Trong tiếng la hét ko thành tiếng của e, trộn lẫn với nhịp thở hộc của tao vì ko khác gì 2 đứa đang vật lộn.,thì 1 tay của tao vẫn mò vào thắt lưng của e rồi lộn lên chạm vào cặp bưởi tuổi mới lớn cực vừa tay.
Em càng dãy mạnh trong khi quần áo đã xộc xệch hết cả,và khi tao thấy sờ ngực e vẫn chống cự rất mạnh thì tao bắt đầu luồn tay xuống dưới quần,nhưng đm cái quần củ lồn thời đó nó lại làm cái khóa ẩn rất kín ở 1 bên hông nên tao đéo mò đc cái cúc mới nhục thân tao.



Loay hoay mãi đéo cho tay vào đc,e nó cũng dần bình tĩnh lại nghiêm mặt ngoái lại nói.
-Anh có bị điên ko đấy?,2 ông bảo vệ ngồi ngoài kia a muốn e hét lên ko?
Tao sực tỉnh,đứng thẳng người ,buông hết tay ra,ngượng ngùng .
- A xin lỗi,e làm cho a ko thể xử sự khác đc !
Em lườm tao mà cảm giác như sắp giết tao đến nơi,bọn tao ai về nhà nấy trong sự ngượng ngùng của tao và e....!
Đêm hôm đó,tao ko ngờ e lại nhắn tin,vì cả ngày tao gọi điện xin lỗi thì e chỉ dập máy và ko nghe điện.
Bọn tao nhắn tin cả đêm,rất dài,em từ đầu đến cuối chỉ hỏi sao tao có thể thô lỗ như thế.
Tao chỉ lặp đi lặp lại lời xin tha thứ,nhưng rốt cục cũng đc cái hẹn mời e đi ăn để đc e tha thứ.
3 ngày sau đó,tao đón em tại 1 điểm gửi xe máy,rồi phi sang Từ Sơn ăn hải sản ở 1 quán tao quen.
Tao bụp 3 chai Ken,và cũng năn nỉ em đc 1 chai.
Đéo ngờ ăn xong lên xe e cứ ngả kiểu say,mắt nhắm tịt,hỏi gì cũng ko nói,tao về đến đầu cầu Chương Dương thì phi mẹ vào ks,dừng xe thì e dậy và lại dãy lên,nhưng lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



.