• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

Lituchi

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ch40_ Cuộc gặp bất ngờ.
Anh tên Lữ Nam Khanh còn cậu ta là Nguyễn Nam Khánh, thêm nữa 2 người cùng có dáng vóc thư sinh có vài phần giống nhau. Mai gật đầu rồi cười tươi đáp lại.
-Khánh đấy à, lâu quá rồi chị không gặp em. Từ hồi em chuyển chi nhánh sau rồi cũng là không gặp nữa. Hôm nay em đi đâu mà đến đây.
Mai là người rất ít khi quan tâm mấy chuyện ngoài lề. Ngày trước Vy và Khánh yêu nhau cô cũng không để ý, Vy chia tay Khánh lấy Sếp Thuận cô cũng không hay, hoặc nếu có nghe qua thì cũng để ngoài tai. Thế nên cô chỉ có ấn tượng về Khánh vì giống người yêu mình mà thôi.
Khánh thì không thể không nhớ đến người chị đã đón tiếp mình trong ngày đầu nhận công việc. Cũng bởi lẽ vì chị quá xinh đẹp động lòng và danh xưng hoa hậu công sở. Kí ức ùa về khi ngày ấy anh đã nhìn vào mông chị rồi đoán xem chị mặc quần lót gì, Khánh tự nhiên cười bất chợt.
-Sao cười vậy, mặt chị dính gì hay sao.
-Dính rất nhiều sự xinh đẹp, hì hì. Em đùa đấy, em cười vì sự trùng hợp, đây là chiếc bàn em thường ngồi nó ít gây chú ý và chưa bao giờ em thấy có ai khác ngồi đây cả.
Một câu khen ngợi nhẹ nhàng và hài hước cùng một lí do tình cờ khá dễ thương, Mai rất thiện cảm đáp lời.
-Hi, chị vẫn ngồi đây vào mỗi buổi trưa hoặc buổi sáng ngày cuối tuần.
Một nụ cười nhẹ khiến Khánh hơi thất thần, anh đưa đồng hồ lên xem.
-Bây giờ đã là 3h chiều, đây chính là khung thời gian lí tưởng của em đấy.
-Ừ đúng rồi nhỉ, chị đang ngồi chờ đến giờ đi liên hoan.
-Vậy em ngồi chung nhé.
-Ừ, tất nhiên rồi em ngồi xuống đi, lâu rồi không gặp nhưng Khánh không thay đổi nhiều lắm nhỉ. Chỉ là ăn mặc chỉn chu lịch thiệp hơn nhiều.
Khánh dạo này đang phụ trách liên hệ với một ngân hàng ở gần đây, công việc và thời tiết cuối năm khiến anh thường xuyên diện vest và xách cặp da. Nhìn anh lúc này chững chạc và bảnh bao hơn trước nhiều.
-Cảm ơn lời khen của chị ạ, chị Mai cũng ngày càng xinh đẹp rạng ngời, ở bất cứ chỗ nào chị vẫn luôn nổi bật nhất.
Lại là một lời khen mà Mai vẫn bay nhận được, chỉ là cái cách anh ta nói ra rất tự nhiên và chứa nhiều sự thưởng thức. Khác với những gã đàn ông khác là nịnh nọt và đôi khi hơi có chút cợt nhả bên trong, cậu ta khiến Mai có thiện cảm và một lần nữa nở nụ cười.
Khánh gọi đồ uống rồi ngồi xuống đối diện với Mai. Đây là lần hiếm hoi anh ngắm cô trong khoảng cách gần như vậy. Mai đẹp thật, vẻ đẹp khiến người khác phải suýt xoa và không thể ngừng liếc nhìn. Hôm nay nàng có hơi khác khi có đánh chút má hồng và cánh mi đã được chuốt mascara cẩn thận.dam-trang-xinh__6__6986d8287ed54c588add3e6c87cc66b9.jpg Nhưng dù vẻ đẹp vẫn rạng ngời chói sáng nhưng Khánh vẫn nhìn thấy trong mắt cô có vương đôi chút u buồn. Tự nhiên Khánh thấy mình bị lôi cuốn kinh khủng, anh nóng lòng muốn tìm hiểu người đàn bà này và nếu nỗi buồn kia là thật anh rất mong được chia sẻ.
-Lâu lắm rồi chị nhỉ, mà đây hình như là lần đầu tiên hai chị em mình ngồi với nhau thôi thì phải.
-Ừ, đúng là như vậy, thế lâu nay Khánh có khỏe không. Công việc bên ấy thuận lợi cho em chứ.
-Em nghỉ việc tập đoàn rồi mà chị, em giờ làm gì ngoài thôi ạ, may mắn là gặp được nhiều người bạn có chuyên môn cao rồi cùng hợp tác. Hiện tại bọn em vẫn có việc đều chị ạ. Còn chị Mai thì sao ạ, công việc của chị vẫn tốt chứ, anh giảng viên của chị thế nào rồi, bao giờ anh chị mới cưới đây.
Nghe nhắc đến chuyện tình cảm của mình Mai hơi chùng một nhịp. Ngày đấy hầu như ai trong chi nhánh cũng ít nhiều biết về mối tình của chị. Không phải vì Mai thích khoe khoang mà vì chỉ có công khai như vậy cô mới đuổi bớt đi được bầy ong hay lảng vảng. Khánh cũng vì vậy mới biết về Khanh, nhưng giờ cậu nhắc đến anh có chút khiến cô chạnh lòng. Mai không trả lời mà lại hơi cúi mặt, một người thông minh như Khánh ít nhiều cũng đoán được một phần câu chuyện. Anh khẽ cười rồi nói lảng sang chuyện khác.
-Em vừa nghe chị nói đến liên hoan, có chuyện gì mà tổ chức tiệc mừng vậy ạ, mà bên này đâu có chi nhánh của tập đoàn đâu nhỉ.
-Trước chưa có nhưng giờ mới có, thế nên mới có bữa tiệc gặp mặt buổi chiều nay.
Rồi Mai nói rõ hơn cho Khánh nghe về buổi liên hoan và hoàn cảnh của chi nhánh mới bên này. Nghe những người khác không sao nhưng khi Mai nhắc đến Tuấn làm anh hơi nhíu mày. Anh không lạ gì một kẻ như Tuấn, người ta nói rồi “chó không bỏ được thói ăn phân”. Hắn ta đã một lần muốn hại Vy bằng thuốc thì chắc chắn sẽ còn có những người sau. Khánh ái ngại nhìn Mai, anh không muốn người tiếp theo lại là chị. Nhưng dùng lời gì để nói cho chị hiểu vì những gì Khánh biết hắn ta làm cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
-Lại là bạn Tuấn này sao, trước đây bạn này cũng thích Thanh Vy thì phải, có điều cách theo đuổi của anh ta không được cô ấy hoan nghênh lắm. Vì vậy có lần đi karaoke cùng nhau Vy đã gọi em đến đón về.
Khánh chỉ biết nói gần nói xa như vậy mong chị có thể hiểu mà đề phòng, nhưng trong khi nhắc nhở chị anh lại vô tình nhắc đến Vy thế nên chị lại hỏi.
-Khánh biết cậu Tuấn đấy à, còn Thanh Vy thì cùng vào làm một đợt với em mà đúng không. Thế sao đám cưới không thấy em tham dự.
Khánh cũng hơi bất ngờ vì chị hỏi như thế, người ta nói chị lạnh nhạt cấm có sai, chuyện anh và Vy ai cũng bàn tán mà chị chẳng quan tâm. Anh cũng không muốn nói quá sâu về mối quan hệ đó nên chỉ cười rồi lảng truyện.
-Hồi đó em đi công tác xa chị ạ. Còn anh chàng Tuấn kia thì ấn tượng không được tốt cho lắm, thỉnh thoảng em cũng nghe thấy 1,2 chị em than phiền.
-Ừ, đúng là cậu ta có nhiều khi hơi có chút quá đà, nhưng công việc mà, có những thủ tục bắt buộc phải theo. Cậu ta cũng chỉ là một người góp mặt trong bữa tiệc đó mà thôi, chị sẽ cố để tránh mặt.
Nghe Mai nói vậy Khánh cũng thấy yên tâm, hai người nói chuyện thêm một lúc nữa đến khi cuối giờ chiều thì cả hai cùng đứng lên rồi tạm biệt. Lúc gần ra đến ngoài của quán Khánh lấy hết can đảm chìa điện thoại sang cho chị.
-Chị Mai cho Khánh xin số điện thoại, dạo này em cũng đang làm ở gần đây, hôm nào rảnh chị em mình cùng đi cafe nói chuyện.
Trước một cậu trai bảnh bao và lịch sự như thế Mai không thể từ chối, cô cho anh số điện thoại của mình rồi mới tạm biệt. Khánh mở cửa chiếc Mercedes C200 màu trắng khiến Mai phải chú ý, cô không quá am hiểu về xe nhưng chắc chắn đó là một chiếc xe đắt tiền.
Cả hai đi về hướng khác biệt nhưng trong đầu đều lưu giữ ấn tượng về ngày hôm nay.
Mai đến khi buổi tiệc chuẩn bị diễn ra, công ty đã thuê nguyên một sảnh của nhà hàng này để tổ chức tiệc buffet. Bữa tiệc không trang hoàng quá lộng lẫy nhưng đủ thịnh soạn và cho mọi người có thể giao lưu cùng nhau thoải mái nhất.
Khi Mai đến tất nhiên cô lại trở thành tâm điểm chú ý. Ngay lúc cô còn bỡ ngỡ chọn chỗ định ngồi thì đã có một chị hồ hởi lại gần. Thì ra đây chính là chị giám đốc chi nhánh kì này. Chị cũng đi lên từ quản lý Nhân sự nên khi thấy Ngọc Mai xinh đẹp như vậy lại cùng ngạch với mình thì tỏ ra rất thân thiện.
Sau mấy lời phát biểu giới thiệu sơ qua các đại biểu và thành viên quan trọng trong công ty thì bữa tiệc chính thức bắt đầu. Và cũng kể từ lúc đó chị giám đốc cứ kéo Mai kè kè đi theo, chị cùng cô đi bắt tay rồi uống rượu với rất nhiều người quan trọng. Với sắc đẹp của mình Mai dễ dàng dành được thiện cảm của cả đàn ông lẫn đàn bà.
Mai uống rượu không quá tốt, nhưng đây không khác nào nhiệm vụ đầu tiên sếp giao cô không thể không nghe. Dù đã khéo léo từ chối được vài lần nhưng cô vẫn uống vào khoảng 2,3 ly champagne đầy.bom-ruou-vang-go-soi-3.jpg
Đến khi thấy người hơi khó chịu cô đã phải trốn ra một góc để ngồi cho hơi rượu lắng xuống. Đúng lúc này Tuấn đi lại gần rồi đưa cho cô một chai nước mát. Mai nhận lấy theo phép lịch sự nhưng lại không mở ra để uống. Thấy vậy Tuấn chỉ cười rồi lấy cái cốc sạch trên bàn trước mặt của cô rồi lấy chai nước rót ra một nửa. Nửa còn lại trong chai hắn ngửa cổ tu một mạch gần hết.
-Chị Mai uống nước mát đi cho tỉnh, Tuấn hôm nay cũng uống hơi nhiều, nhưng tu một hơi nước mát vào thấy tỉnh hẳn người ra.
Thấy vậy Mai cũng không còn nghi ngại, cô đưa cốc nước lên môi nhấp nhẹ rồi cảm ơn hắn.
-Cảm ơn Tuấn nhé, tôi tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Tuấn dõi theo Ngọc Mai suốt cả buổi tiệc ngày hôm nay, nhưng cô luôn kè kè cùng giám đốc. Mà cái vòng tròn quan hệ của chị lại không có cửa cho hắn chen vào. Rồi khi cô đến ngồi chỗ này hắn liền lân la mò đến để gây ấn tượng.
-Chị Mai cứ khách sáo làm gì, bọn mình mai này còn là đồng nghiệp, cùng công tác ở một chi nhánh, nếu giúp được gì cho chị em luôn sẵn sàng.
-Tôi cảm ơn, nếu có gì cần giúp đỡ tôi sẽ nói.
-Tuấn không phải người khéo ăn khéo nói nhưng em sống rất nhiệt tình, ai cần gì tôi đều thật lòng giúp đỡ, chị cũng đừng ngại gì nha.
Vừa nói hắn vừa liếc ngang liếc dọc trên cơ thể chị, rất may Mai ăn mặc cực kì kín đáo nên không có gì hớ hênh.
Ngồi thêm vài phút, uống thêm ít nước thì Mai lại phải quay lại bữa tiệc. Tuấn ngồi lại một mình, mắt hắn dán chặt lên bờ mông căng tròn đang lúc lắc của cô. Hắn bóp đầu rồi cười nham hiểm, không biết hắn đang nghĩ gì nhưng rõ ràng là không phải điều gì tốt.
Cũng may bữa tiệc không còn thêm quá lâu để cô phải uống tiếp. Chị giám đốc cũng thuộc dạng chiều nhân viên, chị gọi tất cả mọi người lại rồi kéo cả đoàn đến quán karaoke để tiếp tục tăng 2.
Tất nhiên Mai lại là người được chị kéo đến ngồi bên cạnh chị. Hết rượu rồi, giờ thì là bia. Mai cứ vậy bị chuốc thêm cho 1,2 cốc tướng, cô bắt đầu thấy có chút biêng biêng.a803a10349b5e14a1e7574b42943d963.jpg Đến lúc này chị giám đốc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nâng ly chào cả phòng, thấy chị sắp về Mai cũng uống với chị nửa ly để tạm biệt. Tưởng rằng chị về cô sẽ thoát ai ngờ lúc này chị nói oang oang vào micro.
-Bây giờ chị về còn xem lũ trẻ con ngủ nghỉ, các anh chị em ai có gia đình con cái thì được phép ra về. Còn ai có điều kiện chơi tiếp hoặc chưa có gia đình thì ở lại đến khuya mới được về. Ngọc Mai sẽ thay chị tiếp quản chỗ này để đảm bảo anh chị em chơi vui vẻ, mọi thanh toán em ứng trước rồi cầm hóa đơn về công ty. Nào vui lên nhé.
Ở dưới hú hét, vỗ tay ầm ầm còn Mai mặt méo xệch. Cô vừa uống thêm nửa ly bia đã nghĩ sẽ phải bắt taxi đi về vì say rượu, ai ngờ giờ phải ở lại cô biết phải làm sao.
Người nhận ra khó xử của Mai đầu tiên là Tuấn, nhìn bộ dạng lơ mơ với gương mặt đỏ bừng của Mai hắn ta khẳng định nàng đã bắt đầu choáng váng vì cồn. Không bỏ qua cơ hội tốt hắn mon men cố gắng đến gần Mai nhất có thể.
Mai tuy bắt đầu có dấu hiệu liêng biêng nhưng cô đủ tỉnh táo để biết giữ mình. Đặc biệt là với Tuấn, thấy hắn đến gần là cô lảng tránh tìm đến khu vực của những chị em khác mà ngồi cùng.
Thế nhưng những chị em khác hầu hết đều có đối tượng để hợp thành một nhóm, hoặc đang vui vẻ tình tứ với một anh chàng nào đó. Một lúc sau Mai đang đứng chơ vơ thì Tuấn sán lại gần, Mai lúc này cực kì khó chịu nhưng cô nhìn quanh không thấy ai đáng tin để có thể cậy nhờ. Bỗng trong đầu cô một hình bóng chớp nhoáng xuất hiện, cô lấy điện thoại của mình ra để bấm, sau đó chỉ còn biết đứng chờ.
 

Lituchi

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Khi này Khánh cũng vừa tiếp xong một đối tác tiềm năng, công việc gần đây luôn là vậy, hầu hết các buổi tối cuối tuần cậu đều phải gặp gỡ xã giao. Khánh không hề thích thú gì với cái việc đưa đẩy mưu tính trên bàn tiệc với mấy con người khó lường này. Nhưng khổ nỗi công ty không có giám đốc chính thức buộc lòng cậu phải đảm trách mấy việc ngoại giao đàm phán.
Đang bước vào ôtô chợt cậu nhận được tin nhắn, mở ra cậu mới biết được là của Ngọc Mai.
-“Khánh ơi, nhờ Khánh chút có được không, tôi say quá mà chưa thể về ngay được. Khánh có thể đến ngồi với tôi một vài phút không, tôi cần một người đáng tin lúc này. Nếu đến được thì hãy tới (...)”.
Khánh cũng lờ mờ đoán được điều gì đang xảy ra, cậu tức tốc quay đầu xe rồi phi về địa chỉ Ngọc Mai vừa gửi. Rất may hai địa điểm rất gần Khánh chỉ mất 5p để đến nơi.
Trong căn phòng Karaoke rộng rãi, lúc này vẫn còn khoảng đến hơn 20 người trong đó. tru1573872544_6163.jpgỞ đây đa phần là thanh niên còn trẻ tuổi, họ vừa ngồi ca hát vừa nhảy nhót nói chuyện khá vui. Thế nhưng Mai đang ngồi ở ngay cửa, đúng vào nơi sáng nhất nhưng mặt cô đang nhăn nhó cực kì khó chịu. Cũng bởi Tuấn đang kè kè bên cạnh tay cậu ta vẫn cầm ly bia cố nài nỉ Mai uống cho bằng được.
-Chị cứ uống thêm chút nữa, dù nhấp môi cũng được đâu cần thiết phải uống nhiều. Nếu chị say chốc nữa Tuấn sẽ đích thân đưa về tận nhà, hoàn toàn lành lặn, chị yên tâm. Hay là chị làm cao, coi thường thằng Tuấn này, đồng nghiệp với nhau như thế là không được đâu đấy nhớ.
-Không phải, tôi không làm cao cũng không coi thường ai cả, chỉ là tôi đang rất mệt không uống thêm được nữa. Nếu có dịp lần sau tôi sẽ đích thân mời Tuấn.
-Chị lại lấy cớ rồi, tôi còn lạ gì nữa, nếu tôi là trưởng phòng hay tầm cỡ như chị giám đốc mời thì chị Mai lại hết mệt ngay phỏng.
-Cậu đừng nói thế, tôi trước nay…
-Không phải thì chị uống đi, nhấp môi cũng được.
Hắn liên tục dùng ngôn từ dồn ép Mai vào thế bí, cuối cùng Mai đành phải nhấp môi làm hài lòng hắn ta. Thế nhưng khi cô đưa cốc bia lên miệng thì hắn liên tục nâng đít cốc ép cô uống nhiều hơn.a803a10349b5e14a1e7574b42943d963.jpg
-Òa…khụ khụ khụ… hừ hừ…tôi đã bảo tôi không uống được mà tại sao cậu lại cứ ép như vậy hả.
-Ô kìa, mọi người đang vui vẻ mà, chị đã được giám đốc giao nhiệm vụ, chị phải đảm bảo cho anh em được vui vẻ, chị phải khuấy động phong trào lên chứ. Thôi chị uống thêm cốc nữa làm gương cho anh em cùng lên đi nào.
Rồi hắn lại nâng cốc bia bắt chị uống thêm một lần nữa. Thêm một hớp to được nạp vào trong bụng, Mai lúc này thật sự quá khó chịu, người cô đung đưa sắp đổ nhưng Tuấn vẫn không tha.
-Thế chị Mai uống nữa hay thôi để bọn tôi biết đường nào.
-Không…hợ…tôi không uống…được nữa…hợ…
-Không uống nữa thì chị làm hớp cuối chào mâm đi này. Thủ tục bắt buộc không thể nào bỏ được. Nào…
Một bàn tay gạt đi cốc bia đang cố đưa vào miệng Mai, Khánh đứng sừng sững đưa mắt nhìn Tuấn và những người đàn ông đang trố mắt nhìn.
-Ép phụ nữ uống rượu thì có gì là hay ho chứ. Nếu anh muốn thì có thể uống với tôi đây này, để cho chị ấy yên.
Tuấn dừng lại mấy giây đưa mắt nhìn người vừa đến, không mất nhiều thời gian để hắn nhận ra Khánh, kẻ có lần cũng phá hỏng chuyện tốt của hắn như này. Hắn cười cười rồi giở giọng châm biếm.
-Hô hô tưởng ai, là người quen cũ, Khánh à. Tôi nhớ là cậu đã bị đuổi khỏi tập đoàn này từ lâu rồi mà, hay cậu lại đến đây đón bạn gái. À mà tôi nhớ bạn gái cậu là Thanh Vy, giờ đã là vợ Sếp Thuận trên tổng rồi thì phải.
-Anh Tuấn uống nhiều nên ăn nói hồ đồ quá. Tôi không bị ai đuổi cả, là tự tôi xin nghỉ, khi tôi nghỉ thì giám đốc kĩ thuật trên Tổng Công ty còn gọi điện xuống để giữ tôi lại. Tôi cũng có giá đấy chứ hả, chứ không cần nịnh nọt hay đi cửa sau với ai để giữ lấy công việc trên tập đoàn đâu. Còn việc tôi có mặt ở đây, lúc này là vì chị Mai vừa nhắn tin muốn tôi đến để đưa chị ấy về. Chắc chị ấy hơi say sợ gặp phải tiểu nhân ấy mà.
Cuộc nói chuyện của 2 người đàn ông nồng nặc mùi thuốc súng. Nhưng nếu biết rõ ngọn ngành thì rõ ràng Khánh là người trên cơ. Vì đây đã là lần thứ 2 anh đến đón người mà Tuấn đang săn đuổi. Chẳng thế mà nhìn mắt tên Tuấn kia giờ đang long sòng sọc lên vì tức giận đấy thôi.
-Thôi được rồi, cậu muốn đón người thì cũng phải chờ, đích thân giám đốc đã giao trách nhiệm cho chị ta phải quán xuyến nơi đây và đảm bảo anh chị em vui chơi thoải mái. Vậy giờ chị ấy say không uống tiếp được thì ông phải uống thay. Cốc của ông đây.
Nói rồi hắn rót cho Khánh một cốc đầy, sau đó cũng rót cho bản thân một cốc rồi đưa ngang mặt Khánh. Khánh nhận lấy cốc bia, anh không cụng với hắn mà nhâng lên hướng mọi người. Chuyện ở đây nãy giờ khá ồn ào khiến mọi người đều nhìn lại, cũng có vài người biết Khánh từ hồi làm ở đây mấy người đấy cũng nâng cốc với anh.
-Em xin giới thiệu, em là Khánh bạn của chị Mai. Chị Mai không uống nổi nữa nhưng vẫn muốn ngồi lại để đảm bảo hoàn thành trách nhiệm mà giám đốc đã giao nên gọi em đến uống thay rồi chốc nữa đưa chị ấy về. Mọi người ở đây chắc ai cũng là người rộng lượng, vậy thôi thông cảm cho chị ấy lần này. Bây giờ em nâng ly này mời tất cả các anh các chị.
Lời nói của anh vừa lễ độ lại vừa khiêm tốn, những người ở đây không phải ai cũng có ý đồ bẩn thỉu như tên Tuấn, thế là hầu hết mọi người cùng nâng ly.
-Zô…trăm phần trăm… zô…
Tuấn cay còn hơn ăn ớt, mọi người được Khánh khen là rộng lượng và đều nâng ly, giờ hắn không nâng ly thì tự nhận là kẻ hẹp hòi sao. Hắn bực mình nốc trọn cốc bia rồi đi ra chỗ khác.
Khánh giờ ngồi xuống, bên cạnh là Ngọc Mai đang ngồi tựa lưng vào ghế. Tuy từ vừa nãy Mai đã rất say nhưng cô vẫn lờ mờ nghe hết những gì Khánh nói. Cậu trai này quả thực khôn khéo, chỉ cần vài câu đã khiến kẻ tiểu nhân như Tuấn im mồm cút đi. Giờ cậu ấy lại kiên nhẫn ngồi ở một bên che chở nhẹ nhàng mà lại không giở trò lợi dụng cô lại càng cảm thấy tin tưởng.
Khánh ngồi bên rồi lấy áo mình khoác cho Mai, hành động ga lăng này giống như chọc giận Tuấn. Anh ta nháy mắt với vài người bạn thế là họ gật đầu rồi cứ lần lượt cầm cốc ra mời Khánh uống.
Căn bệnh dạ dày của Khánh dạo này được cải thiện vì vậy cậu cũng cố gắng uống được một vài ly. May mắn hơn là những người này cũng đã uống nhiều nên chỉ một vài ly là họ dừng lại.
Đến quá nửa đêm mọi người mới chịu về, Ngọc Mai lúc này cũng cố gượng dậy thanh toán rồi lấy hóa đơn hôm sau còn hoàn ứng với công ty. Khánh lúc nào cũng đứng cạnh chị một bên, dù cho anh lúc này cũng hơi xiêu vẹo.
-Chị gửi xe máy lại ở quán rồi lên xe Khánh ngồi, Khánh hỏi địa chỉ nhà để đưa chị về thì lúc này Mai hơi bối rối.
-Muộn quá rồi, tôi nghĩ tôi không nên về nhà… Khánh chở tôi đến Khách sạn nào đó được không.
-Vâng, được thôi ạ, ngay phía trước cũng có mấy khách sạn khá khang trang, để Khánh chở chị qua.
-Cảm ơn Khánh nhé, làm phiền Khánh quá.
-Không có gì, giúp được chị Khánh rất vui.
Khách sạn Khánh chở Mai đến là một Khách sạn 3* khá khang trang chỉ cách quán karaoke tầm nửa cây số.
Khánh dìu Mai đi đến quầy lễ tân vì lúc này cô say lắm rồi, cả anh cũng vậy nhưng dù sao vẫn còn bước thẳng được.
-Phòng anh chị ở trên tầng 5 đấy ạ, xin lỗi vì là tối thứ 7 nên bọn em không còn tầng thấp nữa. Anh chị đi thang máy ở kia ạ.
-Không sao, như vậy là tốt rồi. Anh cảm ơn.
505, căn phòng ở giữa hành lang khi Khánh mở cửa phòng chị mới hé mắt ra nhìn. Khánh để chị đứng cửa rồi vào phòng kiểm tra một lượt, mọi thứ đều ok thì anh mới ra để chị đi vào. Trước khi ra về anh dặn dò chị mấy câu.
-Chị khóa cửa cẩn thận nhé,Khánh đã để chai nước lên trên tủ đầu giường, chút nữa nó hết lạnh thì hẵng uống. Còn xe máy thì mai Khánh sẽ đi lấy cùng chị. À, Khánh nói điều này chị nhớ nhé, lần sau cẩn thận thằng Tuấn một chút, đừng uống nhiều như vậy.
-Cảm ơn Khánh, chị biết rồi chị cảm ơn.
Mai thật sự có thiện cảm với cậu thanh niên này, cậu ta đàng hoàng, chu đáo và rất đáng mặt đàn ông. Cô chào Khánh chuẩn bị bước vào phòng thì lúc này có rất nhiều tiếng ồn ào đến từ trong thang máy.
Họ là một toán đàn ông tầm tuổi 25, 27 họ cười nói rồi đi về phía cuối hành lang. Họ qua cửa phòng Khánh và Mai đang đứng, thấy dáng hình Mai tuyệt sắc mà ai cũng ngắm nhìn, có người còn huýt sáo.
Khánh đã định bụng đi về nhưng nhìn thấy mấy người này mà anh không yên tâm về trước. Anh kéo Mai đi vào lại phòng rồi đóng cửa.
Mai trố tròn con mắt miệng cô lắp bắp nói không lên lời.
-Khánh về đi…sao…sao tự nhiên kéo tôi vào phòng…tôi…tôi muốn đi ngủ rồi… Khánh về đi… lúc khác gặp được không…
Khánh đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho cô im lặng anh nói nhỏ.
-Đừng để mấy người kia biết chị ở một mình. Khánh sẽ ngồi lại một lúc nữa đợi mấy người kia đi ngủ thì Khánh sẽ về.
Bây giờ Mai mới biết mình đã hiểu lầm cậu, hóa ra cậu đang lo ngại mấy người đàn ông vừa nãy bắt nạt cô, vậy mà cô hiểu lầm.
Căn phòng khá rộng rãi, mọi thứ có tông màu khá sáng cùng với một cái ghế sofa dài gần cửa sổ nhìn chéo ra cái hồ nhỏ bên kia đường.
Khánh ngồi xuống chiếc ghế, anh rót nước cho Mai khi cô cũng ngồi xuống bên đầu còn lại. Cô vẫn khoác chiếc áo của anh, họ cứ lẳng lặng như vậy một lúc lâu rồi Mai chủ động mở lời trước.
-Khánh dùng nước hoa gì vậy mùi thơm thật đấy.
Khánh vỗ tay lên trán rồi cười hì hì.
-Ha ha, nói ra thì xấu hổ, em có biết nước hoa gì đâu chứ. Lọ này là lúc em mua xe mấy anh em trong công ty tặng quà, lọ nước hoa này chắc để xịt thơm xe. Hôm nay đi tiếp khách vội vàng, em lấy xịt luôn lên người ấy mà, em là dân kĩ thuật mấy khoản làm đỏm này dở lắm.
Nghe cậu thật thà kể Mai suýt phì cười thành tiếng. Rượu lúc này làm người cô mềm oặt cô tựa hẳn người về sau rồi tiếp tục nói chuyện.987dad6fbbc7319dbae673ff9e811935-534x800.jpg
-Mới có một thời gian ngắn mà Khánh ăn lên làm ra đã là một ông chủ ghê gớm thật.
-Hì hì, ông chủ gì hả chị. Em may mắn cộng tác với một đám anh em từ ngày xưa, bọn em mới làm ra được sản phẩm khá tốt và bán được cho người nước ngoài. Thành quả này là công sức của tất cả đâu phải của mình em.
-Thì cũng gọi là thành công rồi còn gì a.
-Đàn ông mà chị, tuổi này cũng phải cố gắng mà có chút sự nghiệp trong tay chứ ạ.
Mai thở dài rồi gục đầu xuống hai chân mình rồi nói giọng buồn bã.
-Đàn ông là nhất định phải có sự nghiệp à, những thứ khác không là gì hết đúng không. Hôm nay chị cũng nghe người trong công ty nói về chuyện trước kia của Khánh và Vy. Em cũng bỏ Vy để tìm sự nghiệp hả.
-Haizz, Khánh đâu được chọn, Vy bắt em chọn một trong hai. Khánh không thể bỏ lại nghiên cứu dở dang, là công sức của anh em trong nhiều năm được. Thôi dù sao cô ấy cũng đã có lựa chọn cho riêng mình và hạnh phúc, Khánh cũng đã hoàn thành công việc với anh em mình.
-Vậy là Vy không đợi được nên mới đưa ra lựa chọn khác đúng không. Chị không hiểu nổi, chị muốn đợi người ta mà người ta còn chẳng thèm.
-Chị Mai, đừng buồn bã như vậy, biết đâu anh ấy đang tập trung học hành chưa có điều kiện để liên lạc nhiều thì sao.
-Không đâu Khánh ạ, anh ấy có người mới rồi, anh ấy còn đem khoe cả trên trang cá nhân kia kìa.
Khánh chẳng biết an ủi Mai thế nào, cậu biết chị và anh ta yêu nhau 6,7 năm, cả một thanh xuân như vậy giờ chia tay thì chắc buồn lắm. Cậu nhìn thấy vai chị bắt đầu rung bần bật. Chị khóc, khóc không thành lời, cậu cũng từng đau như thế nên cậu hiểu. Khánh ngồi sát lại đưa tay lên xoa nhẹ đầu vai của chị.
-Chị Mai đừng buồn nữa, chuyện đã xảy ra, cuộc sống vẫn phải tiếp tục chỉ có thể mạnh mẽ quên đi mà bước tiếp thôi.
-Huhu…anh ta là tình yêu đầu của tôi…huhu…là nụ hôn đầu của tôi…hức hức…là duy nhất, là cả tương lai mà tôi đã hi vọng…hức hức…tôi cũng nguyện sẽ chờ đợi… hức hức… vậy mà ngày anh ta đi còn không cho tôi biết…hức hức… sang đến nơi thì không liên lạc… hức hức…rồi chỉ mới bao lâu người ta đã có người mới…hức hức… giờ tôi phải làm sao chứ…hức hức…
Càng lúc Mai khóc càng to, càng kể cô càng thấy thương tâm. Khánh ngồi bên cạnh chỉ biết giữ lấy đôi vai đang run lên kịch liệt cho cô được an ủi phần nào.
-Chị Mai đừng thương tâm quá như vậy, chị vẫn còn trẻ đẹp, tháng ngày phơi phới còn bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ.
-Huhuhu…Nhưng đấy là thanh xuân của tôi…huhu…là toàn bộ tình yêu tuổi trẻ của tôi…huhu…sao anh ta ác với tôi vậy… anh ta không có trái tim sao…huhu…
Từ nức nở cho đến vỡ òa lạc giọng, từ than vãn dần trở thành oán trách, Mai cứ thế gục đầu khóc trên vai Khánh, anh cũng chỉ biết vỗ về chị thật nhẹ.
-Thế nên chị mới cần quên đi, để sống cho bản thân, cho gia đình và những người yêu thương chị.
-Trái tim, thân xác tôi trao cho anh ta hết thẩy…huhu… ai còn thèm yêu thương tôi hả Khánh…huhuhu…
Mai mạnh mẽ ngẩng đầu.
-Hay là Khánh bảo tôi nhắm mắt đón nhận những kẻ như tên Tuấn kia…huhu …hoặc những kẻ bỉ ổi khác chỉ cần tình một đêm…rồi phẩy áo ra đi…Khánh coi thường tôi thế sao… huhu.
-Không, Khánh không nghĩ thế, Khánh thấy chị Mai xinh đẹp, tài giỏi lại đàng hoàng nề nếp sẽ có rất nhiều người tử tế, chân thành yêu thương.
-Ai, làm gì còn ai nữa chứ, tôi già rồi, cũ rồi…hu hu…không ai yêu thương thật lòng tôi nữa…
Chắc có lẽ vì rượu đã làm cô không tự chủ mà trút hết mọi nỗi niềm. Cô cứ vậy vừa lắc đầu phủ nhận vừa sụt sủi như đứa trẻ, thật tội nghiệp. Khánh phải giữ chặt đầu cô lại rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
-Có mà có nhiều người còn yêu thương, còn mong cho Mai thật nhiều hạnh phúc mà. Như Khánh đây.
Khánh chẳng hiểu vì an ủi, vì thương hại hay vì một điều gì khác mà thốt lên lời đó. Nhưng lời đó lại có tác dụng khiến Mai ngừng khóc, mắt cô lờ đờ nhìn vào mắt anh.
-Khánh thương hại tôi đấy à… thấy tôi thảm hại quá nên bố thì cho tôi đấy phải không…hứ…tôi không tin…
-Khánh nói thật mà…Khánh thích Mai thật…vì Mai xinh đẹp, đoan trang… vì gì nữa Khánh cũng không biết thế nhưng Khánh thật sự thích…
Rồi Khánh ghì lấy Mai mà hôn.
-Um…uhm…Mai đừng khóc…Khánh đau lòng lắm… uhm…
Mai cố tránh ra khỏi nụ hôn ấy, thế nhưng vòng tay anh vừa chắc chắn lại ấm áp nồng nàn. Anh hôn môi hôn má, hôn đi cả những giọt nước mắt cô vừa khóc thương tâm. Thế rồi cô dần chấp nhận, vì cảm giác an ủi dịu dàng cô đang thiếu thốn, vì tình cảm thiết tha cô đang nhớ và vì men rượu khiến cô như mụ mị. Mai dần xuôi tay rồi tiếp theo là đón nhận, càng ngày càng cuồng nhiệt…Nu_hon_man_anh_Han_8.jpg
 

Đính kèm

  • a803a10349b5e14a1e7574b42943d963.jpg
    a803a10349b5e14a1e7574b42943d963.jpg
    31 KB · Xem: 7

Lituchi

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Khi này Khánh cũng vừa tiếp xong một đối tác tiềm năng, công việc gần đây luôn là vậy, hầu hết các buổi tối cuối tuần cậu đều phải gặp gỡ xã giao. Khánh không hề thích thú gì với cái việc đưa đẩy mưu tính trên bàn tiệc với mấy con người khó lường này. Nhưng khổ nỗi công ty không có giám đốc chính thức buộc lòng cậu phải đảm trách mấy việc ngoại giao đàm phán.
Đang bước vào ôtô chợt cậu nhận được tin nhắn, mở ra cậu mới biết được là của Ngọc Mai.
-“Khánh ơi, nhờ Khánh chút có được không, tôi say quá mà chưa thể về ngay được. Khánh có thể đến ngồi với tôi một vài phút không, tôi cần một người đáng tin lúc này. Nếu đến được thì hãy tới (...)”.
Khánh cũng lờ mờ đoán được điều gì đang xảy ra, cậu tức tốc quay đầu xe rồi phi về địa chỉ Ngọc Mai vừa gửi. Rất may hai địa điểm rất gần Khánh chỉ mất 5p để đến nơi.
Trong căn phòng Karaoke rộng rãi, lúc này vẫn còn khoảng đến hơn 20 người trong đó. Xem nội dung: 362561Ở đây đa phần là thanh niên còn trẻ tuổi, họ vừa ngồi ca hát vừa nhảy nhót nói chuyện khá vui. Thế nhưng Mai đang ngồi ở ngay cửa, đúng vào nơi sáng nhất nhưng mặt cô đang nhăn nhó cực kì khó chịu. Cũng bởi Tuấn đang kè kè bên cạnh tay cậu ta vẫn cầm ly bia cố nài nỉ Mai uống cho bằng được.
-Chị cứ uống thêm chút nữa, dù nhấp môi cũng được đâu cần thiết phải uống nhiều. Nếu chị say chốc nữa Tuấn sẽ đích thân đưa về tận nhà, hoàn toàn lành lặn, chị yên tâm. Hay là chị làm cao, coi thường thằng Tuấn này, đồng nghiệp với nhau như thế là không được đâu đấy nhớ.
-Không phải, tôi không làm cao cũng không coi thường ai cả, chỉ là tôi đang rất mệt không uống thêm được nữa. Nếu có dịp lần sau tôi sẽ đích thân mời Tuấn.
-Chị lại lấy cớ rồi, tôi còn lạ gì nữa, nếu tôi là trưởng phòng hay tầm cỡ như chị giám đốc mời thì chị Mai lại hết mệt ngay phỏng.
-Cậu đừng nói thế, tôi trước nay…
-Không phải thì chị uống đi, nhấp môi cũng được.
Hắn liên tục dùng ngôn từ dồn ép Mai vào thế bí, cuối cùng Mai đành phải nhấp môi làm hài lòng hắn ta. Thế nhưng khi cô đưa cốc bia lên miệng thì hắn liên tục nâng đít cốc ép cô uống nhiều hơn.Xem nội dung: 362562
-Òa…khụ khụ khụ… hừ hừ…tôi đã bảo tôi không uống được mà tại sao cậu lại cứ ép như vậy hả.
-Ô kìa, mọi người đang vui vẻ mà, chị đã được giám đốc giao nhiệm vụ, chị phải đảm bảo cho anh em được vui vẻ, chị phải khuấy động phong trào lên chứ. Thôi chị uống thêm cốc nữa làm gương cho anh em cùng lên đi nào.
Rồi hắn lại nâng cốc bia bắt chị uống thêm một lần nữa. Thêm một hớp to được nạp vào trong bụng, Mai lúc này thật sự quá khó chịu, người cô đung đưa sắp đổ nhưng Tuấn vẫn không tha.
-Thế chị Mai uống nữa hay thôi để bọn tôi biết đường nào.
-Không…hợ…tôi không uống…được nữa…hợ…
-Không uống nữa thì chị làm hớp cuối chào mâm đi này. Thủ tục bắt buộc không thể nào bỏ được. Nào…
Một bàn tay gạt đi cốc bia đang cố đưa vào miệng Mai, Khánh đứng sừng sững đưa mắt nhìn Tuấn và những người đàn ông đang trố mắt nhìn.
-Ép phụ nữ uống rượu thì có gì là hay ho chứ. Nếu anh muốn thì có thể uống với tôi đây này, để cho chị ấy yên.
Tuấn dừng lại mấy giây đưa mắt nhìn người vừa đến, không mất nhiều thời gian để hắn nhận ra Khánh, kẻ có lần cũng phá hỏng chuyện tốt của hắn như này. Hắn cười cười rồi giở giọng châm biếm.
-Hô hô tưởng ai, là người quen cũ, Khánh à. Tôi nhớ là cậu đã bị đuổi khỏi tập đoàn này từ lâu rồi mà, hay cậu lại đến đây đón bạn gái. À mà tôi nhớ bạn gái cậu là Thanh Vy, giờ đã là vợ Sếp Thuận trên tổng rồi thì phải.
-Anh Tuấn uống nhiều nên ăn nói hồ đồ quá. Tôi không bị ai đuổi cả, là tự tôi xin nghỉ, khi tôi nghỉ thì giám đốc kĩ thuật trên Tổng Công ty còn gọi điện xuống để giữ tôi lại. Tôi cũng có giá đấy chứ hả, chứ không cần nịnh nọt hay đi cửa sau với ai để giữ lấy công việc trên tập đoàn đâu. Còn việc tôi có mặt ở đây, lúc này là vì chị Mai vừa nhắn tin muốn tôi đến để đưa chị ấy về. Chắc chị ấy hơi say sợ gặp phải tiểu nhân ấy mà.
Cuộc nói chuyện của 2 người đàn ông nồng nặc mùi thuốc súng. Nhưng nếu biết rõ ngọn ngành thì rõ ràng Khánh là người trên cơ. Vì đây đã là lần thứ 2 anh đến đón người mà Tuấn đang săn đuổi. Chẳng thế mà nhìn mắt tên Tuấn kia giờ đang long sòng sọc lên vì tức giận đấy thôi.
-Thôi được rồi, cậu muốn đón người thì cũng phải chờ, đích thân giám đốc đã giao trách nhiệm cho chị ta phải quán xuyến nơi đây và đảm bảo anh chị em vui chơi thoải mái. Vậy giờ chị ấy say không uống tiếp được thì ông phải uống thay. Cốc của ông đây.
Nói rồi hắn rót cho Khánh một cốc đầy, sau đó cũng rót cho bản thân một cốc rồi đưa ngang mặt Khánh. Khánh nhận lấy cốc bia, anh không cụng với hắn mà nhâng lên hướng mọi người. Chuyện ở đây nãy giờ khá ồn ào khiến mọi người đều nhìn lại, cũng có vài người biết Khánh từ hồi làm ở đây mấy người đấy cũng nâng cốc với anh.
-Em xin giới thiệu, em là Khánh bạn của chị Mai. Chị Mai không uống nổi nữa nhưng vẫn muốn ngồi lại để đảm bảo hoàn thành trách nhiệm mà giám đốc đã giao nên gọi em đến uống thay rồi chốc nữa đưa chị ấy về. Mọi người ở đây chắc ai cũng là người rộng lượng, vậy thôi thông cảm cho chị ấy lần này. Bây giờ em nâng ly này mời tất cả các anh các chị.
Lời nói của anh vừa lễ độ lại vừa khiêm tốn, những người ở đây không phải ai cũng có ý đồ bẩn thỉu như tên Tuấn, thế là hầu hết mọi người cùng nâng ly.
-Zô…trăm phần trăm… zô…
Tuấn cay còn hơn ăn ớt, mọi người được Khánh khen là rộng lượng và đều nâng ly, giờ hắn không nâng ly thì tự nhận là kẻ hẹp hòi sao. Hắn bực mình nốc trọn cốc bia rồi đi ra chỗ khác.
Khánh giờ ngồi xuống, bên cạnh là Ngọc Mai đang ngồi tựa lưng vào ghế. Tuy từ vừa nãy Mai đã rất say nhưng cô vẫn lờ mờ nghe hết những gì Khánh nói. Cậu trai này quả thực khôn khéo, chỉ cần vài câu đã khiến kẻ tiểu nhân như Tuấn im mồm cút đi. Giờ cậu ấy lại kiên nhẫn ngồi ở một bên che chở nhẹ nhàng mà lại không giở trò lợi dụng cô lại càng cảm thấy tin tưởng.
Khánh ngồi bên rồi lấy áo mình khoác cho Mai, hành động ga lăng này giống như chọc giận Tuấn. Anh ta nháy mắt với vài người bạn thế là họ gật đầu rồi cứ lần lượt cầm cốc ra mời Khánh uống.
Căn bệnh dạ dày của Khánh dạo này được cải thiện vì vậy cậu cũng cố gắng uống được một vài ly. May mắn hơn là những người này cũng đã uống nhiều nên chỉ một vài ly là họ dừng lại.
Đến quá nửa đêm mọi người mới chịu về, Ngọc Mai lúc này cũng cố gượng dậy thanh toán rồi lấy hóa đơn hôm sau còn hoàn ứng với công ty. Khánh lúc nào cũng đứng cạnh chị một bên, dù cho anh lúc này cũng hơi xiêu vẹo.
-Chị gửi xe máy lại ở quán rồi lên xe Khánh ngồi, Khánh hỏi địa chỉ nhà để đưa chị về thì lúc này Mai hơi bối rối.
-Muộn quá rồi, tôi nghĩ tôi không nên về nhà… Khánh chở tôi đến Khách sạn nào đó được không.
-Vâng, được thôi ạ, ngay phía trước cũng có mấy khách sạn khá khang trang, để Khánh chở chị qua.
-Cảm ơn Khánh nhé, làm phiền Khánh quá.
-Không có gì, giúp được chị Khánh rất vui.
Khách sạn Khánh chở Mai đến là một Khách sạn 3* khá khang trang chỉ cách quán karaoke tầm nửa cây số.
Khánh dìu Mai đi đến quầy lễ tân vì lúc này cô say lắm rồi, cả anh cũng vậy nhưng dù sao vẫn còn bước thẳng được.
-Phòng anh chị ở trên tầng 5 đấy ạ, xin lỗi vì là tối thứ 7 nên bọn em không còn tầng thấp nữa. Anh chị đi thang máy ở kia ạ.
-Không sao, như vậy là tốt rồi. Anh cảm ơn.
505, căn phòng ở giữa hành lang khi Khánh mở cửa phòng chị mới hé mắt ra nhìn. Khánh để chị đứng cửa rồi vào phòng kiểm tra một lượt, mọi thứ đều ok thì anh mới ra để chị đi vào. Trước khi ra về anh dặn dò chị mấy câu.
-Chị khóa cửa cẩn thận nhé,Khánh đã để chai nước lên trên tủ đầu giường, chút nữa nó hết lạnh thì hẵng uống. Còn xe máy thì mai Khánh sẽ đi lấy cùng chị. À, Khánh nói điều này chị nhớ nhé, lần sau cẩn thận thằng Tuấn một chút, đừng uống nhiều như vậy.
-Cảm ơn Khánh, chị biết rồi chị cảm ơn.
Mai thật sự có thiện cảm với cậu thanh niên này, cậu ta đàng hoàng, chu đáo và rất đáng mặt đàn ông. Cô chào Khánh chuẩn bị bước vào phòng thì lúc này có rất nhiều tiếng ồn ào đến từ trong thang máy.
Họ là một toán đàn ông tầm tuổi 25, 27 họ cười nói rồi đi về phía cuối hành lang. Họ qua cửa phòng Khánh và Mai đang đứng, thấy dáng hình Mai tuyệt sắc mà ai cũng ngắm nhìn, có người còn huýt sáo.
Khánh đã định bụng đi về nhưng nhìn thấy mấy người này mà anh không yên tâm về trước. Anh kéo Mai đi vào lại phòng rồi đóng cửa.
Mai trố tròn con mắt miệng cô lắp bắp nói không lên lời.
-Khánh về đi…sao…sao tự nhiên kéo tôi vào phòng…tôi…tôi muốn đi ngủ rồi… Khánh về đi… lúc khác gặp được không…
Khánh đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho cô im lặng anh nói nhỏ.
-Đừng để mấy người kia biết chị ở một mình. Khánh sẽ ngồi lại một lúc nữa đợi mấy người kia đi ngủ thì Khánh sẽ về.
Bây giờ Mai mới biết mình đã hiểu lầm cậu, hóa ra cậu đang lo ngại mấy người đàn ông vừa nãy bắt nạt cô, vậy mà cô hiểu lầm.
Căn phòng khá rộng rãi, mọi thứ có tông màu khá sáng cùng với một cái ghế sofa dài gần cửa sổ nhìn chéo ra cái hồ nhỏ bên kia đường.
Khánh ngồi xuống chiếc ghế, anh rót nước cho Mai khi cô cũng ngồi xuống bên đầu còn lại. Cô vẫn khoác chiếc áo của anh, họ cứ lẳng lặng như vậy một lúc lâu rồi Mai chủ động mở lời trước.
-Khánh dùng nước hoa gì vậy mùi thơm thật đấy.
Khánh vỗ tay lên trán rồi cười hì hì.
-Ha ha, nói ra thì xấu hổ, em có biết nước hoa gì đâu chứ. Lọ này là lúc em mua xe mấy anh em trong công ty tặng quà, lọ nước hoa này chắc để xịt thơm xe. Hôm nay đi tiếp khách vội vàng, em lấy xịt luôn lên người ấy mà, em là dân kĩ thuật mấy khoản làm đỏm này dở lắm.
Nghe cậu thật thà kể Mai suýt phì cười thành tiếng. Rượu lúc này làm người cô mềm oặt cô tựa hẳn người về sau rồi tiếp tục nói chuyện.Xem nội dung: 362565
-Mới có một thời gian ngắn mà Khánh ăn lên làm ra đã là một ông chủ ghê gớm thật.
-Hì hì, ông chủ gì hả chị. Em may mắn cộng tác với một đám anh em từ ngày xưa, bọn em mới làm ra được sản phẩm khá tốt và bán được cho người nước ngoài. Thành quả này là công sức của tất cả đâu phải của mình em.
-Thì cũng gọi là thành công rồi còn gì a.
-Đàn ông mà chị, tuổi này cũng phải cố gắng mà có chút sự nghiệp trong tay chứ ạ.
Mai thở dài rồi gục đầu xuống hai chân mình rồi nói giọng buồn bã.
-Đàn ông là nhất định phải có sự nghiệp à, những thứ khác không là gì hết đúng không. Hôm nay chị cũng nghe người trong công ty nói về chuyện trước kia của Khánh và Vy. Em cũng bỏ Vy để tìm sự nghiệp hả.
-Haizz, Khánh đâu được chọn, Vy bắt em chọn một trong hai. Khánh không thể bỏ lại nghiên cứu dở dang, là công sức của anh em trong nhiều năm được. Thôi dù sao cô ấy cũng đã có lựa chọn cho riêng mình và hạnh phúc, Khánh cũng đã hoàn thành công việc với anh em mình.
-Vậy là Vy không đợi được nên mới đưa ra lựa chọn khác đúng không. Chị không hiểu nổi, chị muốn đợi người ta mà người ta còn chẳng thèm.
-Chị Mai, đừng buồn bã như vậy, biết đâu anh ấy đang tập trung học hành chưa có điều kiện để liên lạc nhiều thì sao.
-Không đâu Khánh ạ, anh ấy có người mới rồi, anh ấy còn đem khoe cả trên trang cá nhân kia kìa.
Khánh chẳng biết an ủi Mai thế nào, cậu biết chị và anh ta yêu nhau 6,7 năm, cả một thanh xuân như vậy giờ chia tay thì chắc buồn lắm. Cậu nhìn thấy vai chị bắt đầu rung bần bật. Chị khóc, khóc không thành lời, cậu cũng từng đau như thế nên cậu hiểu. Khánh ngồi sát lại đưa tay lên xoa nhẹ đầu vai của chị.
-Chị Mai đừng buồn nữa, chuyện đã xảy ra, cuộc sống vẫn phải tiếp tục chỉ có thể mạnh mẽ quên đi mà bước tiếp thôi.
-Huhu…anh ta là tình yêu đầu của tôi…huhu…là nụ hôn đầu của tôi…hức hức…là duy nhất, là cả tương lai mà tôi đã hi vọng…hức hức…tôi cũng nguyện sẽ chờ đợi… hức hức… vậy mà ngày anh ta đi còn không cho tôi biết…hức hức… sang đến nơi thì không liên lạc… hức hức…rồi chỉ mới bao lâu người ta đã có người mới…hức hức… giờ tôi phải làm sao chứ…hức hức…
Càng lúc Mai khóc càng to, càng kể cô càng thấy thương tâm. Khánh ngồi bên cạnh chỉ biết giữ lấy đôi vai đang run lên kịch liệt cho cô được an ủi phần nào.
-Chị Mai đừng thương tâm quá như vậy, chị vẫn còn trẻ đẹp, tháng ngày phơi phới còn bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ.
-Huhuhu…Nhưng đấy là thanh xuân của tôi…huhu…là toàn bộ tình yêu tuổi trẻ của tôi…huhu…sao anh ta ác với tôi vậy… anh ta không có trái tim sao…huhu…
Từ nức nở cho đến vỡ òa lạc giọng, từ than vãn dần trở thành oán trách, Mai cứ thế gục đầu khóc trên vai Khánh, anh cũng chỉ biết vỗ về chị thật nhẹ.
-Thế nên chị mới cần quên đi, để sống cho bản thân, cho gia đình và những người yêu thương chị.
-Trái tim, thân xác tôi trao cho anh ta hết thẩy…huhu… ai còn thèm yêu thương tôi hả Khánh…huhuhu…
Mai mạnh mẽ ngẩng đầu.
-Hay là Khánh bảo tôi nhắm mắt đón nhận những kẻ như tên Tuấn kia…huhu …hoặc những kẻ bỉ ổi khác chỉ cần tình một đêm…rồi phẩy áo ra đi…Khánh coi thường tôi thế sao… huhu.
-Không, Khánh không nghĩ thế, Khánh thấy chị Mai xinh đẹp, tài giỏi lại đàng hoàng nề nếp sẽ có rất nhiều người tử tế, chân thành yêu thương.
-Ai, làm gì còn ai nữa chứ, tôi già rồi, cũ rồi…hu hu…không ai yêu thương thật lòng tôi nữa…
Chắc có lẽ vì rượu đã làm cô không tự chủ mà trút hết mọi nỗi niềm. Cô cứ vậy vừa lắc đầu phủ nhận vừa sụt sủi như đứa trẻ, thật tội nghiệp. Khánh phải giữ chặt đầu cô lại rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
-Có mà có nhiều người còn yêu thương, còn mong cho Mai thật nhiều hạnh phúc mà. Như Khánh đây.
Khánh chẳng hiểu vì an ủi, vì thương hại hay vì một điều gì khác mà thốt lên lời đó. Nhưng lời đó lại có tác dụng khiến Mai ngừng khóc, mắt cô lờ đờ nhìn vào mắt anh.
-Khánh thương hại tôi đấy à… thấy tôi thảm hại quá nên bố thì cho tôi đấy phải không…hứ…tôi không tin…
-Khánh nói thật mà…Khánh thích Mai thật…vì Mai xinh đẹp, đoan trang… vì gì nữa Khánh cũng không biết thế nhưng Khánh thật sự thích…
Rồi Khánh ghì lấy Mai mà hôn.
-Um…uhm…Mai đừng khóc…Khánh đau lòng lắm… uhm…
Mai cố tránh ra khỏi nụ hôn ấy, thế nhưng vòng tay anh vừa chắc chắn lại ấm áp nồng nàn. Anh hôn môi hôn má, hôn đi cả những giọt nước mắt cô vừa khóc thương tâm. Thế rồi cô dần chấp nhận, vì cảm giác an ủi dịu dàng cô đang thiếu thốn, vì tình cảm thiết tha cô đang nhớ và vì men rượu khiến cô như mụ mị. Mai dần xuôi tay rồi tiếp theo là đón nhận, càng ngày càng cuồng nhiệt…Xem nội dung: 362570
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 
Bên trên