Đây , vẫn là tao đây , vì chuyện mình nó dài với đéo hay , nên sợ anh em chướng tai , bảo khoe mẽ , bốc phét nhưng sống ảo làm lìn gì trên này ....
Đó , sau đợt thời gian đi bán hoa quả , ngẫm tưởng mình không có duyên với làm ăn buôn bán , vốn lại hết, đến cái điện thoại ghẻ thỉnh thoảng chơi game còn rơi vỡ mất , tao tuyệt vọng lắm ... Đến nỗi lão sếp già nhờ đi mua hộ cái kính lão ,cũng về lấy cái kính của bà già lau chùi kĩ mang ra bán được tám mươi nghìn ,bị bà già chửi cho một trận ... Nhưng tao chịu được , vì có bịch bỉm cho con rồi
Chúng mày ạ, khi con người không còn niềm hy vọng nào , gần đến cung cựC của cái đói nghèo , thì khi nhìn vào con vợ vất vả vì yêu mình mà chấp nhận , đứa con ngây thơ chưa biết gì ... thì người ta lại càng muốn cố gắng để thoát nghèo , mà không phải cho mình đỡ khổ hơn , mình chịu được , nhưng vợ con mình không nên vì mình mà...
Cố nghĩ rồi cố học thêm nghề gì đỡ vợ con thì tình cờ , một đồng nghiệp già , trước đêm lão nghỉ , hôm sau về hưu nói một câu mà sau này thay đổi cuộc đời tao : " Mày biết không , bỏ nghề này đi , sau 10 năm , mày vẫn là thằng bảo vệ , ra ngoài học thêm hoặc làm gì khác đi " . Thế là , 30 tuổi , tao đi học để thi vào trường Y ...... Những đêm dài thức học , những ngày tháng nhịn ăn tiêu để đi học , suốt 7 năm liền , tiền sinh hoạt thì vay đứa em gái , vay người quen tạm bợ ..... Tao đã ra trường , và thành một bác sỹ . Tóm tắt lại thì sau khi làm bác sỹ , thực tập , trực cả đêm cả ngày ... ham học hỏi và cũng thông minh , làm như là làm ngày cuối cùng của cuộc đời vậy , tao gặp được mạnh thường quân, tin tưởng giao cho làm quản lý tại 1 phòng khám tư nổi tiếng trong Sài Gòn , rồi cũng từ khôn khéo thời còn làm bãi xe oto , tao càng ngày càng đông khách , cái này nuôi cái kia , xin ra làm riêng , rồi lập được thêm 3-4 cái phòng khám tư ... sau 14 năm .... Mua nhà , mua nhiều nhà , mua xe , tài sản cũng không phải lo nữa ....
Cuối cùng , ở tuổi 45 , tao nhìn ngắm vợ con đang thiêm thiếp ngủ , hai đứa rồi ... Miệng bất giác nhoẻn miệng cười . Rất cảm ơn cuộc đời đã may mắn với tao , đã chỉ đúng con đường , gặp đúng người ... cả vợ con , những người anh chị em đã giúp đỡ tao . Thật ra , Đối với nhiều người trên này , những thứ tao có , chẳng bằng cái móng tay , nhưng với một người sắp chết vớ được cọc như tao .... Tao rất bằng lòng ....