mày đã like các chạp cũ chưa.thớt đâu mau ra chap mới nhanh lên
mày đã like các chạp cũ chưa.thớt đâu mau ra chap mới nhanh lên
Az lại bị vợ kẹp 2 chân khoá lưng lại àđm đẹp zai đúng là lợi thế thật . tao cũng đẹp zai cơ mà bị vợ nó lừa hơi sớm. chả mần dc mấy gái![]()
Ô cuộc đời còn dài mà . A còn sống chứ đã chết đâu mà chả được mấy gáiđm đẹp zai đúng là lợi thế thật . tao cũng đẹp zai cơ mà bị vợ nó lừa hơi sớm. chả mần dc mấy gái![]()
Mấy bộ tu tiên t đọc suốt, mà map đô thị có vẻ k hợp gu nên t đọc vài bộ thấy chán r bỏ. Nói thật là truyện mỗi th 1 sở thích , đọc thấy ưng thì cứ cuốn thôi. Vậy nên t mới nói là theo cá nhân quan điểm t thì truyện t đọc nhiều nhưng t vẫn ưng nhất là 3 bộ t kể ra đó, chưa có bộ nào hơn bộ này đcm phải cày thêm vài bộ tu tiên đô thị nữa như bộ đỉnh cấp cao thủ, hộ hoa sứ giả tại đô thị, thiếu gia bị bỏ rơi mấy bộ đó cày chắc vài tuần...![]()
Cho xin link truyện đọc với mày
Nếu m có đam mê thì nên tìm cách để làm cây bút mình sáng tác càng đi vào lòng khán giả. Còn chỉ là nhất thời theo xảm xúc thì theo t k cần phải thay đổi đâu. Tự truyện là viết theo trí nhớ, thêm 1 chút đào hoa trong cây bút như vậy là m đã xuất sắc hơn bao nhiêu th rồi ( trong đó có t vì t chỉ biết đọc chùa, éo viết đc như m). Mỗi th 1 quan điểm, mình cứ sáng tác cần mẹ gì giống th nào. A e khen nhiều là thành công, bỏ qua mấy cái lỗi nhỏ như kiểu sai chính tả, mô tả k chi tiết mấy tình cảnh nhỏ nhặt ... thì cần gì phải thay đổi làm vừa lòng chúng nó. Đm đọc thì đọc k đọc thì lượn. Tất nhiên vẫn là quan điểm cá nhân t thôi nhé( nhắc lại chứ k phải là quan điểm chung của tất cả)tao đéo biết thằng tại hạ là ai nhưng thấy được nhắc nhiều, chắc tao cũng lục tìm đọc, truyên này của tao với ý định ban đầu cũng sắp xếp theo mày nói đó, nhưng chắc không sánh được vì tao là cây bút mới, cmt của mày làm tao càng có hứng thú viết hơn cảm ơn mày đã ủng hộ.
Ô cuộc đời còn dài mà . A còn sống chứ đã chết đâu mà chả được mấy gái![]()
M có phải ny nó lol đâu mà đòi quyền ngứa mắtGiác quan đàn ông của tao gửi cho tao tín hiệu là, thằng ml đó đang tán em hay gì đó, nên mọi hành động nó làm đều làm tao ngứa mắt.
có chứ dù gì tao vẫn là nyc màM có phải ny nó lol đâu mà đòi quyền ngứa mắt
Đánh dấuCập nhật này, cống hiến lắm đấy nhé, đang đi công tác vẫn cập nhật sớm cho anh em
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
- Anh đây rồi.
- Chiều em chuyển nhé, vào tài khoản nào thế.
- Gửi cho anh vào BIDV đi, nhanh thế à.
- Thứ 7 là em gom đủ rồi, mà ngày nghỉ không ra ngân hàng được, cuối tháng sổ kia em được rút rồi đấy, cần thêm thì bảo em nhé.
- Uhm tạm thế đã, hôm nay có khách không.
- có ngày nào trả đông hehe, tối qua em còn làm tới 11h đêm ý.
- Làm ít thôi, nghỉ ngơi đi tiền nhiều thì cũng có tiêu hết đâu.
- Vầng em biết rồi, mà anh cũng thế nhé, chịu khó ăn uống vào xem ảnh thấy đen đi nhiều đấy nhé.
- Uhm anh biết rồi, lúc nào được anh về.
Tôi với Diệp tới thời điểm này cũng đã khác, tôi cũng đã hoàn toàn chấp nhận việc không thể đến được với nhau, nhưng vẫn qua lại chỉ là không còn như trước, vì ai cũng có công việc của mình, với chắc ai lúc làm ăn phất lên cũng biết, khi kiếm được tiền nhiều, nó đam mê và cuốn thế nào, nên tôi và Diệp cũng vậy, dành hết tâm trí vào việc kiếm tiền, mấy thứ khác không còn là quan trọng, chỉ có mỗi tình cảm, và sự nuối tiếc là còn mãi.
- Vâng thôi em làm cho khách đã.
................
tắt điện thoại tâm trạng tôi tự nhiên tốt lên hẳn, gần tháng nay, khi tình hình dịch dã vẫn chưa thấy giảm, khiến các chủ lo sốt vó, nên giá lợn giống với lợn lái người ta bán rẻ quá, nhằm chạy thu được đồng nào thì hay đồng đấy, còn hơn bùng phát, đi tiêu hủy thì chắc lại thắt cổ nhảy lầu, tôi thì ham, suy nghĩ cũng mấy tuần rồi, chuồng trại riêng biệt thì nhà tôi vần còn thừa nhiều khu, với công tác phòng dịch nhà tôi thì cực kì đảm bảo rồi, nội bất xuất ngoại bất nhập, thôi liều thì ăn nhiều, tôi cũng bàn bạc với bố 2 bố con cũng ngồi tính toán mấy đêm, vì cũng mới ổn định được chút nên vẫn còn sợ, nhưng sau cùng 2 bố con quyết định đặt cược lớn ván này, bố tôi tính toán tiền dự phòng, rồi cũng mở trại, nhà vẫn còn mấy khu từ ngày giá lợn xuống thấp, với bùng dịch vẫn đang để trống, tiền gia đình cũng đủ lấp 2/3 , còn thiếu mốt chút nên tôi gọi vay Diệp thêm đồng nào hay đồng đấy, vì cũng máu quá rồi, Mấy năm qua trả hiểu được lộc hay sao, Diệp buôn bán cũng ổn mở thêm mấy cửa hàng, rồi học thêm thẩm mỹ, mở spa phun, xăm, tiêm tiếc gì đó, đông khách lắm, đến tận bây giờ tiền kiếm vẫn nhiều không kể, phải nói nhu cầu làm đẹp của chị em thật là khủng khiếp.
Loanh quanh cả ngày cũng xong hết việc, dặn dò thằng cu em vài lưu ý, cấm tuyệt đối nó ra ngoài, với cho người lạ tới gần khu chuồng, lúc nào cũng phải chủ động nhắc mấy thằng còn lại vệ sinh sạch sẽ phun khử khuẩn với kiểm tra thân nhiệt..... tại mấy ông chú kinh nhiệm trong trại hôm đấy, cũng đi thêm 1 xe lên Hòa Bình, xem thu gom một số nhà cùng tôi luôn. Sau khi kiểm tra hết mọi thứ, ăn bữa cơm xong, mấy chú cháu bố con lại lên đường, đi qua nhà Thương tôi xuống lấy thùng sữa chua với ít thịt thà, sáng mẹ Thương có rặn lúc nào về qua lấy, nói chứ mẹ Thương tốt với tâm lý lắm, lúc nào cũng thế, về là thịt thà cá mú ngon, là để đông sắn gửi sang tẩm bổ cho thằng con rể hụt, vì cũng biết ngoài này giờ chỉ có 2 bố con, ăn uống lúc nào cũng qua loa.
Bố Thương thì ở luôn trong trại theo dõi đàn lợn, nhà ngoài cũng chỉ có mẹ với em, nên xuống xe thấy cửa nhà vẫn mở toang hoang, tôi gọi.
- Mẹ ơi...
không thấy ai trả lời, tôi đi một mạch vào phòng bếp.
Cạnh....
vào gần tới nơi thì tiếng mở cửa phòng tắm khiến tôi dừng lại, Thò cái đầu của mình ra em nhìn tôi, khói thì vẫn bốc đằng sau, chắc vừa tắm xong.
- Lấy thịt à, có 2 cái hộp xốp trắng đấy.....Thương đầu quấn khăn bước ra rồi chỉ tay vào chỗ cái hộp đang để dưới chân tủ lạnh.
- Mẹ đâu.... tôi vừa hỏi vừa tiến tới bê 2 cái hộp lên.
- Bên nhà bác Xuân từ tối .
mọe thế mà con gái con đứa, ở nhà một mình không đóng cái cửa vào. trời thì tối,............ tôi buột miệng.
- Lần sau tắm, đóng cái cửa vào....rồi hất cái cằm ra ngoài cái cửa đang mở toang hoang.
- Ờ.
tôi cũng không nói thêm gì, đặt cái thùng xuống xỏ đôi giầy để ra xe...
Thương cũng ra ngoài cửa, ngó nghiêng đợi đóng cửa, rồi thế đéo nào lại chủ động mở mồm.
- Đi một mình à.
- uhm
- Tí mù đi châm thôi.
Tự nhiên câu nói nhắc nhở của em, làm cho sự bực tức từ tối qua tới giờ của tôi dịu lại, dù trong lòng vẫn đang có cái gì đó ức chế cả ngày hôm nay, nhưng tự nhiên thế đeo nào tan biết hết sau câu nói đây, tự nhiên thấy vui, chắc hẳn sau mấy năm xa cách, với cả ngày hôm nay lẫn hôm qua, đây là câu nói đầu tiên tôi thấy lọt lỗ tai nhất. tôi đứng dậy cũng gật gật cái đầu.
- Đóng cửa vào.
- Ờm.
mặc dù miệng nói, nhưng ánh mắt cả hai vẫn đang không giám nhìn thẳng về phía nhau, dương như vẫn có cái gì đó e ngại, hay ngại ngần chưa giám đối diện sau lần gặp lại và sau cuộc to tiếng tối qua.
....
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn thấy em đứng đó nhìn về phía xe đang đi chuyển, có cái gì đó nó khác lạ trong suy nghĩ tôi dần dần xuất hiện.
....
Sau khi cho mấy anh em vệ sinh chuồng trại, phun thuốc, rắc bột thêm xung quanh các khu trại mới, dù cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón lứa lợn thanh lý từ mấy hôm trước rồi, nhưng dịch bệnh cứ thừa còn hơn thiếu. Bố tôi cùng mấy chú cũng đi xem mấy lô từ sáng, tới tối muộn mới về, công cuộc vận chuyển cũng mất 3 4 hôm với mấy trại nhỏ gần đó, căn bản, cứ về đàn nhà này là lại vệ sinh lại xe cộ, người ngợm, cho sạch đảm bảo an toàn dịch bệnh là trên hết nên cũng mất kha khá thời gian.
vừa ngả lưng xuống cái ghê sau, tắm rửa xong, vẫn đang phân vân, có đi hốc tí lẩu với hội thằng Hùng không, lười đi vãi vì trời lạnh còn chạy ra ngoài thị trấn,
thì tiếng chuông điện thoại vang lên , tối đoán chắc vẫn thằng ml Hùng gọi
......
- Alo
- Về HB chưa Phong.
Chắc trả cần nhắc tới mọi người cũng đoán được là ai.
- Về mấy hôm rồi, Thảo xuống Hà Nội rồi à.
- Chưa, vẫn đang đợi cuộc hẹn với Phong, tưởng bận ở Mộc Châu trả thấy gọi.
- Uhm ^^ mấy hôm nay có việc bận quá, cũng quên mất, thế đang ở đâu rồi.
- Đoán xem hehe.
- Nghe ồn thế, chắc đang ngoài đường à.
.....................
- haha đang ngồi với hội Giang, Hùng, Chi này, ăn cơm chưa ra đây đi vẫn đang đợi
Mé được cờ rớt cuộc đời gọi thế thì các bạn bảo tôi có đi không, đi chứ, lạnh âm độ tôi cũng phi đi, khoác vội cái áo khoác, tôi nhanh mồm báo cắt cơm nhà, khi thằng cu em làm trong trại bê cái mâm cơm ra. vẫn con dream quen thuộc phi đi trong tiếng xé gió.
móe lạnh tê người sau quãng đường tôi cũng đến được cửa quán, xuống xe cái là phải vuốt lại tí cái mái tóc cho nó cẩn thận đàng hoàng, bước vào quán đã thấy khói nghi ngút, thằng Hùng thấy tôi đến nó đứng phắt dậy cười rồi chỉ tay về phía tôi.
- Dmm bố mày gọi thì mày kêu lạnh đủ kiểu....trắc trong giây phút bồi hồi xúc động khi gặp được tôi, nó quên mẹ mất hình ảnh người chiến sĩ công an đàng hoàng, lịch sự.
- Mày vào đây, bọn tao hỏi tội mày...thằng Giang vẫy vẫy cái tay nói phụ họa theo.
Tôi chỉ cười, xoa xoa cái tay vì vẫn còn đang cóng tiến lại, Thảo thấy tôi tới tay cũng kéo cái đệm sang bên cạnh, để tôi ngồi xuống, dm được ngồi cạnh cờ rớt thì còn đéo gì vui bằng, tôi nhìn em cười rồi cũng ngồi xuống đón lấy 3 chén rượu chúng nó đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
- Thôi vào sau mời cả mâm nhé.
rồi cứ thế vã liên tiếp ba chén vào mồm, có tí rượu ấm hẳn người, tôi lại quay sang nhìn Thảo.
- Đi đâu mà gặp hội này...khẽ ghé vào tai Thảo nói nhỏ.
- Sáng nay gặp thằng Giang, nó rủ tối đi ăn cùng cho vui, thế là tối nó qua đón đi luôn .
Tôi gật gật cái đầu, nhìn sang phía thằng Giang, bạn ơi bạn tuyệt vời, bạn phải 10 điểm, Thảo gắp một miếng thịt trong nồi rồi cho vào bát tôi.
- Ăn đi rồi uống tiếp.
Tôi mím cái môi lại, rồi vẫn gật cái đầu, trong lòng thì nở con mẹ nó hoa, trái tim, các thứ các kiểu,ăn miếng thịt nó vừa ấm, vừa ngon làm sao, đéo thể nào mà tả hết được. Nhìn sang dáng vẻ vẫn xinh đẹp như ngày nào, thậm chí giờ còn xinh, nụ cười với cái núm đồng tiền vẫn mê hoặc tâm trí tôi. Chắc có lẽ lần này tôi sẽ không để tuột mất cơ hội thêm lần nữa...
Nhớ lại....
Đó là lần đâu tiên tôi với Thương cãi nhau, rồi chia tay sau 4 tháng yêu nhau, vì một lý do rất xam loz là mấy em gái nhỏ nhắn tin cho tôi làm quen, mặc dù tôi đã cố giải thích là bọn nó nhắn trước chứ tôi có le ve gì đâu, nhưng không cố tỏ ra giận dỗi, tôi thì mới yêu lại, nên cái tôi trong người lúc đó vẫn lớn, cãi um lên rồi cũng nói chia tay.
...........
đã 2 hôm tôi và Thương chia tay rồi, cái bầu không khí bực tức vẫn còn chưa nguôi ngoai, nó vấn có cái gì khó chịu không thể tả hết được, vì tôi có sai đâu, tất cả là do em quá trẻ con, tôi không thích như vậy. nằm chán trên cái giường xoay đi xoay lại mãi không ngủ được, anh B về quê mấy hôm rồi cũng chẳng có ai ở xóm để sang tâm sự, tôi lại với cái điện thoại trên bàn lướt Fb xem có gì không, “ pentakill “ bức ảnh được chụp lại đăng lên dòng trạng thái của Thảo, cũng đã mấy tháng từ ngày biết tới game liên minh tôi cũng chưa sờ vào, cmt một câu vu vơ vào cái ảnh.
“ Nào rảnh bổ túc cho khóa nhé “, rồi cũng lướt đi xem mấy thứ khác, vừa cmt được có vài phút, Thảo nhắn lại luôn nhưng trong messenger.
- Chơi không.
thì cùng đang chán không biết làm gì, tôi cũng oke, rồi tìm kết bạn với tài khoản của Thảo.
- Alo
- Ơi, Phong đây.
- Đi đường nào.
- Gà lắm, mới tập chơi.
- Thế sp đi để Thảo ad.
vừa nói xong mấy câu trong voice chat, đéo biết thằng nào trong team nó bắt đầu nhặng lên.
- Mới chơi à, gà thì cút.
Nghe xong câu tụt luôn cả cảm xúc, tôi không nói gì tắt mẹ nó game rồi lên giường nằm luôn. Chắc bố mày thèm chơi với mày, tôi nghĩ vậy, vừa mới đặt mình xuống cái giường, thì tin nhắn messenger Thảo lại nhắn tới.
- Đâu rồi, dỗi à.
- Thôi Thảo chơi đi, Phong đi ngủ.
- Èo, thôi chơi đi.
.............................
- Thôi, để mai đi ..
Thế nào em cũng bỏ chơi game luôn, xong lên giường nằm nhắn tin với tôi, xong sau đó chung tôi nhắn tin qua lại nhiều hơn, có lúc tôi trêu Thảo, cuối năm về sẽ tỏ tình lãng mạng với Thảo, và sau đó thì các bạn cũng biết rồi, tôi lại quay lai với Thương sau khi em sang Thái Nguyên xin lỗi làm lành, những dòng trạng thái của Thương tag tôi với nội dung đánh dấu chủ quyền trên FB, chắc Thảo cũng thấy và 2 đứa cũng tự hiểu vấn đề không liên lạc nữa cho đến thời điểm này.
..................
Thấm thoát nhiều năm trôi qua
Có biết bao nhiêu là điều mới lạ
Có biết bao nhiêu đổi thay xung quanh chúng ta
Từ khi mà ta chia xa.
Đã có gì vui chưa em
Sau tháng năm ta từ những đứa trẻ
Chỉ biết hận thù hờn ghen rong chơi khắp phương trời
Bỏ quên những năm tháng ấy.
...............
Định mệnh đã ưu ái luôn cho tôi gặp Thảo, nhưng đã rất nhiều lần tôi bỏ qua cơ hội đó, và lần này tôi sẽ không cho phép mình sai lầm thêm 1 lần nào nữa.
Thảo vẫn còn thích tôi qua ngần ấy năm, tôi cảm nhận được điều đó, như có lần tôi đã nói với các bạn, giác quan của tôi khá nhạy cảm.
Sau khi ăn uống xong, chúng tôi lại tiếp tục trương trình giao lưu văn nghệ tại quán karaoke...
Tôi vừa đi vệ sinh, rồi rong chiếc xe ra ngoài cửa vẫn thấy Thảo đứng ngoài đó.
- không đi hát cùng à....tồi cười rồi hỏi Thảo vì tưởng Thảo không đi hát cùng.
- Đâu đợi Phong
như mở cờ trong bụng, tôi vỗ vỗ vào yên sau kêu Thảo ngồi lên.
- Lạnh nhỉ...Thảo nói
- Uhm mùa đông rồi, bao giờ Thảo xuống dưới kia.
- Sáng mai xuống rồi.
- Uhm...lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ.
- Uhm.....Phong giờ yêu ai rồi..............
- không yêu ai cả, còn Thảo......
- Thảo cũng thế......
vừa biết được câu trả lời, cảm xúc vui mừng khó tả trong lòng, đúng người đúng thời điểm rồi, nhưng...tự nhiên bầu không khí trở lên ngại ngùng hẳn, không biết nói thêm gì, hay tại tôi lâu quá chưa tan gái lên văn thơ bay mẹ đâu hết rồi.
May nói vài câu xong cũng tới quán hát.
- 2 đứa này hú hí gì mãi mới tới thế.
- Nối lại tình xưa à...con Chi cười rồi trêu khi tôi vừa bước vào phòng.
Thảo cũng chỉ cười tiến lại chỗ cái Chi ngồi xuống, thằng Giang nhìn tôi nháy nháy cái mắt ra hiệu.
- Được không.
- Được gì.
- Tao tạo cơ hội cho sướng vl còn gì.
Đúng là thằng bạn chí cốt, tôi muốn gì nó đều biết, tôi gật gật nhẹ cái đầu cười rồi đưa cốc bia lên thưởng cho nó. tối hôm đó tôi với Thảo song ca rất nhiều bài, có cả ‘ Cơn mưa tình yêu “ nữa, bài bất hủ với các cặp đôi.
Cứ mỗi khi “ Một phút anh ngẩn ngơ “ là tôi lại đưa anh mắt nhìn Thảo, thật sự tôi ngẩn ngơ thật, cờ rút xinh đẹp của cuộc đời đang ngay trước mặt, lại còn đang trong tình trang độc thân thì còn gì tuyệt vời hơn.
Sau khi cuộc vui kết thúc tôi vẫn được mọi người đầy thuyền bàn giao Thảo cho tôi chở về.
- Quán hát này giờ khác nhỉ.
- Uhm phải đầu tư thôi mới có khách.
- Nhớ lần trước vào quán này có cả Phong là hôm sinh nhật Thảo.
kỹ ức thanh xuân lại hiện về trong đầu tôi thêm lần nữa, ký ức tuổi 18 với con gấu bông tặng em ngày xinh nhật.
- Con gấu còn không...tôi cười rồi hỏi.
- Vẫn còn, ôm ngủ suốt.
câu trả lời làm tôi hết sức bất ngờ, món quà tôi tặng em vẫn yêu quý đến vậy sau ngần ấy năm.
- Uhm..
Trong cái không khí tự nhiên tiếp tục trở lên ngại ngùng ấy tôi cũng chẳng biết nói gì. Món quà 4 5 năm bạn tặng, mà người ta vẫn còn dùng ôm đi ngủ, thì chắc hẳn người ta cũng có ý gì với mình, tự nhiên tôi lại thấy có lỗi với Thảo sau nhiều lần có cơ hội mà tôi bỏ qua.
Tạm biệt nhau trước cửa nhà Thảo, dường như cả 2 vẫn lưu luyến gì đó, nhưng cũng khá muộn rồi nên đành chào nhau, kèm theo câu về nhắn tin nhé.
trên đường về có cái cảm giác gì đó nâng nâng khó tả, cái cảm giác người ta bật đèn xanh cho mình nó có cái gì đó, vui sướng đến lạ lùng, tôi đặt lưng xuống giường trong đầu vẫn cảm giác nâng nâng khó tả, rút cái điện thoại ra nhận được tin nhắn của Thảo.
- Về đến nhà chưa.
- Vừa về rồi đang trên giường này.
- Uhm...mà Phong này......
- Hả..có gì thế...
- Thảo muốn nói với Phong cái này...
- Thì nói đi.
“ Thảo thích Phong, rất lâu rồi, từ ngày còn đi học, đến tận bây giờ vẫn thích Phong, chỉ là nhiều lần có cơ hội nhưng Thảo không nói được, vì lúc nào cũng định nói thì Phong lại có người yêu mất rồi, nhưng lần này có cơ hội rồi, Thảo muốn nói cho Phong biết, để không còn tiếc nuối như mấy lần trước, cái tin nhắn Phong bảo về tỏ tình với Thảo, chắc Phong chỉ nói cho vui thôi nhưng Thảo vẫn nhớ.. “
Tin nhắn của Thảo làm tôi khá bất ngờ, trái tim tự nhiên nó đập nhanh hơn, đầu óc, cảm xúc bắt đầu lẫn lộn.
Tôi thấy vui....Thấy mừng thầm......nhưng có cái gì đó xen lẫn áy láy...vì đã để cho một cô gái thâm thích mình lâu đến như vậy......
............
Có mấy khi nghẹn ngào
lặng lẽ với biết bao cồn cào
Thu mình trong căn phòng tối
Ta chẳng muốn quan tâm điều gì
và chỉ muốn nghe mưa thầm thì
Bao nhiêu suy tư dần lớn thêm
Vô tình gặp gỡ rồi mang theo nhiều mộng mơ
Để đôi tim kia cứ thế mong chờ
Ai ngờ gần nhau không bao lâu mà đậm sâu
........................
(còn Tiếp )
Có khi tml nó lại bắt cá 2 tay, cả 2 em ThCập nhật này, cống hiến lắm đấy nhé, đang đi công tác vẫn cập nhật sớm cho anh em
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
- Anh đây rồi.
- Chiều em chuyển nhé, vào tài khoản nào thế.
- Gửi cho anh vào BIDV đi, nhanh thế à.
- Thứ 7 là em gom đủ rồi, mà ngày nghỉ không ra ngân hàng được, cuối tháng sổ kia em được rút rồi đấy, cần thêm thì bảo em nhé.
- Uhm tạm thế đã, hôm nay có khách không.
- có ngày nào trả đông hehe, tối qua em còn làm tới 11h đêm ý.
- Làm ít thôi, nghỉ ngơi đi tiền nhiều thì cũng có tiêu hết đâu.
- Vầng em biết rồi, mà anh cũng thế nhé, chịu khó ăn uống vào xem ảnh thấy đen đi nhiều đấy nhé.
- Uhm anh biết rồi, lúc nào được anh về.
Tôi với Diệp tới thời điểm này cũng đã khác, tôi cũng đã hoàn toàn chấp nhận việc không thể đến được với nhau, nhưng vẫn qua lại chỉ là không còn như trước, vì ai cũng có công việc của mình, với chắc ai lúc làm ăn phất lên cũng biết, khi kiếm được tiền nhiều, nó đam mê và cuốn thế nào, nên tôi và Diệp cũng vậy, dành hết tâm trí vào việc kiếm tiền, mấy thứ khác không còn là quan trọng, chỉ có mỗi tình cảm, và sự nuối tiếc là còn mãi.
- Vâng thôi em làm cho khách đã.
................
tắt điện thoại tâm trạng tôi tự nhiên tốt lên hẳn, gần tháng nay, khi tình hình dịch dã vẫn chưa thấy giảm, khiến các chủ lo sốt vó, nên giá lợn giống với lợn lái người ta bán rẻ quá, nhằm chạy thu được đồng nào thì hay đồng đấy, còn hơn bùng phát, đi tiêu hủy thì chắc lại thắt cổ nhảy lầu, tôi thì ham, suy nghĩ cũng mấy tuần rồi, chuồng trại riêng biệt thì nhà tôi vần còn thừa nhiều khu, với công tác phòng dịch nhà tôi thì cực kì đảm bảo rồi, nội bất xuất ngoại bất nhập, thôi liều thì ăn nhiều, tôi cũng bàn bạc với bố 2 bố con cũng ngồi tính toán mấy đêm, vì cũng mới ổn định được chút nên vẫn còn sợ, nhưng sau cùng 2 bố con quyết định đặt cược lớn ván này, bố tôi tính toán tiền dự phòng, rồi cũng mở trại, nhà vẫn còn mấy khu từ ngày giá lợn xuống thấp, với bùng dịch vẫn đang để trống, tiền gia đình cũng đủ lấp 2/3 , còn thiếu mốt chút nên tôi gọi vay Diệp thêm đồng nào hay đồng đấy, vì cũng máu quá rồi, Mấy năm qua trả hiểu được lộc hay sao, Diệp buôn bán cũng ổn mở thêm mấy cửa hàng, rồi học thêm thẩm mỹ, mở spa phun, xăm, tiêm tiếc gì đó, đông khách lắm, đến tận bây giờ tiền kiếm vẫn nhiều không kể, phải nói nhu cầu làm đẹp của chị em thật là khủng khiếp.
Loanh quanh cả ngày cũng xong hết việc, dặn dò thằng cu em vài lưu ý, cấm tuyệt đối nó ra ngoài, với cho người lạ tới gần khu chuồng, lúc nào cũng phải chủ động nhắc mấy thằng còn lại vệ sinh sạch sẽ phun khử khuẩn với kiểm tra thân nhiệt..... tại mấy ông chú kinh nhiệm trong trại hôm đấy, cũng đi thêm 1 xe lên Hòa Bình, xem thu gom một số nhà cùng tôi luôn. Sau khi kiểm tra hết mọi thứ, ăn bữa cơm xong, mấy chú cháu bố con lại lên đường, đi qua nhà Thương tôi xuống lấy thùng sữa chua với ít thịt thà, sáng mẹ Thương có rặn lúc nào về qua lấy, nói chứ mẹ Thương tốt với tâm lý lắm, lúc nào cũng thế, về là thịt thà cá mú ngon, là để đông sắn gửi sang tẩm bổ cho thằng con rể hụt, vì cũng biết ngoài này giờ chỉ có 2 bố con, ăn uống lúc nào cũng qua loa.
Bố Thương thì ở luôn trong trại theo dõi đàn lợn, nhà ngoài cũng chỉ có mẹ với em, nên xuống xe thấy cửa nhà vẫn mở toang hoang, tôi gọi.
- Mẹ ơi...
không thấy ai trả lời, tôi đi một mạch vào phòng bếp.
Cạnh....
vào gần tới nơi thì tiếng mở cửa phòng tắm khiến tôi dừng lại, Thò cái đầu của mình ra em nhìn tôi, khói thì vẫn bốc đằng sau, chắc vừa tắm xong.
- Lấy thịt à, có 2 cái hộp xốp trắng đấy.....Thương đầu quấn khăn bước ra rồi chỉ tay vào chỗ cái hộp đang để dưới chân tủ lạnh.
- Mẹ đâu.... tôi vừa hỏi vừa tiến tới bê 2 cái hộp lên.
- Bên nhà bác Xuân từ tối .
mọe thế mà con gái con đứa, ở nhà một mình không đóng cái cửa vào. trời thì tối,............ tôi buột miệng.
- Lần sau tắm, đóng cái cửa vào....rồi hất cái cằm ra ngoài cái cửa đang mở toang hoang.
- Ờ.
tôi cũng không nói thêm gì, đặt cái thùng xuống xỏ đôi giầy để ra xe...
Thương cũng ra ngoài cửa, ngó nghiêng đợi đóng cửa, rồi thế đéo nào lại chủ động mở mồm.
- Đi một mình à.
- uhm
- Tí mù đi châm thôi.
Tự nhiên câu nói nhắc nhở của em, làm cho sự bực tức từ tối qua tới giờ của tôi dịu lại, dù trong lòng vẫn đang có cái gì đó ức chế cả ngày hôm nay, nhưng tự nhiên thế đeo nào tan biết hết sau câu nói đây, tự nhiên thấy vui, chắc hẳn sau mấy năm xa cách, với cả ngày hôm nay lẫn hôm qua, đây là câu nói đầu tiên tôi thấy lọt lỗ tai nhất. tôi đứng dậy cũng gật gật cái đầu.
- Đóng cửa vào.
- Ờm.
mặc dù miệng nói, nhưng ánh mắt cả hai vẫn đang không giám nhìn thẳng về phía nhau, dương như vẫn có cái gì đó e ngại, hay ngại ngần chưa giám đối diện sau lần gặp lại và sau cuộc to tiếng tối qua.
....
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn thấy em đứng đó nhìn về phía xe đang đi chuyển, có cái gì đó nó khác lạ trong suy nghĩ tôi dần dần xuất hiện.
....
Sau khi cho mấy anh em vệ sinh chuồng trại, phun thuốc, rắc bột thêm xung quanh các khu trại mới, dù cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón lứa lợn thanh lý từ mấy hôm trước rồi, nhưng dịch bệnh cứ thừa còn hơn thiếu. Bố tôi cùng mấy chú cũng đi xem mấy lô từ sáng, tới tối muộn mới về, công cuộc vận chuyển cũng mất 3 4 hôm với mấy trại nhỏ gần đó, căn bản, cứ về đàn nhà này là lại vệ sinh lại xe cộ, người ngợm, cho sạch đảm bảo an toàn dịch bệnh là trên hết nên cũng mất kha khá thời gian.
vừa ngả lưng xuống cái ghê sau, tắm rửa xong, vẫn đang phân vân, có đi hốc tí lẩu với hội thằng Hùng không, lười đi vãi vì trời lạnh còn chạy ra ngoài thị trấn,
thì tiếng chuông điện thoại vang lên , tối đoán chắc vẫn thằng ml Hùng gọi
......
- Alo
- Về HB chưa Phong.
Chắc trả cần nhắc tới mọi người cũng đoán được là ai.
- Về mấy hôm rồi, Thảo xuống Hà Nội rồi à.
- Chưa, vẫn đang đợi cuộc hẹn với Phong, tưởng bận ở Mộc Châu trả thấy gọi.
- Uhm ^^ mấy hôm nay có việc bận quá, cũng quên mất, thế đang ở đâu rồi.
- Đoán xem hehe.
- Nghe ồn thế, chắc đang ngoài đường à.
.....................
- haha đang ngồi với hội Giang, Hùng, Chi này, ăn cơm chưa ra đây đi vẫn đang đợi
Mé được cờ rớt cuộc đời gọi thế thì các bạn bảo tôi có đi không, đi chứ, lạnh âm độ tôi cũng phi đi, khoác vội cái áo khoác, tôi nhanh mồm báo cắt cơm nhà, khi thằng cu em làm trong trại bê cái mâm cơm ra. vẫn con dream quen thuộc phi đi trong tiếng xé gió.
móe lạnh tê người sau quãng đường tôi cũng đến được cửa quán, xuống xe cái là phải vuốt lại tí cái mái tóc cho nó cẩn thận đàng hoàng, bước vào quán đã thấy khói nghi ngút, thằng Hùng thấy tôi đến nó đứng phắt dậy cười rồi chỉ tay về phía tôi.
- Dmm bố mày gọi thì mày kêu lạnh đủ kiểu....trắc trong giây phút bồi hồi xúc động khi gặp được tôi, nó quên mẹ mất hình ảnh người chiến sĩ công an đàng hoàng, lịch sự.
- Mày vào đây, bọn tao hỏi tội mày...thằng Giang vẫy vẫy cái tay nói phụ họa theo.
Tôi chỉ cười, xoa xoa cái tay vì vẫn còn đang cóng tiến lại, Thảo thấy tôi tới tay cũng kéo cái đệm sang bên cạnh, để tôi ngồi xuống, dm được ngồi cạnh cờ rớt thì còn đéo gì vui bằng, tôi nhìn em cười rồi cũng ngồi xuống đón lấy 3 chén rượu chúng nó đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
- Thôi vào sau mời cả mâm nhé.
rồi cứ thế vã liên tiếp ba chén vào mồm, có tí rượu ấm hẳn người, tôi lại quay sang nhìn Thảo.
- Đi đâu mà gặp hội này...khẽ ghé vào tai Thảo nói nhỏ.
- Sáng nay gặp thằng Giang, nó rủ tối đi ăn cùng cho vui, thế là tối nó qua đón đi luôn .
Tôi gật gật cái đầu, nhìn sang phía thằng Giang, bạn ơi bạn tuyệt vời, bạn phải 10 điểm, Thảo gắp một miếng thịt trong nồi rồi cho vào bát tôi.
- Ăn đi rồi uống tiếp.
Tôi mím cái môi lại, rồi vẫn gật cái đầu, trong lòng thì nở con mẹ nó hoa, trái tim, các thứ các kiểu,ăn miếng thịt nó vừa ấm, vừa ngon làm sao, đéo thể nào mà tả hết được. Nhìn sang dáng vẻ vẫn xinh đẹp như ngày nào, thậm chí giờ còn xinh, nụ cười với cái núm đồng tiền vẫn mê hoặc tâm trí tôi. Chắc có lẽ lần này tôi sẽ không để tuột mất cơ hội thêm lần nữa...
Nhớ lại....
Đó là lần đâu tiên tôi với Thương cãi nhau, rồi chia tay sau 4 tháng yêu nhau, vì một lý do rất xam loz là mấy em gái nhỏ nhắn tin cho tôi làm quen, mặc dù tôi đã cố giải thích là bọn nó nhắn trước chứ tôi có le ve gì đâu, nhưng không cố tỏ ra giận dỗi, tôi thì mới yêu lại, nên cái tôi trong người lúc đó vẫn lớn, cãi um lên rồi cũng nói chia tay.
...........
đã 2 hôm tôi và Thương chia tay rồi, cái bầu không khí bực tức vẫn còn chưa nguôi ngoai, nó vấn có cái gì khó chịu không thể tả hết được, vì tôi có sai đâu, tất cả là do em quá trẻ con, tôi không thích như vậy. nằm chán trên cái giường xoay đi xoay lại mãi không ngủ được, anh B về quê mấy hôm rồi cũng chẳng có ai ở xóm để sang tâm sự, tôi lại với cái điện thoại trên bàn lướt Fb xem có gì không, “ pentakill “ bức ảnh được chụp lại đăng lên dòng trạng thái của Thảo, cũng đã mấy tháng từ ngày biết tới game liên minh tôi cũng chưa sờ vào, cmt một câu vu vơ vào cái ảnh.
“ Nào rảnh bổ túc cho khóa nhé “, rồi cũng lướt đi xem mấy thứ khác, vừa cmt được có vài phút, Thảo nhắn lại luôn nhưng trong messenger.
- Chơi không.
thì cùng đang chán không biết làm gì, tôi cũng oke, rồi tìm kết bạn với tài khoản của Thảo.
- Alo
- Ơi, Phong đây.
- Đi đường nào.
- Gà lắm, mới tập chơi.
- Thế sp đi để Thảo ad.
vừa nói xong mấy câu trong voice chat, đéo biết thằng nào trong team nó bắt đầu nhặng lên.
- Mới chơi à, gà thì cút.
Nghe xong câu tụt luôn cả cảm xúc, tôi không nói gì tắt mẹ nó game rồi lên giường nằm luôn. Chắc bố mày thèm chơi với mày, tôi nghĩ vậy, vừa mới đặt mình xuống cái giường, thì tin nhắn messenger Thảo lại nhắn tới.
- Đâu rồi, dỗi à.
- Thôi Thảo chơi đi, Phong đi ngủ.
- Èo, thôi chơi đi.
.............................
- Thôi, để mai đi ..
Thế nào em cũng bỏ chơi game luôn, xong lên giường nằm nhắn tin với tôi, xong sau đó chung tôi nhắn tin qua lại nhiều hơn, có lúc tôi trêu Thảo, cuối năm về sẽ tỏ tình lãng mạng với Thảo, và sau đó thì các bạn cũng biết rồi, tôi lại quay lai với Thương sau khi em sang Thái Nguyên xin lỗi làm lành, những dòng trạng thái của Thương tag tôi với nội dung đánh dấu chủ quyền trên FB, chắc Thảo cũng thấy và 2 đứa cũng tự hiểu vấn đề không liên lạc nữa cho đến thời điểm này.
..................
Thấm thoát nhiều năm trôi qua
Có biết bao nhiêu là điều mới lạ
Có biết bao nhiêu đổi thay xung quanh chúng ta
Từ khi mà ta chia xa.
Đã có gì vui chưa em
Sau tháng năm ta từ những đứa trẻ
Chỉ biết hận thù hờn ghen rong chơi khắp phương trời
Bỏ quên những năm tháng ấy.
...............
Định mệnh đã ưu ái luôn cho tôi gặp Thảo, nhưng đã rất nhiều lần tôi bỏ qua cơ hội đó, và lần này tôi sẽ không cho phép mình sai lầm thêm 1 lần nào nữa.
Thảo vẫn còn thích tôi qua ngần ấy năm, tôi cảm nhận được điều đó, như có lần tôi đã nói với các bạn, giác quan của tôi khá nhạy cảm.
Sau khi ăn uống xong, chúng tôi lại tiếp tục trương trình giao lưu văn nghệ tại quán karaoke...
Tôi vừa đi vệ sinh, rồi rong chiếc xe ra ngoài cửa vẫn thấy Thảo đứng ngoài đó.
- không đi hát cùng à....tồi cười rồi hỏi Thảo vì tưởng Thảo không đi hát cùng.
- Đâu đợi Phong
như mở cờ trong bụng, tôi vỗ vỗ vào yên sau kêu Thảo ngồi lên.
- Lạnh nhỉ...Thảo nói
- Uhm mùa đông rồi, bao giờ Thảo xuống dưới kia.
- Sáng mai xuống rồi.
- Uhm...lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ.
- Uhm.....Phong giờ yêu ai rồi..............
- không yêu ai cả, còn Thảo......
- Thảo cũng thế......
vừa biết được câu trả lời, cảm xúc vui mừng khó tả trong lòng, đúng người đúng thời điểm rồi, nhưng...tự nhiên bầu không khí trở lên ngại ngùng hẳn, không biết nói thêm gì, hay tại tôi lâu quá chưa tan gái lên văn thơ bay mẹ đâu hết rồi.
May nói vài câu xong cũng tới quán hát.
- 2 đứa này hú hí gì mãi mới tới thế.
- Nối lại tình xưa à...con Chi cười rồi trêu khi tôi vừa bước vào phòng.
Thảo cũng chỉ cười tiến lại chỗ cái Chi ngồi xuống, thằng Giang nhìn tôi nháy nháy cái mắt ra hiệu.
- Được không.
- Được gì.
- Tao tạo cơ hội cho sướng vl còn gì.
Đúng là thằng bạn chí cốt, tôi muốn gì nó đều biết, tôi gật gật nhẹ cái đầu cười rồi đưa cốc bia lên thưởng cho nó. tối hôm đó tôi với Thảo song ca rất nhiều bài, có cả ‘ Cơn mưa tình yêu “ nữa, bài bất hủ với các cặp đôi.
Cứ mỗi khi “ Một phút anh ngẩn ngơ “ là tôi lại đưa anh mắt nhìn Thảo, thật sự tôi ngẩn ngơ thật, cờ rút xinh đẹp của cuộc đời đang ngay trước mặt, lại còn đang trong tình trang độc thân thì còn gì tuyệt vời hơn.
Sau khi cuộc vui kết thúc tôi vẫn được mọi người đầy thuyền bàn giao Thảo cho tôi chở về.
- Quán hát này giờ khác nhỉ.
- Uhm phải đầu tư thôi mới có khách.
- Nhớ lần trước vào quán này có cả Phong là hôm sinh nhật Thảo.
kỹ ức thanh xuân lại hiện về trong đầu tôi thêm lần nữa, ký ức tuổi 18 với con gấu bông tặng em ngày xinh nhật.
- Con gấu còn không...tôi cười rồi hỏi.
- Vẫn còn, ôm ngủ suốt.
câu trả lời làm tôi hết sức bất ngờ, món quà tôi tặng em vẫn yêu quý đến vậy sau ngần ấy năm.
- Uhm..
Trong cái không khí tự nhiên tiếp tục trở lên ngại ngùng ấy tôi cũng chẳng biết nói gì. Món quà 4 5 năm bạn tặng, mà người ta vẫn còn dùng ôm đi ngủ, thì chắc hẳn người ta cũng có ý gì với mình, tự nhiên tôi lại thấy có lỗi với Thảo sau nhiều lần có cơ hội mà tôi bỏ qua.
Tạm biệt nhau trước cửa nhà Thảo, dường như cả 2 vẫn lưu luyến gì đó, nhưng cũng khá muộn rồi nên đành chào nhau, kèm theo câu về nhắn tin nhé.
trên đường về có cái cảm giác gì đó nâng nâng khó tả, cái cảm giác người ta bật đèn xanh cho mình nó có cái gì đó, vui sướng đến lạ lùng, tôi đặt lưng xuống giường trong đầu vẫn cảm giác nâng nâng khó tả, rút cái điện thoại ra nhận được tin nhắn của Thảo.
- Về đến nhà chưa.
- Vừa về rồi đang trên giường này.
- Uhm...mà Phong này......
- Hả..có gì thế...
- Thảo muốn nói với Phong cái này...
- Thì nói đi.
“ Thảo thích Phong, rất lâu rồi, từ ngày còn đi học, đến tận bây giờ vẫn thích Phong, chỉ là nhiều lần có cơ hội nhưng Thảo không nói được, vì lúc nào cũng định nói thì Phong lại có người yêu mất rồi, nhưng lần này có cơ hội rồi, Thảo muốn nói cho Phong biết, để không còn tiếc nuối như mấy lần trước, cái tin nhắn Phong bảo về tỏ tình với Thảo, chắc Phong chỉ nói cho vui thôi nhưng Thảo vẫn nhớ.. “
Tin nhắn của Thảo làm tôi khá bất ngờ, trái tim tự nhiên nó đập nhanh hơn, đầu óc, cảm xúc bắt đầu lẫn lộn.
Tôi thấy vui....Thấy mừng thầm......nhưng có cái gì đó xen lẫn áy láy...vì đã để cho một cô gái thâm thích mình lâu đến như vậy......
............
Có mấy khi nghẹn ngào
lặng lẽ với biết bao cồn cào
Thu mình trong căn phòng tối
Ta chẳng muốn quan tâm điều gì
và chỉ muốn nghe mưa thầm thì
Bao nhiêu suy tư dần lớn thêm
Vô tình gặp gỡ rồi mang theo nhiều mộng mơ
Để đôi tim kia cứ thế mong chờ
Ai ngờ gần nhau không bao lâu mà đậm sâu
........................
(còn Tiếp )
fan đéo gì nghĩ ido tệ thế. thất vọngCó khi tml nó lại bắt cá 2 tay, cả 2 em Th
Ơ thế bỏ Thương ah, vậy em Thương fai làm sao? Rồi tình nghĩa 2 gia đình...fan đéo gì nghĩ ido tệ thế. thất vọng
chia tay rồi còn gì , vẫn đang bt mà có sao đâu mà tình nghĩaƠ thế bỏ Thương ah, vậy em Thương fai làm sao? Rồi tình nghĩa 2 gia đình...
like thì đéo thấy like còn đòi nhanh, donate tao 1 củ ngày tao ra 1 chap cho mày đọcRa chuyện lâu vc. Đọc 3 4 cái chuyện trong xam lú mẹ hết đầu.
Phải đọc lại rồi, đọc chuyên tâm
like cho em zai đã. ăn cơm xong đọc sauCập nhật này, cống hiến lắm đấy nhé, đang đi công tác vẫn cập nhật sớm cho anh em
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
- Anh đây rồi.
- Chiều em chuyển nhé, vào tài khoản nào thế.
- Gửi cho anh vào BIDV đi, nhanh thế à.
- Thứ 7 là em gom đủ rồi, mà ngày nghỉ không ra ngân hàng được, cuối tháng sổ kia em được rút rồi đấy, cần thêm thì bảo em nhé.
- Uhm tạm thế đã, hôm nay có khách không.
- có ngày nào trả đông hehe, tối qua em còn làm tới 11h đêm ý.
- Làm ít thôi, nghỉ ngơi đi tiền nhiều thì cũng có tiêu hết đâu.
- Vầng em biết rồi, mà anh cũng thế nhé, chịu khó ăn uống vào xem ảnh thấy đen đi nhiều đấy nhé.
- Uhm anh biết rồi, lúc nào được anh về.
Tôi với Diệp tới thời điểm này cũng đã khác, tôi cũng đã hoàn toàn chấp nhận việc không thể đến được với nhau, nhưng vẫn qua lại chỉ là không còn như trước, vì ai cũng có công việc của mình, với chắc ai lúc làm ăn phất lên cũng biết, khi kiếm được tiền nhiều, nó đam mê và cuốn thế nào, nên tôi và Diệp cũng vậy, dành hết tâm trí vào việc kiếm tiền, mấy thứ khác không còn là quan trọng, chỉ có mỗi tình cảm, và sự nuối tiếc là còn mãi.
- Vâng thôi em làm cho khách đã.
................
tắt điện thoại tâm trạng tôi tự nhiên tốt lên hẳn, gần tháng nay, khi tình hình dịch dã vẫn chưa thấy giảm, khiến các chủ lo sốt vó, nên giá lợn giống với lợn lái người ta bán rẻ quá, nhằm chạy thu được đồng nào thì hay đồng đấy, còn hơn bùng phát, đi tiêu hủy thì chắc lại thắt cổ nhảy lầu, tôi thì ham, suy nghĩ cũng mấy tuần rồi, chuồng trại riêng biệt thì nhà tôi vần còn thừa nhiều khu, với công tác phòng dịch nhà tôi thì cực kì đảm bảo rồi, nội bất xuất ngoại bất nhập, thôi liều thì ăn nhiều, tôi cũng bàn bạc với bố 2 bố con cũng ngồi tính toán mấy đêm, vì cũng mới ổn định được chút nên vẫn còn sợ, nhưng sau cùng 2 bố con quyết định đặt cược lớn ván này, bố tôi tính toán tiền dự phòng, rồi cũng mở trại, nhà vẫn còn mấy khu từ ngày giá lợn xuống thấp, với bùng dịch vẫn đang để trống, tiền gia đình cũng đủ lấp 2/3 , còn thiếu mốt chút nên tôi gọi vay Diệp thêm đồng nào hay đồng đấy, vì cũng máu quá rồi, Mấy năm qua trả hiểu được lộc hay sao, Diệp buôn bán cũng ổn mở thêm mấy cửa hàng, rồi học thêm thẩm mỹ, mở spa phun, xăm, tiêm tiếc gì đó, đông khách lắm, đến tận bây giờ tiền kiếm vẫn nhiều không kể, phải nói nhu cầu làm đẹp của chị em thật là khủng khiếp.
Loanh quanh cả ngày cũng xong hết việc, dặn dò thằng cu em vài lưu ý, cấm tuyệt đối nó ra ngoài, với cho người lạ tới gần khu chuồng, lúc nào cũng phải chủ động nhắc mấy thằng còn lại vệ sinh sạch sẽ phun khử khuẩn với kiểm tra thân nhiệt..... tại mấy ông chú kinh nhiệm trong trại hôm đấy, cũng đi thêm 1 xe lên Hòa Bình, xem thu gom một số nhà cùng tôi luôn. Sau khi kiểm tra hết mọi thứ, ăn bữa cơm xong, mấy chú cháu bố con lại lên đường, đi qua nhà Thương tôi xuống lấy thùng sữa chua với ít thịt thà, sáng mẹ Thương có rặn lúc nào về qua lấy, nói chứ mẹ Thương tốt với tâm lý lắm, lúc nào cũng thế, về là thịt thà cá mú ngon, là để đông sắn gửi sang tẩm bổ cho thằng con rể hụt, vì cũng biết ngoài này giờ chỉ có 2 bố con, ăn uống lúc nào cũng qua loa.
Bố Thương thì ở luôn trong trại theo dõi đàn lợn, nhà ngoài cũng chỉ có mẹ với em, nên xuống xe thấy cửa nhà vẫn mở toang hoang, tôi gọi.
- Mẹ ơi...
không thấy ai trả lời, tôi đi một mạch vào phòng bếp.
Cạnh....
vào gần tới nơi thì tiếng mở cửa phòng tắm khiến tôi dừng lại, Thò cái đầu của mình ra em nhìn tôi, khói thì vẫn bốc đằng sau, chắc vừa tắm xong.
- Lấy thịt à, có 2 cái hộp xốp trắng đấy.....Thương đầu quấn khăn bước ra rồi chỉ tay vào chỗ cái hộp đang để dưới chân tủ lạnh.
- Mẹ đâu.... tôi vừa hỏi vừa tiến tới bê 2 cái hộp lên.
- Bên nhà bác Xuân từ tối .
mọe thế mà con gái con đứa, ở nhà một mình không đóng cái cửa vào. trời thì tối,............ tôi buột miệng.
- Lần sau tắm, đóng cái cửa vào....rồi hất cái cằm ra ngoài cái cửa đang mở toang hoang.
- Ờ.
tôi cũng không nói thêm gì, đặt cái thùng xuống xỏ đôi giầy để ra xe...
Thương cũng ra ngoài cửa, ngó nghiêng đợi đóng cửa, rồi thế đéo nào lại chủ động mở mồm.
- Đi một mình à.
- uhm
- Tí mù đi châm thôi.
Tự nhiên câu nói nhắc nhở của em, làm cho sự bực tức từ tối qua tới giờ của tôi dịu lại, dù trong lòng vẫn đang có cái gì đó ức chế cả ngày hôm nay, nhưng tự nhiên thế đeo nào tan biết hết sau câu nói đây, tự nhiên thấy vui, chắc hẳn sau mấy năm xa cách, với cả ngày hôm nay lẫn hôm qua, đây là câu nói đầu tiên tôi thấy lọt lỗ tai nhất. tôi đứng dậy cũng gật gật cái đầu.
- Đóng cửa vào.
- Ờm.
mặc dù miệng nói, nhưng ánh mắt cả hai vẫn đang không giám nhìn thẳng về phía nhau, dương như vẫn có cái gì đó e ngại, hay ngại ngần chưa giám đối diện sau lần gặp lại và sau cuộc to tiếng tối qua.
....
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn thấy em đứng đó nhìn về phía xe đang đi chuyển, có cái gì đó nó khác lạ trong suy nghĩ tôi dần dần xuất hiện.
....
Sau khi cho mấy anh em vệ sinh chuồng trại, phun thuốc, rắc bột thêm xung quanh các khu trại mới, dù cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón lứa lợn thanh lý từ mấy hôm trước rồi, nhưng dịch bệnh cứ thừa còn hơn thiếu. Bố tôi cùng mấy chú cũng đi xem mấy lô từ sáng, tới tối muộn mới về, công cuộc vận chuyển cũng mất 3 4 hôm với mấy trại nhỏ gần đó, căn bản, cứ về đàn nhà này là lại vệ sinh lại xe cộ, người ngợm, cho sạch đảm bảo an toàn dịch bệnh là trên hết nên cũng mất kha khá thời gian.
vừa ngả lưng xuống cái ghê sau, tắm rửa xong, vẫn đang phân vân, có đi hốc tí lẩu với hội thằng Hùng không, lười đi vãi vì trời lạnh còn chạy ra ngoài thị trấn,
thì tiếng chuông điện thoại vang lên , tối đoán chắc vẫn thằng ml Hùng gọi
......
- Alo
- Về HB chưa Phong.
Chắc trả cần nhắc tới mọi người cũng đoán được là ai.
- Về mấy hôm rồi, Thảo xuống Hà Nội rồi à.
- Chưa, vẫn đang đợi cuộc hẹn với Phong, tưởng bận ở Mộc Châu trả thấy gọi.
- Uhm ^^ mấy hôm nay có việc bận quá, cũng quên mất, thế đang ở đâu rồi.
- Đoán xem hehe.
- Nghe ồn thế, chắc đang ngoài đường à.
.....................
- haha đang ngồi với hội Giang, Hùng, Chi này, ăn cơm chưa ra đây đi vẫn đang đợi
Mé được cờ rớt cuộc đời gọi thế thì các bạn bảo tôi có đi không, đi chứ, lạnh âm độ tôi cũng phi đi, khoác vội cái áo khoác, tôi nhanh mồm báo cắt cơm nhà, khi thằng cu em làm trong trại bê cái mâm cơm ra. vẫn con dream quen thuộc phi đi trong tiếng xé gió.
móe lạnh tê người sau quãng đường tôi cũng đến được cửa quán, xuống xe cái là phải vuốt lại tí cái mái tóc cho nó cẩn thận đàng hoàng, bước vào quán đã thấy khói nghi ngút, thằng Hùng thấy tôi đến nó đứng phắt dậy cười rồi chỉ tay về phía tôi.
- Dmm bố mày gọi thì mày kêu lạnh đủ kiểu....trắc trong giây phút bồi hồi xúc động khi gặp được tôi, nó quên mẹ mất hình ảnh người chiến sĩ công an đàng hoàng, lịch sự.
- Mày vào đây, bọn tao hỏi tội mày...thằng Giang vẫy vẫy cái tay nói phụ họa theo.
Tôi chỉ cười, xoa xoa cái tay vì vẫn còn đang cóng tiến lại, Thảo thấy tôi tới tay cũng kéo cái đệm sang bên cạnh, để tôi ngồi xuống, dm được ngồi cạnh cờ rớt thì còn đéo gì vui bằng, tôi nhìn em cười rồi cũng ngồi xuống đón lấy 3 chén rượu chúng nó đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
- Thôi vào sau mời cả mâm nhé.
rồi cứ thế vã liên tiếp ba chén vào mồm, có tí rượu ấm hẳn người, tôi lại quay sang nhìn Thảo.
- Đi đâu mà gặp hội này...khẽ ghé vào tai Thảo nói nhỏ.
- Sáng nay gặp thằng Giang, nó rủ tối đi ăn cùng cho vui, thế là tối nó qua đón đi luôn .
Tôi gật gật cái đầu, nhìn sang phía thằng Giang, bạn ơi bạn tuyệt vời, bạn phải 10 điểm, Thảo gắp một miếng thịt trong nồi rồi cho vào bát tôi.
- Ăn đi rồi uống tiếp.
Tôi mím cái môi lại, rồi vẫn gật cái đầu, trong lòng thì nở con mẹ nó hoa, trái tim, các thứ các kiểu,ăn miếng thịt nó vừa ấm, vừa ngon làm sao, đéo thể nào mà tả hết được. Nhìn sang dáng vẻ vẫn xinh đẹp như ngày nào, thậm chí giờ còn xinh, nụ cười với cái núm đồng tiền vẫn mê hoặc tâm trí tôi. Chắc có lẽ lần này tôi sẽ không để tuột mất cơ hội thêm lần nữa...
Nhớ lại....
Đó là lần đâu tiên tôi với Thương cãi nhau, rồi chia tay sau 4 tháng yêu nhau, vì một lý do rất xam loz là mấy em gái nhỏ nhắn tin cho tôi làm quen, mặc dù tôi đã cố giải thích là bọn nó nhắn trước chứ tôi có le ve gì đâu, nhưng không cố tỏ ra giận dỗi, tôi thì mới yêu lại, nên cái tôi trong người lúc đó vẫn lớn, cãi um lên rồi cũng nói chia tay.
...........
đã 2 hôm tôi và Thương chia tay rồi, cái bầu không khí bực tức vẫn còn chưa nguôi ngoai, nó vấn có cái gì khó chịu không thể tả hết được, vì tôi có sai đâu, tất cả là do em quá trẻ con, tôi không thích như vậy. nằm chán trên cái giường xoay đi xoay lại mãi không ngủ được, anh B về quê mấy hôm rồi cũng chẳng có ai ở xóm để sang tâm sự, tôi lại với cái điện thoại trên bàn lướt Fb xem có gì không, “ pentakill “ bức ảnh được chụp lại đăng lên dòng trạng thái của Thảo, cũng đã mấy tháng từ ngày biết tới game liên minh tôi cũng chưa sờ vào, cmt một câu vu vơ vào cái ảnh.
“ Nào rảnh bổ túc cho khóa nhé “, rồi cũng lướt đi xem mấy thứ khác, vừa cmt được có vài phút, Thảo nhắn lại luôn nhưng trong messenger.
- Chơi không.
thì cùng đang chán không biết làm gì, tôi cũng oke, rồi tìm kết bạn với tài khoản của Thảo.
- Alo
- Ơi, Phong đây.
- Đi đường nào.
- Gà lắm, mới tập chơi.
- Thế sp đi để Thảo ad.
vừa nói xong mấy câu trong voice chat, đéo biết thằng nào trong team nó bắt đầu nhặng lên.
- Mới chơi à, gà thì cút.
Nghe xong câu tụt luôn cả cảm xúc, tôi không nói gì tắt mẹ nó game rồi lên giường nằm luôn. Chắc bố mày thèm chơi với mày, tôi nghĩ vậy, vừa mới đặt mình xuống cái giường, thì tin nhắn messenger Thảo lại nhắn tới.
- Đâu rồi, dỗi à.
- Thôi Thảo chơi đi, Phong đi ngủ.
- Èo, thôi chơi đi.
.............................
- Thôi, để mai đi ..
Thế nào em cũng bỏ chơi game luôn, xong lên giường nằm nhắn tin với tôi, xong sau đó chung tôi nhắn tin qua lại nhiều hơn, có lúc tôi trêu Thảo, cuối năm về sẽ tỏ tình lãng mạng với Thảo, và sau đó thì các bạn cũng biết rồi, tôi lại quay lai với Thương sau khi em sang Thái Nguyên xin lỗi làm lành, những dòng trạng thái của Thương tag tôi với nội dung đánh dấu chủ quyền trên FB, chắc Thảo cũng thấy và 2 đứa cũng tự hiểu vấn đề không liên lạc nữa cho đến thời điểm này.
..................
Thấm thoát nhiều năm trôi qua
Có biết bao nhiêu là điều mới lạ
Có biết bao nhiêu đổi thay xung quanh chúng ta
Từ khi mà ta chia xa.
Đã có gì vui chưa em
Sau tháng năm ta từ những đứa trẻ
Chỉ biết hận thù hờn ghen rong chơi khắp phương trời
Bỏ quên những năm tháng ấy.
...............
Định mệnh đã ưu ái luôn cho tôi gặp Thảo, nhưng đã rất nhiều lần tôi bỏ qua cơ hội đó, và lần này tôi sẽ không cho phép mình sai lầm thêm 1 lần nào nữa.
Thảo vẫn còn thích tôi qua ngần ấy năm, tôi cảm nhận được điều đó, như có lần tôi đã nói với các bạn, giác quan của tôi khá nhạy cảm.
Sau khi ăn uống xong, chúng tôi lại tiếp tục trương trình giao lưu văn nghệ tại quán karaoke...
Tôi vừa đi vệ sinh, rồi rong chiếc xe ra ngoài cửa vẫn thấy Thảo đứng ngoài đó.
- không đi hát cùng à....tồi cười rồi hỏi Thảo vì tưởng Thảo không đi hát cùng.
- Đâu đợi Phong
như mở cờ trong bụng, tôi vỗ vỗ vào yên sau kêu Thảo ngồi lên.
- Lạnh nhỉ...Thảo nói
- Uhm mùa đông rồi, bao giờ Thảo xuống dưới kia.
- Sáng mai xuống rồi.
- Uhm...lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ.
- Uhm.....Phong giờ yêu ai rồi..............
- không yêu ai cả, còn Thảo......
- Thảo cũng thế......
vừa biết được câu trả lời, cảm xúc vui mừng khó tả trong lòng, đúng người đúng thời điểm rồi, nhưng...tự nhiên bầu không khí trở lên ngại ngùng hẳn, không biết nói thêm gì, hay tại tôi lâu quá chưa tan gái lên văn thơ bay mẹ đâu hết rồi.
May nói vài câu xong cũng tới quán hát.
- 2 đứa này hú hí gì mãi mới tới thế.
- Nối lại tình xưa à...con Chi cười rồi trêu khi tôi vừa bước vào phòng.
Thảo cũng chỉ cười tiến lại chỗ cái Chi ngồi xuống, thằng Giang nhìn tôi nháy nháy cái mắt ra hiệu.
- Được không.
- Được gì.
- Tao tạo cơ hội cho sướng vl còn gì.
Đúng là thằng bạn chí cốt, tôi muốn gì nó đều biết, tôi gật gật nhẹ cái đầu cười rồi đưa cốc bia lên thưởng cho nó. tối hôm đó tôi với Thảo song ca rất nhiều bài, có cả ‘ Cơn mưa tình yêu “ nữa, bài bất hủ với các cặp đôi.
Cứ mỗi khi “ Một phút anh ngẩn ngơ “ là tôi lại đưa anh mắt nhìn Thảo, thật sự tôi ngẩn ngơ thật, cờ rút xinh đẹp của cuộc đời đang ngay trước mặt, lại còn đang trong tình trang độc thân thì còn gì tuyệt vời hơn.
Sau khi cuộc vui kết thúc tôi vẫn được mọi người đầy thuyền bàn giao Thảo cho tôi chở về.
- Quán hát này giờ khác nhỉ.
- Uhm phải đầu tư thôi mới có khách.
- Nhớ lần trước vào quán này có cả Phong là hôm sinh nhật Thảo.
kỹ ức thanh xuân lại hiện về trong đầu tôi thêm lần nữa, ký ức tuổi 18 với con gấu bông tặng em ngày xinh nhật.
- Con gấu còn không...tôi cười rồi hỏi.
- Vẫn còn, ôm ngủ suốt.
câu trả lời làm tôi hết sức bất ngờ, món quà tôi tặng em vẫn yêu quý đến vậy sau ngần ấy năm.
- Uhm..
Trong cái không khí tự nhiên tiếp tục trở lên ngại ngùng ấy tôi cũng chẳng biết nói gì. Món quà 4 5 năm bạn tặng, mà người ta vẫn còn dùng ôm đi ngủ, thì chắc hẳn người ta cũng có ý gì với mình, tự nhiên tôi lại thấy có lỗi với Thảo sau nhiều lần có cơ hội mà tôi bỏ qua.
Tạm biệt nhau trước cửa nhà Thảo, dường như cả 2 vẫn lưu luyến gì đó, nhưng cũng khá muộn rồi nên đành chào nhau, kèm theo câu về nhắn tin nhé.
trên đường về có cái cảm giác gì đó nâng nâng khó tả, cái cảm giác người ta bật đèn xanh cho mình nó có cái gì đó, vui sướng đến lạ lùng, tôi đặt lưng xuống giường trong đầu vẫn cảm giác nâng nâng khó tả, rút cái điện thoại ra nhận được tin nhắn của Thảo.
- Về đến nhà chưa.
- Vừa về rồi đang trên giường này.
- Uhm...mà Phong này......
- Hả..có gì thế...
- Thảo muốn nói với Phong cái này...
- Thì nói đi.
“ Thảo thích Phong, rất lâu rồi, từ ngày còn đi học, đến tận bây giờ vẫn thích Phong, chỉ là nhiều lần có cơ hội nhưng Thảo không nói được, vì lúc nào cũng định nói thì Phong lại có người yêu mất rồi, nhưng lần này có cơ hội rồi, Thảo muốn nói cho Phong biết, để không còn tiếc nuối như mấy lần trước, cái tin nhắn Phong bảo về tỏ tình với Thảo, chắc Phong chỉ nói cho vui thôi nhưng Thảo vẫn nhớ.. “
Tin nhắn của Thảo làm tôi khá bất ngờ, trái tim tự nhiên nó đập nhanh hơn, đầu óc, cảm xúc bắt đầu lẫn lộn.
Tôi thấy vui....Thấy mừng thầm......nhưng có cái gì đó xen lẫn áy láy...vì đã để cho một cô gái thâm thích mình lâu đến như vậy......
............
Có mấy khi nghẹn ngào
lặng lẽ với biết bao cồn cào
Thu mình trong căn phòng tối
Ta chẳng muốn quan tâm điều gì
và chỉ muốn nghe mưa thầm thì
Bao nhiêu suy tư dần lớn thêm
Vô tình gặp gỡ rồi mang theo nhiều mộng mơ
Để đôi tim kia cứ thế mong chờ
Ai ngờ gần nhau không bao lâu mà đậm sâu
........................
(còn Tiếp )