• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

xam dalat

Yếu sinh lý
Cập nhật sớm
..........

Mấy tháng sau đó tôi đã quen dần với công việc của mình, nhưng nỗi lo về gia đình cũng chẳng vơi bớt đi được, giá lợn vẫn xuống, đơn xin phá sản vẫn chưa được duyệt, nhưng được cái không biết bằng cách nào ngân hàng vẫn rót vốn để cầm cự, mấy kho ngô giờ chỉ còn lác đác vài cái, cũng mang cắm hết ngân hàng lấy tiền xoay vòng vốn rồi. Rồi cứ thế 1 năm qua đi với bao nuối tiếc, tôi vẫn vẫy vẫn mối tình mập mờ với Diệp, sau nhiều lần về thăm, Diệp đối với tôi vẫn vậy, vẫn ân cần yêu thương, nhưng vẫn không thay đổi quyết định của mình, dù đã thêm nhiều lần tôi đề nghị, với hàng xóm xung quanh thì Diệp vẫn giới thiệu tôi là chồng qua tấm ảnh 2 đứa treo to đùng dưới quầy hàng, tôi cũng về quê Diệp vài lần trong những dịp dỗ bố mẹ, nhưng cứ tiếp tục thế mãi sao được, tôi không muốn nỡ dở cuộc đời của Diệp, chấp nhận mãi là người tình bên cạnh tôi, cứ mãi bên nhau nhưng không có kết quả, một cái đám cưới sẽ mãi chỉ là tưởng tượng, nhiều lúc tôi nghĩ tới tôi vẫn mãi tiếc nuối cho mối tình này, sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng quyết định giải thoát cho câu chuyện này, vì tôi muốn đoạn kết trong cuộc đời của Diệp được chọn vẹn, sẽ có người đàn ông khác yêu em như tôi, đến với em mà không biết về quá khứ đó, bù đắp cho em những gì còn thiếu mà cuộc đời đã lấy đi của em, tôi mong em được hạnh phúc.
Thêm nửa năm nữa tôi vẫn không yêu ai, văn phòng giờ cũng lớn mạnh hơn chuyển địa điểm sang một tòa nhà mới, tôi vẫn vẫy vẫn hào hoa lãng tử, là thần tượng của bao cô gái trên văn phòng, một năm có hơn 11 lớp học diễn ra, số lượng đại lý mới ngày càng tăng, kéo theo hàng chục em gái xinh tươi mới lượn lờ bện cạnh, nhưng tôi vẫn không mở lòng với ai cả, chắc tôi trưởng thành rồi, không còn dễ rung động như xưa, gặp ai cũng yêu, thích là ngủ cùng, tôi tập chung cho công việc, thi thoảng lại bay về cùng ông già gồng gánh chút sức nhỏ của mình cho trang trại, thứ duy nhất trong đầu tôi lúc này là tiền, tiền và tiền..........một thằng công tử hô mưa gọi gió, vẫy tay một cái hàng tá em xin chết, nay chẳng còn, thi thoảng lại trong bộ quần áo lao động người đen nhẻm đi vì cháy nắng, trên con dream quen thuộc ngày nào cũng lượn quanh mấy điểm trại kiểm tra, oto nhà cửa bán hết rồi, nhưng chuồng trại vẫn giữ, 2 bố con tôi cùng mấy anh em công nhân ở lại luôn trong trại, quay ra quẩn vào đâu đâu cũng chỉ thấy lợn, sau hơn năm rưỡi ổn định trong Đà Nẵng, mẹ tôi cũng vui vẻ trở lại như trước, tôi cũng xin nghỉ trên văn phòng, trở lại miền bắc cùng bố cố gắng duy trì trang trại.

  • Sáng mai bố con mình xuống Mộc Châu, mai tiêm phòng cho đàn lợn nhà chú Minh với cho một chuyển cám lên đấy.

  • Con tưởng chú lấy nhà bà Hoàn rồi cơ mà.

  • Chỗ đấy nó không cho nợ nữa rồi, mẹ cái con đấy, lúc làm ăn được thì cứ các anh cứ thoải mái, vợ chồng em cung cấp cho đến khi xuất đàn có tiền thanh toán cũng được, giá xuống phát là chỉ sợ người ta bùng mẹ mất bắt thanh toán luôn từng tấn 1.

Khủng hoảng mà, ai cũng sợ, ngoài chủ trang trại còn các đại lý cung cấp thức ăn, ngươi ta cũng sợ nông dân không thanh toán được vỡ nợ, 1 vòng tròn cộng sinh, từ đầu ra cho đến đầu vào.

  • Vầng thế để tí tắm rửa xong con ra chỗ chú Vĩnh lấy xe, bảo anh em nó bốc luôn mai đi sớm cho mát.

Bố tôi cười gật đầu, trên khuân mặt bố tôi đã thêm nhiều nếp nhăn, tóc cũng điểm bạc, không còn phong độ đại gia miền núi ngày nào, somi đóng thùng trên con lexus đi bàn chuyện kinh doanh, giờ trong cái áo bay, quần sắn gấu, đầu đội mũ cối như lão nông đích thực.
Trong nhóm kinh doanh thân thiết, giờ chỉ còn bố tôi với ông chú Minh vẫn kiên trì với quyết đinh của mình, 2 ông vẫn ấp ủ niềm tin mãnh liệt một ngày giá lơn lại quay trở lại. Nên giờ nhà cửa tuy cũng đi gần hết rồi nhưng vẫn sống chết với mấy trang trại.

  • Thằng Phong về lúc nào thế con.

  • Con về được hơn tháng rồi bố.

Tôi vẫn thói quen gọi bố xưng con với ông chú từ đợt yêu Thương, dù biết là kết thúc truyện tình đó rồi nhưng đã gọi là không bỏ, bố mẹ Thương cũng vậy, tôi nhớ đầu năm ngoái tôi về có gặp, 2 ông bà chỉ cười nói với tôi, chúng mày không có duyên lấy nhau thì tao vẫn coi mày là con trai có cái gì đâu.

  • Nhanh nhỉ gần 2 năm trong đấy rồi.
.................
Cả sáng xuống hàng chuyển cám vào trong kho, rồi bắt đầu tiêm phòng kiểm tra lại đàn lợn, có lô lợn giống mới về nên cũng phân loại nhốt riêng theo dõi.

  • Bố với các anh đi tắm rửa, xong chuẩn bị lên ăn cơm.

Tiếng nói quen thuộc vọng vào từ ngoài cổng khu chuồng trại, vì lợn được nuôi nhốt riêng, trong một khu, để tránh dịch bệnh và đảm bảo khử khuẩn người ra vào.
Tôi cũng giật mình, nhóc cái đầu lên ngó ra phía cổng, hơn 2 năm rồi, từ cái ngày ấy...giọng điệu quen thuộc đó lại một lần nữa vang lên trong tâm trí tôi....có chút bối rối, như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm việc mờ ám, tôi quay người lại nhìn xuống mấy con lợn vẫn đang kêu inh ỏi sau khi thiến, có cái gì đó ngại ngùng khó tả...

  • Thôi nốt con nay thôi, đi ăn cơm đi, chiều làm tiếp anh Phong ơi....thằng cu em công nhân cười, nói xong thu dọn lại dụng cụ, rồi nhảy ra ngoài

  • Ờ, mày ra trước đi anh lấy bộ quần áo trên xe đã rồi ra sau.

Tôi quay lại xe hàng, tìm lấy cái bộ đồ công nhân mới sạch sẽ, rồi cứ đứng đó một lúc, ............sao về sớm thế nhỉ ?, tưởng hết năm mới về, ngại thật....đâu tôi với những dòng suy nghĩ không ngừng tuôn ra, lần trước tôi về, cũng biết sơ qua Thương được tài trợ học bổng du học, tính ra thì gần tết mới về, nay mới tháng 10. Tôi đứng trước cái gương trong phong tắm nhỏ nhìn lại khuân mặt mình, không biết em có nhận ra tôi không nhỉ, giờ đen nhẻm, gầy hơn rồi, cũng không còn dáng vẻ công tử ngày nào, nếu gặp em thì sẽ nói câu gì nhỉ, hay im lặng kệ đi cho đỡ ngại....

  • Anh Phong ơi, lên ăn cơm.....tiếng thằng cu em trên nhà gọi xuống cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi.

  • Đây rồi... thôi cuộc đời mà kiểu đéo gì trả phải va vào nhau, tôi nghĩ vậy...

Lên tới bếp ăn, 2 mâm cơn đơn giản cũng đã được chuyển vào từ bao giờ, chắc nấu từ ngoài nhà mang vào, nhìn qua một lượt cũng chẳng thấy em đâu, hay biết mình ở đây nên về rồi, trong đầu tôi nghĩ vậy, thôi thế cũng may gặp thì còn ngại hơn.

Tôi với lấy chai rượu bên cạnh bắt đầu rót ra mấy cái chén nhỏ, cơm nước thì phải có tí rượu nó mới bọn được.

  • Bố trồng cây ớt gì xa tít thế.....

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, tôi ngước mắt lên nhìn, là em đúng em rồi, người con gái tôi từng yêu. Em từ ngoài cửa tay cầm một nắm ớt vừa mới vặt đi vào.

Thoáng nhìn thấy tôi em đưa mắt nhìn, rồi cũng quay mặt đi vào chỗ bàn nấu.
Trong thoáng giây phút đó, có cái gì thắt lại nơi trái tim mình, rồi cảm giác bồi hồi khó tả, tôi liếc mắt nhìn trộm theo dáng em, em vẫn vậy, vẫn xinh đẹp thuần khiết, trong bộ áo phông quần bò dài.

Thằng cu em thấy tôi nhìn về phía em, nó hích hích cái cánh tay.

  • Thấy chị chủ em xinh không, anh Phong tán chơi đi biết đâu lại được hehe

  • Ờ....xinh....tôi cũng gật gật cái đầu nói nhỏ.
.....
  • Đấy có tí ớt vào nó có khác không, mày cứ lười....tiếng ông chú Minh tay đón bát nước chấm từ Thương đặt lại xuống mâm.

  • Ngồi xuống đây luôn đi...mẹ Thương khẽ dịch người sang để lại một chỗ trống đối diện tôi cho Thương ngồi xuống.

Tôi khẽ mím đôi môi, mặt vẫn hơi đánh sang một bên nhìn vu vơ mấy món dưới mâm, đã lâu rồi không gặp, cũng ngại đéo giám đối diện với em ngay lúc này, tôi chỉ ước có cái lỗ nào chui mẹ nó xuống trốn, nó cứ là thế đéo nào..........mà sao tôi phải trốn tôi có làm cái gì sai đéo đâu, hàng ngàn các giả thuyết đặt ra trong đầu, trong khoảnh khắc bối rối này.

  • Thôi ăn đi, nào làm chén đã...bố tôi với ông chú Minh cười kaka rồi nâng chén rượu lên làm cái cạch.

  • Con mời bác ăn cơm, con mời bố mẹ ăn cơm, con mời các chú ăn cơm.... Nghi thức chào mời của em mỗi bữa ăn lại vang lên.

  • Ơ thế mày không mời thằng Phong ăn cơm.... bố Thương quay ra nhìn em, rồi lại đưa mắt sang ông già tôi cười, mẹ em thì lại tủm tìm nhìn về phía tôi.

  • Không bảo anh ấy cũng ăn mà... rồi bĩu cái môi về phía ông chú.

Rồi cứ thế bữa cơm diễn ra, tí tí mẹ em lại gặp thức ăn vào bát tôi, tôi cũng chỉ cười vâng dạ, tự nhiên cảm giác ngột ngạt căng thẳng khó tả, thình thoảng tôi liếc nhẹ nhìn trộm Thương một chút, nhưng em vẫn tỉnh bơ như không có gì, vẫn cười nói rồi ngồi ăn một cách tự nhiên không chút vướng bận hay để ý gì thằng người yêu cũ ngồi đối diện là tôi.
Mấy món ăn trên mân vừa cho vào miệng, tôi nhận ngay ra là ai nấu, vẫn hương vị đó, cách nêm nếm đó, đã lâu rồi tôi chưa thưởng thức, có chút gì đó quên thuộc, nhưng lại có gì đó xa lạ chắc hẳn lúc này đây mọi thứ, cô gái trước mặt đã không còn như trước, không còn là cô gái của tôi, cô gái tôi hứa cả đời này sẽ mai bên cạnh.
............................
Nếu có lúc đôi ta phải nhìn lại
Nếu có lúc yêu đương này nhạt phai
Sẽ thế nào
nếu chia tay
Không muốn phải nuối tiếc
Sẽ có lúc không ai hiểu được mình
Sẽ đến lúc không biết phải làm sao
Nếu chia tay sẽ thế nào
Bây giờ gặp mặt nhau biết nói câu gì
Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao?
Tự hỏi rằng sẽ khó thế nào?
Tạm biệt người yêu trong hồi ức
Tạm biệt tình yêu nơi tiềm thức
Đã bao nhiêu lần
nếm cay đắng khi yêu
Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao?
Cô đơn loay hoay suốt bao đêm dài
Tạm biệt người yêu thương nhiều nhất
Tạm biệt người mang bao phiền phức
Đến con tim này
Hay là ta mới yêu chưa kịp đậm sâu
..........................................

(còn Tiếp )
Dkm nhìn ảnh này giống ảnh tao ngồi cùng thằng cu em chỗ gần chuồng lợn hôm đấy vkl
Xem nội dung: 235616
Thi hình ae minh chứ ai. A còn giả vờ nũa
 

cutovailoz

Yếu sinh lý
Thằng thớt này k sập chuồng lợn thì chắc k bỏ dc e diệp để về với e thương
chả sập lợn cũng không đến em Diệp được, nó trải và hiểu đời tình nhân thì ok chứ cuộc sống hôn nhân lúc suy lại nhìn về quá khứ thì nói vài câu vô tình lại cứa lòng nhau, nên tốt nhất cho cả 2 là không đến được, em Diệp lấy ai không biết quá khứ, cùng lắm là chỉ biết thằng Phong là chồng cũ là quá ok rồi. Chủ thớt lúc đó lụy vs cảm thật muốn lấy chứ em Diệp xử lý thế quá chuẩn rồi.
 
Bên trên