• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Trò chơi ngoại tình

Un0part2

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tập 17:

Ánh sáng buổi sáng dịu dàng len qua rèm cửa căn hộ nhỏ của Tuấn và Ly, mang theo hơi thở mát lành của ngày mới. Tiếng khóa cửa kêu lách cách khi Ly bước vào, cơ thể cô mệt mỏi, đôi chân run rẩy sau một đêm hoang dại cùng Nam tại căn biệt thự. Cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng và quần jeans, cố che đi những dấu vết trên cơ thể – những dấu đỏ, vết cắn rải rác từ cổ xuống ngực, xuống tận đùi trong – dấu ấn của sự chiếm hữu tàn bạo từ Nam. Làn da trắng mịn của cô vẫn còn lấp lánh chút mồ hôi khô, tóc cô rối bù, và vùng nhạy cảm giữa hai chân vẫn âm ỉ đau nhức, sưng tấy sau những lần làm tình không ngừng nghỉ. Cô giả vờ như vừa đi công việc về, ánh mắt lảng tránh khi bước vào phòng khách, nơi Tuấn đang ngồi uống cà phê, vẻ mặt bình thản như mọi ngày.

“Anh… em về rồi,” Ly nói, giọng khàn khàn, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Dự án hôm qua kéo dài tới sáng, mệt quá nên em ở lại luôn. Anh không giận em chứ?”

Tuấn ngẩng lên, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong lòng anh, một ngọn lửa kích thích đang âm ỉ cháy. Anh đã xem những đoạn video từ Nam – cảnh Ly quỳ trước Nam, ngậm dương vật khổng lồ của anh ta, rồi bị đụ không thương tiếc, rên rỉ như một con điếm dâm loạn. Anh biết cô nói dối, biết cô không làm việc mà ở trong vòng tay Nam, bị anh ta hành hạ đến kiệt sức. Nhưng anh không để lộ điều đó. Anh mỉm cười nhẹ, giọng đều đều:

“Không sao đâu, em. Anh hiểu mà, công việc quan trọng. Em mệt thì nghỉ chút đi, anh pha cà phê cho em nhé?”

Ly gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Nhìn Tuấn – người chồng luôn dịu dàng, luôn yêu chiều cô – cô cảm thấy một cơn sóng tội lỗi dâng lên trong lồng ngực. Anh không nghi ngờ, không tra hỏi, mà vẫn quan tâm cô như mọi ngày. Cô nhớ lại những lần cô rên rỉ dưới Nam, cầu xin anh ta đụ cô mạnh hơn, sâu hơn, và giờ đây, đứng trước Tuấn, cô thấy mình như một kẻ phản bội bẩn thỉu. Cô bước lại gần anh, ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, giọng nhỏ nhẹ:

“Anh… em xin lỗi vì mấy hôm nay bận quá, không ở nhà với anh. Em… em nhớ anh lắm.”

Tuấn quay sang, nhìn vào mắt cô, và trong đầu anh, những hình ảnh từ video lại hiện lên – Ly trần truồng, cơ thể rung lên dưới từng cú thúc của Nam, tiếng rên dâm đãng vang vọng. Dương vật của anh cương lên trong quần, nóng hổi, rạo rực, nhưng anh che giấu cảm xúc đó bằng một nụ cười hiền lành:

“Anh cũng nhớ em. Lại đây, để anh ôm em chút.”

Ly nép vào lòng anh, vòng tay ôm lấy anh, cố gắng bù đắp cảm giác tội lỗi bằng sự âu yếm. Cô hôn nhẹ lên má anh, rồi từ từ đặt môi lên môi anh, nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng nhưng dần trở nên mãnh liệt hơn khi cô chủ động đẩy anh nằm xuống sofa. Cô muốn làm tình với anh, muốn chứng minh rằng cô vẫn là người vợ của anh, rằng cô vẫn yêu anh, dù trong lòng cô, những khoái cảm mãnh liệt từ Nam vẫn ám ảnh không nguôi. Cô cởi áo anh, tay run run vuốt ve lồng ngực anh, thì thầm:

“Anh… em muốn anh… để em bù cho anh nhé…”

Tuấn đáp lại nụ hôn của cô, tay anh luồn vào áo cô, vuốt ve làn da mềm mại của cô, cảm nhận cơ thể cô nóng lên dưới tay anh. Trong đầu anh, anh không chỉ thấy Ly – người vợ dịu dàng anh từng nâng niu – mà còn thấy cô trong video, bị Nam đụ đến hét lên, cơ thể ướt át nước sướng. Sự kích thích bệnh hoạn trào dâng, làm anh hưng phấn hơn bao giờ hết. Anh lật cô nằm ngửa, kéo áo cô lên, hôn mạnh lên cổ cô, tay anh bóp chặt ngực cô qua lớp áo lót, mạnh mẽ hơn bình thường. Ly rên khẽ, ngạc nhiên trước sự mãnh liệt bất ngờ của anh, nhưng cô không phản kháng – cô muốn anh, muốn xóa đi cảm giác tội lỗi trong lòng bằng cách hòa mình vào anh.

“Anh… anh mạnh thế…”

Ly thì thầm, giọng run rẩy, cơ thể cô nóng lên dưới tay anh, vùng nhạy cảm bắt đầu ẩm ướt dù vẫn còn đau nhức từ Nam.

“Anh nhớ em quá, Ly… anh muốn em ngay bây giờ…”

Tuấn thở gấp, kéo quần cô xuống, để lộ vùng nhạy cảm vẫn còn sưng đỏ của cô. Anh không để ý đến điều đó – trong đầu anh, hình ảnh Nam đụ cô ngay tại chỗ này hiện lên, làm anh điên lên vì kích thích. Anh cởi quần mình, giải phóng dương vật đã căng cứng của anh. Nó không dài, không to như của Nam, chỉ khoảng 12cm, nhưng giờ đây nó nóng hổi, rạo rực, mạch máu nổi lên vì sự hưng phấn tột độ. Anh đâm vào cô, mạnh mẽ hơn mọi lần, mỗi cú thúc làm cơ thể cô rung lên, ngực cô đung đưa dưới áo. Ly rên lớn, tay bám chặt vào vai anh, cố gắng hòa nhịp với anh, nhưng trong lòng cô, một sự so sánh vô thức hiện lên.

Nam cao lớn, dương vật của anh ta dài hơn, to lớn, mạnh mẽ, đâm sâu đến tận tử cung, làm cô điên lên vì khoái cảm, làm cô hét lên không kiểm soát. Còn Tuấn, dù hôm nay mãnh liệt hơn bình thường, vẫn không thể lấp đầy cô như Nam, không thể làm cô mất kiểm soát như những lần ở căn biệt thự. Cô cảm thấy có lỗi với anh, cảm thấy mình thật bẩn thỉu khi so sánh anh với Nam ngay trong lúc này. Cô ôm chặt anh, cố gắng tập trung vào anh, thì thầm:

“Anh… em yêu anh… anh làm em sướng…”

Nhưng đó là một lời nói dối. Cô không sướng như với Nam – cô chỉ đang cố gắng làm anh vui, cố gắng bù đắp cho sự phản bội của mình. Tuấn biết điều đó, anh chỉ thấy cơ thể cô rung lên dưới anh, nghe tiếng rên của cô, và điều đó làm anh điên lên vì khoái cảm. Anh đẩy nhanh, tay anh siết chặt hông cô, móng tay cắm sâu vào da thịt cô, để lại những vết đỏ mờ. Trong đầu anh, anh tưởng tượng cảnh Nam đụ Ly – dương vật khổng lồ của Nam ra vào trong cô, dòng tinh chảy ra từ vùng nhạy cảm của cô, tiếng cô cầu xin Nam mạnh hơn. Anh rên lớn, giọng khàn khàn:

“Ly… em sướng không… anh muốn em sướng… em có thích anh mạnh thế này không…”

Ly gật đầu, rên khẽ, cố gắng đáp lại:

“Có… anh… em sướng… anh mạnh quá… em thích…”

Tuấn mãnh liệt, nhưng không đủ lâu, không đủ mạnh để làm cô lên đỉnh như Nam đã làm hàng chục lần trong một đêm. Cô cảm nhận dương vật của anh trong cô – nhỏ hơn, ngắn hơn, không thể chạm đến những điểm sâu nhất mà Nam đã chạm, không thể làm cô co giật vì khoái cảm như Nam. Cô cắn môi, cố gắng rên to hơn, cố gắng làm anh hài lòng, nhưng trong đầu cô, hình ảnh Nam – cao lớn, cơ bắp, với dương vật vượt trội – vẫn lởn vởn không ngừng.

Tuấn đẩy nhanh hơn, hơi thở anh gấp gáp, mồ hôi chảy dài trên trán. Anh tưởng tượng Ly trong video – bị Nam tát vào mông, bị anh ta siết cổ, bị đụ đến mức hét lên cầu xin thêm. Sự kích thích bệnh hoạn làm anh mất kiểm soát, anh gầm lên, tay bóp chặt ngực cô, để lộ núm ngực sưng đỏ. Anh cúi xuống, ngậm lấy nó, mút mạnh, cắn nhẹ, làm cô hét lên vì bất ngờ. Ly cong người, rên lớn, nhưng trong lòng cô, cô biết đó không phải khoái cảm thực sự – đó chỉ là phản ứng cơ thể, không phải sự điên cuồng mà Nam mang lại.

“Ly… em tuyệt quá… anh yêu em…”

Tuấn thì thầm, giọng lạc đi, tay anh luồn xuống dưới, miết mạnh vào vùng nhạy cảm của cô, cố gắng làm cô sướng hơn. Nhưng anh không thể kéo dài – chỉ sau vài phút, anh cảm thấy cơ thể mình căng cứng, dương vật giật mạnh, dòng tinh nóng hổi bắn ra trong cô, ít ỏi và nhanh chóng kết thúc. Anh ngã xuống bên cạnh cô, thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm áo, trong lòng anh là một sự thỏa mãn kỳ lạ. Anh vừa làm tình với Ly, nhưng trong đầu anh, anh đang tận hưởng cô qua lăng kính của Nam – qua những hình ảnh dâm đãng mà anh đã xem.

Ly nằm đó, hơi thở gấp gáp, cơ thể cô vẫn chưa lên đỉnh, vẫn còn khao khát âm ỉ mà Tuấn không thể thỏa mãn. Cô quay sang ôm anh, nép vào lòng anh, thì thầm:

“Anh… em yêu anh… cảm ơn anh…”

Nhưng trong lòng cô, cô biết mình không xứng đáng với anh. Cô đã phản bội anh, đã để Nam biến cô thành một con đĩ, đã rên rỉ dưới anh ta, cầu xin anh ta đụ cô.

Tuấn vuốt tóc cô, mỉm cười dịu dàng:

“Anh cũng yêu em, Ly. Em mệt rồi, nghỉ chút đi nhé.”

Anh ngồi dậy, kéo áo cô xuống để cô nằm thoải mái hơn, nhưng ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên cơ thể cô, làm lộ rõ những vết cắn đỏ tươi trên cổ, trên ngực, và cả những dấu tay mờ trên đùi. Tuấn nhìn thấy, ánh mắt anh tối lại, nhưng anh vẫn giả vờ ngạc nhiên, giọng trầm xuống:

“Ly… mấy vết này là gì vậy? Ai làm em bị thế? Sao nhiều thế này?”

Ly giật mình, tim đập thình thịch, cô vội kéo áo che lại, lắp bắp:

“À… không có gì đâu anh… hôm qua em làm việc khuya, ngủ gục trên bàn, chắc bị muỗi cắn thôi… anh đừng lo…”

Cô quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh, lòng cô nặng trĩu vì lời nói dối. Cô biết những vết đó không phải do muỗi – đó là dấu ấn của Nam, của những lần anh ta cắn cô, tát cô, đụ cô không thương tiếc trong suốt đêm qua và sáng nay. Cô cảm thấy có lỗi với Tuấn, với bản thân mình, nhưng cô không thể nói thật – cô sợ anh sẽ khinh thường cô, sẽ rời xa cô, sẽ biết cô đã trở thành một con người hoàn toàn khác trong vòng tay Nam. Tuấn nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng anh không gặng hỏi thêm. Anh mỉm cười nhẹ, vỗ vai cô:

“Vậy à? Thôi, em nghỉ đi, chắc mệt lắm. Để anh lấy nước cho em.”

Trong phòng khách, Ly ngồi một mình trên sofa, ôm mặt, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy mình là một kẻ phản bội, một con điếm bẩn thỉu, không xứng đáng với sự dịu dàng của Tuấn. Cô thì thầm trong nước mắt:

“Anh Tuấn… em xin lỗi… em thật tệ… em không xứng với anh… nhưng em không dừng được… em không biết mình là ai nữa…”

Cô ôm chặt gối, nước mắt rơi ướt đẫm tay áo, lòng cô rối bời giữa tình yêu với Tuấn và dục vọng với Nam. Cô cảm thấy có lỗi nhiều hơn bao giờ hết – không chỉ với Tuấn, mà với chính bản thân mình, với con người cô từng là trước khi bước vào vòng xoáy dâm loạn này. Ngoài kia, ánh sáng buổi sáng vẫn dịu dàng, nhưng trong căn hộ nhỏ này, một ván cờ đầy cám dỗ, dục vọng và nguy hiểm đang âm thầm tiếp diễn.
 

Un0part2

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tập 18:

Chỉ vài ngày sau khi Ly trở về từ căn biệt thự của Nam, cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu không ổn. Ban đầu, cô chỉ nghĩ mình mệt mỏi vì những đêm hoang dại không ngủ, vì những lần làm tình không ngừng nghỉ với Nam đã vắt kiệt sức lực của cô. Nhưng rồi, cô bắt đầu sốt cao, người run rẩy.. Cô cố giấu Tuấn, tự mua thuốc uống, nhưng tình trạng ngày càng tệ hơn. Đến một buổi sáng, khi đang rửa mặt trong phòng tắm, cô đột nhiên ngất xỉu, đầu đập mạnh xuống sàn, máu chảy ra từ vết rách trên trán. Tuấn nghe tiếng động, chạy vào, hoảng hốt khi thấy cô nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm. Anh vội vàng bế cô lên, gọi xe cấp cứu, lòng anh rối bời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tại bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán cơ thể cô suy nhược nghiêm trọng vì thiếu ngủ và căng thẳng. Cô được đưa vào phòng cấp cứu, nằm bất động trên giường bệnh, ống truyền dịch cắm đầy tay, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, hơi thở yếu ớt qua chiếc khẩu trang oxy. Tuấn ngồi bên cạnh, nắm chặt tay cô, ánh mắt anh đầy lo lắng, trái tim anh như thắt lại khi thấy cô trong tình trạng này. Anh thì thầm:

“Ly… em phải khỏe lại nhé… anh không để em xảy ra chuyện đâu…”

Trong hai tuần tiếp theo, Tuấn gần như không rời bệnh viện. Anh xin nghỉ phép ở công ty, ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Ly, chăm sóc cô từng chút một. Mỗi sáng, anh thức dậy sớm, lau người cho cô bằng khăn ấm, nhẹ nhàng chấm mồ hôi trên trán, trên cổ cô, cẩn thận tránh làm cô đau. Anh đút từng thìa cháo cho cô ăn, dù cô chỉ nuốt được vài miếng trước khi mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh ngồi bên cô, kể những câu chuyện vui ngày trước – khi họ mới cưới, khi họ cùng đi du lịch, khi anh vụng về nấu ăn và làm cô cười đến chảy nước mắt. Anh cầm tay cô, vuốt ve những ngón tay gầy guộc của cô, thì thầm:

“Em nhớ không, hồi đó em hay trêu anh vụng về… giờ anh chăm em thế này, em phải khen anh chứ…”

Những đêm dài, khi cô sốt cao và mê sảng, Tuấn không ngủ, anh ngồi cạnh giường, nắm tay cô. Có lần, cô vô thức thì thầm “Nam… đừng…” trong giấc ngủ, và Tuấn nghe thấy, lòng anh thoáng chùng xuống, nhưng anh không giận. Anh chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thì thầm:

“Không sao đâu, Ly… anh ở đây với em… chỉ có anh thôi…”

Anh chạy đi mua thuốc, thay băng cho vết thương trên trán cô, thậm chí học cách massage chân tay để cô đỡ tê mỏi sau những ngày nằm bất động. Có những lúc anh kiệt sức, gục đầu bên giường cô, nhưng chỉ cần cô khẽ động đậy, anh lập tức tỉnh dậy, hỏi han:

“Em thấy sao rồi? Có đau đâu không? Anh lấy nước cho em nhé?”

Ly dần tỉnh lại sau những ngày hôn mê, đôi mắt mờ mịt của cô mở ra, nhìn thấy Tuấn ngồi đó, khuôn mặt anh hốc hác, râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô yếu ớt nắm tay anh, giọng khàn khàn:

“Anh… anh vất vả vì em quá… em xin lỗi…”

Tuấn mỉm cười, nắm chặt tay cô, giọng dịu dàng:

“Đừng nói vậy, em khỏe lại là anh vui rồi. Em là vợ anh, anh phải chăm em chứ.”

Những ngày tiếp theo, khi cô dần hồi phục, Tuấn vẫn không rời cô nửa bước. Anh đẩy xe lăn đưa cô ra hành lang bệnh viện hóng gió, kể chuyện cho cô nghe, mua hoa đặt bên giường để cô vui. Anh thậm chí hát cho cô nghe – giọng anh không hay, nhưng đầy ấm áp, làm cô bật cười yếu ớt. Ly nhìn anh, lòng cô như vỡ òa. Cô nhớ lại những ngày anh dịu dàng với cô, những lần anh nâng niu cô như một báu vật, và giờ đây, khi cô nằm đây, yếu đuối và bất lực, anh vẫn ở bên cô, không một lời trách móc, không một câu hỏi về những ngày cô vắng nhà.

Trong lòng Ly, cảm giác tội lỗi dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô nhớ lại những đêm điên cuồng với Nam – những lần cô rên rỉ dưới anh ta, cầu xin anh ta đụ cô mạnh hơn, để rồi quên mất Tuấn, người chồng luôn yêu thương cô. Cô từng bị cuốn vào dục vọng, từng nghĩ rằng Nam mang lại cho cô thứ khoái cảm mà Tuấn không thể, nhưng giờ đây, nằm trên giường bệnh, cô nhận ra điều đó chỉ là cảm xúc nhất thời, là sự yếu đuối của bản thân trước cám dỗ. Nam không ở đây khi cô ngã xuống, không nắm tay cô khi cô sốt cao, không lau mồ hôi cho cô khi cô mê sảng. Chỉ có Tuấn – người đàn ông cô từng phản bội – vẫn ở bên cô, không rời nửa bước.

Một buổi chiều, khi Tuấn đang gọt táo cho cô, Ly nắm tay anh, nước mắt lăn dài trên má:

“Anh… em xin lỗi… em thật tệ… anh tốt với em thế này, mà em…”

Tuấn đặt con dao xuống, lau nước mắt cho cô, giọng dịu dàng:

“Đừng khóc, em. Anh chỉ muốn em ở bên anh thôi.”

Ly ôm chặt anh, khóc nức nở:

“Em sai rồi, anh… em chỉ muốn gia đình mình…”

Cô nhận ra rằng, dù Nam mang lại cho cô khoái cảm mãnh liệt, đó chỉ là dục vọng thoáng qua, không thể sánh bằng tình yêu bền vững mà Tuấn dành cho cô. Cô muốn chọn anh, muốn quay về với anh, muốn xây dựng lại gia đình mà cô suýt đánh mất vì sự dâm loạn của mình.

Tuấn ôm cô, lòng anh cũng trĩu nặng. Anh nhớ lại những ngày anh xem video của Nam, nhớ lại sự kích thích bệnh hoạn khi thấy Ly bị Nam đụ, nhớ lại ý định điên rồ muốn tham gia vào trò chơi đó. Nhưng giờ đây, nhìn cô nằm trên giường bệnh, yếu ớt và cần anh, anh nhận ra trò chơi đó không đáng. Anh từng bị cuốn vào dục vọng, từng nghĩ rằng nhìn Ly trong tay Nam là một thứ khoái cảm mới mẻ, nhưng khi đối diện với việc suýt mất cô, anh hiểu rằng gia đình mới là điều quan trọng nhất. Anh thì thầm vào tai cô:

“Anh chỉ muốn mình là một gia đình. Không có gì quan trọng hơn em với anh.”

Anh không nói rõ, nhưng trong lòng anh, anh quyết định từ bỏ ý định liên lạc với Nam, từ bỏ những video dâm đãng, từ bỏ trò chơi nguy hiểm đó. Anh muốn quên đi tất cả, muốn trở lại là người chồng yêu thương của Ly, như trước đây.

Hai tuần trong bệnh viện đã thay đổi cả hai. Ly dần khỏe lại, cô dựa vào vai Tuấn khi anh đẩy xe lăn đưa cô ra viện, ánh mắt cô sáng lên với hy vọng mới. Cô nắm tay anh, thì thầm:

“Anh… cảm ơn anh…”

Tuấn mỉm cười, vuốt tóc cô:

“Mình về nhà thôi.”

Họ trở về căn hộ nhỏ, nơi từng là tổ ấm của họ trước khi mọi thứ trở nên rối loạn. Tuấn đỡ Ly ngồi xuống sofa, cẩn thận đặt một chiếc gối sau lưng cô để cô thoải mái. Anh vào bếp pha trà nóng, mang ra cho cô, giọng dịu dàng:

“Em uống đi cho ấm người. Anh đi lấy chăn cho em nhé, đừng để lạnh.”

Ly gật đầu, mỉm cười yếu ớt, lòng cô ấm áp khi thấy sự quan tâm của anh. Cô nhấp một ngụm trà, hơi nóng từ tách trà làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng rồi điện thoại của cô chợt rung lên. Cô với tay lấy, mở màn hình, và một tin nhắn từ Nam hiện ra:

“Ly, sao lâu quá không thấy em nhắn? Em khỏe không? Anh nhớ em lắm”

Ly nhìn tin nhắn, tay cô khựng lại, một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nhìn sang Tuấn – người đang lấy chăn từ trong phòng, khuôn mặt anh đầy yêu thương và lo lắng. Cô lặng lẽ tắt màn hình, đặt điện thoại xuống, không trả lời. Trong lòng cô, một quyết tâm mới trỗi dậy – cô không muốn quay lại với Nam, không muốn tiếp tục trò chơi đó nữa. Cô đã chọn Tuấn, chọn gia đình, và lần này, cô sẽ không để dục vọng nhất thời làm lung lay ý chí của mình.

Tuấn bước ra, đắp chăn lên người cô, mỉm cười:

“Em nghỉ chút đi, anh nấu gì cho em ăn nhé.”

Ly gật đầu, nép vào lòng anh, thì thầm:

“Cảm ơn anh… em chỉ muốn ở đây, với anh thôi…”

Tuấn ôm cô, không biết về tin nhắn của Nam, nhưng trong lòng anh, anh cũng đã quyết tâm từ bỏ tất cả những gì liên quan đến quá khứ dâm loạn đó. Họ ngồi đó, trong căn hộ nhỏ, ánh nắng chiều dịu dàng len qua rèm cửa.
 

Un0part2

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tập 19:
Ly ngồi trên sofa, chiếc chăn Tuấn đắp cho cô đêm qua vẫn quấn quanh người, tách trà trên tay đã nguội lạnh từ lâu. Cô đã khỏe hơn nhiều sau hai tuần nằm viện, cơ thể không còn run rẩy, nhưng trong lòng cô, một cảm giác bất an vẫn âm ỉ.

“Ly, sao lâu quá không thấy em nhắn? Em khỏe không? Anh nhớ em lắm”

Tin nhắn từ Nam tối qua như một vết rạch nhỏ trên bức tranh yên bình mà cô đang cố vẽ lại cùng Tuấn. Cô không trả lời, đã quyết tâm chọn anh, chọn gia đình, nhưng mỗi lần điện thoại rung lên, tim cô lại đập mạnh.

Ngày đầu tiên sau tin nhắn đó, Nam không dừng lại. Buổi trưa, khi Tuấn đang ở bếp nấu ăn, điện thoại của Ly rung lên lần nữa. Cô liếc nhìn, thấy dòng chữ từ Nam:

“Em khỏe hẳn chưa? Anh lo cho em lắm. Trả lời anh một câu đi.”

Ly cắn môi, tay cô run run, nhưng cô chỉ nhắn lại ngắn gọn:

“Em ổn. Đừng nhắn nữa.”

Cô xóa ngay tin nhắn, mắt lén nhìn Tuấn, tim đập thình thịch vì sợ anh vô tình thấy màn hình. Tuấn bước ra, mang theo bát soup nóng, cười dịu dàng:

“Em ăn đi, anh hầm gà cho em bồi bổ đấy.”

Ly gật đầu, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng cô nặng trĩu. Cô không muốn Tuấn biết, không muốn anh nghi ngờ, không muốn phá hủy sự tin tưởng mà anh dành cho cô sau tất cả.

Ngày thứ hai, Nam lại gọi, lần này vào buổi tối, khi Ly và Tuấn đang xem TV cùng nhau. Điện thoại cô rung lên trong túi áo, cô vội tắt màn hình, giả vờ như không nghe thấy. Tuấn quay sang, hỏi:

“Em không nghe máy à? Ai gọi thế?”

“À… chắc nhầm số thôi, anh,” Ly đáp, giọng ngập ngừng, tay siết chặt điện thoại. Khi Tuấn quay lại màn hình TV, cô lén mở tin nhắn:

“Ly, em lạnh lùng với anh quá. Anh chỉ muốn biết em thế nào thôi. Nhớ em.”

Cô nhắn lại, ngắn gọn và cộc lốc:

“Em bận. Đừng làm phiền.”

Cô xóa ngay, lòng rối như tơ vò. Cô sợ cứ thế này, Tuấn sẽ tình cờ thấy một tin nhắn nào đó, sẽ hỏi cô, và cô không biết phải giải thích thế nào. Cô muốn dứt điểm với Nam, nhưng mỗi tin nhắn của anh ta lại như một lời nhắc nhở về những đêm dâm loạn mà cô từng chìm đắm.

Ngày thứ ba, Nam nhắn vào buổi sáng, khi Tuấn đã đi làm. Ly đang rửa bát, điện thoại trên bàn rung lên liên tục. Cô lau tay, mở ra xem:

“Ly, em giận anh à? Anh không làm gì sai mà. Chỉ muốn gặp em chút thôi.”

Ly thở dài, nhắn lại:

“Không có gì để gặp. Em chọn gia đình rồi.”

Nhưng Nam không dừng lại. Chiều hôm đó, anh ta nhắn tiếp:

“Em quên anh nhanh thế? Những lần mình bên nhau, em không nhớ à? Anh thì có.”

Ly đọc xong, mặt nóng bừng, ký ức về Nam ùa về – cơ thể cao lớn của anh ta đè lên cô, dương vật khổng lồ đâm sâu vào cô, mỗi cú thúc làm cô hét lên vì sung sướng. Cô siết chặt tay, vùng nhạy cảm bất giác ẩm ướt, nhưng cô lắc đầu, tự nhủ:

“Không… mình không được yếu đuối…”

Cô nhắn lại, giọng cứng rắn hơn:

“Đừng nhắc nữa. Xong rồi.”

Ngày thứ tư, Nam nhắn vào lúc nửa đêm, khi Ly đang nằm cạnh Tuấn. Điện thoại rung lên dưới gối, làm cô giật mình tỉnh dậy. Cô vội tắt chuông, nhìn sang Tuấn – anh vẫn ngủ say, hơi thở đều đều. Cô lén mở tin nhắn:

“Ly, anh không ngủ được. Nhớ cái cách em mút nó, cái lưỡi em làm anh điên lên. Em không nhớ thật à?”

Ly cắn môi đến rướm máu, tay run run, cơ thể cô nóng lên vì những lời đó. Cô nhớ rõ – miệng cô ngậm lấy dương vật của Nam, nước bọt chảy dài, anh ta siết tóc cô, thúc mạnh vào họng cô, làm cô nghẹn mà vẫn không ngừng mút. Cô muốn nhắn lại gì đó để chấm dứt, nhưng cô chỉ xóa tin nhắn, tắt máy, nằm xuống, ôm chặt Tuấn để tìm sự an ủi. Cô thì thầm trong lòng:

“Anh Tuấn… em không muốn mất anh…”

Ngày thứ năm, Nam nhắn vào buổi trưa, khi Ly đang dọn dẹp nhà cửa. Lần này, anh ta thay đổi giọng điệu:

“Ly, anh biết em không muốn gặp anh nữa. Nhưng anh chỉ xin một lần thôi – gặp anh uống cà phê, nói chuyện rõ ràng, rồi anh sẽ không làm phiền em nữa. Anh hứa. Lần cuối, được không?”

Ly đọc tin nhắn, lòng cô rối bời. Cô sợ Tuấn phát hiện nếu cứ nhắn tin qua lại thế này, sợ anh sẽ thấy những dòng chữ dâm đãng mà Nam gửi. Nhưng cô cũng muốn dứt điểm – cô muốn đối mặt với Nam, nói rõ rằng mọi thứ đã chấm hết, để anh ta không còn lý do làm phiền cuộc sống của cô nữa. Cô nhắn lại:

“Chiều nay em bận. Tối được không?”

Nam trả lời ngay:

“Tối cũng được. 8h, quán rượu X trên phố cổ. Anh chờ em.”

Ly đặt điện thoại xuống, tim đập thình thịch. Cô biết quán rượu đó – một địa điểm nổi tiếng trên phố cổ, nơi giới thượng lưu và những người giàu có thường lui tới, với không gian xa hoa, riêng tư, và đầy quyến rũ. Cô tự nhủ đây là cách duy nhất để kết thúc, nhưng cô cũng muốn phù hợp với không gian ấy, để không lạc lõng giữa đám khách sang trọng. Cô quay sang Tuấn khi anh về nhà vào buổi chiều, giọng bình thản:

“Anh, tối nay em đi với bạn bàn chút công việc, chắc về muộn tí. Anh đừng lo nhé.”

Tuấn gật đầu, cười nhẹ:

“Ừ, em cẩn thận. Gọi anh nếu cần gì.”

Ly gật đầu, nhưng trong lòng cô, một cảm giác tội lỗi thoáng qua. Cô không muốn nói dối anh, nhưng cô cần gặp Nam lần cuối để chấm dứt tất cả. Cô vào phòng, mở tủ, chọn một chiếc váy đen gợi cảm – dài vừa qua đầu gối nhưng ôm sát cơ thể, khoét sâu ở ngực để lộ khe ngực trắng mịn, lớp vải lụa mềm mại lấp lánh dưới ánh đèn, tôn lên đường cong quyến rũ của cô. Cô trang điểm nhẹ, tô son đỏ, nhìn mình trong gương, tự nhủ:

“Chiếc váy này sẽ hợp với chỗ đó”

8h tối, Ly bước vào con ngõ nhỏ trên phố cổ, đôi giày cao gót gõ nhịp trên nền đá cũ. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể cô, làm nổi bật làn da trắng mịn, đôi chân thon dài, và khe ngực đầy đặn, khiến cô trông như một quý cô sang trọng giữa ánh đèn mờ ảo. Cô đứng trước cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo của quán rượu, tim đập mạnh. Một người đàn ông mặc vest đứng gác cửa nhìn cô, hỏi:

“Cho hỏi tên bàn đặt?”

“Nam,” Ly đáp, giọng khẽ run.

Người đàn ông gật đầu, mở cửa cho cô vào. Bên trong là một không gian xa hoa, sang trọng, với trần nhà cao treo đèn chùm pha lê lấp lánh, ánh sáng đỏ mờ ảo từ những chiếc đèn tường bằng đồng, mùi gỗ quý hòa quyện với hương rượu thượng hạng. Những chiếc bàn gỗ mun bóng loáng được đặt ở những góc khuất, phủ rèm lụa đỏ, tạo cảm giác riêng tư tuyệt đối. Khách trong quán đều là những người giàu có – đàn ông mặc vest đắt tiền, phụ nữ đeo trang sức lộng lẫy – không ai để ý đến cô. Nam đã ngồi sẵn ở bàn trong cùng, mặc áo sơ mi đen hở hai cúc trên, để lộ lồng ngực cơ bắp, ánh mắt sáng lên khi thấy cô. Anh đứng dậy, kéo ghế cho cô, giọng trầm trầm, lịch sự:

“Em đến rồi. Đẹp quá, Ly. Chiếc váy này làm em nổi bật hơn tất cả cô gái ở đây.”

Ly ngồi xuống, giữ khoảng cách, giọng lạnh lùng:

“Anh nói lần cuối thì tôi đến. Nói đi, anh muốn gì?”

Nam mỉm cười, gọi một ly cocktail từ bartender đứng phía quầy bar:

“Thư giãn chút đi, Ly. Anh chỉ muốn gặp em, nói chuyện rõ ràng thôi. Uống với anh một ly trước đã, rồi mình nói chuyện.”

Ly do dự, nhưng cô gật đầu khi bartender mang đến một ly cocktail màu xanh ngọc, trang trí bằng một lát chanh mỏng và vài cánh hoa nhỏ. Cô nhấp một ngụm – vị ngọt thanh của trái cây nhiệt đới hòa quyện với chút cay nồng của rượu cao cấp, lạ mà ngon, làm cô bất giác thốt lên:

“Ly này… ngon thật đấy.”

Nam cười nhẹ, giọng dịu dàng:

“Anh nhớ em thích vị ngọt mà không quá gắt.”

Ly ngạc nhiên, nhìn anh, cảm giác an toàn thoáng qua khi thấy sự tinh tế của anh. Cô gật đầu, giọng bớt lạnh lùng:

“Ừ… anh nhớ thật. Nhưng tôi vẫn muốn nói rõ – tôi chọn gia đình tôi, chọn chồng tôi. Những gì trước đây là sai lầm, tôi không muốn tiếp tục. Anh hứa không làm phiền tôi nữa, thì giữ lời đi.”

Nam gật đầu, vẻ mặt lịch sự, anh nhấp một ngụm rượu của mình, lắng nghe cô:

“Anh hiểu. Em muốn thế thì anh tôn trọng. Anh chỉ muốn gặp em lần cuối, để nói lời tạm biệt đàng hoàng. Em đẹp thế này, anh không nỡ để em đi mà không uống cùng em một chút.”

Ly thở phào, cảm thấy nhẹ lòng khi anh không phản kháng. Cô nhấp thêm một ngụm cocktail, rồi Nam ra hiệu cho bartender pha thêm một ly nữa cho cô. Ly mới xuất hiện, màu hồng phấn, thơm mùi dâu và chút bạc hà, làm cô thích thú. Cô uống ly thứ hai, rượu thấm dần, mặt cô bắt đầu đỏ ửng, đầu óc nhẹ bẫng, cơ thể nóng lên. Nam vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng:

“Ly này cũng ngon, đúng không? Anh chọn vì thấy hợp với em – ngọt ngào mà quyến rũ, như em vậy.”

Ly cười khẽ, rượu làm cô cởi mở hơn, cô đáp:

“Ừ… ngon thật. Anh khéo chọn đấy.”

Nam nghiêng người sát hơn, tay anh vô tình chạm vào tay cô trên bàn, vuốt ve nhẹ nhàng, giọng trầm xuống:

“Em đẹp quá, Ly. Anh không ngờ em lại mặc váy thế này chỉ để gặp anh lần cuối. Làm anh chỉ muốn chạm vào em thôi.”

Ly đỏ mặt, hơi thở dồn dập, rượu làm cô mất kiểm soát, đầu óc quay cuồng. Nam cũng uống thêm, mắt anh bắt đầu mờ đi vì men say, tay anh trượt xuống đùi cô, vuốt ve qua lớp váy lụa mỏng, ngón tay miết lên đùi trong, sát vùng nhạy cảm. Ly run lên, rên khẽ, nhưng không đẩy anh ra. Anh thì thầm:

“Em mềm quá, Ly. Anh nhớ cái cảm giác này.”

Ly thở gấp, cơ thể nóng ran, vùng nhạy cảm ẩm ướt, rượu và sự mơn trớn của Nam làm cô dao động. Anh kéo ghế sát hơn, tay còn lại luồn lên ngực cô, bóp nhẹ qua lớp váy, ngón tay miết qua núm ngực căng cứng dưới lớp vải. Ly rên lớn hơn, mắt mờ mịt, cô nhìn xuống và thấy dương vật của Nam cương cứng, căng phồng dưới lớp quần, làm cô giật mình nhưng cũng kích thích. Nam nhận ra ánh mắt, nắm tay cô kéo xuống phía dưới của anh, ép cô chạm vào nó qua lớp vải. Ly run rẩy, cảm nhận được nó nóng hổi, to lớn, mạch máu nổi rõ dưới tay cô. Anh thì thầm:

“Chạm vào đi, Ly. Em nhớ nó mà, đúng không? Nó cứng vì em đấy.”

Ly vuốt theo bản năng, thèm muốn trào lên mãnh liệt, rượu làm cô không còn tỉnh táo. Nam cúi xuống, hôn cô thật lâu, môi anh mạnh bạo áp vào môi cô, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, làm cô nghẹn thở. Ly định đẩy anh ra, tay cô đặt lên ngực anh, nhưng rồi cô bám vào vai anh, hôn lại anh cuồng nhiệt, lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, nước bọt hòa quyện trong nụ hôn sâu đậm. Nam vừa hôn vừa luồn tay vào váy, kích thích núm ngực cô qua lớp áo lót, bóp mạnh, miết nhanh, làm cô rên trong miệng anh, ngực cô căng cứng, đau nhức mà sướng điên cuồng. Tay kia của anh trượt xuống dưới, miết qua lớp quần lót, cảm nhận vùng nhạy cảm ướt nhẹp của cô. Ly giật lên, chất lỏng chảy ra thấm ướt tay anh, cô thở hổn hển:

“Nam… đừng…”

Nhưng giọng cô yếu ớt, Nam cười, kéo cô đứng dậy:

“Đi với anh.”

Ly lảo đảo, chân mềm nhũn, anh dìu cô qua hành lang tối, vào nhà vệ sinh private của quán – một không gian nhỏ, sang trọng với tường lát đá cẩm thạch, ánh sáng mờ ảo từ đèn LED ẩn trong kẽ tường, và cánh cửa khóa kín bằng chốt thép chắc chắn. Nam chốt cửa, đứng trước mặt cô, giải phóng dương vật khổng lồ to như cổ tay, đầu đỏ hỏn bóng nhẫy, mạch máu nổi rõ, cương cứng đến mức rung lên. Anh nắm tóc cô, kéo đầu cô sát lại, gầm gừ:

“Ngậm nó đi, anh muốn cái miệng dâm của em mút như những ngày trước. Làm đi!”

Ly quỳ đó, nhìn nó, ký ức dâm loạn ùa về – những lần cô quỳ trước Nam, ngậm lấy dương vật khổng lồ, mút như điên, nước bọt chảy lênh láng, họng cô nghẹn đầy vì nó. Cô định phản kháng, nhưng rượu làm ý chí tan biến, cô há miệng rộng, ngậm lấy đầu dương vật, lưỡi cô liếm quanh nó, nước bọt trào ra ngay lập tức. Nam siết tóc cô chặt hơn, đâm mạnh vào họng cô, làm cô nghẹn, mắt cô đỏ hoe, nước mắt chảy ra, nhưng cô không dừng, mút mạnh hơn, lưỡi cô xoáy quanh thân nó, liếm từ gốc lên đầu, cảm nhận từng mạch máu căng phồng dưới lưỡi. Dương vật nóng hổi, to lớn, lấp đầy miệng cô, làm cô nghẹn thở, cổ họng cô co giật quanh nó, nước bọt chảy dài xuống cằm, xuống khe ngực lộ ra dưới lớp váy, thấm ướt sàn đá. Nam rên lớn, giọng khàn khàn:

“Mút mạnh nữa đi, em yêu! Liếm sạch nó đi! Anh biết em thèm cái buồi này lắm!”

Ly rên trong họng, nước bọt trào ra nhiều hơn, cô mút như điên, tay cô bám vào đùi anh, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nam đẩy nhanh hơn, mỗi cú thúc làm họng cô đau rát, đầu dương vật đâm sâu vào cổ họng, làm cô nôn khan, nước mắt và nước bọt hòa lẫn, chảy thành dòng xuống ngực cô, làm lớp váy ướt nhẹp, dính chặt vào da thịt. Cô cảm nhận nó giật mạnh trong miệng, nóng hơn, to hơn, như sắp bùng nổ, nhưng Nam không để cô nghỉ, anh rút ra, túm tóc cô kéo mạnh lên, xoay cô lại, đè mặt cô xuống sàn đá lạnh, mông cô chổng lên cao. Anh xé rách quần lót cô, để lộ vùng nhạy cảm ướt nhẹp, chất lỏng chảy dài xuống đùi, nhỏ giọt xuống sàn. Nam tát mạnh vào mông cô, làm thịt mông rung lên, đỏ ửng, rồi anh nhổ nước bọt vào tay, bôi lên dương vật, gầm gừ:

“Anh sẽ đụ nát cái lồn dâm này! Em đang nứng lắm này, đúng không?”

Ly rên lớn, định phản kháng, nhưng Nam không chờ, anh đâm mạnh dương vật vào cô từ phía sau, sâu đến tận tử cung, làm cô hét lên như xé toạc không gian:

“Nam… đau… sướng quá…”

Anh siết hông cô, đẩy nhanh, mỗi cú thúc thô bạo, hung dữ, làm mặt cô cọ vào sàn đá, tóc cô rối tung, ngực cô ép chặt xuống sàn, núm ngực cọ qua lớp váy, đau nhức mà sướng điên cuồng. Dương vật khổng lồ của Nam đâm sâu, mỗi cú thúc làm tử cung cô co giật, chất lỏng chảy ra thành dòng, trơn nhầy, bắn tung tóe lên đùi anh và sàn đá, tạo thành những âm thanh nhóp nhép dâm dục vang vọng trong không gian kín. Ly rên lớn, giọng lạc đi:

“Nam… mạnh nữa… đụ em nữa đi… em sướng quá…”

Nam tát mạnh hơn vào mông cô, tay anh luồn xuống dưới, bóp mạnh vùng nhạy cảm, ngón tay miết nhanh, làm cô giật lên, chất lỏng bắn ra như suối, cô hét lên:

“Nam… em ra… đụ em nữa đi… em không chịu nổi…”

Nam cười khẩy, tay anh túm tóc cô kéo ngược lên, làm lưng cô cong lại, anh đâm sâu hơn, nhanh hơn, dương vật anh cọ xát dữ dội trong cô, mỗi cú thúc làm cơ thể cô rung lên, mông cô đỏ rực, vùng nhạy cảm co giật dữ dội, chất lỏng chảy ra thành vũng dưới sàn. Anh nhổ nước bọt lên mông cô, bôi trơn thêm, rồi tát liên tiếp, làm thịt mông cô rát bỏng, anh gầm lên:

“Em yêu… em thích bị đụ thế này, đúng không? Rên to lên, anh muốn nghe!”

Ly khóc, nước mắt trào ra, nhưng tiếng rên không dừng:

“Nam… đụ mạnh nữa… em sướng chết mất…”

Cơ thể cô căng cứng, một luồng nhiệt bùng nổ từ vùng nhạy cảm, lan khắp người, làm cô giật lên dữ dội, hét lên như xé lòng khi Nam đẩy mạnh nhất, dương vật anh giật mạnh, dòng tinh nóng hổi bắn ra trong cô, tràn ngập, phun mạnh như vòi nước, chảy ra ngoài, hòa quyện với chất lỏng của cô, thấm ướt đùi cô, sàn đá, và cả lớp váy nhăn nhúm. Nam rút ra, xoay cô lại, đè cô xuống sàn, hôn cô thật lâu, môi anh quấn lấy môi cô, lưỡi anh mơn trớn lưỡi cô, cắn mạnh môi dưới của cô đến rướm máu, tay anh bóp ngực cô qua lớp váy, xé rách lớp vải để lộ núm ngực đỏ hỏn. Họ hôn nhau thật nhiều, môi dính chặt, lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, như hai con thú đói khát. Nam thì thầm:

“Lần cuối mà em dâm thế này? Cái lồn của em sinh ra để cho anh đó Ly.”

Ly nằm đó, trên sàn đá lạnh, váy xộc xệch, ngực lộ ra ngoài, nước mắt lăn dài, cơ thể run rẩy vì khoái cảm và tội lỗi. Cô lẩm bẩm:

“Tuấn… em xin lỗi…”

Cô đứng dậy, lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy khỏi quán, tự bắt taxi về nhà lúc nửa đêm. Trên xe, cô ngồi im, váy nhăn nhúm, đôi chân run rẩy. Cô cắn môi, nước mắt lăn dài, lòng nặng trĩu vì tội lỗi. Khi về đến nhà, cô mở cửa nhẹ nhàng, thấy Tuấn đang ngủ say trên giường, khuôn mặt anh bình yên, hơi thở đều đều. Cô đứng đó, nhìn anh, nước mắt rơi không ngừng, thì thầm trong lòng:

“Anh Tuấn… em xin lỗi… em không xứng với anh…”

Nhưng dưới lớp váy, tinh trùng của Nam vẫn chảy ra, ấm nóng, đặc quánh, tràn ra từ vùng nhạy cảm, thấm xuống đùi cô, nhỏ giọt xuống sàn nhà, như một lời nhắc nhở dâm dục và tàn nhẫn về những gì cô vừa làm. Cô lặng lẽ vào phòng tắm, cởi chiếc váy gợi cảm giờ đây nhơ nhuốc, vã nước lên mặt, nhưng không thể rửa sạch cảm giác tội lỗi và khoái cảm vẫn âm ỉ trong cô. Cô ngồi xuống sàn, ôm mặt khóc, biết mình đã bước qua lằn ranh không thể quay lại.
 

Un0part2

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tập 20:


Đêm buông xuống, ánh đèn đường nhạt nhòa xuyên qua rèm cửa mỏng, rọi lên bóng dáng Ly co ro trên sofa, đôi mắt thâm quầng đỏ hoe, tay siết chặt chiếc gối như bám víu vào chút an yên cuối cùng. Sau đêm ở quán rượu, cô đã trở về trong trạng thái tan nát – cơ thể rệu rã, tâm hồn hoen ố, những vết tích nhơ nhuốc của Nam vẫn còn đọng lại như một lời nguyền không thể gột rửa. Cô đã đứng dưới vòi nước nóng đến bỏng rát, kỳ cọ đến khi da đỏ ửng, nhưng cảm giác dơ dáy không tan biến – nó như một bóng ma lặng lẽ bám riết lấy cô, gào thét trong từng góc tối của tâm trí. Đêm đó, cô không dám nằm cạnh Tuấn, sợ hơi ấm của anh sẽ thiêu đốt cô bằng sự thuần khiết mà cô không còn xứng đáng.

Tuấn ngủ say trên giường, gương mặt anh thanh thản, không chút nghi ngờ về bí mật cô đang chôn giấu. Cô đứng lặng bên anh, ngón tay run rẩy lướt qua mái tóc đen mềm mại của anh, nước mắt rơi lặng lẽ:

“Anh Tuấn… em thật tồi tệ… em không còn là người anh từng yêu…”

Giọng cô lạc đi trong bóng tối, nhỏ như tiếng gió thoảng, không đủ can đảm để đánh thức anh. Cô quay lại sofa, cuộn mình trong chăn, cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng đôi mắt cô mở trừng trừng, bị ám ảnh bởi những hình ảnh không thể xóa nhòa – sự mạnh mẽ đầy dục vọng của Nam, hơi thở gấp gáp của anh ta, và những âm thanh cô đã thốt ra trong cơn mê đắm tội lỗi. Cô tự nhủ, giọng run rẩy trong tâm trí:

“Mình phải gạt bỏ tất cả… phải giữ lấy anh Tuấn… không thể để bóng tối ấy nuốt chửng gia đình mình…”

Ngày hôm sau, Tuấn thức dậy sớm, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, giọng ấm áp như nắng mai:

“Em ngủ ngon không? Anh đi làm đây. Trưa anh về sớm với em nhé.”

Ly gượng cười, đôi môi khô khốc cố vẽ lên một nét dịu dàng:

“Ừ… anh đi cẩn thận.”

Cửa vừa khép lại, nụ cười trên mặt cô vụt tắt, để lại một khoảng trống lạnh lẽo. Cô ngồi bất động trên giường, đôi tay ôm đầu, lòng ngập trong cơn sóng tội lỗi. Tuấn – người chồng hoàn hảo với trái tim rộng lượng – từng là ánh sáng của cô, vậy mà giờ đây, cô đã để bàn tay mình vấy bẩn bởi một người khác. Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn. Cô với tay lấy, hơi thở nghẹn lại khi thấy tên Nam hiện lên. Tin nhắn ngắn gọn nhưng sắc như dao:

“Đêm qua em mê anh lắm, đúng không? Anh vẫn nghe tiếng em rên trong đầu. Nhớ anh chưa, Ly?”

Cô đọc mà lòng như bị xát muối, ngón tay run rẩy lướt qua màn hình. Cô muốn xóa ngay, nhưng mắt cô dán chặt vào từng chữ, như thể chúng có sức mạnh kéo cô trở lại khoảnh khắc đê mê ấy. Suốt ngày hôm đó, Nam không ngừng tấn công cô bằng những tin nhắn khiêu khích:

“Anh nhớ cái cách em quỳ trước anh, Ly. Em làm tốt lắm, như một con đĩ nhỏ thèm khát.”

“Gặp anh đi, anh muốn nghe em rên lần nữa, to hơn đêm qua.”

Mỗi tin nhắn là một nhát búa giáng xuống ý chí của cô, vừa ghê tởm vừa gợi lên những rung động không thể kiểm soát. Cô xóa hết, nhưng chúng như khắc sâu vào tâm trí, làm cô hoảng loạn. Cô lao vào phòng tắm, vã nước lạnh lên mặt, thì thào:

“Mình không được trả lời… không được để anh ta kéo mình xuống nữa…”

Ngày tiếp theo, Nam vẫn không buông tha. Tin nhắn đầu tiên đến ngay khi Tuấn vừa rời nhà:

“Ly, em ngủ ngon không? Anh thì không, cả đêm mơ thấy em, cái cách em gào lên thèm khát. Gặp anh đi, anh biết em cũng thèm khát điều gì mà”

Ly run rẩy, xóa ngay, nhưng đến trưa, một tin nhắn khác hiện lên:

“Chồng em không đủ làm em sướng, đúng không? Chỉ anh mới khiến em điên lên như thế.”

Cô hét lên trong lòng, tay siết chặt điện thoạ. Cô ném nó xuống sofa, nhưng rồi lại nhặt lên, mắt mờ đi vì nước mắt. Ký ức về Nam như một ngọn lửa cháy âm ỉ, làm cơ thể cô nóng ran dù cô cố kìm nén. Cô thì thầm, giọng lạc đi:

“Anh ta là ác quỷ… mình phải thoát khỏi anh ta…”

Những ngày sau, Nam nhắn vào lúc nửa đêm, khi cô đang nằm cạnh Tuấn. Điện thoại rung lên dưới gối, làm cô giật mình tỉnh giấc:

“Ly, anh nhớ em quá. Nhớ cái cách em rên khi anh đụ em. Gặp anh đi, anh sẽ làm em sướng hơn cả đêm đó.”

Cô xóa ngay, nhưng hơi thở cô dồn dập, cơ thể cô phản ứng ngoài ý muốn. Cô tự nhủ:

“Đủ rồi… mình phải dừng lại…”

Sáng hôm đó, cô không thể chịu đựng thêm. Cô mở danh bạ, ngón tay run rẩy tìm số của Nam, nhấn nút chặn, rồi lao vào xóa sạch mọi tin nhắn, mọi dấu vết của anh ta trên điện thoại. Cô kiểm tra email, mạng xã hội, bất cứ nơi nào anh ta từng xuất hiện, cô chặn hết, như thể làm vậy có thể cắt đứt sợi dây vô hình trói buộc cô với anh ta. Cô thở phào, thì thào:

“Xong rồi… mình sẽ quên anh ta… mình sẽ sống vì anh Tuấn…”

Cuộc sống dường như trở lại quỹ đạo. Không còn tin nhắn từ Nam, không còn những lời khiêu khích làm cô hoảng loạn. Ly cố gắng hết sức để bù đắp cho Tuấn – cô nấu những bữa cơm anh thích, ngồi cạnh anh xem phim mỗi tối, ôm anh thật chặt để tìm lại cảm giác an toàn. Cô tự nhủ:

“Mình làm được… mình sẽ gột sạch quá khứ… mình sẽ giữ lấy hạnh phúc này…”

Một tuần sau đêm định mệnh, khi Tuấn vừa rời nhà đi làm, chuông cửa vang lên, phá tan sự yên bình mong manh của cô. Ly mở cửa, lòng thoáng bất an. Một người giao hàng mặc đồng phục đưa cho cô một hộp lớn, màu đen bóng loáng, không ghi tên người gửi. Anh ta nói, giọng đều đều:

“Gói này gửi cho chị Ly. Ký nhận giúp tôi.”

Ly ký tên bằng đôi tay run rẩy, nhận hộp, đóng cửa lại. Cô đặt nó lên bàn, nhìn chằm chằm, một nỗi sợ vô hình trào lên như sóng ngầm. Cô lẩm bẩm:

“Ai gửi thế này? Chẳng lẽ…”

Cô mở hộp, nắp rơi xuống sàn đánh cạch, để lộ bên trong một xấp ảnh lớn, một chiếc hộp nhỏ hơn, và một mẩu giấy gấp đôi. Ly nhặt xấp ảnh lên, và ngay khi ánh mắt chạm vào tấm đầu tiên, cô hét lên, ném chúng xuống sàn, mặt trắng bệch, tim đập điên cuồng như muốn phá tung lồng ngực. Những bức ảnh sắc nét, sống động – cô quỳ trên sàn đá lạnh, đôi môi hé mở ngậm chặt dương vật khổng lồ của Nam, nước bọt chảy dài xuống cổ, ánh mắt mờ mịt đắm chìm trong dục vọng. Tấm tiếp theo, cô bị đè nghiêng, mông cong lên, Nam đứng phía sau, từng đường nét cơ thể anh ta căng cứng khi đâm sâu vào cô, chất lỏng bắn ra lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Tấm khác, cô ngửa mặt rên rỉ, tóc rối bù, ngực lộ ra khỏi váy, đôi núm đỏ hỏn cọ vào sàn đá. Hàng chục bức ảnh, mỗi bức là một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của cô, ghi lại từng khoảnh khắc dâm dục từ những góc độ rõ ràng, như thể có một đôi mắt vô hình đã theo dõi cô suốt đêm ấy. Cô ôm đầu, gào lên:

“Ai chụp được những thứ này?! Sao anh ta làm được?!”

Cô nhặt mẩu giấy lên, tay run đến mức chữ viết nhòe đi trong tầm mắt. Dòng chữ ngắn gọn, nét mực đen cứng cáp như một lời tuyên án:

“Ly, em tưởng chặn anh là thoát được sao? Đây là quà cho em. Tuần sau, 8h tối thứ Bảy, khách sạn 5 sao ở Nha Trang, phòng 1201. Mặc bộ đồ trong hộp và đến gặp anh. Nếu không, tất cả ảnh này sẽ đến tay Tuấn. Anh chờ em, con điếm nhỏ của anh.”

Ly ngã khuỵu xuống sàn, nước mắt tuôn trào như vỡ đập. Cô mở chiếc hộp nhỏ còn lại, bên trong là một bộ đồ ren đỏ – không phải trang phục thông thường, mà là những dải ren mỏng tang, hở hang đến trơ trẽn, chỉ có hai mảnh vải nhỏ che núm ngực, phần dưới để lộ hoàn toàn, chỉ điểm xuyết một dây ren mảnh như một lời mời gọi đầy nhục nhã. Cô ném nó xuống sàn, gào lên:

“Không! Anh ta điên rồi! Sao dám đẩy tôi vào đường cùng thế này?!”

Nhưng rồi cô im lặng, ánh mắt dán vào những bức ảnh rải rác quanh chân, lòng cô chìm vào một mớ hỗn độn. Cô tưởng tượng Tuấn mở một phong bì chứa những hình ảnh này – anh sẽ thấy cô quỳ trước Nam, đôi môi dâm đãng ngậm lấy anh ta, cơ thể cô run lên trong khoái cảm khi bị xâm chiếm. Anh sẽ thấy từng giọt chất lỏng chảy ra từ cô, từng vết đỏ trên da thịt cô, và ánh mắt đê mê của cô trong cơn mê đắm tội lỗi. Tuấn sẽ tan nát, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, sẽ rời bỏ cô mà không ngoảnh lại. Cô ôm mặt, khóc nức nở:

“Không… anh Tuấn không thể thấy những thứ này… anh ấy sẽ chết mất… mình phải làm gì đây?”

Cô nhặt từng bức ảnh, định xé tan chúng, nhưng tay cô khựng lại giữa không trung. Xé chúng thì có ích gì? Nam chắc chắn giữ bản gốc, sẵn sàng tung ra bất cứ lúc nào. Cô nhìn bộ đồ ren đỏ, một cảm giác ghê tởm xen lẫn kích thích trỗi dậy như ngọn lửa nhỏ âm ỉ. Cô tự nhủ:

“Mình không thể đi… không thể để anh ta điều khiển mình thêm lần nữa…”

Nhưng lời đe dọa của Nam như một sợi dây thòng lọng siết chặt cổ cô. Nếu cô không đến Nha Trang, Tuấn sẽ biết tất cả, và hạnh phúc gia đình cô xây dựng bấy lâu sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Nếu cô đi, cô sẽ lại rơi vào tay Nam, lại chìm vào vòng xoáy dục vọng mà cô từng thề sẽ chôn vùi. Cô đứng dậy, gom ảnh và bộ đồ vào hộp, giấu vào góc sâu nhất của tủ, lòng rối như một mớ tơ rối không lối thoát. Cô thì thào:

“Mình phải làm sao đây? Mình không thể mất anh Tuấn… nhưng mình cũng không muốn đối mặt với anh ta…”

Buổi trưa, Tuấn về nhà, mang theo một túi hoa quả tươi và hộp cháo nóng hổi. Anh mỉm cười, giọng dịu dàng như làn gió xuân:

“Em ăn đi, anh mua cháo gà em thích đấy. Hôm nay em sao thế? Mặt em xanh quá.”

Ly gật đầu, cố vẽ lên một nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt cô lạc lõng:

“Em… em hơi mệt thôi, anh. Cảm ơn anh.”

Tuấn không nghi ngờ, anh bước vào bếp lấy bát, còn Ly ngồi đó, nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt chực trào. Cô muốn lao đến ôm anh, muốn thú nhận tất cả, nhưng nỗi sợ giữ cô lại như một bức tường vô hình. Cô tự nhủ:

“Anh Tuấn… anh quá tốt với em… em không thể để anh đau lòng…”

Chiều hôm đó, khi Tuấn ra ngoài gặp bạn, Ly ở nhà một mình. Cô ngồi trên sofa, ánh mắt vô hồn hướng về góc tủ nơi giấu hộp quà, lòng ngập trong hỗn loạn. Cô đứng dậy, mở tủ, lấy hộp ra, ngón tay run rẩy lướt qua nắp hộp. Cô nhìn những bức ảnh – từng hình ảnh như một nhát dao sắc lẹm đâm vào lòng tự trọng của cô, nhưng đồng thời làm cơ thể cô nóng lên một cách không thể kiểm soát. Cô cầm bộ đồ ren đỏ, những dải vải mỏng manh lướt qua đầu ngón tay, gợi lên hình ảnh cô đứng trước Nam trong căn phòng sang trọng, ánh mắt anh ta rực cháy dục vọng. Cô rùng mình, ném nó xuống sàn, hét lên:

“Không! Mình không thể đi! Mình không để anh ta thắng!”

Nhưng rồi cô im lặng, ngồi xuống, ôm đầu. Cô nghĩ đến Tuấn – anh sẽ ra sao nếu thấy những bức ảnh này? Anh sẽ đau đớn thế nào khi biết cô đã quỳ trước một người đàn ông khác, đã để cơ thể mình bị xâm chiếm một cách trơ trẽn? Cô khóc, tự trách mình:

“Tại sao mình lại để mọi chuyện đi xa thế này? Tại sao mình không đủ mạnh mẽ để dừng lại?”

Cô nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến – Nam có tiền, có quyền, và cô không có gì để chống lại ngoài những bức ảnh sẽ chỉ làm cô thêm nhục nhã. Cô nghĩ đến việc bỏ trốn cùng Tuấn, nhưng cô biết Nam sẽ không để cô yên, sẽ tìm ra cô bằng mọi cách. Cô cảm thấy mình bị đẩy vào một ngõ cụt, không còn lối thoát.

Đêm đó, khi Tuấn trở về, anh ôm cô vào lòng, thì thầm:

“Anh yêu em.”

Ly nép vào ngực anh, nước mắt thấm ướt áo anh, giọng run run:

“Em cũng yêu anh.”

Nhưng trong lòng cô, một cơn bão đang gầm thét. Cô nhắm mắt, cố ngủ, nhưng hình ảnh Nam hiện lên như một bóng ma – nụ cười khẩy đầy quyền lực, những bức ảnh dâm dục, và lời đe dọa lạnh lùng. Cô biết mình không còn lựa chọn nào khác. Để giữ hạnh phúc gia đình, để bảo vệ Tuấn khỏi sự thật tàn nhẫn, cô phải đi Nha Trang, phải đối mặt với Nam một lần nữa. Cô thì thầm trong lòng:

“Anh Tuấn… em làm điều này vì anh… vì chúng ta…”

Sáng hôm sau, khi Tuấn chuẩn bị đi làm, Ly lấy hết can đảm, giọng nhẹ nhàng nhưng gượng gạo:

“Anh… tuần sau em muốn đi du lịch vài ngày với bạn. Em cần thư giãn một chút, được không anh?”

Tuấn mỉm cười, vuốt tóc cô:

“Được chứ, em đi cho khuây khỏa. Anh ở nhà chờ em. Đi đâu thế?”

Ly cúi mặt, giấu đi ánh mắt hoảng loạn:

“Nha Trang… em đi với mấy đứa bạn cũ. Vài ngày thôi, anh đừng lo.”

Tuấn gật đầu, hôn lên trán cô:

“Ừ, em đi vui vẻ nhé. Gọi anh nếu cần gì.”

Cô gật đầu, nhìn anh rời đi, lòng nặng trĩu như đeo đá. Cô biết mình vừa nói dối anh, biết mình sắp bước vào một vũng lầy khác, nhưng cô không còn cách nào khác. Cô thì thầm:

“Anh Tuấn… tha thứ cho em… em chỉ muốn giữ anh bên mình…”
 

Un0part2

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tập 21:


Trong căn phòng ngủ nhỏ, ánh nắng sớm dịu dàng len qua rèm mỏng, rọi lên dáng hình thanh thoát của cô – một tuyệt tác của tạo hóa, vừa mảnh mai vừa tràn đầy sức hút khó cưỡng. Ly cao gần 1m70, thân hình thon thả như cành liễu, nhưng mỗi đường nét lại toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc: đôi chân dài miên man, thẳng tắp, dẫn lên cặp mông tròn trịa, căng mọng, cong vểnh tự nhiên như một lời mời gọi thầm lặng. Bầu ngực cô nở nang, đầy đặn, nhô cao kiêu hãnh trên khuôn ngực thon gọn, tạo nên một đường cong hoàn hảo khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Mái tóc đen dài óng ánh như dòng suối mực chảy xuống lưng, từng sợi mượt mà lấp lánh dưới ánh sáng, uốn lượn ôm lấy bờ vai gầy và đôi tay trắng ngần, thon thả như ngọc ngà. Làn da cô mịn màng, trong trẻo như hoa lê đầu mùa, trắng ngọc không một vết tì, lấp lóe ánh hồng nhạt nơi gò má, như được phủ một lớp phấn tự nhiên của thanh xuân. Đôi mắt to tròn, sâu thẳm, long lanh như mặt hồ mùa thu, ẩn chứa nét u buồn nhưng không làm lu mờ vẻ duyên dáng bẩm sinh.

Ly đứng trước vali nhỏ, đôi tay thon dài khẽ run khi sắp xếp vài món đồ giản dị – một chiếc áo phông trắng tinh, quần jeans ôm sát, một áo khoác mỏng màu xám – tất cả nhằm che giấu ý định thật sự của chuyến đi này. Cô ngừng tay, ánh mắt lặng lẽ hướng về góc tủ, nơi chiếc hộp đen bí ẩn nằm im lìm như một lời nhắc nhở đầy ám ảnh. Cô mở nắp, lấy ra bộ đồ ren đỏ – những sợi vải mỏng như tơ nhện, đỏ rực như ngọn lửa dục vọng, chỉ vừa đủ phủ lên đôi núm hồng nhạt, để lại phần dưới trần trụi với một dải ren mảnh mai vắt ngang như lời thách thức trơ trẽn. Cô đặt nó xuống đáy vali, giấu kỹ dưới lớp áo, lòng nặng nề như mang một gánh tội lỗi không thể trút bỏ:

“Lần này thôi… vì anh Tuấn… để giữ lấy gia đình của chúng ta…”

Cô chọn một chiếc váy liền thân màu kem nhạt, dài qua gối, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình, tôn lên đường cong mềm mại từ hông đến ngực, vừa kín đáo vừa làm nổi bật vẻ thanh thoát tự nhiên. Ly đứng trước gương, đôi tay khẽ vuốt mái tóc đen dài, buộc thành một búi thấp gọn gàng, để lộ cần cổ trắng ngần, cao quý như cổ thiên nga. Cô cúi người, với tay lấy đôi giày trong ngăn tủ thấp, chiếc váy khẽ trượt lên, để lộ đôi chân dài thon thả, cặp đùi mịn màng căng mọng, và một phần bầu ngực căng đầy, trắng muốt, lấp ló qua cổ áo rộng – khe ngực sâu thẳm, tròn trịa, như một lời mời gọi đầy mê hoặc.

Đúng lúc ấy, Tuấn bước vào, đôi mắt anh thoáng sững sờ khi bắt gặp hình ảnh ấy. Anh vừa thay xong bộ đồ công sở, định ra khỏi nhà, nhưng cảnh tượng bầu ngực nở nang của Ly nhô cao kiêu hãnh, làn da trắng ngọc lấp lánh trong ánh sáng, khiến anh khựng lại. Một luồng ham muốn âm ỉ trỗi dậy, anh tiến đến gần, giọng trầm ấm, dịu dàng như làn gió xuân:

“Ly… em đẹp quá… anh không muốn rời em lúc này…”

Ly giật mình ngẩng lên, váy rơi xuống che lại cơ thể, đôi má ửng hồng vì bất ngờ:

“Anh… anh chưa đi làm sao? Em chỉ đang lấy đồ thôi…”

Tuấn không đáp, anh bước sát hơn, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng với sự nâng niu như sợ làm vỡ một món đồ quý giá. Hơi ấm từ anh bao bọc lấy cô, dịu dàng nhưng thiếu đi sự mạnh mẽ mà cô từng khắc sâu trong ký ức với một người khác. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn mềm mại, chậm rãi, đôi môi anh lướt nhẹ, lưỡi anh khẽ luồn vào, quấn quýt lưỡi cô trong một sự âu yếm đầy tình cảm. Ly khẽ thở dài, tay đặt lên ngực anh, định giữ khoảng cách, nhưng rồi cô nhắm mắt, để mình hòa vào anh, dù lòng cô đang rối ren giữa yêu thương và sự giả dối.

Tuấn nhẹ nhàng dẫn cô ngồi xuống mép giường, bàn tay anh lần xuống, kéo váy cô lên từ từ, để lộ đôi chân dài trắng ngần, cặp đùi mịn màng căng đầy sức sống. Anh cởi áo cô ra với từng động tác chậm rãi, như nâng niu một đóa hoa dễ vỡ, để lộ bầu ngực căng tròn, đôi núm nhỏ hồng nhạt dựng lên trong không khí se lạnh của căn phòng. Anh cúi xuống, hôn lên ngực cô, môi anh lướt nhẹ quanh vùng da mịn màng, rồi ngậm lấy một bên, mút dịu dàng, lưỡi anh xoay tròn chậm rãi, tạo nên những làn sóng cảm xúc nhẹ nhàng lan tỏa trong cô. Ly khẽ rên, âm thanh nhỏ nhẹ thoát ra từ đôi môi mọng, tay vuốt tóc anh, thì thầm:

“Anh Tuấn… nhẹ thôi… em…”

Anh ngẩng lên, ánh mắt ấm áp, anh thì thầm:

“Anh yêu em, Ly… anh muốn em trước khi em đi…”

Anh cởi quần, để lộ dương vật của mình – nhỏ hơn nhiều so với hình ảnh của Nam, đường kính khiêm tốn, và không thực sự cứng, có thể nói là hơi mềm dù anh rõ ràng đang bị kích thích. Nó dựng lên một cách yếu ớt, không đủ độ căng để tạo cảm giác mạnh mẽ, thiếu đi sự hung hãn mà cô từng trải qua. Tuấn nằm đè lên cô, nhẹ nhàng đâm vào, từng nhịp chậm rãi, đều đặn, như một điệu nhạc ru êm ả. Ly cảm nhận anh trong mình – ấm áp, nhẹ nhàng đến mức không đủ để chạm đến những điểm nhạy cảm mà cô từng bị khơi dậy đến điên cuồng.

Trong đầu cô, hình ảnh Nam hiện lên như một bóng ma – sự hoang dại của anh ta, dương vật khổng lồ căng cứng, to như cổ tay, đâm sâu đến tận cùng, từng cú thúc hung bạo làm cô rên rỉ trong khoái cảm đê mê, cơ thể cô giật lên không kiểm soát, chất lỏng tuôn trào như suối. Với Tuấn, cô chỉ cảm thấy một sự dịu dàng, không đủ để lấp đầy khoảng trống mà cô khao khát trong những góc khuất của bản thân. Tuấn đẩy đều đặn, tay anh vuốt ve ngực cô, xoa nhẹ quanh bầu ngực căng tròn, ngón tay lướt qua núm ngực. Anh hôn lên cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào da thịt cô, thì thầm:

“Em thích không, Ly? Anh muốn em sướng”

Ly gật đầu, mắt nhắm chặt, giả vờ rên to hơn để chiều lòng anh:

“Ừ… anh… em thích lắm…”

Cô cong người lên một chút, tay siết chặt ga giường, giả vờ giật nhẹ như thể đang chạm đến đỉnh, nhưng trong lòng cô, đó là một màn kịch quen thuộc. Suốt bao năm làm vợ Tuấn, cô đã học cách giả vờ đạt cực khoái – rên rỉ lớn hơn, thở gấp hơn, cơ thể run lên một cách cố ý – để anh không nhận ra sự thiếu hụt trong cô, để anh tin rằng anh đã làm cô hạnh phúc. Lần này cũng vậy, cô rên lớn hơn, giọng cao vút:

“Anh Tuấn… em… em sướng…”

Cô giả vờ co giật nhẹ, đôi chân khép lại như thể đang lên đỉnh, đôi tay bám chặt vai anh, móng tay khẽ cào lên da thịt anh để thêm phần chân thật. Nhưng bên trong cô, không có luồng nhiệt nào bùng nổ, không có cơn sóng nào cuốn cô đi – chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo, trơn truột bởi chút chất lỏng ít ỏi mà cô cố gắng tiết ra để đáp ứng anh. Tuấn thở hổn hển, đẩy nhanh hơn một chút, nhưng sự yếu ớt của anh lộ rõ – dương vật anh không giữ được độ cứng, đầu mềm dần khi anh cố gắng tăng nhịp. Anh rên nhỏ, giọng khàn khàn:

“Ly… anh… anh sắp…”

Dương vật anh mềm hẳn, rụt lại ngay sau lúc xuất, để lại trong cô một cảm giác hụt hẫng quen thuộc. Anh nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, giọng dịu dàng:

“Em sướng không, Ly. Em làm anh thích quá. Đi chơi vui nhé, anh chờ em về.”

Ly mỉm cười yếu ớt, nép vào ngực anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối:

“Em cũng thích… em sẽ về sớm…”

Nhưng trong lòng cô, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Cô vừa lừa dối anh lần nữa, không chỉ bằng lời nói mà cả bằng cơ thể, và sự dịu dàng yếu ớt của anh chỉ làm cô thêm đau đớn khi so sánh với những gì cô sắp đối mặt. Tuấn đứng dậy, chỉnh lại quần áo, rời nhà đi làm, để lại Ly nằm đó, phía dưới cô tinh trùng của anh còn không nhiều để chảy ra ngoài và tâm trí cô đã lạc đến một nơi khác – Nha Trang, nơi Nam đang chờ với lời đe dọa không thể kháng cự.

Cô ngồi dậy, tiếp tục chuẩn bị đồ với đôi tay run rẩy. Cô kiểm tra lại vali – áo phông trắng, jeans ôm, bộ đồ ren đỏ nằm im lìm dưới đáy – tất cả đã sẵn sàng cho chuyến đi định mệnh. Cô mặc chiếc váy kem nhạt, buộc lại búi tóc thấp, đôi mắt to đượm buồn nhìn vào gương lần cuối. Cô xách vali ra khỏi nhà, gọi taxi đến sân bay, ngồi im trên xe, ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa kính, những tòa nhà lướt qua như một cuốn phim mờ nhạt. Cô thì thầm, giọng lạc đi trong gió:

“Anh Tuấn… em làm điều này vì anh… nhưng em sợ mình sẽ không còn là em của anh nữa…”

Máy bay cất cánh, đưa cô đến nơi ánh nắng vàng rực chiếu lên biển xanh ngọc, nhưng lòng cô chỉ thấy một màu xám lạnh lẽo, nặng nề như bầu trời trước cơn giông. Cô biết mình sắp bước vào một vũng lầy mới, và dù cô muốn giữ lấy hạnh phúc với Tuấn, cô không chắc mình có thể thoát khỏi bóng tối của Nam.
 

Un0part2

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tập 22:


Máy bay hạ cánh xuống Nha Trang vào buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên thành phố biển tuyệt đẹp này – một viên ngọc quý của miền Trung, nơi những con sóng xanh ngọc vỗ nhẹ vào bờ cát mịn như bột, hàng dừa cao vút nghiêng mình trong gió, và những ngọn núi xa xa ôm lấy đường chân trời như một bức tranh thủy mặc sống động. Hơi thở mặn mà của biển hòa quyện với hương hoa phượng vĩ đỏ thắm, tạo nên một không gian vừa thơ mộng vừa quyến rũ, khiến bất kỳ ai đặt chân đến đây cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp thiên nhiên giao thoa với sự phát triển hiện đại.

Ly bước ra khỏi sân bay, kéo theo vali nhỏ, chiếc váy kem nhạt nhẹ nhàng ôm lấy thân hình thanh thoát của cô, tôn lên đôi chân dài thon thả và vòng hông mềm mại. Đôi mắt to tròn của cô, dù ẩn sau lớp kính râm, vẫn không giấu được nỗi lo âu xen lẫn tò mò khi cô đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô lên taxi, giọng khẽ nói với tài xế:

“Đưa tôi đến V Luxury trên đảo Hòn Tre.”

Chuyến xe lướt qua cầu Phú Mỹ, nối đất liền với đảo Hòn Tre – một hòn đảo biệt lập, nơi chỉ những tầng lớp giàu có, quyền lực mới có thể đặt chân đến. Từ xa, cô đã thấy những tòa nhà trắng tinh vươn cao giữa rừng cây nhiệt đới xanh mướt, lấp ló ánh nước lấp lánh của biển khơi.

Khi xe dừng lại trước cổng V Luxury – một khách sạn 7 sao đẳng cấp thế giới – Ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì mục đích chuyến đi, mà còn vì sự choáng ngợp trước khung cảnh xa hoa mà cô chưa từng tưởng tượng tới. Đây không phải nơi dành cho những người bình thường như cô, mà là chốn nghỉ dưỡng của giới thượng lưu, nơi mỗi chi tiết đều toát lên sự sang trọng và quyền uy.

Cô bước vào sảnh chính, đôi cao gót nhẹ nhàng chạm lên sàn đá cẩm thạch trắng bóng loáng, phản chiếu ánh sáng từ những chùm đèn pha lê treo trên trần cao vút, lấp lánh như những vì sao giữa ban ngày. Không gian rộng lớn được trang trí bằng những bình hoa lan trắng khổng lồ, tỏa hương thơm ngát hòa quyện với mùi gió biển thoảng qua từ những cánh cửa kính mở rộng.

Ly ngước mắt, thấy những vị khách giàu có – đàn ông trong bộ vest cắt may tinh tế, tay đeo đồng hồ vàng sáng bóng, và những cô gái đi cùng họ, mỗi người như một tác phẩm nghệ thuật sống động: váy dài ôm sát khoe đường cong hoàn hảo, tóc uốn lượn bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng tô điểm bằng nụ cười kiêu sa, ánh mắt sắc sảo ẩn sau lớp trang điểm cầu kỳ. Họ di chuyển chậm rãi, trò chuyện bằng những giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, như thể cả thế giới này thuộc về họ. Ly khựng lại, đôi tay siết chặt quai vali, cảm giác mình nhỏ bé giữa không gian xa hoa ấy, nhưng đồng thời, một chút thích thú len lỏi trong cô – sự tò mò về cuộc sống của tầng lớp giàu có của Nam.

Nhân viên lễ tân, một cô gái trẻ trong đồng phục lụa trắng thanh lịch, mỉm cười chuyên nghiệp, đưa cô chìa khóa phòng VVIP với giọng nói êm như nhung:

“Chào mừng cô đến V Luxury, cô Ly. Phòng 1201 đã được chuẩn bị sẵn theo yêu cầu của anh Nam. Mời cô theo tôi.”

Ly gật đầu, đôi tay run nhẹ khi nhận thẻ, theo nhân viên qua hành lang dài phủ thảm đỏ dày êm ái, hai bên treo những bức tranh trừu tượng giá trị cao, ánh đèn vàng dịu nhẹ làm nổi bật không gian sang trọng. Trên đường đi, cô thoáng thấy quầy bar của khách sạn – một kiệt tác kiến trúc với quầy gỗ mun bóng loáng, những chai rượu vang trăm năm tuổi xếp ngay ngắn sau lớp kính, ánh sáng từ đèn chùm nhỏ phản chiếu lên ly thủy tinh trong suốt, nơi những vị khách giàu có ngồi nhâm nhi rượu, cười nói với những cô gái đi cùng trong bộ váy lụa óng ánh. Bên ngoài, qua cửa kính lớn, cô nhìn thấy bể bơi ngoài trời rộng lớn, nước xanh trong vắt trải dài đến tận đường chân trời, xung quanh là những chiếc ghế dài bọc đệm trắng, nơi các vị khách nằm tắm nắng dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Trong nhà, một bể bơi khác ẩn mình dưới ánh đèn mờ ảo, nước ấm bốc hơi nghi ngút, bao quanh bởi những cột đá cẩm thạch trắng tinh khôi, tạo nên một không gian vừa bí ẩn vừa quyến rũ. Ly thầm nghĩ:

“Đây là thế giới của anh ta sao… xa hoa, quyền lực… đẹp đến nghẹt thở…”

Cô bước vào thang máy bằng kính trong suốt, nhìn ra toàn cảnh đảo Hòn Tre khi nó từ từ đi lên tầng 12. Cánh cửa phòng 1201 mở ra, và Ly gần như nín thở trước không gian trước mắt – một căn phòng VVIP rộng lớn, xa hoa đến mức làm cô choáng váng. Cửa sổ panorama trải dài từ sàn đến trần, mở ra tầm nhìn toàn cảnh biển Nha Trang từ độ cao hàng chục mét, nơi những con sóng lấp lánh ánh hoàng hôn đỏ rực, xa xa là những chiếc du thuyền trắng lững lờ trôi. Giường king-size phủ ga lụa trắng tinh khôi nằm giữa trung tâm, bên cạnh là bàn gỗ mun chạm khắc tinh xảo, trên đó đặt một khay bạc với chai champagne và hai ly thủy tinh mỏng tang. Một góc phòng là bồn tắm jacuzzi hiện đại, nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, bốc hơi nghi ngút, cạnh đó là bộ đồ tắm lụa trắng và khăn bông mềm mại xếp ngay ngắn.

Dịch vụ buồng phòng đẳng cấp thể hiện qua từng chi tiết – từ lọ hoa lan tím đặt trên bàn, đến hệ thống đèn điều chỉnh ánh sáng tự động, và mùi hương tinh dầu bạc hà thoảng nhẹ trong không khí. Ly đứng lặng, đôi chân thon dài khựng lại, lòng trào lên một cảm giác lẫn lộn – choáng ngợp, thích thú, và cả chút sợ hãi.

Cô nhìn quanh, nhưng Nam không có ở đây như cô tưởng. Trên bàn gỗ mun, một mẩu giấy nhỏ nằm gọn, nét chữ cứng cáp quen thuộc của anh ta:

“Enjoy nhé, em yêu. Thư giãn đi, anh sẽ đến sau.”

Ly đặt vali xuống, thả mình ngồi lên giường, cảm nhận lớp lụa mềm mại mơn man làn da trắng ngần qua chiếc váy mỏng. Cô thở dài, nhìn ra biển qua cửa sổ panorama, lòng thoáng nhẹ nhõm hơn so với những gì cô tưởng tượng khi còn ở nhà – không có sự căng thẳng ngột ngạt, không có áp lực tức thì từ Nam. Thay vào đó, cô thấy mình bị cuốn hút bởi sự xa hoa này, một thế giới hoàn toàn khác biệt với cuộc sống giản dị bên Tuấn. Cô đứng dậy, bước ra ban công nhỏ, gió biển mát lạnh thổi qua mái tóc đen dài, làm từng sợi bay nhẹ như một dải lụa huyền. Cô thì thầm:

“Chỉ một chút thôi… mình sẽ tận hưởng… để quên đi lo lắng…”

Sau chuyến đi dài, cơ thể cô mệt mỏi, đôi chân thon thả hơi nhức nhối vì ngồi máy bay. Cô quyết định tận hưởng dịch vụ của khách sạn, gọi điện xuống lễ tân để đặt một suất massage thư giãn. Một lát sau, một nữ nhân viên mặc đồng phục lụa trắng gõ cửa, dẫn cô đến spa trong khách sạn – một không gian yên tĩnh với ánh đèn vàng dịu, tiếng nhạc thiền nhẹ nhàng, và mùi hương tinh dầu oải hương thoảng khắp nơi. Cô nằm xuống giường massage, để đôi tay chuyên nghiệp của nhân viên xoa bóp từng cơ bắp, từ bờ vai gầy xuống cặp đùi mịn màng, rồi lên đôi tay thon dài. Dầu nóng thấm vào làn da trắng ngần, làm cô thả lỏng hoàn toàn, đôi mắt to dần khép lại, và những lo âu về Tuấn, về Nam, tạm thời tan biến trong sự dễ chịu hiếm có. Cô thì thầm trong lòng:

“Thì ra ở đây cũng không tệ… ít nhất là lúc này…”

Massage xong, cô trở về phòng. Cô nằm lên giường lụa trắng, cơ thể nhẹ nhõm sau buổi thư giãn, và chẳng mấy chốc, giấc ngủ ập đến như một làn sóng dịu dàng. Cô ngủ một giấc trưa ngon lành, đôi môi mọng khẽ hé mở, mái tóc đen dài xõa ra như một chiếc quạt lụa trên gối, làn da trắng ngần lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa biển Nha Trang, sóng vỗ nhẹ vào chân, không còn gánh nặng nào đè lên vai. Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng hơn hẳn – nỗi căng thẳng từng giam cầm cô ở nhà giờ như một ký ức xa xôi. Cô ngồi dậy, vuốt lại tóc, nhìn ra biển đêm lung linh qua cửa sổ, lòng thoáng nghĩ:

“Mình lo lắng quá nhiều… có lẽ đêm nay sẽ không tệ như mình tưởng…”

Điện thoại trên bàn rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô với tay lấy, màn hình sáng lên với tin nhắn từ Nam:

“Em yêu, chuẩn bị đồ xinh nhé. 7h anh sẽ tới đón em đi ăn. Đừng để anh đợi.”

Ly nhìn tin nhắn, đôi tay thon dài khựng lại, một chút hồi hộp trào lên xen lẫn với sự tò mò. Cô đứng dậy, mở vali, lấy ra bộ đồ sang trọng, ngón tay lướt qua lớp vải mỏng manh, lòng bỗng nhẹ nhàng hơn so với lúc ở nhà. Cô thì thầm:

“7 giờ… mình sẽ sẵn sàng…”

Cô bước vào phòng tắm, để lại phía sau căn phòng VVIP sang trọng, chuẩn bị cho buổi tối mà cô không biết sẽ dẫn mình đến đâu – nhưng lúc này, cô chỉ muốn tận hưởng, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong thế giới xa hoa của Nam.
 
Bên trên