông ta mút vú và bú lồn cô với sự điêu luyện đáng sợ, đến cách ông ta khiến cô rên lên ngoài ý muốn. Cô nghĩ đến khả năng ông ta chính là “ShadowEye”, và ý nghĩ ấy khiến cô run rẩy. Nhưng cô không thể từ chối – Tuấn là quản lý, và bất kỳ sự chống đối nào cũng có thể khiến cô gặp rắc rối. Cô gật đầu, nở nụ cười gượng gạo với khách: “Dạ, để em quay lại ngay ạ,” rồi bước về phía văn phòng, mỗi bước chân đều nặng nề như đeo chì.
Cô gõ cửa văn phòng, giọng nhỏ: “Dạ, em là Ngân đây ạ.” Tiếng Tuấn vang lên từ bên trong, trầm và lạnh: “Vào đi.” Ngân đẩy cửa bước vào, trái tim đập loạn nhịp, cơ thể căng cứng như sẵn sàng chạy trốn. Cô đứng cách bàn làm việc của Tuấn một khoảng, ánh mắt cảnh giác, tay siết chặt mép váy, phòng thủ mọi khả năng. Văn phòng nhỏ, mùi nước hoa đàn ông nồng nặc, và Tuấn ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không còn tham lam như trước, nhưng vẫn khiến cô bất an. Cô nghĩ đến điện thoại trong túi, nghĩ đến việc ghi âm cuộc nói chuyện, nhưng không dám hành động, sợ ông ta nhận ra.
Trái với suy nghĩ hoảng loạn của cô, Tuấn không nhắc gì đến quá khứ. Ông ta đẩy một tờ giấy về phía cô, giọng đều đều nhưng mang theo chút tức tối, như thể đang kìm nén điều gì: “Ngân, thành tích của cô gần đây rất tốt. Ban lãnh đạo quyết định đề bạt cô làm quản lý tập sự, bắt đầu từ tháng sau. Đây là thông tin chi tiết về công việc mới. Xem qua đi.” Ngân ngẩn người, không tin vào tai mình.
Quản lý tập sự? Cô nhìn tờ giấy, đọc lướt qua các dòng chữ về trách nhiệm, quyền hạn, và mức lương mới – cao hơn nhiều so với hiện tại. Ý nghĩ về việc có thêm tiền để lo cho Minh, cho cha mẹ, lóe lên trong đầu cô, nhưng nó nhanh chóng bị che mờ bởi sự nghi ngờ.
Tại sao là mình? Tại sao là bây giờ? Cô nhìn Tuấn, cố tìm một dấu hiệu, nhưng ông ta chỉ ngồi đó, ánh mắt lạnh, giọng nói mang chút không cam tâm: “Cô làm tốt, không ai phản đối. Nhưng đừng để tôi thất vọng.”
Ngân cám ơn theo phép lịch sự, giọng nhỏ: “Dạ, em cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng.” Nhưng trong lòng cô, mọi thứ rối như tơ vò. Tuấn không nhắc gì đến kho hàng, không bóng gió gì về tấm ảnh hay đoạn clip, nhưng sự tức tối trong giọng ông ta khiến cô nghi ngờ.
Có phải ông ta bị ép đề bạt mình? Có phải kẻ đó đứng sau chuyện này? Cô rời văn phòng, trái tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp. Cô bước xuống cầu thang, ánh mắt lơ đãng, không nhận ra Phong đang đứng ở góc hành lang, nhìn cô với nụ cười nhạt, như thể đang chờ đợi điều gì.
Cô vừa quay lại khu vực tivi thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn mới từ “ShadowEye” hiện lên trên tài khoản X, ngắn gọn nhưng lạnh buốt, khiến Ngân đứng chết trân:
“Vui vì món quà tôi tặng cô chứ, thiên thần? Nào, giờ thì ngoan ngoãn vào toilet, cởi quần lót ra. Nhớ quay lại toàn bộ quá trình để báo cáo cho tôi. Cô có 10 phút.”
Ngân nắm chặt điện thoại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu rút khỏi gương mặt.
Món quà? Hắn nói đến việc đề bạt? Hắn đứng sau chuyện này? Ý nghĩ ấy khiến cô tức giận, cảm giác như mình bị biến thành một con rối, không, giống một con nô lệ hơn, bị hắn giật dây từng bước một. Cô nghĩ đến việc cãi lời, như lần trước, nhưng ký ức về đoạn clip 5 giây trên tivi hôm qua như một nhát dao, nhắc nhở cô rằng hắn không đùa. Nếu hắn có thể thao túng cả Tuấn, khiến cô được đề bạt chỉ để chơi đùa với cô, thì hắn có thể làm bất cứ điều gì – phát tán đoạn clip, phá hủy danh dự cô, hủy hoại cả gia đình cô. Cô cắn môi, nước mắt lấp lánh nhưng bị kìm lại, trái tim đập loạn nhịp. Cô không có lựa chọn.
Ngân nhìn quanh, đảm bảo không ai để ý, rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh nhân viên, mỗi bước chân đều run rẩy. Cô vào một buồng toilet, khóa cửa, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Cô hít một hơi sâu, tay run rẩy kéo váy ngắn lên ngang hông, để lộ cặp đùi thon dài và chiếc quần lót ren trắng mỏng manh. Cô nhìn mình trong gương nhỏ treo trên cửa, cảm giác nhục nhã trỗi dậy như một cơn sóng.
Mày đang làm gì vậy, Ngân? Mày để hắn điều khiển mày thế này sao? Nhưng cô không dừng lại. Cô lấy điện thoại, bật chế độ quay video, đặt nó dựa vào góc tường, đảm bảo ghi lại toàn bộ quá trình như hắn yêu cầu.
Cô chậm rãi tụt quần lót xuống, cảm giác vải ren trượt qua làn da mịn màng khiến cô rùng mình. Chiếc quần lót rơi xuống sàn, để lộ cái lồn hồng hào, mịn màng, khép hờ giữa đôi chân thon dài. Một vài giọt dịch lấp lánh ở mép lồn, không phải vì khao khát, mà vì sự căng thẳng và nhục nhã đang khiến cơ thể cô phản ứng ngoài ý muốn. Cô đứng đó, váy kéo lên, lồn trần truồng phô bày trước camera, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình điện thoại. Cô nhặt chiếc quần lót, nhét vào túi, rồi tắt máy quay, gửi đoạn video cho “ShadowEye” với đôi tay run rẩy. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Mày không còn là chính mày nữa, Ngân…” Cô kéo váy xuống, chỉnh lại đồng phục, nhưng cảm giác trống rỗng ở vùng kín khiến cô run rẩy, như thể cả thế giới có thể nhìn thấy sự nhục nhã của cô.
Cô quay lại khu vực tivi, đứng sau quầy, cố nở nụ cười chuyên nghiệp với khách, nhưng mỗi chuyển động đều thiếu tự nhiên. Không mặc quần lót, váy ngắn bó sát khiến cô cảm giác như cái lồn hồng hào của mình đang phô bày trước mọi ánh mắt. Cô đứng hơi khép chân, tay vô thức kéo mép váy xuống, sợ rằng một cơn gió hay một góc nhìn bất cẩn sẽ lộ ra bí mật kinh hoàng. Cô hy vọng hôm nay không phải tiếp quá nhiều khách, hy vọng có thể yên ổn đến cuối ca, nhưng mỗi ánh mắt từ khách hàng, từ đồng nghiệp, đều khiến cô giật mình, như thể họ biết cô đang không mặc gì bên dưới.
Buổi chiều, khi siêu thị bắt đầu đông hơn, Ngân tiếp một cậu sinh viên trẻ, khoảng 20 tuổi, đến mua điện thoại trả góp. Cậu ta có vẻ nhút nhát, gương mặt dễ nhìn, ánh mắt lấp lánh sự tò mò khi nói chuyện với cô. Ngân dẫn cậu ta đến bàn làm hồ sơ, ngồi xuống ghế, trái tim đập thình thịch vì lo lắng. Váy ngắn bó sát, không mặc quần lót, khiến cô vô cùng cẩn thận, khép chặt đùi, đảm bảo không để lộ bất cứ thứ gì. Cô tập trung vào giấy tờ, giải thích các điều khoản trả góp, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lướt qua cậu sinh viên, nhận ra cậu ta đang nhìn cô với vẻ mê mẩn, không hẳn vì chiếc điện thoại.
Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn mới từ “ShadowEye” hiện lên, ngắn gọn nhưng khiến cô lạnh toát:
“Trong 10 phút, cô phải để cậu sinh viên đó thấy được lồn cô không mặc quần lót. 10 phút bắt đầu.”
Ngân nắm chặt bút, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu rút khỏi gương mặt.
Hắn lại biết mình đang làm gì. Hắn đang ở đây. Cô ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn quét qua khu vực xung quanh, tìm kiếm một dấu hiệu, một khuôn mặt khả nghi. Tuấn đang ở quầy quản lý, ánh mắt lạnh lùng không nhìn cô. Phong đứng ở góc xa, nụ cười nhạt trên môi, ánh mắt lướt qua rồi quay đi. Một nhân viên giao hàng vừa đi ngang, cúi đầu xem hóa đơn. Anh thu ngân mới đang nhập liệu, ánh mắt vô tư. Không ai lộ ra dấu hiệu gì, nhưng Ngân biết hắn đang ở đâu đó, đang nhìn cô, đang chờ cô làm theo lệnh. Cô nghĩ đến việc cãi lời, nhưng ký ức về đoạn clip trên tivi như một lời cảnh báo sắc nhọn. Cô không thể mạo hiểm.
Chỉ còn 5 phút, Ngân bắt đầu hoảng sợ, trái tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Cô nhìn cậu sinh viên, ánh mắt cậu ta vẫn lấp lánh sự tò mò, và cô biết mình không còn lựa chọn. Cô hít một hơi sâu, giả vờ xem lại giấy tờ, từ từ xoay ghế để hướng lồn mình về phía cậu ta. Cô khẽ dạng chân, váy ngắn bó sát trượt lên một chút, để lộ cái lồn hồng hào, mịn màng, không một mảnh vải che chắn. Cô làm như vô tình, tiếp tục giải thích hợp đồng, nhưng ánh mắt cô lén quan sát cậu sinh viên. Cậu ta lập tức nhận ra, mắt mở to, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt dán chặt vào lồn cô, không thể rời đi. Ngân biết cậu ta đang nhìn gì, biết cái lồn hồng hào của mình đang phô bày rõ ràng, và cảm giác nhục nhã trỗi dậy như một cơn sóng, nhấn chìm cô.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là một cảm giác khác, nhỏ bé nhưng không thể phủ nhận, len lỏi trong lòng. Nhìn ánh mắt mê mẩn của cậu sinh viên, nhìn cách cậu ta nuốt khan, cách tay cậu ta vô thức siết chặt mép bàn, cô cảm thấy một sự thích thú kỳ lạ. Không phải vì cô muốn cậu ta, không phải vì cô khao khát – mà vì quyền lực vô hình của cơ thể cô, cách nó khiến một chàng trai trẻ không thể kiềm chế, chỉ bằng một khoảnh khắc phô bày. Cô ghét bản thân vì cảm giác ấy, ghét cách cơ thể cô phản bội lý trí, nhưng cô không dừng lại. Cô tiếp tục dạng chân, để cậu ta nhìn rõ hơn, lồn cô lấp lánh một chút dịch vì sự kích thích không kiểm soát, và cô thấy cậu sinh viên khẽ cựa mình, ánh mắt hau háu, rõ ràng con cặc cậu ta đang cương cứng trong quần, căng tức đến mức lộ cả đường nét.
Quá trình ấy kéo dài suốt 15 phút, lâu hơn yêu cầu của hắn, vì Ngân không dám dừng lại, sợ rằng hắn sẽ kiểm tra, sẽ trừng phạt nếu cô không làm đủ. Cô vừa tư vấn, vừa giữ tư thế, lồn cô phô bày trước ánh mắt cậu sinh viên, và cậu ta, dù cố tỏ ra bình thường, vẫn không thể che giấu sự kích thích. Cậu ta lắp bắp khi trả lời, tay run rẩy khi ký hợp đồng, và Ngân biết cậu ta sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này. Cô hoàn thành hồ sơ, đứng dậy, kéo váy xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ, em sẽ liên hệ khi máy được giao đến anh nhé.” Cậu sinh viên gật đầu, ánh mắt vẫn lấp lánh, rồi rời đi với gương mặt đỏ bừng, rõ ràng còn đang bối rối vì những gì vừa thấy.
Ngân đứng đó, trái tim đập thình thịch, cảm giác nhục nhã và thích thú hòa quyện, khiến cô muốn hét lên. Cô nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố xua tan cảm giác tội lỗi đang thiêu đốt mình. Cô nhìn quanh lần nữa, tìm kiếm ánh mắt của hắn, nhưng không ai để ý. Tuấn đã rời quầy, Phong đang nói chuyện với một khách hàng, anh thu ngân mới vẫn nhập liệu, cậu giao hàng đã biến mất. Nhưng cô biết, hắn đã thấy tất cả, và từ một góc xa, một ánh mắt hài lòng đang quan sát cô, như một kẻ săn mồi thưởng thức chiến thắng.
Ca làm việc kết thúc, Ngân rời siêu thị với đôi chân nặng trĩu, lên xe buýt, ngồi ở góc cuối, ôm chặt túi xách. Cô không dám nhìn điện thoại, sợ sẽ thấy một tin nhắn mới, một yêu cầu mới, hay tệ hơn, một đoạn video ghi lại khoảnh khắc cô phô bày lồn mình cho cậu sinh viên. Cô nghĩ đến việc được đề bạt, đến mức lương mới, đến Minh và cha mẹ, nhưng niềm vui ấy bị che mờ bởi sự thao túng của hắn. Cô nghĩ đến Tuấn, đến giọng nói tức tối của ông ta, đến khả năng hắn đứng sau “ShadowEye”. Cô nghĩ đến Phong, đến ánh mắt sắc bén của anh ta, đến cách anh ta luôn xuất hiện đúng lúc cô bất an. Cô nghĩ đến những nhân viên khác, đến ánh mắt lảng tránh của anh thu ngân, đến nụ cười vô tư của cậu giao hàng, và cảm giác bất lực như một cơn sóng, nhấn chìm cô.
Về đến căn trọ, Ngân bước vào, ánh mắt đờ đẫn. Minh ngẩng lên, lo lắng: “Chị Ngân, chị ổn không? Chị trông mệt lắm.” Cô chỉ lắc đầu, giọng nhỏ: “Chị không sao, Minh à. Em học bài đi, chị đi nghỉ đây.” Cô vào phòng, khóa cửa, ngồi xuống giường, ôm chặt gối, nước mắt trào ra không kiểm soát. Cô nghĩ đến khoảnh khắc trong toilet, đến cái lồn hồng hào phô bày trước camera, đến ánh mắt mê mẩn của cậu sinh viên, và cảm giác nhục nhã như một ngọn lửa, thiêu đốt trái tim cô. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Mày phải làm gì đây, Ngân? Mày phải làm gì để thoát khỏi cái này?” Nhưng không có câu trả lời, chỉ có bóng tối và nỗi sợ hãi, bám chặt lấy cô như một lời nguyền không thể phá bỏ.
Phần 9
Hôm sau là ngày nghỉ hiếm hoi của Ngân, một khoảng lặng mong manh giữa cơn bão đang tàn phá tâm trí cô. Cô thức dậy khi ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, mang theo chút hy vọng nhỏ bé rằng hôm nay cô có thể tạm quên đi những tin nhắn độc ác, những đoạn clip kinh hoàng, và cả cảm giác nhục nhã đang gặm nhấm linh hồn cô. Nhưng sâu trong lòng, cô biết “ShadowEye” không bao giờ thực sự buông tha cô. Hắn như một bóng ma vô hình, rình rập cô mọi lúc, mọi nơi, sẵn sàng giáng xuống những mệnh lệnh tàn nhẫn bất cứ khi nào hắn muốn. Cô đứng trước gương, đôi mắt long lanh như ngọc đen giờ mờ mịt, quầng thâm lộ rõ dù đã cố che bằng lớp trang điểm. Cô tự nhủ:
Hôm nay, chỉ hôm nay thôi, mày sẽ sống như một con người bình thường, Ngân.
Cô quyết định tự thưởng cho mình một ngày thư giãn, gạt bỏ những ám ảnh về siêu thị, về ánh mắt sắc bén của Phong hay cái nhìn lạnh lùng của Tuấn. Cô chọn một chiếc áo thun đen lệch vai ôm lấy thân hình trác tuyệt của cô mà không phô trương như bộ đồng phục xanh bó sát. Chiếc quần jean dài nhưng vẫn tôn lên bộ mông nở nang, tròn đầy trần sức sống, vòng eo thon gọn như tạc. Cô buộc mái tóc đen dài thành búi cao, điểm chút son hồng trên đôi môi mọng nước, và nở một nụ cười hiếm hoi trước gương, dù nó vẫn mang chút gượng gạo. Cô muốn tận hưởng những thú vui thường nhật – yoga, spa, ngồi cà phê một mình – nhưng lần này, cô quyết định dẫn theo Minh, cậu em trai 16 tuổi, để cậu quen với nhịp sống thành phố và cũng để có một người bạn đồng hành, một người xách đồ phụ cho cô.

“Minh, hôm nay chị nghỉ, đi chơi với chị nhé?” Ngân gọi, giọng cố ý vui vẻ, dù trái tim cô vẫn nặng trĩu. Minh ngẩng lên từ quyển sách vật lý, ánh mắt sáng rực: “Thật hả chị? Đi đâu?” Cô mỉm cười, xoa đầu cậu: “Đi cà phê, đi dạo, rồi chị tập yoga, em ngồi chờ chị chút là được. Đi cho biết phố xá, chứ cứ ở trọ hoài là mốc meo đấy.” Minh gật đầu nhiệt tình, nhanh chóng thay áo, và hai chị em rời căn trọ, bước vào một ngày mà Ngân hy vọng sẽ mang lại chút bình yên.
Buổi sáng, Ngân đưa Minh đến một quán cà phê nhỏ ở trung tâm thành phố, nơi có không gian thoáng đãng, ánh sáng tự nhiên tràn ngập qua những khung cửa kính lớn, mỗi bước đi của cô đều thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người đàn ông có mặt ở đó, cô biết điều đó vì trước đây nó là niềm tự hào của cô, nhưng hiện tại cô không còn có thể tận hưởng những ánh mắt ngưỡng mộ đó một cách bình thường như trước nữa. Cô gọi một ly latte, còn Minh chọn một ly sinh tố dâu, hai chị em ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ, trò chuyện rôm rả. Minh kể về trường học, về mấy đứa bạn mới, và cả những công thức vật lý làm cậu đau đầu. Ngân cười, ánh mắt dịu dàng, cố quên đi những mệnh lệnh bệnh hoạn, cố để mình là một người chị bình thường, yêu thương cậu em trai hết mực. “Em phải học giỏi nhé, Minh. Chị làm việc cũng vì em với ba mẹ đấy,” cô nói, giọng ấm áp, và Minh gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn.
Nhưng khoảnh khắc bình yên ấy không kéo dài. Điện thoại Ngân rung lên, một âm thanh nhỏ nhưng đủ để khiến trái tim cô thắt lại. Cô liếc màn hình, thấy thông báo từ tài khoản X, và máu như rút khỏi gương mặt thanh tú. Minh đang mải mê nhìn ra cửa sổ, không để ý đến sự thay đổi của chị. Ngân run rẩy cầm điện thoại, mở tin nhắn từ “ShadowEye”, sẵn sàng đón nhận một mệnh lệnh kinh hoàng khác. Nội dung tin nhắn hiện lên, ngắn gọn nhưng sắc lạnh:
“Hôm nay cô off đúng không? Vào toilet gửi 2 ảnh selfie: một tấm mặc đồ và một tấm trần truồng cho tôi. Cô có 10 phút.”
Ngân nắm chặt điện thoại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác tức giận trỗi dậy như một ngọn lửa.
Hắn biết mình đang nghỉ, tất nhiên, nhưng ngày nghỉ cũng không tha cho cô Ý nghĩ ấy khiến cô run rẩy, cô muốn ném điện thoại đi, muốn hét lên rằng mình không phải con rối, không phải nô lệ của hắn, nhưng ký ức về đoạn clip trên tivi, về lời đe dọa “toàn bộ tivi sẽ phát, không che mặt”, như một lưỡi dao kề cổ, buộc cô phải tuân theo.
Cô mỉm cười gượng gạo với Minh, giọng cố giữ bình tĩnh: “Chị vào toilet chút nhé, em ngồi đây chờ chị.” Minh gật đầu, vô tư nhấp ly sinh tố, không nhận ra sự hoảng loạn trong mắt chị. Ngân bước nhanh về phía nhà vệ sinh, trái tim đập thình thịch, mỗi bước chân đều nặng nề như mang theo một bản án. Cô vào một buồng toilet, khóa cửa, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Cô hít một hơi sâu, tay run rẩy đặt điện thoại lên bệ rửa tay, bật camera selfie. Cô chụp tấm ảnh đầu tiên, đứng trước gương, chiếc áo lêch vai màu đen để lộ xương quai xanh quyến rũ và bờ vai thon gọn gợi cảm, ôm lấy thân hình trác tuyệt, bộ ngực nở nang, tròn đầy như hai trái đào chín, vòng eo thon thả như liễu, và cặp mông mũm mĩm, căng tràn sức sống. Cô nở một nụ cười gượng, đôi môi mọng nước run nhẹ, ánh mắt đờ đẫn.
Rồi cô cởi áo, động tác chậm rãi nhưng đầy tinh tế. Cô kéo áo qua khỏi đẩu, để lộ bộ đồ lót tinh xảo bên dưới – một chiếc áo lót ren trắng tinh, mỏng manh, ôm lấy bộ ngực đẫy đà, làm nổi bật đôi núm vú nhỏ xinh, hồng phấn như nụ hoa mới nở, khẽ hiện qua lớp vải xuyên thấu. Tiếp theo cô gẩy tay mở chiếc khóa quần, kéo tuột xuống phía dưới dù hơi vương nơi cập mông to tròn chắc nịt để lộ ra chiếc quần lót ren cùng tông áo lót, bó sát, cắt cao ở hông, tôn lên cặp mông nảy nở, tròn trịa như hai vầng trăng rằm, và cái lồn hồng hào, mịn màng, khép hờ giữa đôi đùi thon thả, vải ren mỏng manh gần như không che giấu được những đường nét ngọt ngào bên dưới. Cô cởi áo lót, để bộ ngực tròn đầy bật ra, núm vú hồng phấn dựng đứng vì sự kích thích khi khỏa thân ở toilet công cộng, rung nhẹ theo nhịp thở gấp gáp. Cô tụt quần lót xuống, vải ren trượt qua làn da trắng ngần, để lại cơ thể trần truồng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được tạc từ ngọc trai. Một vài giọt dịch lấp lánh ở mép lồn, không phải vì khao khát, mà vì sự căng thẳng, kích thích đang khiến cơ thể cô phản ứng ngoài ý muốn.
Cô đứng đó, trần truồng, mái tóc đen búi cao, ánh mắt lấp lánh nước nhưng cháy bỏng sự bất lực. Cô chụp tấm ảnh thứ hai, giơ điện thoại lên, cố giữ tay không run, ghi lại cơ thể mình như một món hàng bị phô bày theo lệnh hắn. Cô gửi hai tấm ảnh cho “ShadowEye”, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt chực trào nhưng bị kìm lại. Cô nhặt bộ đồ lót và váy lên, mặc lại cẩn thận, chỉnh lại mái tóc, nhìn mình trong gương, thì thầm: “Mày phải mạnh mẽ, Ngân. Mày không được để hắn thắng.” Nhưng cô biết, mỗi lần làm theo lệnh hắn, cô lại mất đi một phần của chính mình.
Cô vừa định bước ra thì điện thoại rung lên lần nữa. Một tin nhắn mới từ hắn hiện lên, khiến cô đứng chết trân:
“Cô đang đi chơi à? Xinh đẹp lắm. Hôm nay tôi không có mệnh lệnh nào đâu, cô yên tâm. Chiều về nhớ nhận món quà tôi gửi cho cô.”
Ngân thở phào, cảm giác nhẹ nhõm mong manh len lỏi vào lòng, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi sự tò mò và lo lắng.
Món quà? Hắn định làm gì tiếp theo? Cô không dám nghĩ sâu, sợ rằng mình sẽ lại rơi vào một cái bẫy mới. Cô rời toilet, quay lại bàn cà phê, nở nụ cười với Minh: “Chị xong rồi, mình đi tiếp nhé.” Minh gật đầu, vô tư kể tiếp câu chuyện về trường học, và Ngân cố hòa mình vào cuộc trò chuyện, cố quên đi những tấm ảnh vừa gửi, cố để ngày hôm nay là một ngày bình thường.
Buổi trưa, Ngân dẫn Minh đến một trung tâm yoga, nơi cô thường đến để thả lỏng cơ thể và tâm trí. Cô để Minh ngồi ở khu vực chờ, đưa cậu một quyển tạp chí: “Em ngồi đây đọc chút nhé, chị tập xong là mình đi ăn.” Minh gật đầu, ánh mắt tò mò nhìn quanh phòng tập hiện đại, với những cô gái trong trang phục yoga bó sát. Cô vào phòng thay đồ cởi váy maxi, bên dưới là bộ đồ lót ren trắng tinh, cô cũng cởi chúng ra, thay bằng đồ lót thể thao mặc vào đồ tập yoga màu đen liền thân ôm sát bộ ngực nở nang, để lộ vòng eo thanh mảnh, phần bên dưới ngắn đến đùi bó chặt, tôn lên cặp mông nảy nở và đôi đùi thon thả, cảm giác vải bó sát chạm vào làn da khiến cô rùng mình, như một lời nhắc nhở về sự phô bày trước camera vừa rồi.

Cô tập trung vào từng động tác yoga, cố để hơi thở và sự căng giãn cơ thể xua tan nỗi sợ hãi, nhưng hình ảnh hai tấm ảnh selfie vẫn lởn vởn trong đầu, như một lời nhắc nhở rằng cô không bao giờ thực sự tự do. Sau buổi tập, Ngân bước ra, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng ngần, bộ đồ yoga bó sát khiến cơ thể cô trông càng gợi cảm, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp thở, cặp mông tròn trịa rung nhẹ theo từng bước đi, cặp vú to tròn cũng thế dù đã mặc đồ lót thể thao. Cô không nhận ra ánh mắt Minh, cậu em trai đang ngồi ở góc chờ, bối rối nhìn chị. Minh, ở tuổi 16, vẫn còn ngây thơ nhưng không thể tránh khỏi sự tò mò của một thiếu niên trước cơ thể phụ nữ. Bộ đồ yoga liền thân tuy không quá hở hang của Ngân nhưng với những đường cong hoàn mỹ, khiến cậu bất giác nuốt khan, ánh mắt lướt qua bộ ngực nở nang và cặp mông nảy nở trước khi vội quay đi, gương mặt đỏ bừng. Dưới lớp quần, con cặc cậu cương lên, căng tức, nhưng Minh cố kìm nén, tự nhủ rằng đây là chị gái mình, người cậu yêu thương và kính trọng.
Ngân bước đến, vô tư vỗ vai Minh, kéo cậu đứng dậy, giọng rôm rả: “Xong rồi, đói chưa? Chị dẫn em đi ăn phở nhé, ngon lắm!” Cô ôm lấy vai cậu, kéo cậu sát vào mình, bộ ngực đầy đặn vô tình chạm vào cánh tay Minh, khiến cậu càng lúng túng, ánh mắt tránh nhìn chị. Ngân không nhận ra sự bối rối của cậu, tiếp tục những cử chỉ thân mật, xoa đầu Minh, nắm tay cậu kéo đi, rồi vòng tay ôm nhẹ eo cậu khi hai chị em bước ra khỏi trung tâm yoga. “Hôm nay vui không, nhóc?” cô hỏi, cười tươi, và Minh chỉ gật đầu, giọng lắp bắp: “Dạ, vui… vui lắm chị.” Cậu cố giữ khoảng cách, nhưng sự gần gũi của Ngân – mùi hương cơ thể cô, cảm giác bộ ngực tròn đầy chạm vào cậu – khiến con cặc cậu căng tức hơn, và cậu phải siết chặt tay để che giấu sự kích thích không kiểm soát.
Hai chị em ăn trưa, đi dạo một vòng trung tâm thương mại, và Ngân cố gắng hết sức để tận hưởng ngày hôm nay. Cô mua cho Minh một đôi giày thể thao mới, cười khi thấy cậu lúng túng cảm ơn: “Coi như quà chị tặng em, học giỏi là được.” Minh gật đầu, ánh mắt lấp lánh, và Ngân cảm thấy trái tim mình ấm áp, dù chỉ trong khoảnh khắc. Cô không nghĩ gì đến “ShadowEye”, không kiểm tra điện thoại nữa, cố để mình sống trọn vẹn với cậu em trai, với những niềm vui giản dị mà cô đã gần quên mất. Trên đường đi, cô vẫn giữ thói quen gần gũi, nắm tay Minh, ôm vai cậu, hay tựa đầu lên vai cậu khi đứng chờ đèn đỏ, những cử chỉ thân mật mà cô nghĩ là bình thường, nhưng với Minh, chúng như những tia lửa, làm cậu vừa hạnh phúc vừa bối rối, ánh mắt lén lút nhìn bộ ngực nở nang hay cặp mông mũm mĩm của chị trước khi tự trách mình.
Chiều tối, hai chị em trở về căn trọ, mệt mỏi nhưng vui vẻ. Ngân vừa bước vào thì thấy một bưu kiện nhỏ đặt trước cửa, ghi tên cô. Cô nhíu mày, trái tim đập thình thịch, linh cảm xấu xí trỗi dậy.
Món quà hắn nói đến? Minh tò mò: “Gói gì thế chị? Ai gửi vậy?” Ngân mỉm cười gượng: “Chắc đồ chị đặt online, để chị xem. Em vào tắm trước đi.” Minh gật đầu, để lại Ngân với bưu kiện trong tay. Cô bước vào phòng, khóa cửa, ngồi xuống giường, tay run rẩy mở gói hàng, dù biết rằng mình không nên chờ đợi điều gì tốt đẹp từ hắn.
Bên trong bưu kiện là một hộp đen nhỏ, được gói cẩn thận, như một món quà thực sự. Ngân mở nắp, và những thứ bên trong khiến cô chết lặng. Hai chiếc còng tay bằng kim loại, sáng bóng, lạnh lẽo. Một chiếc bịt mắt màu đen, mềm mại nhưng mang vẻ ám muội. Một món đồ lạ lùng với phần đuôi lông mềm, mà sau vài giây bối rối, Ngân nhận ra nó là một cái plug hậu môn, thứ được nhét vào đít để kích thích. Một cái trứng rung nhỏ, kèm dây điều khiển từ xa, và cuối cùng, một con cặc giả dài 20 cm, dày và chi tiết như thật, khiến cô rùng mình. Không có thư, không có lời nhắn, nhưng Ngân hiểu rõ ý nghĩa của những món đồ này. Hắn không chỉ muốn điều khiển cô, mà còn muốn đẩy cô sâu hơn vào một trò chơi bệnh hoạn, nơi cơ thể trác tuyệt của cô – bộ ngực nở nang, cặp mông nảy nở, cái lồn hồng hào – trở thành công cụ cho những dục vọng méo mó của hắn.
Cô ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn những món đồ, cảm giác nhục nhã và sợ hãi hòa quyện, như một cơn sóng nhấn chìm cô. Cô nghĩ đến việc ném chúng đi, đốt chúng đi, nhưng rồi lại dừng lại, sợ rằng hắn sẽ biết, sẽ trừng phạt cô bằng cách phát tán đoạn clip, phá hủy danh dự cô, hủy hoại cả gia đình cô. Cô nghĩ đến Tuấn, đến ánh mắt tức tối của ông ta khi thông báo đề bạt, đến khả năng ông ta là “ShadowEye”. Cô nghĩ đến Phong, đến nụ cười nhạt và ánh mắt sắc bén của anh ta, như thể luôn biết điều gì đó về cô. Cô nghĩ đến những nhân viên khác – anh thu ngân mới với ánh mắt lảng tránh, cậu giao hàng với nụ cười vô tư, hay một kỹ thuật viên vô danh – và cảm giác bất lực như một chiếc lồng, giam cầm cô không lối thoát.
Cô cất hộp đen vào ngăn kéo, khóa chặt, rồi nằm xuống giường, ôm chặt gối, nước mắt trào ra không kiểm soát. Cô nghĩ đến ngày hôm nay, đến nụ cười của Minh, đến khoảnh khắc cô tưởng mình có thể sống bình thường, và nhận ra rằng đó chỉ là một ảo tưởng. Hắn vẫn ở đó, nắm giữ linh hồn cô, và những món đồ trong hộp đen là lời nhắc nhở rằng trò chơi của hắn chưa kết thúc, mà chỉ vừa bắt đầu một giai đoạn mới, tăm tối hơn, bệnh hoạn hơn. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Mày phải làm gì đây, Ngân? Mày phải làm gì để thoát khỏi cái này?” Nhưng không có câu trả lời, chỉ có bóng tối và nỗi sợ hãi bên cô.
Phần 10
Sáng hôm sau, ánh nắng nhợt nhạt len qua rèm cửa, mang theo cái se lạnh của bình minh tháng tư. Ngân thức dậy với đôi mắt mệt mỏi, những giấc mơ rời rạc đêm qua vẫn ám ảnh cô bằng hình ảnh hộp đen đầy những món đồ bệnh hoạn. Cô vừa ngồi dậy, định lấy điện thoại kiểm tra giờ thì màn hình sáng lên, một thông báo từ “ShadowEye” hiện ra như một nhát dao sắc lạnh cắt ngang chút bình yên mong manh. Cô run rẩy mở tin nhắn, mỗi chữ như một viên đá đè nặng lên trái tim:
“Hôm nay đi làm, đút trứng rung vào lồn. Tôi sẽ kiểm tra bất ngờ. Không làm, cô biết hậu quả rồi đấy.”
Ngân nắm chặt điện thoại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết hằn đỏ. Cô muốn gào lên, muốn ném mọi thứ để trút bỏ cơn giận dữ xen lẫn bất lực đang trào dâng như sóng vỡ bờ. Hắn không cho cô một ngày yên bình, không để cô có lấy một khoảnh khắc được sống như chính mình. Ký ức về đoạn clip nhục nhã, về lời đe dọa phát tán khắp mọi nơi, như một sợi dây thòng lọng siết chặt cổ cô, buộc cô phải tuân theo dù trái tim đang gào thét phản kháng. Cô cắn môi đến rỉ máu, ánh mắt long lanh nhưng cháy bỏng sự bất lực. Sau một phút lưỡng lự, cô đứng dậy, đôi chân nặng nề bước đến ngăn kéo, mở hộp đen với đôi tay run rẩy như lá trước gió.
Cô cầm quả trứng rung nhỏ xíu, lạnh lẽo trong lòng bàn tay, ánh kim loại lấp lánh như một lời chế nhạo. Cô nhìn nó, cảm giác nhục nhã dâng lên như một cơn sóng, nhấn chìm chút tự tôn còn sót lại. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô cởi chiếc quần lót ngủ mỏng manh, để lộ cái lồn hồng hào, mịn màng, khép hờ giữa đôi đùi thon thả trắng ngần. Cô hít một hơi sâu, cố kìm nén sự run rẩy, rồi chậm rãi đẩy quả trứng vào trong. Cảm giác dị vật lạnh lẽo trượt qua làn da nhạy cảm khiến cô rùng mình, cơ thể vô thức co lại như phản ứng với một sự xâm phạm. Cô kéo quần lót lên, vải ren mỏng ôm sát, giữ quả trứng ở đúng vị trí, rồi mặc vào bộ đồng phục đi làm, cô nhìn mình trong gương, vẻ ngoài vẫn hoàn hảo như mọi ngày, nhưng ánh mắt mờ mịt, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Ngân rời căn trọ, bước chân nặng nề hướng đến siêu thị. Minh vẫn còn ngủ say, và cô thầm cảm ơn vì không phải đối mặt với cậu em trai vào lúc này, khi tâm trí cô đang rối bời. Trên đường đi, cô cố tập trung vào công việc, tự nhủ rằng chỉ cần vượt qua ngày hôm nay, cô sẽ tìm cách thoát khỏi địa ngục này. Nhưng sâu trong lòng, cô biết đó chỉ là một lời an ủi vô nghĩa, một tia hy vọng mong manh dễ dàng bị dập tắt.
Tại siêu thị, Ngân bắt đầu ca làm với vẻ ngoài bình tĩnh như thường lệ. Cô đứng ở quầy tư vấn, nở nụ cười gượng gạo với khách hàng, giọng nói nhẹ nhàng, chuyên nghiệp khi hướng dẫn họ chọn sản phẩm. Quả trứng rung nằm im trong cơ thể cô, lạnh lẽo và bất động, như một vật thể vô tri vô giác. Sự tĩnh lặng ấy khiến cô thầm nghĩ rằng có lẽ hôm nay hắn sẽ không làm gì, rằng hắn chỉ muốn đe dọa để kiểm soát tâm trí cô. Sự ngây thơ ấy mang lại một tia hy vọng nhỏ bé, dù cô biết nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Nhưng bình yên chưa bao giờ là bạn của Ngân. Khi cô đang tư vấn cho một cụ ông lớn tuổi về loại máy lạnh phù hợp với căn phòng của ông thì quả trứng rung bất ngờ khởi động. Một luồng rung động mạnh mẽ, liên tục lan tỏa từ sâu bên trong, như một cơn địa chấn nhỏ đánh thức mọi dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô. Ngân khựng lại giữa câu nói, tay bấu chặt vào quầy, móng tay cắm sâu vào gỗ đến đau điếng. Đôi môi mọng nước mím chặt, cố ngăn một tiếng rên thoát ra, nhưng cơ thể cô đã phản bội ý chí. Gương mặt thanh tú của cô đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà vì nhục dục đang trỗi dậy ngoài tầm kiểm soát. Cái lồn hồng hào, mịn màng của cô co bóp quanh quả trứng, những đợt rung động không ngừng kích thích từng nếp gấp nhạy cảm, khiến một dòng dịch nóng ấm rỉ ra, thấm ướt lớp quần lót ren mỏng manh. Cô cảm nhận được sự ẩm ướt lan tỏa, sợ rằng nó sẽ thấm qua lớp quần đồng phục bó sát, phô bày sự nhục nhã của cô trước mọi người.
Bộ ngực nở nang của cô nhấp nhô gấp gáp dưới lớp áo đồng phục, núm vú hồng phấn cương cứng, cọ sát vào vải áo, gửi đi những tia kích thích khiến cô muốn phát điên. Cặp mông mũm mím, căng tràn sức sống, khẽ run khi cô đứng, như thể đang cố kìm nén cơn sóng cảm xúc đang bùng nổ bên trong. Mỗi rung động từ quả trứng như một nhát búa đập vào lý trí cô, làm đầu óc cô mụ mị, trôi nổi trong một biển nhục dục mà cô không thể thoát ra. Cô cố giữ giọng nói bình thường, trả lời cụ ông bằng những câu ngắn gọn: “Dạ… loại này… phù hợp ạ,” nhưng giọng cô run nhẹ, ngắt quãng, như thể đang phải chiến đấu với một kẻ thù vô hình.
Cô dáo dác nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt trong siêu thị – những khách hàng vô tư, anh thu ngân mới với ánh mắt lảng tránh, cậu giao hàng đang đẩy xe hàng, và cả Phong, người đứng ở góc xa. Cô hy vọng bắt gặp một dấu hiệu, một cử chỉ khả nghi để đoán ra “ShadowEye” là ai, nhưng không có gì. Chỉ có quả trứng rung không ngừng, lúc mạnh mẽ như muốn xé toạc cô, lúc nhẹ nhàng như trêu đùa, đẩy cô đến ranh giới của sự chịu đựng. Mồ hôi lấp lánh trên trán cô, lăn dài xuống gò má, làm lớp trang điểm mỏng manh hơi nhòe đi. Cô cúi xuống, giả vờ kiểm tra một tờ giấy trên quầy, nhưng thực chất là để che giấu đôi chân đang run rẩy và hơi thở gấp gáp. Cái lồn của cô giờ đã ướt đẫm, dịch lấp lánh thấm qua quần lót, khiến cô phải siết chặt đùi để ngăn cảm giác trơn trượt.
Quả trứng rung không chỉ kích thích cơ thể cô, mà còn đánh thức những ký ức nhục nhã – hai tấm ảnh selfie trong toilet, cơ thể trần truồng phô bày như một món hàng, và cả hộp đen với những món đồ bệnh hoạn. Cô tự hỏi liệu Phong có biết gì không, liệu ánh mắt anh ta có đang cười nhạo cô, hay Tuấn, với vẻ lạnh lùng thường ngày, có phải là kẻ đứng sau tất cả. Nhưng cô không có thời gian để nghĩ sâu, vì từng đợt rung động lại kéo cô trở lại với thực tại, nơi cơ thể cô đang phản ứng một cách đáng xấu hổ. Cô cảm nhận được núm vú cương cứng cọ vào áo lót, mỗi chuyển động nhỏ của cơ thể đều làm tăng cảm giác kích thích. Cặp mông nảy nở của cô khẽ co lại mỗi khi quả trứng rung mạnh hơn, và cô phải cắn môi để không phát ra âm thanh nào.
Nam, anh đồng nghiệp thân thiện, nhận ra sự bất thường của cô. Anh bước đến, ánh mắt lo lắng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quan tâm: “Ngân, em không khỏe à? Mặt đỏ bừng, người cứ run thế kia. Có cần nghỉ một chút không? Anh thay em đứng quầy được mà.” Ngân lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Em… em ổn, anh. Chỉ hơi mệt thôi, chắc sáng chưa ăn gì.” Cô quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Nam, sợ rằng anh sẽ thấy sự hoảng loạn và nhục nhã trong ánh mắt cô. Nam vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô, giọng nói vẫn ân cần: “Thật mà, em không khỏe thì cứ nói. Đừng cố quá, tụi anh lo cho em đấy. Hôm qua em cũng hơi lạ, anh để ý rồi.” Sự quan tâm của Nam như một liều thuốc an ủi, nhưng cũng khiến Ngân càng thêm xấu hổ. Cô chỉ gật đầu, giọng nhỏ xíu: “Dạ, em biết rồi, cảm ơn anh.” Cô cúi xuống, giả vờ sắp xếp hàng hóa, nhưng thực chất là để che giấu gương mặt đang nóng bừng và đôi tay run rẩy.
Cả ngày làm việc trôi qua như một cơn ác mộng kéo dài vô tận. Mỗi khi quả trứng rung khởi động, Ngân phải dừng lại, hít thở sâu, giả vờ kiểm tra giấy tờ hay cúi xuống sắp xếp hàng để che giấu sự run rẩy. Cô không dám ngồi, sợ rằng áp lực sẽ khiến cảm giác càng mãnh liệt hơn. Cô cố tập trung vào công việc, nhưng đầu óc cô chỉ đầy những hình ảnh nhục nhã – cơ thể trần truồng, những mệnh lệnh bệnh hoạn, và cả sự bất lực của chính mình. Cô tự hỏi liệu có ai nhận ra không, liệu ánh mắt của Phong, của Tuấn, hay của bất kỳ đồng nghiệp nào khác, có đang quan sát cô với ý đồ gì không. Nhưng cô không có câu trả lời, chỉ có sự dằn vặt và nhục dục đang giam cầm cô trong một chiếc lồng vô hình.
Cuối cùng, ca làm kết thúc. Ngân gần như kiệt sức, bước chân nặng nề rời siêu thị, như thể cả cơ thể đang bị kéo xuống bởi một lực hút vô hình của sự nhục nhã và mệt mỏi. Quả trứng rung đã ngừng hoạt động từ lúc nào, để lại cái lồn cô ướt át, nhạy cảm đến mức mỗi bước đi đều khiến cô run lên vì cảm giác đau đớn xen lẫn kích thích không mong muốn. Dịch nóng ấm vẫn thấm đẫm lớp quần lót ren, làm cô lo lắng rằng nó đã lộ ra qua lớp chân váy đen bó sát, phô bày sự yếu đuối mà cô cố giấu kín. Cô trở về căn trọ, đóng sầm cửa phòng, như muốn chặn đứng mọi ánh mắt và âm thanh từ thế giới bên ngoài. Không gian tĩnh lặng của căn phòng nhỏ càng làm nổi bật sự rối loạn trong tâm trí và cơ thể cô.
Cô cởi bỏ bộ đồng phục – chiếc áo thun được kéo qua khỏi đầu, để lộ làn da trắng ngần lấp lánh mồ hôi, bộ ngực tròn đầy rung nhẹ theo nhịp thở gấp gáp. Cô kéo khóa chân váy, để nó trượt xuống sàn, để lại lớp quần lót ren trắng giờ đã ướt sũng, dính chặt vào cái lồn hồng hào, như một lời nhắc nhở về sự kiểm soát tàn nhẫn của “ShadowEye”. Với đôi tay run rẩy, cô tụt quần lót xuống, cảm giác vải trơn trượt cọ qua đùi mang theo một luồng kích thích khiến cô cắn môi để ngăn một tiếng rên. Cô lấy quả trứng rung ra, thứ kim loại nhỏ bé lấp lánh dịch, như một biểu tượng của sự khuất phục. Cô ném nó lên bàn, ánh mắt đờ đẫn, cảm giác trống rỗng xen lẫn nhục nhã làm cô muốn gào khóc, nhưng cô chỉ siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào da.
Cơ thể cô, sau một ngày bị kích thích không ngừng, giờ như một ngọn lửa bùng cháy, đòi hỏi được giải tỏa bằng bất cứ giá nào. Cái lồn hồng hào, mịn màng của cô vẫn co bóp nhẹ, như thể đang kêu gọi sự chú ý, vẫn nhớ đến những rung động tàn nhẫn của quả trứng. Cô cố chống lại, cố tự nhủ rằng mình không được khuất phục trước nhục dục, rằng làm thế chẳng khác nào để “ShadowEye” thắng thêm một lần nữa. Nhưng sự căng thẳng, sự khao khát bị dồn nén cả ngày, đã mạnh hơn ý chí của cô. Cô ngã xuống giường, tấm nệm mềm mại ôm lấy cơ thể trần truồng, và bàn tay cô, như bị dẫn dắt bởi một bản năng nguyên thủy, từ từ trượt xuống giữa hai đùi thon thả.
Những ngón tay mảnh mai chạm vào cái lồn ướt át, cảm giác trơn trượt khiến cô rùng mình dữ dội. Một tiếng rên nhỏ, dâm đãng thoát ra khỏi đôi môi mọng nước, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Cô xoa nhẹ, ngón tay lướt qua những nếp gấp nhạy cảm, chạm vào hột le nhỏ xinh đang sưng mọng, cương cứng vì kích thích. Mỗi cái chạm đều như một tia sét, lan tỏa khắp cơ thể, làm bộ ngực nở nang của cô nhấp nhô gấp gáp, núm vú hồng phấn dựng đứng, rung nhẹ mỗi khi cô cong người. Cô đưa tay kia lên, bóp mạnh một bên vú, ngón tay vê chặt núm vú, cảm giác đau nhói hòa lẫn khoái cảm khiến cô rên to hơn, âm thanh dâm dục bật ra không kiểm soát: “Ư… ôi… sướng…”
Cô đẩy một ngón tay vào trong cái lồn, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ của những cơ thịt nóng ấm, như một cái miệng đói khát nuốt lấy ngón tay cô. Dịch lấp lánh tuôn ra, thấm ướt cả bàn tay, làm những cử động của cô càng trơn tru, càng dâm đãng. Cô thêm một ngón tay nữa, rồi ba ngón, đẩy sâu vào, cong lên để chạm vào điểm nhạy cảm bên trong, nơi mà mỗi cái chạm đều khiến cô run rẩy như bị điện giật. Cái lồn của cô giờ như một cái hang ướt át, co bóp mạnh mẽ, phát ra những âm thanh nhóp nhép tục tĩu mỗi khi cô đẩy tay vào ra. Cô rên rỉ không ngừng, tiếng kêu dâm dục hòa lẫn với tiếng thở hổn hển, “A… sướng quá… ư… đ… đụ em đi…” Những lời lẽ thô tục bật ra vô thức, như thể cô đã mất kiểm soát hoàn toàn.
Bộ ngực nở nang, tròn đầy như hai trái đào chín, rung lắc dữ dội mỗi khi cô đẩy hông lên, như thể đang cưỡi một con cặc tưởng tượng. Núm vú cương cứng đến đau nhói, đỏ rực như hai viên ngọc, lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn mờ ảo. Cặp mông mũm mím, căng tràn sức sống, cọ sát vào tấm nệm, tạo ra những âm thanh nhỏ khi da thịt chà xát vào vải. Cô dang rộng đùi, để cái lồn phô bày hoàn toàn, lấp lánh dịch, khép mở như mời gọi. Cô đẩy tay nhanh hơn, sâu hơn, cái lồn co bóp mạnh mẽ, phun ra những dòng dịch nóng ấm, thấm ướt cả tấm nệm, để lại một vệt dâm đãng dưới ánh sáng.
Trong cơn mê muội, tâm trí cô bất giác trôi về ký ức kinh hoàng – khoảnh khắc Tuấn xâm hại cô, ánh mắt ham muốn của ông ta, bàn tay thô bạo bóp chặt bộ ngực cô, hơi thở nặng nề phả vào mặt cô khi ông ta đè cô vào tường. Hình ảnh ấy, đáng lẽ phải khiến cô kinh tởm, lại như một chất xúc tác, làm ngọn lửa nhục dục trong cô bùng cháy dữ dội hơn. Cô tưởng tượng đến bàn tay Tuấn, cách ông ta xâm chiếm cơ thể cô, và vô thức, cô rên lên: “Ư… Tuấn… đừng… nhưng mà… sướng…” Những lời lẽ dâm đãng, méo mó bật ra từ đôi môi cô, hòa lẫn với sự nhục nhã và khoái cảm. Cô ghét chính mình vì nghĩ đến hắn, nhưng cơ thể cô lại phản ứng mãnh liệt, cái lồn co bóp chặt hơn, dịch tuôn ra như suối, như thể đang đáp lại ký ức kinh hoàng ấy.
Cô đẩy tay nhanh hơn, ba ngón tay ra vào cái lồn ướt át, âm thanh nhoe nhoét tục tĩu vang lên không ngừng. Cô bóp mạnh vú, kéo dài núm vú, cảm giác đau đớn làm cô cong người, hông nâng cao khỏi nệm, như thể đang dâng hiến cơ thể cho một kẻ vô hình. “Đụ em đi… mạnh nữa… ư… sướng quá…” cô hét lên, giọng lạc đi trong khoái cảm và nhục nhã. Cái lồn của cô giờ như một cái máy, co bóp điên cuồng, phun dịch khắp nơi, thấm ướt cả đùi và tấm nệm. Bộ ngực rung lắc dữ dội, núm vú cương cứng như muốn nổ tung, và cô cảm nhận được cao trào đang đến gần, như một cơn sóng thần không thể cưỡng lại.
Cuối cùng, khoái cảm ập đến, mãnh liệt đến mức cô gần như ngất đi. Cô hét lên, một tiếng kêu dâm đãng, tuyệt vọng: “Aaa … Tuấn ơi… sướng… em raa…!” Cái lồn co bóp dữ dội, phun ra một dòng dịch nóng ấm, bắn tung tóe lên bàn tay và tấm nệm. Cơ thể cô run rẩy, từng cơ bắp căng cứng rồi thả lỏng, để lại cô nằm đó, thở hổn hển, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng ngần. Nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt, không phải vì khoái cảm, mà vì sự nhục nhã và bất lực đang nhấn chìm cô. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Mày kinh tởm quá, Ngân… Sao mày lại nghĩ đến hắn?”
-----
Minh trở về căn trọ sớm hơn dự định, bước chân nhẹ nhàng để không làm ồn, vì cậu biết chị Ngân có thể đã về và nghỉ ngơi sau ca làm dài. Căn nhà nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt trần kêu vo vo và ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ khe cửa phòng Ngân. Khi cậu định gõ cửa hỏi chị ăn gì chưa, một âm thanh lạ lùng khiến cậu khựng lại – tiếng rên rỉ khe khẽ, dâm đãng, đầy khao khát, vọng ra từ phòng chị. Đó không phải tiếng nói bình thường, không phải tiếng khóc hay cười mà cậu từng nghe từ Ngân. Nó là thứ gì đó nguyên thủy, kích thích, khiến trái tim cậu đập thình thịch và một cảm giác nóng ran chạy dọc sống lưng.
Tò mò và dục vọng tuổi mới lớn, thứ mà Minh chưa bao giờ thực sự hiểu rõ, trỗi dậy như một cơn sóng. Cậu biết mình không nên, biết rằng đây là chị gái mình, người cậu yêu thương và kính trọng, nhưng cơ thể cậu lại hành động trước lý trí. Cậu bước đến gần cửa, tay run rẩy chạm vào tay nắm, hé mở một khe nhỏ, vừa đủ để mắt cậu nhìn vào bên trong mà không bị Ngân phát hiện. Ánh đèn vàng dịu trong phòng chiếu lên cơ thể trần truồng của Ngân, nằm ngửa trên giường, đẹp như một bức tượng ngọc bị bỏ rơi giữa cơn bão nhục dục.
Ngân đang trong cơn mê muội, đôi đùi thon thả dang rộng, để lộ cái lồn hồng hào, ướt át, lấp lánh dịch dưới ánh sáng. Những ngón tay mảnh mai của cô ra vào không ngừng, ba ngón tay đẩy sâu vào trong, tạo ra những âm thanh nhóp nhép tục tĩu, như thể cái lồn của cô là một cái miệng đói khát, nuốt lấy mọi kích thích. Dịch tuôn ra như suối, thấm ướt bàn tay, chảy xuống đùi, để lại những vệt lấp lánh trên làn da trắng ngần. Bộ ngực nở nang, tròn đầy như hai trái đào chín, rung lắc dữ dội mỗi khi cô cong người, núm vú hồng phấn cương cứng, đỏ rực như hai viên ngọc, rung nhẹ theo nhịp thở gấp gáp. Cặp mông mũm mím, căng tràn sức sống, nâng lên khỏi nệm, cọ sát vào tấm ga giường, tạo ra những âm thanh nhỏ kích thích.
Minh nuốt khan, cổ họng khô khốc, mắt cậu dán chặt vào cơ thể chị. Tiếng rên của Ngân, “Ư… sướng… đụ em đi…”, vang lên như một lời nguyền, làm con cặc cậu cương cứng đau đớn trong quần, căng tức đến mức cậu sợ nó sẽ xé toạc vải. Cậu đứng đó, bất động, tay siết chặt thành nắm để kìm nén ham muốn chạm vào chính mình. Nhưng hình ảnh Ngân, với cái lồn ướt át khép mở, bộ ngực rung lắc dâm đãng, và những lời lẽ tục tĩu bật ra từ đôi môi mọng nước, quá sức chịu đựng của một cậu trai 16 tuổi. Cậu nghe thấy cô hét lên, “Aaa … Tuấn ơi… sướng… em raa…”, và điều đó khiến cậu khựng lại, một tia tò mò xen lẫn rối loạn lướt qua tâm trí. Tuấn? Chẳng phải bạn trai chị là anh Khanh sao? Cậu từng nghe chị nhắc đến Khanh, người yêu dịu dàng mà chị hay cười khi kể chuyện. Vậy Tuấn là ai? Nhưng câu hỏi ấy nhanh chóng bị cơn dục vọng nhấn chìm, khi Ngân đạt cao trào, hét lên một tiếng dài, dâm đãng, cơ thể run rẩy, cái lồn phun ra một dòng dịch nóng ấm, bắn tung tóe lên tấm nệm.
Minh vội khép cửa, tim đập loạn xạ, gương mặt đỏ bừng như vừa phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ. Cậu lùi ra phòng khách, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, cố xua tan hình ảnh chị gái khỏi đầu. Nhưng nó bám riết lấy cậu – cái lồn ướt át, bộ ngực rung lắc, tiếng rên dâm đãng, và cả cái tên “Tuấn” đầy bí ẩn. Con cặc cậu vẫn cương cứng, đau nhức, như đang thúc giục cậu làm điều gì đó. Cậu cố kìm nén, cố nghĩ đến những thứ khác – bài tập vật lý, trận bóng với bạn bè – nhưng vô ích. Hình ảnh Ngân trần truồng, rên rỉ, như một thước phim quay chậm, lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.
Không thể chịu nổi nữa, Minh lẻn vào phòng tắm, đóng cửa lại, hơi thở gấp gáp. Cậu tụt quần, để lộ con cặc cương cứng, đỏ rực, đầu khấc lấp lánh dịch vì kích thích. Cậu nắm lấy nó, tay run rẩy, và bắt đầu vuốt, chậm rãi rồi nhanh dần. Trong đầu cậu, hình ảnh Ngân hiện lên rõ mồn một – cái lồn hồng hào khép mở, những ngón tay trượt ra vào, bộ ngực nở nang rung lắc, và tiếng rên “sướng quá” vang vọng. Cậu tưởng tượng mình là người chạm vào cô, dù ngay lập tức cậu tự nhủ rằng đó là sai trái, rằng cô là chị gái mình. Nhưng dục vọng tuổi trẻ quá mạnh mẽ, lấn át mọi lý trí. Cậu vuốt nhanh hơn, hơi thở hổn hển, mắt nhắm chặt, thì thầm vô thức: “Chị… chị Ngân… ư…” Cái tên “Tuấn” lại lướt qua, làm cậu bối rối, nhưng nó chỉ khiến cậu càng thêm kích thích, như thể sự bí ẩn ấy thêm phần cấm kỵ vào cơn mê của cậu.
Chỉ vài phút sau, Minh đạt cao trào, một dòng tinh nóng bắn ra, rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo. Cậu thở hổn hển, cơ thể run rẩy, cảm giác khoái cảm hòa lẫn với sự xấu hổ và tội lỗi. Cậu vội lau sạch mọi thứ, rửa tay, và trở ra phòng khách, ngồi im, ánh mắt trống rỗng. Cậu tự nhủ rằng mình không được làm thế nữa, rằng chị Ngân là người cậu yêu thương, không phải đối tượng cho những ham muốn bệnh hoạn. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết dục vọng ấy đã bén rễ, và hình ảnh chị gái trần truồng sẽ không dễ dàng rời khỏi tâm trí cậu.
Sau đó, khi Ngân bước ra khỏi phòng, đã thay một bộ đồ thoải mái – áo phông rộng và quần short đơn giản – Bất ngờ khi thấy Minh đã vể, Minh cố tỏ ra bình thường. Cậu ngồi trên ghế, giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt lén lút liếc chị, vẫn thấy được đường cong của bộ ngực nở nang và cặp mông mũm mím dù lớp vải đã che đi phần nào. Ngân mỉm cười, giọng dịu dàng: “Minh, em ăn gì chưa? Chị nấu mì cho em nhé?” Minh giật mình, giọng lắp bắp: “Dạ… chưa, chị… chị nấu đi, em đói rồi.” Nhưng khi Ngân quay lưng, bước vào bếp, Minh không thể không nhìn theo, ánh mắt lướt qua cặp mông nảy nở khẽ đung đưa theo từng bước đi. Cậu siết chặt tay, tự nhủ rằng mình không được nghĩ lung tung, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng, con cặc khẽ cương lên, khiến cậu phải ngồi im, không dám đứng dậy.
Trong lúc Ngân nấu mì, Minh lấy hết can đảm, hỏi với giọng ngập ngừng: “Chị… chị hôm nay ổn không? Em thấy chị… hơi mệt mỏi hay sao ấy.” Ngân khựng lại, chiếc muỗng trong tay cô khẽ run. Cô quay lại, nở nụ cười gượng: “Chị ổn mà, Minh. Chỉ là công việc hơi căng thẳng thôi. Em đừng lo, học hành đàng hoàng là chị vui rồi.” Minh gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn đầy lo lắng: “Tại… em thấy chị hay đứng im, mặt đỏ đỏ, em sợ chị ốm hay gì đó. Chị mệt thì nói em, em… em giúp chị được mà.” Sự quan tâm ngây thơ của Minh khiến Ngân cảm động, nhưng cũng làm trái tim cô nhói đau. Cô không thể nói với cậu về “ShadowEye”, về những gì cô đang chịu đựng. Cô chỉ xoa đầu cậu, giọng nhỏ nhẹ: “Chị biết rồi, nhóc. Cảm ơn em, chị ổn thật mà.”
Minh nhìn chị, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng xen lẫn tò mò. Cái tên “Tuấn” vẫn lởn vởn trong đầu cậu, khiến cậu muốn hỏi, nhưng cậu sợ làm chị khó chịu. “Chị… mai chị đi làm nữa hả? Em… em muốn đi cùng chị một hôm, được không? Để em biết chị làm gì, em thấy chị kể mà tò mò quá.” Ngân cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt: “Để chị xem đã, Minh. Công việc chị bận lắm, em ở nhà học đi, đừng lo cho chị.” Cô quay lại với nồi mì, cố che giấu sự hoảng loạn đang dâng lên. Ý nghĩ về Minh xuất hiện ở siêu thị, nơi cô đang bị “ShadowEye” kiểm soát, khiến cô rùng mình.
Hai chị em ăn tối trong không khí yên lặng, chỉ có tiếng ti vi phát những bản tin vô thưởng vô phạt. Minh thỉnh thoảng liếc nhìn Ngân, ánh mắt vừa yêu thương vừa bối rối, xen lẫn một tia tò mò về cái tên “Tuấn” mà cậu vô tình nghe được. Ngân thì cố hòa mình vào vai một người chị bình thường, dù trái tim cô đang tan nát. Cô không biết rằng, trong tâm trí Minh, hình ảnh chị gái trần truồng, rên rỉ trên giường, đang dần bóp méo tình cảm thuần khiết của cậu, biến nó thành một thứ gì đó tăm tối, không thể kiểm soát. Và cả cậu, với sự tò mò về Tuấn, đang vô tình chạm vào một bí mật mà Ngân không bao giờ muốn cậu biết.
Ngân trở về phòng sau bữa tối, đóng cửa lại, ôm chặt gối và để nước mắt lặng lẽ rơi. Cô nghĩ đến quả trứng rung, đến những món đồ trong hộp đen, đến ký ức kinh hoàng về Tuấn, và đến cả Minh, cậu em trai mà cô yêu thương nhất, người giờ đây dường như cũng đang bị cuốn vào cơn bão mà cô không thể kiểm soát. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Mày phải làm gì đây, Ngân? Làm sao để thoát khỏi tất cả?” Nhưng như mọi lần, chỉ có bóng tối trả lời cô, và nỗi sợ hãi về những gì “ShadowEye” sẽ làm tiếp theo, cùng với những bí mật đang âm thầm nảy mầm trong chính ngôi nhà cô.
----