Tập 29:
Cánh cửa căn hộ bật mở với một tiếng cạch khô khốc, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, như một nhát cắt phá tan sự yên bình vốn có. Ly lê bước vào, đôi chân trần run rẩy chạm xuống sàn gỗ lạnh buốt, mỗi bước chân như kéo theo cả một cơ thể rã rời, tan nát, không còn chút sức sống nào. Ánh đèn vàng dịu từ phòng khách hắt lên người cô, phơi bày một dáng vẻ thảm hại đến mức không thể tưởng tượng nổi: chiếc sơ mi trắng mỏng tang, nhàu nhĩ, ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, bám sát vào làn da trắng nhợt để lộ đôi vú căng tròn, núm vú lấp ló qua lớp vải, cái váy quấn tạm ngắn cũn cỡn, xộc xệch, chỉ che được một phần nhỏ đôi đùi trắng ngần đầy những vết bầm tím loang lổ và dấu đỏ rát. Tóc đen dài rối bù, bết lại dính chặt vào khuôn mặt xinh xắn lem luốc nước mắt, đôi mắt to tròn đỏ hoe ánh lên sự hoảng loạn, đau đớn và tuyệt vọng tột cùng. Má cô in hằn dấu tay tím bầm từ những cú tát thô bạo, môi dưới rách một đường nhỏ, máu khô đọng lại thành vệt.
Tuấn đang ngồi trên sofa, tay cầm cốc cà phê đã nguội lạnh từ lâu, dáng người gầy cao nghiêng nghiêng trong ánh đèn mờ ảo, ngước lên khi nghe tiếng cửa mở. Anh đặt cốc xuống bàn đánh cạch, đứng bật dậy, khuôn mặt thoáng sững sờ khi nhìn thấy Ly trong bộ dạng không khác gì một con điếm vừa bị hành hạ cả đêm dài. Đôi mắt anh mở to, lướt từ mái tóc rối bời xuống chiếc sơ mi mỏng dính để lộ vú, rồi dừng lại ở những vết bầm tím loang lổ trên má, cổ và đùi cô, những dấu vết như kể lại một câu chuyện kinh hoàng mà anh chưa từng tưởng tượng. Hơi thở anh khựng lại trong lồng ngực, lòng tràn ngập những câu hỏi hỗn loạn, giọng anh run run nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh để không làm cô hoảng sợ thêm:
“Ly? Em… em làm sao mà ra thế này? Chuyện gì xảy ra với em vậy? Đi du lịch mà sao em như vừa bị xe tải cán qua thế? Ai làm em bị thế? Nói anh nghe ngay!”
Ly đứng lặng trước cửa, tay siết chặt nắm đấm cửa, nước mắt chực trào ra. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không lạc đi, nhưng đôi môi mọng đỏ run rẩy không thể giấu nổi nỗi đau đang xé nát trái tim cô từng mảnh:
“Tuấn… em… Em không thể giấu anh được nữa. Em không chịu nổi cái cảm giác tội lỗi này thêm một giây nào.”
Tuấn bước tới gần, tay anh giơ lên định chạm vào vai cô để an ủi, nhưng Ly lùi lại một bước, ánh mắt né tránh như một con thú hoang bị thương, sợ hãi bất kỳ sự đụng chạm nào. Anh cau mày, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, giọng trầm xuống, vừa lo lắng vừa bối rối, như thể anh đang cố ghép lại những mảnh vỡ của một câu đố mà anh không muốn tin:
“Nói đi, Ly. Chuyện gì đã xảy ra? Em bị cướp à? Bị đánh? Sao em không gọi anh ngay lúc đó?”
Ly ngồi phịch xuống sofa, đôi chân không còn sức để đứng vững, tay ôm lấy khuôn mặt lem luốc, khóc nức nở như một đứa trẻ lạc mẹ, nước mắt chảy thành dòng thấm ướt chiếc sơ mi mỏng. Cô hít một hơi run rẩy, giọng nghẹn ngào, đứt quãng như một kẻ đang lạc lối trong cơn ác mộng không lối thoát:
“Không phải cướp… không phải đánh… Là em… em đã phản bội anh, Tuấn. Em làm chuyện có lỗi với anh, với cái gia đình này. Em không muốn thế đâu, em chỉ muốn giữ anh, giữ cái nhà này, muốn anh chú ý đến em hơn, muốn mình không xa cách nữa… Nhưng em ngu, em sai rồi, sai kinh khủng, sai đến mức em không dám nhìn mặt anh nữa.”
Tuấn ngồi xuống đối diện cô, tay siết chặt thành ghế, chờ cô nói tiếp. Anh đã biết cô qua lại với Nam – chính anh là kẻ sắp đặt để cô gặp hắn, để thỏa mãn cái dục vọng bệnh hoạn của mình khi tưởng tượng vợ bị người khác đụ. Nhưng anh chỉ nghĩ đó là vài lần quan hệ thoáng qua, một trò chơi kích thích mà anh kiểm soát được, không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này, vượt ngoài tầm tay của anh, biến thành một cơn ác mộng thực sự. Anh vừa thương cô, vừa cảm thấy một luồng kích thích quái gở trỗi dậy trong lòng.
Ly ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, nước mắt lăn dài xuống má. Giọng cô run rẩy, không rõ ràng:
“Anh đi công tác suốt, để em một mình trong cái nhà này, cô đơn đến phát điên. Em nằm trên giường, nhìn trần nhà, chỉ muốn hét lên vì trống rỗng, vì không ai ở bên. Rồi em tìm thấy số của Nam, thằng khốn ở quán bar hôm đó. Em nhắn tin cho nó, chỉ định nói chuyện cho đỡ chán thôi, để giết thời gian, để cảm thấy mình còn sống.”
“Nhưng rồi nó rủ em đi chơi, em đồng ý mà không nghĩ gì nhiều. Em nghĩ chỉ là đi cà phê, đi dạo, không hơn… Nhưng em sai, Tuấn. Nó làm em rung động. Nó quan tâm em, làm em cười, làm em thấy mình được yêu, được thèm khát – cái cảm giác mà em không có với anh bao lâu nay, cái cảm giác mà em khao khát.”
Cô ngừng lại, ôm lấy mình, nước mắt chảy thành dòng, giọng nhỏ dần nhưng đầy đau đớn:
“Rồi một lần, nó hôn em. Môi nó nóng bỏng, mạnh mẽ, làm em nghẹt thở. Em đẩy nó ra, em nghĩ đến anh, nhưng cơ thể em… nó không nghe lời. Em ướt, Tuấn, em không cưỡng lại được. Nó đè em xuống, lột đồ em… Em ghét bản thân, em biết là sai, nhưng em không dừng được, em để nó kéo em đi xa hơn.”
Cô khóc nức nở, tay bấu chặt vào sofa, móng tay cắm sâu vào lớp vải như muốn xé toạc nó ra, giọng cô lạc đi trong nỗi đau:
“Rồi Nam rủ em đi du lịch, em nói dối anh là đi với bạn. Ở đó, nó đưa em vào mấy buổi tiệc sang chảnh, giới thiệu em là người yêu nó trước đám bạn. Em thấy vui, thấy mình quan trọng, thấy mình được sống thật sự. Nhưng đêm cuối… nó trói em lại, tay chân em bị siết chặt, mắt bị bịt kín, mồm bị nhét vải không nói được. Em tưởng đó là trò chơi, em còn cười với nó… nhưng rồi cửa mở, mấy thằng khác bước vào. Chúng… chúng hiếp em, Tuấn. Cả đám, cả đêm dài… Chúng làm em đau, làm em nhục nhã, chúng đánh vào ngực em, đâm vào em, bắn tinh đầy người em… Em ghê tởm, em muốn chết, nhưng cơ thể em… Nam bán em cho chúng, nó gọi em là ‘hàng’, là ‘con đĩ’. Em chạy trốn, chạy về đây… Em xin lỗi, Tuấn, em không xứng làm vợ anh nữa.”
Nội tâm Ly như một cơn bão dữ dội, cô vừa kể vừa cảm thấy lòng mình tan nát thành từng mảnh vụn. Cô nhớ lại những cái chạm thô bạo của Nam, những cú đâm sâu của lũ khốn kia, và cả cách cơ thể cô hưởng ứng, ướt át, rên rỉ dưới tay chúng. Cô ghét mình, ghét cái bản năng dâm đãng mà cô không hề hay biết, ghét chính cái khoái lạc điên rồ mà cô không thể phủ nhận dù chỉ một giây. Cô nhìn Tuấn, chờ đợi sự giận dữ, sự khinh bỉ, hay bất kỳ phản ứng nào để trừng phạt cô, nhưng cô chỉ thấy đôi mắt anh sáng rực một cách kỳ lạ, hơi thở nặng nề như bị kích thích bởi chính câu chuyện kinh hoàng của cô.
Tuấn nghe từng lời, hơi thở anh dồn dập, con cặc trong quần cương lên, rỉ nước nhờn ướt đẫm. Anh biết mình bao năm nay làm tình với Ly chỉ được vài phút, không bao giờ làm cô thỏa mãn như Nam hay lũ khốn kia. Nhưng nghe cô kể, dù lời lẽ rời rạc, không rõ ràng, anh vẫn tưởng tượng ra cảnh Ly trần truồng, tiếng rên dâm đãng của cô vang lên trong đầu anh như một bản nhạc kích thích. Anh vừa thương vợ, vừa cảm thấy dục vọng bệnh hoạn – thứ anh đã gieo mầm khi đẩy cô vào tay Nam – trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cuốn anh vào một cơn điên loạn không thể kiểm soát.
Trước khi Ly kịp nói thêm hay hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tuấn lao tới như một con thú đói khát, đè cô ngã xuống sofa, làm cô bật ra một tiếng rên đau đớn xen lẫn hoảng hốt:
“Ư… Tuấn… anh làm gì vậy…”
Anh hôn cô thô bạo, lưỡi anh xâm nhập sâu vào miệng, tay xé toạc chiếc sơ mi mỏng, để lộ đôi vú căng mọng đầy vết bầm tím và dấu răng, núm vú đỏ ửng như mời gọi. Anh gầm gừ, giọng khàn đục:
“Em sướng lắm đúng không? Khi bị tụi nó đụ nát lồn, em rên to thế nào? Chúng làm em sướng hơn anh đúng không? Kể anh nghe, Ly, anh muốn biết hết!”
Ly giật mình, cố đẩy anh ra, tay đấm thùm thụp vào ngực anh, nước mắt lăn dài xuống má, giọng cô lạc đi trong nỗi sợ:
“Tuấn… dừng lại… em xin anh… anh đừng làm thế với em… em không chịu nổi nữa…”
Nhưng Tuấn không nghe, anh đè chặt cô xuống sofa, tay lột phăng cái váy quấn tạm, để lộ cơ thể trần truồng nhầy nhụa của cô. Anh lôi con cặc nhỏ nhưng đang cương cứng hết cỡ, đầu bóng nhẫy đâm thẳng vào lồn, làm cô cong người bật ra tiếng rên đau đớn:
“Á… Tuấn… đau… đừng…”
Lồn cô vẫn còn đang chưa được kích thích, nhưng anh không quan tâm đến cảm giác của cô, vừa nắc vừa hỏi dồn dập, giọng khàn khàn đầy bệnh hoạn:
“Chúng nó đụ em thế nào? Cặc chúng to hơn anh đúng không? Em sướng đến mức nào khi bị chúng vần vò? Nói đi, Ly! Em rên to lắm đúng không? Anh muốn nghe em kể lại hết!”
Anh nắc mạnh, mỗi cú đâm làm vú cô rung lên từng nhịp, núm vú cương cứng cọ vào ngực anh. Ly khóc nức nở, cơ thể rung lên theo từng cú thúc, vừa đau vừa hoang mang, giọng cô yếu ớt van xin:
“Tuấn… em xin anh… dừng lại… em xin lỗi… em không muốn…”
Nhưng Tuấn không dừng, tay anh bóp chặt vú cô, ngón tay vê núm vú đỏ ửng, kéo dài ra như muốn xé toạc, làm cô giật lên rên rỉ trong đau đớn:
“Ư… ư… đau quá… Tuấn…”
Anh cúi xuống, cắn mạnh vào núm vú, liếm láp như một con chó đói, nước bọt chảy nhầy nhụa xuống khe ngực cô, tay kia thọc xuống lồn, xoa mạnh hột le sưng mọng, làm cô cong người vì kích thích bất đắc dĩ, tiếng rên xen lẫn tiếng khóc:
“Á… Tuấn… đừng… em không chịu được…”
Anh gầm gừ, đổi tư thế, kéo cô ngồi lên đùi anh, tay siết chặt eo cô, ép cô nhún xuống cặc anh như một con búp bê bị điều khiển:
“Nhún đi, Ly! Như cách em nhún trên cặc tụi nó! Em sướng lắm đúng không? Làm lại cho anh xem, anh muốn thấy em dâm đãng như thế nào!”
Ly khóc nức nở, nhưng chỉ sau vài cú nhún gấp gáp, con cặc của anh giật mạnh, bắn tinh nóng bỏng đầy trong lồn cô, tràn ra ngoài chảy nhầy nhụa xuống sofa và đùi cô. Anh gầm lên một tiếng khoái lạc, ngã đè lên người cô, thở hổn hển, cơ thể run lên vì kiệt sức, tinh vẫn rỉ ra từng giọt từ đầu cặc mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Ly nằm đó, bất động, nhìn dòng tinh trắng đục chảy ra từ lồn mình, lòng trào lên nỗi sợ hãi, ghê tởm và đau đớn tột cùng. Cô nhớ lại những gã đàn ông ở khách sạn, những dòng tinh nhầy nhụa bắn lên mặt, lên vú, vào lồn cô, và giờ là chồng cô – người cô từng yêu thương, từng tin tưởng nhất – lại làm điều này khi cô đang tan nát, đang kể lại nỗi nhục nhã của mình. Cô bật dậy, tay run rẩy giáng một cú tát trời giáng vào mặt Tuấn, nước mắt lăn dài, giọng cô gào lên trong cơn phẫn uất:
“Sao anh dám, Tuấn? Em vừa kể em bị hiếp, bị làm nhục thế nào, mà anh lại nứng lên được? Anh là chồng em mà! Sao anh bệnh hoạn thế? Em đau đớn, em nhục nhã, mà anh chỉ nghĩ đến anh thôi sao? Anh có còn là con người không?”
Tuấn giật mình, cơn nứng tan biến trong chớp mắt, anh ôm má, ánh mắt hoảng loạn nhìn cô như vừa tỉnh khỏi một cơn mê điên rồ. Anh nhận ra mình vừa làm gì, vội quỳ xuống, tay ôm lấy chân cô, giọng run run, lạc đi trong sự hối hận:
“Ly… anh xin lỗi… Anh không kiềm chế được. Anh sai rồi, anh bệnh hoạn thật, tha thứ cho anh… Anh yêu em mà, anh không muốn mất em…”
Nhưng Ly không nghe, cô đứng dậy lao vào phòng ngủ, khóa chặt cửa lại với một tiếng cạch lạnh lùng. Cô chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, nước nóng xối xuống cơ thể, cô kỳ cọ điên cuồng, cố gột rửa mùi tanh nồng, những vết bầm tím, và cả nỗi nhục nhã đang bám chặt lấy da thịt cô. Nước mắt hòa lẫn với dòng nước, cô ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy mình, khóc nức nở dưới vòi sen, nước chảy tràn qua người như muốn cuốn đi tất cả những ký ức kinh hoàng.
Ngoài cửa phòng, Tuấn đập cửa, giọng van xin:
“Ly… mở cửa ra đi. Anh xin lỗi, anh không cố ý… Anh yêu em, anh không muốn mất em… Làm ơn, cho anh một cơ hội…”
Nhưng Ly không đáp, cô chỉ ngồi đó, nước mắt chảy không ngừng, cơ thể run lên trong dòng nước nóng. Tuấn đập cửa một lúc lâu, rồi bất lực ngồi xuống sofa, tay ôm đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt anh lăn dài xuống má, thấm ướt áo. Đêm đó, anh ngủ ngoài phòng khách, lòng nặng trĩu vì sai lầm không thể sửa chữa. Anh biết mình yếu sinh lý, biết mình không bao giờ làm Ly thỏa mãn, và giờ anh đã đẩy cô vào vực sâu, chỉ vì cái dục vọng bệnh hoạn mà anh không kiểm soát được. Anh tự hỏi, liệu anh có còn xứng làm chồng cô nữa không, hay tất cả đã vỡ tan từ lâu mà anh không nhận ra?
Trong phòng ngủ, Ly nằm co ro trên giường, mắt nhắm chặt, nhưng giấc ngủ không bao giờ đến. Cô ôm lấy mình, nước mắt thấm ướt gối, lòng tan nát trong bóng tối lạnh lẽo của căn phòng. Cô nghĩ về những ngày qua, về Nam với nụ cười quyến rũ, về lũ khốn kia với những cái chạm thô bạo, và giờ là Tuấn – người chồng cô từng tin tưởng nhất, từng xem là chỗ dựa duy nhất trong đời. Cô nhớ lại những đêm cô đơn trong căn nhà này, những lần cô khao khát được anh ôm, được anh yêu thương, nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt và những chuyến công tác dài ngày.
Cô tự hỏi, liệu gia đình này còn cứu vãn được không, hay tất cả đã vỡ tan từ lâu, từ cái ngày cô để mình rơi vào vòng tay của Nam, từ cái ngày Tuấn âm thầm đẩy cô vào cơn ác mộng này mà cô không hề hay biết?