Chương 4 : Sóng gió cuộc đời.
..
Tôi trải qua cái tết vẫn như mọi năm nhưng chỉ khác năm nay không có Thương bên cạnh, mẹ tôi thoáng thấy mặt thằng con quý tử ở đâu ,lại bắt đầu đay nghiến nói đi nói lại, khiến tôi đau hết cả đầu, tôi đành trốn cơm nha đi tụ tập với hội thằng Hùng, hết năm nay nó cũng ra trường rồi, có tí mùi công an vào người nó cũng chững chạc hơn hẳn bớt trẩu hơn trước nhiều. Cứ thế tết quay đi quẩn lại chỉ có vậy, rồi cũng đến ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp hơn tháng sau đó, tôi với Diệp vẫn vậy, vẫn yêu nhau nhưng vẫn trong mối quan hệ mập mờ không danh phận, trong nhưng người con gái bên đời tôi, chắc hẳn Diệp là một người phụ nữ cam chịu, là nơi mà mỗi khi gục ngã trong cuộc sống, đứng đó đợi sẵn, chờ tôi tìm về, cho tới tận bây giờ.
Tôi trở về nhà với tấm bằng loại giỏi, có thêm xuất nghiên cứu sinh bên singapore sau về thì giữ lại làm giảng viên của trường, nhưng tôi từ trối, tôi nghĩ học cao thế biết đến bao giờ, với cả việc kinh doanh của gia đình còn bao thứ chờ tôi về tiếp quản, nhưng đâu ai biết trước, thời thế thế thời.
Mấy ngày hôm nay bố với mẹ tôi đi suốt, tôi cũng vậy hết từ Điện Biên, Mộc Châu rồi Quảng Ninh, xem tình hình chuồng trại, tiêm phòng, thăm đàn. Bố mẹ tôi gầy đi nhiêu chỉ sau mấy tháng, nét buồn lúc nào cũng trên khuân mặt, cho đến một ngày giữa năm 2017, sau gần 1 năm giá lợn xuống tới lúc đỉnh điểm, “ Cơn khủng hỏang giá lợn “ nếu các bạn trong ngành chăn nuôi cũng biết nó kinh khủng tới mức nào, người nhảy cầu, người treo cổ, có nhà uống thuốc sâu vì nợ nần quá nhiều không thể tiếp tục duy trì, gia đình tôi cũng vậy...
..Phá sản....
Vừa ra trường được mấy tháng mà đời quật cho tôi một cú đau quá, mẹ tôi khóc nhiều, bố tôi thì già đi trông thấy, con bé Na thì vẫn đang du học bên Úc sợ ảnh hưởng đến tâm lý nó, nên tuyệt nhiên gia đình tôi giấu kín, như có chút chuẩn bị năm ngoái khi giá lơn bắt đầu xuống mấy tháng liên tục, mấy kho ngô kèm theo căn nhà ngoài thị trấn, bố mẹ tôi đã hoàn tất thủ tục sang tên cho chú Vĩnh ông chú nói giọng nam mà bố tôi coi như em ruột nhằm tránh bị tịch biên tài sản. Các giấy tờ, đơn yêu cầu mở thủ tục phá sản cũng đã hoàn tất.
- Ngày kia bay chuyến chiều, mẹ mày với thằng Phong vào đó trước, xong việc bố vào sau....tiếng thở dài với khuân mặt có chút buồn của bố tôi.
- Hay bố để con ở lại ngoài này đi đàn vẫn còn có gì con hỗ trợ bố.
- Thôi còn có mấy chú bác ngoài này giúp nhau được mày không phải lo, vào đấy cùng mẹ mày, đợi có việc gì thì ra sau cũng được.
Bữa cơm cuối cùng trong căn nhà này nó như thế, bầu không khí u ám bao trùm cả gia đình, tôi nghĩ chắc đây cũng là những lần cuối còn nhìn thấy căn phòng này, chỉ sợ rằng mấy tháng nữa thôi ngân hàng thu hồi nó cũng chỉ còn là kỷ niệm.
Đứng trong sảnh chờ sân bay, Diệp đưa tôi sấp tiền cũng cỡ 60 70tr.
- Anh cầm lấy đi đường, mấy hôm nữa em chuyển thêm vào tài khoản, vào đấy có gì gọi về cho em..... 2 mắt cũng đỏ hoe.
Cảnh chia tay trong tồi tệ này, một thằng trốn chạy ly tán trong cơn khủng hoảng, tôi không muốn em thấy chút nào, nhưng khi biết chuyện Diệp bắt xe từ sáng sớm, nhất quyết đòi tiễn tôi.
- Không cần đầu, anh vẫn còn tiền mà, em cứ để đấy đầu tư, sau còn nuôi anh chứ hehe
Tôi cố cười an ủi Diệp, nói là phá sản nhưng tiền thì gia đình vẫn có khoản dự phòng cho mọi trường hợp, nên cũng không đến mức thảm bại lắm.
Chuyến bay từ Hà Nội tới Đà Nẵng kéo dài hơn 1 tiếng rưỡi, máy bay bị delay mãi tới tối mới tới nơi. Xuống đến sân bay với đống hành lý, thằng anh họ tôi tên Long đã đứng đón chờ ở ngoài đón 2 mẹ con tôi.
- Thím để con.. Rồi ông xách cái vali đồ đạc cho lên cái cốp sau xe.
- Ba con đi công chuyện, bảo con đưa thím đi ăn rồi về nhà con nghỉ tạm, mai ba con nên đưa thím đi xem cái nhà hôm bữa mua.
- Uhm, mày đưa thím đi ra cái siêu thị nào, thím mua ít đồ về thắp hương cho các cụ đã, đi từ ngoài kia vào thím cũng không chuẩn bị gì.
Nhìn qua ô cửa kính ra ngoài, thành Phố Đà Nẵng khác quá, có một cảm giác xa lạ khó tả mặc dù đã nhiều lần tôi về đây chơi, nhìn những con phố lung linh các nhà hàng quán xá nhộn nhịp khách du lịch, tự nhiên tôi lại nhớ nhà, nhớ những dẫy núi cây cỏ, nhớ hình ảnh người miền núi trong bộ trang phục dân tộc mỗi phiên chợ, tim tôi lại thắt lại, cái cảm giác bị ép phải thay đổi đột quá, tôi chưa quen.
Đêm qua tôi không chợp mắt, nghĩ tới bố ngoài bắc một mình gánh vác gia đình, có cái cảm giác gì đó khó tả cứ quanh quẩn trong đầu, chắc hẳn bố muốn tôi trong này động viên mẹ qua cơn báo, rồi có ngày gia đình lại đoàn tụ, lại trở lại như xưa thôi, tôi cố nghĩ vậy.
Sáng ra vợ chồng ông bác trai anh họ bố tôi, sang đón 2 mẹ con đi ăn sáng rồi qua xem nhà mới, căn nhà 2 tầng tuy không lớn nhưng đủ để sinh hoạt.
- Thím thấy ổn không, đồ đạc các thứ anh cũng sắm lại hết rồi, dọn tí đồ là ở luôn được thôi.
- Vâng, có chỗ ở là tốt rồi anh ạ, chứ có 2 mẹ con ở cũng có hết đâu mà tìm cái rộng hơn.
- Uhm, thôi ở đây mấy tháng cho thay đổi không khí, coi như nghỉ hè, đợi qua đợt này là ổn thôi, thím cùng đừng nghĩ nhiều để chú ở ngoài đó đỡ lo.
Tôi xách cái vali lên phòng mình, thu dọn qua một chút, mẹ với bác đi chợ mua thêm ít đồ với đi cho biết đường sau còn tự đi.
- Mày chưa có xe đi lại thì chiều anh qua đưa cho con xe mà đi lại tạm, không thì thích thì mai anh dẫn đi mua xe mới.
- Thôi anh cho em mượn xe cũng được, có cái đi lại cho đỡ buồn là được rồi.
- Uhm thế chiều anh mang qua, mà ở đây lâu thì có tính đi xin việc gì làm cho đỡ buồn không.
- Em cũng chưa biết, tính nghỉ mấy hôm rồi mới xem.
- Hay mày đi làm với anh đi, công việc văn phòng thôi cũng nhàn, anh cũng đang thiếu người.
- Đi bán bảo hiểm á, thôi em có quen ai đâu mà bán.
Ông nhìn sang tôi cười rồi mặt lại tỏ ra nghiêm túc.
- Không làm thư ký cho anh mày thôi, giải quyết mấy cái linh tinh trên văn phòng kiêm tài xế luôn, tháng anh cho mày 15 20tr, oke thì mai đi luôn
Nhìn ông anh có vẻ thật lòng, tôi thì cũng đang rảnh thôi thì đi làm cho thoải mái đầu óc, chứ ở nhà nghĩ nhiều lại tự kỷ mẹ nó mất.
Nói qua ông anh Long chút, bố mẹ cũng thuộc diện khá giả ông anh cũng du học mấy năm, rồi về mở văn phòng bảo hiểm với một số quán bar, nói chung cũng giống tôi, tự lập với tu chí làm ăn từ nhỏ, hơn tôi 5 tuổi vẫn độc thân vui tính, ngoại hình cũng thuộc dạng điển trai công tử, nhiều cô xin chết nhưng vẫn chưa ưng mối nào, mấy lần tôi về là các bác lại trêu, bảo tôi dẫn ông đi tán gái không ế mất nhưng tôi biết thừa, ông anh trai này cũng khác gì tôi đâu.
Phong cách làm việc cũng giống nhau bảo cái làm luôn, sáng hôm sau ông đưa tôi qua mấy cửa hàng đồ vest sắm cho mấy bộ, bảo đi làm văn phòng ăn mặc lịch sự đấy là nội quy công ty, tôi thì áo phông quần bò nó quen rồi, cảm giác mình trong bộ vest nó cứ thế đéo nào, nhìn thành con người khác hẳn.
Rồi ông dẫn lên văn phòng thăm quan chỗ làm việc, trên đó đã sẵn một cái bàn trống, tối đoán ông chuẩn bị cho tôi.
- Anh mới cho đứa thư ký nghỉ, mày cứ ngồi ở đây, mai anh sắp xếp đứa qua hướng dẫn cụ thể cộng việc, excel với powerpoint chắc cũng oke chứ.
- Cái đây em biết đi học dùng suốt mà, còn biết ngón nghề ảnh ọt photoshop cơ hehe
- ở thế thì tốt, thế là đủ rồi, làm thư ký cho anh chủ yếu ngồi chơi thôi không nhiều việc đâu, thình thoảng đi uống rượu với anh là được haha
Nói xong ông vỗ cái vai tôi như lời động viên cho hành trang mới của mình, sau này khi hóng hớt trên văn phòng mới biết, hóa ra đứa thư ký trước là người yêu ông, chia tay nhau cái nó bỏ mẹ việc làm đống hồ sơ giấy tờ ông loạn cả lên đợt đấy. Tôi cũng không phải dạng ngu đần, nên sau 1 tuần hướng dẫn của bà chị Thư ký cũ, tôi cũng quen với công việc của mình.
Văn phóng đầu tháng thì lấy đâu ra người, có mỗi tôi với ông anh bảo vệ là thường trực tại văn phòng, 2 anh em sau hơn tuần làm quen thì cũng trở nên thân thiết, hôm đéo nào cũng ngồi đánh cờ từ sáng tới chiều, lâu lâu mát trời hết giờ hành chính lại đưa nhau ra quán làm vài cốc bia. Thình thoảng có mấy bà trưởng phòng với đại lý lên nộp hồ sơ giấy tờ, nhìn thấy tôi mới đến cũng quay ra bắt chuyện hỏi han. Mấy bà bảo cứ cố gắng chơi cho hết tuần đi, giữa tháng có Lớp MIT với cuối thang có các hoạt động là bận lòi mắt, tôi thì cũng đã được dặn và chuẩn bị tâm lý từ trước, nên cũng chỉ gật đầu rồi cười.
Quả đúng như lời mấy bà nói, gần đến giữa tháng, số lượng người đổ về văn phòng nhộn nhịp hơn bao giờ hết, mấy đứa thư ký riêng của mấy bà trưởng phòng quản lý cũng bắt đầu xuất hiện dần, người thì làm hợp đồng bảo hiểm, đứa thì viết hồ sơ cho đại lý mới, chốc chốc lại chạy sang tôi hỏi xem còn thiếu gì không để bổ sung.
- Anh Phong xem hộ em trường hợp này tên chứng minh thư với sổ hộ khẩu không trùng nhau có được không.......tiếng con bé Đan thư ký cũng mới tuyển của một nhóm trong, hệ thống chị Giang phó giám đốc hỏi.
- Em về bảo đại lý đi làm giấy xác nhận ở phường, ghi là xác nhận chứng minh thư với sổ hộ khẩu là cùng một người, rồi mai lên nộp là được.
Con bé cười tươi, vì cũng là người mới nên nhiều cái cũng còn bỡ ngỡ, làm không cẩn thận là lại ăn ngay quả trừ lương nên cái gì cũng hỏi.
Được cái đội nhóm thư ký đứa nào đứa đấy đều xinh tươi trẻ đẹp, không như mấy bà đại lý trưởng phòng, trưởng nhóm lớn tuổi, nên tôi cũng sẵn sàng cống hiến hết hiểu biết của mình mà chỉ bảo cho các em.
- Lâu rồi em mới thấy có thư ký nam đấy....tiếng con bé Trúc ngồi cái bàn ngay cạnh tôi quay sang nói.
Nói qua một chút, nhóm thư ký có 6 người, Đan, Trúc, Linh, Mai Anh, Bảo Anh cộng với tôi là 6 người, toàn các em sinh viên hoặc mới ra trường tranh thủ làm thêm, tôi thì là thư ký cho giám đốc văn phòng thấy ghi ở cái quyết định là ADMIN gì gì đó cũng không nhớ, chủ yếu công việc nhập hồ sơ đại lý, thu nhận các giấy tờ, quản lý thiết bị văn phòng, kho hàng trả thưởng, chuẩn bị cho các chương trình hoạt động của văn phòng...., kể cũng nhàn chỉ bận mỗi mấy hôm có lớp học với cuối tháng tổng kết kinh doanh.
- Anh Phong giờ xóa ngôi sếp Long, làm nam vương văn phong ý nhỉ ....mấy đứa quay ra nhìn nhau rồi nói.
- Thằng này đẹp trai thế này, mấy hôm nữa đại lý lên lại xin chết thôi .................mấy bà đại lý cũ nhìn nhau rồi quay ra cười.
Giữa một rừng hoa thì người đàn ông hiếm hoi như tôi, đúng là được tỏa sáng, tôi cũng chỉ cười lắc đầu.
- Mà bọn chị bảo cấm mày yêu đương trong cơ quan đấy nhé, mấy con kia cũng tránh xa nó ra, nó mà nghỉ việc như con Trang thì lại loạn lên mất haha.
Tiếng nói cười những buổi đầu đó, cũng giúp tôi giảm bớt những bận tâm suy nghĩ trong lòng, tâm trạng cũng thoải mới hơn chút. Nhưng có những lúc nhìn mấy đứa thư ký tôi nghĩ về em.....Về Thương, gia đình Thương cũng giống gia đình tôi, không biết giờ em ra sao đang ở đâu làm gì có ổn không............................
.............
Chẳng ai sống hai lần Trong một cuộc đời
Dù đời khi ngắn khi dài
Thế nhưng lại chết Quá nhiều lần trong cuộc tình
Dù tim đã vỡ thành hai
Tháng năm đó Không anh thì em có buồn
Hàng mi em có vội tuôn
Còn nếu không em Chẳng biết sẽ phải thế nào
Bão lòng như cơn sóng cuốn .
..................................
( Còn Tiếp )